Quẹo Vào Gl
-
C20: Một giấc mộng xuân
Có một chuyện Kiều Ý luôn không thể nói ra, lần đầu tiên cô qua đêm ở chỗ Thẩm Ngôn Khanh, cô đã có một giấc... mộng xuân.
Không sai, buổi tối ngày đó cô mặc quần áo của người ta, ngủ trên giường của người ta, còn biến người ta thành nhân vật chính trong mộng xuân của cô.
Người ta nói rằng chỉ khi bạn nghĩ về nó hàng ngày, bạn mới có thể mơ về nó vào ban đêm, có lẽ hình ảnh bóng lưng của Thẩm Ngôn Khanh khiến cô quá ấn tượng, cuối cùng đã mang nó vào giấc mơ của mình.
"Cô đưa tôi về nhà chỉ vì coi tôi như em gái phải không?" Kiều Ý đỏ mắt hỏi Thẩm Ngôn Khanh.
"Cô gọi tôi là chị, tôi nhất định phải chăm sóc cô."
Bất kể Kiều Ý nói hay hỏi gì thì Thẩm Ngôn Khanh đều nói một câu đó, những lời này vẫn luôn xoay trong đầu Kiều Ý: "Tôi nhất định phải chăm sóc cô."
"Cô gọi tôi là chị, tôi nhất định phải chăm sóc cô."
"Không cần!"
Đầu Kiều Ý nóng bừng, cô đè Thẩm Ngôn Khanh trên sô pha, dùng một tay che miệng cô ấy, "Không cần nói, tôi không muốn nghe cái này..."
"Cô gọi tôi là chị, tôi nhất định phải chăm sóc cô..."
"Đừng nói nữa!" Kiều Ý trực tiếp nắm cằm cô ấy lập tức cưỡng hôn, phong bế môi cô ấy lại.
Trong chốc lát yên tĩnh, tĩnh lặng đến nỗi căn phòng chỉ còn nghe được tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ của hai người đang hôn nhau, còn có thể nghe rõ ràng tiếng môi lưỡi đan vào nhau.
"Đây không phải điều tôi muốn..."
Kiều Ý rời khỏi môi đối phương, cô lấy ngón tay nhẹ nhàng vẽ theo viền môi cô ấy, "Ngôn Khanh..."
Kiều Ý vừa gọi tên, tay vừa tiến vào trong quần áo cô ấy, Kiều Ý cảm thấy cơ thể của đối phương trở nên mềm mại vô cùng.
"Vậy... cô muốn gì?" Thẩm Ngôn Khanh yếu ớt nói, để Kiều Ý ôm vào trong ngực, không phản kháng cũng không giãy giụa.
Nghe tiếng thở dốc nhẹ nhàng như đang câu hồn người ta, Kiều Ý dán bên tai cô ấy nói nhỏ: "Cô cũng có cảm giác, cô biết tôi muốn gì..."
Nụ hôn nóng bỏng và cuồng nhiệt lại tới lần nữa.
"Cô biết tôi muốn gì... Có thể không?"
"Ừm... Tùy cô..."
***
Khi Kiều Ý tỉnh lại, cả người nóng bỏng, cô quay đầu nhìn bên gối, trống không. Cô xốc chăn thấy bản thân còn mặc chiếc áo thun tối qua.
Hóa ra chỉ là mộng xuân, nhưng như vậy cũng quá giống rồi, đặc biệt là một vài chi tiết còn...
Thân thể của cô ấy, tiếng rên, cô ấy... Không thể nghĩ tới nữa, không được nhớ, chuyện này quá xấu hổ!
Kiều Ý dùng sức vỗ vỗ mặt để tỉnh táo lại. Sau đó cô cầm điện thoại nhìn giờ, chưa tới 7 giờ sáng, cô xoay người chuẩn bị rời giường, dù sao ở nhà người khác ngủ nướng cũng không tốt.
Nhưng cô đã nhìn thấy gì?!
Thẩm Ngôn Khanh tại sao lại quấn khăn tắm từ trong nhà tắm ra, không phải cô ấy ngủ ở phòng bên cạnh à?
Kiều Ý phát ngốc, Thẩm Ngôn Khanh lau tóc đi về phía cô, sau đó ngồi ở mép giường, vậy mà lại nhéo mũi sau đó hôn lên trán cô một cái, cô ấy dịu dàng nói: "Quỷ lười, cuối cùng cũng tỉnh."
Chẳng lẽ đêm qua, thật sự đã xảy ra cái gì?! Kiều Ý mặt lại đỏ lên...
"Đây là thật sự......" Kiều Ý bật ngồi dậy, cô dùng sức dụi mắt, trong phòng trống rỗng, một bóng người cũng không có chứ đừng nói tới người đẹp mới tắm xong.
Lúc này Kiều Ý cảm giác phía dưới có thứ gì đó ấm áp tràn ra, "Không ổn..." Cô vội vàng hất chăn, xuống giường, chạy thẳng vào phòng tắm.
Cô có một giấc mộng xuân, lại còn là mơ trong mơ...
Sau khi tắm xong, lần này mới hoàn toàn tỉnh táo.
Kỳ thực lúc này đã là 8 giờ sáng, sau khi Kiều Ý xuống lầu thấy Thẩm Ngôn Khanh đã dậy từ lâu, đã thay trang phục đi làm.
"Cô chuẩn bị một chút, tôi đưa cô về nhà."
Sao lạnh lùng thế, thái độ này với tối hôm qua như hai người khác nhau vậy. Mẹ nó, tối qua là mơ!
Kiều Ý vỗ vỗ đầu mình, nhưng lại không khỏi nhớ tới hình ảnh nóng bỏng khi ấy.
Có lẽ là bởi vì vừa mới tắm rửa, bây giờ mặt cô có chút đỏ.
"Tôi gọi trợ lý tới đón là được."
"Không sao, tôi có thể đưa cô về."
Dường như Thẩm Ngôn Khanh không nhận ra Kiều Ý có chút khác lạ.
Kiều Ý bất đắc dĩ mà chỉ vào quần áo trên người, cô chỉ mặc một chiếc áo thun còn lại bên trong không có gì...
"Có chút bất tiện, tốt nhất là tôi nên nhờ trợ lý đến đón."
"Không sao đâu..."
Kiều Ý gọi điện thoại cho Phụng Sa để cô mang quần áo tới đây, sau đó gửi địa chỉ của Thẩm Ngôn Khanh sang.
Chuông cửa vang lên.
Mới gọi điện thoại, không phải tới nhanh thế chứ!
Leng keng leng keng leng keng leng keng!
Thẩm Ngôn Khanh nghe thấy tiết tấu tiếng chuông cửa liền biết là ai, mở cửa ra quả nhiên là An Bạch, "Không phải đang ở Pháp à, sao lại quay về?"
"Sáng sớm bay trở về lập tức tới chỗ này mang bữa sáng cho cậu đấy!"
An Bạch vội vàng chen vào, tay cầm đồ ăn sáng.
Người kia là ai a? Mũ, kính râm, khẩu trang, quấn bản thân kín mít làm gì.
Kiều Ý bị người có vóc dáng khá cao này làm giật mình, thật ra ban đầu cô cũng không nhận ra là nam hay nữa, cô còn đang muốn tìm một chỗ trốn đi nữa. Sau khi nghe giọng nói có thể đoán đây là con gái, chỉ là người kia đi giày cao gót ít nhất phải cao 1m8 khiến Kiều Ý đang đi dép lê trở nên nhỏ bé.
Sau khi An Bạch cởi hết trang bị ra, cô mới chú ý đến Kiều Ý.
Kiều Ý cũng nhìn rõ cô, đột nhiên kinh ngạc đến không nói nên lời, cô... không phải là Ann sao? Siêu mẫu quốc tế... Khuôn mặt con lai đặc thù để Kiều Ý càng chắc chắn hơn, chính là cô, nghe nói cô có một phần lai Italia.
"Ngôn Khanh! Đây là ai!" An Bạch như phát hiện ra châu lục mới, đặc biệt là Kiều Ý mới tắm xong, cô buộc tóc, đùi trơn bóng, nhất là khuôn mặt đỏ ứng đó! Thật dễ khiến người khác hiểu lầm, "Cô... Tại sao cô ta mặc quần áo của mình!"
Thẩm Ngôn Khanh còn không kịp giải thích, An Bạch nhìn chằm chằm Kiều Ý lại nhìn nhìn Thẩm Ngôn Khanh, nháy mắt liền "hiểu chuyện gì xảy ra".
"Mình luôn cảm thấy cậu thích phụ nữ, hôm nay cuối cùng cũng tóm được! Hóa ra, Ngôn Khanh nhà ta thích người nhỏ tuổi, khó trách lại coi thường An An nhiều năm như vậy!"
***
Lúc này, Kiều Ý cảm thấy lượng tin tức cô tiếp nhận quá lớn, đầu tiên là cô đang mặc quần áo của siêu mẫu quốc tế! Không, vấn đề không phải ở chỗ đó, vấn đề là Thẩm Ngôn Khanh cũng thích phụ nữ?
Đã một đống tuổi còn không biết xấu hổ tự gọi mình là "An An", Thẩm Ngôn Khanh không để ý tới người này phát điên, chỉ là lời của An Bạch khiến người khác hiểu lầm, hơn nữa nhìn biểu cảm của Kiều Ý hình như hiểu lầm thật rồi. Thẩm Ngôn Khanh cũng không muốn giải thích, cô ấy cầm túi, "Bây giờ mình phải tới công ty, An Bạch, cậu nhanh về đi, đỡ phải để Tony lục cả thế giới lên tìm."
"Ngôn Khanh! Cậu muốn đuổi mình đi đấy à? Không ăn sao, mình mu bữa sáng cho cậu mà~"
"Cậu tự ăn đi, mình phải đi cho kịp giờ!"
Kiều Ý không nhìn lầm đúng không, nữ hoàng cao quý lạnh lùng trên tạp chí bây giờ... làm nũng!
An Bạch dùng ánh mắt ngập tràn oán niệm nhìn Kiều Ý, sau đó cô lại làm nũng với Thẩm Ngôn Khanh: "Cô ta nữa, sao cô ta lại không đi! Quả nhiên có tiểu tình nhân liền không quan tâm người ta! Mình không đi."
Kiều Ý: "..." Không biết nói gì mới tốt.
"Cô ấy... Cậu đừng ở lại quá lâu, về sớm một chút." An Bạch đành phải trơ tráo ở lại đây, Thẩm Ngôn Khanh cũng không muốn nói nhiều, chỉ làm theo ý muốn của cô, mặc kệ cô làm bất cứ điều gì cô muốn.
"Đúng rồi, vừa vặn là tới giúp cậu xử lý tiểu tình nhân của cậu. Cậu yên tâm, mình sẽ không ăn cô ấy đâu." Dứt lời, An Bạch trực tiếp chạy về phía Kiều Ý, một bàn tay câu lấy cổ cô, sau đó véo khuôn má của cô.
Kiều Ý đang đứng trong trạng thái dừng hình như lúc đóng phim.
"Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường... Chút nữa cô ra ngoài nhớ khóa cửa lại." Thẩm Ngôn Khanh nói với Kiều Ý, không thấy cô đáp lại nên cô ấy lại nói, "Kiều Ý?"
Ánh mắt có chút nghiền ngẫm của An Bạch liếc qua liếc lại giữa Kiều Ý và Thẩm Ngôn Khanh, cô nghĩ thầm: Thời buổi này còn cường điệu bạn bè bình thường, quan hệ không bình thường rồi. Xem biểu cảm của người đẹp nhỏ bé này, rõ ràng là qua đêm ở chỗ này...
"Rồi rồi rồi, tôi biết hai người là "bạn bè bình thường", đừng ngại ngùng, nhanh đi làm việc đi, người bận rộn ~"
An Bạch nói xong câu này như xoay chuyển bầu không khí, Thẩm Ngôn Khanh cảm thấy không cần giải thích gì cả, mặc kệ An Bạch nói gì thì nói.
Kiều Ý chỉ đang nghĩ mình bị siêu mẫu quốc tế sàm sỡ, chuyện này có nên đi vào lịch sử không? Không nghe Thẩm Ngôn Khanh nói gì, tiếp tục dùng tay "vuốt ve" má cô, nhắc nhở: "Này! Nhóc con, tôi bảo em khóa cửa lại mà ~"
"À... Vâng chị."
"Chị? Các cậu biết chơi đấy!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook