Quỷ Bám
-
Chương 5: Trong ngôi nhà bạn nhìn tưởng như an toàn lại có hơn hàng trăm khả năng tử vong bất trắc
Bây giờ Hàn Dật đang nằm trong buồng oxy cao áp tiếp nhận điều trị, nhớ lại những gì trải qua hai ngày nay, cậu chỉ thấy sởn tóc gáy, nghĩ đến mà sợ tột độ. Chính mình lướt ngang qua tử thần hai lần mà chẳng mảy may nhận ra!
Hóa ra cậu bị chết đuối đột ngột là do ngộ độc khí carbon monoxide gây tê liệt thần kinh tạm thời, may mắn là trúng độc không sâu, sau khi được điều trị cũng không còn vấn đề gì lớn. Điều khiến Hàn Dật hoang mang đó là cậu bị trúng độc như thế nào?
Trên đường đến bể bơi là không thể, còn nếu ở nhà thì hẳn là lúc phát cáu nấu cơm, đúng là cậu có ấn tượng rất mơ hồ với việc tắt van gas, nhưng sau đó cậu ngủ trong nhà cả đêm, nếu thật sự không đóng khí gas thì cậu đã chết từ lâu rồi, hơn nữa khi biết mình ngộ độc khí gas cậu lập tức gọi cho Hàn Dương nhờ người giúp việc đến nhà xem giúp, van gas đã đóng, gọi người của công ty gas đến kiểm tra thì họ nói không có gì bất thường, điều đó làm cậu nghĩ mãi không ra.
Xảy ra chuyện lớn như thế nhưng Hàn Dật không nói cho cha mẹ và Hàn Dương biết, một là không muốn để họ lo lắng, hai là để cha mẹ biết chắc chắn sẽ không cho hai người bọn cậu sống bên ngoài nữa.
Điều trị xong, Hàn Dật vừa bước ra thì thấy Bạch Hoa đứng chờ ở cửa, cậu nằm viện quan sát hai ngày, Bạch Hoa chủ động đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc cậu, có lẽ vì tự trách mình nên Bạch Hoa chăm sóc đặc biệt chu đáo.
Thấy cậu đi ra, Bạch Hoa lập tức bước đến quan tâm hỏi: “Xong chưa? Cảm thấy thế nào?”
“Ừ, thấy rất tốt, tao nghĩ hôm nay tao có thể về nhà rồi.” Nói xong cậu còn làm động tác gập tay lại, biểu hiễn hai con chuột mềm nhũn của mình cho y xem.
Bạch Hoa khinh thường đè cánh tay nhỏ không được mấy lạng thịt của cậu xuống: “Thôi đi, cái cơ thể mỏng manh như của mày mà còn khoe khoang trước mặt anh đây à?”
“Xì, không phải tao sẽ thế này mãi đâu nhé, những người như bọn tao lúc thiếu niên thì đều mỏng manh vậy đấy, đợi tương lai…”
“Thôi! Mày còn thiếu niên ấy hả? Đến khi lão niên thì mày vẫn sẽ vậy thôi, nhanh quay vào phòng bệnh đi thì hơn!” Bạch Hoa không đợi Hàn Dật nói xong đã ngắt lời cậu, đẩy lưng cậu quay về phòng.
Vào phòng bệnh, Hàn Dật muốn dọn đồ nhưng Bạch Hoa nhanh tay giật ba lô của cậu ngăn cản, “Mày thật sự định về nhà hả?”
“Dĩ nhiên rồi, vốn dĩ tao không bị nghiêm trọng, hiện tại nằm ở bệnh viện cũng không bị làm sao.” Hàn Dật nói như lẽ hiển nhiên xong giật lại ba lô tiếp tục xếp đồ vào.
Bạch Hoa khá khẩn trương nhìn Hàn Dật hỏi: “Nhưng chẳng phải bác sĩ bảo cần quan sát thêm mấy ngày sao?”
“Đó là để lừa tiền thôi, tao không có gì đáng lo, quan sát ở nhà hay quan sát ở bệnh viện khác gì nhau, vả lại thật sự chán chết.” Nói xong cậu dừng động tác, nhìn qua Bạch Hoa rồi nói tiếp: “Mày đừng căng thẳng bậy bạ, tao thật sự không sao, nếu mày vẫn chưa yên tâm thì có thể đi theo tao hai ngày, đúng lúc dạo này anh tao cũng không có ở nhà.” Hàn Dật biết quá rõ tính cách của Bạch Hoa, nếu không để y an tâm thì y chắc chắn sẽ không cho mình về nhà.
Bạch Hoa biết mình không nói lại Hàn Dật, y ảo não bứt tóc thở dài thườn thượt, “Hầy ~ đều tại tao.” Mái tóc không mềm mượt trực tiếp biến thành tổ chim.
Hàn Dật bước lại cạnh y, kéo bàn tay đang giày vò tóc mình của y ra, “Sao trách mày được, phải cảm ơn mày mới đúng, nếu không phải mày cứu tao chết đuối rồi đưa tao đến bệnh viện thì tao vẫn không biết là mình ngộ độc khí gas đâu, về sau ngu ngốc không phát hiện thì biết làm sao.”
“Tao biết mày đang an ủi tao… Lúc đó mày dọa tụi tao sợ thật đó! Mày cứ nổi trên mặt nước, tao gọi mày mày cũng không phản ứng, ban đầu còn tưởng mày đang đùa, đến khi thấy bất thường bơi qua mới thấy mặt mày trắng bệch như người chết…”
“Ủa? Tao nổi trên nước hả?” Cậu nghe Bạch Hoa kể lại thì bỗng khó hiểu, cậu nhớ đến phút cuối rõ ràng là chìm dưới đáy nước mà, sao có thể trôi nổi trên mặt nước chứ?
Bạch Hoa không nhận ra, y kể lại: “Ừ, y như xác chết trôi, hù chết người, sau khi kéo mày lên ba cô gái thấy mày như thế bị dọa phát khóc, sau đó còn để lão đại lão tam đưa về.”
Đúng vậy, chỉ có xác chết mới sẽ nổi trên mặt nước, nhưng khi ấy cậu chết chìm thì sao lại nổi lên được? Chẳng lẽ thật sự giống người ta nói, một người hoàn toàn bất động trong nước thì có thể nổi lên? Khi ấy cậu mất ý thức… Đợi đã, mất ý thức?! Không phải người ta hay nói trước khi chết con người sẽ hồi tưởng tất cả những người quan trọng nhất với người đó sao? Khi ấy trong đầu cậu có hình ảnh của mẹ, của cha, của Hàn Dương, và… Ừ nhỉ… Và cả ai nữa? Sao cậu không nhớ ra được tí gì? Nghĩ đến đây, đầu Hàn Dật bỗng nhức như búa bổ, cứ như có thứ gì muốn khoan thủng đầu cậu.
Bạch Hoa đứng bên phát hiện sắc mặt cậu bất thường vội vàng đỡ cậu ngồi lên giường, sốt sắng hỏi: “Hàn Dật mày sao đấy? Có phải lại… Mày đợi tao gọi bác sĩ!” So với đợi cậu trả lời chi bằng đi gọi bác sĩ đến đây nhanh.
Hàn Dật kéo Bạch Hoa lại, giọng nói có phần yếu ớt, “Không sao, này là… bệnh cũ, không phải chuyện lớn, nằm một chút… là ổn, đừng gọi bác sĩ, nếu ông ấy đến là lại… lại muốn lừa tiền.” Thật ra tiền không phải vấn đề, tiền tiêu vặt mỗi tháng người nhà cho cậu đủ để người ta tiêu xài hơn nửa năm, vả lại cậu không phải con người kẹt xỉ nên con số trong sổ tiết kiệm cực kỳ ấn tượng, chẳng qua là cậu muốn rời khỏi đây sớm sớm, không hiểu sao mà cậu theo bản năng ghét bệnh viện trắng tinh này, chỉ cần nghĩ đến chuyện phải nán lại ở đây thêm một ngày là cậu càng thấy đầu nhức hơn.
Vì Hàn Dật kiên quyết nên cuối cùng Bạch Hoa vẫn không đi gọi bác sĩ, cũng may Hàn Dật nhanh nhức đầu mà cũng nhanh hết nhức, chỉ chốc sau là khỏe, Bạch Hoa thấy cậu lại trở về “hoạt bát vui vẻ” thì yên tâm, xách ba lô giúp cậu, cùng đi làm thủ tục xuất viện rồi bắt xe về nhà Hàn Dật.
Hàn Dật có Bạch Hoa “theo sát bên mình” bầu bạn nên những ngày không có Hàn Dương không còn quá khó khăn, ban ngày cùng đi học với Bạch Hoa, tan học gọi lão đại và lão tam về nhà cùng uống rượu ăn lẩu, đánh bài, đôi lúc Dương Diệp cũng sẽ đến chơi. Mỗi buổi tối cậu đều nấu cháo điện thoại với Hàn Dương trong phòng ngủ, nghe anh kể chuyện công ty có thuận lợi không, rất nhớ cậu, rồi bao nhiêu ngày nữa sẽ về, mỗi khi Hàn Dương đến nước nào cũng sẽ hỏi cậu có muốn cái gì không, đợi khi quay về sẽ mang hết tặng cho cậu… Cuộc đối thoại như vậy ngày nào cũng phải diễn ra từ một tiếng trở lên, cuối cùng cậu thường ngủ quên trong giọng nói của Hàn Dương.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nháy mắt là đến ngày Hàn Dương quay về, Bạch Hoa yên tâm nên hôm qua đã chuyển về ký túc xá. Hàn Dương lên máy bay lúc 2 giờ 30 phút chiều, trùng hợp buổi chiều cậu không có tiết, Hàn Dương đã sắp xếp cho trợ lý đi đón cậu đến sân bay.
Hàn Dật đứng ở cổng trường vô cùng dễ thấy, vì cách đó không xa là các cô gái túm năm tụm ba nhìn nhìn bàn tán. Thẩm Minh Vũ đến là tức khắc nhận ra cậu, y nhấn còi ô tô hai lần, Hàn Dật lập tức bước đến.
Khi Hàn Dật thấy Thẩm Minh Vũ thì rất ngạc nhiên, cười hỏi: “Đại ca Thẩm, sao lại là anh?” Thẩm Minh Vũ là bạn tốt cùng lớn lên với hai anh em bọn cậu, lớn hơn cậu 3 tuổi, Thẩm gia là cổ đông lớn thứ hai sau Hàn gia, nhưng bình thường Thẩm Minh Vũ rất ít quản chuyện công ty, đã vậy nhà cũng không ở thành phố F nên y bỗng dưng xuất hiện làm Hàn Dật hết sức giật mình.
“Haha, còn không phải là tìm anh của em có việc sao, mau lên đây nói chuyện.” Thẩm Minh Vũ cười mở cửa xe cho Hàn Dật.
Hàn Dật sực nhớ ra đây là cổng trường, đúng thật không thích hợp nói chuyện, hơn nữa nhiều người bắt đầu bàn tán sôi nổi về chiếc xe thể thao gây chú ý nên cậu vội vàng lên xe.
Đợi cậu ngồi lên, Thẩm Minh Vũ bất ngờ nghiêng người sang, “Em đó, đúng là lại quên rồi.” Nói xong y thắt dây an toàn cho cậu.
“À phải ha, em toàn quên việc này.” Hàn Dật hơi ngại ngùng, loay hoay cái dây an toàn vừa thắt. Từ nhỏ đến lớn cậu luôn quên thắt dây an toàn, bản thân cũng rất khó hiểu vì sao lại như vậy.
Thẩm Minh Vũ nhìn Hàn Dật, chẳng hiểu sao ánh mắt sa sầm, vẻ mặt phút chốc trở nên khá phức tạp song y nhanh chóng quay đầu khởi động chiếc xe tính năng tuyệt vời chạy như bay đến sân bay.
Hết 05
Hóa ra cậu bị chết đuối đột ngột là do ngộ độc khí carbon monoxide gây tê liệt thần kinh tạm thời, may mắn là trúng độc không sâu, sau khi được điều trị cũng không còn vấn đề gì lớn. Điều khiến Hàn Dật hoang mang đó là cậu bị trúng độc như thế nào?
Trên đường đến bể bơi là không thể, còn nếu ở nhà thì hẳn là lúc phát cáu nấu cơm, đúng là cậu có ấn tượng rất mơ hồ với việc tắt van gas, nhưng sau đó cậu ngủ trong nhà cả đêm, nếu thật sự không đóng khí gas thì cậu đã chết từ lâu rồi, hơn nữa khi biết mình ngộ độc khí gas cậu lập tức gọi cho Hàn Dương nhờ người giúp việc đến nhà xem giúp, van gas đã đóng, gọi người của công ty gas đến kiểm tra thì họ nói không có gì bất thường, điều đó làm cậu nghĩ mãi không ra.
Xảy ra chuyện lớn như thế nhưng Hàn Dật không nói cho cha mẹ và Hàn Dương biết, một là không muốn để họ lo lắng, hai là để cha mẹ biết chắc chắn sẽ không cho hai người bọn cậu sống bên ngoài nữa.
Điều trị xong, Hàn Dật vừa bước ra thì thấy Bạch Hoa đứng chờ ở cửa, cậu nằm viện quan sát hai ngày, Bạch Hoa chủ động đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc cậu, có lẽ vì tự trách mình nên Bạch Hoa chăm sóc đặc biệt chu đáo.
Thấy cậu đi ra, Bạch Hoa lập tức bước đến quan tâm hỏi: “Xong chưa? Cảm thấy thế nào?”
“Ừ, thấy rất tốt, tao nghĩ hôm nay tao có thể về nhà rồi.” Nói xong cậu còn làm động tác gập tay lại, biểu hiễn hai con chuột mềm nhũn của mình cho y xem.
Bạch Hoa khinh thường đè cánh tay nhỏ không được mấy lạng thịt của cậu xuống: “Thôi đi, cái cơ thể mỏng manh như của mày mà còn khoe khoang trước mặt anh đây à?”
“Xì, không phải tao sẽ thế này mãi đâu nhé, những người như bọn tao lúc thiếu niên thì đều mỏng manh vậy đấy, đợi tương lai…”
“Thôi! Mày còn thiếu niên ấy hả? Đến khi lão niên thì mày vẫn sẽ vậy thôi, nhanh quay vào phòng bệnh đi thì hơn!” Bạch Hoa không đợi Hàn Dật nói xong đã ngắt lời cậu, đẩy lưng cậu quay về phòng.
Vào phòng bệnh, Hàn Dật muốn dọn đồ nhưng Bạch Hoa nhanh tay giật ba lô của cậu ngăn cản, “Mày thật sự định về nhà hả?”
“Dĩ nhiên rồi, vốn dĩ tao không bị nghiêm trọng, hiện tại nằm ở bệnh viện cũng không bị làm sao.” Hàn Dật nói như lẽ hiển nhiên xong giật lại ba lô tiếp tục xếp đồ vào.
Bạch Hoa khá khẩn trương nhìn Hàn Dật hỏi: “Nhưng chẳng phải bác sĩ bảo cần quan sát thêm mấy ngày sao?”
“Đó là để lừa tiền thôi, tao không có gì đáng lo, quan sát ở nhà hay quan sát ở bệnh viện khác gì nhau, vả lại thật sự chán chết.” Nói xong cậu dừng động tác, nhìn qua Bạch Hoa rồi nói tiếp: “Mày đừng căng thẳng bậy bạ, tao thật sự không sao, nếu mày vẫn chưa yên tâm thì có thể đi theo tao hai ngày, đúng lúc dạo này anh tao cũng không có ở nhà.” Hàn Dật biết quá rõ tính cách của Bạch Hoa, nếu không để y an tâm thì y chắc chắn sẽ không cho mình về nhà.
Bạch Hoa biết mình không nói lại Hàn Dật, y ảo não bứt tóc thở dài thườn thượt, “Hầy ~ đều tại tao.” Mái tóc không mềm mượt trực tiếp biến thành tổ chim.
Hàn Dật bước lại cạnh y, kéo bàn tay đang giày vò tóc mình của y ra, “Sao trách mày được, phải cảm ơn mày mới đúng, nếu không phải mày cứu tao chết đuối rồi đưa tao đến bệnh viện thì tao vẫn không biết là mình ngộ độc khí gas đâu, về sau ngu ngốc không phát hiện thì biết làm sao.”
“Tao biết mày đang an ủi tao… Lúc đó mày dọa tụi tao sợ thật đó! Mày cứ nổi trên mặt nước, tao gọi mày mày cũng không phản ứng, ban đầu còn tưởng mày đang đùa, đến khi thấy bất thường bơi qua mới thấy mặt mày trắng bệch như người chết…”
“Ủa? Tao nổi trên nước hả?” Cậu nghe Bạch Hoa kể lại thì bỗng khó hiểu, cậu nhớ đến phút cuối rõ ràng là chìm dưới đáy nước mà, sao có thể trôi nổi trên mặt nước chứ?
Bạch Hoa không nhận ra, y kể lại: “Ừ, y như xác chết trôi, hù chết người, sau khi kéo mày lên ba cô gái thấy mày như thế bị dọa phát khóc, sau đó còn để lão đại lão tam đưa về.”
Đúng vậy, chỉ có xác chết mới sẽ nổi trên mặt nước, nhưng khi ấy cậu chết chìm thì sao lại nổi lên được? Chẳng lẽ thật sự giống người ta nói, một người hoàn toàn bất động trong nước thì có thể nổi lên? Khi ấy cậu mất ý thức… Đợi đã, mất ý thức?! Không phải người ta hay nói trước khi chết con người sẽ hồi tưởng tất cả những người quan trọng nhất với người đó sao? Khi ấy trong đầu cậu có hình ảnh của mẹ, của cha, của Hàn Dương, và… Ừ nhỉ… Và cả ai nữa? Sao cậu không nhớ ra được tí gì? Nghĩ đến đây, đầu Hàn Dật bỗng nhức như búa bổ, cứ như có thứ gì muốn khoan thủng đầu cậu.
Bạch Hoa đứng bên phát hiện sắc mặt cậu bất thường vội vàng đỡ cậu ngồi lên giường, sốt sắng hỏi: “Hàn Dật mày sao đấy? Có phải lại… Mày đợi tao gọi bác sĩ!” So với đợi cậu trả lời chi bằng đi gọi bác sĩ đến đây nhanh.
Hàn Dật kéo Bạch Hoa lại, giọng nói có phần yếu ớt, “Không sao, này là… bệnh cũ, không phải chuyện lớn, nằm một chút… là ổn, đừng gọi bác sĩ, nếu ông ấy đến là lại… lại muốn lừa tiền.” Thật ra tiền không phải vấn đề, tiền tiêu vặt mỗi tháng người nhà cho cậu đủ để người ta tiêu xài hơn nửa năm, vả lại cậu không phải con người kẹt xỉ nên con số trong sổ tiết kiệm cực kỳ ấn tượng, chẳng qua là cậu muốn rời khỏi đây sớm sớm, không hiểu sao mà cậu theo bản năng ghét bệnh viện trắng tinh này, chỉ cần nghĩ đến chuyện phải nán lại ở đây thêm một ngày là cậu càng thấy đầu nhức hơn.
Vì Hàn Dật kiên quyết nên cuối cùng Bạch Hoa vẫn không đi gọi bác sĩ, cũng may Hàn Dật nhanh nhức đầu mà cũng nhanh hết nhức, chỉ chốc sau là khỏe, Bạch Hoa thấy cậu lại trở về “hoạt bát vui vẻ” thì yên tâm, xách ba lô giúp cậu, cùng đi làm thủ tục xuất viện rồi bắt xe về nhà Hàn Dật.
Hàn Dật có Bạch Hoa “theo sát bên mình” bầu bạn nên những ngày không có Hàn Dương không còn quá khó khăn, ban ngày cùng đi học với Bạch Hoa, tan học gọi lão đại và lão tam về nhà cùng uống rượu ăn lẩu, đánh bài, đôi lúc Dương Diệp cũng sẽ đến chơi. Mỗi buổi tối cậu đều nấu cháo điện thoại với Hàn Dương trong phòng ngủ, nghe anh kể chuyện công ty có thuận lợi không, rất nhớ cậu, rồi bao nhiêu ngày nữa sẽ về, mỗi khi Hàn Dương đến nước nào cũng sẽ hỏi cậu có muốn cái gì không, đợi khi quay về sẽ mang hết tặng cho cậu… Cuộc đối thoại như vậy ngày nào cũng phải diễn ra từ một tiếng trở lên, cuối cùng cậu thường ngủ quên trong giọng nói của Hàn Dương.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nháy mắt là đến ngày Hàn Dương quay về, Bạch Hoa yên tâm nên hôm qua đã chuyển về ký túc xá. Hàn Dương lên máy bay lúc 2 giờ 30 phút chiều, trùng hợp buổi chiều cậu không có tiết, Hàn Dương đã sắp xếp cho trợ lý đi đón cậu đến sân bay.
Hàn Dật đứng ở cổng trường vô cùng dễ thấy, vì cách đó không xa là các cô gái túm năm tụm ba nhìn nhìn bàn tán. Thẩm Minh Vũ đến là tức khắc nhận ra cậu, y nhấn còi ô tô hai lần, Hàn Dật lập tức bước đến.
Khi Hàn Dật thấy Thẩm Minh Vũ thì rất ngạc nhiên, cười hỏi: “Đại ca Thẩm, sao lại là anh?” Thẩm Minh Vũ là bạn tốt cùng lớn lên với hai anh em bọn cậu, lớn hơn cậu 3 tuổi, Thẩm gia là cổ đông lớn thứ hai sau Hàn gia, nhưng bình thường Thẩm Minh Vũ rất ít quản chuyện công ty, đã vậy nhà cũng không ở thành phố F nên y bỗng dưng xuất hiện làm Hàn Dật hết sức giật mình.
“Haha, còn không phải là tìm anh của em có việc sao, mau lên đây nói chuyện.” Thẩm Minh Vũ cười mở cửa xe cho Hàn Dật.
Hàn Dật sực nhớ ra đây là cổng trường, đúng thật không thích hợp nói chuyện, hơn nữa nhiều người bắt đầu bàn tán sôi nổi về chiếc xe thể thao gây chú ý nên cậu vội vàng lên xe.
Đợi cậu ngồi lên, Thẩm Minh Vũ bất ngờ nghiêng người sang, “Em đó, đúng là lại quên rồi.” Nói xong y thắt dây an toàn cho cậu.
“À phải ha, em toàn quên việc này.” Hàn Dật hơi ngại ngùng, loay hoay cái dây an toàn vừa thắt. Từ nhỏ đến lớn cậu luôn quên thắt dây an toàn, bản thân cũng rất khó hiểu vì sao lại như vậy.
Thẩm Minh Vũ nhìn Hàn Dật, chẳng hiểu sao ánh mắt sa sầm, vẻ mặt phút chốc trở nên khá phức tạp song y nhanh chóng quay đầu khởi động chiếc xe tính năng tuyệt vời chạy như bay đến sân bay.
Hết 05
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook