Tại một ngôi làng nhỏ trên ngọn núi cao chót vót, mọi người đều làm việc và sống hoà thuận với nhau như một gia đình, quan tâm và chăm sóc lẫn nhau tận tình.

Thế nhưng, mấy ai biết được bề ngoài ngôi làng hẻo lánh hoang sơ nhưng lại là căn cứ, nơi sinh sống của những sát thủ.

Ai nấy trong làng cũng sẽ là một cao thủ về võ thuật, họ cải trang sinh sống ở đó để qua mắt các binh sĩ của triều đình truy bắt.

Khi nhận được nhiệm vụ thì trưởng làng, cũng là người đứng đầu tổ chức sát thủ sẽ cử người đi thực hiện.

Người đời thường gọi họ với danh xưng “Sắc Điệp”
Hôm nay, trưởng thôn nhận được uy thác từ một người bí ẩn đến từ triều đình nhà Hạ.

Hắn muốn thủ tiêu quốc sư trong triều nên muốn nhờ trưởng thôn chọn ra những người tài giỏi nhất, để có thể giết được tên quốc sư đó.
“Nhã Kiều, con là một người đặc biệt và giỏi nhất trong những sát thủ trẻ tuổi ở ngôi làng này.


Ta tin tưởng con sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng nhất.”
Cô cúi đầu nhận lệnh: “Vâng, con sẽ không làm người thất vọng.”
Sau đó Nhã Kiều trở về nhà, chuẩn bị hành lý của mình để lên kinh thành.

Vì ngôi làng ở tít trên đỉnh núi nên nếu muốn đến kinh đô thì cũng phải mất hai ngày đi đường.

Cô mệt mỏi nằm vật vã xuống chiếc giường cũ kĩ của mình mà than thở:
“Lần này đến kinh đô làm nhiệm vụ, không biết khi nào mới được sống an nhàn như ông trưởng thôn đây nhỉ? Lại còn phải đi bộ nữa chứ, thời cổ đại đúng là phiền phức thật."
Thực ra, Nhã Kiều chính là người xuyên không từ thời hiện đại đến một nơi chỉ biết chém giết lẫn nhau như thế này.

Cuộc đời của cô khi còn sống trong nhà lầu xe hơi, của cải mà cô tự kiếm ra thực sự rất vui.

Được các vệ sĩ bảo vệ mỗi ngày, được mọi người nhìn với ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và kính trọng.

Cô sống cũng rất tốt, thường xuyên góp tiền ủng hộ những người nghèo khổ, xây cho những đứa trẻ mồ côi một ngôi trường nhỏ để bọn trẻ có thể học hỏi nhiều điều mà không cảm thấy bị thua thiệt với những đứa trẻ có gia đình khác.

Thế nhưng, trong một lần đi đến thăm trại mồ côi, cô đã bị đội quân sát thủ chuyên nghiệp bao vây.

Lực lượng vệ sĩ của cô so với bọn chúng thực sự quá ít, cuộc đời của cô đã chấm dứt một cách nhanh chóng bởi phát súng ngang đầu.
Ý thức cô mất đi hoàn toàn, linh hồn của Nhã Kiều rơi vào một không gian lạ lẫm, nó đen tối và mờ mịt không lối thoát.

Trong lòng cô vẫn luôn tràn đầy sự tiếc nuối nhiều điều khác nhau, cô còn chưa thử yêu đương một người nam nhân nào cả, tại sao diêm vương lại muốn lấy mạng của cô sớm như vậy chứ? Nếu có kiếp sau, cô nhất định sẽ phá hết hang ổ của mấy tên sát thủ đó.

Dường như ông trời đã thấu hiểu được nỗi lòng của cô, vậy nên đã đưa linh hồn của cô nhập vào một đứa trẻ năm tuổi.

Cô bé này từ nhỏ đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, trên người toàn là những vết thương khá nặng, máu chảy không ngừng.

Đôi mắt hoàng kim của cô đảo mắt liếc nhìn không gian xung quanh, tất cả đều được bao phủ bởi cây cối với một màu đen đặc của màn đêm.
“Nơi quỷ quái gì vậy? Tại sao mình lại ở đây?”
Nhìn vào bộ trang phục mà Nhã Kiều đang mặc có thể dễ dàng đoán được cô đã xuyên không về thời cổ đại.

Thế nhưng với những vết thương như thế này thì chắc gì cô đã sống sót để nhìn thấy bình minh vào sáng hôm sau chứ.

Có lẽ đây là số phận của cô chăng? Số phận phải chịu đựng nỗi đau đớn nhất sau đó nhận một cái chết thật tàn khốc.

Chợt một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai Nhã Kiều: “Xin chào, cô bé muốn ta giúp đỡ gì không?”
Nhã Kiều giật mình quay người lại, đập vào mắt cô ngay lúc này là một người nam nhân trông vô cùng tuấn tú.

Đôi mắt hồ ly quấn hút, làn da trắng như tuyết cùng với mái tóc bạch kim lấp lánh.


Điều làm cho cô kinh hoàng nhất đó chính là đằng sau hắn ta xuất hiện đủ chín cái đuôi cáo trắng xoá, trông rất bồng bềnh và mượt mà.

Nhã Kiều không khỏi sợ hãi mà buộc miệng nói:
“Yêu quái! Ngươi là yêu quái chín đuôi.”
Câu nói bất đồng này của cô đã cay đắng nhận lại một cái búng trán mạnh của hắn, “Ta là Cửu Vĩ Hồ Ly! Sao ngươi dám gọi ta bằng cái tên hạ đẳng như thế?”
“Hồ ly???” Cô hoang mang mà ôm cái trán nhỏ của mình.
Hắn mỉm cười, tự giới thiệu danh tính của bản thân một cách rất kiêu ngạo: “Đúng vậy, tên đầy đủ của ta là Lãnh Huyết, tu luyện đã hàng nghìn năm nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự trói buộc của trần gian.”
Nhã Kiều chẳng thèm quan tâm đến hắn một chút nào, dù sao thì biết tên, biết danh tính của hắn cũng chẳng làm cho cô sống thêm một ngày nào cả.

Cô thở dài mà đáp lại hắn:
“Ta biết rồi, cơ mà dù có thần thông quảng đại đến đâu thì ngươi cũng đâu có cứu được người sắp chết như ta chứ?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương