Quốc Sắc Phương Hoa
-
C48: Xúc tác một
Tác giả: Ý Thiên Trọng
Edit: Rin
Tên kia nhìn thấy đoàn người Mẫu Đơn thì cũng có chút bất ngờ. Ngay sau đó hắn nở nụ cười thật tươi rồi chào hỏi bọn họ, vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ mà cười nói: "Thì ra là tiểu nương tử. Tại hạ Tào Vạn Vinh, là chủ nhân nơi đây."
Hà Ngũ Lang vội chào lại, nhìn về phía Mẫu Đơn với ánh mắt nghi hoặc, sao nàng lại quen được người này?
Không đợi Mẫu Đơn trả lời. Tào Vạn Vinh đã chủ động nhận lỗi: "Chuyện lần trước thật sự xin lỗi chư vị, xin đừng chấp nhặt với hạng người thô lỗ như tôi."
"Không sao, không sao." Mẫu Đơn có chút nghi hoặc, tên Tào Vạn Vinh này, lần trước hắn nhìn vừa hung dữ vừa không nói lý sao lần này lại khách khí như vậy?
Tào Vạn Vinh đã nhìn về phía Trương thị: "Thân mình vị phu nhân này đang khó chịu, nơi này cách thành cũng xa, gần đây có một vị đại phu không tồi, không bằng các vị vào trong đình nghỉ ngơi một lát, để tôi sai người mời đại phu lại đây khám cho ngài ấy?". Ngôn Tình Hay
Hà Ngũ Lang thấy mặt Trương thị trắng bệch như tờ giấy, yếu đuối nửa dựa vào trong lòng, ánh mắt thảm thương thì không tránh khỏi đau lòng, lại xem sắc trời còn sớm thì lập tức đồng ý: "Vậy làm phiền ngài."
"Không phiền toái, hy vọng lần sau các vị lại đến đây du ngoạn." Tào Vạn Vinh gọi một tiểu đồng lại đây cùng với người Hà gia đi mời đại phu, còn hắn ân cần đi trước dẫn đường, đưa mọi người đến một gian Thuỷ Lâm Hiên. Rồi lại sai người đưa trà đưa hoa quả, quả thật vô cùng chu đáo.
Hà Ngũ Lang có tiền, cũng không cảm thấy hắn ân cần quá mức, chỉ nghĩ hắn làm buôn bán, chờ lúc về thanh toán hết chi phí cho hắn là được. Chỉ một lát sau, đại phu quả nhiên tới, sau khi bắt mạch thì liên tục chúc mừng Hà Ngũ Lang, thì ra là Trương thị có hỉ, không có chuyện gì lớn.
Mặt mày Hà Ngũ Lang hớn hở, rất hào phóng tạ lễ cho đại phu. Lúc tới mọi người cưỡi ngựa, hiện tại Trương thị đã không thể cưỡi ngựa, Tào Vạn Vinh đứng ở một bên, ân cần nói: "Nhà tôi có xe ngựa, có thể cho các ngài mượn dùng."
Hà Ngũ Lang cười nói cảm ơn, định lấy tiền trả tiền trà hoa quả và tiền thuê xe, Tào Vạn Vinh lại xua tay, nhất quyết không nhận: "Tôi thấy lang quân tuấn tú lịch sự nên có tâm kết giao, mời bằng hữu uống ly trà, đưa gia quyến của bằng hữu trở về nhà, sao có thể lấy tiền chứ? Ngài đừng làm khó tôi!"
Lúc trước để mua một gốc hoa của Trâu lão thất với giá rẻ mà hắn có thể canh giữ ở bên hồ phóng sinh mấy ngày, nhìn thấy có người mua thì tranh mua mà không màng đạo đức, hắn lại còn to gan dám cạnh tranh với Lưu Sướng, không tranh được thì quay ra uy hiếp Trâu lão thất. Từ đó có thể thấy người như vậy cũng không phải người lương thiện gì, vậy mà bây giờ lại ra tay hào phóng, không biết hắn có mục đích gì. Mẫu Đơn nháy mắt với Hà Ngũ Lang, ý bảo hắn cứ thanh toán sằng phẳng đi.
Hà Ngũ Lang hiểu ý, nhất quyết phải cho.
Tào Vạn Vinh tức giận nói: "Sao ngại lại lằng nhằng như mấy người nữ nhân vậy! Chẳng lẽ Tào Vạn Vinh tôi lại thiếu mấy đồng tiền này sao? Ngài xem thường tôi cũng được nhưng đừng bẩn thỉu tôi như vậy? Nếu ngài cứ nhất quyết trả tiền thì tôi cũng không cho mượn xe nữa."
Nam nhân lúc này sợ nhất người ta nói mình là nữ nhân. Hà Ngũ Lang sắp không nhịn được, nói thẳng: "Ý tốt của huynh chúng tôi nhận nhưng không có công thì không thể nhận lộc, huống chi vốn dĩ huynh mở vườn này ra, nếu có lần đầu như thế này, sau này thực sự không ổn. Không biết chúng tôi có thể giúp gì cho huynh không?"
Tào Vạn Vinh liếc nhìn Mẫu Đơn, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, một lúc sau mới nói: "Không dối gạt chư vị, tại hạ là người Lĩnh Nam, nghe nói người đời yêu mẫu đơn, vạn hoa trong thiên hạ này, chỉ có mẫu đơn mới là thật sự là hoa. Vì nghe danh mà tôi đến kinh thành, vất vả sáu bảy năm mới xây dựng được một khu vườn như vậy. Nguyện vọng lớn nhất lúc sinh thời của tôi đó là có thể đem tất cả các loại danh hoa trong thiên hạ thu vào vườn này nhưng mà, có rất nhiều chủng loại hiếm lạ tôi tìm mọi cách cũng không có được, nghe nói trong phủ có rất nhiều chủng loại quý hiếm, có thể cho tôi hai cây......"
Đến lúc này thì Mẫu Đơn đã hoàn toàn rõ ràng mục đích của hắn, cũng không biết hắn hỏi thăm tin tức này ở đâu. Nàng lập tức trả lời một cách khéo léo: "Vừa lúc tôi cũng là một người yêu hoa, những cây hoa đó tôi được gia phụ gia mẫu tặng ngày gả chồng nên tôi không có ý định bán."
Tào Vạn Vinh vô cùng thất vọng nhưng vẫn nói: "Đến mùa thu ngài có thể bán cho tôi mấy cây non được không? Tôi sẽ trả giá cao hơn thị trường."
Mẫu Đơn nghĩ thầm tuy tương lai nàng cũng muốn bán cây non nhưng người này lại là đối thủ cạnh tranh lớn của mình, lúc này điều kiện nhà mình còn chưa đủ lại tùy tiện bán cho hắn, đến lúc đó nàng lấy cái gì để duy trì chi phí và gây dựng vườn mẫu đơn của nàng chứ. Nàng không thể bán được, vì thế chỉ có thể lắc đầu.
Tào Vạn Vinh vô cùng thất vọng, còn tưởng lại nói, Hà Ngũ Lang đã nói: "Đừng nói nữa, muội muội này của tôi yêu hoa như mạng nên luyến tiếc."
Mắt Tào Vạn Vinh xoay chuyển, lại nói: "Ngài đã thích hoa, nơi đây vừa lúc có vài loại mẫu đơn cực không tồi, bảo đảm còn tốt hơn nhiều cây Đại hồ hồng ngày đó, tiểu nương tử có muốn xem không? Chúng ta trao đổi?"
Mẫu Đơn có chút động lòng, nhưng nghĩ đến lúc này quan trọng nhất chính là đưa Trương thị về nhà nên cự tuyệt nói: "Hôm nay có việc, ngày khác lại đến đi."
Tào Vạn Vinh khích lệ: "Thật sự không tồi, may mà có mấy chủng loại nở muộn, không thì đã sớm tàn rồi, nếu hai ngày nữa ngài tới, chỉ sợ là không nhìn thấy hoa nữa. Nếu ngài lo lắng người bệnh thì giữ lại vài người ở lại, để bọn họ về trước."
Rốt cuộc là hoa quan trọng, hay là người thân càng quan trọng hơn? Hơn nữa đây là ngoại ô, biết rõ nhân phẩm người này không tốt, sao nàng có thể ở lại đây một mình? Mẫu Đơn kiên quyết cự tuyệt đề nghị của Tào Vạn Vinh: "Hiện tại cũng không cần vội, chúng ta nói chuyện sau đi."
Thấy Mẫu Đơn không ăn mềm cũng không ăn cứng, sắc mặt Tào Vạn Vinh trở nên khó coi, miễn cưỡng chịu đựng không nổi giận. Mẫu Đơn thấy hắn đột nhiên trở mặt thì không khỏi âm thầm thở dài, nhận tiền từ trong tay Hà Ngũ Lang nhẹ nhàng đặt lên bàn, hướng hắn nói cảm ơn, xoay người đi ra ngoài. Tào Vạn Vinh lần này không ngăn cản nhưng sắc mặt thật sự rất khó coi nhưng vẫn chuẩn bị xe ngựa.
Đi ra vườn mẫu đơn Tào gia, Hà Ngũ Lang thở dài: "Tính tình người này cũng thật kì lạ, nói chuyện không hợp là thay đổi sắc mặt, người làm buôn bán như thế này đúng là hiếm thấy."
Mẫu Đơn nói: "Hắn chính là người muốn cướp mua hoa với bọn muội lần trước khi bọn muội đi mua hoa."
Hà Ngũ Lang nghe xong, bĩu môi: "Khó trách." Nói xong thì thưởng tiền cho người đánh xe để hỏi thăm lai lịch xuất thân của Tào Vạn Vinh này. Một lát sau, cưỡi ngựa chạy đến bên cạnh Mẫu Đơn, cười nói: "Muội đoán xem hắn trước đây làm gì?"
Mẫu Đơn thấy mặt mày Ngũ Lang tràn đầy ý cười thì không khỏi sinh ra vài phần tò mò: "Làm gì? Ngũ ca nhanh nói cho muội đi?"
Ngũ Lang vui vẻ bắt chước tiếng vịt kêu, cười nói: "Người này rất lợi hại đấy. Sông suối ở Lĩnh Nam có bột vàng lại có hồ vàng, có người giết thịt ngỗng, vịt, từ trong bụng chúng thu được vàng. Hắn nuôi vô số ngỗng vịt, chuyên thu thập phân ngỗng, phân vịt, sau đó tế đào, lâu ngày tích cóp được hai lượng vàng, không bao lâu cũng có thể được đến nửa lượng. Hắn ở bên kia nuôi mười mấy năm ngỗng vịt, thành phú hào nổi danh ở địa phương. Sau đó có lẽ là hâm mộ sự phú quý ở kinh thành, cho nên mới tới nơi này trồng hoa. Muội đừng xem thường hắn, năm nay hắn hiến bốn bồn hoa mẫu đơn vào trong cung, một đỏ, một trắng, một tím, một vàng, tất cả đều là mẫu đơn ngàn diệp. Người khác tặng hoa để cầu tài còn hắn lại phí không ít sức lực cùng tiền tài mới có thể hiến hoa. Lúc sau, có rất nhiều quyền quý tới nơi này của hắn để dạo chơi, mua hoa, ban thưởng không ít."
Mẫu Đơn nghe thế thì sắc mặt ngưng trọng, xem ra mỗi người đều có tài riêng. Tương lai nếu nàng trồng ra giống mới, làm thế nào để mở ra thị trường đúng là một quá trình gian nan.
Tin tức Trương thị có thai làm Hà Chí Trung cùng Sầm phu nhân vô cùng vui mừng, những người khác cũng sôi nổi chúc mừng Trương thị, chỉ có Dương thị và Tôn thị là ảm đạm chua xót, Tôn thị vào cửa đã hơn một năm nhưng vẫn không có động tĩnh. Mẫu Đơn thấy Tôn thị khổ sở thì chủ động nói chuyện với nàng, lại nghĩ thời gian này Sầm phu nhân cố ý cô lập nàng cùng Dương di nương, như vậy thật ra cũng không tốt lắm, chỉ một câu vô tâm mà làm gia đình không hòa thuận. Mẫu Đơn hẹn nàng đến chỗ mình chơi, cầm nhân hạt thông đùa giỡn Suý Suý.
Vốn dĩ Suý Suý rất tinh nghịch, gần đây Mẫu Đơn bận việc bên ngoài, không có thời gian chơi với nó nhiều như trước, điều này làm nó rất bất mãn, dẫn tới nó sinh ra một loại thù địch với những người mà nó không quen thuộc xuất hiện bên cạnh Mẫu Đơn. Thấy Tôn thị cùng nó chào hỏi thì nó xoay đầu đi. Mẫu Đơn mắng nó, nó cũng không để ý tới, xoay người sang chỗ khác, dùng mông đối mặt với Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn biết nó lại ghen tị, cũng mặc kệ nó, chỉ lấy nhân hạt thông ăn ở trước mặt nó, vừa ăn vừa nói thật thơm. Suý Suý không chịu nổi nữa, nó cúi cái đầu cao quý, nghiêng đầu nhìn Mẫu Đơn, nôn nóng dạo bước trên cành cây, nịnh nọt nói: "Mẫu Đơn đáng yêu nhất, Mẫu Đơn đáng yêu nhất." Lại tự biên tự diễn: "Suý Suý thật đáng yêu."
Tôn thị thấy thế thì không nhịn được cười rộ lên, tiếp nhận nhân hạt thông trong tay Mẫu Đơn, đút cho Suý Suý ăn, nhìn Mẫu Đơn nhẹ giọng nói: "Đan Nương, lần trước tẩu thật sự chỉ quan tâm muội, không có ý gì khác."
Mẫu Đơn chớp mắt nói: "Muội vẫn luôn biết Lục tẩu quan tâm muội."
Tôn thị thở dài, cười khổ nói: "Sau khi mọi người ra cửa, tẩu bị di nương mắng một trận, nói tẩu nhớ thương của hồi môn của muội. Buổi tối lục ca của muội trở về, lại mắng tẩu một trận nữa."
Tôn thị vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Mẫu Đơn, thấy vẻ mặt Mẫu Đơn ngây thơ thì khẽ cắn môi tiếp tục nói: "Thật ra tẩu cũng chỉ nghe người ta nói, Lưu gia tưởng chiếm của hồi môn của muội nên sợ muội sau này túng quẫn. Tẩu cũng chỉ là lo lắng cho muội, đồng thời cũng...... Tưởng lấy lòng cha mẹ chồng. Muội biết đấy, tẩu vào cửa lâu như vậy nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh, trong lòng tẩu thật sự bất an, chỉ mong có thể làm tốt mối quan hệ với tất cả mọi người. Muội có hiểu ý của tẩu không?"
Vốn nghĩ là chuyện lấy lòng, ai ngờ lại là bẫy rập. Lời Dương di nương mắng nàng vẫn còn ở bên tai: "Nếu là chuyện tốt, có thể xuất đầu lộ mặt, làm cả nhà đều biết ngươi quan tâm Đan Nương, thì vì sao người kia không nói lại nhường cơ hội này cho ngươi? Để ngươi dành được chỗ tốt? Ngươi có thể dùng đầu óc để suy nghĩ không?" Tôn thị nghĩ đến đây thì hận đến ngứa răng.
Mẫu Đơn lại không quan tâm đến chuyện này, chỉ ôn nhu nắm lấy tay nàng: "Lục tẩu, các tẩu đều suy nghĩ nhiều, muội biết là tẩu quan tâm muội. Tẩu cũng đừng lo lắng, con cái nhất định sẽ có, tẩu chỉ hơn muội một tuổi, đang là độ niên hoa mà."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook