Quên, Để Được Yêu Em Thêm Lần Nữa
-
Chương 7: Anh, ở đó mà hoang tưởng
Biệt thự SkyLam mắt sáng rực rỡ, hào hứng hỏi. Cô, cực kì mê trai đẹp, nên rất mong được đến cái học viện đó- Trường nào ạ, trường nào ạ?
Ba mẹ nó, thật sự không hiểu nổi. Tưởng rằng, cả cô và nó, đều không muốn đi chứ
- Hả? Con vừa nói gì?
- Con muốn hỏi là ba mẹ con với pama định cho tụi con học trường gì ạ? Ahihi, các anh trai soái ca đang đợi nè
Thật hết nói nổi với cô. Bà Hoa vuốt tóc cô, nhẹ nhàng
- Bé Lam này, hâm quá đi. Con cũng lớn rồi đó. Mama định cho hai đứa vào học viện Royal, có hai khu dành cho học viên cấp III và đại học
- Nhưng học viện lớn như thế thì bọn con sẽ lộ thân phận mất
Cô lo lắng, bắt đầu bớt cái thói trẻ con. Ba nó trấn an
- Yên tâm đi con, học viện Royal...
- Có chính sách bảo mật danh tính học viên - Bấm nút tắt màn hình, nó buông đúng ba chữ - Đi, xem Royal.
Học viện Royal
Hai đứa nó đi vào trong trường. Mĩ nhân xuất hiện, ai mà không nhìn được. Hôm nay, nó mặc áo trắng, quần baggy đen cùng đôi Converse. Chiếc snapback đội sâu với cặp kính giúp nó che đi mái tóc và khuôn mặt mình. Cô rất dịu dàng trong áo đỏ nhạt và chân váy xanh dương. Lam đẩy cửa phòng hiệu trưởng. Một giọng nói dễ chịu nhưng có phần nghiêm khắc vang lên
- Ai đó?
Cô hiêu trưởng, à không... có lẽ chỉ đáng tuổi chị tuổi. Chị rất trẻ, rất đẹp. Tính chất của công việc buộc chị phải mặc đồ công sở, búi tóc nhưng nó không làm chị già đi chút nào. Kiều Trinh nhếch mép cười. Hình như, nó đã biết cái chuyện này rồi. Lam trố mắt nhìn người ngồi sau chiếc bàn kia, mắt chớp chớp mồm đớp đớp
- Chị Diệu Anhhh?
- Hai nhóc, lâu rồi không gặp. Đến xem học viện à nhóc? Nhất là cô tiểu thư ưa hoàn hảo này
Chị hiệu trưởng trêu trọc nó. Giọng chị không còn như lúc trước, có phần nghịch ngợm. Trinh lạnh tanh đáp
- Kệ em. Lớp nào?
- Con nhóc hư, nói với đàn chị thế à? Đợi chị chút - Bấm nút trên điện thoại bàn - Khải Hoàng, lên phòng hiệu trưởng cho tôi
- Đây là..., kia là... bla bla
- Vậy hả anh? Thế còn...?
Lam và Hoàng tíu tít nói chuyện, nó đi lùi về sau. Phiền phức thật. Nó đâu cần người dẫn đi chứ
- Anh Hoàng, có phòng IT không?
- Có chứ, Lam. Còn cô bé... Ủa, cô bé kia đâu
- Kệ nó. Nó thích đi một mình hơn
- Em nghĩ cô bé đi đâu?
- Thư viện, chắc chắn 100% là thư viện. Lúc anh bảo thư viện của Royal có hơn 10000 đầu sách quý và máy tính để đọc e-book thì nó đã định đi rồi
"Học viện cũng to thật". Nó thầm nghĩ, đi loanh quanh tìm thư viện. Tuy khuôn mặt nó đã che gần hết nhưng vẫn cuốn hút đám nam sinh. Thư viện đây rồi. Trinh định bước vào thì ai đó vô tình huých vào làm nó ngã. Chiếc kính mắt rơi xuống...
Sao ngã rồi, mà lại không đau?
Các bạn nghĩ đúng rồi đấy, nó ngã vào lòng một chàng trai. Khung cảnh, thật sự như trong phim ngôn tình. Trinh nhìn lên người con trai kia. Trong mắt nó, cũng coi là đẹp trai tàm tạm, còn ai nghĩ gì thì nghĩ. Tóc cậu, màu khá lạ - màu xám. Hình như cái thằng con trai này lười chải đầu thì phải, tóc hơi rối một chút. Nhưng, nhìn có vẻ quen quen. Xem nào, thử vuốt tóc lên. Ừm, vẫn cần thêm cái gì đó. Phải rồi, bỏ kính thì sẽ rất giống thiếu gia Nguyễn Dương. Chết, đây là thiếu gia của Nguyễn Dương. Nó đang định lên tiếng thì...
- Xin...
- Cô gan nhỉ? Lợi dụng để vờ ngã lên người tôi phải không?
Đám con gái xung quanh xì xào.
- Xí, còn làm ra vẻ ngã lên người anh An nữa chứ? - Girl1
- Này con nhỏ kia, óc chó à? - Girl2
- Tao đảm bảo với mày con nhỏ này gan to hơn trời- Girl3
- Chết đi con, ai bảo dám động vào hoàng tử- Girl4
- (Vân vân và mây mây)
Mấy đứa con gái không biết gì cũng cứ nói như thật. Trinh bắt đầu bực. Tôi thèm vào ba cái loại hoàng tử hoàng sống của máy người nhá. Còn cái anh kia, cứ tưởng mình có tí nhan sắc là có quyền à? Mặt cũng coi được mà óc chó. Ảo tưởng. Hít một hơi, Trinh ném cho cậu ánh mắt khinh khỉnh, trêu chọc
- Vậy, sau ngã là gì? Môi chạm môi, first kiss chăng?
Nó nắm cà vạt của cậu, kéo về phía mình. Mặt hai người chỉ còn cách nhau vài cen-ti-mét. An ngạc nhiên. Loại con gái gì thế này? Thề từ bé đến giờ, chưa có ai dám đối cử với cậu như thế này. Không thể tin được. Nhưng cậu mà sợ á? Nam chính của chúng ta ghê lắm đấy. Cậu đưa mặt gần mặt Kiều Trinh thêm chút nữa
- Vậy hả, cô dám không?
Trinh nhếch mép, mỉa đúng một cậu
- Sao không?
Vừa dứt lời, Trinh kéo An về hẳn phía mình, đặt lên má cậu một nụ hôn. Bọn con gái kia, nhìn từ trên xuống, tưởng hai người đang... kiss thật. Cậu còn tròn mắt, chưa hết bàng hoàng thì nó đã đứng lên
- Anh nghĩ mình là ai? Coi trời bằng vung. Anh, ở đó mà hoang tưởng.
Rồi nữ chính ra đi đầu không ngoảnh lại. Nam chính nhìn theo bóng nữ chính, mặt thoáng đỏ.
Can-tin
Lam và Hoàng ríu rít trò chuyện, xung quanh là một đống đồ ăn. Hoàng thật sự khiếp luôn. Không biết, dạ dày cô làm từ gì nhỉ? Sắt, hay là bê-tông. Lam, từ nãy đến giờ, ăn bao nhiêu à bánh, rồi đồ ăn vặt. Mắt cô sáng rực rỡ, đúng là một con heo chính hiệu mà
Ỉnnn...Ỉnnn... Ỉnnn
Là tin nhắn của Trinh, chỉ vỏn vẹn hai chữ "Ở đâu?". Cô vừa trả lời tin nhắn, vừa hút trà sữa rồn rột, rồi quay sang nói chuyện với Hoàng. Điêu bộ của một tiểu thư hằng ngày đã biến mất, bây giờ, chỉ có một Trương Nguyễn Ngọc Lam nghịch ngợm, trêu trọc Hoàng thôi. Anh cũng rất lịch sự, cười vui vẻ trước những câu đùa hỏm hỉnh của cô
- Lam, đứng dậy
Trinh chẳng biết từ đâu ra, xuất hiện trước mắt hai người. Trong mắt nó, lóe lên vài tia sáng tức giận. Cô lại không hiểu ý nó, nói lại
- Này này, sao vậy hả? Tớ đang nói chuyện vời anh Hoàng mà
- Về
- Không đâu, tớ chưa muốn về.
Lam làm nũng, dỗi như trẻ con. Sao hôm nay nó lại có vẻ quá đáng hơn bình thường. Hoàng cười trừ, nói nhẹ nhàng
- Thôi nào hai em, có gì từ từ nói. Em ngồi xuống đi
- Khải Hoàng, anh làm ơn bỏ tay ra
Hoàng chợt nhận ra mình đã nắm tay Trinh từ lúc nào. Nhưng nhìn đôi mắt rơm rớm nước mắt của Lam, anh vẫn giữ tay nó, bình tĩnh
- Em cứ ngồi xuống, nói chuyện đã
- Phạm Khải Hoàng, bỏ tay ra
Trinh gằn từng tiếng. Anh buông tay nó, xin lỗi. Nó đi luôn, để lại một câu
- Xin lỗi.
Hoàng mỉm cười, đúng là một cô gái trong nóng ngoài lạnh. Cô bé này, đặc biệt quá nhỉ. Anh cười một mình, tất nhiên không nhận ra, người con gái cạnh mình đã bị mê hoặc mất rồi.
Nó và cô giận nhau,chẳng nói câu gì. Đã vậy, còn giận kiểu rất trẻ con, không thèm nhìn mặt nhau. Lam định lấy cái điều khiển TV ở cạnh nó, cũng chẳng thèm nhờ, lẳng lặng ra tự lấy. Ba mẹ nó không hiểu chuyện gì xảy ra, hai đứa bạn thân bao nhiêu năm, lại giận nhau như thế ư? Nó ghét cái không khí im lặng này, đứng dậy
- Lam, ra vườn nói chuyện
Ngoài vườn, Lam ngồi trên chiếc xích đu, khẽ đung đưa. Nó nhìn cô, buông đúng một câu
- Xin lỗi
- Sao hôm nay cậu lại như thế hả?
-...
- Tớ đang nói chuyện với anh Hoàng, cậu làm thế là quấy rầy tớ
-....
- Này, Trinh, cậu nói gì đi chứ
- Vì (cậu) nói chuyện với hắn (Hoàng í) nên mới lôi (cậu) đi. Nếu hắn biết thân phận cậu, sẽ rất phiền ( Chị bị kiệm lời quá rồi đấy. Limm không viết chú thích thách ai hiểu)
Cô trầm ngâm, suy nghĩ. Lam cứ nghĩ nó chỉ biết nghĩ cho mình, cứ nghĩ, nó ích kỉ, nhưng hóa ra, nó luôn nghĩ cho cô, luôn bảo vệ, che chở cô. Vậy mà, cô lại đi trách cứ người bạn, người chị của mình
- Tớ.. tớ xin lỗi
Nước mắt Lam lã chã rơi. Ánh mặt nó chợt hiền dịu. Trinh cười nhẹ, lấy tay gạt nước mắt cô
- Ngốc, khóc xấu lắm.
- Cậu không giận tớ chứ?
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt ướt trông rất đáng yêu. Nó xoa đầu cô, dịu dàng
- Không, vì cậu là em gái, người bạn thân nhất của tớ
Trong ánh chiều tà, bóng hai cô gái vui vẻ khoác vai, rồi ôm lấy nhau. Cái ôm của tình bạn bè, tình chị em, cái ôm để cùng nhau hướng về phía trước, cùng tiến gần hơn với tương lại, và cùng nhau... đi về phía Mặt trời
Tình chị em được giữ lửa cho to hơn, bền vững hơn. Và ở một nơi khác, tình yêu đang được nhen nhóm dần
Biệt thư Seasides
An nằm trên giường, tay cầm chiếc kính. Lúc đứng dậy ở trường, cậu thấy cái kính này ở bên cạnh nên nhặt lên luôn. Đây, là kính của Trinh (Nhưng anh í chưa biết chị đâu). Chà, cái này thú vị đấy. Kính mắt tròn khá phổ biến, nhưng loại này, chắc chắn là của Q&T. Nhìn kĩ mới thấy, đây là loại có khắc chữ trên gọng kính, ngoài ra, còn được đính vài viên sapphire tím nhỏ xíu Kiểu khắc và đính đá này là của Q&T, nhưng theo cậu tìm hiểu, họ không bày bán mặt hàng này. Chẳng lẽ có kẻ rảnh rỗi thừa tiền đi bắt chước. Hay ho đây. Nhưng sao, lại rỗi hơi đi xem cái kính của đứa con gái dắt mũi mình chứ? Lạ thật. Cậu... bất chợt đưa tay lên má, cái nơi nó đặt nụ hôn vào. Rồi... cười, rất hiền
***Profile***
Vương Diệu Anh: 21 tuổi. Con gái cưng của Vương Gia. Vừa thừa kế Vương Gia, vừa điều hành học viện Royal. Là bạn gái của...
Limm hâm tự kỉ: Hôm nọ thất hứa với các bạn, Limm ân hận ghê cơ. Thấy hối lỗi quá nên viết luôn một chương dài. Đầu tiên Limm định chia thành hai chương đấy. Dù sao, cũng cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện.
Arigato
Các bạn đón đọc
Ba mẹ nó, thật sự không hiểu nổi. Tưởng rằng, cả cô và nó, đều không muốn đi chứ
- Hả? Con vừa nói gì?
- Con muốn hỏi là ba mẹ con với pama định cho tụi con học trường gì ạ? Ahihi, các anh trai soái ca đang đợi nè
Thật hết nói nổi với cô. Bà Hoa vuốt tóc cô, nhẹ nhàng
- Bé Lam này, hâm quá đi. Con cũng lớn rồi đó. Mama định cho hai đứa vào học viện Royal, có hai khu dành cho học viên cấp III và đại học
- Nhưng học viện lớn như thế thì bọn con sẽ lộ thân phận mất
Cô lo lắng, bắt đầu bớt cái thói trẻ con. Ba nó trấn an
- Yên tâm đi con, học viện Royal...
- Có chính sách bảo mật danh tính học viên - Bấm nút tắt màn hình, nó buông đúng ba chữ - Đi, xem Royal.
Học viện Royal
Hai đứa nó đi vào trong trường. Mĩ nhân xuất hiện, ai mà không nhìn được. Hôm nay, nó mặc áo trắng, quần baggy đen cùng đôi Converse. Chiếc snapback đội sâu với cặp kính giúp nó che đi mái tóc và khuôn mặt mình. Cô rất dịu dàng trong áo đỏ nhạt và chân váy xanh dương. Lam đẩy cửa phòng hiệu trưởng. Một giọng nói dễ chịu nhưng có phần nghiêm khắc vang lên
- Ai đó?
Cô hiêu trưởng, à không... có lẽ chỉ đáng tuổi chị tuổi. Chị rất trẻ, rất đẹp. Tính chất của công việc buộc chị phải mặc đồ công sở, búi tóc nhưng nó không làm chị già đi chút nào. Kiều Trinh nhếch mép cười. Hình như, nó đã biết cái chuyện này rồi. Lam trố mắt nhìn người ngồi sau chiếc bàn kia, mắt chớp chớp mồm đớp đớp
- Chị Diệu Anhhh?
- Hai nhóc, lâu rồi không gặp. Đến xem học viện à nhóc? Nhất là cô tiểu thư ưa hoàn hảo này
Chị hiệu trưởng trêu trọc nó. Giọng chị không còn như lúc trước, có phần nghịch ngợm. Trinh lạnh tanh đáp
- Kệ em. Lớp nào?
- Con nhóc hư, nói với đàn chị thế à? Đợi chị chút - Bấm nút trên điện thoại bàn - Khải Hoàng, lên phòng hiệu trưởng cho tôi
- Đây là..., kia là... bla bla
- Vậy hả anh? Thế còn...?
Lam và Hoàng tíu tít nói chuyện, nó đi lùi về sau. Phiền phức thật. Nó đâu cần người dẫn đi chứ
- Anh Hoàng, có phòng IT không?
- Có chứ, Lam. Còn cô bé... Ủa, cô bé kia đâu
- Kệ nó. Nó thích đi một mình hơn
- Em nghĩ cô bé đi đâu?
- Thư viện, chắc chắn 100% là thư viện. Lúc anh bảo thư viện của Royal có hơn 10000 đầu sách quý và máy tính để đọc e-book thì nó đã định đi rồi
"Học viện cũng to thật". Nó thầm nghĩ, đi loanh quanh tìm thư viện. Tuy khuôn mặt nó đã che gần hết nhưng vẫn cuốn hút đám nam sinh. Thư viện đây rồi. Trinh định bước vào thì ai đó vô tình huých vào làm nó ngã. Chiếc kính mắt rơi xuống...
Sao ngã rồi, mà lại không đau?
Các bạn nghĩ đúng rồi đấy, nó ngã vào lòng một chàng trai. Khung cảnh, thật sự như trong phim ngôn tình. Trinh nhìn lên người con trai kia. Trong mắt nó, cũng coi là đẹp trai tàm tạm, còn ai nghĩ gì thì nghĩ. Tóc cậu, màu khá lạ - màu xám. Hình như cái thằng con trai này lười chải đầu thì phải, tóc hơi rối một chút. Nhưng, nhìn có vẻ quen quen. Xem nào, thử vuốt tóc lên. Ừm, vẫn cần thêm cái gì đó. Phải rồi, bỏ kính thì sẽ rất giống thiếu gia Nguyễn Dương. Chết, đây là thiếu gia của Nguyễn Dương. Nó đang định lên tiếng thì...
- Xin...
- Cô gan nhỉ? Lợi dụng để vờ ngã lên người tôi phải không?
Đám con gái xung quanh xì xào.
- Xí, còn làm ra vẻ ngã lên người anh An nữa chứ? - Girl1
- Này con nhỏ kia, óc chó à? - Girl2
- Tao đảm bảo với mày con nhỏ này gan to hơn trời- Girl3
- Chết đi con, ai bảo dám động vào hoàng tử- Girl4
- (Vân vân và mây mây)
Mấy đứa con gái không biết gì cũng cứ nói như thật. Trinh bắt đầu bực. Tôi thèm vào ba cái loại hoàng tử hoàng sống của máy người nhá. Còn cái anh kia, cứ tưởng mình có tí nhan sắc là có quyền à? Mặt cũng coi được mà óc chó. Ảo tưởng. Hít một hơi, Trinh ném cho cậu ánh mắt khinh khỉnh, trêu chọc
- Vậy, sau ngã là gì? Môi chạm môi, first kiss chăng?
Nó nắm cà vạt của cậu, kéo về phía mình. Mặt hai người chỉ còn cách nhau vài cen-ti-mét. An ngạc nhiên. Loại con gái gì thế này? Thề từ bé đến giờ, chưa có ai dám đối cử với cậu như thế này. Không thể tin được. Nhưng cậu mà sợ á? Nam chính của chúng ta ghê lắm đấy. Cậu đưa mặt gần mặt Kiều Trinh thêm chút nữa
- Vậy hả, cô dám không?
Trinh nhếch mép, mỉa đúng một cậu
- Sao không?
Vừa dứt lời, Trinh kéo An về hẳn phía mình, đặt lên má cậu một nụ hôn. Bọn con gái kia, nhìn từ trên xuống, tưởng hai người đang... kiss thật. Cậu còn tròn mắt, chưa hết bàng hoàng thì nó đã đứng lên
- Anh nghĩ mình là ai? Coi trời bằng vung. Anh, ở đó mà hoang tưởng.
Rồi nữ chính ra đi đầu không ngoảnh lại. Nam chính nhìn theo bóng nữ chính, mặt thoáng đỏ.
Can-tin
Lam và Hoàng ríu rít trò chuyện, xung quanh là một đống đồ ăn. Hoàng thật sự khiếp luôn. Không biết, dạ dày cô làm từ gì nhỉ? Sắt, hay là bê-tông. Lam, từ nãy đến giờ, ăn bao nhiêu à bánh, rồi đồ ăn vặt. Mắt cô sáng rực rỡ, đúng là một con heo chính hiệu mà
Ỉnnn...Ỉnnn... Ỉnnn
Là tin nhắn của Trinh, chỉ vỏn vẹn hai chữ "Ở đâu?". Cô vừa trả lời tin nhắn, vừa hút trà sữa rồn rột, rồi quay sang nói chuyện với Hoàng. Điêu bộ của một tiểu thư hằng ngày đã biến mất, bây giờ, chỉ có một Trương Nguyễn Ngọc Lam nghịch ngợm, trêu trọc Hoàng thôi. Anh cũng rất lịch sự, cười vui vẻ trước những câu đùa hỏm hỉnh của cô
- Lam, đứng dậy
Trinh chẳng biết từ đâu ra, xuất hiện trước mắt hai người. Trong mắt nó, lóe lên vài tia sáng tức giận. Cô lại không hiểu ý nó, nói lại
- Này này, sao vậy hả? Tớ đang nói chuyện vời anh Hoàng mà
- Về
- Không đâu, tớ chưa muốn về.
Lam làm nũng, dỗi như trẻ con. Sao hôm nay nó lại có vẻ quá đáng hơn bình thường. Hoàng cười trừ, nói nhẹ nhàng
- Thôi nào hai em, có gì từ từ nói. Em ngồi xuống đi
- Khải Hoàng, anh làm ơn bỏ tay ra
Hoàng chợt nhận ra mình đã nắm tay Trinh từ lúc nào. Nhưng nhìn đôi mắt rơm rớm nước mắt của Lam, anh vẫn giữ tay nó, bình tĩnh
- Em cứ ngồi xuống, nói chuyện đã
- Phạm Khải Hoàng, bỏ tay ra
Trinh gằn từng tiếng. Anh buông tay nó, xin lỗi. Nó đi luôn, để lại một câu
- Xin lỗi.
Hoàng mỉm cười, đúng là một cô gái trong nóng ngoài lạnh. Cô bé này, đặc biệt quá nhỉ. Anh cười một mình, tất nhiên không nhận ra, người con gái cạnh mình đã bị mê hoặc mất rồi.
Nó và cô giận nhau,chẳng nói câu gì. Đã vậy, còn giận kiểu rất trẻ con, không thèm nhìn mặt nhau. Lam định lấy cái điều khiển TV ở cạnh nó, cũng chẳng thèm nhờ, lẳng lặng ra tự lấy. Ba mẹ nó không hiểu chuyện gì xảy ra, hai đứa bạn thân bao nhiêu năm, lại giận nhau như thế ư? Nó ghét cái không khí im lặng này, đứng dậy
- Lam, ra vườn nói chuyện
Ngoài vườn, Lam ngồi trên chiếc xích đu, khẽ đung đưa. Nó nhìn cô, buông đúng một câu
- Xin lỗi
- Sao hôm nay cậu lại như thế hả?
-...
- Tớ đang nói chuyện với anh Hoàng, cậu làm thế là quấy rầy tớ
-....
- Này, Trinh, cậu nói gì đi chứ
- Vì (cậu) nói chuyện với hắn (Hoàng í) nên mới lôi (cậu) đi. Nếu hắn biết thân phận cậu, sẽ rất phiền ( Chị bị kiệm lời quá rồi đấy. Limm không viết chú thích thách ai hiểu)
Cô trầm ngâm, suy nghĩ. Lam cứ nghĩ nó chỉ biết nghĩ cho mình, cứ nghĩ, nó ích kỉ, nhưng hóa ra, nó luôn nghĩ cho cô, luôn bảo vệ, che chở cô. Vậy mà, cô lại đi trách cứ người bạn, người chị của mình
- Tớ.. tớ xin lỗi
Nước mắt Lam lã chã rơi. Ánh mặt nó chợt hiền dịu. Trinh cười nhẹ, lấy tay gạt nước mắt cô
- Ngốc, khóc xấu lắm.
- Cậu không giận tớ chứ?
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt ướt trông rất đáng yêu. Nó xoa đầu cô, dịu dàng
- Không, vì cậu là em gái, người bạn thân nhất của tớ
Trong ánh chiều tà, bóng hai cô gái vui vẻ khoác vai, rồi ôm lấy nhau. Cái ôm của tình bạn bè, tình chị em, cái ôm để cùng nhau hướng về phía trước, cùng tiến gần hơn với tương lại, và cùng nhau... đi về phía Mặt trời
Tình chị em được giữ lửa cho to hơn, bền vững hơn. Và ở một nơi khác, tình yêu đang được nhen nhóm dần
Biệt thư Seasides
An nằm trên giường, tay cầm chiếc kính. Lúc đứng dậy ở trường, cậu thấy cái kính này ở bên cạnh nên nhặt lên luôn. Đây, là kính của Trinh (Nhưng anh í chưa biết chị đâu). Chà, cái này thú vị đấy. Kính mắt tròn khá phổ biến, nhưng loại này, chắc chắn là của Q&T. Nhìn kĩ mới thấy, đây là loại có khắc chữ trên gọng kính, ngoài ra, còn được đính vài viên sapphire tím nhỏ xíu Kiểu khắc và đính đá này là của Q&T, nhưng theo cậu tìm hiểu, họ không bày bán mặt hàng này. Chẳng lẽ có kẻ rảnh rỗi thừa tiền đi bắt chước. Hay ho đây. Nhưng sao, lại rỗi hơi đi xem cái kính của đứa con gái dắt mũi mình chứ? Lạ thật. Cậu... bất chợt đưa tay lên má, cái nơi nó đặt nụ hôn vào. Rồi... cười, rất hiền
***Profile***
Vương Diệu Anh: 21 tuổi. Con gái cưng của Vương Gia. Vừa thừa kế Vương Gia, vừa điều hành học viện Royal. Là bạn gái của...
Limm hâm tự kỉ: Hôm nọ thất hứa với các bạn, Limm ân hận ghê cơ. Thấy hối lỗi quá nên viết luôn một chương dài. Đầu tiên Limm định chia thành hai chương đấy. Dù sao, cũng cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện.
Arigato
Các bạn đón đọc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook