Trong phòng, tỳ nữ thật cẩn thận rời khỏi.

Ông Cảnh Vũ lặng yên liếc nhìn sắc mặt Tạ Quyết, lại cúi đầu liếc nhìn y phục chính mình.Không có nơi nào không đứng đắn nha?Hắn sẽ không phải là do hôm nay đem tiền tráp đưa cho nàng, cho nên trong lòng tức giận?Đời trước hắn cho nàng tiền tráp, cũng không có gì không thích hợp.Hay là do nàng không lưu cơm cho hắn, cho nên nổi tính tình?Tỳ nữ đều thối lui ra khỏi phòng, cửa phòng khép lại, trong phòng chỉ còn lại phu thê hai người.Trong phòng yên tĩnh một lát, Tạ Quyết giương mắt nhìn về phía thê tử, ánh mắt dừng trước bộ ngực đầy đặn phập phồng lên xuống, cổ họng khẽ nuốt khan, ngay lập tức dời ánh mắt.Tạ Quyết cũng là lúc này mới nhớ tới, bọn họ thành thân cũng khoảng nửa năm, nhưng mà ước chừng là ba tháng trước mới viên phòng.Sau khi viên phòng, trải qua chuyện phòng the đều chưa từng quá phận, đều là một hồi liền thôi.Ngược lại không phải Tạ Quyết không có hứng thú, mà là đều biết chừng mực, không có làm quá mức.Nhưng trước khi hồi Kim Đô mây mưa hôm đó, là do hắn uống rượu không tỉnh táo, ham muốn lúc đó hơi nhiều một chút, lực đạo cũng quá tay.Lúc ấy có năm phần say, nhưng là như cũ vẫn nhớ rõ nàng khóc đến lê hoa đái vũ*, vô cùng đáng thương cầu xin hắn.(*Lê hoa đái vũ: giống như hoa lê dính hạt mưa.

Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.

Sau này được sử dụng để chỉ vẻ đẹp kiều diễm cửa người con gái).Nhớ lại chuyện hơn hai tháng trước, miệng lưỡi liền khô nóng, không khỏi cầm ly trà lên uống cạn một nửa, nhưng vẫn không hết cảm giác khô nóng.Nhìn thấy hành động của hắn, Ông Cảnh Vũ cảm thấy có chỗ không thích hợp.Tạ Quyết uống trà, mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt nhìn thẳng mặt nàng, mày nhíu chặt: “ Còn không đi đổi y phục? ”Ông Cảnh Vũ trong mắt đều là khó hiểu, hỏi: “ Phu quân lại nói xem xiêm y như nào lại không đứng đắn? ”Nghĩ nghĩ, nàng lại nhỏ giọng nói thầm: “ Chẳng lẽ ở trong phòng không thể mặc? ”Tạ Quyết trầm mặc một lát, ánh mắt lại nhìn tẩm y của thê tử, vẫn chưa giải thích, chỉ trầm giọng nói: “ Đổi về xiêm y lúc trước đi ”Ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Quyết đang trưng bộ mặt lạnh, trong lòng cũng đoán ra.Hiểu rồi, hiện tại Tạ Quyết mới hai mươi tuổi, vẫn còn cực nghiêm chính.“ Thời tiết bây giờ oi bức, xa tanh tơ lụa mát mẻ, so với đống y phục kia dễ chịu hơn nhiều.


Hơn nữa thiếp còn nghe người khác nói Kim Đô quý nữ đều mặc như vậy, cho nên nơi nào giống y phục không chỉnh tề? ”Nói đó, lại nói: “ Mà thôi, nếu phu quân xem không vừa mắt, lúc chàng ở trong phủ thiếp liền không mặc ”Nói xong, Ông Cảnh Vũ xoay người đi đến ngăn tủ, giống như muốn tìm tẩm y cũ.Tạ Quyết nghe vậy lại nhướn mày.Hắn ở trong phủ thì không mặc vậy, chờ hắn không ở trong phủ liền mặc?Ông Cảnh Vũ tìm một hồi, nhớ ra được xiêm y cũ hình như đặt ở ngăn tủ cuối, liền xoay người lại tìm.Lúc khom lưng, bên hông y phục buộc chặt, quần liền căng, hình dáng bờ mông lộ ra rõ ràng.Tạ Quyết lơ đãng nhìn được, khí huyết khó thông.Cổ họng khẽ động, tại trầm mặc mấy phút sau: “ Không cần đổi nữa ”Ông Cảnh Vũ lúc này tìm được xiêm y cũ: ...Nam nhân này, thực khó đoán.Buông xuống tẩm y, nàng quay đầu nhìn về phía hắn.“ Phu quân không phải nói thiếp xiêm y không đứng đắn, sao lại không cần đổi nữa? ”Tạ Quyết đi thẳng vào gian trong, cởi bỏ đai lưng, lại đem áo ngoài cởi ra.Hắn mặt mày khó chịu: “ Lúc ta rời phủ, nàng như cũ liền mặc chúng, đổi hay không đổi có gì khác nhau sao? ”Cách ăn mặc là chuyện nhỏ, Tạ Quyết tất nhiên là không thể cường ngạnh bức bách nàng không được mặc.Huống hồ hắn là trượng phu nàng, nàng ăn mặc không đứng đắn, cũng chỉ có thể mặc cho hắn xem.Hắn không ở đây liền mặc, này còn ra thể thống gì!“ Đem xiêm y mang tới cho ta, ta muốn đi tắm rửa ”.

Hắn nói.Ông Cảnh Vũ thấy hắn cũng không càm ràm nữa, lười để ý tới hắn, xoay người đi lấy y phục cho hắn.Chỗ để y phục của hắn cũng rất dễ tìm, nhìn một hồi liền thấy.Hắn thường không ở trong phủ, y phục cũng không hay mặc.Chỉ chốc lát, liền đem xiêm y lấy ra, ném tới trên giường.Sau đó nàng phủ thêm áo ngoài, đi ra gian ngoài, mở cửa phòng, phân phó hạ nhân bên ngoài chuẩn bị nước đưa đến phòng bên, thuận đường lại làm chút thức ăn.Tạ Quyết cởi trường bào, ngước mắt ra bên ngoài nhìn, ánh mắt dừng trên người thê tử, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần suy tư.Hai lần tòng quân trở về, nàng vẫn không giống tại Vân huyện, hoặc lúc mới tới Kim Đô mỗi lần hắn trở về liền chờ mong, cực kỳ mừng rỡ.Tại Vân huyện thì đợi hắn trở về, nàng lại là bưng trà rót nước, hỏi hắn có mệt hay không.Nhưng hai lần này, chưa nói tới việc bưng trà rót nước, chính là cơm tối đều chưa từng lưu, ngay cả một câu “có mệt hay không” đều không có.Ông Cảnh Vũ khép lại cửa phòng, Tạ Quyết liền thu hồi ánh mắt.Chỉ chốc lát liền có hạ nhân mang nước vào phòng.Sau mấy lần, thùng tắm cũng đầy bảy phần.Tạ Quyết vào phòng bên tắm rửa, bước vào thùng tắm, lưng tựa thành bồn, hai tay khoác lên bên cạnh nhắm mắt lại.Thả lỏng thân thể đang ngâm trong nước, đầu óc bỗng nhiên hiện lên một cái hình ảnh.Hàn quang lạnh thấu xương xé gió hướng ngực hắn đâm tới, mà thân thể hắn chớp mắt một cái cứng ngắc không thể nhúc nhích.Mấy phút sau, đột nhiên mở hai mắt ra, đồng tử co rụt.Hai giây sau, Tạ Quyết nhướn mày, cúi đầu mắt nhìn lồng ngực của mình.Cũng không có miệng vết thương.Trầm tư một lúc lâu, không có đầu mối, Tạ Quyết cũng không có tiếp tục để ý.Tạ Quyết từ phòng bên đi ra, thức ăn cũng đã được đưa tới.Ăn mì xong, hạ nhân đến lấy đi bát đũa, Tạ Quyết mặc thêm áo ngoài đi đến thư phòng đem sổ con vốn ngày mai cần lên.Ước chừng nửa canh giờ sau, thê tử trước kia vẫn luôn đợi hắn, lúc này sớm đã ngủ say.Đứng ở bên giường trầm mặc một lát, vẫn là cởi áo ngoài ra đặt cạnh giường, nằm xuống.Trời cũng gần tối, mây đen che phủ ánh trăng.Tạ Quyết lại lần nữa lạc vào mộng cảnh.Trong mộng, là chiến trường tan hoang.Từ trên ngựa ngã xuống ho ra một bọng máu, khắp nơi đều là thi thể, thi thể chất đầy như núi, máu chảy thành sông.Thiên địa mờ mịt, máu me lênh láng, quạ bay đầy trời sà xuống dưới đất, giống như đang chờ đợi thời cơ được ăn uống no nê.Xa xa, hình như có một người đưa lưng về phía hắn, quỳ trên đống thi thể.Người kia trên người bị bảy tám mũi giáo xuyên qua người, lưỡi giáo dính máu chậm rãi nhỏ xuống.Ngoài mộng, Tạ Quyết bỗng nhiên mở hai mắt ra, hai mắt đục ngầu, nhưng chỉ một lát liền thanh tỉnh.Nhìn đỉnh màn trướng, mày nhíu chặt.Vì sao lại là mộng bại trận trên chiến trường?Trong lúc suy tư, bên tai truyền đến một tiếng hừ nhẹ, cắt đứt suy nghĩ của hắn.Tạ Quyết quay đầu đưa mắt nhìn người bên cạnh, có lẽ là quá nóng, tóc mai nàng hơi ướt, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.Nghĩ nghĩ, có lẽ là do mang thai.Ngay cả Tạ Quyết, cũng là nóng đến ướt cả xiêm y.Tạ Quyết thò tay ra bên ngoài giường, cầm lấy quạt lá cọ.Lực cánh tay hắn lớn, quạt khẽ lay động, người đều cảm thấy một trận gió mát.Trời cũng dần sáng, trong viện đã có hạ nhân bắt đầu phảy nước quét sân.Ông Cảnh Vũ ngủ rất ngon, hoàn toàn không biết Tạ Quyết tỉnh lúc nào, cho nên lúc nàng tỉnh lại người bên cạnh đã không còn.Lúc trang điểm nàng hỏi: “ Hầu gia rời đi khi nào? ”Minh Nguyệt đang búi tóc trả lời: “ Hầu gia hình như canh năm liền rời đi, nghe hạ nhân gác đêm nói hầu gia đi luyện quyền, luyện chừng nửa canh giờ liền đi tới thư phòng, mới vừa rồi lại đi đến sân lão phu nhân thỉnh an ”Giống như nhớ ra cái gì đó, lại nói: “ Đúng rồi, hầu gia còn cố ý phân phó, nương tử không cần đi theo, cũng không cần lưu đồ ăn sáng, hầu gia sẽ ở sân lão phu nhân dùng bữa rồi mới trở về ”Ông Cảnh Vũ trầm mặc trong chớp mắt, hắn còn thật sự mang thù.Còn nhớ nàng hôm qua không cho hắn lưu cơm.Không để ý đến chuyện ăn sáng nữa, nhưng ngẫm lại, nghĩ đến nàng vẫn còn ngủ, hắn vậy mà không để bản thân thư thái một chút, vẫn theo thói quen của bản thân.Nàng tại Vân huyện, cha nương sủng ái, cho nên sáng sớm đều là trời sáng trưng mới dậy.Sau khi gả cho Tạ Quyết, liền phối hợp cùng hắn nghỉ ngơi, hắn sáng sớm canh năm dậy, nàng cũng theo hắn dậy, chỉ có thể đợi hắn rời đi lại trộm lười ngủ thêm một chút.Bây giờ nghĩ lại, dậy sớm giúp hắn thay y phục, hắn cũng không đối tốt với nàng, còn không bằng ngủ nhiều thêm một canh giờ.Búi tóc xong, Ông Cảnh Vũ mang trâm ngọc cài lên đầu, khẽ vuốt ve búi tóc, hỏi: “ Có bao nhiêu người biết hầu gia đến sân lão phu nhân thỉnh an? ”Minh Nguyệt nghĩ, mới tiếp lời: “ Hầu gia ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Phồn Tinh, giống như chỉ cùng Phồn Tinh nói, những người khác không biết ”Ông Cảnh Vũ suy tư mấy phút, từ ngăn kéo lấy ra khuyên tai trân châu, đeo lên, nói: “ Ngươi đi phòng bếp bên kia nói hầu gia đã đi ra cửa, không cần chuẩn bị đồ ăn sáng cho hầu gia ”Minh Nguyệt ngẩn người: “ Hầu gia hẳn là rất nhanh liền sẽ trở về ”Ông Cảnh Vũ cười cười: “ Ngươi dựa theo ta nói là được, còn nữa ngươi kêu tất cả nữ sử trong viện đến giờ thìn tập trung tại sân, liền nói ta muốn lập lại quy củ ”Minh Nguyệt là người thông minh, liền hiểu dụng ý, trên mặt lộ thần sắc vui mừng, giảm thấp xuống thanh âm hỏi: “ Nương tử là muốn động thủ? ”Ông Cảnh Vũ ý vị thâm trường nói: “ Trử Ngọc Uyển quá nhiều loại người ”Người của lão thái thái cũng không sao, tạm thời không động được.Mà người do Thôi Văn Cẩm xếp vào tại Trử Ngọc Uyển, làm sao có thể an tâm ngủ ngon, bằng mọi cách đều phải nhổ sạch.Tạ Quyết lúc chưa thành thân, cũng rất ít ở trong phủ, phần lớn thời gian đều tại trong quân luyện binh.Chủ tử thường xuyên không ở phủ, Thôi Văn Cẩm liền âm thầm xếp người vào, cho nên lười nhác quen thân.

Chuyện của Dương bà mụ Lý bà tử đã qua nhiều ngày, có người không tránh khỏi lại bắt đầu muốn lười biếng.Chỉ cần làm cho các nàng nghĩ rằng Tạ Quyết đã trở về quân doanh, ít nhiều sẽ có người không để bụng làm càn.Đến lúc đó, nàng liền mượn cớ làm khó dễ chủ tử, còn nữa Tạ Quyết đến cùng vẫn ở phủ, Thôi Văn Cẩm có đạo lý gì lại dám nhúng tay vào?Tính toán tốt, Ông Cảnh Vũ nhìn gương thản nhiên mỉm cười, từ ghế đứng lên, đi ra khỏi phòng.Tạ Quyết cùng tổ mẫu dùng đồ ăn sáng, nói một hồi liền trở về Trử Ngọc Uyển.Lúc này trong viện đã lục đục có người đứng trong viện.Cũng không biết thâm tâm nghĩ gì, có thể không ít người đứng không ngay ngắn, thẳng đến lúc thấy hầu gia, mới đột nhiên đứng thẳng eo.Tạ Quyết luyện binh lưu loát, thấy được lười nhác sắc mặt ngay lập tức lãnh trầm, hơi thở phát ra làm cho người ta kéo căng thân thể.Có người chậm chạp mới đến, thấy hầu gia, đều thất kinh bước nhanh đi vào trong đám người.Tạ Quyết mặt trầm xuống đi tới mái hiên, Minh Nguyệt làm ra tư thế thỉnh an: “ Hầu gia mời ngồi chỗ này ”Tạ Quyết mắt nhìn hành lang, hỏi: “ Nương tử đâu? ”Vừa mới nói xong, liền đã nhận ra phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng.Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thê tử chậm rãi đi đến, búi tóc cao cài châu ngọc hai bên, cũng theo bước chân nàng chậm rãi mà đung đưa.Một thân y phục tố sắc ngắn tay, cánh tay vắt một dải lụa lụa mỏng cùng màu.Tạ Quyết thầm nghĩ hắn ở trong quân mười ngày, nàng đến cùng làm bao nhiêu bộ y phục mới, đến tột cùng còn có bao nhiêu bộ chưa mặc?Chường 15:Trong viện một mảnh tĩnh mịch, gần hai mươi nữ sử câm như hến, đều giống như chim bị bẻ cổ.Không phải nói rằng hầu gia rời phủ đến quân doanh sao?Vì sao hầu gia còn ở trong phủ?Dưới mái hiên, Tạ Quyết hai tay đặt lên ghế bành bên cạnh, mím môi nhắm mắt, cho dù không có nhìn chằm chằm các nàng, nhưng khí thế kia cũng đủ làm cho người ta kinh sợ.Hai quản sự bà mụ của Trử Ngọc Uyển cũng đứng ở một bên, bà vú đứng ở hàng trước, tiểu tỳ nữ đứng ở phía sau.Hai quản sự bà mụ, đều là lão thái thái an bài, nhưng có một người sớm đã bị Thôi Văn Cẩm thu mua.Ông Cảnh Vũ liếc nhìn người bên dưới: “ Hôm nay qua giờ thìn mới tới đây liền đứng ra ”Thanh âm êm dịu, giống như không có khí lực.Nhưng ai cũng không dám vì giọng nói ôn nhu kia mà có thả lỏng, chớ nói chi là hầu gia vẫn ngồi ở một bên, đến thở các nàng cũng không dám thở mạnh.Người đến muộn, rón ra rón rén bước ra.Vốn dĩ nghĩ đến muộn một lát cũng không sao, cùng lắm thì liền nói có chuyện chưa làm xong, cho nên mới đến chậm chút, nhưng bây giờ nào dám nói dối?Người đến muộn, ruột gan hiện đều muốn xanh.Có người bước ra khỏi hàng, nhưng cũng người ôm lấy tia hi vọng, cũng không có bước ra.Minh Nguyệt cầm sổ sách lên, quét mắt nhìn đám người một chút, âm thanh lạnh lùng nói: “ Đều ghi rõ ai đã đến muộn ”Nói vừa dứt, lại có một người bước ra, theo sau đó là thêm ba người.Minh Nguyệt nhìn lướt qua ba người kia, nói: “ Các ngươi đi lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng, sau đó đến chỗ Thôi đại nương tử để ngài ấy an bài làm việc ở nơi khác ”Ba người vừa nghe, giật mình, có người vội vàng cúi đầu, nghẹn đỏ mặt: “ Nô tỳ chính là đến chậm một hồi, phạt này cũng quá nặng rồi ”Tạ Quyết mở mắt ra, ánh mắt thản nhiên đảo qua ba người, không mặn không nhạt mở miệng: “ Tại trong quân, hễ đến trễ đều phạt hai mươi gậy ”Mấy người nháy mắt sắc mặt trắng bệch, không dám nói nữa.Minh Nguyệt đi tới chỗ quản sự bà mụ do lão thái thái an bài, bên tai thấp giọng nói vài lời, sau đó đem sổ sách cho bà ta.Quản sự bà mụ ở dưới mái hiên nhìn lại, chỉ thấy nương tử nhẹ gật đầu với bà.Thu hồi ánh mắt, âm thầm thở phào một tiếng.


Nương tử để bà lo liệu, bên đó tất nhiên không dính líu tới bà.Một bà mụ khác thấy thế, trong lòng thấp thỏm rất nhiều, lại sinh ra vài phần ghen tị.Cùng là người lão thái thái an bài, dựa vào cái gì giao cho bà ta mà lại không giao cho bà?Mặc kệ bà mụ kia suy nghĩ gì, quản sự bà mụ này cũng không có bao nhiêu lo lắng, ưỡn ngực lật sổ sách, nhìn chữ trong sổ, hô vài người đi ra.“ Từ khi nương tử vào ở Trử Ngọc Uyển, tại thời điểm sai sử các ngươi, không đến muộn thì cũng đưa sai đồ.

Xem ra nương tử cũng không sai sử nổi các ngươi.

Một khi đã như vậy, nương tử cũng không lưu nhóm người các ngươi tiếp nữa, các ngươi đi lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng rồi tới chỗ Thôi đại nương tử đi ”Mấy tỳ nữ nghe vậy, sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía quản sự bà mụ, ánh mắt van nài.Quản sự bà mụ hướng mắt về phía hầu gia đang ngồi dưới mái hiên.Các nàng cũng theo ánh mắt quản sự bà mụ nhìn lại, nháy mắt liền thu hồi ánh mắt, sắc mặt trắng bệch, một chữ cũng không dám nói.Ông Cảnh Vũ hớp một ngụm nước ấm, thanh thản nhìn xem trong viện xử lý người của Thôi Văn Cẩm.Quả nhiên có Tạ Quyết tọa trấn, một người kêu khóc cũng không dám, yên lặng giải quyết, trong lòng cũng vui sướng.Sau một lúc lâu, tám nữ sử liền bị hô lên trong hàng ngũ.Một bà mụ khác tuy bị Thôi Văn Cẩm thu mua, nhưng rốt cục vẫn là người của lão thái thái, sau này có rất nhiều cơ hội đem bà ta đuổi khỏi Trử Ngọc Uyển, hiện tại cũng không cần nóng vội.Trong viện, nữ sử cơ hồ thiếu đi một nửa, những người bị gọi tên đều muốn lên tiếng vì chính mình cầu tình, nhưng ánh mắt chạm đến vẻ mặt vô tình của hầu gia, lại không dám nói.Mà những người còn lại cảm thấy nơm nớp lo sợ, trong lòng đều hiểu vì là người lão thái thái an bài đến Trử Ngọc Uyển hầu hạ hầu gia, cho nên nương tử mới không động.Dù vậy, lại cũng không dám tự cao tự đại nữa.Dương bà mụ cùng Lý bà tử là tâm phúc của lão thái thái, cuối cùng còn không phải đắc tội nương tử mà bị phạt ném đến thôn trang.Lúc trước chỉ cảm thấy là vì Dương bà mụ cùng Lý bà tử quá đáng, nhưng hiện tại nghĩ lại, nương tử cũng không phải người mặc cho người khác nắn bóp.Lập uy như vậy là đủ rồi, Ông Cảnh Vũ hướng tới Minh Nguyệt nhẹ gật đầu.Minh Nguyệt hiểu ý, liền cùng bà mụ thấp giọng nói có thể giải tán.Mọi người rời đi, Tạ Quyết hơi suy tư nhìn thê tử bên cạnh.Ông Cảnh Vũ cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, trong lòng cũng không hoảng hốt.Ban đầu sợ hãi hắn nhìn ra manh mối, không dám thay đổi quá lớn.


Qua nhiều ngày như vậy, ngược lại nghĩ thông suốt, thay đổi sớm một chút là tốt nhất.Nàng vào hầu phủ mặc dù hơn nửa tháng.

Mọi người trong phủ, thậm chí toàn bộ Kim Đô người người đều còn chưa hiểu biết về nàng, lúc này tác phong thay đổi, người khác chỉ biết cảm thấy nàng lúc trước là giả trư ăn thịt hổ, nhưng tuyệt sẽ không nghĩ đến nàng đã không phải Ông Cảnh Vũ năm mười bảy tuổi.Về phần Tạ Quyết, nàng không sợ.Bọn họ thành hôn chưa đến nửa năm, chân chính chung đụng thời gian rất ít, nàng cược hắn đối với nàng hiểu biết không sâu.Cược chính nàng cho dù có thay đổi, hắn cho dù có hoài nghi, nhưng sẽ không hoài nghi đến chuyện kia.Phu thê hai người đứng lên, lần lượt vào trong phòng.Tạ Quyết quét mắt nhìn Minh Nguyệt Phồn Tinh đi theo thê tử vào phòng, hướng tới cửa phòng liếc mắt nhấc cằm, hai người hiểu ý thối lui ra khỏi phòng.Người lui ra ngoài, phu thê hai người ngồi đối diện nhau, Tạ Quyết trầm ngâm mấy phút sau đã mở miệng: “ Nàng tựa hồ thay đổi một chút, cùng với lúc tại Vân huyện so sánh, có chút không giống nhau ”Ông Cảnh Vũ cũng không hoảng hốt, cầm hai cái chén, tự rót hai chén nước, đưa một ly cho hắn.Ngước mắt nhìn hắn, không có nửa phần né tránh: “ Phu quân sợ là không biết thiếp vào phủ nửa tháng nay trái qua những gì đi ”Tạ Quyết nghĩ tới lúc trước hồi phủ xử lý hai cái bà mụ, còn có chuyện nàng nói hôm qua.Trong phủ hạ nhân lấy nàng làm đề tài bàn tán, đối với sự phân phó của nàng không thèm để vào bụng.Mày không khỏi nhíu chặt, bây giờ nghĩ lại, hắn căn bản là không có chiếu cố tốt cho nàng.Sau một lúc lâu, Tạ Quyết mở miệng: “ Ta đã đáp ứng nhạc phụ sẽ chiếu cố tốt nàng, đến cùng là ta sơ sẩy ”Ông Cảnh Vũ thản nhiên nói: “ Phu quân tâm đặt tại xã tắc, công vụ lại bề bộn, việc vặt vãnh này thiếp hiện tại đã có thể tự mình xử lý, chỉ là còn cần phải nhờ phu quân ra mặt ”Thời điểm nàng cần hắn nhất, hắn cũng không ở đây.“ Lần sau nếu lại có việc này, liền cùng ta nói ”.

Dứt lời, bưng lên nước trà.Ông Cảnh Vũ khẽ gật đầu, thừa dịp hắn đang dễ nói chuyện, nàng hỏi lại: “ Thiếp nhớ đồ ngự ban của phu quân sớm đã xuống, bên trong có rất nhiều trang sức quý báu với vải vóc, nhưng sao thiếp đều không nhìn thấy ”Tạ Quyết là đi điều tra vụ tham ô, tại lúc hồi Kim Đô bị truy sát.Chỉ là ban thưởng vào phủ, liền bị Thôi Văn Cẩm sai người đem vào khố phòng hầu phủ.Đây là Tạ Quyết dùng mệnh đổi lấy, Thôi Văn Cẩm ngược lại dám hớt tay trên đem đồ cầm đi làm của riêng, có lẽ nghĩ là Tạ Quyết sẽ không hỏi đến, ngay cả nàng cũng không dám hỏi mà thôi.Như nếu như nàng có hỏi, lại nói đặt tại khố phòng, nếu nàng muốn gì, liền tự đi lấy.Đến lúc tới khố phòng, đồ cũng bị tráo đi rất nhiều.Tạ Quyết nghe vậy, liền biết đồ ngự ban được đem đến đâu.Một là tại khố phòng hầu phủ, hai là tại chỗ nhị thẩm.Hầu phủ do nhị thẩm xử lý, đồ để ở đâu hắn cũng không quá để ý.Hiện tại...Ánh mắt rơi vào bộ y phục thê tử mới mặc.Nàng hẳn là yêu thích cái đẹp, Tạ Quyết nghĩ.Chỉ là do nhạc phụ là quan thanh liêm, nàng trước kia cũng không dùng đến thôi.Ông Cảnh Vũ nghĩ rằng hắn nghĩ nàng có nhiều y phục vậy rồi, giờ còn muốn nữa.Cân nhắc một chút, liền giải thích: “ Thiếp tính toán may lấy vài bộ, chờ phu quân lúc trở về sẽ mặc cho phu quân xem ”Lời này hiển nhiên là lấy lòng Tạ Quyết, hắn mày giãn ra, tùy ý nói: “ Ta cho người đi hỏi, để nhị thẩm buổi chiều đưa tới ”Ông Cảnh Vũ trên mặt lộ ra ý vui mừng: “ Đa tạ phu quân ”Lúc này, có tỳ nữ vội vàng đến bẩm: “ Hầu gia, trong quân có người tới, hình như có việc gấp ”Tạ Quyết sắc mặt nháy mắt lạnh xuống, bước nhanh từ trong phòng đi ra ngoài.Hắn vừa đi, Ông Cảnh Vũ liền thu hồi ý mừng trong mắt.Đi ra ngoài phòng, sắc mặt nhàn nhạt hỏi tỳ nữ truyền lời: “ Trong quân người nào đến? “Tỳ nữ nghĩ nghĩ: “ Hình như là một vị họ Võ ”Họ Võ?Ông Cảnh Vũ chớp con mắt hồi tưởng, cảm thấy họ này có chút quen thuộc.Không khỏi hồi tưởng Tạ Quyết suất lĩnh Kiêu Kỵ quân, đến cùng đều không có ai sống trở về.Năm nghìn người, người sống trở về lại không đủ trăm người, những người đó là vì trông coi doanh địa nên không có tiến đến tiêu diệt địch.Theo lời bọn họ nói, bọn họ đến chiến trường, nhìn thấy toàn là cờ của Kiêu Kỵ quân cùng Đại Khải quân trong vũng máu, còn có trên thân bị đâm rất nhiều nhát.Tạ Quyết bước đi vội vàng từ viện ngoại trở về.Đến gần, nàng hỏi: “ Trong quân phát sinh chuyện gì sao ”Tạ Quyết sắc mặt không được tốt, nói: “ Quả thật có rất nhiều binh lính bị điều ra khỏi quân, đại khái một tháng không thể trở về ”Nói, đi vào phòng.Ông Cảnh Vũ cũng theo hắn vào phòng.Tạ Quyết cởi bỏ xiêm y trên người, Ông Cảnh Vũ đem giáp bạc tới.Tại lúc Tạ Quyết mặc giáp thì nàng giúp hắn thắt áo.

Mà hắn thì nâng tay lên, dùng miệng cắn dây, xiết đai tay lại.Ngày thường Tạ Quyết đều là chính mình động thủ mặc giáp bạc, cũng không để người khác giúp.


Chỉ là sau khi thành thân, nàng nhiều lần hỗ trợ, hắn cũng thành thói quen.Giáp bạc rất nhanh liền đổi xong.Nghĩ nghĩ, nàng nhớ tới đời trước hắn một đi không trở lại, vẫn là dặn dò nhiều hơn một câu: “ Tuy không biết phu quân đi đâu, nhưng hy vọng phu quân bình an trở về ”Tạ Quyết rũ con mắt liếc nhìn nàng, hơi gật đầu, “ân” một tiếng.Tùy ý xoay người ra phòng ở.Ông Cảnh Vũ đưa hắn ra ngoài.Ra phòng ở, Tạ Quyết bước đi như bay, rất nhanh liền biến mất ở nguyệt môn bên ngoài.Nhìn bóng lưng Tạ Quyết rời đi, Ông Cảnh Vũ lại suy tư, cuối cùng nghĩ tới người hộ tống di hài Tạ Quyết hồi Kim Đô, là người họ Võ.Chẳng qua người kia không phải giáo úy, mà là phó tướng.Thời gian ba năm, công tích xuất chúng, hẳn là có thể cho một cái giáo úy thăng làm phó tướng.Mà vị phó tướng này sau khi trở về, giống như là tiếp quản Kiêu Kỵ quân, trở thành Kiêu Kỵ quân tướng quân.Mọi người đều cho rằng trận kia Tạ Quyết sẽ thắng, cho nên thánh nhân mới phái hắn đi, nhưng ai ngờ lại thất bại.Ông Cảnh Vũ nửa đêm mộng tỉnh, từng nhiều lần hoài nghi Tạ Quyết chết trận có nhiều uẩn khúc, nhưng khổ nỗi trong tay không có năng lực đi tra rõ, chỉ có thể để ngườiđi tra gốc giác của Võ phó tướng, lại là cái gì cũng đều không có tra được.Sau này, Tạ Quyết chiến bại, bên ngoài người khác muốn chèn ép hầu phủ, bên trong có Thôi Văn Cẩm mơ ước tước vị.

Trong lúc lão thái thái qua đời, lại có Anh Nương bôi đen hầu phủ, bôi đen Tạ Quyết.Nhiều áp lực, nàng cũng chỉ có thể đem hoài nghi chôn sâu, toàn tâm đặt hết vào hầu phủ.Lại nói, Tạ Quyết lúc rời phủ, chợt nhớ tới mới vừa ở trong viện nghe qua lời thê tử nói.Trở về nhiều ngày bôn ba công sự, chưa từng lưu ý nàng ở trong phủ trôi qua như thế nào, khiến nàng bị ủy khuất bao nhiêu.Bên người tiểu tư đưa tới roi ngựa, Tạ Quyết tiếp nhận, dẫm chân lên, ngược lại nhìn về phía Thẩm quản sự.“ Hầu gia còn có chuyện gì phân phó? ”.

Thẩm quản sự cung kính hỏi.Tạ Quyết phân phó: “ Lúc trước đồ vật ban thưởng, đem danh sách ban thưởng đưa cho nương tử, để nương tử chọn lựa ra một nửa, sau đó liền đưa đến Trử Ngọc Uyển, còn lại đều nhập công khố ”Thẩm quản sự nghe vậy, sửng sốt, tùy tiện nói: “ Những sự vụ này luôn luôn là Nhị phòng đại nương tử xử lý, hẳn cũng sẽ không có sai lầm, lại nói nương tử có thai, chỉ sợ không thích hợp mệt nhọc ”Lời vừa nói xong, hầu gia trầm mặt, hỏi lại: “ Hạ nhân đều chết hết rồi? Còn muốn nương tử tự mình xử lý? ”Thẩm quản sự giật mình, rối rít ứng: “ Là lão nô thất trách, lão nô sẽ đi xử lý ngay bây giờ ”Nói xong vội vàng xoay người rời đi.Nhìn Thẩm quản sự cuống quít rời đi, Tạ Quyết mày nhíu chặt, nhưng vẫn lấy ra roi thúc ngựa rời phủ.Mà một bên đưa roi ngựa tiểu tư thì vì Thẩm quản sự lau một phen mồ hôi.

Hầu gia hàng năm không ở trong phủ, lại có nửa năm chưa hồi phủ, ngược lại là khiến người ta quên mất ai mới là gia chủ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương