Quốc Vương Vạn Tuế
Chương 395: Lấy Danh Nghĩa Alexander

Hai mươi sáu năm qua, vô số người Ajax nằm mộng cũng muốn đem lá cờ ở đầu thành Song Kỳ tháo xuống, trở về đế đô, cọ rửa nỗi nhục Đế quốc, thế nhưng, chỉ cần có tên thần ma kia tọa trấn Hoàng thành Đế quốc Zenit một ngày, thì không có bất kỳ một người Ajax nào dám làm chuyện như vậy.

Mà hiện tại, cơ hội mà người Ajax mong chờ, tựa hồ là đã đến.

Vì vậy, chiến tranh cũng theo đó mà tới.

Tôn Phi lúc này đang ngồi trên ghế, tay chống cằm, ánh mắt thờ ơ nhìn xuyên thấu qua vết máu loang lổ trên bức tường công sự trên mặt thành, ngóng về nơi bão cát xa xa từ đại mạc, nhìn trời đất một mảnh mưa lất phất, ý niệm trong lòng thiên chuyển.

Quốc Vương Bệ Hạ đang tính toán nên đối ứng như thế nào với cục diện trước mắt, trong lúc nhất thời tư tưởng nhập thần, không có chút nào để ý tới các quý tộc Song Kỳ thành đứng bên cạnh không xa đang nơm nớp lo lắng.

Thành chủ Tác La Da Phu đứng bên trong đám người, cũng không dám chủ động lên tiếng, chỉ khom người cùng đợi.

Bọn họ không dám đánh gãy mạch suy tư của người trước mặt này, vì vậy chỉ có thể tuyệt vọng chờ thanh niên này tự hỏi.

Rốt cục, có một quý tộc thiếu chút nữa té ngã vì thiếu thể lực lại trong thời gian dài phải đứng khom lưng, tạo ra một chút âm thanh, lúc này mới khiến Quốc Vương Bệ Hạ đang suy ngẫm hồi thần trở lại.

- Hả?

Tôn Phi liếc mắt nhìn các quý tộc, cuối cùng tầm nhìn rơi vào trên mặt Tác La Da Phu, nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi chính là Tác La Da Phu, thành chủ Song Kỳ thành?

- Là… Hồi bẩm đại nhân, là ta.

Tác La Da Phu nhanh chóng trả lời, trong lòng tràn đầy khổ sáp.

- Nga…

Tôn Phi thờ ơ ồ một tiếng, lại nói:

- Chỗ này của ta hình như không có dư thừa cái ghế nào, phiền các ngươi vừa đứng vừa nói đi.

- Không phiền, không phiền….

- Đúng vậy, đúng vậy, đứng trước mặt của Quân đoàn trưởng đại nhân là vị trí của chúng ta a.

- Đúng, đúng, chúng ta đứng, dĩ nhiên vậy rồi, ha ha!

Còn không đợi Tác La Da Phu trả lời. các quý tộc phía sau đã tranh nhau cướp lời, từng gương mặt mang dáng tươi cười nịnh nọt, chỉ cần Tôn Phi muốn, bọn họ chỉ hận không thể ngay lập tức quỳ trên mặt đất bò qua liếm giày cho Tôn Phi.

Tôn Phi nhíu nhíu mày.

Ở những người này, đâu có tìm ra một chút phẩm chất cùng khí độ của một quý tộc chân chính chứ?

Bị một đám người như vậy thống trị suốt hai mươi sáu năm, biên cảnh trọng trấn đệ nhất của Đế quốc – Song Kỳ thành, không biết đã bị mục nát đến mức nào?

Suy nghĩ một chút, Tôn Phi liền cảm thấy hết hồn.

Hắn lại một lần nữa xác nhận, không hề nghi ngờ, Song Kỳ thành trước mắt đang phải đối mặt với cục diện rối rắm đến cực điểm.

Mà chính mình lại phải ở đây chống đỡ cục diện rối rắm này thêm với sự tấn công của một Đế quốc đệ nhất.

Nghe thật con mẹ nó buồn cười!

Tôn Phi lắc đầu tự giễu, tầm nhìn lại đảo qua người đám quý tộc, cuối cùng vẫn là dừng lại trên người của Tác La Da Phu, mở miệng hỏi:

- Trên người có máu, ừm, còn có mấy đạo vết thương, xem ra người vừa tham gia chiến đấu thủ thành?

Thần sắc Tác La Da Phu cứng lại, không biết nên trả lời thế nào.

Hắn sau khi mất đi dũng khí nói dối, rốt cuộc cũng minh bạch, lúc trước dùng máu của tử thi bôi lên người mình đồng thời để cho bọn thị vệ đi lấy đầu tử thi để tranh công trạng là một chuyện ngu xuẩn đến cỡ nào.

May là Hương Ba Vương không có dự định hỏi tới chuyện này.

Tôn Phi tựa tiếu phi tiếu nhìn Tác La Da Phu, lại hỏi:

- Một…Hai….Mười….Mười sáu… Ừm, ta chỉ thấy có hai mươi chín quý tộc, thế nhưng nếu ta nhớ không lầm, Song Kỳ thành hẳn là có ba mươi quý tộc trung tầng, sáu đại quý tộc đi? Mệnh lệnh của Bản Vương, là tất cả gia tộc quý tộc phải phái đại biểu và tư binh tham gia tác chiến thủ thành…. Như vậy, ai tới nói cho ta biết, người của gia tộc quý tộc khác đâu? Lẽ nào bọn họ đã chết trận hết rồi sao?

Những lời này hỏi lên, đám quý tộc tim giống như bị bắn trúng, hung hăng nhảy lên vài cái.

- Bẩm…Bẩm báo đại nhân, gia tộc quý tộc khác, bọn họ… Bọn họ công nhiên cãi quân lệnh của đại nhân, không có phái người đến hiệp trợ thủ thành.

Tác La Da Phu không dám chậm trễ, bẩm báo sự việc.

Lúc này tâm tình trong lòng hắn cũng không biết là kiểu gì, nguyên bản kế hoạch của hắn là muốn mượn lực lượng của Tôn Phi đến diệt trừ những quý tộc kia, thế nhưng lúc này, thời điểm nói ra vài câu đó hắn nhưng lại có một loại cảm giác bi thương.

- Như vậy a, thật có ý tứ! Thân là quý tộc Đế quốc, thế nhưng lại không vì Đế quốc mà chiến, các ngươi tới nói một câu, gia tộc như vậy, còn cần phải tồn tại sao?

Tôn Phi lẩm bẩm, sau đó quay ra hạ lệnh:

- Truyền lệnh của ta, phái năm trăm Thiết Kỵ tinh nhuệ, đem tộc trưởng của bảy đại gia tộc quý tộc mời tới đây, ta muốn nghe một chút lời giải thích từ bọn hắn, nếu như phản kháng, giết chết không cần luận tội!

- Tuân mệnh!

Tứ đại kim cương khom mình lĩnh mệnh, rất nhanh mang theo một thân sát khí đi ra.

Nếu cục diện đã rối rắm như vậy, cứ dùng thuốc mạnh mà chữa!

Thế cục cũng đã nguy đốn như vậy, Tôn Phi cũng không có kiên trì chơi đoán chữ đấu tâm cơ với đám sâu mọt được gọi là quý tộc này, phải sử dụng thủ đoạn Lôi Đình, đem hết thảy nhân tố không hài hòa ở thành Song Kỳ gạt bỏ, mới có thể toàn tâm toàn ý đối phó với người Ajax.

- Dũng sĩ trẻ tuổi, ngươi qua đây đi!

Tôn Phi hướng đến binh sĩ theo sau hai người Drogba và Pires vẫy tay.

Lúc này, Quốc Vương Bệ Hạ lộ ra vẻ cười chân chính, cảm tưởng như một loại ngọn gió xuân thân thiết ôn hòa.

- Ta… Binh sĩ trú quân, bái…. Bái kiến Bệ Hạ!

Chiến sĩ kia báo danh, kích động đến nỗi âm thanh run run, quỳ một gối xuống hướng về phía Quân đoàn trưởng đại nhân:

- Chiến thần tối thượng phù hộ ngài, Bệ Hạ nhân từ!

Tôn Phi chuyển đổi sang hình thức Paladin (Thánh kỵ sĩ), cả người lóng lánh quang mang thánh khiết, nhân từ, công chính, đưa tay lên rót một đạo kim quang ấm áp vào chiến sĩ bởi vì chiến đấu mà vết thương chồng chất thân thể đó, những vết thương này dần nhỏ lại, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ khôi phục đáng kinh ngạc.

Ở trong thế giới Diablo, Paladin cho tới giờ đều tượng trưng cho nhân từ, quang minh, công bằng và chính nghĩa, coi như là trong game, người chơi sau khi chọn chức nghiệp Paladin, thời điểm đối thoại với NPC cũng được hưởng đãi ngộ không giống người thường, được đặc biệt hoan nghênh.

Sau khi Tôn Phi chuyển đến hình thức Paladin, trên người hắn tản ra một cỗ khí tức ấm áp, cao quý mà lại thân thiết, khiến mọi người xung quanh dù đang lơ đãng thì trong lúc đó cũng sản sinh ra ý niệm thần phục.

Trong nháy mắt, thương thế của binh sĩ đó đã khỏi hẳn.

Đối với loại vết thương do đao kiếm bình thường, thánh lực trị liệu của Paladin không tốn chút sức nào.

Tôn Phi mở ra kỹ năng chữa thương chưa đến mười giây, thì vết thương cảu binh sĩ này đã khỏi triệt để, nhất là vết thương sâu đụng đến xương trên bả vai của hắn, lúc này cũng triệt để biến mất không thấy đâu, nhìn như chưa từng bị thương qua.

- A? Đây là… Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân!

Binh sĩ đó sợ đến ngây người, thử hoạt động vai của mình, không cảm thấy một tia đau đớn nào, tất cả đau đớn ban nãy đều biến mất, lại có một loại sức sống vô cùng dường như mới được sản sinh ra.

Tôn Phi mỉm cười, từ trên ghế đứng lên.

Trên người của hắn tản ra từng vòng quang diễm kim sắc nhàn nhạt, đem chu vi các binh sĩ xung quanh bao phủ lại, mỗi người đều có cảm giác một dòng nước ấm lưu động trong thân thể, sau đó tất cả mệt nhọc và đau đớn đều biến mất, mấy người binh sĩ được bao phủ trong vòng kim sắc đó đều mở to hai mắt, cảm thụ biến hóa của thân thể, mà thấy một màn như vậy, tâm Tác La Da Phu cùng những quý tộc khác từng chút từng chút như chìm vào vực sâu không đáy.

Đáng tiếc lực lượng một người vẫn là hữu hạn, Tôn Phi không cách nào lợi dụng lực lượng linh khí Paladin bao phủ toàn thành, giải trừ mệt nhọc và vết thương cho Chiến Sĩ được.

- Mấy người các ngươi, cũng qua đây đi!

Tôn Phi mặt khác lại kêu mấy Chiến Sĩ đứng trên tường thành đến, nhìn trướng bồng xa xa chi chít của đại quân Ajax, nhẹ giọng hỏi:

- Nghe Paul và Didier nói, vừa rồi tường thành cánh Bắc vừa xảy ra sự tình làm người ta tiếc nuối, các ngươi ai tới nói một chút, rốt cục là vừa xảy ra chuyện gì?



- Anh trai của ngươi, là một vị Chiến Sĩ chân chính!

Tôn Phi nghe một binh sĩ kể lại đích xác chuyện lúc trước, nặng nề mà vỗ vai Chiến Sĩ trẻ tuổi:

- Vinh quang của hắn, không cho phép bất luận kẻ nào làm bẩn, ta cam đoan với ngươi, hắn phải nhận được đãi ngộ thể diện lớn nhất!

Nói xong, Tôn Phi quay ra những binh sĩ đã không còn khẩn trương kia trịnh trọng nói:

- Ta, Alexander, lấy thân phận Đệ nhất quan chỉ huy chiến khu Ajax, hướng tới mỗi binh sĩ trú quân bảo chứng, từ thời khắc này trở đi, sẽ không có người nào lại dám cướp đoạt vinh quang của các ngươi, không còn người cướp đi công lao của các ngươi, các ngươi chiến đấu phải nhận được đãi ngộ thưởng tương ứng, mỗi một người cầm vũ khí chiến đấu để bảo vệ tòa thành này, dù có là khất cái ven đường, nô lệ, lão nhân tóc bạc hay thậm chí là một kỹ nữ, chỉ cần chiến đấu vì bảo vệ Song Kỳ thành, đều sẽ được Đế quốc thưởng cho!

Một đoạn này, Tôn Phi nói phi thường nghiêm túc.

Quan quân và binh sĩ trú quân xung quanh, lòng ngập tràn rung động, tràn đầy ý chí chiến đấu và động lực, thân là binh sĩ thân phận thấp kém, bọn họ không hề yêu cầu cao, chỉ hy vọng cố gắng của mình được thừa nhận, mà hôm nay, vị vương giả trước mắt này lại làm được điểm này.

- Peter?

Tôn Phi vẫy tay.


Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương