Quốc dân Pháp y
Chương 29

Tiểu đội cảnh khuyển.

Đại Tráng nhìn thấy Giang Nguyên cũng lười nhác sủa, chỉ ngẩng đầu coi như chào hỏi.

Nếu con chó không chủ động, Giang Nguyên có thể chủ động, tiến lên một bước, trước tiên gọi Lý Ly: “Lý đội, cho sờ con chó một chút.”

Lý Ly đang trốn trong bếp nghe điện thoại, không ngẩng đầu lên liền kêu to: “Đại Tráng, cho sờ.”

Đại Tráng cười gằn, không biết đang lẩm bẩm cái gì, nhưng lại cúi đầu xuống.

Giang Nguyên xoa mạnh một cái.

Nữ cảnh sát mang theo chó nhìn chung đều rất sạch sẽ và hợp vệ sinh, lông của chúng sờ cũng dễ chịu hơn.

Sau khi làm xong, Giang Nguyên lại vào bếp chiên cơm, đập trứng, giải thích với Lý Ly: "Nghiêm Cách và Vương Chung hai người của phòng giám định dấu vết đã tới, còn có Ngụy đội của tiểu đội sáu. "

“Ta tưởng rằng ngươi sẽ từ bỏ. Được rồi, bọn họ nếu đến chỉ cần không chọc chó là được." Lý Ly không chỉ không vui mà còn có chút cao hứng. Là người của lực lượng cảnh sát, tiểu đội cảnh khuyển của cô đã bị vào thời kỳ biên chế hóa, thường không có người qua lại, nói là thanh tĩnh nhưng thật lra cũng rất nhàm chán.

Một lúc sau, cơm rang của Giang Nguyên đã chuẩn bị xong, Ngô Quân và Vương Chung đi tới.

Một lúc sau, một lão cảnh sát mặt đen từ đầu kia của bức tường sân đi vào, còn chưa kịp nói chuyện thì Đại Tráng đã kêu lên một tiếng "Uông uông".

"Con chó này ..." Lão cảnh sát vừa cười vừa mắng, sau đó nhìn sang vẫy tay với mọi người.

“Lão Ngụy.” Ngô Quân cũng lên tiếng chào hỏi, đợi những người khác đi vào, sau đó giới thiệu Giang Nguyên: “Ngụy đội là đội phó của đội sáu chúng ta, hắn là một cựu chiến binh…”

“Đội phó nghe thì rất hay, nhưng thật vô dụng. Cứ gọi tôi là Lão Ngụy, hay Ngụy Chấn Quốc là được. ” Ngụy Chấn Quốc nhìn từ xa thì đen xì, nhìn gần lại nhăn nheo và có cái cằm hơi bầu bĩnh. Thoạt nhìn, giống như lão nông làm ruộng quanh năm, gần đây có chút tăng cân.

“Ngụy đội.” Giang Nguyên lễ phép đứng dậy.

Ở huyện cục, thường phong cho một cảnh sát lớn tuổi chức danh đội phó. Không có thực quyền, cũng không có chức vụ lãnh đạo, thậm chí lương cũng không tăng một xu, chỉ là nghe thật mỹ danh.

“Lão Ngụy là được rồi. Gần đây, ngày nào tôi cũng nghe người ta nói tên của bác sĩ pháp y Giang.” Ngụy Chấn Quốc khách sáo nói lại, sau đó nói: “Giang pháp y muốn điều tra vụ phóng hỏa ở Văn trấn?”

Vương Chung vội vàng nói, “Tôi vừa gọi cho Ngụy đội để hỏi thăm tình hình.”

“Cậu có manh mối gì không?” Ngụy Chấn Quốc nhìn Giang Nguyên với đôi mắt hé mở. Trình độ của các kỹ thuật viên trong cục, ông đã ở đó nửa đời người nên đã rõ từ lâu. Mặt khác, Giang Nguyên, mặc dù là người mới, nhưng đã thể hiện xuất sắc trong hai vụ án liên tiếp, điều này khiến Ngụy Chấn Quốc cảm thấy có chút thú vị.

Vương Chung lặp lại những gì đã thảo luận ngày hôm qua.

Vẻ mặt của Ngụy Chấn Quốc trở nên nghiêm túc hơn nhiều, và hắn không thể không cân nhắc.

“Anh cảm thấy thế nào?” Giang Nguyên sau khi đợi một hồi mới hỏi.

“Tôi hiểu ý của cậu, chẳng qua là khoanh vùng nghi phạm, sau đó tôi sẽ bắt người, dùng chút thủ xảo xem hắn ta có khai được gì không?” Ngụy Chấn Quốc tổng kết.

Giang Nguyên và Vương Chung nhìn nhau gật đầu.

“Thật không dễ chơi chút nào.” Ngụy Chấn Quốc mỉm cười, nhưng lắc đầu nói, “Cậu nói đúng, vụ án có lẽ là do ai đó ở gần hiện trường vụ án thực hiện, lúc đó chúng tôi đã lấy dấu vân tay, cho dù bây giờ chúng tôi quét lại cũng không thể xác định được, nếu phát hiện ra kẻ tình nghi, khả năng không phải vẫn rất cao. ”

Giang Nguyên và Vương Chung lại gật đầu.

“Chúng tôi hồi đó đã làm như vậy, nhưng không thể tìm được.” Ngụy Chấn Quốc thẳng tanh đưa ra câu trả lời.

Cả hai sững sờ một lúc, Vương Chung không khỏi thốt lên: " Không tìm được sao. Tôi không thấy có gì trong hồ sơ ghi chép ..."

"Hôm nay hai người cũng định làm việc này. Khi nào xong việc liệu có ghi chép vào hồ sơ không? ” Ngụy Chấn Quốc bình tĩnh nói.

“Cái này… này…!” Vương Chung thất vọng không nói nên lời. Kế hoạch này vốn là chiến lược hắn đã nghĩ từ rất lâu, không ngờ rằng con đường này đã có người đi rồi, còn được chứng minh là không thể đi thông.

Lúc này, Ngô Quân nhìn Ngụy Chấn Quốc và nói: “Đội trưởng Ngụy, anh là một điều tra viên lão luyện. Nếu anh có ý kiến gì thì cứ nói đi.”

Theo như những gì Ngô Quân biết về cảnh sát hình sự, một lão cảnh như Ngụy Chấn Quốc sẽ không nói ra suy nghĩ của mình, chắc chắn có rất nhiều cách để giải quyết vụ án đã tồn động trong nhiều năm.

Hơn nữa Ngụy Chấn Quốc hẳn là có ý kiến về vụ phóng hỏa này, nếu không hắn ta đã từ chối qua điện thoại, tại sao lại đến đội cảnh khuyển để gặp mặt. Chả lẽ là để gặp Đại Tráng.

Ngụy Chấn Quốc vỗ vào tay Ngô Quân và cười: "Lão Ngô vẫn còn rất tinh tế. Tôi có một ý tưởng, và tôi cảm thấy có thể thử nó.”

“Anh nói xem”

"Tội phạm trong các vụ án phóng hỏa bình thường sẽ không chỉ thực hiện một vụ. Theo như ta lý giải, người đã làm qua chuyện này, thường sẽ nghiện. Có người coi như hắn trong đầu không nghĩ đến việc phạm tội, nhưng chỉ một đốm lửa bốc lên, đốt chỗ nào, đốt thành cái dạng gì, hắn cũng không nhất định có thể khống chế được nổi." Ngụy Chấn Quốc nói đến đây, dừng lại một chút, sắp xếp lại mạch suy nghĩ, rồi nói tiếp: "Năm năm trước, thời điểm xảy ra vụ án phóng hỏa, ta thử tìm kiếm mấy vụ việc xung quanh đó có dính dáng đến đốt lửa, nghĩ đến có thể hay không có điểm tương tự, nhưng điều kiện không phải có rất nhiều..."

Ngô Quân xen vào và hỏi: " Năm năm trước còn không thành vụ án, bây giờ có thể tra ra gì không? "

"Tôi nghĩ về nó một thời gian, có thể hợp nhất các vụ án, tốt hơn là nên tìm chuyên gia trong tỉnh để đối chiếu dấu vân tay, nếu Giang Nguyên có thể trực tiếp đối sánh ra dấu vân tay, trước tiên có thể bắt người, sau đó mới xem xét về các vụ án. " Ngụy Chấn Quốc nghiêm nghị nói: "Trước khi đến, tôi đã kiểm tra lại. Trước khi xảy ra vụ phóng hỏa ở Văn trấn, khu vực xung quanh đã xảy ra 3 vụ. Đều là vụ nhỏ, tổn thất tài sản chỉ vào mấy trăm, mấy ngàn tệ, nhiều nhất lên đến một vạn tệ, có cái thu thập được mấy cái vân tay không trọn ven, có cái không thu thập được. Nhưng tôi nghĩ những vụ này đều có điểm chung gì đó ..."

Ngụy Chấn Quốc búng tay nói: "Trước hết, Văn trấn là một nơi hẻo lánh, ít người từ nơi khác đến, hơn nữa hiện trường vụ án lại nằm ngoài thị trấn. Rất có thể là người địa phương đã làm, hoặc là do người quen thuộc với địa phương nhất. Thứ hai, Văn trấn có số vụ phóng hỏa nhiều nhất so với các khu vực xung quanh, bốn vụ trong vòng ba năm, tôi nghĩ, cao hơn đáng kể so với các hương thôn, thị trấn khác trong huyện của chúng ta. Thứ ba, sau vụ phóng hỏa ở Văn trấn, địa phương này không có vụ phóng hỏa nào nữa, có khả năng là nghi phạm đã chạy trốn, điều này cũng có thể giải thích tại sao tiểu đội không tìm được ai. "

"Vậy thì, chúng ta hãy phá những vụ phóng hỏa nhỏ khác xem có thể tìm ra manh mối liên hện với vụ phóng hỏa Văn trấn không? ” Giang Nguyên phiên dịch sách lược của Ngụy Chấn Quốc.

Ngụy Chấn Quốc gật đầu và nói, "Kế hoạch của tôi thực sự khá giống với Tiểu Vương. Tất cả chỉ là bóng gió tấn công và tách nhỏ ra xử lý. Tuy nhiên, những vụ án nhỏ chúng ta điều tra cũng dễ dàng hơn. Bởi vì có những vụ án, để bắt giữ và thẩm vấn được chúng ta phải làm đúng thủ tục, sau khi bắt được ai đó thì chúng ta sẽ có một vụ án nhỏ để giữ lại, còn những vụ án nhỏ thì dễ dàng thẩm vấn hơn, hơn nữa nếu chúng ta phán đoán sai thì ít nhất cũng có vụ án được giải quyết, đúng không? "

Mấy người đều lộ vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều, họ đều gật đầu nói có.

Trên thực tế, kế hoạch của Ngụy Chấn Quốc vượt trội hơn nhiều so với kế hoạch của Vương Chung.

Chiến lược của lão hình cảnh quả thực là phải thành thục hơn.

“Chúng ta ăn cơm rang trước đi, xong việc thì quay lại xem xét vụ án.” Giang Nguyên đem cơm rang cho mọi người đang cao hứng.

Ngụy Chấn Quốc cầm lấy một bát cơm rang, nhìn những hạt cơm màu vàng cam, sửng sốt nói: "Mời người ăn món này giờ khá hiếm."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương