Quốc Sắc Phương Hoa
C12: Tiệc hoa năm

Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Tới là biểu ca bà con xa của Mẫu Đơn, Lý Hạnh. Không giống với Hà gia nhiều thế hệ làm thương gia, Lý gia lúc trước làm giàu bằng kinh thương, rồi sau đó chuyển hình thành công trà trộn vào trong vòng quan viên, mà Lý Hạnh là đại biểu cho con cháu nhà quan nhưng lại công khai thích làm buôn bán, mê chơi thích hưởng thụ.

Sau khi Mẫu Đơn đến nơi này, cũng chưa từng gặp qua Lý Hạnh, nhưng khi nàng bệnh nặng lại từng thu được chút lễ vật mà hắn sai người đưa tới, có những đồ chơi thú vị, xinh đẹp, cũng có những món ngon tinh xảo, trong trí nhớ của nàng, ngoại trừ người Hà gia thì chỉ có người nam nhân này là thật lòng tốt với nàng.

Mà việc hòa li này, nếu không thể nhờ sự giúp đỡ của Hà gia, thì một mình nàng cũng không thể thực hiện được, nàng buộc phải nhờ sự trợ giúp từ hắn. Lúc trước hắn chậm chạp không tới, nàng rất lo âu, giờ phút này rốt cuộc thấy hắn làm nàng thật sự rất vui vẻ.

"Nếu ngắm mẫu đơn, thì làm sao thiếu ta được chứ?" Trên mặt Lý Hạnh đang cười nhưng trong mắt lại không có ý cười. Cũng không hỏi vì sao Mẫu Đơn ngồi một mình ở chỗ này, chỉ vào hồ toàn nhi đang cố sức nhảy quyến rũ kia nói: "Xem thường thương nhân? Ha ha, nếu không có thương nhân lưu thông hàng hóa, bọn họ ăn cái gì, dùng cái gì, mặc cái gì? Một hồ toàn nhi như vậy cũng chỉ có giá một trăm lượng bạc mà thôi, nhưng thứ hôm nay ca ca mang đến, lại có giá hàng nghìn thậm chí hàng vạn lượng vàng, muội chờ mà xem."

Mẫu Đơn cười nói: "Muội cũng đang nghĩ về vấn đề này, thực ra muội cũng tình nguyện làm một thương nhân tự do mà giàu có, cũng không muốn làm một tên quan nghèo đói rách rưới."

Lý Hạnh vỗ tay một cái: "Nói rất đúng!" Ngay sau đó vẫy tay gọi gã sau vặt mặc áo xanh bên người, nhỏ giọng phân phó vài câu, gã sai vặt nghe lệnh rời đi. Còn bản thân hắn thì vén áo choàng lên ngồi xuống một bên bàn tiệc của Mẫu Đơn, nhỏ giọng quan tâm sức khỏe của Mẫu Đơn.

Lại nói ánh mắt Thanh Hoa quận chúa từ đầu đến cuối vẫn chưa rời khỏi Mẫu Đơn, thấy Mẫu Đơn và Lý Hạnh đang chỉ trỏ hồ toàn nhi thì lấy cây quạt che miệng rồi dựa gần Lưu Sướng, nhẹ giọng nói: "Thấy chưa? Nàng thích hồ toàn nhi, nếu ta lấy hồ toàn nhi cho nàng rồi bảo nàng đừng có quấn lấy chàng nữa thì chàng thấy có được không?"

Lông mày Lưu Sướng lập tức dựng lên, đập thật mạnh chiếc đũa xuống bàn, cười lạnh nói: "Thì ra ở trong lòng nàng, ta cũng chỉ giống như hồ toàn nhi ti tiện kia sao?"


Thanh Hoa quận chúa biết mình nói lỡ, nhưng cũng không để ý, cười duyên lấy cây quạt phe phẩy cho Lưu Sướng, dán ở bên tai hắn nói: "Chàng suy nghĩ nhiều, không phải là ta quá thích chàng nên mới lỡ lời sao? Trong lòng ta, chàng có địa vị như thế nào, chính chàng không rõ sao."

Sắc mặt Lưu Sướng tốt hơn chút, nâng mắt nhìn thấy Mẫu Đơn đang vui vẻ nói chuyện cùng Lý Hạnh, hắn lại nặng nề mà hừ một tiếng. Thanh Hoa quận chúa thấy thế, đập cây quạt thật mạnh xuống bàn, cũng trầm khuôn mặt nặng nề mà hừ một tiếng.

Lúc này tiếng trống dừng lại, hồ toàn nhi đã nhảy xong, đắc ý dào dạt nhìn quanh bốn phía để đợi được thưởng, trong bữa tiệc mọi người vốn dĩ cũng muốn tặng thưởng nhưng chủ nhân chưa đánh thưởng, những người khác cũng không thể hành động trước. Nhưng mặt Lưu Sướng không có biểu tình gì cũng không có bất kì tỏ vẻ gì.

Không nghĩ tới thế nhưng Lưu Sướng lại không cho ả chút mặt mũi nào, Thanh Hoa quận chúa giận dữ, quay đầu lại nhìn chằm chằm Lưu Sướng, Lưu Sướng chỉ im lặng mà uống rượu, không thèm nhìn hồ toàn nhi đang bàng hoàng, bối rối đứng ở giữa sân, vành mắt đỏ lên, không biết nên xuống hay nên ở lại.

Phan Dung thấy tình thế không ổn, vội vàng cười to nói: "Nhảy tốt lắm! Thưởng một con lụa đỏ, một vạn lượng bạc." Hắn có thân phận cao, lại có quan hệ tốt với Lưu Sướng nên có thể không cần nhìn ánh mắt của Lưu Sướng mà hành động.

Lưu Sướng lúc này mới lười biếng nói: "Thưởng một con lụa trắng."

Mọi người sôi nổi đánh thưởng, hồ toàn nhi vội quỳ rạp trên đất tạ ơn.

Sau khi hồ toàn nhi lui ra, tiếng đàn sáo tạm dừng, Lưu Sướng hỏi Lý Hạnh: "Hành Chi, tại sao huynh lại đến muộn vậy? Chẳng những tới muộn, còn tránh ở nơi đó, đây là sợ bị phạt rượu sao? Huynh nói đi, bây giờ nên phạt huynh như thế nào?"

Lý Hạnh đứng dậy cười nói: "Ta có chút việc, cho nên đến chậm một bước. Trước tiên ta xin phép phạt ba ly rượu, sau đó lại nhận lỗi với mọi người." Nói xong thì rót bình rượu trên bàn tiệc của Mẫu Đơn vào chiếc ly pha lê mà tỳ nữ dâng lên, dứt khoát uống ba ly.

Phan Dung cười nói: "Một thời gian không thấy, huynh vẫn sảng khoái như vậy! Huynh nói muốn nhận lỗi, vậy nhận lỗi như thế nào?"


Lý Hạnh hơi mỉm cười: "Ta có một thứ bảo bối, bảo đảm các vị đang ngồi đây chưa có ai từng thấy qua! Hôm nay ta sẽ cho mọi người thưởng thức coi như là nhận lỗi."

Bản thân ả có vật gì hiếm lạ mà chưa thấy chứ? Thanh Hoa quận chúa khinh thường nói: "Thứ gì mà hiếm lạ như vậy?" Trên mặt ả tràn đầy khinh thường nhưng thực ra trong lòng cũng vô cùng tò mò.

Phan Dung vỗ tay cười to nói: "Đừng úp úp mở mở, nhanh lên đi, ta sắp chờ không kịp rồi này."

Lý Hạnh cười nói: "Sẽ có ngay đây." Ngay sau đó đi đến trước mặt dàn nhạc, thấp giọng phân phó vài câu.

Chợt nghe đến một trận tiếng vó ngựa vang lên, mọi người đều ngạc nhiên nghển cổ nhìn lại, chỉ thấy một đôi song sinh ăn mặc y phục rực rỡ, tuổi chừng mười hai mười ba, ngọc tuyết đáng yêu, giống nhau như đúc tươi cười rạng rỡ dắt hai con ngựa một đen một trắng, có thân cao hình thể xấp xỉ. Con ngựa kia khỏe mạnh, đẹp đẽ tràn đầy tinh thần, được trang điểm cũng vô cùng tinh xảo, đám bờm sau cổ được xử lí gọn gàng bằng một chuỗi kim ngọc, trên người khoác một tấm lụa ngũ sắc, đứng giữa đám cỏ xanh nhưng lại không vùi đầu ăn cỏ, cũng không xuất hiện trạng thái hoảng loạn, rụt rè.

"Ngươi muốn làm cái gì vậy?" Thanh Hoa quận chúa lấy cây quạt che miệng, cười duyên nói: "Hành Chi, ngươi định bán ngựa hay bán người vậy? Ta thấy hai con ngựa này tuy bề ngoài nhìn cũng được nhưng trong phủ của ta không thiếu nhất là ngựa. Không bằng người bán đôi song sinh kia cho ta, ta có thể mua với giá cao!"

Lý Hạnh cười nhạt, búng tay một cách tiêu sái với đám nhạc công, tiếng chuông tiếng trống cùng vang lên một lúc, hai con ngựa kia đột nhiên tràn đầy tinh thần, theo giai điệu của khúc nhạc, hoặc ngẩng đầu, hoặc vẫy đuôi, hoặc đứng dậy, hoặc đi ngang, hoặc uyển chuyển xoay người, hoặc phi lên tại chỗ, tư thái rất nhiều, khó nhất chính là động tác đều nhịp, không hề có một chút rối loạn nào.

Khác với lúc hồ toàn nhi khiêu vũ, mọi người trong bữa tiệc đều im lặng nín thở, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hai con ngựa, trên mặt tràn đầy kinh ngạc. Đám người Lâm mụ mụ, Ngọc Nhi, Vũ Hà xem đến như si như say.

Tuy Mẫu Đơn cũng cảm thấy đẹp, nhưng bởi vì kiếp trước nàng đã xem quá nhiều xiếc thú nên cũng không kinh ngạc như mọi người, nhưng nàng cũng giả bộ ngạc nhiên. Chợt nghe thấy có người nói ở bên tai nàng: "Không nghĩ tới một con con ngựa cũng có thể nhảy theo nhạc."


Mẫu Đơn quay đầu lại, chỉ thấy Bạch phu nhân - thê tử của Phan Dung đang đứng ở bên người nàng, cười nhẹ nói: "Phong cảnh ở chỗ này của cô rất đẹp, ta có thể ngồi ở đây với cô không?"

Đây là vị quý phu nhân đầu tiên chủ động bắt chuyện với nàng trong yến hội hôm nay, Mẫu Đơn sửng sốt một lát, không kiêu ngạo không siểm nịnh cười ngồi dịch sang bên, để lại nửa bên chỗ ngồi nói: "May mắn ngài không chê, mời ngài ngồi."

Bạch phu nhân ưu nhã ngồi xuống bên cạnh Mẫu Đơn, rồi bảo thị tỳ đi đem đồ vật trên bàn của nàng cầm lại đây. Sau đó không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn con ngựa biểu diễn.

Một khúc nhạc kết thúc, con ngựa kia lập tức dừng lại.

Chỉ một khoảnh khắc lặng im, tiếng trầm trồ khen ngợi giống như thủy triều hết đợt này đến đợt khác, âm thanh của Phan Dung là vang dội nhất: "Rất hay, rất hay, thưởng lớn! Thưởng hai con lụa nhiều màu, mười vạn lượng bạc!"

Đôi song sinh cười hì hì dắt con ngựa tiến lên lĩnh thưởng, mỗi khi có người thưởng tài vật thì lại nhẹ nhàng dùng roi ngựa đánh con ngựa, con ngựa kia lập tức khúc hai chân sau lại tựa như tạ ơn. Cũng dẫn tới mọi người tấm tắc khen lạ.

Tuy Thanh Hoa quận chúa cùng Lưu Sướng cũng cho thưởng lớn nhưng sắc mặt lại đều không đẹp. Thanh Hoa quận chúa là bởi vì vừa rồi không có ánh mắt, nói lời nông cạn mà cảm thấy mất mặt. Còn Lưu Sướng lại không biết nghĩ đến cái gì, trái nhìn xem Lý Hạnh, phải nhìn xem Mẫu Đơn. Nhưng thấy vẻ mặt Mẫu Đơn bình tĩnh, còn không hưng phấn bằng lúc nhìn thấy hồ toàn nhi thì rũ mắt suy nghĩ một lát, chỉ vào chỗ ngồi bên khách nam nói: "Hành Chi, vị trí của huynh ở nơi đó."

Lý Hạnh không có ý kiến gì ngồi xuống, nhìn Lưu Sướng cười nói: "Thật là xin lỗi, làm hư thảm cỏ đẹp nhà huynh."

Lưu Sướng chỉ cười không nói.

Phan Dung nói: "Hành Chi, bảo bối này của huynh lấy ở đâu vậy?"

Lý Hạnh nói: "Lần này ta đi Thanh Hải, trên đường nhìn thấy hiếm lạ nên bỏ ra vạn lượng vàng mới mua được từ trong tay một vị thương nhân người Hồ. Gọi là ngựa nhảy múa, cũng không tệ lắm đúng không?"

Tròng mắt Phan Dung xoay chuyển: "Ta trả huynh gấp ba giá gốc, huynh nhường chúng nó lại cho ta được không?" Thứ hiếm lạ như vậy, nếu hiến vào trong cung, chẳng phải là lập được công lớn hay sao?


Hắn vừa thốt ra lời này thì Lưu Sướng cùng Thanh Hoa quận chúa đều đoán được mục đích của hắn là cái gì, dường như là đồng thời Lưu Sướng nói: "Nhường cho ta, ta trả huynh gấp năm lần giá gốc!"

Thanh Hoa quận chúa nói: "Cho ta! Ta cho ngươi sáu lần giá gốc!"

Mọi người trong bữa tiệc nghe được thì đều sửng sốt, nhưng mà ba vị trên bàn tiệc lại đánh bàn tính khôn khéo, mua giá cao, rồi hiến vào trong cung, thứ kiếm được còn hơn xa giá đó.

Lý Hạnh cười to: "Mọi người đều cảm thấy ngựa nhảy múa này không tồi?"

Mọi người sôi nổi gật đầu, Lý Hạnh nói: "Vậy thì ta an tâm rồi." Tâm trạng mọi người đều chìm xuống, quả nhiên nghe hắn chậm rãi nói: "Thứ hiếm lạ như vậy, ta làm sao dám độc chiếm hưởng dụng hay bán đi? Không dối gạt chư vị, ta muốn hiến vào trong cung."

Biểu tình của ba người Phan Dung lập tức vô cùng xuất sắc, Thanh Hoa quận chúa tức giận đến nỗi miệng méo đi. Mẫu Đơn ở đối diện thấy thì cười thầm, đây rõ ràng chính là đang đùa giỡn. Lý Hạnh giống như không biết trong lòng ba người đang tức giận, giơ chén rượu không trước mặt nói: "Tại sao không uống rượu cùng ta?"

Bạch phu nhân bình đạm nói: "Thiên hạ náo nhiệt toàn vì lợi mà tới, thiên hạ nhốn nháo toàn vì lợi mà lùi, cô xem dưới bầu trời này, mọi người cũng không có gì khác nhau. Chỉ khác là có giả vờ hay không giả vờ mà thôi."

Nếu lúc trước nàng ấy chủ động ngồi xuống cạnh nàng là có ý định làm quen thì bây giờ nói với nàng lời này rõ ràng là đang an ủi nàng. Trong lòng Mẫu Đơn tự nhiên xuất hiện một dòng nước ấm, cười thật lòng nhìn Bạch phu nhân.

Lại thấy Phan Dung đột nhiên đứng dậy, đi ra bên ngoài. Một lát sau, hắn đi đón một nam tử mặc áo choàng màu xanh với thân hình cao lớn, làn da màu lúa mạch, bề ngoài thâm thúy, khó lường tiến vào, tự mình dẫn nam tử kia ngồi ở vị trí thứ nhất bên phía khách nam, cười hì hì giới thiệu với Lưu Sướng cùng Thanh Hoa quận chúa: "Đây là vị bằng hữu mà ta đã nói với các ngươi, Tưởng Trường Dương, Tưởng Thành Phong. Món cá thu đao, hãy để cho hai người bọn ta!"

Mọi người cũng không thấy ngạc nhiên, lập tức có tỳ nữ nâng một cái bàn dài và thớt gỗ cùng các dụng cụ cắt gọt, đĩa sứ, cùng với một con cá trích tươi đã thu thập tốt.

Hầu gia thế tử tự mình cắt lát cá sống sao? Quả nhiên là trên đời này có nhiều chuyện kì lạ, Mẫu Đơn nheo mắt lại cười.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương