Quốc Sư Đích Mỹ Vị Thực
-
Quyển 2 - Chương 6-1: Thượng
Nguyên lai không có ai đợi y trở về!
Nguyên lai y trả giá tánh mạng, hy sinh một thân đầy chú độc, lại so ra kém một một người có thể mua hạ núi non vùng này, nhân tâm đúng là đen tối dơ bẩn như thế, y đến tột cùng là chờ mong cái gì? Là vì cái gì mà hy sinh thống khổ?
Bọn họ không có ai hy vọng y còn sống.
Vì thế y lần nữa trở lại sâu trong rừng, ở trong gian nhà nhỏ, chờ đợi sinh mệnh trôi qua, tử vong tiếp cận, y đối với con người tuyệt vọng đến cực điểm, cũng cười nhạo những hoang đường khi còn sống.
Y muốn họ kinh hỷ khi thấy y trở về, vậy mà ngay cả một chỗ để về y cũng không có, thiên hạ này tuy lớn, nhưng lại không có nơi để y che gió tránh mưa.
“Ngươi không có giết nàng, thậm chí ngay cả sát ý cũng không, đúng không?” Ma Ngạo ôm chặt y hỏi.
Giống như nghe được một chuyện buồn cười, y bật cười.
“Ta nhiều năm trước khi cứu mạng nàng, không để nàng trở thành tế phẩm, chẳng lẽ ta làm vậy là để sau này đi giết nàng sao?”
Ma Ngạo kề sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Quý. Trên mặt y lạnh băng giống như mất độ ấm, vào giờ khắc này, hắn dường như lại cách y càng xa.
Hắn ôm lấy thắt lưng Nguyệt Quý, hắn cực kỳ sợ, biểu tình, ánh mắt của Nguyệt Quý, tất cả đều thanh lãnh, mịt mù trống vắng, giống như ngay lặp tức có thể rời đi trần thế tràn đầy dơ bẩn này.
“Nguyệt Quý, đừng rời bỏ ta, ta không thể không có ngươi.”
Ma Ngạo chậm rãi xoay mặt y lại, Nguyệt Quý lúc này mới nhìn về phía hắn, nụ cười chứa đầy thê lương.
“Ngạo Ngạo ngốc, mệnh của ta đã không còn lâu, ngươi chấp nhất cái gì, ta chung quy cũng sẽ hóa thành một nấm đất, đến lúc đó nếu ngươi phiền lòng, hãy đến trước mộ uống trà với ta.”
“Không, không cần, Nguyệt Quý, hãy sống vì ta.”
Hắn nhẹ nhàng nâng lên gương mặt Nguyệt Quý, gương mặt kia thanh lãnh cô độc, hắn phải thay đổi vẻ mặt này, làm cho Nguyệt Quý trên từ nay về sau chỉ có vui vẻ tươi cười.
“Bất luận những người đó tổn thương ngươi như thế nào, làm ngươi khó chịu ra sao, ta Ma Ngạo có thể thề với trời, vĩnh viễn cũng sẽ không ruồng bỏ ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không thương tổn ngươi, xin ngươi hãy sống vì ta, ta…” Hắn phun ra lời nói mà ngay cả bản thân cũng không dám tin.”Ta cần ngươi.”
Đúng vậy, hắn cần Nguyệt Quý, so với bản thân còn cần hơn!
Ba năm bị phong ấn, hắn không lúc nào là không nghĩ đến Nguyệt Quý, hắn trở thành quốc sư cũng là vì ép người này ra mặt, trước kia không biết tình cảm này là gì, nhưng dần dần cũng đã rõ ràng.
Nguyệt Quý là ý nghĩa để hắn tồn tại, hắn không thể mất đi y.
“Ngạo Ngạo, ta đã mệt.”
Giống như không đành lòng nhìn Ma Ngạo cầu xin mình như vậy, y hơi hơi xoay đầu.
Ma Ngạo lại đem mặt của y chuyển lại, buộc y nhìn mình, nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
“Ngươi nói ngươi mệt, ta sẽ cõng ngươi, ngươi xem lưng ta rộng như vậy, cõng ngươi tuyệt sẽ không mệt, hơn nữa ngươi nhất định sẽ thực thoải mái, chỉ cần lúc ngươi mệt mỏi, ta tùy thời đều có thể cõng ngươi, thẳng đến ngươi không còn phiền lụy mới thôi.”
“Ngạo Ngạo…” Hắn bướng bỉnh làm cho y không biết nên làm sao.
“Nguyệt Quý, ba năm ta ở trong hủ, không có lúc nào là không nhớ lúc chúng ta mới quen ngươi hạ tọa chú bắt ta đứng yên, còn một màn dùng đá bắn ta nữa, lúc ấy ngươi đã bắt lấy trái tim ta, làm ta không thể không nhìn ngươi, Vũ Y là nữ tử đẹp nhất trên đời này, ta lại chỉ muốn ôm ngươi, thân ngươi, làm ngươi vui vẻ, tâm tình của ta ngươi nhất định hiểu mà.”
Đầu hắn cọ vào sườn mặt của Nguyệt Quý, giống đang làm nũng, lại ẩn giấu thật sâu quyến luyến.
“Cho nên đừng rời bỏ ta, ta không thể mất ngươi, nếu một ngày kia thật sự mất đi ngươi, ta nhất định sẽ khôi phục bộ dáng dã thú lúc trước, là ngươi cho ta sinh mệnh cùng cái nhìn mới, là ngươi thay đổi con người ta, không có ngươi, cũng không có ta ngày hôm nay.” Hắn khàn khàn nói ra những lời yếu thế mà ngày thường tuyệt đối sẽ không nói.
Nguyệt Quý bật cười, “Ngươi thông minh tài trí hơn xa người thường, thành công của ngươi cùng ta không quan hệ, ngươi đừng đem tất cả công lao đều trao cho ta.”
Ma Ngạo làm nũng gấp bội, “Ta không có nói sai, tất cả những chuyện tốt phát sinh trên người ta đều là bởi vì ngươi. Nguyệt Quý, ta cần ngươi, ta muốn vĩnh viễn cùng một chỗ với ngươi.” Hai tay của hắn ôm chặt, trương ra khuôn mặt tuấn mỹ, lại giống như con khỉ con cọ cọ vào gáy y, rất giống một tiểu hài tử ba tuổi.
Nguyệt Quý thở dài không biết làm thế nào. Chuyện Thất Nương làm y đau đến thấu tim, nhưng lời nói bướng bỉnh của Ngạo Ngạo, lại làm y cảm thấy tâm của mình đã dần dần được chấp vá lại.
“Ngươi này ma thú, thực so với tiểu hài tử ba tuổi còn phiền hơn.”
Cuối cùng y cũng nhận thua. Tên ma thú cứng đầu, muốn làm gì thì làm này, nếu mình không có ở đây, ai quản được hắn.
“Không phiền, không phiền, ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời ngươi nói, ngươi một chút cũng sẽ không thấy phiền.”
Ma Ngạo liên tục cam đoan, khom lưng xuống, đem Nguyệt Quý ôm vào trong lòng. Thân thể lạnh lẽo của Nguyệt Quý dần dần bị thân nhiệt của hắn làm cho ấm áp, rốt cục không còn rét run.
Bọn họ bốn mắt giao nhau, Ma Ngạo hôn y, Nguyệt Quý nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của hắn, trong khoảng thời gian này y đã học được thế nào là hôn đáp trả, nội tâm lạnh lẽo bị nụ hôn này làm tan biến sạch sẽ.
“Nguyệt Quý, ta sẽ ngoan, sau này ta nhất định sẽ rất ngoan! Sẽ nghe lời ngươi nói, chờ ta xử lý xong chuyện này, ngươi muốn đánh ta cũng được.”
Nghe hắn nói xong, Nguyệt Quý ngạc nhiên ngẩng đầu, Ma Ngạo một chưởng vỗ vào sau lưng y, mê chú nháy mắt làm Nguyệt Quý hôn mê bất tỉnh, Ma Ngạo liền đem y ôm đến trên giường.
Ngón tay cực kỳ nhẹ nhàn khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của ái nhân, mang theo yêu thương, miệng của hắn lại tràn ngập khẩu khí trang nghiêm, “Ngươi có thể nhẫn, nhưng ta nhẫn không được, những người đó đều ỷ vào ngươi nhân từ mà ức hiếp ngươi, ngươi rõ ràng chỉ cần một cái nháy mắt là có thể làm cho bọn họ thống khổ, nhưng ngươi tuyệt sẽ không làm, cho nên chuyện ác này ——”thanh âm hắn kiên quyết, “Để tự ta làm.”
Hắn phủ thêm bạch bào của quốc sư, vạt áo theo gió tung bay, bạch y trắng noãn tượng trưng cho sự thuần khiết chưa bao giờ nhiễm thượng vết bẩn cùng máu, nhưng hôm nay hắn muốn cho y bào trắng này nhiễm thượng máu tươi.
Hắn muốn cho đám người dám làm Nguyệt Quý thương tích đầy mình phải thân bại danh liệt, không thể dựa vào danh hào của Nguyệt Quý mà thăng quan tấn tước, tranh thủ đồng tình nữa, thống khổ cùng tra tấn mà Nguyệt Quý chịu đựng, hắn muốn bọn họ phải gánh lấy gấp bội, gấp trăm lần.
Hắn còn muốn cho toàn bộ người trong thiên hạ điều biết Nguyệt Quý quang minh lỗi lạc ra sao, là người từ bi rộng lượng thế nào, cái danh ác quỷ kia, không bao giờ có thể gán lên người y nữa.
Hắn tuyệt không cho phép!
Nghe đồn Quốc sư chọn giờ lành ngày hôm nay sẽ trừ tà đã khiến kinh thành chấn động, dân chúng tranh nhau đi xem, chỉ sợ không ai là không biết việc này.
Quốc sư thần tiên hạ phàm đã bao lâu rồi chưa ra khỏi phủ?
Hình như là sau ngày giải dịch tai, quốc sư chỉ ở trong phủ khẩn cầu mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, rất ít khi xuất hiện, mà ngay cả Hoàng Thượng cũng không dám tùy tiện triệu kiến hắn.
Lần này có lẽ là câu chuyện của vợ chồng Tôn thị cảm động quốc sư, mới có thể khiến quốc sưa trước giờ bế môn bước ra khỏi phủ trừ tà.
Mà ở nơi nào trừ tà?
Quốc sư nói ác quỷ âm ác khí quá nặng, mà âm ác khí sợ chính là nhân khí, nhưng quốc sư phủ quá nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy, đành phải chọn nơi khác.
Mà này ác quỷ to gan lớn mật, dám hại người ở kinh thành nơi mà hắn trấn thủ, hắn tuyệt không nương tay.
Cho nên quốc sư chọn hậu viện của Thỉnh Phật tự, ngôi chùa lớn nhất ở vùng ngoại ô kinh thành, nếu bách tính muốn góp thêm sức lực, hãy đến hậu viện của Thỉnh Phật tự, để nhân khí trấn áp quỷ khí, diệt ác quỷ kia tự nhiên dễ như trở bàn tay.
Vì thế, thông đạo đi lên Thỉnh Phật tự, rất nhiều người buôn bán nhanh chạy đến, đã sớm dựng sạp hò hét bán trà trừ ma, trà đuổi quỷ, sơn đạo vốn vắng vẻ thường ngày, hôm nay lại tiếng người ồn ào, người đến người đi đông đúc.
“Nhường đường, nhường đường, có xe đến, mở to mắt chút, thối lui đến ven đường đi.” Xa phu lớn tiếng thét to.
Sơn đạo nhỏ như vậy, tên hỗn trướng không có mắt nào mà chạy xe đến nha? Có người đang muốn động khẩu mắng chửi, lại thoáng nhìn trên mã xa treo hoàng mạn, đây là màu vàng của Hoàng Thượng dùng, ngay cả Hoàng Thượng cũng tới nhìn quốc sư trừ tà sao?
Theo sau xe ngựa hoàng mạn là các loại xe màu sắc rực rỡ khác, không phải Vương gia, cũng là quận vương, dân chúng bình dân nhanh chóng nhường đường, cảnh tượng xa hoa, bọn họ nhìn xem mà chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
Nguyên lai, không chỉ dân chúng bọn họ thích xem náo nhiệt, những lão gia ngày thường khó gặp, cũng vội vàng chuẩn bị xe xông lên núi, chỉ sợ chậm trễ sẽ không xem được tiếc mục quốc sư trừ quỷ oanh động kinh thành.
Còn chưa tới giờ lành trừ tà, hậu viện ngôi chùa đã chật ních người, ban công gần hậu viện, là dành nhiều quan lão gia ngồi, nơi đó tầm mắt tốt nhất, nhìn xa trông rộng, đem toàn bộ hậu viện đều nhìn thấy rành mạch.
Hậu viện người người chen chúc, trên sơn đạo cũng tràn đầy là người, sau đó có người liền ngồi lại sơn đạo, chờ tin tức tốt đã đuổi được ác quỷ Nguyệt Quý.
Ma Ngạo một thân bạch bào, vạt áo theo cuồng phong mà bay phất phới, khí thế kinh người xuất hiện.
Mọi người đều một trận kinh hô, chỉ vì nơi đây nguyên bản không có gió, nhưng hắn vừa xuất hiện, cuồng phong liền cuốn bay tà áo của hắn, hắn tóc đen tung bay, gương mặt tuấn mỹ không giống như phàm nhân, người chưa từng gặp qua hắn đều bị khuôn mặt tuấn thần, khí thế sắc bén của hắn làm cho kinh ngạc một phen.
Nghe đồn quốc sư là thần nhân hạ phàm, ôn dịch gặp phải liền lui tán, yêu quái nghe thấy liền bỏ chạy, quốc sư phủ nơi hắn ở là mảnh đất phúc địa, thần tiên hữu cầu tất ứng cũng vào đó trụ.
Những lời này nghe ra huyền diệu khó giải thích, một ít người không tin quỷ thần tất nhiên là cười nhạt, sau lưng cũng nhịn không được nghị luận hoàng đế lão nhân quá mê tín.
Nhưng nơi này người đông như nêm cối, cũng không ai thấy được hắn lên núi, tự nhiên bỗng xuất hiện, lại là khí thế như vậy, không tin, cũng thành tin ba phần, tin, liền lặp tức hai tay tạo thành chữ thập vái lại liên tục.
Ma Ngạo hướng người ở ban công vái chào, còn tất cả còn lại đều không để ý đến, mà người ngồi ở ban công cao cao kia trên mặt đeo lụa mỏng, làm người ta không thấy rõ diện mạo, dự đoán có lẽ là người nắm trong tay quyền sinh sát của cả thiên hạ, Hoàng Thượng. Cũng đúng, quốc sư là thần nhân hạ phàm, cũng chỉ sẽ hướng một mình thiên tử hành lễ mà thôi.
“Triều đình ta phồn vinh phú cường, dân chúng an cư lạc nghiệp, tứ hải thái bình thịnh thế, lại có ác quỷ Bạch Nguyệt Quý dây dưa lương phụ, ức hiếp thiện dân, há có thể dung y, ác quỷ không tự kiểm điểm lỗi lầm, lại luôn trách tội lương phụ, dây dưa đến tận kinh thành, Ngô xem thiên tượng, gần đây uế ác chi khí vờn quanh kinh thành, chỉ sợ ảnh hưởng nhân tâm, đại hại long mạch, bởi vậy Ngô chuẩn bị làm phép đuổi đi.”
Chung quanh người ta tấp nập, nhưng mỗi người đều nín thở, yên lặng đến cả tiếng lá cây sàn sạc cũng nghe thấy.
Quốc sư phun âm, tiêu thất trong mây gió, chỉ nhìn thấy miệng hắn khép mở mà thôi, nhưng mỗi người đều nghe được rành mạch, mà ngay cả đám đông không tiến vào, dân chúng, tiểu thương ở trên sơn đạo cũng nghe thấy, không khỏi càng kinh ngạc pháp lực cao cường của quốc sư, nhất thời tất cả đều yên lặng, nghe thanh âm của quốc sư.
“Cho mời Tôn Tăng phương cùng phu nhân.”
Tôn Tăng phương sắc mặt đỏ bừng, đáy lòng có chút thấp thỏm bất an. Câu chuyện ác quỷ khinh người, hắn đã kể không biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay trận địa lớn như vậy, trước mắt tất cả đều là người, có làm quan, có thương buôn, có nông dân, quần áo mỗi người đều bất đồng, diện mạo cũng bất đồng, duy nhất giống nhau, là trong mắt bọn họ đều là thiện ý cổ vũ hắn.
Chỉ cần qua ngày hôm nay, mỗi người ở kinh thành đều sẽ nhận thức hắn, mà hắn, một tiểu quan tép riu sẽ một bước lên trười, nhìn vị cữu ngũ đang ẩn mình phía ban công, máu càng cuồn cuộn mãnh liệt, hắn quỳ xuống dập đầu, người ở ban công điểm nhẹ cái đầu, chỉ nghe một đạo lanh lảnh tiếng nói thay lời truyền tới.
“Chủ tử nói Tôn đại nhân không cần đa lễ, trừ tà làm đầu, quốc sư ra tay, tất sẽ trả lại thanh tịnh cho Tôn gia ngươi, Tôn phu nhân cũng trừ đi tai họa lần này.”
“Vâng, tạ Hoàng Thượng.”
Nguyên lai y trả giá tánh mạng, hy sinh một thân đầy chú độc, lại so ra kém một một người có thể mua hạ núi non vùng này, nhân tâm đúng là đen tối dơ bẩn như thế, y đến tột cùng là chờ mong cái gì? Là vì cái gì mà hy sinh thống khổ?
Bọn họ không có ai hy vọng y còn sống.
Vì thế y lần nữa trở lại sâu trong rừng, ở trong gian nhà nhỏ, chờ đợi sinh mệnh trôi qua, tử vong tiếp cận, y đối với con người tuyệt vọng đến cực điểm, cũng cười nhạo những hoang đường khi còn sống.
Y muốn họ kinh hỷ khi thấy y trở về, vậy mà ngay cả một chỗ để về y cũng không có, thiên hạ này tuy lớn, nhưng lại không có nơi để y che gió tránh mưa.
“Ngươi không có giết nàng, thậm chí ngay cả sát ý cũng không, đúng không?” Ma Ngạo ôm chặt y hỏi.
Giống như nghe được một chuyện buồn cười, y bật cười.
“Ta nhiều năm trước khi cứu mạng nàng, không để nàng trở thành tế phẩm, chẳng lẽ ta làm vậy là để sau này đi giết nàng sao?”
Ma Ngạo kề sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Quý. Trên mặt y lạnh băng giống như mất độ ấm, vào giờ khắc này, hắn dường như lại cách y càng xa.
Hắn ôm lấy thắt lưng Nguyệt Quý, hắn cực kỳ sợ, biểu tình, ánh mắt của Nguyệt Quý, tất cả đều thanh lãnh, mịt mù trống vắng, giống như ngay lặp tức có thể rời đi trần thế tràn đầy dơ bẩn này.
“Nguyệt Quý, đừng rời bỏ ta, ta không thể không có ngươi.”
Ma Ngạo chậm rãi xoay mặt y lại, Nguyệt Quý lúc này mới nhìn về phía hắn, nụ cười chứa đầy thê lương.
“Ngạo Ngạo ngốc, mệnh của ta đã không còn lâu, ngươi chấp nhất cái gì, ta chung quy cũng sẽ hóa thành một nấm đất, đến lúc đó nếu ngươi phiền lòng, hãy đến trước mộ uống trà với ta.”
“Không, không cần, Nguyệt Quý, hãy sống vì ta.”
Hắn nhẹ nhàng nâng lên gương mặt Nguyệt Quý, gương mặt kia thanh lãnh cô độc, hắn phải thay đổi vẻ mặt này, làm cho Nguyệt Quý trên từ nay về sau chỉ có vui vẻ tươi cười.
“Bất luận những người đó tổn thương ngươi như thế nào, làm ngươi khó chịu ra sao, ta Ma Ngạo có thể thề với trời, vĩnh viễn cũng sẽ không ruồng bỏ ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không thương tổn ngươi, xin ngươi hãy sống vì ta, ta…” Hắn phun ra lời nói mà ngay cả bản thân cũng không dám tin.”Ta cần ngươi.”
Đúng vậy, hắn cần Nguyệt Quý, so với bản thân còn cần hơn!
Ba năm bị phong ấn, hắn không lúc nào là không nghĩ đến Nguyệt Quý, hắn trở thành quốc sư cũng là vì ép người này ra mặt, trước kia không biết tình cảm này là gì, nhưng dần dần cũng đã rõ ràng.
Nguyệt Quý là ý nghĩa để hắn tồn tại, hắn không thể mất đi y.
“Ngạo Ngạo, ta đã mệt.”
Giống như không đành lòng nhìn Ma Ngạo cầu xin mình như vậy, y hơi hơi xoay đầu.
Ma Ngạo lại đem mặt của y chuyển lại, buộc y nhìn mình, nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
“Ngươi nói ngươi mệt, ta sẽ cõng ngươi, ngươi xem lưng ta rộng như vậy, cõng ngươi tuyệt sẽ không mệt, hơn nữa ngươi nhất định sẽ thực thoải mái, chỉ cần lúc ngươi mệt mỏi, ta tùy thời đều có thể cõng ngươi, thẳng đến ngươi không còn phiền lụy mới thôi.”
“Ngạo Ngạo…” Hắn bướng bỉnh làm cho y không biết nên làm sao.
“Nguyệt Quý, ba năm ta ở trong hủ, không có lúc nào là không nhớ lúc chúng ta mới quen ngươi hạ tọa chú bắt ta đứng yên, còn một màn dùng đá bắn ta nữa, lúc ấy ngươi đã bắt lấy trái tim ta, làm ta không thể không nhìn ngươi, Vũ Y là nữ tử đẹp nhất trên đời này, ta lại chỉ muốn ôm ngươi, thân ngươi, làm ngươi vui vẻ, tâm tình của ta ngươi nhất định hiểu mà.”
Đầu hắn cọ vào sườn mặt của Nguyệt Quý, giống đang làm nũng, lại ẩn giấu thật sâu quyến luyến.
“Cho nên đừng rời bỏ ta, ta không thể mất ngươi, nếu một ngày kia thật sự mất đi ngươi, ta nhất định sẽ khôi phục bộ dáng dã thú lúc trước, là ngươi cho ta sinh mệnh cùng cái nhìn mới, là ngươi thay đổi con người ta, không có ngươi, cũng không có ta ngày hôm nay.” Hắn khàn khàn nói ra những lời yếu thế mà ngày thường tuyệt đối sẽ không nói.
Nguyệt Quý bật cười, “Ngươi thông minh tài trí hơn xa người thường, thành công của ngươi cùng ta không quan hệ, ngươi đừng đem tất cả công lao đều trao cho ta.”
Ma Ngạo làm nũng gấp bội, “Ta không có nói sai, tất cả những chuyện tốt phát sinh trên người ta đều là bởi vì ngươi. Nguyệt Quý, ta cần ngươi, ta muốn vĩnh viễn cùng một chỗ với ngươi.” Hai tay của hắn ôm chặt, trương ra khuôn mặt tuấn mỹ, lại giống như con khỉ con cọ cọ vào gáy y, rất giống một tiểu hài tử ba tuổi.
Nguyệt Quý thở dài không biết làm thế nào. Chuyện Thất Nương làm y đau đến thấu tim, nhưng lời nói bướng bỉnh của Ngạo Ngạo, lại làm y cảm thấy tâm của mình đã dần dần được chấp vá lại.
“Ngươi này ma thú, thực so với tiểu hài tử ba tuổi còn phiền hơn.”
Cuối cùng y cũng nhận thua. Tên ma thú cứng đầu, muốn làm gì thì làm này, nếu mình không có ở đây, ai quản được hắn.
“Không phiền, không phiền, ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời ngươi nói, ngươi một chút cũng sẽ không thấy phiền.”
Ma Ngạo liên tục cam đoan, khom lưng xuống, đem Nguyệt Quý ôm vào trong lòng. Thân thể lạnh lẽo của Nguyệt Quý dần dần bị thân nhiệt của hắn làm cho ấm áp, rốt cục không còn rét run.
Bọn họ bốn mắt giao nhau, Ma Ngạo hôn y, Nguyệt Quý nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của hắn, trong khoảng thời gian này y đã học được thế nào là hôn đáp trả, nội tâm lạnh lẽo bị nụ hôn này làm tan biến sạch sẽ.
“Nguyệt Quý, ta sẽ ngoan, sau này ta nhất định sẽ rất ngoan! Sẽ nghe lời ngươi nói, chờ ta xử lý xong chuyện này, ngươi muốn đánh ta cũng được.”
Nghe hắn nói xong, Nguyệt Quý ngạc nhiên ngẩng đầu, Ma Ngạo một chưởng vỗ vào sau lưng y, mê chú nháy mắt làm Nguyệt Quý hôn mê bất tỉnh, Ma Ngạo liền đem y ôm đến trên giường.
Ngón tay cực kỳ nhẹ nhàn khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của ái nhân, mang theo yêu thương, miệng của hắn lại tràn ngập khẩu khí trang nghiêm, “Ngươi có thể nhẫn, nhưng ta nhẫn không được, những người đó đều ỷ vào ngươi nhân từ mà ức hiếp ngươi, ngươi rõ ràng chỉ cần một cái nháy mắt là có thể làm cho bọn họ thống khổ, nhưng ngươi tuyệt sẽ không làm, cho nên chuyện ác này ——”thanh âm hắn kiên quyết, “Để tự ta làm.”
Hắn phủ thêm bạch bào của quốc sư, vạt áo theo gió tung bay, bạch y trắng noãn tượng trưng cho sự thuần khiết chưa bao giờ nhiễm thượng vết bẩn cùng máu, nhưng hôm nay hắn muốn cho y bào trắng này nhiễm thượng máu tươi.
Hắn muốn cho đám người dám làm Nguyệt Quý thương tích đầy mình phải thân bại danh liệt, không thể dựa vào danh hào của Nguyệt Quý mà thăng quan tấn tước, tranh thủ đồng tình nữa, thống khổ cùng tra tấn mà Nguyệt Quý chịu đựng, hắn muốn bọn họ phải gánh lấy gấp bội, gấp trăm lần.
Hắn còn muốn cho toàn bộ người trong thiên hạ điều biết Nguyệt Quý quang minh lỗi lạc ra sao, là người từ bi rộng lượng thế nào, cái danh ác quỷ kia, không bao giờ có thể gán lên người y nữa.
Hắn tuyệt không cho phép!
Nghe đồn Quốc sư chọn giờ lành ngày hôm nay sẽ trừ tà đã khiến kinh thành chấn động, dân chúng tranh nhau đi xem, chỉ sợ không ai là không biết việc này.
Quốc sư thần tiên hạ phàm đã bao lâu rồi chưa ra khỏi phủ?
Hình như là sau ngày giải dịch tai, quốc sư chỉ ở trong phủ khẩn cầu mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, rất ít khi xuất hiện, mà ngay cả Hoàng Thượng cũng không dám tùy tiện triệu kiến hắn.
Lần này có lẽ là câu chuyện của vợ chồng Tôn thị cảm động quốc sư, mới có thể khiến quốc sưa trước giờ bế môn bước ra khỏi phủ trừ tà.
Mà ở nơi nào trừ tà?
Quốc sư nói ác quỷ âm ác khí quá nặng, mà âm ác khí sợ chính là nhân khí, nhưng quốc sư phủ quá nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy, đành phải chọn nơi khác.
Mà này ác quỷ to gan lớn mật, dám hại người ở kinh thành nơi mà hắn trấn thủ, hắn tuyệt không nương tay.
Cho nên quốc sư chọn hậu viện của Thỉnh Phật tự, ngôi chùa lớn nhất ở vùng ngoại ô kinh thành, nếu bách tính muốn góp thêm sức lực, hãy đến hậu viện của Thỉnh Phật tự, để nhân khí trấn áp quỷ khí, diệt ác quỷ kia tự nhiên dễ như trở bàn tay.
Vì thế, thông đạo đi lên Thỉnh Phật tự, rất nhiều người buôn bán nhanh chạy đến, đã sớm dựng sạp hò hét bán trà trừ ma, trà đuổi quỷ, sơn đạo vốn vắng vẻ thường ngày, hôm nay lại tiếng người ồn ào, người đến người đi đông đúc.
“Nhường đường, nhường đường, có xe đến, mở to mắt chút, thối lui đến ven đường đi.” Xa phu lớn tiếng thét to.
Sơn đạo nhỏ như vậy, tên hỗn trướng không có mắt nào mà chạy xe đến nha? Có người đang muốn động khẩu mắng chửi, lại thoáng nhìn trên mã xa treo hoàng mạn, đây là màu vàng của Hoàng Thượng dùng, ngay cả Hoàng Thượng cũng tới nhìn quốc sư trừ tà sao?
Theo sau xe ngựa hoàng mạn là các loại xe màu sắc rực rỡ khác, không phải Vương gia, cũng là quận vương, dân chúng bình dân nhanh chóng nhường đường, cảnh tượng xa hoa, bọn họ nhìn xem mà chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
Nguyên lai, không chỉ dân chúng bọn họ thích xem náo nhiệt, những lão gia ngày thường khó gặp, cũng vội vàng chuẩn bị xe xông lên núi, chỉ sợ chậm trễ sẽ không xem được tiếc mục quốc sư trừ quỷ oanh động kinh thành.
Còn chưa tới giờ lành trừ tà, hậu viện ngôi chùa đã chật ních người, ban công gần hậu viện, là dành nhiều quan lão gia ngồi, nơi đó tầm mắt tốt nhất, nhìn xa trông rộng, đem toàn bộ hậu viện đều nhìn thấy rành mạch.
Hậu viện người người chen chúc, trên sơn đạo cũng tràn đầy là người, sau đó có người liền ngồi lại sơn đạo, chờ tin tức tốt đã đuổi được ác quỷ Nguyệt Quý.
Ma Ngạo một thân bạch bào, vạt áo theo cuồng phong mà bay phất phới, khí thế kinh người xuất hiện.
Mọi người đều một trận kinh hô, chỉ vì nơi đây nguyên bản không có gió, nhưng hắn vừa xuất hiện, cuồng phong liền cuốn bay tà áo của hắn, hắn tóc đen tung bay, gương mặt tuấn mỹ không giống như phàm nhân, người chưa từng gặp qua hắn đều bị khuôn mặt tuấn thần, khí thế sắc bén của hắn làm cho kinh ngạc một phen.
Nghe đồn quốc sư là thần nhân hạ phàm, ôn dịch gặp phải liền lui tán, yêu quái nghe thấy liền bỏ chạy, quốc sư phủ nơi hắn ở là mảnh đất phúc địa, thần tiên hữu cầu tất ứng cũng vào đó trụ.
Những lời này nghe ra huyền diệu khó giải thích, một ít người không tin quỷ thần tất nhiên là cười nhạt, sau lưng cũng nhịn không được nghị luận hoàng đế lão nhân quá mê tín.
Nhưng nơi này người đông như nêm cối, cũng không ai thấy được hắn lên núi, tự nhiên bỗng xuất hiện, lại là khí thế như vậy, không tin, cũng thành tin ba phần, tin, liền lặp tức hai tay tạo thành chữ thập vái lại liên tục.
Ma Ngạo hướng người ở ban công vái chào, còn tất cả còn lại đều không để ý đến, mà người ngồi ở ban công cao cao kia trên mặt đeo lụa mỏng, làm người ta không thấy rõ diện mạo, dự đoán có lẽ là người nắm trong tay quyền sinh sát của cả thiên hạ, Hoàng Thượng. Cũng đúng, quốc sư là thần nhân hạ phàm, cũng chỉ sẽ hướng một mình thiên tử hành lễ mà thôi.
“Triều đình ta phồn vinh phú cường, dân chúng an cư lạc nghiệp, tứ hải thái bình thịnh thế, lại có ác quỷ Bạch Nguyệt Quý dây dưa lương phụ, ức hiếp thiện dân, há có thể dung y, ác quỷ không tự kiểm điểm lỗi lầm, lại luôn trách tội lương phụ, dây dưa đến tận kinh thành, Ngô xem thiên tượng, gần đây uế ác chi khí vờn quanh kinh thành, chỉ sợ ảnh hưởng nhân tâm, đại hại long mạch, bởi vậy Ngô chuẩn bị làm phép đuổi đi.”
Chung quanh người ta tấp nập, nhưng mỗi người đều nín thở, yên lặng đến cả tiếng lá cây sàn sạc cũng nghe thấy.
Quốc sư phun âm, tiêu thất trong mây gió, chỉ nhìn thấy miệng hắn khép mở mà thôi, nhưng mỗi người đều nghe được rành mạch, mà ngay cả đám đông không tiến vào, dân chúng, tiểu thương ở trên sơn đạo cũng nghe thấy, không khỏi càng kinh ngạc pháp lực cao cường của quốc sư, nhất thời tất cả đều yên lặng, nghe thanh âm của quốc sư.
“Cho mời Tôn Tăng phương cùng phu nhân.”
Tôn Tăng phương sắc mặt đỏ bừng, đáy lòng có chút thấp thỏm bất an. Câu chuyện ác quỷ khinh người, hắn đã kể không biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay trận địa lớn như vậy, trước mắt tất cả đều là người, có làm quan, có thương buôn, có nông dân, quần áo mỗi người đều bất đồng, diện mạo cũng bất đồng, duy nhất giống nhau, là trong mắt bọn họ đều là thiện ý cổ vũ hắn.
Chỉ cần qua ngày hôm nay, mỗi người ở kinh thành đều sẽ nhận thức hắn, mà hắn, một tiểu quan tép riu sẽ một bước lên trười, nhìn vị cữu ngũ đang ẩn mình phía ban công, máu càng cuồn cuộn mãnh liệt, hắn quỳ xuống dập đầu, người ở ban công điểm nhẹ cái đầu, chỉ nghe một đạo lanh lảnh tiếng nói thay lời truyền tới.
“Chủ tử nói Tôn đại nhân không cần đa lễ, trừ tà làm đầu, quốc sư ra tay, tất sẽ trả lại thanh tịnh cho Tôn gia ngươi, Tôn phu nhân cũng trừ đi tai họa lần này.”
“Vâng, tạ Hoàng Thượng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook