Quốc Thuật Hung Mãnh
-
Quyển 1 - Chương 9: Lên đại học
Khang Thuận Phong về đến nhà, trước tiên đem chuyện nhận thân kết nghĩa với Hướng Sơn nói cho cha mẹ biết. Đặc biệt nói về chuyện Hướng Sơn đánh bại Tam Hắc Tử, giải quyết vấn đề khám bệnh của anh rể.
Từ khi cha mắc bệnh, chuyện trong nhà cơ bản đều do Khang Thuận Phong quyết định, hơn nữa, mẹ Khang Thuận Phong cũng là mẫu người một giọt nước cũng là ân tình, phải tận tình báo đáp, cho nên thoải mái đáp ứng.
Hơn nữa Khang Thuận Phong sau khi lên đại học không ở nhà, trong nhà có thêm một đứa con nuôi cũng không tồi.
Tuy rằng có con rể, thế nhưng vẫn sợ người khác nói ra nói vào.
Qua hai ngày, chị hắn nhắn lại, nói là anh rể Trương Thắng Lợi của hắn đã ra viện về nhà, vết thương trên cơ bản đã hồi phục, bác sĩ nói dưỡng bệnh là có thể hoàn toàn hồi phục lại.
Khang Thuận Phong bớt chút thời gian đến thăm một lần, Trương gia lão đại cùng lão nhị cũng không ở đó, anh rể Trương Thắng hoạt động có chút khó khăn, nhưng thương thế gần như đã ổn, tinh thần cũng tốt lên không ít.
Lúc không có ai, chị gái Khang Thuận Đễ kín đáo đưa cho hắn một nghìn năm trăm đồng nói là giúp hắn đến trường, Khang Thuận Phong từ chối, bảo chuyện học phí đã được giải quyết, là Hồ Tà Tử ra mặt.
Khang Thuận Đễ không tin, hắn thuyết phục mãi cuối cùng Khang Thuận Đễ thu tiền lại, đồng thời dặn hắn, nếu có khó khăn gì, nhất định phải tới lấy tiền.
Khang Thuận Gió ở lại chơi cả nửa ngày, liền cáo từ một nhà chị gái.
Ngày thứ hai sau khi về đến nhà, Trương gia lão đại Trương Minh Lợi tới Khang Gia Nguyên, đưa tới bốn nghìn đồng, Khang Thuận Phong lần này không khách khí, liền nhận. Tuy rằng Trương Thắng Lợi với Trương Minh Lợi là người một nhà, thế nhưng số tiền một nghìn năm trăm đồng của chị hắn lại khác, đó là tiền riêng của chị hắn, Trương Minh Lợi đưa tiền tới chính là cảm tạ hắn ra tay vì chuyện của Trương gia.
Tuy rằng không có ở riêng, thế nhưng những đại gia đình ở nông thôn luôn phân biệt rạch ròi chuyện tiền bạc.
Hơn nữa bốn nghìn đồng này Khang Thuận Phong cũng không mang đi đóng học phí, học phí vốn hắn muốn lấy từ Hồ Tà Tử. Hắn rời nhà lên tỉnh học đại học, trong nhà không có tiền cũng là chuyện lo lắng của hắn.
Lại qua hai ngày, Hướng Sơn lên tới, hơn nữa không riêng hắn, cha mẹ hắn cũng đi theo.
Khang Thuận Phong thịnh tình khoản đãi khiến tâm tình cha mẹ Hướng Sơn dần thả lỏng, bọn họ chỉ sợ Khang Thuận Phong nói mà không làm. Mẹ Hướng Sơn vô cùng thích Khang Thuận Phong, chiều đến mức Hướng Sơn cũng có chút đố kỵ. Hắn có thể nhìn ra mẹ hắn thực sự coi Khang Thuận Phong là tam đệ đã mất của hắn, cha Khang Thuận Phong cùng cha Hướng Sơn vốn đã có quen biết, lúc này nhận thân, hai người lại càng thân thiết. Đặc biệt là cha Hướng Sơn lại giỏi mồm mép, nói chuyện rất vui vẻ với cha Khang Thuận Phong, khiến Khang phụ tâm tình tốt lên không ít. Từ khi hắn bị bệnh, con trai cùng con gái đều lớn, không cùng hắn trò chuyện nhiều. Khang mẫu cả ngày bận rộn, lại càng không có thời gian bồi tiếp hắn, lúc này có người nói chuyện hợp ý, tình cảm hai người tốt lên không ít. Lại qua ngày thứ hai, xưng hô đã trở thành lão ca lão đệ, đến khi cha mẹ Hướng Sơn cáo biệt, Khang phụ còn lưu luyến không dứt, bộ dạng như trẻ con vậy.
Cha Hướng Sơn đáp ứng lúc rảnh rỗi sẽ tới thăm cũng khiến hắn hài lòng.
Tiễn gia đình Hướng Sơn, Khang Thuận Phong tính toán còn vài ngày nữa là khai giảng, vì vậy gác lại mọi chuyện, một lòng chuẩn bị cho chuyện tới trường. Chăn gối thì Khang mẫu muốn mua mới, nhưng Khang Thuận Phong cảm giác mình lên học đại học cái gì cũng cần tiền, không muốn lãng phí. Cuối cùng hai mẹ con còn chưa bàn bạc xong, Hướng Sơn đã tới, mang theo một cái giướng gấp cùng chăn đệm, nói là mẫu thân cùng Trương quả phụ làm. Từ khi nhận thân với Khang gia, đại vị của mẹ Hướng Sơn cùng Trương quả phụ ở trong thôn tăng mạnh, thân thể mẹ hắn cũng tốt hơn nhiều, gặp ai cũng luôn miệng: "Nhà chúng ta có một sinh viên..."
Khang Thuận Phong cũng không chối từ, nhưng xuất ra lá thư mượn tiền mà Hồ Tà Tử đưa cho hắn để Hướng Sơn xem, Hướng Sơn nhìn xong, chỉ nói: "Người này anh biết, chú cứ đi mượn, không vấn đề gì!" Chuyện bọn họ làm gì, quan hệ gì với Hồ lão gia tử, lại một mực không nói. Khang Thuận Phong hỏi không được nguyên do, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ qua.
Ngươi mà Hồ Tà Tử nói ở thành nam, vì thế Khang Thuận Phong quyết định đi mượn tiền trước, chuyện khác tính sau.
Vừa lúc Hướng Sơn tới, liền bảo Hướng Sơn đi cùng. Hướng Sơn suy nghĩ một lát mới đáp ứng hắn, sau đó hai người vào sáng sớm ngày thứ hai tìm một cái xe ôm ở Bình Hậu Trấn, chạy lên thị trấn.
Ngồi xe bus đến thành nam thì đã là giữa trưa rồi, hai người tùy tiện mua hai cái bánh bao ăn dọc đường, lót dạ xong liền tìm tới địa chỉ ghi trên thư, sau đó gõ cửa.
Đây là một căn nhà cổ kính, cửa lớn mở rộng, đi ra là một bà lão.
Khang Thuận Phong đưa thư cho bà.
Bà lão này nhận thư, khách khí bảo hắn chờ một chút, sau đó tiến vào bên trong. Một lúc sau, một trung niên đi ra, đưa hắn vào trong. Vào nhà, bọn họ được đón tiếp ở phòng khách, một ông lão chừng sáu bảy mươi tuổi đang ngồi ở bàn, trong tay cầm thư tín của Hồ Tà Tử, chăm chú đọc.
Hướng Sơn cùng Khang Thuận Phong vừa ngồi xuống ghế thì bà lão lúc trước đã bưng ra hai tách trà thơm, đặt lên bàn trước mặt bọn họ.
Ông lão kia đọc xong thứ, liếc mắt nhìn bọn họ hỏi: "Hồ sư thân thể có khỏe không?"
Hướng Sơn cùng Khang Thuận Phong liền gật đầu.
Ông lão kia nở nụ cười: "Năm nay hắn đã tám mươi ba rồi nhỉ."
Khang Thuận Phong đáp: "Ông ngoại con đã tám mươi tư rồi."
Ông lão gật đầu, chậm rãi đứng lên, đi vào buồng trong.
Hướng Sơn cùng Khang Thuận Phong nhìn nhau, yên lặng dùng trà.
Một lát sau, ông lão đi ra, cầm một phong thư đưa qua, Khang Thuận Phong cung kính nhận lấy.
"Trở lại hỏi thăm Hồ sư giúp ông, nói nếu ông có rảnh sẽ tới tìm hắn!"
Hai người liền gật đầu.
Ông lão kia liền khoát tay: "Ông không giữ các cháu lại đâu."
Hai người liền đứng dậy cáo từ ông lão, trung niên kia đưa bọn họ ra ngoài.
Trở về Khang Gia Nguyên thì đã gần tới giờ ngọ, Hướng Sơn ăn cơm ở nhà Khang Thuận Phong, sau đó cáo biệt cha mẹ Khang Thuận Phong, sau đó tạt qua chỗ Hồ Tà Tử báo tin, rồi trở về nhà.
Khang Thuận Phong tiễn hắn tới đầu thôn, nói cho rằng ba ngày sau hắn chuẩn bị lên báo danh đại học S, hắn đi, Hướng Sơn phải biết tự bảo trọng. Hướng Sơn gật đầu đồng ý.
Chuẩn bị thêm ba ngày, sáng ngày thứ ba, Khang Thuận Phong đã an vị trên tàu đi lên tỉnh, hắn ngồi tàu hỏa, tới học viện tài chính và kinh tế S báo danh.
Từ khi cha mắc bệnh, chuyện trong nhà cơ bản đều do Khang Thuận Phong quyết định, hơn nữa, mẹ Khang Thuận Phong cũng là mẫu người một giọt nước cũng là ân tình, phải tận tình báo đáp, cho nên thoải mái đáp ứng.
Hơn nữa Khang Thuận Phong sau khi lên đại học không ở nhà, trong nhà có thêm một đứa con nuôi cũng không tồi.
Tuy rằng có con rể, thế nhưng vẫn sợ người khác nói ra nói vào.
Qua hai ngày, chị hắn nhắn lại, nói là anh rể Trương Thắng Lợi của hắn đã ra viện về nhà, vết thương trên cơ bản đã hồi phục, bác sĩ nói dưỡng bệnh là có thể hoàn toàn hồi phục lại.
Khang Thuận Phong bớt chút thời gian đến thăm một lần, Trương gia lão đại cùng lão nhị cũng không ở đó, anh rể Trương Thắng hoạt động có chút khó khăn, nhưng thương thế gần như đã ổn, tinh thần cũng tốt lên không ít.
Lúc không có ai, chị gái Khang Thuận Đễ kín đáo đưa cho hắn một nghìn năm trăm đồng nói là giúp hắn đến trường, Khang Thuận Phong từ chối, bảo chuyện học phí đã được giải quyết, là Hồ Tà Tử ra mặt.
Khang Thuận Đễ không tin, hắn thuyết phục mãi cuối cùng Khang Thuận Đễ thu tiền lại, đồng thời dặn hắn, nếu có khó khăn gì, nhất định phải tới lấy tiền.
Khang Thuận Gió ở lại chơi cả nửa ngày, liền cáo từ một nhà chị gái.
Ngày thứ hai sau khi về đến nhà, Trương gia lão đại Trương Minh Lợi tới Khang Gia Nguyên, đưa tới bốn nghìn đồng, Khang Thuận Phong lần này không khách khí, liền nhận. Tuy rằng Trương Thắng Lợi với Trương Minh Lợi là người một nhà, thế nhưng số tiền một nghìn năm trăm đồng của chị hắn lại khác, đó là tiền riêng của chị hắn, Trương Minh Lợi đưa tiền tới chính là cảm tạ hắn ra tay vì chuyện của Trương gia.
Tuy rằng không có ở riêng, thế nhưng những đại gia đình ở nông thôn luôn phân biệt rạch ròi chuyện tiền bạc.
Hơn nữa bốn nghìn đồng này Khang Thuận Phong cũng không mang đi đóng học phí, học phí vốn hắn muốn lấy từ Hồ Tà Tử. Hắn rời nhà lên tỉnh học đại học, trong nhà không có tiền cũng là chuyện lo lắng của hắn.
Lại qua hai ngày, Hướng Sơn lên tới, hơn nữa không riêng hắn, cha mẹ hắn cũng đi theo.
Khang Thuận Phong thịnh tình khoản đãi khiến tâm tình cha mẹ Hướng Sơn dần thả lỏng, bọn họ chỉ sợ Khang Thuận Phong nói mà không làm. Mẹ Hướng Sơn vô cùng thích Khang Thuận Phong, chiều đến mức Hướng Sơn cũng có chút đố kỵ. Hắn có thể nhìn ra mẹ hắn thực sự coi Khang Thuận Phong là tam đệ đã mất của hắn, cha Khang Thuận Phong cùng cha Hướng Sơn vốn đã có quen biết, lúc này nhận thân, hai người lại càng thân thiết. Đặc biệt là cha Hướng Sơn lại giỏi mồm mép, nói chuyện rất vui vẻ với cha Khang Thuận Phong, khiến Khang phụ tâm tình tốt lên không ít. Từ khi hắn bị bệnh, con trai cùng con gái đều lớn, không cùng hắn trò chuyện nhiều. Khang mẫu cả ngày bận rộn, lại càng không có thời gian bồi tiếp hắn, lúc này có người nói chuyện hợp ý, tình cảm hai người tốt lên không ít. Lại qua ngày thứ hai, xưng hô đã trở thành lão ca lão đệ, đến khi cha mẹ Hướng Sơn cáo biệt, Khang phụ còn lưu luyến không dứt, bộ dạng như trẻ con vậy.
Cha Hướng Sơn đáp ứng lúc rảnh rỗi sẽ tới thăm cũng khiến hắn hài lòng.
Tiễn gia đình Hướng Sơn, Khang Thuận Phong tính toán còn vài ngày nữa là khai giảng, vì vậy gác lại mọi chuyện, một lòng chuẩn bị cho chuyện tới trường. Chăn gối thì Khang mẫu muốn mua mới, nhưng Khang Thuận Phong cảm giác mình lên học đại học cái gì cũng cần tiền, không muốn lãng phí. Cuối cùng hai mẹ con còn chưa bàn bạc xong, Hướng Sơn đã tới, mang theo một cái giướng gấp cùng chăn đệm, nói là mẫu thân cùng Trương quả phụ làm. Từ khi nhận thân với Khang gia, đại vị của mẹ Hướng Sơn cùng Trương quả phụ ở trong thôn tăng mạnh, thân thể mẹ hắn cũng tốt hơn nhiều, gặp ai cũng luôn miệng: "Nhà chúng ta có một sinh viên..."
Khang Thuận Phong cũng không chối từ, nhưng xuất ra lá thư mượn tiền mà Hồ Tà Tử đưa cho hắn để Hướng Sơn xem, Hướng Sơn nhìn xong, chỉ nói: "Người này anh biết, chú cứ đi mượn, không vấn đề gì!" Chuyện bọn họ làm gì, quan hệ gì với Hồ lão gia tử, lại một mực không nói. Khang Thuận Phong hỏi không được nguyên do, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ qua.
Ngươi mà Hồ Tà Tử nói ở thành nam, vì thế Khang Thuận Phong quyết định đi mượn tiền trước, chuyện khác tính sau.
Vừa lúc Hướng Sơn tới, liền bảo Hướng Sơn đi cùng. Hướng Sơn suy nghĩ một lát mới đáp ứng hắn, sau đó hai người vào sáng sớm ngày thứ hai tìm một cái xe ôm ở Bình Hậu Trấn, chạy lên thị trấn.
Ngồi xe bus đến thành nam thì đã là giữa trưa rồi, hai người tùy tiện mua hai cái bánh bao ăn dọc đường, lót dạ xong liền tìm tới địa chỉ ghi trên thư, sau đó gõ cửa.
Đây là một căn nhà cổ kính, cửa lớn mở rộng, đi ra là một bà lão.
Khang Thuận Phong đưa thư cho bà.
Bà lão này nhận thư, khách khí bảo hắn chờ một chút, sau đó tiến vào bên trong. Một lúc sau, một trung niên đi ra, đưa hắn vào trong. Vào nhà, bọn họ được đón tiếp ở phòng khách, một ông lão chừng sáu bảy mươi tuổi đang ngồi ở bàn, trong tay cầm thư tín của Hồ Tà Tử, chăm chú đọc.
Hướng Sơn cùng Khang Thuận Phong vừa ngồi xuống ghế thì bà lão lúc trước đã bưng ra hai tách trà thơm, đặt lên bàn trước mặt bọn họ.
Ông lão kia đọc xong thứ, liếc mắt nhìn bọn họ hỏi: "Hồ sư thân thể có khỏe không?"
Hướng Sơn cùng Khang Thuận Phong liền gật đầu.
Ông lão kia nở nụ cười: "Năm nay hắn đã tám mươi ba rồi nhỉ."
Khang Thuận Phong đáp: "Ông ngoại con đã tám mươi tư rồi."
Ông lão gật đầu, chậm rãi đứng lên, đi vào buồng trong.
Hướng Sơn cùng Khang Thuận Phong nhìn nhau, yên lặng dùng trà.
Một lát sau, ông lão đi ra, cầm một phong thư đưa qua, Khang Thuận Phong cung kính nhận lấy.
"Trở lại hỏi thăm Hồ sư giúp ông, nói nếu ông có rảnh sẽ tới tìm hắn!"
Hai người liền gật đầu.
Ông lão kia liền khoát tay: "Ông không giữ các cháu lại đâu."
Hai người liền đứng dậy cáo từ ông lão, trung niên kia đưa bọn họ ra ngoài.
Trở về Khang Gia Nguyên thì đã gần tới giờ ngọ, Hướng Sơn ăn cơm ở nhà Khang Thuận Phong, sau đó cáo biệt cha mẹ Khang Thuận Phong, sau đó tạt qua chỗ Hồ Tà Tử báo tin, rồi trở về nhà.
Khang Thuận Phong tiễn hắn tới đầu thôn, nói cho rằng ba ngày sau hắn chuẩn bị lên báo danh đại học S, hắn đi, Hướng Sơn phải biết tự bảo trọng. Hướng Sơn gật đầu đồng ý.
Chuẩn bị thêm ba ngày, sáng ngày thứ ba, Khang Thuận Phong đã an vị trên tàu đi lên tỉnh, hắn ngồi tàu hỏa, tới học viện tài chính và kinh tế S báo danh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook