Quay Về Quá Khứ
-
Chương 1
Severus Snape mặc cho máu tươi trộn lẫn nọc độc trào ra khỏi vết thương trên cổ mình… Mặc cho kí ức bản thân bắt đầu mất kiểm soát!
Anh cố gắng dốc hết sức lực cuối cùng trong cơ thể nhìn vào cặp mắt xanh biếc của Kẻ Được Chọn đang kích động luống cuống, phí công lấy tay ngăn chặn miệng vết thương khủng khiếp… Đó là đôi mắt của Lily, là điều anh khó quên nhất, cũng là đôi mắt anh không dám trực tiếp nhìn vào nhất.
Một lần cuối cùng liếc nhìn đôi mắt tựa ngọc lục bảo kia, rốt cuộc Snape như trút được gánh nặng, anh nhắm mắt lại, ngừng thở, mọi chuyện đều kết thúc!
Kẻ Được Chọn không thể tin được cứ ngơ ngác nhìn cơ thể Snape dần dần mất đi sức sống trở nên cứng ngắc, dưới sự lôi kéo của bạn bè, cậu rời đi, Lều Hét chỉ còn lại một cái xác lặng im bất động trong vũng máu đỏ tươi…
Biến thành thi thể lạnh như băng, dường như đây chính là kết cục cuối cùng của giáo sư độc mồm độc miệng của Hogwarts chăng?
Không, đương nhiên là không rồi.
“Ta không thể để ngươi chết vào lúc này, Severus Snape, sứ mạng của ngươi vẫn còn chưa kết thúc.”
Sau khi bọn Harry rời khỏi, một đứa bé thình lình xuất hiện bên cạnh thi thể Severus Snape, bướng bỉnh ngồi xuống dùng ngón tay chọt chọt khuôn mặt khô vàng gầy yếu của giáo sư.
Đứa bé phất tay một cái, ngực Snape dần dần phập phồng, dù rất nhẹ, thong thả nhưng cũng rất chân thật… Anh lại bắt đầu hô hấp!
Người vốn bị Kẻ Được Chọn cùng bạn bè kết luận đã chết hiện giờ lại sống lại! Tuy rằng tình trạng của anh có vẻ không tốt chút nào, nhưng vẫn là còn sống!
Đứa bé thần bí nghiêng đầu đánh giá Snape một chút, ra vẻ hài lòng đối với trạng thái nửa sống nửa chết, dở dở ương ương của Snape hiện tại. Cậu lại phất tay một lần nữa, cơ thể Snape biến mất tại chỗ!
Đứa bé đứng bên cạnh vũng máu tươi Snape lưu lại sau khi biến mất, mím mím môi, “Đi thôi, Severus Snape, đi thay đổi vận mệnh của Salazar và Nhà Slytherin đi. Lấy danh nghĩa Merlin của ta!”
Ngay khi Kẻ Được Chọn cứu vớt xong giới pháp thuật hoàn thành nhiệm vụ đánh bại Chúa tể Hắc ám, vào lúc cậu dẫn mọi người đi đến căn phòng nhỏ trong Lều Hét, nơi này sớm đã không còn một bóng người… Chỉ có vũng máu tươi trên mặt đất chứng tỏ với mọi người rằng nơi này đã từng xảy ra một câu chuyện bi thảm.
Sau khi chiến tranh chấm dứt, thông qua lời kể của Kẻ Được Chọn, và cả bức ảnh của Dumbledore làm chứng, cuối cùng Snape được sửa lại án sai, và được trao tặng huân chương Merlin.
Bởi vì không tìm thấy thi thể của anh, mọi người chỉ có thể xây dựng một ngôi mộ với di vật và quần áo. Đồng thời là hiệu trưởng cũ của Hogwarts, dựa theo lệ thường, trong phòng hiệu trưởng có treo một bức ảnh của anh. Chẳng qua anh chưa bao giờ xuất hiện trong bức ảnh đó… Và nó trở thành một trong những điều không thể giải thích được của Hogwarts!
“Harry, Hermione đoán rằng có thể sau khi chúng ta rời đi Lều Hét, có một tên Tử thần Thực tử hoặc là sinh vật pháp thuật như nhện tám mắt chẳng hạn, đã mang thi thể của Snape… giáo sư Snape đi!”
Nhìn vẻ mặt bi thương của Harry khi đứng trước mộ Snape, Ron thử an ủi cậu, trần thuật vấn đề thi thể giáo sư độc dược không cánh mà bay và các loại khả năng do cô bạn gái biết tuốt của mình đề xuất cho Harry nghe. Cũng không biết là bởi vì nhắc tới con nhện cậu sợ hãi hay là vì thi thể Snape trở thành thức ăn cho nhện mà nhíu chặt lông mày.
“Không, thầy ấy có thể còn sống! Cho tới bây giờ thấy ấy cũng chưa từng giờ xuất hiện trong bức ảnh tại phòng hiệu trưởng. Giáo sư là một bậc thầy độc dược, còn là một gián điệp hai mang ưu tú… Thầy ấy nhất định có biện pháp đối phó với nọc rắn. Có… Có thể là thầy ấy không muốn gặp mình!”
Harry nắm chặt tay áo của Ron, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm bạn thân, muốn Ron khẳng định suy nghĩ của mình.
Bị đôi mắt xanh biếc kia nhìn chăm chú, Ron bại trận! Cậu gật đầu thật mạnh, tuy rằng trong lòng vẫn đang không ngừng nói thầm, “Cho dù là lão dơi già cũng không thể sống sót với tình trạng đó… Lão dơi già đáng sợ, chết rồi cũng không để cho người ta yên! Harry sẽ không ép mình đi cùng cậu ấy tới hang ổ của nhện tám mắt nhìn đồ ăn dự trữ của chúng nó đó chứ? Ôi! Tất thối ngàn năm không giặt của Merlin!” (Tên nhóc Merlin nghe thấy thế thì cau mày, cầm lấy tất mình vừa mới cởi ra ngửi thử, lập tức hắt hơi một cái!)
Dù Harry kiên trì chứng tỏ Snape vẫn còn sống thì sao, ở giới pháp thuật, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Snape đã chết!
“Severus Snape (1960 – 1998), hiệu trưởng trẻ tuổi nhất Hogwarts đồng thời cũng là bậc thầy độc dược trẻ tuổi nhất đương thời, tham gia chiến tranh dưới sự lãnh đạo của Harry Potter, làm gián điệp của Hội Phượng Hoàng, bị Voldemort giết chết, di thể không rõ.” — Trích từ “Cái nhìn chung về hai mươi phù thủy nổi tiếng nhất thế kỉ!”
Đây là kết luận cuối cùng của giới pháp thuật về Snape.
Như vậy giờ phút này, Snape, người được giới pháp thuật coi là đã chết rốt cuộc bị tên nhóc tự xưng là Merlin ném đi đâu rồi?
Tại một địa phương rất hoang vắng, ngoài rừng rậm và hồ nước thì không có bất cứ kiến trúc hiện đại nào, bỗng nhiên xuất hiện một vật thể hình người tối thui. Anh ta rơi từ trên cao xuống, không hề nhúc nhích ở bên hồ… Đây là giáo sư độc dược bị tên nhóc Merlin quăng đi.
Qua thời gian khá lâu, một tiểu đội kị binh ăn mặc không giống người hiện đại mà tựa người từ thời Trung Cổ đi qua nơi này. Người đi tuốt phía trước phát hiện Snape nằm ở bên hồ, sau khi xin chỉ thị của chỉ huy anh liền xoay người xuống ngựa, đi đến gần Snape kiểm tra. Anh nhìn miệng vết thương nơi cổ còn đang túa máu của Snape, sau đó thăm dò hơi thở Snape, lập tức quay về phía thủ lĩnh hô vài câu.
Vị thủ lĩnh tuổi hơi cao kia xuống ngựa, đi đến bên cạnh Snape. Ông ta cũng kiểm tra tình trạng của giáo sư một chút, trong mắt lóe lên một tia sáng khác thường, lập tức bị ông che giấu. Ông gấp gáp phân phó kẻ dưới cõng Snape lên ngựa đưa về tòa thành.
Không biết qua bao lâu, vết thương đã được xử lí tốt, rốt cuộc Snape mở đôi mắt không bao giờ muốn mở ra nữa của mình. Bởi vì miệng vết thương trên cổ và nọc độc ăn mòn cơ thể, anh chỉ có thể nằm ở trên giường cố gắng quay đầu quan sát tình huống chung quanh. Anh phát hiện mình đang ở trong một căn phòng có phong cách cổ xưa. Là gián điệp hai mang, đồng thời cũng là một Slytherin, tầm nhìn của Snape rất tốt!
Anh nhanh chóng phát hiện đồ vật nơi đây đều lỗi thời, mấy thứ này thường có thể nhìn thấy ở mấy gia tộc phù thủy máu trong lâu đời… Đây là đồ vật mà các tổ tiên bọn họ sử dụng qua từ ngàn năm trước, nhưng các gia tộc đó đều cẩn thận cất hết chúng đi! Có một số gia tộc còn có thể cho một ít vị khách quan trọng, thân thiết nhìn một phần, nhưng đa số đều giấu hết mấy thứ quý giá tận trong mật thất chuyên chứa đựng bảo vật của gia tộc.
Snape tin cho dù là con công nổi tiếng khoe khoang Lucius Malfoy cũng sẽ không cực kỳ xa xỉ, đến độ lấy mấy thứ này ra dùng…
Như vậy, hiện tại rốt cuộc anh đang ở đâu?
Cửa mở ra, Snape vội nhắm mắt lại giả vờ hôn mê, anh cảm thấy có người đi về phía giường.
“Anh đã tỉnh.” Người kia đứng một lúc ở cạnh giường, khẳng định nói.
Phát âm của ông ta rất kì quái, nói chính xác cũng không phải tiếng Anh hiện đại, mà là tiếng Anh cổ xưa.
Nếu đã bị xuyên qua, Snape chỉ có thể mở to mắt. Đứng ở trước mặt anh là một người có tuổi, ông ta mặc áo choàng cổ xưa, đang hiền lành nhìn chăm chú vào mình. “Hoan nghênh tới tòa thành Prince, người có dòng máu khá giống ta. Ta là Hearst Prince!”
Anh cố gắng dốc hết sức lực cuối cùng trong cơ thể nhìn vào cặp mắt xanh biếc của Kẻ Được Chọn đang kích động luống cuống, phí công lấy tay ngăn chặn miệng vết thương khủng khiếp… Đó là đôi mắt của Lily, là điều anh khó quên nhất, cũng là đôi mắt anh không dám trực tiếp nhìn vào nhất.
Một lần cuối cùng liếc nhìn đôi mắt tựa ngọc lục bảo kia, rốt cuộc Snape như trút được gánh nặng, anh nhắm mắt lại, ngừng thở, mọi chuyện đều kết thúc!
Kẻ Được Chọn không thể tin được cứ ngơ ngác nhìn cơ thể Snape dần dần mất đi sức sống trở nên cứng ngắc, dưới sự lôi kéo của bạn bè, cậu rời đi, Lều Hét chỉ còn lại một cái xác lặng im bất động trong vũng máu đỏ tươi…
Biến thành thi thể lạnh như băng, dường như đây chính là kết cục cuối cùng của giáo sư độc mồm độc miệng của Hogwarts chăng?
Không, đương nhiên là không rồi.
“Ta không thể để ngươi chết vào lúc này, Severus Snape, sứ mạng của ngươi vẫn còn chưa kết thúc.”
Sau khi bọn Harry rời khỏi, một đứa bé thình lình xuất hiện bên cạnh thi thể Severus Snape, bướng bỉnh ngồi xuống dùng ngón tay chọt chọt khuôn mặt khô vàng gầy yếu của giáo sư.
Đứa bé phất tay một cái, ngực Snape dần dần phập phồng, dù rất nhẹ, thong thả nhưng cũng rất chân thật… Anh lại bắt đầu hô hấp!
Người vốn bị Kẻ Được Chọn cùng bạn bè kết luận đã chết hiện giờ lại sống lại! Tuy rằng tình trạng của anh có vẻ không tốt chút nào, nhưng vẫn là còn sống!
Đứa bé thần bí nghiêng đầu đánh giá Snape một chút, ra vẻ hài lòng đối với trạng thái nửa sống nửa chết, dở dở ương ương của Snape hiện tại. Cậu lại phất tay một lần nữa, cơ thể Snape biến mất tại chỗ!
Đứa bé đứng bên cạnh vũng máu tươi Snape lưu lại sau khi biến mất, mím mím môi, “Đi thôi, Severus Snape, đi thay đổi vận mệnh của Salazar và Nhà Slytherin đi. Lấy danh nghĩa Merlin của ta!”
Ngay khi Kẻ Được Chọn cứu vớt xong giới pháp thuật hoàn thành nhiệm vụ đánh bại Chúa tể Hắc ám, vào lúc cậu dẫn mọi người đi đến căn phòng nhỏ trong Lều Hét, nơi này sớm đã không còn một bóng người… Chỉ có vũng máu tươi trên mặt đất chứng tỏ với mọi người rằng nơi này đã từng xảy ra một câu chuyện bi thảm.
Sau khi chiến tranh chấm dứt, thông qua lời kể của Kẻ Được Chọn, và cả bức ảnh của Dumbledore làm chứng, cuối cùng Snape được sửa lại án sai, và được trao tặng huân chương Merlin.
Bởi vì không tìm thấy thi thể của anh, mọi người chỉ có thể xây dựng một ngôi mộ với di vật và quần áo. Đồng thời là hiệu trưởng cũ của Hogwarts, dựa theo lệ thường, trong phòng hiệu trưởng có treo một bức ảnh của anh. Chẳng qua anh chưa bao giờ xuất hiện trong bức ảnh đó… Và nó trở thành một trong những điều không thể giải thích được của Hogwarts!
“Harry, Hermione đoán rằng có thể sau khi chúng ta rời đi Lều Hét, có một tên Tử thần Thực tử hoặc là sinh vật pháp thuật như nhện tám mắt chẳng hạn, đã mang thi thể của Snape… giáo sư Snape đi!”
Nhìn vẻ mặt bi thương của Harry khi đứng trước mộ Snape, Ron thử an ủi cậu, trần thuật vấn đề thi thể giáo sư độc dược không cánh mà bay và các loại khả năng do cô bạn gái biết tuốt của mình đề xuất cho Harry nghe. Cũng không biết là bởi vì nhắc tới con nhện cậu sợ hãi hay là vì thi thể Snape trở thành thức ăn cho nhện mà nhíu chặt lông mày.
“Không, thầy ấy có thể còn sống! Cho tới bây giờ thấy ấy cũng chưa từng giờ xuất hiện trong bức ảnh tại phòng hiệu trưởng. Giáo sư là một bậc thầy độc dược, còn là một gián điệp hai mang ưu tú… Thầy ấy nhất định có biện pháp đối phó với nọc rắn. Có… Có thể là thầy ấy không muốn gặp mình!”
Harry nắm chặt tay áo của Ron, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm bạn thân, muốn Ron khẳng định suy nghĩ của mình.
Bị đôi mắt xanh biếc kia nhìn chăm chú, Ron bại trận! Cậu gật đầu thật mạnh, tuy rằng trong lòng vẫn đang không ngừng nói thầm, “Cho dù là lão dơi già cũng không thể sống sót với tình trạng đó… Lão dơi già đáng sợ, chết rồi cũng không để cho người ta yên! Harry sẽ không ép mình đi cùng cậu ấy tới hang ổ của nhện tám mắt nhìn đồ ăn dự trữ của chúng nó đó chứ? Ôi! Tất thối ngàn năm không giặt của Merlin!” (Tên nhóc Merlin nghe thấy thế thì cau mày, cầm lấy tất mình vừa mới cởi ra ngửi thử, lập tức hắt hơi một cái!)
Dù Harry kiên trì chứng tỏ Snape vẫn còn sống thì sao, ở giới pháp thuật, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Snape đã chết!
“Severus Snape (1960 – 1998), hiệu trưởng trẻ tuổi nhất Hogwarts đồng thời cũng là bậc thầy độc dược trẻ tuổi nhất đương thời, tham gia chiến tranh dưới sự lãnh đạo của Harry Potter, làm gián điệp của Hội Phượng Hoàng, bị Voldemort giết chết, di thể không rõ.” — Trích từ “Cái nhìn chung về hai mươi phù thủy nổi tiếng nhất thế kỉ!”
Đây là kết luận cuối cùng của giới pháp thuật về Snape.
Như vậy giờ phút này, Snape, người được giới pháp thuật coi là đã chết rốt cuộc bị tên nhóc tự xưng là Merlin ném đi đâu rồi?
Tại một địa phương rất hoang vắng, ngoài rừng rậm và hồ nước thì không có bất cứ kiến trúc hiện đại nào, bỗng nhiên xuất hiện một vật thể hình người tối thui. Anh ta rơi từ trên cao xuống, không hề nhúc nhích ở bên hồ… Đây là giáo sư độc dược bị tên nhóc Merlin quăng đi.
Qua thời gian khá lâu, một tiểu đội kị binh ăn mặc không giống người hiện đại mà tựa người từ thời Trung Cổ đi qua nơi này. Người đi tuốt phía trước phát hiện Snape nằm ở bên hồ, sau khi xin chỉ thị của chỉ huy anh liền xoay người xuống ngựa, đi đến gần Snape kiểm tra. Anh nhìn miệng vết thương nơi cổ còn đang túa máu của Snape, sau đó thăm dò hơi thở Snape, lập tức quay về phía thủ lĩnh hô vài câu.
Vị thủ lĩnh tuổi hơi cao kia xuống ngựa, đi đến bên cạnh Snape. Ông ta cũng kiểm tra tình trạng của giáo sư một chút, trong mắt lóe lên một tia sáng khác thường, lập tức bị ông che giấu. Ông gấp gáp phân phó kẻ dưới cõng Snape lên ngựa đưa về tòa thành.
Không biết qua bao lâu, vết thương đã được xử lí tốt, rốt cuộc Snape mở đôi mắt không bao giờ muốn mở ra nữa của mình. Bởi vì miệng vết thương trên cổ và nọc độc ăn mòn cơ thể, anh chỉ có thể nằm ở trên giường cố gắng quay đầu quan sát tình huống chung quanh. Anh phát hiện mình đang ở trong một căn phòng có phong cách cổ xưa. Là gián điệp hai mang, đồng thời cũng là một Slytherin, tầm nhìn của Snape rất tốt!
Anh nhanh chóng phát hiện đồ vật nơi đây đều lỗi thời, mấy thứ này thường có thể nhìn thấy ở mấy gia tộc phù thủy máu trong lâu đời… Đây là đồ vật mà các tổ tiên bọn họ sử dụng qua từ ngàn năm trước, nhưng các gia tộc đó đều cẩn thận cất hết chúng đi! Có một số gia tộc còn có thể cho một ít vị khách quan trọng, thân thiết nhìn một phần, nhưng đa số đều giấu hết mấy thứ quý giá tận trong mật thất chuyên chứa đựng bảo vật của gia tộc.
Snape tin cho dù là con công nổi tiếng khoe khoang Lucius Malfoy cũng sẽ không cực kỳ xa xỉ, đến độ lấy mấy thứ này ra dùng…
Như vậy, hiện tại rốt cuộc anh đang ở đâu?
Cửa mở ra, Snape vội nhắm mắt lại giả vờ hôn mê, anh cảm thấy có người đi về phía giường.
“Anh đã tỉnh.” Người kia đứng một lúc ở cạnh giường, khẳng định nói.
Phát âm của ông ta rất kì quái, nói chính xác cũng không phải tiếng Anh hiện đại, mà là tiếng Anh cổ xưa.
Nếu đã bị xuyên qua, Snape chỉ có thể mở to mắt. Đứng ở trước mặt anh là một người có tuổi, ông ta mặc áo choàng cổ xưa, đang hiền lành nhìn chăm chú vào mình. “Hoan nghênh tới tòa thành Prince, người có dòng máu khá giống ta. Ta là Hearst Prince!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook