Quốc Tướng Gia Thần Toán
Chương 23: Vừa khen vừa chê

Sau khi Hoàng thượng khích lệ La Tử Minh vài câu, cuối cùng đến phiên Thám hoa lang Trần Miễn.

“Ngươi chính là Trần Miễn?” Biểu tình trên mặt Trần Tĩnh thoáng biến đổi, không khỏi giật mình, ngữ điệu dùng để nói với Trần Miễn cũng nhu hòa đi vài phần, “Ta đã sớm nghe kể trong tứ đại tài tử, Trần Miễn rất giỏi đánh đàn, có thể vì trẫm mà tấu một khúc không?”

Trần Miễn đưa mắt nhìn Ân Tịch Ly, lòng thầm thán phục Ân đại ca quả thật thần thông, lần trước hắn bảo với bản thân, hôm nay nhất định Hoàng đế sẽ lệnh cho chính mình đánh đàn, đúng là đã nói trúng tim đen.

Trần Miễn cung kính thi lễ, cúi đầu, “Tuân mệnh.”

Trần Tĩnh lòng dạ phấn khởi, tỏ ra rất thích Trần Miễn, xét thấy dung mạo và tài trí của hắn, thật vô cùng hợp ý. Dĩ nhiên, Trần Tĩnh vui mừng chẳng phải vì tìm được nhân tài tận lực vì giang sơn, mà là tìm được một người hắn muốn thu nhận vào hàng ngũ giai nhân trong hậu cung.

Trần Miễn đi đến bàn chơi đàn ở trước điện rồi ngồi xuống, thái giám đưa đàn tới, đặt lên bàn. Trần Miễn chỉnh trang y quan, cố gắng tỏ ra thật bình thản, vừa rồi khi Ân Tịch Ly căn dặn hắn, đã khuyên hắn cứ theo như ngày trước ở chợ thư mà đàn, tấu “Đại biệt khúc.”

Ân Tịch Ly cho rằng với tính cách của Trần Miễn, khẳng định sau khi trở về sẽ nghiền ngẫm làm thế nào để đàn Đại biệt khúc, học chưa xong nhất quyết không bỏ cuộc. Quả nhiên hắn đoán đúng, Trần Miễn sau khi trở về liền bỏ ra hết mấy ngày tìm tòi, luyện tập toàn bộ nhạc khúc. Đàn mãi cho đến khi bọn Mạc Tiếu Trúc nhận xét nghe không khác gì so với Ân Tịch Ly đàn, Trần Miễn mới dừng tay. Đồng thời hắn cũng thật sự thấu hiểu, Ân Tịch Ly đã mang tâm tình gì trong lòng khi tấu ra khúc nhạc như thế. Muốn truyền tải được toàn vẹn tâm tư đó của Ân Tịch Ly, Trần Miễn phải cảm khái mất vài ngày nữa, vì vậy quan điểm về nhân sinh cũng có ít nhiều đổi mới.

Vừa rồi Ân Tịch Ly bảo Trần Miễn, “Nếu Hoàng thượng lệnh cho ngươi đánh đàn, ngươi không được đàn thứ phong hoa tuyết nguyệt, cần phải đàn loại khúc bi thương tráng lệ như Đại biệt khúc. Đồng thời, nên thuận miệng  ngâm nga ca ngợi biên quan chiến sự, đại mạc thê lương, tỏ vẻ ngươi rất quan tâm đến quốc gia đại sự, chủ chiến, thần tốc, khí phách, hùng tâm vạn trượng…Chờ ngươi đàn ca xong, phỏng chừng Hoàng thượng cũng ngán tới nơi rồi. Ngươi thì cứ tứ phía ngang tàng, một lòng muốn chinh chiến, hắn sẽ thấy hết hứng thú nổi với ngươi. Nếu ngươi còn tiếp tục buông lời khuyên hắn bình định bốn phương thống nhất Trung Nguyên, không biết chừng sau này Hoàng đế mà thấy ngươi, sẽ trốn càng xa càng tốt.”

Ai mà chẳng biết, Trần Tĩnh lúc về già đích thực xứng danh hôn quân, chỉ yêu thích loại nhạc tình cảm nam nữ đồi trụy, rất khiếp sợ chiến tranh loạn lạc, Trần Miễn nghĩ biện pháp của Ân Tịch Ly cực kì thông minh, hoàn toàn đáng để thử một lần.

Quả nhiên, mới đầu Trần Tĩnh còn tràn trề phấn khởi, thế nhưng tới lúc Trần Miễn đàn xong Đại biệt khúc, sắc mặt hắn cũng thay đổi.

Cả đại điện lặng ngắt như tờ, những triều thần khác ngoại trừ Viên Liệt, Quý Tư  vốn đã biết nhạc khúc này do Ân Tịch Ly ngẫu hứng đàn ra, còn lại đều nghĩ nhạc khúc này là Trần Miễn sáng tác.

Tại thời điểm Trần Miễn bước vào, các võ tướng cũng không mấy lưu tâm đến hắn, cho rằng hắn quá mức âm nhu, nam sinh nữ tướng. Hơn nữa, quần thần đều biết rõ sở thích của Trần Tĩnh, nhủ thầm, thôi rồi… nhìn bộ dáng nhu nhược của hắn, khẳng định nếu không thành Hàn Tử Cao, thì cũng lại thêm một Đặng Thông​[28]​ hay Đổng Hiền​[29]​, có khiếu hại nước hại dân a.

Thế nhưng, vừa nghe Trần Miễn đánh đàn, các quần thần đều sửng sốt, không ít võ tướng khóe mắt đỏ hoe, Tề Vương gia liên tục gật gù, thì thầm trong miệng, “Hảo khúc a, hảo khúc!”

Quần thần nghe xong nhạc khúc ấy, không khỏi suy tư về tình thế hiện tại. Tuy rằng, Nam Cảnh quốc lúc này thịnh vượng sung túc, binh hùng tướng mạnh, phồn vinh bậc nhất, thế nhưng chỉ là tạm thời. Bầy lang sói vẫn bốn phía rình rập vây quanh, đặc biệt là các nước chư hầu Tây Nam cùng ngoại tộc ở biên cương phía Bắc.

Đương kim Nam Cảnh danh tướng nhiều như mây, khi quốc lực còn cường thịnh, kẻ thù bên ngoài vẫn trong thời kì giáp hạt (non yếu), lại đang lúc khó khăn, vì sao không đi chinh phạt, bình định các địa phương ấy cho rồi?! Lại để bọn chúng có thời gian khôi phục lực lượng, đợi đến khi thực lực của chúng  được phục hồi, tất sẽ đánh vào Nam Cảnh, lúc đó có phản kháng cũng không còn kịp nữa. Vậy mà Hoàng đế vẫn cứ khư khư yên chí hưởng lạc, không muốn phát binh, phí hoài cơ hội tốt, giờ ngẫm lại, rốt cuộc vì cái gì mà phải hao binh tổn tướng để đánh đuổi ngoại xâm? Bọn họ chính là muốn các thế hệ Nam Cảnh bách tính được bình an muôn đời, chứ đâu phải chỉ hưởng lạc trong có vài thập niên ngắn ngủi mà thôi!

Nhất thời, các quần thần trong đại điện đều thở dài, gạt lệ rồi lại gạt lệ, bầu không khí vui tươi khi nãy thoáng chốc liền chùng xuống.

Trần Tĩnh cảm thấy mất hứng, Trần Miễn tuy có diện mạo khiến người ta ưa thích, nhưng sao lại vô vị như vậy? Kiểu này nếu dưỡng trong hậu cung, mỗi ngày sẽ theo ta nhắc đến cái gì mà thống nhất thiên hạ, chiến công bá nghiệp, đây chẳng phải là bị hắn phiền nhiễu tới chết sao? Hơn nữa, nhìn tính cách hắn cương trực thế, phỏng chừng cũng không chịu nguyện ý quy thuận. Trần Tĩnh thầm lắc đầu, quên đi, thiên hạ rộng lớn, mỹ nhân nhiều biết bao nhiêu, đụng vào chi cho phiền phức.

“Khục khục.” Trần Tĩnh tằng hắng một tiếng, nói, “Thám hoa lang quả nhiên hảo tài hoa, như vậy đi, trẫm phong ngươi làm học sĩ, Quý tướng gia hiện đang sắp xếp sử liệu, chuẩn bị biên soạn một quyển sử sách, ngươi qua hỗ trợ lão tiền bối được không? Cũng ở tại Thái học viện.”

Trần Miễn vốn không muốn làm quan, vừa nghe Trần Tĩnh an bài như thế thì rất mừng rỡ, vội vã cảm tạ hoàng ân, đáp ứng ngay.

Trần Tĩnh nghĩ trong bụng, khỏi tạ ơn ta, ngươi mau đi đi, khúc nhạc nọ cũng đừng đàn nữa, không khéo cả đám võ tướng lại khuyên can ầm ĩ đòi xuất binh.

Trần Miễn thối lui sang một bên, mắt nhìn qua Ân Tịch Ly, tràn đầy cảm kích lẫn bội phục.

Về phần Ân Tịch Ly lúc này, tròng mắt đang đảo từ bên trái sang phải, rồi lại từ bên phải sang trái, chẳng biết chính xác là nhìn cái chi, hay vẫn đang nghĩ ngợi mông lung. Trần Miễn chợt thấy buồn cười, con người Ân Tịch Ly này tinh thần luôn luôn hoạt bát, bất kể nơi nào lúc nào cũng có thể nghĩ ra được những thứ hay ho, ở cùng một chỗ với hắn, cam đoan là rất thú vị.

Đồng tình với nhận xét đó còn có thêm Viên Liệt, nhưng Viên Liệt hiện tại không hề hoan hỉ, mà là lo lắng. Ân Tịch Ly vừa đảo tròng mắt, hắn liền sợ tiểu tử này như con thiêu thân lại đâm đầu vào rắc rối, tính mệnh hệ trọng a!

“Đúng rồi.” Trần Tĩnh đột ngột nói, “Chức quan của Bảng nhãn còn chưa được phong mà, Triệu Uân có chủ kiến gì không?”

Vừa rồi lòng dạ La Tử Minh đều tập trung hết vào Trần Miễn, sợ Trần Tĩnh ưng ý Trần Miễn, bắt hắn tiến cung để độc chiếm, thấy tình hình trước mắt, cũng thở phào nhẹ nhõm được mấy phần, may mà Ân Tịch Ly nghĩ ra được chủ ý kia để dập tắt hứng thú của Trần Tĩnh. Bất ngờ bị Trần Tĩnh hỏi đến, liền nhìn sang  Ân Tịch Ly, Ân Tịch Ly bấy giờ đang đứng cạnh Viên Liệt, thừa dịp không ai chú ý, giẫm cho Viên Liệt một cước.

Viên Liệt nhăn nhó quay lại, chỉ thấy Ân Tịch Ly nháy mắt với hắn__Thu nhận đi! Mau!

Viên Liệt thoáng do dự một chút, liền phát hiện Ân Tịch Ly đang nheo mắt lại__Ngươi dám không nghe ta làm loạn a!

Viên Liệt kinh hãi, tự nhủ, tổ tông, ngươi đừng có ở kim điện mà nháo, rồi vội vàng tiến lên phía trước một bước, tâu với Trần Tĩnh, “Hoàng thượng, trong đội quân của thần cần có một vị tham mưu, vừa hay thần thấy cách Tử Minh lý luận về mặt dụng binh quân pháp rất thông thạo, không bằng để hắn hỗ trợ trong quân của thần?”

Triệu Khải Đồng nghe xong, tâm hoa nộ phóng​[30]​, vốn hắn đã nghĩ đến việc tạo mối quan hệ với Viên Liệt, không ngờ Viên Liệt lại chủ động nhận La Tử Minh, may là hắn không để nhi tử thiếu hiểu biết kia lên điện, nên cũng vội vàng tiến lên, “Hoàng thượng, nếu có thể cho nhi tử thần đến phục vụ trong quân của Viên tướng quân, đừng nói lãnh trọng trách như tham mưu, được bưng trà rót nước đã là diễm phúc rồi.”

“Ha ha ha.” Trần Tĩnh cười rộ, “Triệu Vương sao lại khách khí như vậy, nhị công tử tài cao, bưng trà rót nước là thế nào a, nếu Viên tướng quân đã mở lời, đương nhiên phải đáp ứng, Triệu Uân a, trẫm phong ngươi làm tham mưu, về sau theo Viên tướng quân, hảo hảo mà làm việc.”

La Tử Minh mau chóng tạ ân, hắn thật sự không ngờ bản thân thoáng cái từ phải đi đày mất xác biến thành tham mưu, còn có thể theo Viên Liệt xử lý quân vụ, quả là đúng với câu nói của Ân Tịch Ly__Tiền đồ vô lượng!

“Hảo!” Trần Tĩnh cười, “Ngày hôm nay Nam Cảnh ta được thêm ba vị nhân tài như vậy, đích thị là đại hỷ! Ba vị tài tử mỗi người đều được ban vàng bạc vải vóc, sau đó dự yến tiệc. Thân thể trẫm bất hảo nên sẽ không đến, nhượng cho Mạnh nhi chiêu đãi, các khanh gia, cứ thỏa chí mà uống!”

Quần thần tạ ân, lập tức bãi triều.

Sau khi hạ triều trời cũng đã tối, trong ngự hoa viên tiệc rượu đã sớm được bày ra, Trần Mạnh dạo qua một vòng không thấy Tề Linh đến, rầu rĩ không vui, đành bưng chén đi từng bàn kính rượu, có điều bọn quần thần lại rủ nhau cầm chén chạy qua bàn của Viên Liệt.

Trần Mạnh vô cùng phật ý.

Cơm no rượu đủ xong, mọi người tản đi, Triệu Khải Đồng sau khi rời khỏi Hoàng cung, một mình đến gặp La Tử minh. Tử Minh cung kính hành lễ với hắn, Triệu Khải Đồng hỏi, “Ca ngươi đâu?”

Tất cả đều lấy làm kinh ngạc hai mắt nhìn nhau___La Tử Minh thực sự là thứ tử a?

La Tử Minh sớm nghe Ân Tịch Ly nói lại, Viên Liệt đã sai người thả Triệu Bân trở về nhà, quay sang đáp, “Chắc về tới nhà rồi.”

Triệu Khải Đồng gật đầu nói, “Trong lòng ngươi có giận ta không?”

La Tử Minh vội lắc đầu.

Triệu Khải Đồng thở dài, “Ta vốn nghĩ đại ca ngươi thích tranh đua, ngươi thì có khả năng như vậy, lần này không được còn có lần sau.”

“Con hiểu.”

“Ân.. Nhưng như vậy cũng tốt.” Triệu Khải Đồng dặn, “Hảo hảo theo Viên tướng quân làm việc, sau này tất có tiền đồ sáng lạng, ta sẽ đưa ca ngươi về, tránh để các ngươi cảm thấy xấu mặt.”

La Tử Minh liền hành lễ với Triệu Khải Đồng, Triệu Khải Đồng cáo từ Viên Liệt, rời đi.

Chờ người đi rồi, tất cả cũng quay về, trước mắt gặp ngay Mạc Tiếu Trúc cùng Tề Bách Sơn đã nhận được tin tức mà đến.

“Tử Minh.” Mọi người vây lấy La Tử Minh hỏi, “Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?”

“Đã khiến cho các ngươi lo lắng.” La Tử Minh tỏ ra hối lỗi, nói, “Vừa rồi cha ta nói chính là sự thật, ta không phải hậu nhân của La gia, mà là được cho làm con thừa tự, ngày đó phụ thân viết thư cho ta, nói rằng muốn nhờ ta đi thi giúp Triệu Bân, bảo bản thân ta thì hãy chờ thêm một năm, sang năm sẽ thi lại.”

“Hoang đường!” Quý Tư đứng bên cạnh nghe được, lắc đầu, “Như vậy chẳng phải là bất công cho ngươi sao? Ngộ nhỡ sự tình bại lộ, không tính tới người tiền đồ tận hủy đi, cả hắn cũng bị liên lụy!”

La Tử Minh cười, “Cũng có thể hiểu được, hiện tại cha ta ở Nam Hải gặp bất lợi, nghe đâu ngoại tộc hùng mạnh luôn bao vây rình rập, ông ấy muốn tìm một chỗ dựa vững chắc để bảo toàn phiên quốc (nước chư hầu), dù sao thì ta từ nhỏ đã cho ra ngoài…Không đáng tin cậy bằng Triệu Bân.”

“Ân.” Viên Lạc gật đầu, “Rốt cuộc hôm nay đã đạt được kết quả tốt nhất rồi…” Nói đoạn, xoay mặt qua thắc mắc với Ân Tịch Ly, “Tịch Ly, làm thế nào ngươi đoán được quan hệ của Tử Minh và Triệu Khải Đồng vậy?”

Ân Tịch Ly nhún nhún vai, “Thông minh mà.”

“Thôi đi.” Viên Liệt trừng hắn, “Ai chẳng biết ngươi thông minh, bọn ta muốn hỏi ngươi làm sao biết được?”

Ân Tịch Ly nghiêng mặt nhìn hắn, “ ‘Nam Hải địa phương chí’ ghi chép rằng,  ở khu vực Triệu thị phiên quốc, có Nhượng Tử thôn. Nghe đâu năm đó phiên vương Triệu Khải Đồng trong lúc đại chiến tại Vọng Lĩnh không may thụ thương, lại bị kẻ địch vây khốn, phó tướng La Hâm của hắn đã cõng hắn trèo đèo lội suối chạy suốt ba ngày ba đêm, cứu hắn thoát khỏi vòng vây, mặc dù bản thân cũng mang trọng thương, suýt mất mạng. Sau đó La Hâm ở lại dưỡng bệnh trong một thôn nhỏ, tại đó Triệu Khải Đồng cùng hắn đã bát bái kết giao, tuyên thệ,  ‘Ngô thê tức nhữ thê, ngô tử tức nhữ tử’​[31]​. Vì thế được gọi là Nhượng Tử thôn.”

Mọi người mở to hai mắt nhìn hắn, Quý Tư vuốt râu mép, gật gù, “Tịch Ly, trí nhớ tốt!”

“Nguyên lai là có chuyện như vậy.” Viên Liệt thấy vẻ mặt đắc ý của Ân Tịch Ly, liền cười khẩy một tiếng, “Chẳng qua là gặp may thôi.”

Ân Tịch Ly ngó hắn một chút, cười hăng hắc, giẫm lên bàn chân Viên Liệt mà bước qua, lầm bầm trong miệng, “Cứ cho là ngươi không phục đi, ai bảo ngươi không chịu đọc sách.”

Viên Liệt tức đến méo mặt, Viên Lạc ở đằng sau cười đầy thương cảm, đuổi theo hỏi, “Tịch Ly, có cần người hỗ trợ ngươi dọn vào Nhạc đô phủ không? Ta sẽ tìm cho.”

“Được, được.” Ân Tịch Ly gật đầu, “Đúng rồi, phải bảo với Hạ Vũ, nhờ hắn giúp ta khám nghiệm tử thi, tiểu thố a, lúc nào ngươi rảnh rỗi đến làm sư gia cho ta nha.”

Trần Miễn ngẩn người nửa ngày, cuối cùng mới hiểu được tiểu thố chính là kêu mình.

Quý Tư cười cười đuổi theo, hỏi, “Tịch Ly, án tồn đọng trong Nhạc Đô phủ không được một nghìn thì cũng tới tám trăm, ngươi định thẩm tra đến một năm rưỡi sao?”

Ân Tịch Ly cười, “Ân, đương nhiên phải thú vị rồi.”

Sáng hôm sau, Tân khoa Trạng nguyên Ân Tịch Ly lấy tư cách là phủ doãn Nhạc Đô, vào làm chủ nha môn, ngày đầu tiên, hắn đã lệnh xuống, tại cửa nha môn dán công khai một bảng thông cáo, bên trên đề một câu___Lai lai lai (Đến đây), các hương thân, có oan thì báo oan, có thù thì báo thù!

Nhất thời, cả Nhạc Đô tựa như biến thành cái nồi nước sôi, sôi sùng sục.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương