Quốc Sắc Kiều Phi
Chương 153: Chương 153: Bất Công

CHƯƠNG 152: BẤT CÔNG

Editor: Luna Wong – Trước khi đi thi vẫn cố gắng up 1 chương cho cả nhà xem nè, có ai yêu tui hơm

Một nhóm rau xanh mới trồng ra không kiếm được bạc, Vu thị vốn có tính toán bảo dưỡng nhóm noãn bằng thật tốt, luôn có thể đủ phát huy công dụng lần nữa, nhưng một trận hỏa hoạn hôm nay, hủy hết toàn bộ tâm huyết trước đó.

Thẩm Vân Sơ đứng ở một bên của Vu thị, tự định giá sau một lát, mới mở miệng khuyên giải an ủi: “Mẫu thân, nếu là người có thể xác định có người ở phía sau thôi động đây hết thảy, vậy nghĩ biện pháp tìm kiếm, xử trí thật tốt là được, vạn lần không nên bởi vậy chọc tức thân thể.”

“Trước chúng ta không có nhận thấy được chút dị thường nào, đã nói lên người phía sau ẩn núp vô cùng tốt, hôm nay noãn bằng hủy, hắn công thành lui thân, còn muốn muốn tìm người thì càng không dễ dàng.”

“Nếu không, liền đem sự tình nói cho đại ca biết, tính tình của đại ca cực kỳ thông tuệ. . .”

“Không được!” Vu thị cau mày, không đợi Thẩm Vân Sơ nói xong, liền trực tiếp mở miệng cắt đứt, “Việc này làm sao có thể nói cho đại ca ngươi biết được?”

Thẩm Vân Sơ hơi sửng sờ: “Nói cho đại ca thì làm sao? Để hắn giúp đỡ tra một chút, nói không chính xác liền tìm được người.”

“Đại ca ngươi nhận chức quan, là phải làm đại sự trong triều,… việc nhỏ này nói cho hắn biết, chẳng phải là phân tán tâm thần của hắn sao?”

“Mẫu thân nói phải.” Thẩm Vân Sơ âm thầm mím môi, trong lòng hiện lên một tia không cam lòng nhàn nhạt, mẫu thân không muốn nói cho đại ca biết, lại lôi kéo nàng lai thảo luận những thứ này, chẳng lẽ, việc này nói cho nàng biết cũng sẽ không phân tán tâm thần sao?


Vu thị không có phát giác nhỏ mọn của Thẩm Vân Sơ: “Vân Sơ, việc này ta hoài nghi, ngươi cũng không nên nói ra làm phiền đại ca ngươi, nhớ kỹ chưa?”

“Vâng, nữ nhi nhớ kỹ.”

Cửa truyền đến thanh âm của Lâm Hoa: “Phu nhân, lão gia tới.”

“Phanh!”

Thanh âm của Lâm Hoa chưa hạ xuống, cửa phòng liền bị hung hăng đá văng.

Vu thị sợ hết hồn, chợt co rút mi tâm: “Lão gia đây là thế nào? Hảo đoan đoan sao tức giận lớn như vậy? Dọa cho Vân Sơ đều sợ hãi.”

Sắc mặt của Thẩm Thanh âm trầm, thấy Thẩm Vân Sơ đã ở, miễn cưỡng đè nén lửa giận mạnh mẽ xuống: “Vân Sơ, ngươi về viện tử của mình trước, ta và ngươi mẫu thân có mấy lời cần nói.”

“. . . Vâng.” Trong lòng của Thẩm Vân Sơ kinh hoàng, hắn còn chưa từng có thấy qua cha mình lộ ra thần sắc tức giận như vậy.

Đợi Thẩm Vân Sơ vừa ly khai, Thẩm Thanh hung tợn nhìn về phía Vu thị: “Ngươi có biết mình làm chuyện ngu xuẩn gì không?”

“Ta hảo đoan đoan ngồi ở trong phủ, lão gia vừa về liền đoán môn, rồi phát hỏa, ta làm sao biết xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Vu thị tức giận, ánh mắt chống lại Thẩm Thanh, không chút thối lui nào, hơi có chút vị đạo đối chọi gay gắt.


“Đừng giả bộ sỏa, ta hỏi ngươi, ngươi làm gì Chương ma ma?”

“Lúc trước ta sai phái nàng đi trông coi noãn bằng ở thôn trang, nhưng nàng bởi vì tế điện nhi tử của mình, thất thủ đốt luôn noãn bằng, toàn bộ thôn trang hủy hơn phân nửa, sáng sớm liền bị hạ nhân thôn trang trói đến phủ thỉnh tội, vốn có nể tình chủ tớ nhiều năm, muốn lưu nàng một mạng, chỉ để người đánh ba mươi roi, không nghĩ tới mới đánh phân nửa, người đột phát chết bất đắc kỳ tử.”

“Đến tột cùng là chết bất đắc kỳ tử? Hay là ngươi hạ độc thủ?”

Noveltown.asia
“Lão gia nói lời này có ý gì? Chẳng lẽ là muốn vì một hạ nhân, chất vấn chính thê của mình?”

“Chính là một hạ nhân, chết cũng liền chết, ngươi muốn xử trí như thế nào đều tùy ngươi, nhưng, trước khi ngươi xử trí người, lẽ nào không tra xem một chút trong kinh thành đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Trên người của Chương ma ma còn có thể dính dáng ra đại sự gì phải không?” Vu thị cười lạnh một tiếng, có chút khinh thường nói.

Thẩm Thanh mặt không thay đổi nhìn nàng, mi tâm mặt nhăn thành một chữ xuyên.
Vu thị hơi giật giật khóe môi, lửa giận trong lòng thoáng hạ thấp, một lần nữa kéo lý trí: “Trong kinh thành đã xảy ra chuyện gì?”

“Mấy ngày trước, mấy gánh hát trong kinh thành xếp hàng ra hí, chính là nói một hạ nhân, vì nuôi sống nhân khẩu trong nhà, tự nguyện bán mình vào trong phủ đệ nhà cao cửa rộng làm nô, giúp đỡ chủ tử nhà mình làm rất nhiều sự tình, dần dần lâm vào vũng bùn, đến tính mạng của nữ nhi mình, nhi tử đều đưa vào, cuối cùng lại bị chủ tử nghi kỵ, tìm cớ ngạnh sinh sinh đánh chết.”


Khuôn mặt của Vu thị âm trầm: “Hí này. . .”

“Phu nhân có phải cảm thấy hí này có chút quen thuộc hay không?”

“Lão gia, trước ta đã muốn nói với người, mọi chuyện trong phủ không thuận, nhất định là có người đang âm thầm tính toán, hôm nay lại ra gánh hát tử chuyện này, ta thì càng xác định.”

“Nếu ngươi đã nhận thấy được có người âm thầm tính toán, vậy mọi chuyện phải nên cẩn thận một chút, vì sao trực tiếp đánh chết Chương ma ma kia? Ngươi cũng biết, bởi vì một động tác này của ngươi, dẫn tới bao nhiêu người trong kinh thành nghị luận ầm ỉ không?”

“Lúc này mới bao lâu, sự tình đã lan truyền nhanh như vậy?”

“Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền thiên lý, những hạ nhân ở thôn trang kia, hoảng hoảng trương trương vào cửa thành, từng người một mang theo thương trở về, bách tính trong kinh thành cũng không phải mù, lẽ nào nhìn không thấy sao?”

Thẩm Thanh cực kỳ phẫn nộ, trước đây Vu thị làm việc mọi chuyện chu toàn, trên dưới trong phủ giao cho nàng xử lý cũng có chút hài lòng thuận ý, nhưng hai năm gần đây, nàng làm việc càng ngày càng không kiêng nể gì cả, nhất là đối với hạ nhân trong phủ, động đánh chửi xử trí, để lại không ít nhược điểm có thể cung cấp cho người đàm luận.

Vu thị âm thầm cắn răng, rũ rũ đôi mắt, dáng dấp phá quán tử phá suất: “Lão gia, sự tình đã như vậy, vẫn là ngẫm xem nên bổ cứu như thế nào đi.”

Huyệt Thái Dương của Thẩm Thanh phồng lên, hận không thể một cái tát quất trên mặt của Vu thị.

Noveltown.asia
“Ngươi nghĩ dễ thế sao? Chuyện lần này còn có thể bổ cứu, nếu là lần sau phát sinh chuyện nghiêm trọng hơn nữa thì sao, đến lúc đó nên bổ cứu như thế nào? Dù là ngươi không suy nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ cho Vân Sơ và Cửu Mạch một chút, hai người bọn họ là nhi nữ của ngươi, hôm nay một chưa gả, một chưa thú thê, danh tiếng đều là vô cùng trọng yếu!”

Nhắc tới Thẩm Vân Sơ và Thẩm Cửu Mạch, thần sắc của Vu thị rốt cục thay đổi.


“Lão gia, chuyện lần này là ta suy tính sai, lúc đó thật sự là quá mức tức giận, nên. . . Nhưng không nghĩ tới Chương ma ma kia không tranh khí như thế, mới đánh mười lăm đại bản liền chịu không nổi.”

“Đến tột cùng là Chương ma ma không tranh khí, hay là đại bản có văn chương khác, trong lòng phu nhân hẳn là cực kỳ rõ ràng.”

Thẩm Thanh cũng không muốn để Vu thị xem mình là một kẻ ngu si mà lừa, chuyện trong hậu viện hắn không nhúng tay vào, cũng không đại biểu hắn không biết thủ đoạn xấu xa đó.

“Tìm một đại phu đứng ra, nói rõ nguyên nhân chết bất đắc kỳ tử của Chương ma ma, ngoài ra để cho người châm biếm nhân thủ ở thôn trang một chút, lời không nên nói, không nên thổ lộ một chữ ra ngoài.”

“Vâng.”

“Trừ cáu đó ra, sau này phàm là làm quyết định gì, ngươi đều phải nghĩ sau đó mới làm, ta không hy vọng những chuyện tương tự phát sinh lần thứ hai, Thẩm gia chính là đường đường thượng thư phủ, không phải câu chuyện trà dư tửu hậu cho bách tính kinh thành.”

“Ta đã biết, bất quá các gánh hát trong kinh thành, có phải cũng nên truyền qua nói chút hay không?”

Vu thị nhíu nhíu mày, nếu là trong gánh hát tiếp tục lên đài hí này, chẳng phải là sẽ truyền sự tình càng rộng sao?

“Như chuyện xử trí Chương ma ma vậy, trong phủ đệ người nào không phát sinh qua một hai kiện? Chỉ bất quá Thẩm gia chúng ta trùng hợp hơn chút, nếu là người bên ngoài cũng không có động tác, ngược lại chúng ta đi vào ngăn cản, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?”

Thẩm Thanh nhìn Vu thị một mắt, trong lòng càng sinh ra vài phần thất vọng, việc này trước đây không cần hắn nói, Vu thị phải suy tính đến, hôm nay thật là lòng rộng rồi, không chút để những việc nhỏ không đáng kể này ở trong lòng!

“Ta đã biết.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương