Quốc Sư Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi
Chương 59: 59: Cầu Xin Người Hãy Cứu Nhị Cẩu Nhà Ta!


Ngày mười lăm trăng tròn vành vạnh, vầng nguyệt quang toả ánh bạc, ánh sao đầy trời.

Bàn chân giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng kẽo kẹt, trong màn đêm tĩnh mịch, càng khiến lòng người cảm thấy sợ hãi.

“Tướng công, tuy hôm nay là mười lăm, ánh trăng thoạt nhìn rất sáng, nhưng nơi này vẫn thực âm u a.


Thân thể nhỏ bé gắt gao ôm lấy cánh tay nam nhân, một bên là đôi chân run rẩy đang bước đi, một bên nơm nớp lo sợ mà nói chuyện.

Nam nhân vỗ nhẹ mu bàn tay nàng ta, giọng điệu trấn an, “Quả thật nơi đây có chút âm trầm quỷ dị, nhưng để cứu Nhị Cẩu, chúng ta chỉ có thể căng da đầu mà đi.

"
“Tướng công, có đúng là nơi này thật sự có Quỷ Môn Quan không? Có thể chỉ là mấy lời đồn vô căn cứ, ta sợ tìm không thấy a.



"Tuy rằng quả thật khó tin, nhưng chúng ta hiện tại cũng không còn cách nào, ngoại trừ cầu xin quỷ phán quan giúp đỡ cứu mạng Nhị Cẩu, còn có biện pháp nào khác sao?!"
“Hức hức hức, tướng công, Nhị Cẩu nhà ta tại sao mệnh khổ như vậy a, nếu ta không tìm thấy Quỷ Môn Quan thì phải làm sao bây giờ? Hức hức ~”
“Nàng đừng khóc a, không thấy tiếng khóc của nàng làm bầu không khí ở đây càng thêm quỷ dị, âm trầm sao? Quạ đen đều bị nàng dọa tới!”
“Hức hức, ta chính là tưởng tượng Nhị Cẩu có thể đã chết, nước mắt liền không nhịn được mà trào ra, nó còn nhỏ như vậy mà, hức hức hức ~”
“Được rồi, đừng khóc, nói năng cẩn thận chút, khẳng định có thể tìm được Quỷ Môn Quan.

Năm trước, Hồ lão ở trấn phía đông bị bệnh rất nghiêm trọng, thiếu chút nữa đã chết, kết quả thế nào, nàng xem hiện tại, còn không phải vẫn đang sống rất tốt đấy sao.

Ta nghe nói, là con của lão tới rừng U Minh này, dùng dương thọ của mình, đổi cho Hồ lão để ông ta được sống lâu thêm mấy năm.


“Thật sao? Vậy chúng ta nên đi nhanh lên một chút.


“Nhìn kìa! Ở đó phát ra ánh sáng!”
“Ở đâu ở đâu? A, thật sự có kìa, không biết liệu đó là nơi nào?”
“Mau lên, mau đi xem!”
Thân thể hai người run rẩy, đi đến cổng lớn Quỷ Môn Quan, ánh mắt hướng vào bên trong, chân lại chậm chạp bất động.

Thượng Quan Yên Uyển phía xa liền nhìn thấy hai người cầm tay mà đến, đôi đồng tử nhíu lại, nói, “Lượng Sát, ngươi ra cửa xem ai đến, đem bọn họ vào.


Lượng Sát khẽ gật đầu, chạy ra ngoài, nhìn hai người, mặt vô cảm hỏi, “Các ngươi tìm ai?”
“A a a a!”

Khi nữ nhân nhỏ bé nhìn thấy bóng đen như gió lướt tới, chân run lập cập, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nàng ta hét lên một tiếng, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Nam nhân tay mắt lanh lẹ, vội ôm nữ nhân, cẩn thận nhìn Lượng Sát liếc mắt tới, dùng sức nuốt nước miếng, run rẩy hỏi, “Xin hỏi vị đại hiệp, ngươi là người hay quỷ?”
Lượng Sát nhăn mày, như cũ vẫn là mặt vô biểu tình, lạnh đến có thể đông chết người, trầm giọng nói, “Các ngươi rốt cuộc tới nơi này làm gì?!”
Nam nhân sợ tới mức chân mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch, “Xin hỏi, nơi này là Quỷ Môn Quan sao?”
Trên mặt Lượng Sát có chút mất kiên nhẫn, bất quá vẫn trầm giọng đáp, “Không sai, đúng là Quỷ Môn Quan, các ngươi tới đây có chuyện gì?”
Hai người còn đang ôm nhau lập tức quỳ rạp xuống khi nghe thấy hắn ta khẳng định, mặc kệ là người hay quỷ, hai người đã chuẩn bị một trái một phải ôm lấy chân hắn ta.

Lượng Sát tay lanh mắt lẹ, sao có thể để cho họ đụng tới mình, đầu gối họ sớm đã quỳ xuống nền đất, người này đã nhanh chóng lui sau mấy bước.

Hai người lao vào không khí, nằm lăn ra đất, sau khi choáng váng bắt đầu òa khóc, dập đầu rồi la hét bừa bãi.

“Vị đại hiệp, xin ngài thương xót, làm ơn hãy cứu Nhị Cẩu nhà ta!”
“Đại lão gia a, cầu xin ngươi cứu Nhị Cẩu nhà ta!”
Lượng Sát nhướng đôi mày rậm, tựa hồ càng thêm mất kiên nhẫn, “Đừng đập cửa, các ngươi vào đi.



Hai người liếc nhau, thập phần nhanh nhẹn bò dậy, có lẽ thấy được tia hy vọng, ngay cả sợ hãi cũng quên mất.

Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.

Vừa vào nội điện liền nhìn thấy Thượng Quan Yên Uyển ngồi ngay ngắn trên trên ngai, lập tức ngây ngẩn cả người, so với gặp quỷ còn kinh ngạc hơn.

Trên đời này sao lại có người đẹp như vậy!
Xích Lệ đứng ở một bên, thấy bọn họ ngẩn người, nhìn chằm chằm Thượng Quan Yên Uyển, liền chau mày, mở miệng nói, "Các ngươi có chuyện gì còn không mau nói!"
Hai người lúc này mới bừng tỉnh đại mộng, bọn họ cũng không ngốc, vừa nhìn thấy chỗ ngồi, cũng biết mỹ nhân ngồi đó mới là chủ.

Tim họ đập “Thình thịch” xong liền quỳ xuống.

“Thần tiên cô cô, cầu xin người cứu Nhị Cẩu nhà ta! Ngàn vạn lần đội ơn người!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương