Quy Ẩn Hương Dã
Chương 1

Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào thôn Cổ Thủy, không ít thôn dân đi ngang qua ngoái đầu lại nhìn xem. Trong thôn, xe ngựa là thứ đồ vật hi hữu, chỉ có người giàu trên trấn mới có thể dùng đến. Ở đây, nhà ai có trâu kéo xe đã đủ để khoe khoang, người trên xe ngựa này chắc chắn không phải người trong thôn bọn họ.

Trong lúc thôn dân còn đang đoán mò, xe ngựa đã dừng lại, một người mặc y phục tơ tằm màu trắng nhảy từ trên xe xuống, hắn đi đến trước mặt một thôn dân, chắp tay, nhoẻn miệng cười hỏi: “Vị đại ca này, xin hỏi nhà Vương Đức lão gia tử đi như thế nào?”

Người bị hỏi sửng sốt, ai ui thiên a! Hán tử này lớn lên thật anh tuấn! Nếu không phải vóc người cao hơn mình, mi tâm cũng không có dấu, mình còn tưởng nhầm là ca nhi đó!

Không nhận được câu trả lời, dường như người trẻ tuổi đã quen với tình huống như vậy, cũng không giận, ôn tồn hỏi lại lần nữa.

Thôn dân nọ lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ, nhìn hán tử đến phát ngốc, thật đủ mất mặt: “Nếu ngươi tìm Vương lão gia tử thì phải lên trấn, bây giờ ông ấy không còn ở trong thôn!”

Người tuổi trẻ lắc đầu, nói: “Ta không tìm người, ta mua viện tử của ông ấy, không biết phải đi đến nơi đó như thế nào, mong được chỉ giúp.”

Thôn dân nọ có chút phản ứng không kịp, nhưng vẫn đưa tay ra chỉ: “Ngươi đi theo đường này đến ngã ba, rẽ về hướng bắc, chính là căn nhà thứ năm!”

Người trẻ tuổi nhìn theo hướng thôn dân chỉ, quay đầu nói đa tạ, sau đó trở lại xe, đánh ngựa theo hướng kia.

Đợi người trẻ tuổi đi rồi, thôn dân chung quanh chạy đến nghe ngóng tình huống, người kia ngây ngô gãi đầu: “Hắn nói là mua sân nhỏ của Vương gia!”

Lời vừa nói ra thôn dân đã mồm năm miệng mười nghị luận. Người này muốn định cư trong thôn? Ngồi xe ngựa, mặc y phục tơ tằm, còn mua nhà gạch ngói sân rộng nhà họ Vương, phải là người có tiền a? Lớn lên lại anh tuấn như vậy, cũng không biết có thành thân hay chưa, nếu chưa thành thân… Người có nữ nhi chưa gả đi bắt đầu động tâm tư.

Kỳ Việt cũng không biết rằng chỉ hỏi thăm đường một chút, thì đã có người có ý gả nữ nhi cho hắn. Hắn nhàn nhã đánh xe ngựa tìm đến nơi. So với những căn nhà đắp bằng đất bùn chung quanh, nhà xây bằng gạch ngói của Vương gia rất dễ tìm thấy.

Hắn nhảy xuống xe, vỗ đầu ngựa, trấn an nó ngoan ngoãn đợi. Bản thân thì đi đến trước cửa, móc chìa khóa trong ngực ra, mở khóa cửa.

Đẩy cửa ra, bên trong là viện tử lớn, thập phần rộng rãi, trước mắt là nhà chính, hai bên nhà chính đều có gian phòng, bên trái là nhà bếp, bên phải có hai gian phòng bên cạnh. Bên hông nhà bếp có đường nhỏ có thể thông đến tiểu viện, chuồng gà, chuồng trâu, nhà xí đều ở đó. Còn có một mảnh vườn trồng rau cùng giếng, cùng bốn gian nhà dãy sau. Nhìn qua liền biết chủ nhân nơi này là người biết hưởng thụ cuộc sống, cái gì cũng có đủ!

Cẩu Tử

Vương gia không được coi là gia đình giàu có trong thôn, được cái nhi tử trong nhà không chịu thua kém, chạy theo chưởng quỹ ra ngoài làm ăn kiếm được không ít tiền. Quanh năm ở bên ngoài không về nhà, nhớ đế cha nương ở nhà, đem phòng ốc sửa sang lại hết, dùng gạch xanh rắn chắc làm ngói, chỉ muốn để cha nương ở nhà thoải mái hơn.

Ai biết được không đến hai năm, hắn mở gian hàng trên trấn, mua nhà, đón cha nương đến chăm sóc, nhà ở trong thôn liền bỏ trống.

Phòng ở Kỳ Việt phi thường hài lòng, tường viện rất cao, không giống phần lớn gia đình trong thôn, dùng bùn vây hoặc đắp lên.

Tường thấp, trong nhà làm gì, ở bên ngoài cũng nhìn thấy rõ ràng.

“Có người ở đây sao?”

Kỳ Việt vừa mới chuyển đến, liền nghe thấy giọng nam nhân từ cổng truyền vào, đến khi nhìn thấy hán tử mặt chữ điền vác cuốc đứng đó, thấy hắn còn tỏ ra sửng sốt.

Kỳ Việt nghĩ dù sao cũng là người trong thôn, liền chắp tay cười nói: “Vị đại ca này đến có chuyện gì?”

“Không có việc gì không có việc gì!”Hán tử phục hồi tinh thần, khoát tay liên tục, da mặt ngăm đen chuyển thành đỏ: “Thật có lỗi, ta thấy xe ngựa đứng trước cổng, cửa còn mở ra, ta còn tưởng người nhà họ Vương về!”

Tất nhiên là Kỳ Việt không để trong lòng: “Không sao, tại hạ Kỳ Việt, từ nay về sau sẽ cư trú ở đây, sau này đều là hương thân!”

“Vậy cũng tốt!”Hán tử thấy hắn không giận, dáng vẻ rất dễ ở chung, cho nên không còn căng thẳng, nghe hắn nói về sau sẽ ở lại đây, cũng nhiệt tình nói: “Ta là Lâm Sinh, ở ngay cách vách nhà ngươi, sau này có chuyện gì cứ đến tìm ta!”

“Ra là Lâm đại ca!” Kỳ Việt thấy hắn tính tình ngay thẳng, ý cười cũng chân thành hơn hai phần.

“Vậy là hôm nay ngươi vừa mới chuyển tới hả? Như vậy, ngươi đợi ta về nhà cất cuốc, xong rồi đưa tức phụ qua giúp ngươi dọn dẹp một chút!” Lâm Sinh là người nhiệt tình, nghĩ viện tử rộng như thế mà chỉ có mình hắn quét dọn, có chút quá sức.

“Việc này, không dám làm phiền Lâm đại ca.” Kỳ Việt khéo léo từ chối, hai người bọn họ mới nói vài câu với nhau, làm phiền người ta thì không thỏa đáng cho lắm.

“Không phiền không phiền, không bỏ ra bao nhiêu sức lực cả, ta lập tức qua ngay!” Lâm Sinh khoát tay với hắn, quay đầu rời đi, không cho hắn có cơ hội từ chối.

Kỳ Việt bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, lần đầu gặp phải người như vậy, trái lại có chút thú vị.

Hắn đưa xe ngựa vào trong sân, đưa tay sửa lại túm lông trên đầu ngựa: “Mộc Diễm, về sau nơi này chính là nhà của ta và ngươi!”

Con ngựa đạp đạp hai chân trước, như đáp lại lời hắn.

Bàn tay hắn dời đến mặt con ngựa, sờ sờ, nụ cười trên mặt trở nên ác liệt: “Ngày khác ta tìm thợ mộc trong thôn làm cái cày, năm mẫu ruộng ta mua liền giao cho ngươi!”

Mộc Diễm lắc đầu, cực kỳ không hài lồng phì lỗ mũi.

“Ha ha…”Kỳ Việt phát ra tiếng cười trầm thấp, vẻ mặt sung sướng vỗ đầu của nó.

“Kỳ huynh đệ có gì mà cười vui vẻ như vậy a?” Lâm Sinh từ ngoài bước vào, còn có một phụ nhân thanh tú đi theo phía sau.

“Không có gì, chỉ là đang trêu chọc con ngựa thôi!” Kỳ Việt thả tay tiến lên đón tiếp, chắt tay với phụ nhân: “Làm phiền tẩu tẩu!”

“Đừng nói thế, sau này đều là hương thân, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.” Phụ nhân cử chỉ hào phóng không câu nệ, tình cách rất xứng đôi với Lâm Sinh.

“Ngựa của ngươi thật có tinh thần.” Thấy hai người đang chào hỏi, Lâm Sinh liền dời sự chú ý đến trên người Mộc Diễm: “So với những con ngựa ta nhìn thấy trên trấn còn muốn thần tuấn hơn!”

“Nó đúng là ngựa tốt!”Mộc Diễm với tư cách là ngàn dặm lương câu, linh tính mười phần, làm bạn với hắn nhiều năm, giống như bằng hữu tri kỷ.

Hai người tán gẫu về chủ đề ngựa tốt vài câu, liền chuẩn bị quét dọn.

Trong nội viện cũng không cần thay đổi gì, chỉ là quét dọn tro bụi bám nhiều ngày một lần, lại sắp sếp vật dụng Kỳ Việt đã mua ra mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương