Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

Một cơn mưa to qua đi, cỏ xanh mơn mởn, đi dưới tán cây sẽ có cảm giác giọt nước lạnh lẽo rơi trên gáy. Sắp cuối hè đầu thu, tiết trời oi bức dần tản đi, mặc áo sơ mi ngắn tay đi trên đường, một cơn gió lạnh thổi qua, cánh tay sẽ nổi da gà.

Trên đường có một chiếc xe ba gác bán dưa hấu, người bán tự nhận là nông dân trồng dưa, dưa hấu trên xe được hái trực tiếp từ vườn nên mùi vị rất thơm ngọt và ngon miệng, giá cả lại vừa phải nên kéo rất nhiều người tới mua.

An Lan đang đi tản bộ với Cố Thần. Nhìn đám đông phía trước, hắn tò mò chạy tới, vừa trông thấy quả dưa hấu to đùng lập tức móc tiền xông vào mua. Cố Thần ghét mùi mồ hôi trong đám đông nên lùi qua một bên đứng chờ. Lát sau mới thấy An Lan ôm một trái dưa xanh bước ra khỏi đám đông.

Tưởng hắn chọn nửa ngày thì sẽ chọn được nhiều hơn chứ. Cố Thần gõ vỏ dưa: “Chín chưa?”

“Em không biết nữa.” An Lan ôm quả dưa như ôm em bé, những giọt mồ hôi rơi xuống vầng trán trơn bóng.

“Em không biết cách chọn à?” Cố Thần gõ thêm hai cái: “Trong siêu thị tôi thấy người Trung mấy em thường chọn dưa hấu bằng cách này, nhìn rất chuyên nghiệp.”

An Lan cười: “Thật ra bọn họ chẳng nghe được gì đâu.” Ngừng lại một lát, An Lan thấy hơi mỏi tay, hắn đi chậm lại: “Cố tổng, anh chờ em chút.”

Cố Thần chẳng tinh ý gì, kêu anh chờ là anh ngoan ngoãn đứng chờ thật.

“Nặng quá.” An Lan lại nhấn mạnh.

“Vậy mà em còn mua!” Cố Thần nói.

An Lan thở dài.

Về đến nhà Cố Thần, An Lan bỏ dưa hấu lên bàn cơm, định vào bếp lấy dao, sau đó lại nhớ ra nhà Cố Thần không có bếp.

Khu nhà Cố Thần ở có loại dịch vụ giống khách sạn. Bình thường ba bữa cơm và trái cây luôn có người phụ trách đưa tới, quần áo đệm chăn ngày nào cũng có người tới đổi đi giặt, phòng cũng có người phụ trách quét dọn, hệt như đang sống trong khách sạn. Tuy nhà anh có một căn phòng được gọi là bếp, nhưng nó trống rỗng, đến một cái muỗng cũng không có.

An Lan gặp khó khăn với trái dưa hấu. Lúc này, Cố Thần đã đến chỗ phục vụ lấy quần áo giặt sạch về. An Lan tranh thủ lúc anh không có nhà nâng trái dưa lên đập thật mạnh xuống bàn.

Nước dưa đỏ văng lên mặt, hắn nhìn nó chằm chằm, cuối cùng quả dưa cũng bị bổ thành hai nửa xấu xí. Nhưng thế này vẫn chưa ăn được, nếu Cố Thần đã không có nhà, hắn định rửa tay rồi bóc ăn luôn. Nhưng hắn còn phải để phần lại cho Cố Thần. An Lan suy nghĩ, đi tìm trong tủ lạnh quà quầy rượu thì thấy được hai cái muộn khuấy cà phê nhỏ.

Chiếc muỗng nhỏ trong suốt bóng loáng cắm vào quả dưa đỏ au cứ như hoa nhài cắm bãi cứt trâu. An Lan đang thưởng thức kiệt tác của mình thì Cố Thần ôm một rổ quần áo về đến. Nhìn đống nước dính trên quần áo An Lan, anh nhíu mày, tiếp đó là tấm thảm trắng rải rác hột dưa hấu đen, anh lại nhíu mày, cuối cùng là hai cái muỗng trong bộ tách cà phê anh yêu quý nhất đang cắm trên hai miếng dưa hấu…. Cố Thần lên tiếng: “Em ăn trước đi, tôi xếp quần áo đã.”

Cố Thần bỏ quần áo vào tủ, ra ngoài thấy mắt An Lan dán vào chương trình đang chiếu trên TV, ôm dưa hấu ăn ngon lành. Anh vòng ra sau lưng An Lan sờ bụng hắn, cười trêu: “Hôm qua còn kêu gào muốn giảm béo, hôm nay đã tiếp tục ăn.”

“Ăn dưa hấu giải khát mà.” An Lan bao biện. Nửa mặt dính toàn là nước dưa hấu, trông như một đứa nhỏ ham an.

Cố Thần cúi người khẽ hôn lên cổ hắn rồi bỏ đi như muốn che giấu sự xấu hổ: “Tôi đi tắm đây. Em nghỉ ngơi sớm chút đi, đừng ngủ trễ quá.”

Cơ thể An Lan cứng đờ, nhiệt độ ở cổ hắn nhanh chóng lan ra khắp nơi như một dòng điện. Chuyện thân mật nhất hắn và Cố Thần từng làm chính là hôn môi.

Sau khi An Lan rời khỏi Lý Khách, đã lâu rồi hắn không làm chuyện đó. Tất nhiên hắn cũng muốn. Nhưng Cố Thần lại cố tình bày ra bộ dạng cấm dục, bảo thủ đi tản bộ, trò chuyện, ăn cơm với An Lan như một đôi bạn thân.

Cố Thần tắm xong, anh mặc một chiếc áo tắm kín đáo bước ra giục An Lan đi tắm, còn bổ sung thêm một câu: “Hôm nay đừng về.”

Tai An Lan dựng lên trong nháy mắt.

“Em sang phòng kế bên ngủ.” Anh xoa đầu hắn: “Sáng mai chúng ta cùng đi làm.”

An Lan nghĩ gì đó liếc mắt nhìn anh, cười cười từ chối cho ý kiến. Hắn chui tọt vào phòng tắm, bên trong phủ một làn sương mù ấm áp thoang thoảng mùi sữa tắm nhàn nhạt, đây là mùi hương Cố Thần để lại. An Lan cởi hết quần áo, bình thản mở vòi sen nhưng không tập trung tắm mà lại nghĩ đến chuyện khác. Hắn vươn tay mở cửa phòng tắm, không mở ra hết, chỉ để một khe hở không quá hẹp đó thôi.

Tiếng cười trong TV vang tới.

“Cố tổng, anh có ngoài đó không?” Giọng An Lan lẫn trong tiếng nước chảy ào ạt.

“Có.” Cố Thần quay đầu nhìn cửa phòng tắm, đồng tử co rút, anh khó chịu quay đi: “Chuyện gì vậy?”

“Em quên lấy quần lót rồi, anh lấy giúp em một cái.” An Lan bình tĩnh nói.

Cố Thần vẫn không quay đầu lại nhìn hắn, ấp úng mãi mới đáp: “Trong cái rổ bên cạnh em có áo tắm, em mặc cái đó ra luôn đi.”

“Ồ.” Kiểu như bây giờ mới nhìn thấy, nói: “Tìm thấy rồi.”

An Lan buồn không thèm lên tiếng đứng rửa mặt. Hắn không mặc áo tắm mà mặc lại quần áo cũ. Chẳng ngại khó chịu vì phải mặc lại đồ, hắn đứng đó chỉnh tóc và khuy áo rồi mở cửa bước ra.

Cố Thần quay đầu lại, giật mình khi thấy hắn mặc như thế. An Lan lướt đi như một cơn gió, lấy mấy miếng dưa hấu trên bàn quăng rầm rầm vào thùng rác rồi thả nó xuống một cách nặng nề. Hắn bắt lấy chìa khóa xe và điện thoại ngoài cửa, nói với Cố Thần: “Em về đây.”

An Lan hành động rất nhanh, có thể thấy hắn không định bàn cãi với Cố Thần thêm nữa. Anh hoàn toàn không ngờ tốc độ trở mặt của một người lại có thể nhanh đến mức này. Ngơ ngác một lát anh mới kịp phản ứng phóng như bay ra ngoài kéo An Lan sắp đi mất lại, vừa khó hiểu vừa bực tức hỏi: “Em đi đâu vậy?”

“Về nhà.” An Lan nói như lẽ hiển nhiên.

“Chẳng phải anh đã bảo tối nay em ngủ lại nhà anh à?” Cố Thần giơ tay, hoang mang tới cực điểm: “Sao em lại làm vậy?”

An Lan cười dịu dàng: “Ngủ ở đâu chẳng giống nhau? Chẳng lẽ giường nhà anh mềm mại và thoải mái hơn giường nhà em à?”

“Không phải vậy.” Cố Thần cố gắng khuyên nhủ: “Chuyện này, nếu chúng ta đã hẹn hò, tất nhiên phải ở cùng nhau để tìm hiểu và bồi dưỡng tình cảm chứ.”

An Lan lẳng lặng nhìn anh thật lâu mới lên tiếng: “Không cần thiết, tình cảm của chúng ta rất sâu đậm. Dù xa nhau nhưng tim vẫn ở cạnh nhau. Huống chi, khoảng cách càng xa càng chứng mình được sự chung thủy trong tình yêu mà.”

Hiển nhiên những lời này dùng để châm chọc. Nhưng Cố Thần lại không đủ trình để hiểu thấu những cảm xúc của người phương Đông, nghĩ lại, anh thấy An Lan nói rất có lý. Nhưng từ tận đáy lòng anh lại không muốn xa An Lan.

“Nhưng mà tôi……” Cố Thần lục tìm vốn từ ít ỏi trong đầu một cách khó khăn: “Tôi sẽ nhớ em lắm.”

“Em cũng sẽ nhớ anh!” An Lan đẩy tay Cố Thần ra, vội vàng bỏ đi.

Về tới nhà, hắn mở điện thoại, phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Lý Khách. Hắn khó hiểu gọi lại cho anh ta.

Một người đàn ông xa lạ bắt máy, chất giọng khàn khàn và u ám. An Lan không dám nói linh tinh, chỉ ngắn gọn hai câu: “Tôi là bạn Lý Khách, anh ấy đang ở đâu?”

“Lý Khách đang tắm, cậu đợi chút.” Người kia nói, bên kia điện thoại vang lên tiếng ồn ào. An Lan nhận ra người kia đã chặn ống nghe, một lát sau Lý Khách mới nhận lấy, giọng lanh lảnh: “Em đi đâu chơi đấy, gọi điện thoại cũng không thèm nghe!”

Mỗi lần nói chuyện với anh ta là An Lan lại đau đầu, mệt mỏi bóp trán: “Có rắm mau thả.”

“À, chuyện là thế này.” Lý Khách ngừng lại một lát như đang bận suy nghĩ: “Căn hộ chúng ta mua ấy, mấy ngày trước anh có xem lại, giá của nó đã tăng lên gấp đôi. Anh muốn trả một nửa tiền lại cho em.”

An Lan lặng đi, không ngờ Lý Khách lại có suy nghĩ này. Hắn vội vàng từ chối: “Không cần, anh là người đã bỏ tiền ra mua căn hộ đó mà.”

“Không thể nói vậy được. Em bỏ tiền mua xe, anh chi tiền mua nhà. Bây giờ xe mất giá, nhà lại tăng giá, sao anh lại để em chịu uất ức vậy được? Dù sao thì anh cũng biết số tài khoản của em, mai anh sẽ chuyển tiền qua. Anh chỉ gọi để báo với em vậy thôi.”

“Được rồi.” An Lan cười, nói chuyện tào lao với Lý Khách một lát, đến lúc tắt máy thì nhớ ra một chuyện, hỏi: “Người bắt máy lúc nãy là ai vậy?”

“Không ai cả.” Lý Khách cà lăm: “Bệnh nhân của anh ấy mà.”

“Hơn mười giờ tối mà anh còn khám bệnh à?” An Lan cao giọng, biết Lý Khách đang nói dối: “Anh còn đi tắm trước mặt bệnh nhân nữa, đây là cách chữa bệnh gì vậy?”

“Liên quan tới em chắc?” Nghe có vẻ rất tức giận.

“Cẩn thận chút.” Hắn còn chưa dứt lời điện thoại bên kia đã cúp.

Lý Khách bực bội nhấn tắt điện thoại, ném lên giường. Thuận tay xoa mặt, cười xấu xa với người bên cạnh: “Bác sĩ Hoàng, tôi tiếp tục tắm, anh đừng có tranh thủ bỏ trốn đấy.”

Bác sĩ Hoàng là một người đàn ông trên dưới bốn mươi, cao cao gầy gầy, mặt lúc nào cũng buồn bã u ám, mang theo hơi thở của một nhà thơ kiêm sát thủ. Một người bí ẩn như hắn rất có sức hấp dẫn với đàn ông.

Lý Khách huýt sáo bôi một đống sữa tắm lên người, gần đây anh bỗng ngộ ra một chân lý: Sống trên đời là phải vui vẻ nên anh bắt đầu những hành vi ăn chơi buông thả. Nhàn rỗi anh ta sẽ đến bar săn hàng mới, vừa liếc mắt đã nhìn thấy ông chú lạnh như băng này.

Lý Khách chơi Kiều Kiều phát ngán rồi. Nếm đủ mùi vị của trai trẻ, giờ lại muốn đổi món mới nên mạnh dạn mời ông chú về nhà.

Lúc Lý Khách ra khỏi phòng tắm, bác sĩ Hoàng đang ngồi trên giường, chân để dưới đất, cúi đầu suy nghĩ. Dưới ánh đèn mờ ảo, mắt ông chú biến thành một màu vàng. Lý Khách ngồi dối điện hắn, không nói lắm lời vô nghĩa, anh đưa tay cởi cúc áo bác sĩ Hoàng, cúi đầu hôn.

Bác sĩ Hoàng né đi, hơi chán ghét.

“Sao vậy?” Lý Khách hỏi.

“Mấy ngày nay miệng tôi bị lở.”

Lý Khách hơi mất hứng, nhưng súng đã lên nòng, không thể không bắn.

Chẳng bao lâu hai người lại xảy ra vấn đề, hai người họ đều là 1, mặt bác sĩ Hoàng lạnh như tượng đá, nhất quyết không chịu nhường. Lý Khách biết người không quen làm 0 lúc làm sẽ rất đau, trừ khi gặp được cao thủ…… Có thể thấy người họ Hoàng này không phải.

Hai người bắt đầu giằng co, không bàn ra được kết quả gì nên tự động tắt lửa. Lý Khách rất bực, khó chịu đuổi tên họ Hoàng đi. Anh đứng ngoài phòng khách rót một ly nước đá làm dịu đi tâm trạng bức bối của mình, tầm mắt lướt qua ánh sáng le lói từ cửa phòng dành cho khách.

Gần đây Kiều Kiều ầm ĩ nói muốn thi cao học, sợ ký túc xá ồn ào nên chuyển tới đây.

Lý Khách khẽ đẩy cửa phòng nhìn thấy Kiều Kiều đang ngồi trên bàn mở đèn đọc sách.

Cậu đọc sách muốn mệt, rất nhiều mảnh giấy nằm rải rác trên sàn. Thấy Lý Khách vào, cậu thở dài dứt khoát buông bút, duỗi lưng để lộ vòng eo và đôi chân trắng nõn.

“Sao? Không làm được à?” Kiều Kiều mở miệng hỏi.

Lý Khách nhíu mày, ngồi cạnh Kiều Kiều, dùng giọng điệu người lớn nói: “Học hành cho đàng hoàng đi!”

Kiều Kiều nhìn lướt qua sách giáo khoa, lại tiếp tục thở dài. Lý Khách cầm một quyển sách cao học tiếng Anh xem thử, dùng tiếng Anh đọc một đoạn, sau đó hỏi: “Cậu nghe có hiểu gì không?”

Mắt Kiều Kiều ngơ ngác mở to: “Không……”

Lý Khách thả sách xuống bàn, cảm thấy trời cao vẫn rất công bằng. Ông cho Kiều Kiều một gương mặt xinh đẹp rồi đóng đi cánh cửa tư duy biến cậu thành một tên ngốc.

~Hết chương 33~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương