Quay Về Quá Khứ
-
Chương 4
Cuộc sống sau đó, Snape dần dần thích ứng với tòa thành Prince. Trong mắt những người hầu, anh là cháu của lão chủ thành Prince, thiếu gia Severus, một người “bất cẩu ngôn tiếu” rất uy nghiêm. Trong mắt lão Prince, anh là “bảo phụ” của nhóc Prince, là rường cột quan trọng của cả gia tộc. Mà ở trong mắt nhóc Prince, anh lại là cha của mình, một người thầy rất quan trọng.
Mỗi ngày Snape dạy Carey học tập ngữ pháp, còn dạy cậu nhận biết các loại thực vật (chủ yếu là các loại thực vật có thể làm dược liệu), đây là chương trình học anh thêm vào sau khi bị Carey hỏi mỗi loại thực vật có ăn được không làm anh tức đến nghiến răng nghiến lợi. Tiếp sau đó là điều chế một số độc dược có lợi cho việc khôi phục thân thể của anh, dù sao trình độ độc dược của gia tộc Prince thật sự là không dám khen tặng, trên người của anh còn sót lại một ít nọc độc không rõ.
Snape cảm thấy tâm tình mình bây giờ rất bình tĩnh, trừ việc luôn bị thằng nhóc con và lão Prince nào đó làm tức đến dậm chân, anh dần dần yêu thích những ngày không có Kẻ Được Chọn, không có Chúa tể Hắc ám nơi đây. Có lẽ anh cũng có thể có được cuộc sống bình thường, Snape tự nói với mình.
Ngày hôm nay, Snape đang tự giam mình ở trong phòng điều chế độc dược khôi phục. Pháp lực của anh bị nọc độc ăn mòn không ít, giờ chỉ còn như học sinh mới tốt nghiệp Hogwarts mà thôi.
Snape rất không an tâm khi mất đi sức mạnh, cho nên sau khi có thể hoạt động anh liền đi tìm những tài liệu độc dược có ích với anh. Chẳng qua đây là ngàn năm trước, có nhiều thứ anh không quen, nhiều tài liệu khó tìm được khiến cho quá trình điều chế độc dược của anh trở nên chậm hơn.
Snape cẩn thận tắt lửa, chờ vạc bí ngân lạnh xuống rồi bưng vạc rót độc dược vào những bình thủy tinh đã chuẩn bị sẵn. Cái vạc này là do anh mò được từ trong kho của tòa thành Prince, nghe nói một vị gia chủ trước đây rất yêu thích độc dược nên mua khá nhiều, nhưng sau đó vì không một Prince nào yêu thích độc dược nữa nên bị vứt hết vào một xó trong kho hàng. Vừa nghĩ tới những chiếc vạc bí ngân thuộc loại quý giá bị ném vào kho hàng hứng bụi, Snape đã muốn chửi ầm lên.
Ngoài cửa bố trí thần chú cảnh giới nhắc nhở anh có người đến, quả nhiên sau đó truyền đến tiếng bước chân vội vã.
“Thiếu gia Severus ngài có đó không?” Đây là tiếng quản gia, ông là hậu duệ một gia tộc pháp sư nhiều thế hệ đi theo gia tộc Prince, bản thân cũng là một phù thủy.
“Thiếu gia Severus ngài có đó không?” Quản gia luôn luôn bình tĩnh, giọng nói hôm nay lại pha chút khẩn trương.
Snape thu hồi thần chú cảnh giới, đi mở cửa. Ngoài cửa, quản gia có vẻ cực kì nôn nóng, trong ngực của ông còn ôm nhóc Carey.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chủ thành Gris lãnh địa bên cạnh đến đây, còn dẫn theo thánh điện kị sỹ.” Quản gia giao Carey cho Snape, lại đưa cho anh một cái túi không gian, đó cũng là một trong những đồ được cất giữ của gia tộc Prince. “Lão gia lệnh cho tôi mang thiếu gia đến nơi ngài, để ngài mang theo thiếu gia mau chóng rời đi.”
Chủ thành Gris là ai Snape cũng không biết, nhưng thánh điện kỵ sĩ là cái gì anh cũng không ngu. Thánh điện kỵ sĩ tên đầy đủ là Chúa cứu thế và đoàn kỵ sĩ Solomon nghèo khổ, là lực lượng vũ trang quan trọng của Giáo Hội. Nghe nói các kỵ sĩ này đều là những đứa nhỏ có pháp lực được Giáo Hội thu nuôi huấn luyện từ rất bé, trong hoạt động săn bắt phù thủy bọn họ là nhân vật sắm vai trò quan trọng, nhưng vì lực lượng cường đại bị quốc vương đề phòng, cuối cùng quân chủ lực cũng có vận mệnh giống như những pháp sư bọn họ săn bắt – hỏa thiêu!
Nghĩ tới việc thánh điện kỵ sĩ đã đến, Snape lập tức hiểu ra, nhất định là chuyện gia tộc Prince là gia tộc phù thủy bị bại lộ. Anh không nhiều lời, dưới sự hướng dẫn của quản gia chuẩn bị hướng cửa sau tòa thành rời đi.
Không ngờ Carey không muốn rời đi, tuy rằng cậu không biết chuyện gì xảy ra, nhưng một đứa trẻ thường rất mẫn cảm, từ vẻ mặt ác liệt vừa rồi của ông nội sai quản gia mang cậu giao cho Snape, bắt Snape dẫn mình rời đi, cậu biết chắc chắn đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng. Carey không biết thánh điện kỵ sĩ là cái gì, nhưng cậu biết thành chủ Gris là ai, cậu đã nhiều lần nghe ông nội và người khác nói về con người này. Vị chủ thành kia luôn tham muốn lãnh địa gia tộc Prince, hai bên đã rất nhiều lần va chạm. Từ khi có ký ức Carey vẫn luôn ở với ông nội, chưa bao giờ rời xa nhau, cậu không muốn rời khỏi ông nội, rời khỏi tòa thành Prince, cho nên cậu kiên quyết yêu cầu ở lại.
Snape hung hăng trừng Carey như một con rắn độc nhìn chằm chằm vào con mồi, Carey luôn sợ hãi ánh mắt của anh vậy mà lần này lại kiên trì nhìn thẳng.
“Được rồi, như mi mong muốn, thằng nhóc con chết tiệt.” Snape lại một lần thua dưới cặp mắt Carey, anh khẽ chửi rủa, mang theo Carey lén đi xem tình huống của Hearst.
“Vậy thiếu gia Severus ngài hãy mang theo thiếu gia Carey đi theo tôi.” Quản gia thấy hai vị chủ nhân đều kiên trì ở lại, cũng không khuyên nhủ, hơn nữa ông cũng vội vã trở về giúp chủ nhân ông đã chăm sóc cả đời.
Quản gia dẫn theo Snape và Carey nhanh chóng đi vào trong tòa thành. Tòa thành bình thường có rất nhiều người hầu bây giờ trở nên yên lặng không một bóng người, Snape đoán bọn họ đã bỏ trốn, nếu không cũng bị hạn chế hành động.
Mọi người đi tới đài cao trên lầu hai, cái đài cao này rất bí ẩn, có thể thấy rõ ràng tình huống đại sảnh lầu một, nhưng mà người tại lầu một lại không nhìn thấy nơi này, chỉ cần không phát ra tiếng động thì không ai phát hiện nơi này có người.
Quản gia khẽ giải thích với hai người, “Nơi này là nơi tôi thường quan sát công việc của người hầu tại phòng khách, bọn họ không biết khi nào tôi xuất hiện, chỉ có thể ngoan ngoãn làm việc, cho nên nơi này rất bí mật, người bên dưới không phát hiện được chúng ta.” Sau khi vội vàng dặn dò vài thứ quản gia nhanh chóng rời đi, ông muốn thần không biết quỷ không hay trở lại đại sảnh.
Snape che chở Carey, cẩn thận nhìn tình huống xảy ra dưới đại sảnh, nhìn cờ hiệu có thể thấy rõ được có hai nhóm người. Một là Hearst dẫn đầu kỵ sĩ của gia tộc Prince, Snape sắc bén phát hiện vài pháp sư cũng ở đó.
Mà bên giằng co với người nhà của anh bao gồm nhiều thế lực có năng lực rõ ràng. Một người thanh niên tục tằng giả dạng kỵ sĩ mang theo vài kỵ sĩ đang nói chuyện với Hearst, Snape đoán hắn chắc là thành chủ Gris. Phía sau mấy kỵ sĩ, còn có vài người mặc quần áo linh mục, chắc là linh mục của Giáo Hội ở khu vực này. Thu hút lực chú ý của Snape chính là một số người đứng giữa bọn họ. Nhóm đó chỉ có ba người, mặc quân phục màu trắng thống nhất, bên trên có dấu hiệu Thánh giá, trang phục nói rõ lên thân phận của bọn họ – Thánh điện kỵ sĩ!
Trong ba thánh điện kị sĩ có một người ăn mặc cao quý hơn một chút so với hai người khác, chắc hẳn là thủ lĩnh của đám thánh điện kỵ sĩ này. Hắn ta có một mái tóc màu xám chải chuốt tỉ mỉ, vết nhăn rất sâu giữa hai hàng lông mày cho thấy hắn là một người “bất cẩu ngôn tiếu”, giờ phút này hắn ta vô cảm nghe Hearst và Gris nói chuyện.
“Gris, anh có chứng cớ gì cho thấy gia tộc Prince chúng ta là người hầu của ác ma, là phù thủy tà ác? Chẳng lẽ chỉ vì dã tâm muốn chiếm lấy lãnh địa Prince, anh đã bịa đặt một lời nói dối ngu xuẩn như vậy, làm phiền mấy vị thánh điện ỵ sĩ tôn quý tới đây sao?” Hearst không hề khách sáo chỉ trích Gris chỉ hươu bảo ngựa.
Hearst rõ ràng chỉ trích Gris không sai, nhưng mà ông xác định sau khi có tin về hoạt động săn bắt phù thủy, gia tộc Prince luôn rất cẩn thận, thậm chí vì che giấu thân phận phù thủy mà không để mắt đến việc giáo dục pháp thuật cho thế hệ tiếp theo. Có lẽ Gris không có chứng cứ gì chứng minh gia tộc Prince là gia tộc phù thủy.
“Ha ha, tôi nếu đến đây tất nhiên là có chứng cớ. Thượng Đế ở trên, con chiên ngoan đạo như Gris tôi đây làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho đám dị giáo tà ác sống bên cạnh mình!” Gris rất đắc ý, gia tộc Prince chỉ còn lại hai người một già một trẻ, đã vậy còn chiếm đóng lãnh địa không nhỏ. Hắn ta vẫn luôn hy vọng có thể thâu tóm lãnh địa của Prince, nhưng mà lão Hearst đa mưu túc trí luôn lần lượt làm phá hỏng ý đồ của hắn. Chẳng qua lúc này đây trong tay hắn nắm giữ chứng cứ chính xác, hơn nữa vừa hay có mấy thánh điện kỵ sĩ đi qua lãnh địa của hắn, hắn tin tưởng có thể lật đổ lão già Hearst.
Gris ra dấu với thủ hạ, một tên kỵ sĩ đi ra ngoài, rất nhanh mang theo một đôi vợ chồng đi đến. Snape lập tức nhận ra người vợ trong đôi vợ chồng kia, đúng là mẹ của Jack mà anh và Carey gặp khi cưỡi ngựa, nhớ lại bộ dáng e ngại của bà ta lúc trước, trong lòng Snape có linh cảm không tốt.
Đôi vợ chồng kia rất sợ hãi, lấy thân phận của bọn họ rất khó đi vào tòa thành, lại càng khó có thể gặp mặt nhiều nhân vật lớn như vậy. Dưới ý bảo của kị sĩ dẫn họ vào, người đàn bà kia hô lớn, “Đúng vậy, thành chủ, thiếu gia Prince là ma quỷ, tôi tận mắt thấy con tôi bị nó mang từ trên cây xuống tới mặt đất.” Người đàn bà kia lại nhớ đến tình cảnh làm bà ta sợ hãi lúc đó…
Khi ấy, bà ở không xa nhìn thấy con mình không biết từ khi nào trèo lên cây, đang chuẩn bị kêu con xuống thì thấy nó không cẩn thận ngã xuống. Bà đang xông lên cứu con nhưng vì khoảng cách quá xa mà không còn kịp. Bà ta cứ nghĩ con mình sẽ rơi thảm, kết quả lại hoảng sợ thấy con mình chậm rãi lơ lửng trong không trung sau đó vững vàng chạm đất!
Kìm nén hoảng sợ, bà từ từ đi về phía con mình, tránh ở sau cây, bà thấy cháu trai của thành chủ Prince dùng tay chỉ huy đứa con rơi xuống đất, bà sợ hãi bịt chặt miệng mình. Bà là một con chiên ngoan đạo, dưới sự tuyên truyền của cha sứ, bà tin tưởng người có sức mạnh như vậy chính là ma quỷ!
Sau khi biết một nhà thành chủ của mình có thể là ma quỷ, bà ta vẫn luôn sống trong sợ hãi, cho đến khi chồng ở bên ngoài trở về. Rốt cuộc người đàn bà này không kiềm chế được sợ hãi nói hết mọi chuyện cho chồng mình. Chồng bà ta cũng là một giáo đồ tận tụy, cũng rất sợ hãi, cuối cùng hai vợ chồng quyết định nói chuyện này cho cha xứ bọn họ tin cậy.
Sau khi nhận được báo cáo của bọn họ cha xứ lập tức báo lên Giáo khu, Giáo Hội quyết định tiêu diệt một nhà Prince. Nhưng chỉ với lực lượng Giáo Hội ở đây thì không đủ, vì thế Giáo Hội tìm đến thành chủ Gris bên cạnh. Mà trùng hợp là thành chủ Gris đang tiếp đón mấy vị thánh điện kỵ sĩ đi ngang qua lãnh địa của hắn. Vì vậy lực lượng ba bên liền kết hợp đi tới tòa thành Prince gây chuyện.
Nghe người đàn bà kể rõ, Hearst và Snape trong lòng chấn động trong lòng. Mà sau đó, quân lính của Gris bao vây những người trong tòa thành Prince lại.
Binh lính của gia tộc Prince không phải ai cũng biết gia tộc Prince là gia tộc phù thủy, một kỵ sĩ bình thường sau khi nghe những lời người đàn bà kia nói cũng chấn động, chỉ có những cấp dưới nhiều thế hệ phụ thuộc gia tộc Prince còn trung thành và tận tâm vây quanh Hearst, tình hình hết sức căng thẳng.
“Quả nhiên ta không xứng có được hạnh phúc.” Snape cho rằng đây là vận rủi mình mang đến cho gia tộc này.
Mỗi ngày Snape dạy Carey học tập ngữ pháp, còn dạy cậu nhận biết các loại thực vật (chủ yếu là các loại thực vật có thể làm dược liệu), đây là chương trình học anh thêm vào sau khi bị Carey hỏi mỗi loại thực vật có ăn được không làm anh tức đến nghiến răng nghiến lợi. Tiếp sau đó là điều chế một số độc dược có lợi cho việc khôi phục thân thể của anh, dù sao trình độ độc dược của gia tộc Prince thật sự là không dám khen tặng, trên người của anh còn sót lại một ít nọc độc không rõ.
Snape cảm thấy tâm tình mình bây giờ rất bình tĩnh, trừ việc luôn bị thằng nhóc con và lão Prince nào đó làm tức đến dậm chân, anh dần dần yêu thích những ngày không có Kẻ Được Chọn, không có Chúa tể Hắc ám nơi đây. Có lẽ anh cũng có thể có được cuộc sống bình thường, Snape tự nói với mình.
Ngày hôm nay, Snape đang tự giam mình ở trong phòng điều chế độc dược khôi phục. Pháp lực của anh bị nọc độc ăn mòn không ít, giờ chỉ còn như học sinh mới tốt nghiệp Hogwarts mà thôi.
Snape rất không an tâm khi mất đi sức mạnh, cho nên sau khi có thể hoạt động anh liền đi tìm những tài liệu độc dược có ích với anh. Chẳng qua đây là ngàn năm trước, có nhiều thứ anh không quen, nhiều tài liệu khó tìm được khiến cho quá trình điều chế độc dược của anh trở nên chậm hơn.
Snape cẩn thận tắt lửa, chờ vạc bí ngân lạnh xuống rồi bưng vạc rót độc dược vào những bình thủy tinh đã chuẩn bị sẵn. Cái vạc này là do anh mò được từ trong kho của tòa thành Prince, nghe nói một vị gia chủ trước đây rất yêu thích độc dược nên mua khá nhiều, nhưng sau đó vì không một Prince nào yêu thích độc dược nữa nên bị vứt hết vào một xó trong kho hàng. Vừa nghĩ tới những chiếc vạc bí ngân thuộc loại quý giá bị ném vào kho hàng hứng bụi, Snape đã muốn chửi ầm lên.
Ngoài cửa bố trí thần chú cảnh giới nhắc nhở anh có người đến, quả nhiên sau đó truyền đến tiếng bước chân vội vã.
“Thiếu gia Severus ngài có đó không?” Đây là tiếng quản gia, ông là hậu duệ một gia tộc pháp sư nhiều thế hệ đi theo gia tộc Prince, bản thân cũng là một phù thủy.
“Thiếu gia Severus ngài có đó không?” Quản gia luôn luôn bình tĩnh, giọng nói hôm nay lại pha chút khẩn trương.
Snape thu hồi thần chú cảnh giới, đi mở cửa. Ngoài cửa, quản gia có vẻ cực kì nôn nóng, trong ngực của ông còn ôm nhóc Carey.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chủ thành Gris lãnh địa bên cạnh đến đây, còn dẫn theo thánh điện kị sỹ.” Quản gia giao Carey cho Snape, lại đưa cho anh một cái túi không gian, đó cũng là một trong những đồ được cất giữ của gia tộc Prince. “Lão gia lệnh cho tôi mang thiếu gia đến nơi ngài, để ngài mang theo thiếu gia mau chóng rời đi.”
Chủ thành Gris là ai Snape cũng không biết, nhưng thánh điện kỵ sĩ là cái gì anh cũng không ngu. Thánh điện kỵ sĩ tên đầy đủ là Chúa cứu thế và đoàn kỵ sĩ Solomon nghèo khổ, là lực lượng vũ trang quan trọng của Giáo Hội. Nghe nói các kỵ sĩ này đều là những đứa nhỏ có pháp lực được Giáo Hội thu nuôi huấn luyện từ rất bé, trong hoạt động săn bắt phù thủy bọn họ là nhân vật sắm vai trò quan trọng, nhưng vì lực lượng cường đại bị quốc vương đề phòng, cuối cùng quân chủ lực cũng có vận mệnh giống như những pháp sư bọn họ săn bắt – hỏa thiêu!
Nghĩ tới việc thánh điện kỵ sĩ đã đến, Snape lập tức hiểu ra, nhất định là chuyện gia tộc Prince là gia tộc phù thủy bị bại lộ. Anh không nhiều lời, dưới sự hướng dẫn của quản gia chuẩn bị hướng cửa sau tòa thành rời đi.
Không ngờ Carey không muốn rời đi, tuy rằng cậu không biết chuyện gì xảy ra, nhưng một đứa trẻ thường rất mẫn cảm, từ vẻ mặt ác liệt vừa rồi của ông nội sai quản gia mang cậu giao cho Snape, bắt Snape dẫn mình rời đi, cậu biết chắc chắn đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng. Carey không biết thánh điện kỵ sĩ là cái gì, nhưng cậu biết thành chủ Gris là ai, cậu đã nhiều lần nghe ông nội và người khác nói về con người này. Vị chủ thành kia luôn tham muốn lãnh địa gia tộc Prince, hai bên đã rất nhiều lần va chạm. Từ khi có ký ức Carey vẫn luôn ở với ông nội, chưa bao giờ rời xa nhau, cậu không muốn rời khỏi ông nội, rời khỏi tòa thành Prince, cho nên cậu kiên quyết yêu cầu ở lại.
Snape hung hăng trừng Carey như một con rắn độc nhìn chằm chằm vào con mồi, Carey luôn sợ hãi ánh mắt của anh vậy mà lần này lại kiên trì nhìn thẳng.
“Được rồi, như mi mong muốn, thằng nhóc con chết tiệt.” Snape lại một lần thua dưới cặp mắt Carey, anh khẽ chửi rủa, mang theo Carey lén đi xem tình huống của Hearst.
“Vậy thiếu gia Severus ngài hãy mang theo thiếu gia Carey đi theo tôi.” Quản gia thấy hai vị chủ nhân đều kiên trì ở lại, cũng không khuyên nhủ, hơn nữa ông cũng vội vã trở về giúp chủ nhân ông đã chăm sóc cả đời.
Quản gia dẫn theo Snape và Carey nhanh chóng đi vào trong tòa thành. Tòa thành bình thường có rất nhiều người hầu bây giờ trở nên yên lặng không một bóng người, Snape đoán bọn họ đã bỏ trốn, nếu không cũng bị hạn chế hành động.
Mọi người đi tới đài cao trên lầu hai, cái đài cao này rất bí ẩn, có thể thấy rõ ràng tình huống đại sảnh lầu một, nhưng mà người tại lầu một lại không nhìn thấy nơi này, chỉ cần không phát ra tiếng động thì không ai phát hiện nơi này có người.
Quản gia khẽ giải thích với hai người, “Nơi này là nơi tôi thường quan sát công việc của người hầu tại phòng khách, bọn họ không biết khi nào tôi xuất hiện, chỉ có thể ngoan ngoãn làm việc, cho nên nơi này rất bí mật, người bên dưới không phát hiện được chúng ta.” Sau khi vội vàng dặn dò vài thứ quản gia nhanh chóng rời đi, ông muốn thần không biết quỷ không hay trở lại đại sảnh.
Snape che chở Carey, cẩn thận nhìn tình huống xảy ra dưới đại sảnh, nhìn cờ hiệu có thể thấy rõ được có hai nhóm người. Một là Hearst dẫn đầu kỵ sĩ của gia tộc Prince, Snape sắc bén phát hiện vài pháp sư cũng ở đó.
Mà bên giằng co với người nhà của anh bao gồm nhiều thế lực có năng lực rõ ràng. Một người thanh niên tục tằng giả dạng kỵ sĩ mang theo vài kỵ sĩ đang nói chuyện với Hearst, Snape đoán hắn chắc là thành chủ Gris. Phía sau mấy kỵ sĩ, còn có vài người mặc quần áo linh mục, chắc là linh mục của Giáo Hội ở khu vực này. Thu hút lực chú ý của Snape chính là một số người đứng giữa bọn họ. Nhóm đó chỉ có ba người, mặc quân phục màu trắng thống nhất, bên trên có dấu hiệu Thánh giá, trang phục nói rõ lên thân phận của bọn họ – Thánh điện kỵ sĩ!
Trong ba thánh điện kị sĩ có một người ăn mặc cao quý hơn một chút so với hai người khác, chắc hẳn là thủ lĩnh của đám thánh điện kỵ sĩ này. Hắn ta có một mái tóc màu xám chải chuốt tỉ mỉ, vết nhăn rất sâu giữa hai hàng lông mày cho thấy hắn là một người “bất cẩu ngôn tiếu”, giờ phút này hắn ta vô cảm nghe Hearst và Gris nói chuyện.
“Gris, anh có chứng cớ gì cho thấy gia tộc Prince chúng ta là người hầu của ác ma, là phù thủy tà ác? Chẳng lẽ chỉ vì dã tâm muốn chiếm lấy lãnh địa Prince, anh đã bịa đặt một lời nói dối ngu xuẩn như vậy, làm phiền mấy vị thánh điện ỵ sĩ tôn quý tới đây sao?” Hearst không hề khách sáo chỉ trích Gris chỉ hươu bảo ngựa.
Hearst rõ ràng chỉ trích Gris không sai, nhưng mà ông xác định sau khi có tin về hoạt động săn bắt phù thủy, gia tộc Prince luôn rất cẩn thận, thậm chí vì che giấu thân phận phù thủy mà không để mắt đến việc giáo dục pháp thuật cho thế hệ tiếp theo. Có lẽ Gris không có chứng cứ gì chứng minh gia tộc Prince là gia tộc phù thủy.
“Ha ha, tôi nếu đến đây tất nhiên là có chứng cớ. Thượng Đế ở trên, con chiên ngoan đạo như Gris tôi đây làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho đám dị giáo tà ác sống bên cạnh mình!” Gris rất đắc ý, gia tộc Prince chỉ còn lại hai người một già một trẻ, đã vậy còn chiếm đóng lãnh địa không nhỏ. Hắn ta vẫn luôn hy vọng có thể thâu tóm lãnh địa của Prince, nhưng mà lão Hearst đa mưu túc trí luôn lần lượt làm phá hỏng ý đồ của hắn. Chẳng qua lúc này đây trong tay hắn nắm giữ chứng cứ chính xác, hơn nữa vừa hay có mấy thánh điện kỵ sĩ đi qua lãnh địa của hắn, hắn tin tưởng có thể lật đổ lão già Hearst.
Gris ra dấu với thủ hạ, một tên kỵ sĩ đi ra ngoài, rất nhanh mang theo một đôi vợ chồng đi đến. Snape lập tức nhận ra người vợ trong đôi vợ chồng kia, đúng là mẹ của Jack mà anh và Carey gặp khi cưỡi ngựa, nhớ lại bộ dáng e ngại của bà ta lúc trước, trong lòng Snape có linh cảm không tốt.
Đôi vợ chồng kia rất sợ hãi, lấy thân phận của bọn họ rất khó đi vào tòa thành, lại càng khó có thể gặp mặt nhiều nhân vật lớn như vậy. Dưới ý bảo của kị sĩ dẫn họ vào, người đàn bà kia hô lớn, “Đúng vậy, thành chủ, thiếu gia Prince là ma quỷ, tôi tận mắt thấy con tôi bị nó mang từ trên cây xuống tới mặt đất.” Người đàn bà kia lại nhớ đến tình cảnh làm bà ta sợ hãi lúc đó…
Khi ấy, bà ở không xa nhìn thấy con mình không biết từ khi nào trèo lên cây, đang chuẩn bị kêu con xuống thì thấy nó không cẩn thận ngã xuống. Bà đang xông lên cứu con nhưng vì khoảng cách quá xa mà không còn kịp. Bà ta cứ nghĩ con mình sẽ rơi thảm, kết quả lại hoảng sợ thấy con mình chậm rãi lơ lửng trong không trung sau đó vững vàng chạm đất!
Kìm nén hoảng sợ, bà từ từ đi về phía con mình, tránh ở sau cây, bà thấy cháu trai của thành chủ Prince dùng tay chỉ huy đứa con rơi xuống đất, bà sợ hãi bịt chặt miệng mình. Bà là một con chiên ngoan đạo, dưới sự tuyên truyền của cha sứ, bà tin tưởng người có sức mạnh như vậy chính là ma quỷ!
Sau khi biết một nhà thành chủ của mình có thể là ma quỷ, bà ta vẫn luôn sống trong sợ hãi, cho đến khi chồng ở bên ngoài trở về. Rốt cuộc người đàn bà này không kiềm chế được sợ hãi nói hết mọi chuyện cho chồng mình. Chồng bà ta cũng là một giáo đồ tận tụy, cũng rất sợ hãi, cuối cùng hai vợ chồng quyết định nói chuyện này cho cha xứ bọn họ tin cậy.
Sau khi nhận được báo cáo của bọn họ cha xứ lập tức báo lên Giáo khu, Giáo Hội quyết định tiêu diệt một nhà Prince. Nhưng chỉ với lực lượng Giáo Hội ở đây thì không đủ, vì thế Giáo Hội tìm đến thành chủ Gris bên cạnh. Mà trùng hợp là thành chủ Gris đang tiếp đón mấy vị thánh điện kỵ sĩ đi ngang qua lãnh địa của hắn. Vì vậy lực lượng ba bên liền kết hợp đi tới tòa thành Prince gây chuyện.
Nghe người đàn bà kể rõ, Hearst và Snape trong lòng chấn động trong lòng. Mà sau đó, quân lính của Gris bao vây những người trong tòa thành Prince lại.
Binh lính của gia tộc Prince không phải ai cũng biết gia tộc Prince là gia tộc phù thủy, một kỵ sĩ bình thường sau khi nghe những lời người đàn bà kia nói cũng chấn động, chỉ có những cấp dưới nhiều thế hệ phụ thuộc gia tộc Prince còn trung thành và tận tâm vây quanh Hearst, tình hình hết sức căng thẳng.
“Quả nhiên ta không xứng có được hạnh phúc.” Snape cho rằng đây là vận rủi mình mang đến cho gia tộc này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook