Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh
-
Chương 122: Ông trời, người đối với ta quá dày!
Người tới đúng là Vô Diễm, bởi vì không biết đi đường nào mới gần Lăng Tiêu thành nhất, vì thế mới lựa chọn nhầm con đường khá xa này, lại không nghĩ được rằng cư nhiên lại hội ngộ được với Lục Tiểu Thanh ở đây.
Chỉ thấy Vô Diễm đang ở giữa không trung hướng về phía Lục Tiểu Thanh nở một nụ cười vui mừng, trường kiếm ở trong tay căn bản cũng không có chậm bổ xuống, trực tiếp chém về phía Gia Luật Cuồng Sở, Gia Luật Cuồng Sở thấy Vô Diễm thế tới rất nhanh, khuôn mặt lạnh lùng trở tay muốn bắt lấy Lục Tiểu Thanh, mà roi ngựa trên tay phải cũng vung lên phất về phía Vô Diễm.
Bản lãnh của Vô Diễm cũng không phải dễ để cho người ta đùa bỡn như vậy, người ở giữa không trung hai mắt nhíu lại, mũi kiếm nhọn trong tay chĩa xuống, một kiếm liền nghênh đón roi ngựa đang đánh tới, Gia Luật Cuồng Sở chỉ cảm thấy có một cỗ lực lớn từ trên roi ngựa trong nháy mắt đánh úp lại, tay trái còn chưa kịp chụp lấy Lục Tiểu Thanh, roi ngựa ở trong tay phải đã bị kình lực một kiếm của Vô Diễm làm cho đứt thành từng đoạn.
Vô Diễm thế tới không ngừng, chân phải xoay sang trái một chút, thân hình nhoáng lên liền hướng Gia Luật Cuồng Sở đánh tới, trường kiếm trong tay xoay tròn tạo thành kiếm hoa hướng vào trước ngực Gia Luật Cuồng Sở đâm tới. Gia Luật Cuồng Sở cũng không phải là người không có năng lực, vừa rồi chính là gấp rút vung roi ngựa ra, cũng không phải là binh khí tốt, dùng để đối phó với kẻ kém mình thì còn được, nhưng dùng để đối phó với cao thủ ngang cơ với mình, đương nhiên sẽ bị rơi xuống thế hạ phong.
Cao thủ so chiêu tranh nhau từng li, roi ngựa tiên cơ gì đó đã bị Vô Diễm phá hủy, cũng chỉ có thể vội vàng đáp trả, Gia Luật Cuồng Sở lập tức thân hình vừa động, cũng không đi bắt Lục Tiểu Thanh đang đứng ở phía sau nữa, nghiêng người tránh một kiếm đang đâm về phía ngực mình của Vô Diễm, lách mình tách khỏi vị trí đó, Vô Diễm vừa vặn cướp lấy vị trí đó Gia Luật Cuồng Sở, đứng bên cạnh Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh lập tức cao hứng kêu lên: "Vô Diễm."
Vô Diễm cũng không xoay người ứng phó với Gia Luật Cuồng Sở, hai mắt nhìn chăm chú vào Lục Tiểu Thanh, nửa ngày nói: "Nàng không sao chứ?"
Lục Tiểu Thanh cười tủm tỉm nói: "Không có việc gì, huynh nếu tối nay mới đến, thì ta mới đúng là sẽ xảy ra chuyện đó."
Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh ý cười trong suốt nói với chàng như thế, hiển nhiên nàng cũng không bị thương tổn gì, lập tức gật đầu, xoạt một tiếng xoay người chống lại Gia Luật Cuồng Sở đã đứng vững ở phía đối diện, trường kiếm trong tay chếch một góc bốn mươi lăm độ chỉ vào mặt đất, gió thổi lay động hắc y cùng mái tóc đen nhánh của chàng, khí phách toàn thân hiện rõ vô cùng, Lục Tiểu Thanh đứng ở phía sau chàng không khỏi thầm khen một tiếng: "Suất, cao thủ chính là cao thủ, khí chất đúng là cao hơn ta một chút." Mà đội kị mã đi theo Vô Diễm đến cũng đang đối phó với người của Gia Luật Cuồng Sở.
Gia Luật Cuồng Sở lạnh lùng liếc mắt nhìn quét qua chiến trường một cái, thấy người của Vô Diễm cùng người của mình đang giao chiến, trên cơ bản lực lượng hai bên là ngang nhau, mơ hồ cảm thấy phe kia còn cao hơn phe mình một bậc, ánh mắt không khỏi lạnh hơn vài phần, quay đầu nhìn Vô Diễm, bình tĩnh rút bảo đao dắt ở bên hông ra, vung lên chỉ thẳng vào Vô Diễm đang hướng trường kiếm về phía hắn.
Hai người cùng lạnh, cùng khí phách, cùng là thống lĩnh lâm quân một phương, khác biệt duy nhất chính là cặp mắt của Gia Luật Cuồng Sở tràn ngập âm trầm cùng thị huyết, như sói rình mồi, hàm chứa hung tàn, làm cho người ta nhìn đã cảm thấy rét run.
Mà Vô Diễm chính là một con hổ, cao quý, lạnh lùng, khí thế uy chấn thiên hạ, khí chất toát ra từ trên người kia là lạnh nhạt, xa cách, là một khí chất uy nghiêm bẩm sinh, không có hung tàn, không có âm trầm, không có thị huyết, chỉ có cuồng ngạo.
Hai người lẳng lặng đối diện nhau, không ai ra tay trước, hai người trong lúc đó có một luồng khí vô hình trung bao quanh hai người, chính là Lục Tiểu Thanh không phải là người học võ nên không thể phát hiện ra được, Lục Tiểu Thanh thật cẩn thận lui về phiá sau hai bước, đầu năm nay cần phải hiểu được rằng quân tử phải biết phòng thân, mình đã không thể giúp được gì thì thôi đi, nếu còn gây thêm phiền phức nữa thì cũng không phải là chuyện vui gì đâu, nhưng quan trọng nhất chính là sinh mệnh là đáng quý nhất, hai người này rõ ràng là thuộc cấp bậc cao thủ so chiêu, ai mà biết được có phải giống như trong tiểu thuyết đã miêu tả sẽ phải đánh tới đánh lui, phân định thắng bại hay không cơ chứ, nếu một trong hai người mà không cẩn thận một chút thôi, không biết chừng mình sẽ chẳng còn được nhìn thấy ánh thái dương ngày mai ý chứ, nếu mà bị ngộ thương, chẳng phải là sẽ bị hộc máu mồm hay sao.
Gia Luật Cuồng Sở nhìn Vô Diễm ở trước mặt khí thế không kém hắn, vô tình cong cong khóe miệng nói: "Ngươi là ai?"
Vô Diễm còn chưa lên tiếng, Lục Tiểu Thanh ở phía sau lập tức lên tiếng phụ họa: "Ngươi không có tư cách biết." Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh trả lời thay chàng, tự nhiên cũng không nhúc nhích nhìn Gia Luật Cuồng Sở.
Gia Luật Cuồng Sở hai mắt càng thêm lạnh: "Như thế nào lại để một nữ nhân giúp ngươi nói chuyện như thế?"
Lục Tiểu Thanh lập tức tranh lời: "Ai cần ngươi lo, không phải là do ngươi hâm mộ Vô Diễm có người hỗ trợ, còn ngươi không có đó chứ? Hừ, chỉ bằng ngươi đời này cho dù muốn cũng chẳng có ai hỗ trợ ngươi đâu, gì chứ, ta là người ngươi có thể cướp là cướp được hay sao? Không phải chỉ là Vương của Mạt Hạt thôi sao, làm như là mình tài giỏi lắm không bằng, nói cho ngươi biết, bổn tiểu thư còn có rất nhiều núi cao để dựa vào, ngươi dám đắc tội ta, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp dành cho ngươi đâu."
Khó khăn lắm mới có thể được hãnh diện như lúc này, Lục Tiểu Thanh trong lòng thầm kêu: thật là sảng khoái, ban đầu mặc dù có Xuất Trần bảo vệ, bất quá người kia cũng vẫn là Nhị Vương huynh của Xuất Trần, dù thế nào cũng không có biện pháp công nhiên trở mặt, sau đó Quân Hiên đến càng không thể có được cơ hội trở mặt, Quân Hiên vốn không biết võ công, sao có thể chống lại Gia Luật Cuồng Sở này được, lại nói cũng là do phải chuẩn bị kế hoạch chạy trốn chu toàn, những lời này muốn nói cũng không dám nói, đương nhiên cũng không có thời gian nói, hiện tại lại khác, có Vô Diễm đến đây, hắc hắc, tự nhiên là có thể muốn như thế nào liền như thế ấy, có Vô Diễm bảo vệ, mình còn sợ ai nữa chứ.
Gia Luật Cuồng Sở liếc mắt trừng Lục Tiểu Thanh một cái, sau lại mở miệng nói với Vô Diễm: "Ngươi gọi là Vô Diễm."
Vô Diễm mắt sắc nhìn Gia Luật Cuồng Sở đã bị vài lời vừa rồi của Lục Tiểu Thanh làm cho kích thích, tay cầm bảo đao hơi run lên một chút, chàng lập tức không có đáp lời Gia Luật Cuồng Sở, thân hình vừa động liền đánh về phía Gia Luật Cuồng Sở, trường kiếm trong tay ở không trung xoay tròn tạo thành ba mũi kiếm hoa, một hướng mặt Gia Luật Cuồng Sở, một hướng cổ họng, một hướng trước ngực, quả nhiên là ngoan độc.
Lục Tiểu Thanh ở một bên lập tức ngạc nhiên, trong lúc nhất thời cao hứng đã gọi thẳng tên của Vô Diễm, còn nói cái gì mà không nói cho Gia Luật Cuồng Sở, bây giờ không phải là đã để cho người khác biết rồi hay sao, mình thật sự là ngu ngốc mà, không khỏi hắc hắc cười sán lạn hai tiếng, thấy hai người đã bắt đầu giao chiến, liền lại lui về phía sau hai bước.
Trong mắt Vô Diễm cùng Gia Luật Cuồng Sở chỉ có giao phong, động tác nhanh đến mức làm cho người ta cảm giác không phải là người, đương nhiên đây chính là góc độ mà Lục Tiểu Thanh đem ra so sánh với tốc độ động tác của mình, hai mắt nhìn thấy tất cả đều là đao quang kiếm ảnh, hai người bay qua bay lại, truy đuổi kịch liệt, thật sự là nhìn không ra cái gì với cái gì, Lục Tiểu Thanh không khỏi thầm than một tiếng, tuy rằng mình nhìn chả hiểu gì cả, nhưng nếu đem trận quyết đấu của hai cao thủ ở trước mắt so với trận quyết đấu mà bao nhiêu cao thủ phải tha thiết ước mơ của Tây Môn Xuy Tuyết cùng Diệp Cô Thành (1) được chiếu ở trên TV, thì quả thật không cách nào so sánh được.
Toàn bộ cũng chỉ là chém lung tung loạn xì ngầu mà thôi, kia có thể được gọi là có một chút bi tráng, thê lương, như mộng như ảo, như thơ như họa hay sao? Thật sự là làm cho người ta thất vọng, ban đầu tính ôm khoai tây chiên, sau đó tươi cười bí hiểm, vừa ăn vừa quan sát, hiện tại một chút thèm ăn cũng đều không có, thật sự là không có diễn hay như ở trong TV.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía sau Vô Diễm cùng Gia Luật Cuồng Sở, chỉ thấy người Vô Diễm mang đến đang cùng người của Gia Luật Cuồng Sở hỗn chiến, thật phấn khích, thật hỗn loạn, hỗn loạn đến mức Lục Tiểu Thanh căn bản không biết đâu là người do Vô Diễm mang tới, đâu là người của Gia Luật Cuồng Sở, hai bên đều ăn mặc không khác nhau là mấy, vì khoảng cách hơi xa nên không nhìn rõ được khuôn mặt, chờ đến khi mình nhìn rõ đâu là người Mạt Hạt, thì cũng không biết hắn đã bị chém hay là đã chuyển tới một vị trí khác rồi.
Lục Tiểu Thanh sau khi lắc lắc đầu, chuyên tâm ở trong đám người tìm Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường, hai người kia thì mình quá quen thuộc rồi, dù thế nào cũng sẽ không nhìn lầm, còn thật sự chuyên chú tìm hai người ở trong đám người đang hỗn chiến, chỉ thấy Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường đang đứng ở một chỗ, hai người vung đao đối phó người chung quanh, bởi vì người của Gia Luật Cuồng Sở biết bọn họ là kẻ địch, mà người của Vô Diễm lại không biết bọn họ rốt cuộc là loại người nào, cho nên hai bên nhân mã đều phải tiếp đón, làm cho hai người phải đối phó mệt lả người.
Lục Tiểu Thanh vội cao giọng nói: "Hai người kia là người mình, đừng nghĩ sai nha." Thấy mọi người chung quanh không có phản ứng, vẫn như cũ ở trong hỗn chiến làm theo ý mình, Lục Tiểu Thanh hiếm khi lại ảo não vì mình không có nội công, ngoại công gì đó như lúc này, hiện tại muốn dùng lại không có hiệu quả gì.
Lập tức hít sâu một hơi nhảy lên chỗ cao, rất nhanh mà lớn tiếng quát: "Hai người kia là người mình."
Một câu hô xong lập tức lại nhảy xuống, đồng thời lại hít một hơi, nhảy lên cao giọng nói: "Hai người kia là người mình."
Chỉ thấy tầng ngoài cùng tầng trong trên đoạn vách đá mọi người vẫn đang tiếp tục hỗn chiến, nào là máu, nào là đao, nào là kiếm, khắp nơi bay loạn trông rất đẹp mắt. Mà hai người một đao một kiếm so chiêu ở giữa kia vẫn là khó phân thắng bại, lập tức trong khoảng thời gian ngắn không thể phân ra bên nào thắng bên nào thua, một người đứng ở gần vách núi nhất, lúc này nhảy lên chỗ cao nhất hô một tiếng: hai người kia là người mình, tiếp theo lại nhảy xuống, lập tức lại nhảy lên một lần nữa hô, bộ dáng kia cứ phải gọi là giống hệt như ếch đang nhảy, không biết mệt mỏi đi tới đi lui vận động.
Sau khi bị Lục Tiểu Thanh kéo cao cổ họng rống to mấy lần, Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường rất vinh hạnh được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, cả hai bên nhân mã lập tức nghe được lời nhắc nhở đầy nhiệt tình của nàng, người Vô Diễm mang đến đều là những người thân tín, tự nhiên là biết Vô Diễm muốn làm cái gì, một khi đã nghe thấy thì đương nhiên sẽ không tiếp tục "tiếp đón" hai người nữa, mà người Gia Luật Cuồng Sở mang đến, cũng đều biết nữ tử này là Vương phi của Dật Bắc Vương, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì mà nàng phải chạy trốn, nhưng là nghe được lời của nàng, theo bản năng cũng bỏ qua cho hai người.
Cái này thì tốt rồi, Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường thấy mọi người chung quanh không "tiếp đón" bọn họ nữa, không khỏi liếc nhau, chậm rãi vòng ra đứng ở phía bên ngoài trận chiến, trên người hai người cũng bị thương nhẹ, lúc này vừa vặn có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút, trong một lát chắc là sẽ không có người tìm đến bọn họ.
Lục Tiểu Lam giương mắt nhìn vị trí Lục Tiểu Thanh đang đứng, lại nhìn Vô Diễm cùng Gia Luật Cuồng Sở đang giao chiến kịch liệt ở trước mắt, không khỏi lắc đầu không dám vượt qua đi đến bên cạnh nàng, có thể đi vòng qua đao kiếm của hai người mà không bị thương cơ hội rất là thấp, không nặng thì nhẹ chắc chắn sẽ bị thương, vì cái mạng nhỏ này của mình, vẫn là nên đứng ở bên này xem cuộc chiến là tốt nhất.
Lục Tiểu Thanh mệt đến mức há mồm thở dốc, bất quá thấy Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường vì tiếng hô của mình mà đã thoát khỏi cuộc hỗn chiến, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vốn thầm nghĩ muốn làm cho người của Vô Diễm không cần tiếp tục phải giao đấu với hai người bọn họ nữa, không nghĩ tới người của Gia Luật Cuồng Sở cũng rất nể tình, sớm biết rằng như thế đã kêu lên từ lâu rồi.
Quay đầu lại thấy Vô Diễm cùng Gia Luật Cuồng Sở vẫn còn chưa phân được cao thấp, Lục Tiểu Thanh rất muốn nói với Vô Diễm, vì sao không thể không cần đánh cứ thế mà bỏ chạy, ngược lại còn muốn ở chỗ này cùng Gia Luật Cuồng Sở mài đao? Qua một lúc lâu, Lục Tiểu Thanh rốt cục mới nghĩ ra, nếu hỏi Vô Diễm vấn đề này, Vô Diễm chắc chắn sẽ nhìn nàng như nhìn quái vật mà nói: "Chẳng lẽ nàng cho rằng cướp nàng bỏ chạy, không đánh ngã tên Gia Luật Cuồng Sở kia, chúng ta có thể có thời gian quay trở về Đại Đường sao?"
Lục Tiểu Thanh suy nghĩ thật lâu sau, mới rốt cục nghĩ thông suốt, nếu không tiêu diệt Gia Luật Cuồng Sở cùng thủ hạ, chỉ đả thương Gia Luật Cuồng Sở, để cho bọn họ thần tốc quay trở về bất kỳ địa phương nào đó trên đất Mạt Hạt, thế thì đừng nói là quay trở về Đại Đường, có thể đi ra khỏi Mạt Hạt đúng là phúc tổ tiên mấy đời để lại.
Lục Tiểu Thanh thấy hai người vẫn chưa phân ra thắng bại, không khỏi cao giọng nói: "Gia Luật Cuồng Sở, thế nào, đã biết lợi hại chưa? Đừng tưởng rằng thiên hạ này chỉ có một mình ngươi, đúng là người thiển cận chưa từng thấy qua cảnh đời, ta thấy vận khí của ngươi cũng tốt thật, danh Khuynh Nam Vương uy chấn một phương chỉ là lừa gạt người, nếu bằng bản lãnh thật sự, ngươi? Hừ, chỉ sợ ngay cả Tiểu Lam nhà ta ngươi cũng không bằng ý chứ."
Thấy Gia Luật Cuồng Sở không nói lời nào, Lục Tiểu Thanh cười hớ hớ nói: "Ta xem ngươi vẫn là nên cầu xin tha thứ thì hơn, nếu tâm tình của ta vẫn tốt liền có thể tha cho ngươi một mạng, nếu lại đánh tiếp, thua thì liền từ vách núi này nhảy xuống cho ta, hoặc là ta trực tiếp cho năm ngựa xé xác ngươi, nếu không thì sẽ róc xương lọc thịt, ngươi muốn chọn con đường nào? Về lĩnh vực khổ hình chính là sở trường của ta."
Gia Luật Cuồng Sở cụ thể có giận hay không thì Lục Tiểu Thanh không biết, chỉ thấy động tác của hắn hình như nhìn hơi nhanh hơn một chút, Lục Tiểu Thanh không khỏi âm thầm cao hứng, nổi giận, sốt ruột, đây chính là điểm tối kị nhất khi quyết đấu, nếu trong lòng phập phồng, tư tưởng rối loạn, khẳng định sẽ bị đối thủ thừa dịp này ra tay, một chiêu này của mình chính là lấy từ chiêu mà Dương Quá học được từ Hoàng Dung, dùng chiêu này quả nhiên là có hiệu quả, không phát hiện tốc độ lại nhanh hơn, đây chính là hậu quả của việc trong lòng phập phồng, tư tưởng rối loạn.
Đang muốn đắc ý, xa xa truyền đến giọng nói của Khuynh Tường: "Ngươi đang làm cái gì vậy? Gia Luật Cuồng Sở tốc độ lại tăng lên hai tầng công lực rồi, vốn hắn đã bị người kia đè ép, hiện tại cơ hồ đã thoát khỏi sự đè ép đó, ngươi rốt cuộc là đang giúp bên nào vậy?Không biết nói thì đừng có nói."
Lục Tiểu Thanh lập tức ngạc nhiên, có lầm hay không, chính mình ngược lại đã giúp sai đối tượng rồi sao, tên Gia Luật Cuồng Sở này đúng là quái thai mà, lời mình nói với hắn toàn lời không hay ho, hắn sao lại có thể càng đánh càng hăng như thế được cơ chứ? Chẳng lẽ người này thật sự biến thái đến mức càng tàn bạo hắn, hắn ngược lại càng cao hứng hay sao.
Lục Tiểu Thanh trong đầu loạn chuyển, lập tức khoa trương dịu dàng nói: "Cuồng Sở, ta rất thích chàng nha, chàng xem chàng lớn lên suất như vậy, vóc người lại đẹp, địa vị lại cao, kỳ thật ta lần này rời đi không phải bởi vì muốn quay về Đại Đường, mà là đối với chàng thật sự là yêu mà không thể yêu, người ta muốn một mình có được chàng, nhưng là chàng lại đã có thê tử, ta là sợ chính mình sẽ không nhịn được mà đố kị, sẽ ruột gan đứt từng khúc, sẽ sống không bằng chết, cho nên mới hạ quyết tâm thật lớn từng bước quay đầu rời khỏi chàng như vậy.
Người ta là muốn chôn giấu tình yêu say đắm này ở trong lòng, là muốn ở nơi đất khách quê người yên lặng nhớ tới chàng, yên lặng thừa nhận sự thống khổ đến nhói tim, Cuồng Sở, người ta thật sự là không nghĩ tới chàng lại đối tốt với người ta như vậy, cư nhiên sẽ vì người ta mà ngàn dặm xa xôi đuổi theo, Sở, chàng nói xem ta cùng với chàng có được tính là sống chết có nhau, không tách không rời, yêu tận mây xanh, tình sâu hơn biển cả, a, Sở thương yêu của ta, vì chàng ta nguyện ý buông tha tất cả, vì chàng chết ta cũng nguyện ý.
A, trên có trời dưới có đất, ta cùng quân một lòng, đến khi sông cạn núi mòn, đất trời hợp làm một, mới dám cùng quân đoạn tuyệt." Buổi nói chuyện còn chưa kết thúc, Lục Tiểu Thanh không khỏi rùng mình liên tục, rất....rất buồn nôn, đáng ghét, mình lại cũng có thể nói ra được những lời ghê tởm đến thế, không biết cái tên biến thái trên cả biến thái kia có thấy ghê tởm không.
Lục Tiểu Thanh hai mắt sáng ngời nhìn hai người đang giao chiến ở trước mắt, thật sự là nhìn không ra hiệu quả của đoạn nói chuyện kia, không khỏi nghiêng đầu nhìn Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường ở phía xa xa, chỉ thấy hai người đều quay đầu đi, không có xem hai cao thủ đang giao đấu vô cùng phấn khích nữa, hai người hai vai run run, đầu một chút một chút lại cúi xuống, bộ dạng giống như đang nôn mửa.
Lục Tiểu Thanh lập tức im miệng, nửa ngày sau khi Lục Tiểu Lam đã trấn định lại, chuyển lời sang cho nàng: "Nói có trình độ thật, vốn hai người lực lượng ngang nhau, hiện tại Gia Luật Cuồng Sở đã đè ép được người đến giúp ngươi."
Lục Tiểu Thanh mồ hôi chảy ròng ròng, chảy như thác nước, có lầm hay không, sao làm như thế nào cũng đều là đang giúp Gia Luật Cuồng Sở vậy, chẳng lẽ Gia Luật Cuồng Sở này thật sự là vô địch đến mức này sao? Nước lửa không xâm, dầu muối cũng không tiến? Người này có phải là quá mức mạnh mẽ hay không, quá mạnh mẽ.
Xa xa lại truyền đến giọng nói của Khuynh Tường: "Không phải Gia Luật Cuồng Sở trở nên mạnh mẽ, mà người tới cứu ngươi trở nên yếu là do bị ảnh hưởng bởi mấy lời nói đó của ngươi, ngươi có thể đừng nói gì nữa được không? Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi thuần túy là đang gây thêm phiền phức hay sao?"
Lục Tiểu Thanh không khỏi ngửa đầu lên hỏi trời cao, lòng tốt vô biên của mình như thế nào lại nổi lên tác dụng phụ lớn như vậy? Xem ra mình thật sự phải nên học tập nguyên tắc: im lặng là vàng.
Giả bộ thương tâm đứng trầm tư, Lục Tiểu Thanh thật sự là không thể không thừa nhận mình quả là thiên tài, cư nhiên làm như vậy mà cũng tạo ra được hiệu quả ngược, giương mắt thấy Vô Diễm cùng Gia Luật Cuồng Sở vẫn còn đang giao đấu kịch liệt, vừa rồi tuy rằng mình nói mấy câu đó làm cho tình hình chiến sự biến hóa ngược, nhưng là một chút cũng nhìn không ra Vô Diễm ở bên kia không còn sức chống đỡ, chàng vẫn hoàn toàn không có bị bại tướng.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua cuộc hỗn chiến phía bên kia, tốt lắm, rất cường đại, dưới đất có rất nhiều thi thể, số còn lại trên người dù ít dù nhiều ai cũng dính phải máu tươi, Lục Tiểu Thanh chưa từng gặp qua loại trường hợp như thế này, gần trăm người chém giết lẫn nhau, nào là đao quang kiếm ảnh, nào là máu tươi bay tán loạn, không, vẫn chưa đến tình trạng đó, chính là nên ngã xuống liền ngã xuống, không có ngã xuống thì liền tiếp tục chiến đấu.
Cũng không có nhìn thấy cảnh tượng thê thảm thiếu tay gãy chân gì đó, cho nên Lục Tiểu Thanh sau khi nhìn một lượt, cũng không có phản ứng gì liền quay đầu lại, bất quá chỉ là chảy chút máu mà thôi, không phải là chuyện lớn gì, bất quá cũng không dám nhìn lâu, mình cũng chưa từng gặp qua cảnh giết người như thế, chỉ sợ càng nhìn thì sẽ càng bị ám ảnh, về sau sẽ ăn không ngon ngủ không yên mất.
Thấy Vô Diễm cùng Gia Luật Cuồng Sở vẫn còn đang chơi trò so kiếm, tuy rằng mới được tiến hành cũng chỉ được một lát, bất quá Lục Tiểu Thanh lại cảm thấy như là đã lâu lắm rồi, chuyện này tuyệt đối phải nhanh chóng giải quyết mới được, bởi vì ai có thể đảm bảo là Gia Luật Cuồng Sở sẽ không dẫn thêm người đến chứ, nếu đây chỉ là một đội quân tiên phong, phía sau còn có một đại đội nữa, thế thì không phải bọn họ sẽ chết chắc hay sao? Thời gian chính là vàng bạc, thời gian chính là sinh mệnh, Lục Tiểu Thanh luôn làm theo tôn chỉ này.
Nhíu mày suy nghĩ một lát, Lục Tiểu Thanh đột nhiên cười hề hề, sau đó cao giọng nói: "Vô Diễm, Vô Diễm, ta yêu chàng, tựa như chuột yêu gạo, nếu không có gạo chuột sẽ chết đói." Chỉ xướng có bốn câu đã thấy Vô Diễm hụt một bước, thiếu chút nữa bị Gia Luật Cuồng Sở chém trúng một đao.
Lục Tiểu Thanh trên trán xuất hiện n đường hắc tuyến, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ cách này cũng không được, Vô Diễm này thật sự là thích bắt bẻ, huynh rốt cuộc muốn ta phối hợp như thế nào đây? Nói những lời dữ tợn với tên kia thì lại làm tăng thêm sức chiến đấu cho hắn, đối với hắn khẩu phật tâm xà thì huynh lại nghe không lọt, cuối cùng đối với huynh mãnh liệt một chút, thì lại làm cho huynh kích động thiếu chút nữa thì trúng chiêu, đúng là nan giải, vấn đề này thật sự đúng là cần phải có kỹ thuật cao a~."
Xa xa Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường vốn đang tương trợ cho nhau để đi đến chỗ nàng, xem thử xem hai người bọn họ có thể xuyên qua hai màn kiếm kia để đem Lục Tiểu Thanh sang bên này được hay không, dù sao đứng ở trên vách đá như vậy, không cẩn thận một chút thôi là có thể bị ngã xuống vách núi, vừa nghe Lục Tiểu Thanh xướng bài ca rung động lòng người đó, hai người lập tức đồng thời cùng dừng lại cước bộ, Lục Tiểu Lam không khỏi nâng tay chống trán, mặt nhăn mày nhíu, thật sự là mất mặt mà.
Khuynh Tường hai vai rung động kịch liệt thật sự là không thể nhịn được nữa, cười to ha ha: "Lục Tiểu Lam, đây chính là chủ tử của ngươi sao? Trời ạ, ta xem ngươi vẫn là sớm một chút nên cắt đứt quan hệ với nàng sẽ tốt hơn, người tài giỏi như thế, đừng nói mặt của ngươi, chính là ta đi theo nàng cũng bị mất hết mặt mũi rồi còn đâu, ta thật không biết Vương xem trọng nàng ở điểm nào nữa không biết, sao có thể cho rằng nàng rất được cơ chứ? Quả thật nàng chính là người ngốc nhất."
Lục Tiểu Lam hít sâu một hơi nói: "Ta nghĩ không cần đi đến chỗ nàng làm gì, chúng ta vẫn là đi đến bên kia thì hơn, dù sao nàng cũng không có nguy hiểm gì đâu, ta cảm thấy đau đầu." Vừa nói vừa lập tức xoay người đi về phía bên cạnh, Khuynh Tường ở bên cạnh một bên cười to, một bên miệng vết thương bởi vì cười kịch liệt quá mà đau nhức, thân mình run run đi theo Lục Tiểu Lam xoay người, không còn ý niệm cần phải qua bên kia mang Lục Tiểu Thanh sang bên này nữa.
Lục Tiểu Thanh đưa tay lên vỗ vỗ mặt mình, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ bởi vì ta đã lâu không được gặp Vô Diễm, nên đã cao hứng quá, hôm nay như thế nào lại phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác thế này, có phải là bởi vì ta bảo trì không sợ hãi quá mức, cho nên mới trở thành óc bã đậu như thế này hay sao? Ừm, Vô Diễm, đều là lỗi của huynh, đến rất đúng lúc, ta hiện tại cũng đã đem huynh trở thành thiên thần mất rồi."
Lời này có vẻ không sai, Lục Tiểu Thanh đã đem Vô Diễm trở thành người vạn năng, mặc kệ trước mặt là đứa trẻ lên ba, hay là Khuynh Nam Vương uy chấn cả một vùng Mạt Hạt, thì nàng đều đúng lý hợp tình cho rằng Vô Diễm sẽ thắng, chỉ cần có Vô Diễm, tuyệt đối mọi chuyện đều sẽ được giải quyết, có trách thì trách lúc gặp mặt, Vô Diễm lộ ra hai chiêu quá suất, ở trong mắt người không biết võ công như Lục Tiểu Thanh mà nói, chỉ có cao thủ võ lâm vô địch thiên hạ mới ra chiêu suất đến vậy, đương nhiên sẽ cho rằng võ công của Vô Diễm chính là đệ nhất thiên hạ.
Lục Tiểu Thanh hít sâu một hơi, bình tĩnh lại tâm trạng cao hứng của mình một chút, sau hai giây trầm mặc, cứ im lặng thì thật sự cảm thấy rất có lỗi với bản thân, đương nhiên càng cảm thấy có lỗi với Vô Diễm hơn, không khỏi bắt đầu liên tiếp hô: "Vô Diễm cố lên, Vô Diễm cố lên."
Chiêu này rốt cuộc lại có hiệu quả, tuy rằng chưa nhìn ra được là ai thắng ai thua, bất quá Gia Luật Cuồng Sở bị Vô Diễm đâm trúng vài kiếm, Lục Tiểu Thanh tinh mắt nhìn thấy rõ ràng, lập tức nhảy dựng lên hoan hô nói: "Vô Diễm, làm thịt hắn cho ta, hắn dám bắt nạt ta, không muốn sống nữa chăng, làm thịt hắn, làm thịt hắn."
Chỉ thấy Gia Luật Cuồng Sở ở dưới sự công kích như mưa rào của Vô Diễm, phải liên tục lui về phía sau, trên người trúng thêm rất nhiều kiếm của Vô Diễm, ánh mắt của Gia Luật Cuồng Sở lúc này như điên cuồng, liên tục gào thét, lại bị Vô Diễm đè ép, làm hắn chỉ có thể chống đỡ chứ không tấn công được, không có sức đánh trả.
Lục Tiểu Thanh nhìn mà mở cờ trong bụng, vui rạo rực, ở tại chỗ nhảy lên ba trượng, cao giọng trầm trồ khen ngợi: "A, a, đánh chết hắn, đánh chết hắn, Vô Diễm thật là lợi hại, đánh chết con ruồi này đi, thắng rồi, thắng rồi, ta muốn quay trở về Đại Đường, ta có thể quay trở về Đại Đường rồi."
Trong lúc nhất thời kích động ở tại chỗ vừa nhảy vừa hoan hô, trong mắt thấy Gia Luật Cuồng Sở hai chân mềm nhũn, tay phải bị một kiếm của Vô Diễm đâm trúng, lập tức tay run lên, bảo đao trong tay keng một tiếng liền rơi xuống đất, Gia Luật Cuồng Sở sắc mặt lập tức vô cùng khó coi.
Lục Tiểu Thanh kêu cứ phải gọi là vô cùng phấn chấn, nhảy lên một phát thật cao làm động tác chiến thắng kinh điển, nửa ngày lại không thấy mình chạm đất, Lục Tiểu Thanh lập tức thầm nghĩ: "Chẳng lẽ ta cao hứng quá đã kích thích đến tiềm năng, mình cũng biết khinh công sao? Sao nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy chạm đất."
Vừa nghĩ vừa cúi đầu nhìn nhìn dưới chân, chỉ thấy dưới chân trống rỗng, loáng thoáng nhìn thấy cảnh sắc xanh biếc, mà khoảng cách trước mũi chân với góc đất bằng phẳng là mười hai li, Lục Tiểu Thanh lập tức cảm thấy đầu óc trống rỗng, OMG, đến giây phút thắng lợi cuối cùng thì cư nhiên tự mình lại nhảy xuống vực.
Mắt thấy rất nhanh sẽ rơi xuống vách núi, trong bộ óc trống rỗng của Lục Tiểu Thanh lúc này chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là: sẽ bị Vô Diễm mắng chết mất, chuyện thứ hai chính là mong tác giả bảo trì định luật dành cho nhân vật chính trong các bộ tiểu thuyết, cho dù nhảy xuống vực nhưng không chết, chuyện thứ ba chính là, nếu có xuyên không lần nữa, xin cho ta xuyên đến Hậu Đường, ta muốn được nhìn thấy Lý Dục cùng Triệu Khuông Dận [2], tiếp theo một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang lên: "Ta nhảy vực rồi."
Vô Diễm đang chuẩn bị giải quyết Gia Luật Cuồng Sở, sau đó sẽ xoay người mang Tiểu Thanh rời đi, không nghĩ tới còn chưa làm xong, thì ở phía sau truyền một tiếng kêu thảm thiết: ta nhảy vực rồi, lập tức kinh hoàng vội vàng quay đầu lại, khóe mắt thấy đỉnh đầu của Lục Tiểu Thanh chợt lóe sau đó liền đã biến mất ở dưới vách núi, Vô Diễm trong nháy mắt chỉ cảm thấy trái tim mình đã ngừng đập, lập tức không chút nghĩ ngợi, thả mình nhảy xuống theo Lục Tiểu Thanh.
********
[1] Hai nhân vật trong truyện kiếm hiệp của tác giả Cổ Long
Tây Môn Xuy Tuyết là một kiếm khách tuyệt đỉnh với hình ảnh của một đại hiệp chuyên mặc áo trắng và là khắc tinh của cái ác. Nổi tiếng với Nhất Kiếm Tây Lai và Lãnh Ngạo Kiếm Tuyết,Tây Môn Xuy Tuyết tuy bề ngoài lạnh lùng như tuyết nhưng thực chất là một người trọng nghĩa khí nhất là tình bạn. Anh ta sử dụng kiếm điêu luyện, chớp mắt có thể lấy mạng đối thủ.
Diệp Cô Thành là một nhân vật truyền kỳ và huyền thoại vào loại bậc nhất trong thế giới của Cổ Long. Y thành danh bởi chiêu kiếm Thiên Ngoại Phi Tiên
Trận chiến thần thánh giữa Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành. Thật giả lẫn lộn khiến các phe phái không ngừng đấu đá lẫn nhau. Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành được mệnh danh là thần kiếm, cao thủ số một võ lâm. Hai cao thủ quyết chiến một trận đấu có một không hai trong lịch sử...
[2] Lý Dục còn có tên khác là Lý Tòng Gia (李從嘉), là vị vua cuối cùng nước Nam Đường thời Ngũ Đại Thập Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Nam Đường được thành lập sau thời nhà Đường.
Triệu Khuông Dận là Tống Thái Tổ, là Hoàng Đế khai quốc của triều đại nhà Tống.
Chỉ thấy Vô Diễm đang ở giữa không trung hướng về phía Lục Tiểu Thanh nở một nụ cười vui mừng, trường kiếm ở trong tay căn bản cũng không có chậm bổ xuống, trực tiếp chém về phía Gia Luật Cuồng Sở, Gia Luật Cuồng Sở thấy Vô Diễm thế tới rất nhanh, khuôn mặt lạnh lùng trở tay muốn bắt lấy Lục Tiểu Thanh, mà roi ngựa trên tay phải cũng vung lên phất về phía Vô Diễm.
Bản lãnh của Vô Diễm cũng không phải dễ để cho người ta đùa bỡn như vậy, người ở giữa không trung hai mắt nhíu lại, mũi kiếm nhọn trong tay chĩa xuống, một kiếm liền nghênh đón roi ngựa đang đánh tới, Gia Luật Cuồng Sở chỉ cảm thấy có một cỗ lực lớn từ trên roi ngựa trong nháy mắt đánh úp lại, tay trái còn chưa kịp chụp lấy Lục Tiểu Thanh, roi ngựa ở trong tay phải đã bị kình lực một kiếm của Vô Diễm làm cho đứt thành từng đoạn.
Vô Diễm thế tới không ngừng, chân phải xoay sang trái một chút, thân hình nhoáng lên liền hướng Gia Luật Cuồng Sở đánh tới, trường kiếm trong tay xoay tròn tạo thành kiếm hoa hướng vào trước ngực Gia Luật Cuồng Sở đâm tới. Gia Luật Cuồng Sở cũng không phải là người không có năng lực, vừa rồi chính là gấp rút vung roi ngựa ra, cũng không phải là binh khí tốt, dùng để đối phó với kẻ kém mình thì còn được, nhưng dùng để đối phó với cao thủ ngang cơ với mình, đương nhiên sẽ bị rơi xuống thế hạ phong.
Cao thủ so chiêu tranh nhau từng li, roi ngựa tiên cơ gì đó đã bị Vô Diễm phá hủy, cũng chỉ có thể vội vàng đáp trả, Gia Luật Cuồng Sở lập tức thân hình vừa động, cũng không đi bắt Lục Tiểu Thanh đang đứng ở phía sau nữa, nghiêng người tránh một kiếm đang đâm về phía ngực mình của Vô Diễm, lách mình tách khỏi vị trí đó, Vô Diễm vừa vặn cướp lấy vị trí đó Gia Luật Cuồng Sở, đứng bên cạnh Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh lập tức cao hứng kêu lên: "Vô Diễm."
Vô Diễm cũng không xoay người ứng phó với Gia Luật Cuồng Sở, hai mắt nhìn chăm chú vào Lục Tiểu Thanh, nửa ngày nói: "Nàng không sao chứ?"
Lục Tiểu Thanh cười tủm tỉm nói: "Không có việc gì, huynh nếu tối nay mới đến, thì ta mới đúng là sẽ xảy ra chuyện đó."
Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh ý cười trong suốt nói với chàng như thế, hiển nhiên nàng cũng không bị thương tổn gì, lập tức gật đầu, xoạt một tiếng xoay người chống lại Gia Luật Cuồng Sở đã đứng vững ở phía đối diện, trường kiếm trong tay chếch một góc bốn mươi lăm độ chỉ vào mặt đất, gió thổi lay động hắc y cùng mái tóc đen nhánh của chàng, khí phách toàn thân hiện rõ vô cùng, Lục Tiểu Thanh đứng ở phía sau chàng không khỏi thầm khen một tiếng: "Suất, cao thủ chính là cao thủ, khí chất đúng là cao hơn ta một chút." Mà đội kị mã đi theo Vô Diễm đến cũng đang đối phó với người của Gia Luật Cuồng Sở.
Gia Luật Cuồng Sở lạnh lùng liếc mắt nhìn quét qua chiến trường một cái, thấy người của Vô Diễm cùng người của mình đang giao chiến, trên cơ bản lực lượng hai bên là ngang nhau, mơ hồ cảm thấy phe kia còn cao hơn phe mình một bậc, ánh mắt không khỏi lạnh hơn vài phần, quay đầu nhìn Vô Diễm, bình tĩnh rút bảo đao dắt ở bên hông ra, vung lên chỉ thẳng vào Vô Diễm đang hướng trường kiếm về phía hắn.
Hai người cùng lạnh, cùng khí phách, cùng là thống lĩnh lâm quân một phương, khác biệt duy nhất chính là cặp mắt của Gia Luật Cuồng Sở tràn ngập âm trầm cùng thị huyết, như sói rình mồi, hàm chứa hung tàn, làm cho người ta nhìn đã cảm thấy rét run.
Mà Vô Diễm chính là một con hổ, cao quý, lạnh lùng, khí thế uy chấn thiên hạ, khí chất toát ra từ trên người kia là lạnh nhạt, xa cách, là một khí chất uy nghiêm bẩm sinh, không có hung tàn, không có âm trầm, không có thị huyết, chỉ có cuồng ngạo.
Hai người lẳng lặng đối diện nhau, không ai ra tay trước, hai người trong lúc đó có một luồng khí vô hình trung bao quanh hai người, chính là Lục Tiểu Thanh không phải là người học võ nên không thể phát hiện ra được, Lục Tiểu Thanh thật cẩn thận lui về phiá sau hai bước, đầu năm nay cần phải hiểu được rằng quân tử phải biết phòng thân, mình đã không thể giúp được gì thì thôi đi, nếu còn gây thêm phiền phức nữa thì cũng không phải là chuyện vui gì đâu, nhưng quan trọng nhất chính là sinh mệnh là đáng quý nhất, hai người này rõ ràng là thuộc cấp bậc cao thủ so chiêu, ai mà biết được có phải giống như trong tiểu thuyết đã miêu tả sẽ phải đánh tới đánh lui, phân định thắng bại hay không cơ chứ, nếu một trong hai người mà không cẩn thận một chút thôi, không biết chừng mình sẽ chẳng còn được nhìn thấy ánh thái dương ngày mai ý chứ, nếu mà bị ngộ thương, chẳng phải là sẽ bị hộc máu mồm hay sao.
Gia Luật Cuồng Sở nhìn Vô Diễm ở trước mặt khí thế không kém hắn, vô tình cong cong khóe miệng nói: "Ngươi là ai?"
Vô Diễm còn chưa lên tiếng, Lục Tiểu Thanh ở phía sau lập tức lên tiếng phụ họa: "Ngươi không có tư cách biết." Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh trả lời thay chàng, tự nhiên cũng không nhúc nhích nhìn Gia Luật Cuồng Sở.
Gia Luật Cuồng Sở hai mắt càng thêm lạnh: "Như thế nào lại để một nữ nhân giúp ngươi nói chuyện như thế?"
Lục Tiểu Thanh lập tức tranh lời: "Ai cần ngươi lo, không phải là do ngươi hâm mộ Vô Diễm có người hỗ trợ, còn ngươi không có đó chứ? Hừ, chỉ bằng ngươi đời này cho dù muốn cũng chẳng có ai hỗ trợ ngươi đâu, gì chứ, ta là người ngươi có thể cướp là cướp được hay sao? Không phải chỉ là Vương của Mạt Hạt thôi sao, làm như là mình tài giỏi lắm không bằng, nói cho ngươi biết, bổn tiểu thư còn có rất nhiều núi cao để dựa vào, ngươi dám đắc tội ta, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp dành cho ngươi đâu."
Khó khăn lắm mới có thể được hãnh diện như lúc này, Lục Tiểu Thanh trong lòng thầm kêu: thật là sảng khoái, ban đầu mặc dù có Xuất Trần bảo vệ, bất quá người kia cũng vẫn là Nhị Vương huynh của Xuất Trần, dù thế nào cũng không có biện pháp công nhiên trở mặt, sau đó Quân Hiên đến càng không thể có được cơ hội trở mặt, Quân Hiên vốn không biết võ công, sao có thể chống lại Gia Luật Cuồng Sở này được, lại nói cũng là do phải chuẩn bị kế hoạch chạy trốn chu toàn, những lời này muốn nói cũng không dám nói, đương nhiên cũng không có thời gian nói, hiện tại lại khác, có Vô Diễm đến đây, hắc hắc, tự nhiên là có thể muốn như thế nào liền như thế ấy, có Vô Diễm bảo vệ, mình còn sợ ai nữa chứ.
Gia Luật Cuồng Sở liếc mắt trừng Lục Tiểu Thanh một cái, sau lại mở miệng nói với Vô Diễm: "Ngươi gọi là Vô Diễm."
Vô Diễm mắt sắc nhìn Gia Luật Cuồng Sở đã bị vài lời vừa rồi của Lục Tiểu Thanh làm cho kích thích, tay cầm bảo đao hơi run lên một chút, chàng lập tức không có đáp lời Gia Luật Cuồng Sở, thân hình vừa động liền đánh về phía Gia Luật Cuồng Sở, trường kiếm trong tay ở không trung xoay tròn tạo thành ba mũi kiếm hoa, một hướng mặt Gia Luật Cuồng Sở, một hướng cổ họng, một hướng trước ngực, quả nhiên là ngoan độc.
Lục Tiểu Thanh ở một bên lập tức ngạc nhiên, trong lúc nhất thời cao hứng đã gọi thẳng tên của Vô Diễm, còn nói cái gì mà không nói cho Gia Luật Cuồng Sở, bây giờ không phải là đã để cho người khác biết rồi hay sao, mình thật sự là ngu ngốc mà, không khỏi hắc hắc cười sán lạn hai tiếng, thấy hai người đã bắt đầu giao chiến, liền lại lui về phía sau hai bước.
Trong mắt Vô Diễm cùng Gia Luật Cuồng Sở chỉ có giao phong, động tác nhanh đến mức làm cho người ta cảm giác không phải là người, đương nhiên đây chính là góc độ mà Lục Tiểu Thanh đem ra so sánh với tốc độ động tác của mình, hai mắt nhìn thấy tất cả đều là đao quang kiếm ảnh, hai người bay qua bay lại, truy đuổi kịch liệt, thật sự là nhìn không ra cái gì với cái gì, Lục Tiểu Thanh không khỏi thầm than một tiếng, tuy rằng mình nhìn chả hiểu gì cả, nhưng nếu đem trận quyết đấu của hai cao thủ ở trước mắt so với trận quyết đấu mà bao nhiêu cao thủ phải tha thiết ước mơ của Tây Môn Xuy Tuyết cùng Diệp Cô Thành (1) được chiếu ở trên TV, thì quả thật không cách nào so sánh được.
Toàn bộ cũng chỉ là chém lung tung loạn xì ngầu mà thôi, kia có thể được gọi là có một chút bi tráng, thê lương, như mộng như ảo, như thơ như họa hay sao? Thật sự là làm cho người ta thất vọng, ban đầu tính ôm khoai tây chiên, sau đó tươi cười bí hiểm, vừa ăn vừa quan sát, hiện tại một chút thèm ăn cũng đều không có, thật sự là không có diễn hay như ở trong TV.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía sau Vô Diễm cùng Gia Luật Cuồng Sở, chỉ thấy người Vô Diễm mang đến đang cùng người của Gia Luật Cuồng Sở hỗn chiến, thật phấn khích, thật hỗn loạn, hỗn loạn đến mức Lục Tiểu Thanh căn bản không biết đâu là người do Vô Diễm mang tới, đâu là người của Gia Luật Cuồng Sở, hai bên đều ăn mặc không khác nhau là mấy, vì khoảng cách hơi xa nên không nhìn rõ được khuôn mặt, chờ đến khi mình nhìn rõ đâu là người Mạt Hạt, thì cũng không biết hắn đã bị chém hay là đã chuyển tới một vị trí khác rồi.
Lục Tiểu Thanh sau khi lắc lắc đầu, chuyên tâm ở trong đám người tìm Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường, hai người kia thì mình quá quen thuộc rồi, dù thế nào cũng sẽ không nhìn lầm, còn thật sự chuyên chú tìm hai người ở trong đám người đang hỗn chiến, chỉ thấy Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường đang đứng ở một chỗ, hai người vung đao đối phó người chung quanh, bởi vì người của Gia Luật Cuồng Sở biết bọn họ là kẻ địch, mà người của Vô Diễm lại không biết bọn họ rốt cuộc là loại người nào, cho nên hai bên nhân mã đều phải tiếp đón, làm cho hai người phải đối phó mệt lả người.
Lục Tiểu Thanh vội cao giọng nói: "Hai người kia là người mình, đừng nghĩ sai nha." Thấy mọi người chung quanh không có phản ứng, vẫn như cũ ở trong hỗn chiến làm theo ý mình, Lục Tiểu Thanh hiếm khi lại ảo não vì mình không có nội công, ngoại công gì đó như lúc này, hiện tại muốn dùng lại không có hiệu quả gì.
Lập tức hít sâu một hơi nhảy lên chỗ cao, rất nhanh mà lớn tiếng quát: "Hai người kia là người mình."
Một câu hô xong lập tức lại nhảy xuống, đồng thời lại hít một hơi, nhảy lên cao giọng nói: "Hai người kia là người mình."
Chỉ thấy tầng ngoài cùng tầng trong trên đoạn vách đá mọi người vẫn đang tiếp tục hỗn chiến, nào là máu, nào là đao, nào là kiếm, khắp nơi bay loạn trông rất đẹp mắt. Mà hai người một đao một kiếm so chiêu ở giữa kia vẫn là khó phân thắng bại, lập tức trong khoảng thời gian ngắn không thể phân ra bên nào thắng bên nào thua, một người đứng ở gần vách núi nhất, lúc này nhảy lên chỗ cao nhất hô một tiếng: hai người kia là người mình, tiếp theo lại nhảy xuống, lập tức lại nhảy lên một lần nữa hô, bộ dáng kia cứ phải gọi là giống hệt như ếch đang nhảy, không biết mệt mỏi đi tới đi lui vận động.
Sau khi bị Lục Tiểu Thanh kéo cao cổ họng rống to mấy lần, Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường rất vinh hạnh được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, cả hai bên nhân mã lập tức nghe được lời nhắc nhở đầy nhiệt tình của nàng, người Vô Diễm mang đến đều là những người thân tín, tự nhiên là biết Vô Diễm muốn làm cái gì, một khi đã nghe thấy thì đương nhiên sẽ không tiếp tục "tiếp đón" hai người nữa, mà người Gia Luật Cuồng Sở mang đến, cũng đều biết nữ tử này là Vương phi của Dật Bắc Vương, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì mà nàng phải chạy trốn, nhưng là nghe được lời của nàng, theo bản năng cũng bỏ qua cho hai người.
Cái này thì tốt rồi, Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường thấy mọi người chung quanh không "tiếp đón" bọn họ nữa, không khỏi liếc nhau, chậm rãi vòng ra đứng ở phía bên ngoài trận chiến, trên người hai người cũng bị thương nhẹ, lúc này vừa vặn có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút, trong một lát chắc là sẽ không có người tìm đến bọn họ.
Lục Tiểu Lam giương mắt nhìn vị trí Lục Tiểu Thanh đang đứng, lại nhìn Vô Diễm cùng Gia Luật Cuồng Sở đang giao chiến kịch liệt ở trước mắt, không khỏi lắc đầu không dám vượt qua đi đến bên cạnh nàng, có thể đi vòng qua đao kiếm của hai người mà không bị thương cơ hội rất là thấp, không nặng thì nhẹ chắc chắn sẽ bị thương, vì cái mạng nhỏ này của mình, vẫn là nên đứng ở bên này xem cuộc chiến là tốt nhất.
Lục Tiểu Thanh mệt đến mức há mồm thở dốc, bất quá thấy Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường vì tiếng hô của mình mà đã thoát khỏi cuộc hỗn chiến, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vốn thầm nghĩ muốn làm cho người của Vô Diễm không cần tiếp tục phải giao đấu với hai người bọn họ nữa, không nghĩ tới người của Gia Luật Cuồng Sở cũng rất nể tình, sớm biết rằng như thế đã kêu lên từ lâu rồi.
Quay đầu lại thấy Vô Diễm cùng Gia Luật Cuồng Sở vẫn còn chưa phân được cao thấp, Lục Tiểu Thanh rất muốn nói với Vô Diễm, vì sao không thể không cần đánh cứ thế mà bỏ chạy, ngược lại còn muốn ở chỗ này cùng Gia Luật Cuồng Sở mài đao? Qua một lúc lâu, Lục Tiểu Thanh rốt cục mới nghĩ ra, nếu hỏi Vô Diễm vấn đề này, Vô Diễm chắc chắn sẽ nhìn nàng như nhìn quái vật mà nói: "Chẳng lẽ nàng cho rằng cướp nàng bỏ chạy, không đánh ngã tên Gia Luật Cuồng Sở kia, chúng ta có thể có thời gian quay trở về Đại Đường sao?"
Lục Tiểu Thanh suy nghĩ thật lâu sau, mới rốt cục nghĩ thông suốt, nếu không tiêu diệt Gia Luật Cuồng Sở cùng thủ hạ, chỉ đả thương Gia Luật Cuồng Sở, để cho bọn họ thần tốc quay trở về bất kỳ địa phương nào đó trên đất Mạt Hạt, thế thì đừng nói là quay trở về Đại Đường, có thể đi ra khỏi Mạt Hạt đúng là phúc tổ tiên mấy đời để lại.
Lục Tiểu Thanh thấy hai người vẫn chưa phân ra thắng bại, không khỏi cao giọng nói: "Gia Luật Cuồng Sở, thế nào, đã biết lợi hại chưa? Đừng tưởng rằng thiên hạ này chỉ có một mình ngươi, đúng là người thiển cận chưa từng thấy qua cảnh đời, ta thấy vận khí của ngươi cũng tốt thật, danh Khuynh Nam Vương uy chấn một phương chỉ là lừa gạt người, nếu bằng bản lãnh thật sự, ngươi? Hừ, chỉ sợ ngay cả Tiểu Lam nhà ta ngươi cũng không bằng ý chứ."
Thấy Gia Luật Cuồng Sở không nói lời nào, Lục Tiểu Thanh cười hớ hớ nói: "Ta xem ngươi vẫn là nên cầu xin tha thứ thì hơn, nếu tâm tình của ta vẫn tốt liền có thể tha cho ngươi một mạng, nếu lại đánh tiếp, thua thì liền từ vách núi này nhảy xuống cho ta, hoặc là ta trực tiếp cho năm ngựa xé xác ngươi, nếu không thì sẽ róc xương lọc thịt, ngươi muốn chọn con đường nào? Về lĩnh vực khổ hình chính là sở trường của ta."
Gia Luật Cuồng Sở cụ thể có giận hay không thì Lục Tiểu Thanh không biết, chỉ thấy động tác của hắn hình như nhìn hơi nhanh hơn một chút, Lục Tiểu Thanh không khỏi âm thầm cao hứng, nổi giận, sốt ruột, đây chính là điểm tối kị nhất khi quyết đấu, nếu trong lòng phập phồng, tư tưởng rối loạn, khẳng định sẽ bị đối thủ thừa dịp này ra tay, một chiêu này của mình chính là lấy từ chiêu mà Dương Quá học được từ Hoàng Dung, dùng chiêu này quả nhiên là có hiệu quả, không phát hiện tốc độ lại nhanh hơn, đây chính là hậu quả của việc trong lòng phập phồng, tư tưởng rối loạn.
Đang muốn đắc ý, xa xa truyền đến giọng nói của Khuynh Tường: "Ngươi đang làm cái gì vậy? Gia Luật Cuồng Sở tốc độ lại tăng lên hai tầng công lực rồi, vốn hắn đã bị người kia đè ép, hiện tại cơ hồ đã thoát khỏi sự đè ép đó, ngươi rốt cuộc là đang giúp bên nào vậy?Không biết nói thì đừng có nói."
Lục Tiểu Thanh lập tức ngạc nhiên, có lầm hay không, chính mình ngược lại đã giúp sai đối tượng rồi sao, tên Gia Luật Cuồng Sở này đúng là quái thai mà, lời mình nói với hắn toàn lời không hay ho, hắn sao lại có thể càng đánh càng hăng như thế được cơ chứ? Chẳng lẽ người này thật sự biến thái đến mức càng tàn bạo hắn, hắn ngược lại càng cao hứng hay sao.
Lục Tiểu Thanh trong đầu loạn chuyển, lập tức khoa trương dịu dàng nói: "Cuồng Sở, ta rất thích chàng nha, chàng xem chàng lớn lên suất như vậy, vóc người lại đẹp, địa vị lại cao, kỳ thật ta lần này rời đi không phải bởi vì muốn quay về Đại Đường, mà là đối với chàng thật sự là yêu mà không thể yêu, người ta muốn một mình có được chàng, nhưng là chàng lại đã có thê tử, ta là sợ chính mình sẽ không nhịn được mà đố kị, sẽ ruột gan đứt từng khúc, sẽ sống không bằng chết, cho nên mới hạ quyết tâm thật lớn từng bước quay đầu rời khỏi chàng như vậy.
Người ta là muốn chôn giấu tình yêu say đắm này ở trong lòng, là muốn ở nơi đất khách quê người yên lặng nhớ tới chàng, yên lặng thừa nhận sự thống khổ đến nhói tim, Cuồng Sở, người ta thật sự là không nghĩ tới chàng lại đối tốt với người ta như vậy, cư nhiên sẽ vì người ta mà ngàn dặm xa xôi đuổi theo, Sở, chàng nói xem ta cùng với chàng có được tính là sống chết có nhau, không tách không rời, yêu tận mây xanh, tình sâu hơn biển cả, a, Sở thương yêu của ta, vì chàng ta nguyện ý buông tha tất cả, vì chàng chết ta cũng nguyện ý.
A, trên có trời dưới có đất, ta cùng quân một lòng, đến khi sông cạn núi mòn, đất trời hợp làm một, mới dám cùng quân đoạn tuyệt." Buổi nói chuyện còn chưa kết thúc, Lục Tiểu Thanh không khỏi rùng mình liên tục, rất....rất buồn nôn, đáng ghét, mình lại cũng có thể nói ra được những lời ghê tởm đến thế, không biết cái tên biến thái trên cả biến thái kia có thấy ghê tởm không.
Lục Tiểu Thanh hai mắt sáng ngời nhìn hai người đang giao chiến ở trước mắt, thật sự là nhìn không ra hiệu quả của đoạn nói chuyện kia, không khỏi nghiêng đầu nhìn Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường ở phía xa xa, chỉ thấy hai người đều quay đầu đi, không có xem hai cao thủ đang giao đấu vô cùng phấn khích nữa, hai người hai vai run run, đầu một chút một chút lại cúi xuống, bộ dạng giống như đang nôn mửa.
Lục Tiểu Thanh lập tức im miệng, nửa ngày sau khi Lục Tiểu Lam đã trấn định lại, chuyển lời sang cho nàng: "Nói có trình độ thật, vốn hai người lực lượng ngang nhau, hiện tại Gia Luật Cuồng Sở đã đè ép được người đến giúp ngươi."
Lục Tiểu Thanh mồ hôi chảy ròng ròng, chảy như thác nước, có lầm hay không, sao làm như thế nào cũng đều là đang giúp Gia Luật Cuồng Sở vậy, chẳng lẽ Gia Luật Cuồng Sở này thật sự là vô địch đến mức này sao? Nước lửa không xâm, dầu muối cũng không tiến? Người này có phải là quá mức mạnh mẽ hay không, quá mạnh mẽ.
Xa xa lại truyền đến giọng nói của Khuynh Tường: "Không phải Gia Luật Cuồng Sở trở nên mạnh mẽ, mà người tới cứu ngươi trở nên yếu là do bị ảnh hưởng bởi mấy lời nói đó của ngươi, ngươi có thể đừng nói gì nữa được không? Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi thuần túy là đang gây thêm phiền phức hay sao?"
Lục Tiểu Thanh không khỏi ngửa đầu lên hỏi trời cao, lòng tốt vô biên của mình như thế nào lại nổi lên tác dụng phụ lớn như vậy? Xem ra mình thật sự phải nên học tập nguyên tắc: im lặng là vàng.
Giả bộ thương tâm đứng trầm tư, Lục Tiểu Thanh thật sự là không thể không thừa nhận mình quả là thiên tài, cư nhiên làm như vậy mà cũng tạo ra được hiệu quả ngược, giương mắt thấy Vô Diễm cùng Gia Luật Cuồng Sở vẫn còn đang giao đấu kịch liệt, vừa rồi tuy rằng mình nói mấy câu đó làm cho tình hình chiến sự biến hóa ngược, nhưng là một chút cũng nhìn không ra Vô Diễm ở bên kia không còn sức chống đỡ, chàng vẫn hoàn toàn không có bị bại tướng.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua cuộc hỗn chiến phía bên kia, tốt lắm, rất cường đại, dưới đất có rất nhiều thi thể, số còn lại trên người dù ít dù nhiều ai cũng dính phải máu tươi, Lục Tiểu Thanh chưa từng gặp qua loại trường hợp như thế này, gần trăm người chém giết lẫn nhau, nào là đao quang kiếm ảnh, nào là máu tươi bay tán loạn, không, vẫn chưa đến tình trạng đó, chính là nên ngã xuống liền ngã xuống, không có ngã xuống thì liền tiếp tục chiến đấu.
Cũng không có nhìn thấy cảnh tượng thê thảm thiếu tay gãy chân gì đó, cho nên Lục Tiểu Thanh sau khi nhìn một lượt, cũng không có phản ứng gì liền quay đầu lại, bất quá chỉ là chảy chút máu mà thôi, không phải là chuyện lớn gì, bất quá cũng không dám nhìn lâu, mình cũng chưa từng gặp qua cảnh giết người như thế, chỉ sợ càng nhìn thì sẽ càng bị ám ảnh, về sau sẽ ăn không ngon ngủ không yên mất.
Thấy Vô Diễm cùng Gia Luật Cuồng Sở vẫn còn đang chơi trò so kiếm, tuy rằng mới được tiến hành cũng chỉ được một lát, bất quá Lục Tiểu Thanh lại cảm thấy như là đã lâu lắm rồi, chuyện này tuyệt đối phải nhanh chóng giải quyết mới được, bởi vì ai có thể đảm bảo là Gia Luật Cuồng Sở sẽ không dẫn thêm người đến chứ, nếu đây chỉ là một đội quân tiên phong, phía sau còn có một đại đội nữa, thế thì không phải bọn họ sẽ chết chắc hay sao? Thời gian chính là vàng bạc, thời gian chính là sinh mệnh, Lục Tiểu Thanh luôn làm theo tôn chỉ này.
Nhíu mày suy nghĩ một lát, Lục Tiểu Thanh đột nhiên cười hề hề, sau đó cao giọng nói: "Vô Diễm, Vô Diễm, ta yêu chàng, tựa như chuột yêu gạo, nếu không có gạo chuột sẽ chết đói." Chỉ xướng có bốn câu đã thấy Vô Diễm hụt một bước, thiếu chút nữa bị Gia Luật Cuồng Sở chém trúng một đao.
Lục Tiểu Thanh trên trán xuất hiện n đường hắc tuyến, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ cách này cũng không được, Vô Diễm này thật sự là thích bắt bẻ, huynh rốt cuộc muốn ta phối hợp như thế nào đây? Nói những lời dữ tợn với tên kia thì lại làm tăng thêm sức chiến đấu cho hắn, đối với hắn khẩu phật tâm xà thì huynh lại nghe không lọt, cuối cùng đối với huynh mãnh liệt một chút, thì lại làm cho huynh kích động thiếu chút nữa thì trúng chiêu, đúng là nan giải, vấn đề này thật sự đúng là cần phải có kỹ thuật cao a~."
Xa xa Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường vốn đang tương trợ cho nhau để đi đến chỗ nàng, xem thử xem hai người bọn họ có thể xuyên qua hai màn kiếm kia để đem Lục Tiểu Thanh sang bên này được hay không, dù sao đứng ở trên vách đá như vậy, không cẩn thận một chút thôi là có thể bị ngã xuống vách núi, vừa nghe Lục Tiểu Thanh xướng bài ca rung động lòng người đó, hai người lập tức đồng thời cùng dừng lại cước bộ, Lục Tiểu Lam không khỏi nâng tay chống trán, mặt nhăn mày nhíu, thật sự là mất mặt mà.
Khuynh Tường hai vai rung động kịch liệt thật sự là không thể nhịn được nữa, cười to ha ha: "Lục Tiểu Lam, đây chính là chủ tử của ngươi sao? Trời ạ, ta xem ngươi vẫn là sớm một chút nên cắt đứt quan hệ với nàng sẽ tốt hơn, người tài giỏi như thế, đừng nói mặt của ngươi, chính là ta đi theo nàng cũng bị mất hết mặt mũi rồi còn đâu, ta thật không biết Vương xem trọng nàng ở điểm nào nữa không biết, sao có thể cho rằng nàng rất được cơ chứ? Quả thật nàng chính là người ngốc nhất."
Lục Tiểu Lam hít sâu một hơi nói: "Ta nghĩ không cần đi đến chỗ nàng làm gì, chúng ta vẫn là đi đến bên kia thì hơn, dù sao nàng cũng không có nguy hiểm gì đâu, ta cảm thấy đau đầu." Vừa nói vừa lập tức xoay người đi về phía bên cạnh, Khuynh Tường ở bên cạnh một bên cười to, một bên miệng vết thương bởi vì cười kịch liệt quá mà đau nhức, thân mình run run đi theo Lục Tiểu Lam xoay người, không còn ý niệm cần phải qua bên kia mang Lục Tiểu Thanh sang bên này nữa.
Lục Tiểu Thanh đưa tay lên vỗ vỗ mặt mình, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ bởi vì ta đã lâu không được gặp Vô Diễm, nên đã cao hứng quá, hôm nay như thế nào lại phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác thế này, có phải là bởi vì ta bảo trì không sợ hãi quá mức, cho nên mới trở thành óc bã đậu như thế này hay sao? Ừm, Vô Diễm, đều là lỗi của huynh, đến rất đúng lúc, ta hiện tại cũng đã đem huynh trở thành thiên thần mất rồi."
Lời này có vẻ không sai, Lục Tiểu Thanh đã đem Vô Diễm trở thành người vạn năng, mặc kệ trước mặt là đứa trẻ lên ba, hay là Khuynh Nam Vương uy chấn cả một vùng Mạt Hạt, thì nàng đều đúng lý hợp tình cho rằng Vô Diễm sẽ thắng, chỉ cần có Vô Diễm, tuyệt đối mọi chuyện đều sẽ được giải quyết, có trách thì trách lúc gặp mặt, Vô Diễm lộ ra hai chiêu quá suất, ở trong mắt người không biết võ công như Lục Tiểu Thanh mà nói, chỉ có cao thủ võ lâm vô địch thiên hạ mới ra chiêu suất đến vậy, đương nhiên sẽ cho rằng võ công của Vô Diễm chính là đệ nhất thiên hạ.
Lục Tiểu Thanh hít sâu một hơi, bình tĩnh lại tâm trạng cao hứng của mình một chút, sau hai giây trầm mặc, cứ im lặng thì thật sự cảm thấy rất có lỗi với bản thân, đương nhiên càng cảm thấy có lỗi với Vô Diễm hơn, không khỏi bắt đầu liên tiếp hô: "Vô Diễm cố lên, Vô Diễm cố lên."
Chiêu này rốt cuộc lại có hiệu quả, tuy rằng chưa nhìn ra được là ai thắng ai thua, bất quá Gia Luật Cuồng Sở bị Vô Diễm đâm trúng vài kiếm, Lục Tiểu Thanh tinh mắt nhìn thấy rõ ràng, lập tức nhảy dựng lên hoan hô nói: "Vô Diễm, làm thịt hắn cho ta, hắn dám bắt nạt ta, không muốn sống nữa chăng, làm thịt hắn, làm thịt hắn."
Chỉ thấy Gia Luật Cuồng Sở ở dưới sự công kích như mưa rào của Vô Diễm, phải liên tục lui về phía sau, trên người trúng thêm rất nhiều kiếm của Vô Diễm, ánh mắt của Gia Luật Cuồng Sở lúc này như điên cuồng, liên tục gào thét, lại bị Vô Diễm đè ép, làm hắn chỉ có thể chống đỡ chứ không tấn công được, không có sức đánh trả.
Lục Tiểu Thanh nhìn mà mở cờ trong bụng, vui rạo rực, ở tại chỗ nhảy lên ba trượng, cao giọng trầm trồ khen ngợi: "A, a, đánh chết hắn, đánh chết hắn, Vô Diễm thật là lợi hại, đánh chết con ruồi này đi, thắng rồi, thắng rồi, ta muốn quay trở về Đại Đường, ta có thể quay trở về Đại Đường rồi."
Trong lúc nhất thời kích động ở tại chỗ vừa nhảy vừa hoan hô, trong mắt thấy Gia Luật Cuồng Sở hai chân mềm nhũn, tay phải bị một kiếm của Vô Diễm đâm trúng, lập tức tay run lên, bảo đao trong tay keng một tiếng liền rơi xuống đất, Gia Luật Cuồng Sở sắc mặt lập tức vô cùng khó coi.
Lục Tiểu Thanh kêu cứ phải gọi là vô cùng phấn chấn, nhảy lên một phát thật cao làm động tác chiến thắng kinh điển, nửa ngày lại không thấy mình chạm đất, Lục Tiểu Thanh lập tức thầm nghĩ: "Chẳng lẽ ta cao hứng quá đã kích thích đến tiềm năng, mình cũng biết khinh công sao? Sao nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy chạm đất."
Vừa nghĩ vừa cúi đầu nhìn nhìn dưới chân, chỉ thấy dưới chân trống rỗng, loáng thoáng nhìn thấy cảnh sắc xanh biếc, mà khoảng cách trước mũi chân với góc đất bằng phẳng là mười hai li, Lục Tiểu Thanh lập tức cảm thấy đầu óc trống rỗng, OMG, đến giây phút thắng lợi cuối cùng thì cư nhiên tự mình lại nhảy xuống vực.
Mắt thấy rất nhanh sẽ rơi xuống vách núi, trong bộ óc trống rỗng của Lục Tiểu Thanh lúc này chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là: sẽ bị Vô Diễm mắng chết mất, chuyện thứ hai chính là mong tác giả bảo trì định luật dành cho nhân vật chính trong các bộ tiểu thuyết, cho dù nhảy xuống vực nhưng không chết, chuyện thứ ba chính là, nếu có xuyên không lần nữa, xin cho ta xuyên đến Hậu Đường, ta muốn được nhìn thấy Lý Dục cùng Triệu Khuông Dận [2], tiếp theo một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang lên: "Ta nhảy vực rồi."
Vô Diễm đang chuẩn bị giải quyết Gia Luật Cuồng Sở, sau đó sẽ xoay người mang Tiểu Thanh rời đi, không nghĩ tới còn chưa làm xong, thì ở phía sau truyền một tiếng kêu thảm thiết: ta nhảy vực rồi, lập tức kinh hoàng vội vàng quay đầu lại, khóe mắt thấy đỉnh đầu của Lục Tiểu Thanh chợt lóe sau đó liền đã biến mất ở dưới vách núi, Vô Diễm trong nháy mắt chỉ cảm thấy trái tim mình đã ngừng đập, lập tức không chút nghĩ ngợi, thả mình nhảy xuống theo Lục Tiểu Thanh.
********
[1] Hai nhân vật trong truyện kiếm hiệp của tác giả Cổ Long
Tây Môn Xuy Tuyết là một kiếm khách tuyệt đỉnh với hình ảnh của một đại hiệp chuyên mặc áo trắng và là khắc tinh của cái ác. Nổi tiếng với Nhất Kiếm Tây Lai và Lãnh Ngạo Kiếm Tuyết,Tây Môn Xuy Tuyết tuy bề ngoài lạnh lùng như tuyết nhưng thực chất là một người trọng nghĩa khí nhất là tình bạn. Anh ta sử dụng kiếm điêu luyện, chớp mắt có thể lấy mạng đối thủ.
Diệp Cô Thành là một nhân vật truyền kỳ và huyền thoại vào loại bậc nhất trong thế giới của Cổ Long. Y thành danh bởi chiêu kiếm Thiên Ngoại Phi Tiên
Trận chiến thần thánh giữa Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành. Thật giả lẫn lộn khiến các phe phái không ngừng đấu đá lẫn nhau. Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành được mệnh danh là thần kiếm, cao thủ số một võ lâm. Hai cao thủ quyết chiến một trận đấu có một không hai trong lịch sử...
[2] Lý Dục còn có tên khác là Lý Tòng Gia (李從嘉), là vị vua cuối cùng nước Nam Đường thời Ngũ Đại Thập Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Nam Đường được thành lập sau thời nhà Đường.
Triệu Khuông Dận là Tống Thái Tổ, là Hoàng Đế khai quốc của triều đại nhà Tống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook