Đêm đã khuya, ai nấy đều yên lặng.

Lumian một lần nữa tỉnh lại ở trong mơ, thứ đầu tiên đập vào trong ánh mắt hắn là màn sương mù màu xám.

Hắn theo bản năng giơ tay lên, đút vào trong túi quần mình.

Cảm xúc kim loại cứng rắn lạnh như băng lập tức truyền vào trong đầu hắn.

Hắn lấy thứ mình vừa chạm vào ra, một chút ánh vàng đập vào trong mắt hắn.

Đây là một đồng vàng.

Một đồng Louis vàng.

“Nó lại vẫn ở đây…” Lumian ngồi dậy, cúi đầu kiểm tra kỹ bản thân.

Hắn vẫn mặc áo bông, quần bông và áo jacket làm bằng da giống như lần thăm dò trước đó, xiên thép dài gần hai mét và rìu sắt màu đen sắc bén vẫn đặt ở chỗ đưa tay là có thể lấy được.

Giống hệt với trạng thái trước khi hắn thoát khỏi cảnh trong mơ.

“Nói cách khác, giấc mơ này vẫn đang phát triển, sẽ không mỗi lần tiến vào lại bắt đầu lại từ đầu…” Lumian quan sát đồng Louis vàng kia, cất nó vào trong túi áo của áo bông.

Tuy rằng không thể cầm nó về hiện thực, nhưng nhìn xem cũng khiến cho tâm tình người ta sung sướng.

Lumian xoay người xuống giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, xác nhận đống hoang tàn kia ngọn núi chuyển thành màu đỏ kia không có biến hóa rõ ràng.

Hắn cầm rìu và xiên thép lên, rời khỏi phòng mình, tiến vào trong hành lang mờ mịt.

Phòng ngủ của Aurora và thư phòng vẫn giữ trạng thái mở ra.

Lumian chăm chú nhìn, đột nhiên sinh ra một ý nghĩ:

“Trong giấc mơ, phòng của ta và ở trong hiện thực về cơ bản tương ứng, thứ nên có đều có, thoạt nhìn của Aurora cũng như vậy.”

“Nếu như thế, ta có thể tìm được nhật ký vu thuật, công thức bí dược hoặc biện pháp trở thành phù thủy như thế nào từ trong phòng ngủ của nàng không?”

Suy nghĩ này giống như lời thì thầm của ma quỷ, khiến trái tim Lumian đập rộn lên, định thử xem.

So với thăm dò đống hoang tàn chưa biết, nguy hiểm, thần bí, quái dị kia, lục lọi ở trong phòng Aurora càng là lựa chọn thoải mái hơn cũng an toàn hơn.

Không được, không được! Lumian đột nhiên lắc mạnh đầu, ném ý tưởng này sang bên cạnh.

Hắn tình nguyện đi mạo hiểm cũng không muốn nhìn trộm riêng tư của Aurora, trước khi nhận được cho phép của Aurora, hắn sẽ không đi lục lọi phòng ngủ của nàng.

Làm như vậy là tôn trọng Aurora.

Nếu như không có Aurora, hắn đã sớm chết từ năm năm trước, lấy thân phận đứa trẻ lang thang.

Lumian hơi thống khổ thu hồi tầm mắt, đi xuống cầu thang.

Nếu như chủ nhân của căn phòng này đổi lại là bất cứ ai ngoài Aurora, hiện giờ hắn sẽ đi vào tìm kiếm tài liệu có ích.

Đi xuống cầu thang, Lumian không vội vã ra cửa, mà kiểm tra kho chứa đồ của phòng bếp.

Dầu ô liu, dầu ngô và mỡ động vật được Aurora tích trư, lấy hình thức thùng và lọ xếp gọn chỉnh tề, giống như trong hiện thực.

Gần như theo bản năng, Lumian lấy thùng dầu ngô kia ra trước, đặt nó ở bên cạnh bếp lò.

Lý do duy nhất của lựa chọn này của hắn là mỡ động vật và dầu ô liu đắt hơn.

Sau đó hắn thuần thục sử dụng than đá, củi, nhóm lửa ở trong bếp lò, cũng tự chế mấy cây đuốc nhóm lên.

Làm như vậy để chuẩn bị đốt cháy con quái vật kia.

Đương nhiên, nếu như có thể sử dụng biện pháp khác giải quyết chắc chắn rất tốt, đây là lựa chọn sau cùng.

Làm xong mấy việc này, hắn xách rìu lên, mở cửa đi ra ngoài.

Lumian chợt phát hiện một điểm khác nữa:

Sương mù màu xám tràn ngập trong cảnh trong mơ này có cảm giác ẩm ướt hơn lần trước, mặt đất dưới chân hắn cũng hơi lầy lội.

“Đã đổ mưa sao? Khi ta không có ở đây, khi ta không nằm mơ, nơi này vẫn tồn tại, cũng tuần hoàn theo quy luật tự nhiên nào đó mà diễn biến sao?” Lumian hơi kinh ngạc, lại không hiểu sao cảm thấy theo lý nên như thế.

Nghĩ đến những câu chuyện quái dị do Aurora thêu dệt ra, hắn đột nhiên có một phán đoán:

“Nơi đây không phải là thế giới chân thật đấy chứ?”

“Cảnh trong mơ của ta nối liền với một thế giới chân thật, mục đích khiến ta tỉnh táo của lá bài tarot kia chính là vượt qua vách chắn giữa cảnh trong mơ và đống đổ nát?”

Lumian vội vàng liếc nhìn xung quanh, phát hiện hai bên đống đổ nát, bên cạnh của cảnh trong mơ là sương mù màu xám không nhìn thấy tận cùng.

“Về sau có thể kiểm nghiệm một chút, không đi đến đống đổ nát mà đi ra bên ngoài màn sương mù màu xám, nhìn xuyên qua màn sương mù màu xám rốt cuộc là cảnh trong mơ kỳ quái không có logic hay là mặt đất, bầu trời, thôn xóm và thành trấn thật sự…”

Nếu như là cảnh trong mơ, như vậy nói lên nơi này vẫn thuộc về cảnh trong mơ, nếu không, Lumian sẽ xác nhận nơi đây rốt cuộc là thế giới nào.

Hắn cho rằng, theo sử dụng đồng Louis vàng, nơi đây giống như vẫn là ở nước cộng hòa Intis, nhưng chưa chắc là thời đại trước mắt, có lẽ là nơi nào đó đã biến mất vài thập niên hay trên trăm năm trước.

Nhưng mà Lumian cảm thấy mình có tỷ lệ rất lớn không thể đi ra khỏi màn sương mù màu xám xung quanh.

Thu liễm tâm thần, hắn tiếp tục đi về phía đống đổ nát.

Hắn không quên mục đích đi vào giấc mơ lần này là thử giải quyết con quái vật kia.

Đi trên con đường hoang vắng lầy lội tràn đầy đá vụn, khe nứt được hai trăm mét, Lumian đột nhiên dừng bước chân.

Hắn nghĩ đến một vấn đề.

Chuẩn bị mới vừa rồi có sơ hở!

Trước đó, tòa nhà hai tầng kia của mình không có ánh lửa, vô cùng an toàn trong thế giới bị màn sương mù màu xám này bao phủ, nhưng mà bây giờ, nó có lò lửa, lộ ra ánh sáng, có phải sẽ hấp dẫn rất nhiều quái vật đến, khiến cho khu vực này không còn an toàn nữa không?

Lumian nhìn lại sau lưng theo bản năng, chỗ nhìn thấy, chỉ thấy trong màn sương mù nhàn nhạt kia, tầng trệt của tòa nhà hai tầng có tầng hầm kia, tia sáng màu đỏ khắc lên trên các cửa kính khác nhau.

Cái này giống như ngọn hải đăng ở trong thế giới tăm tối.

Suy nghĩ đến đã trôi qua không ít thời gian, hiện giờ thử tắt lửa trong bếp lò đã không còn kịp nữa, Lumian dứt khoát tăng nhanh bước chân, vào đống đổ nát, trốn ở trong tòa nhà vì thiêu đốt nên bị sập xuống kia.

Hắn nhét rìu ở trên thắt lưng sau quần, nhanh nhẹn leo lên một bức tường, núp ở trong một góc tối được ngăn cách bởi gạch đá và khúc gỗ.

Lumian nhìn về phía nhà mình ở bên kia nơi hoang dã.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hắn không nhìn thấy bất cứ một con quái vật nào bị lò lửa hấp dẫn, xông tới bên đó.

“Xem ra lò lửa không mang đến biến hóa gì, ít nhất sẽ không để cho nhà của ta bị quái vật bao vây…” Lumian lặng yên nhẹ nhàng thở ra.

Như vậy có ý nghĩa rằng cho dù thật sự gặp phải nguy hiểm gì, chỉ cần hắn có thể kịp thời chạy trốn về nhà, nhanh chóng đi vào giấc ngủ là có thể thuận lợi thoát khỏi.

Hắn bắt đầu cân nhắc đến chuyện dẫn và đối phó con quái vật trước đó như thế nào:

“Nhìn xem từ trong chiến đấu ngắn ngủi trước đó, sức mạnh, tốc độ, phản ứng và tính nhanh nhẹn của nó đều không khác gì ta lắm, nhưng cảm nhận được rõ ràng, nó hoàn toàn chiến đấu dựa vào bản năng, không có đầy đủ kinh nghiệm và kỹ xảo, cũng không có trí tuệ tương ứng, do đó ta mới có thể giết ngược nó dưới tình huống bị đánh bất ngờ…”

“Nó cũng sẽ lờ mờ, sẽ ngây người, không có gì khác nhân loại…”

“Trừ kỹ xảo đánh nhau ra, ta còn có hai điểm mạnh hơn nó, một là nghiền áp về chỉ số thông minh, hai là ta biết sử dụng vũ khí, lợi dụng công cụ, đây là ưu thế lớn nhất của nhân loại so với quái vật này…”

“Chỉ cần ta cẩn thận một chút, đánh bại nó không phải việc khó khăn gì, quan trọng là làm thế nào để triệt để giải quyết nó…”

Ngay khi Lumian định cố ý tạo ra một chút động tĩnh, nhìn xem có thể hấp dẫn được con quái vật kia đến không, hắn thấy bên cạnh căn nhà hoàn toàn sụp xuống ở bên cạnh kia có bóng dáng không tiếng động đến gần.

Bóng dáng kia toàn thân có màu đỏ, không có làn da, trực tiếp lộ ra ra cơ bắp, mạch máu, da thịt, nghiễm nhiên là con quái vật lần trước.

Nhưng khác với lần trước, lần này con quái vật còn cầm theo một cái bồ cào đảo phân trong tay.

Bồ cào đảo phân!

“Nó cũng sẽ dùng vũ khí…” Sắc mặt Lumian lập tưc cứng đờ, biểu cảm đau khổ.

Tin tưởng của hắn bất tri bất giác giảm một điểm.

Theo con quái vật kia đến gần và chuyển hướng, Lumian nhìn thấy lưng, cổ và gáy nó có vết thương khoa trương, nhưng mấy vết thương này đã không còn chảy mủ ra nữa, hiện lên trạng thái khép lại hơn phân nửa.

“Đúng là con ta đã gặp lần trước…”

“Năng lực tự lành của nó mạnh hơn ta nhân loại bình thường không biết bao nhiêu lần…”

Lumian không tiếng động hít một hơi khí lạnh.

Hắn ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, nhanh chóng phân tích cục diện trước mắt.

Giây lát sau, Lumian đã quyết định:

Bây giờ là cơ hội tốt, mà gặp được cơ hội tốt phải tranh thủ, không thể bỏ qua!

Hắn lặng yên rút ra một cục gạch từ bên cạnh, chờ đợi con quái vật đi đến vị trí đã dự tính.

Cũng chỉ trong thời gian một hai bước, con quái vật kia đã tiến vào trong vòng phục kích của Lumian.

Lumian đột nhiên ném cục gạch ra ngoài, ném lên trên mặt đất ở sau lưng con quái vật.

Cộp!

Cục gạch rơi xuống, khiến cho con quái vật cấp tốc xoay người, nhìn thứ đã đánh úp mình.

Lumian nhìn thấy như thế, hai tay cầm rìu, hung hăng nhảy từ trên vách tường bên cạnh nhắm vào con quái vật kia.

Phập!

Rìu mang theo sức mạnh bổ xuống, hung hăng bổ lên trên cổ con quái vật, bổ nó ra hơn phân nửa.

Phịch hai tiếng cùng vang, Lumian và quái vật đồng thời ngã xuống đất.

Lumian nhanh chóng nhảy lên, rút rìu ra, chạy nhanh đến, lại nhằm vào cổ con quái vật bổ mạnh rìu tiếp.

Một lần, hai lần, ba lần, con quái vật kia vốn không kịp chống lại đã bị chém rơi đầu.

Theo cái đầu kia lăn sang bên, thân thể không có làn da run rẩy hai lần, không động đậy nữa.

Lumian không hề dừng lại, sải bước tới, xoay rìu qua, dùng phần sống rìu dày đập thật mạnh lên trên cái đầu dữ tợn kia, đập nó đến nát bươm.

Ngay sau đó, hắn quay đầu liên tiếp bổ mấy rìu lên trên thân thể lộ ra cơ bắp, mạch máu và da thịt, phá đi vài cơ quan quan trọng như tâm tạng.

Làm xong tất cả, Lumian mới lùi lại hai bước, đứng nhìn kiệt tác của mình, thở hổn hển, thấp giọng cười nói:

“Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự không giết chết được, ai biết chỉ có chút bản lĩnh đó!”

Trong tiếng cười có kiểm soát, thi thể không đầu kia đột nhiên bắn lên.

Ánh mắt Lumian căng thẳng, theo bản năng định quay đầu bỏ chạy.

Hắn cố kìm nén xúc động này, lại bước tới trước một bước, giơ rìu lên.

Sau khi thi thể kia bắn lên hai lần, lại khôi phục bình tĩnh, giống như chỉ làm ra một lần giãy giụa không thành công lúc sắp chết.

Lumian lại quan sát một lúc, cuối cùng xác nhận con quái vật này đã hoàn toàn bỏ mạng.

“Sức sống thật ngoan cường…” Lumian âm thầm cảm khái một tiếng, sau đó đến gần, ngồi chồm hổm xuống, dùng rìu đẩy cơ bắp, da thịt ra, kiểm tra thi thể.

Kết cấu thân thể của con quái vật này không có gì khác nhân loại, nhưng sức sống cơ thể rõ ràng rất mạnh, cho dù nó đã chết, một vài vết bổ vẫn ngọ nguậy rất khẽ.

“Không có của cải, cũng không có sức mạnh siêu phàm gì chuyển dời vào trong cơ thể ta…” Lumian quan sát trạng thái của bản thân trước mắt, lập tức hơi thất vọng.

Gì mà giết một con quái vật thì bản thân sẽ mạnh mẽ một phần, quả nhiên chỉ tồn tại trong câu chuyện của Aurora.

Hắn lập tức kéo thi thể và đầu của con quái vật vào bên trong tòa nhà bị sập, dùng gạch đá, thanh gỗ để chôn cất chắc chắn.

Sau đó hắn bắt đầu lục lọi căn nhà bị đốt sập này, hy vọng có thể có thu hoạch gì đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương