Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ
-
Chương 32: Thiên Kim đại tiểu thư
Tần Minh toàn thân chấn động, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Tùy Ức, cha hắn cũng có vẻ không tin lắm, nhìn Tùy Ức đang nhìn bầu trời, “Tôi đã thấy Tùy tiểu thư, không phải vị này? hình như so với cô gái này nhỏ hơn vài tuổi.”
Tùy Ức vẫn như cũ ngoan ngoãn đứng đó nghe bọn họ nói chuyện, nhưng trong lòng lại run rẩy. Mấy năm nay cô theo bản năng bài xích tất cả tin tức về nhà họ Tùy, chẳng nhẽ Tùy Cảnh Nghiêu và cô của Lâm Thần đã có con gái?
Vừa bắt đầu suy nghĩ này, Tùy Ức lại nhanh chóng bình tĩnh xuống, cười tự giễu bản thân, nếu như hai người họ đã kết hôn với nhau thì sinh con là điều tất nhiên rồi, cô còn kinh ngạc cái gì chứ? Chẵng nhẽ cô còn hỳ vọng gì đối với người đàn ông này nữa?
Tùy Cảnh Nghiêu sau khi ngồi xuống chậm rãi nói, “Tổng giám đốc Tần chắc có hiểu lầm ở đâu thì phải, cô bé lần trước ông nhìn thấy đó là con gái của em trai tôi, đây mới chính là con gái của tôi.”
Tùy Cảnh Nghiêu nói tới đây dừng một chút, rồi nhanh chóng nói, “Đây là con gái của tôi và vợ trước, sau khi ly hôn thì con bé đi theo mẹ. Lần này tới đây chủ yếu là đến thăm con bé một chút.”
Trong nháy mắt Tần Minh đã hiểu ra mọi chuyện, thì ra cô ấy không phải là được bao nuôi, từ trong trái tim dần dần tràn lên một chút xấu hổ, vậy mà lúc trước anh còn hiểu lầm cô là cô gái không đứng đắn.
Cha của Tần Minh nhiều năm mò mẫm lăn lộn ở trên thương, bản lĩnh đã đến xuất thần nhập hóa, đã sớm nhìn ra được Tùy Cảnh Nghiêu đối xử với Tùy Ức rất yêu thương, lập tức thay đổi xưng hô nói, “Nhìn sơ qua cũng biết là con gái của ngài rồi, rât giống ngài khi còn trẻ! Lần trước gặp qua sau đó cảm thấy rất kỳ lạ, làm sao lại có người giống ngài đến như thế, hiện tại gặp cô đây mới biết được hai người là cha và con gái với nhau.”
Sau khi nói xong, quay đầu lại hỏi Tùy Ức, "Cháu hiện tại học ở trường nào, học nghành gì vậy?”
Tùy Ức luôn luôn không quan tâm đến người lạ, nhất là loại người nói chưa đến ba câu mà đã bắt đầu nhịn nọt người ta.
Tùy Cảnh Nghiêu tiếp lời, "Tổng giám đốc Tần không biết sao? Con bé và con trai ngài đây là bạn học."
Tần cha sau khi nghe xong dường như rất cao hứng, “A, đây không phải là duyên phận sao, Tần Minh, về sau nhớ quan tâm chăm sóc nhiều cho Tùy Ức nhé!”
Tần Minh căn bản là tâm hồn không đặt ở đây qua loa gật đầu một cái.
Tùy Cảnh Nghiêu thấy mục đích của mình đã đạt được, nên mới bắt đầu ăn cơm.
Một bữa cơm nhàm chán, hai bậc cha mẹ nói từ chuyện kinh tế, chính trị cho đến chuyện nhân sinh triết học.
Tùy Ức trên mặt từ đầu đến cuối luôn duy trì nụ cười, cũng dần cứng ngắc. Trong lòng thầm oán, hai người bọn họ sau không cùng nhau đi xem tuyết rơi và ngắm trăng vậy?
Tần Minh cảm thấy thức ăn không có chút mùi vị gì cả, thỉnh thoảng vẻ mặt tỏ ra áy náy nhìn về phía Tùy Ức.
Tùy Cảnh Nghiêu bĩnh tĩnh quan sát tất cả, cảm thấy Tùy Ức sắp không kiên nhẫn nổi nữa, đành phải nhanh chóng kết thúc bữa ăn.
Tùy Ức vốn dĩ không biết trong lòng Tùy Cảnh Nghiêu có suy nghĩ này, nghĩ đây chỉ là buổi gặp mặt xã giao bình thường, cũng không quá để ý đến mọi việc, mãi cho đến khi đứng trước của khách sạn nói lời tạm biệt, Tùy Cảnh Nghiêu lại nói một câu làm cô mới đột nhiên ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Tùy Cảnh Nghiêu nhìn Tùy Ức lên xe, rồi quay lại nói với Tần Minh, “Tùy Ức là đứa trẻ vốn dĩ không hay nói nhiều, bị người ta hiểu nhầm cũng không muốn giải thích, nếu như cháu thuận tiện thì thay con bé nói vài lời, còn nếu như có chuyện gì xảy ra với nó cháu bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta.”
`
Mặc dù, giọng nói của Tùy Cảnh Nghiêu rất nhỏ, nhưng Tùy Ức vẫn có thể mơ hồ nghe được mấy chữ, cô không biết Tần Minh nghe có hiều Tùy Cảnh Nghiêu đang nói cái gì không, nhưng cô thì nghe rõ. Nhưng cậu ta làm sao hiểu được vấn đề này?
Trong lúc này, tâm trạng trở nên rất phức tạp, cảm thấy phiền não.
Tần cha cùng Tần Minh đứng nhìn chiếc xe màu đen đó chậm rãi biến mất trong đêm tối, mới lên xe về nhà .
Tần cha rất nhanh đã mở miệng, "Không nghĩ đến Đại tiểu thư nhà họ Tùy lại là bạn học của con, tập đoàn nhà họ Tùy ngày thường chúng ta muốn gặp mặt đều là treo cao không với đến, nếu như con cưới con gái nhà họ Tùy… vậy đối với Tần gia chúng ta sau này tốt quá. Phải rồi, Tùy Ức đã có bạn trai chưa?”
Bây giờ tâm trạng của Tần Minh rất phức tạp, bản thân rất hối hận lúc trước tại sao lại tin lời những người đó chứ, con người cô như vậy làm sao cặp kè với những kẻ lắm tiền được, óc heo cũng biết là không thể nào, đầu óc hắn lúc đó có lẽ là bị nước tràn vào rồi? lại nghĩ đến mấy lần trước gặp mặt cô ấy hoàn cảnh lúc ấy cậu tránh còn không kịp, ân hận bực bội đồng thời đánh úp vào trong lòng, sắc mặt hắn trở nên rất khó coi, “Ở trong mắt ngài có phải ngoại trừ làm ăn ra không có bất cứ thứ gì khác nữa hay sao? Những lời này nếu như nói sớm hơn vài tháng không chừng còn có thể, bây giờ, muốn nghĩ cũng đừng có nghĩ đến.”
Tần Minh tức giận đánh một quyền vào ghế sau, hiện tại không biết cô ấy nghĩ mình là con người như thế nào đây.
Tần cha không nghĩ đến Tần Minh lại phản ứng lớn như vậy, vẻ mặt khó hiểu, "Như vậy là có ý gì?"
Tần Minh quay đầu nhìn về phía ngoài xe, vẻ mặt không còn kiên nhẫn, "Ngài đùng hỏi nữa, dù sao cũng không thể nào nữa rồi !"
Sau khi, Tần Minh trở lại phòng ngủ vẻ mặt vẫn hoảng hốt như trước, bạn cùng phòng của cậu ta trêu đùa.
"Đại Thiếu Gia cậu làm sao vậy? Sắc mặt nhìn không tốt thế? Có phải là vì Tùy Ức không?”
Có người lại khuyên nhủ, "Ai, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều làm gì, đến Tiêu Tử Uyên cô ấy còn thấy chướng mắt làm sao có thể chú ý đên cậu được?”
Tần Minh bực bội hít một hơi thuốc lá, "Mẹ nó! Các cậu thì biết cái gì! Người đó là cha cô ấy!"
"Cái gì? đừng nói giỡn!"
Tần Minh trừng mắt nhìn bọn hắn một cái, "Ai nói giỡn với các cậu! hôm nay tớ mới biết, người ta mới thực sự là Thiên Kim Đại tiểu thư! Cậu có biết tài sản của nhà họ Tùy bao nhiêu không?"
Người không biết thì trong đầu một mảnh mờ mịt, "Nhà họ Tùy? Người nhà họ Tùy nào?"
Người có một chút hiểu biết thì vẻ mặt lại không thể tin nổi, "Không thể nào? Nhà họ Tùy hả! Ngày thường nhìn không ra đó….”
Tần Minh buồn bực dụi tàn thuốc lá bước vào phòng tắm đi tắm.
Hôm sau tin tức đã truyền khắp nơi, trên diễn đàn lại có người đứng ra giải thích sự thật, tin tức về tập đoàn nhà họ Tùy có trên tất cả các trang web, mà dòng họ này cũng không thường thấy, toàn bộ sự thật được làm sáng tỏ.
Mấy hôm trước trong mắt mọi người còn không coi ai ra gì hoặc thờ ơ châm chọc giờ gặp lại mọi người lại khôi phục khuôn mặt tươi cười chào hỏi cô, nhưng Tùy Ức thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ, ngược lại ba người đi cùng thấy mọi người cố ý tươi cười để lấy lòng thì không chớp mắt một cái bĩnh tĩnh bước đi, nhưng trong tâm lại hò hét lòng người thật dễ thay đổi.
Tùy Ức không quan tâm người khác nghĩ cô như thế nào, bây giờ cô chỉ hơi lo lắng không Tiêu Tử Uyên nghĩ như thế nào.
Với hiểu biết của Tiêu Tử Uyên, hẳn là không thể không biết tập đoàn nhà họ Tùy, mà ngày đó dưới ký túc, cô chỉ ấp a ấp úng nói Tùy Cảnh Nghiêu là họ hàng, hiện tại tất cả mọi người đều biết rồi, anh nhất định cũng đã biết mọi việc, anh ấy có tức giận hay không?
Tùy Ức đang muốn tìm cơ hội để giải thích với Tiêu Tử Uyên một chút, nhưng cuối cùng lại không tìm được cơ hội thích hợp. Rối rắm chừng mấy ngày cô lại bình thường trở lại, Tiêu Tử Uyên chưa nhận được tin tức nên không đến hỏi cô, nói rõ là anh không hề quan tâm đến việc này, nhưng mà có cái tên Lâm Thần miệng rộng kia bên cạnh có chuyện gì mà anh không biết chứ?
Hơn nữa bây giờ cũng cách thời điểm tốt nghiệp không xa, anh ấy chắc có lẽ rất bận?
Cô còn nhớ đêm hôm Tiêu Tử Uyên đưa cô trở về, lúc đứng dưới lầu phòng ngủ có nói.
Anh biết bây giờ em có thể là chưa muốn chấp nhận anh, anh không ép em, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà.
Anh đứng ở dưới đèn đường, trong ánh mắt xem lẫn những tia sáng nhỏ vụn màu vàng cam, ánh mắt bình tĩnh, khóe miệng nhẹ cười, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp mà lại điềm tĩnh kiên quyết, chỉ nhìn cô như vậy, dường như trong mắt, trong lòng anh chỉ có một người là cô, từ từ nói ra những lời này.
Toàn bộ những lời này khiến cho Tùy Ức tim lại đập rộn ràng thêm một lần nữa.
Nghĩ đến đây, Tùy Ức lại cười nhạt một tiếng, anh ấy nói đúng, còn rất nhiều thời gian, sau này nhất định có cơ hội để giải thích thôi.
Thời tiết càng ngày càng nóng, buổi lễ tốt nghiệp đến đúng kỳ hạn.
Hôm đó Tùy Ức sau khi lên lớp xong thì đi đến hội trường ngoài trời, bên trong cực kỳ náo nhiệt. Tiêu Tử Uyên đang đứng trên bục thay mặt cho toàn bộ sinh viên tốt nghiêp phát biểu, điềm tĩnh cơ trí, giọng nói trầm thấp êm tai.
Tam Bảo thò đầu nhìn ra nhìn vào trong, trong miệng thì vẫn luôn nhắc đến, “Vẫn chưa kết thúc, tớ còn muốn tìm sư huynh thân yêu của tớ để chụp chung ảnh nhé, không biết sau này còn có cơ hội gặp lại sư huynh thân yêu nữa không….. đang tốt sau khi suy nghĩ một lát lại thấy mình đa cảm. . . . . ."
Tùy Ức ban đầu không có chuyện gì, theo dõi về phía xa, nghe Tam Bảo vẫn luôn miệng nhắc đến, trong lòng bỗng dưng cảm thấy trống rỗng, bây giờ đã tốt nghiệp rồi sao?
Trên mặt Hà Ca tỏ ra rất hâm mộ, “Vậy là sắp được ra ngoài làm việc rồi sao? Thật là hâm mộ quá, còn tớ đang bị nhốt ở đây để chịu khổ….”
Tâm trạng của Yêu Nữ hơi suy sụp, "Các cậu chơi đi, tớ hơi mệt mỏi, đi về trước đây."
Nói xong không chút lưu luyến quay người rời đi.
Ba người ai cũng biết chuyện tình cảm của cô ấy và Kiều Dụ, cùng đưa mắt nhìn nhau. Tùy Ức muốn gọi Yêu Nữ lại để đi cùng cô, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, buỗi lễ đã kết thúc, rất nhiều nhóm người mặc trang phục cử nhân ùa ra ngoài, Yêu Nữ cúi đầu biến mất trong dòng người đông đúc này.
Tùy Ức nhìn theo phương hướng Yêu Nữ rồi đi trong lòng có chút chán nản, Yêu Nữ trong ký ức của cô không phải như vậy, cô ấy luôn gương nanh múa vuốt luôn tràn đầy sinh lực đùa giỡn với mọi người.
Tình yêu thật là đáng sợ, nó phát triển khiến cho chúng ta biến thành một người khác.
Tùy Ức đang thất thần thì nghe được phía sau có người gọi cô, “Tùy Ức!”
Tùy Ức vừa ngoảnh lại đã thấy Dụ Thiên Hạ đang mặc trang cử nhân trên tay cầm theo máy chụp ảnh chạy đến bên cô cười, gương mặt trong sáng, đảo qua trước mây mù.
Trên mặt Tùy Ức nhanh chóng nở nụ cười rạng rỡ, "Dụ sư tỷ."
Dụ Thiên Hạ đi đến quơ quơ máy chụp ảnh, “Chị tốt nghiệp rồi, cùng nhau chụp ảnh lưu niệm nhé.”
Tùy Ức cười gật đầu, "Được."
"Để tớ chụp cho!" Tam Bảo xung phong đảm nhận việc chụp ảnh.
Trong ống kính hai cô gái trẻ tuổi nét mặt tươi cười như hoa, Dụ Thiên Hạ ôm vai Tùy Ức một cách tự nhiên, giống như giữa hai cô chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra, quan hệ giữa cô và sư tỷ rất tốt.
Sau khi Tam Bảo kêu lớn OK, Dụ Thiên Hạ hạ cánh tay đang ôm vai Tùy Ức xuống, hình như phân vân một chút mới nói, “Sự kiện đó… không phải là chị làm, cũng không phải là những người bạn cùng phòng chị làm.”
Một câu nói không đầu không đuôi nhưng Tùy Ức vừa nghe đã hiểu liền, dịu dàng cười “Em biết.”
Dụ Thiên Hạ vẻ mặt không tin, “Em biết?”
Tùy Ức nắm tay Dụ Thiên Hạ kéo về phía trước, “Em đã nói rồi mà, sư tỷ là một cô gái tự nhiên thoải mái nhất mà em đã gặp, không thể nào làm chuyện nhỏ nhen như vậy. Tin tưởng em đi, ở đây tháp Tượng Nha là sạch sẽ nhất, chúng ta ở tháp Tượng Nha sẽ gặp được người chân thật và khả ái. Còn tình cảm của chúng ta là vô cũng thuần túy không hề dính bất kỳ bụi bẩn nào. Cho dù chúng ta có làm sai điều gì hoặc xung đột với nhau, em sẽ luôn đề phòng chị, nhưng sẽ không làm gì làm cho người khác tưởng tượng đến đã không chịu nổi" (Tượng Nha: Ngà voi)
Dụ Thiên Hạ không nhịn được liền dừng lại quay đầu nhìn Tùy Ức
Cô bé trước mắt vẻ mặt dịu dàng, trong ánh mắt đều là sự chân thành, nhưng lại có thứ gì đó làm cô không thể hiểu được, cô ấy luôn là người dịu dàng nhu thuận, nhưng trong lòng lại luôn mạnh mẽ như vậy, mỗi một lần tiếp xúc đều sẽ bị hấp dẫn bởi khí chất tỏa ra trên người của cô ấy.
Dụ Thiên Hạ bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, "Chị vẫn cho là em chỉ là một cô bé chưa biết gì về cuộc sống, nhưng Tiêu Tử Uyên lại nói với chị, em rất hiểu sự đời nhưng không vì thế mà kiêu ngạo. Chị vẫn luôn không phục, nhưng bây giờ chị thật lòng chịu thua, thua một cách tâm phục khẩu phục.”
Tùy Ức mỉm cười không nói gì, Tam Bảo đưa máy chụp ảnh đến khoe giành công, sau đó ném cho hai người rồi đi tìm Ôn Thiếu Khanh để cung nhau chụp ảnh.
Dụ Thiên Hạ rất hài lòng về tấm ảnh vừa mới chụp này, bỗng ngẩng đầu nhìn Tùy Ức rồi hỏi một câu thật nhanh, “Tại sao em không thích Tiêu Tử Uyên?"
Nụ cười trên mặt Tùy Ức vẫn giữ nguyên, nhìn Dụ Thiên Hạ nụ cười trên miệng càng lúc càng sâu, nhưng chỉ im lặng mà không nói.
Dụ Thiên hạ cúi đầu cười nhẹ một tiếng, rồi lại ngẩng đầu giơ hai tay lên, "Được rồi được rồi, chị không hỏi em nữa, cuối cùng chị cũng biết tại sao bọn họ lại sợ em cười đến như vậy. Đến cả ta cũng không thể chống đỡ được.”
Tùy Ức không một chút hoang mang nói, "Sư tỷ, chị đã từng nghĩ qua chưa, thật ra anh ấy không phải cứ nhất định là em là không thể, chỉ là chị càng tìm cách vượt qua anh ấy anh ấy sẽ càng xa rời chị.”
Dụ Thiên Hạ lại cười khổ lắc đầu, "Chỉ có em mới có thể nghĩ như vậy thôi. Tùy Ức, tính cách của em luôn bình tĩnh trước mọi người, nhưng tại sao chỉ duy nhất trước mặt Tiêu Tử Uyên em lại không dám theo đuổi vậy? chị vẫn luôn cho rằng em không muốn tranh giành với chị, sau này chị mới biết cho dù là ai em cũng sẽ không bao giờ tranh giành, ruốt cuộc là tại sao vậy?”
Tùy Ức lại im lặng.
Dụ Thiên Hạ nhìn Tùy Ức một lúc lâu sau đó vẻ mặt thoải mái nói, "Haz, không nghĩ đến nữa, dù sao chị cũng đã quyết định bắt đầu một cuộc sống mới rồi, sẽ làm cho Tiêu Tử Uyên biến mất trong toàn bộ thế giới của chị!”
Tùy Ức mỉm cười, Dụ Thiên Hạ vẫn là một Dụ Thiên Hạ thẳng thắn và giỏi giang, thật là tốt quá.
Dụ Thiên Hạ đi Tùy ức vẫy tay chào tạm biệt, nhưng lúc đi vẻ mặt có chút kỳ quái.
Tùy Ức quay người lại nhìn đến nhân tài đứng phía sau thì đã hiểu rõ vì sao vẻ mặt của Dụ Thiên Hạ lúc rời đi lại kỳ quái tới như vậy, nhẹ ho một tiếng để che đậy, "Tiêu sư huynh."
Tiêu Tử Uyên nhìn cô một lúc lâu, mới chậm rãi nói ra , "Anh hiểu rõ bản thân đang làm cái gì, anh không phải là đang nổi loạn.”
Tùy Ức lúng túng không biết phải làm như thế nào, có nhiều lúc cô không thể xác định nổi, không hiểu được tình cảm của Tiêu Tử Uyên, đối với tình cảm của cô cô cũng k thể hiểu được, cũng không thể xác định được khoảng cách giữa hai người, cô mù quáng cố gắng tìm kiếm một lý do hợp lý để thuyết phục bản thân mình, nhưng mỗi lần tìm ra được lý do nào đó đều bị Tiêu Tử Uyên phá vỡ.
Tiêu Tử Uyên lại không tra hỏi, "Anh sắp phải đi rồi, chụp một bức ảnh lưu niệm nhé."
Lâm Thần cầm máy chụp ảnh đứng ở cách đó vài mét hét lên, "Đứng ngay ngắn nào, cười một cái, tớ bắt đầu đếm một hai ba."
1 giây trước khi đèn flash sáng lên, Tiêu Tử Uyên bỗng nhiên quay đầu ghé vào bên tai Tùy Ức nhỏ giọng, "Nhớ lời anh nói..., cho dù anh đi xa, nhưng chuyện giữa chúng ta vẫn còn chưa xong đâu, hãy đợi anh trở về."
Một hơi thở mát lạnh thổi vào mặt, Tùy Ức giật mình quay đầu lại nhìn, vừa đúng lúc trán cô nhẹ chạm vào môi anh.
Đèn flash sáng lên, hình ảnh đó được lưu lại ở trên bức hình, dưới trời xanh mây trắng, một cô gái tóc dài bị gió thổi lên, dịu dàng nhu thuận, đứng bên cạnh một người con trai vẻ mặt dịu dàng đang cười nhẹ hôn lên trán cô gái……
Tùy Ức vẫn như cũ ngoan ngoãn đứng đó nghe bọn họ nói chuyện, nhưng trong lòng lại run rẩy. Mấy năm nay cô theo bản năng bài xích tất cả tin tức về nhà họ Tùy, chẳng nhẽ Tùy Cảnh Nghiêu và cô của Lâm Thần đã có con gái?
Vừa bắt đầu suy nghĩ này, Tùy Ức lại nhanh chóng bình tĩnh xuống, cười tự giễu bản thân, nếu như hai người họ đã kết hôn với nhau thì sinh con là điều tất nhiên rồi, cô còn kinh ngạc cái gì chứ? Chẵng nhẽ cô còn hỳ vọng gì đối với người đàn ông này nữa?
Tùy Cảnh Nghiêu sau khi ngồi xuống chậm rãi nói, “Tổng giám đốc Tần chắc có hiểu lầm ở đâu thì phải, cô bé lần trước ông nhìn thấy đó là con gái của em trai tôi, đây mới chính là con gái của tôi.”
Tùy Cảnh Nghiêu nói tới đây dừng một chút, rồi nhanh chóng nói, “Đây là con gái của tôi và vợ trước, sau khi ly hôn thì con bé đi theo mẹ. Lần này tới đây chủ yếu là đến thăm con bé một chút.”
Trong nháy mắt Tần Minh đã hiểu ra mọi chuyện, thì ra cô ấy không phải là được bao nuôi, từ trong trái tim dần dần tràn lên một chút xấu hổ, vậy mà lúc trước anh còn hiểu lầm cô là cô gái không đứng đắn.
Cha của Tần Minh nhiều năm mò mẫm lăn lộn ở trên thương, bản lĩnh đã đến xuất thần nhập hóa, đã sớm nhìn ra được Tùy Cảnh Nghiêu đối xử với Tùy Ức rất yêu thương, lập tức thay đổi xưng hô nói, “Nhìn sơ qua cũng biết là con gái của ngài rồi, rât giống ngài khi còn trẻ! Lần trước gặp qua sau đó cảm thấy rất kỳ lạ, làm sao lại có người giống ngài đến như thế, hiện tại gặp cô đây mới biết được hai người là cha và con gái với nhau.”
Sau khi nói xong, quay đầu lại hỏi Tùy Ức, "Cháu hiện tại học ở trường nào, học nghành gì vậy?”
Tùy Ức luôn luôn không quan tâm đến người lạ, nhất là loại người nói chưa đến ba câu mà đã bắt đầu nhịn nọt người ta.
Tùy Cảnh Nghiêu tiếp lời, "Tổng giám đốc Tần không biết sao? Con bé và con trai ngài đây là bạn học."
Tần cha sau khi nghe xong dường như rất cao hứng, “A, đây không phải là duyên phận sao, Tần Minh, về sau nhớ quan tâm chăm sóc nhiều cho Tùy Ức nhé!”
Tần Minh căn bản là tâm hồn không đặt ở đây qua loa gật đầu một cái.
Tùy Cảnh Nghiêu thấy mục đích của mình đã đạt được, nên mới bắt đầu ăn cơm.
Một bữa cơm nhàm chán, hai bậc cha mẹ nói từ chuyện kinh tế, chính trị cho đến chuyện nhân sinh triết học.
Tùy Ức trên mặt từ đầu đến cuối luôn duy trì nụ cười, cũng dần cứng ngắc. Trong lòng thầm oán, hai người bọn họ sau không cùng nhau đi xem tuyết rơi và ngắm trăng vậy?
Tần Minh cảm thấy thức ăn không có chút mùi vị gì cả, thỉnh thoảng vẻ mặt tỏ ra áy náy nhìn về phía Tùy Ức.
Tùy Cảnh Nghiêu bĩnh tĩnh quan sát tất cả, cảm thấy Tùy Ức sắp không kiên nhẫn nổi nữa, đành phải nhanh chóng kết thúc bữa ăn.
Tùy Ức vốn dĩ không biết trong lòng Tùy Cảnh Nghiêu có suy nghĩ này, nghĩ đây chỉ là buổi gặp mặt xã giao bình thường, cũng không quá để ý đến mọi việc, mãi cho đến khi đứng trước của khách sạn nói lời tạm biệt, Tùy Cảnh Nghiêu lại nói một câu làm cô mới đột nhiên ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Tùy Cảnh Nghiêu nhìn Tùy Ức lên xe, rồi quay lại nói với Tần Minh, “Tùy Ức là đứa trẻ vốn dĩ không hay nói nhiều, bị người ta hiểu nhầm cũng không muốn giải thích, nếu như cháu thuận tiện thì thay con bé nói vài lời, còn nếu như có chuyện gì xảy ra với nó cháu bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta.”
`
Mặc dù, giọng nói của Tùy Cảnh Nghiêu rất nhỏ, nhưng Tùy Ức vẫn có thể mơ hồ nghe được mấy chữ, cô không biết Tần Minh nghe có hiều Tùy Cảnh Nghiêu đang nói cái gì không, nhưng cô thì nghe rõ. Nhưng cậu ta làm sao hiểu được vấn đề này?
Trong lúc này, tâm trạng trở nên rất phức tạp, cảm thấy phiền não.
Tần cha cùng Tần Minh đứng nhìn chiếc xe màu đen đó chậm rãi biến mất trong đêm tối, mới lên xe về nhà .
Tần cha rất nhanh đã mở miệng, "Không nghĩ đến Đại tiểu thư nhà họ Tùy lại là bạn học của con, tập đoàn nhà họ Tùy ngày thường chúng ta muốn gặp mặt đều là treo cao không với đến, nếu như con cưới con gái nhà họ Tùy… vậy đối với Tần gia chúng ta sau này tốt quá. Phải rồi, Tùy Ức đã có bạn trai chưa?”
Bây giờ tâm trạng của Tần Minh rất phức tạp, bản thân rất hối hận lúc trước tại sao lại tin lời những người đó chứ, con người cô như vậy làm sao cặp kè với những kẻ lắm tiền được, óc heo cũng biết là không thể nào, đầu óc hắn lúc đó có lẽ là bị nước tràn vào rồi? lại nghĩ đến mấy lần trước gặp mặt cô ấy hoàn cảnh lúc ấy cậu tránh còn không kịp, ân hận bực bội đồng thời đánh úp vào trong lòng, sắc mặt hắn trở nên rất khó coi, “Ở trong mắt ngài có phải ngoại trừ làm ăn ra không có bất cứ thứ gì khác nữa hay sao? Những lời này nếu như nói sớm hơn vài tháng không chừng còn có thể, bây giờ, muốn nghĩ cũng đừng có nghĩ đến.”
Tần Minh tức giận đánh một quyền vào ghế sau, hiện tại không biết cô ấy nghĩ mình là con người như thế nào đây.
Tần cha không nghĩ đến Tần Minh lại phản ứng lớn như vậy, vẻ mặt khó hiểu, "Như vậy là có ý gì?"
Tần Minh quay đầu nhìn về phía ngoài xe, vẻ mặt không còn kiên nhẫn, "Ngài đùng hỏi nữa, dù sao cũng không thể nào nữa rồi !"
Sau khi, Tần Minh trở lại phòng ngủ vẻ mặt vẫn hoảng hốt như trước, bạn cùng phòng của cậu ta trêu đùa.
"Đại Thiếu Gia cậu làm sao vậy? Sắc mặt nhìn không tốt thế? Có phải là vì Tùy Ức không?”
Có người lại khuyên nhủ, "Ai, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều làm gì, đến Tiêu Tử Uyên cô ấy còn thấy chướng mắt làm sao có thể chú ý đên cậu được?”
Tần Minh bực bội hít một hơi thuốc lá, "Mẹ nó! Các cậu thì biết cái gì! Người đó là cha cô ấy!"
"Cái gì? đừng nói giỡn!"
Tần Minh trừng mắt nhìn bọn hắn một cái, "Ai nói giỡn với các cậu! hôm nay tớ mới biết, người ta mới thực sự là Thiên Kim Đại tiểu thư! Cậu có biết tài sản của nhà họ Tùy bao nhiêu không?"
Người không biết thì trong đầu một mảnh mờ mịt, "Nhà họ Tùy? Người nhà họ Tùy nào?"
Người có một chút hiểu biết thì vẻ mặt lại không thể tin nổi, "Không thể nào? Nhà họ Tùy hả! Ngày thường nhìn không ra đó….”
Tần Minh buồn bực dụi tàn thuốc lá bước vào phòng tắm đi tắm.
Hôm sau tin tức đã truyền khắp nơi, trên diễn đàn lại có người đứng ra giải thích sự thật, tin tức về tập đoàn nhà họ Tùy có trên tất cả các trang web, mà dòng họ này cũng không thường thấy, toàn bộ sự thật được làm sáng tỏ.
Mấy hôm trước trong mắt mọi người còn không coi ai ra gì hoặc thờ ơ châm chọc giờ gặp lại mọi người lại khôi phục khuôn mặt tươi cười chào hỏi cô, nhưng Tùy Ức thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ, ngược lại ba người đi cùng thấy mọi người cố ý tươi cười để lấy lòng thì không chớp mắt một cái bĩnh tĩnh bước đi, nhưng trong tâm lại hò hét lòng người thật dễ thay đổi.
Tùy Ức không quan tâm người khác nghĩ cô như thế nào, bây giờ cô chỉ hơi lo lắng không Tiêu Tử Uyên nghĩ như thế nào.
Với hiểu biết của Tiêu Tử Uyên, hẳn là không thể không biết tập đoàn nhà họ Tùy, mà ngày đó dưới ký túc, cô chỉ ấp a ấp úng nói Tùy Cảnh Nghiêu là họ hàng, hiện tại tất cả mọi người đều biết rồi, anh nhất định cũng đã biết mọi việc, anh ấy có tức giận hay không?
Tùy Ức đang muốn tìm cơ hội để giải thích với Tiêu Tử Uyên một chút, nhưng cuối cùng lại không tìm được cơ hội thích hợp. Rối rắm chừng mấy ngày cô lại bình thường trở lại, Tiêu Tử Uyên chưa nhận được tin tức nên không đến hỏi cô, nói rõ là anh không hề quan tâm đến việc này, nhưng mà có cái tên Lâm Thần miệng rộng kia bên cạnh có chuyện gì mà anh không biết chứ?
Hơn nữa bây giờ cũng cách thời điểm tốt nghiệp không xa, anh ấy chắc có lẽ rất bận?
Cô còn nhớ đêm hôm Tiêu Tử Uyên đưa cô trở về, lúc đứng dưới lầu phòng ngủ có nói.
Anh biết bây giờ em có thể là chưa muốn chấp nhận anh, anh không ép em, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà.
Anh đứng ở dưới đèn đường, trong ánh mắt xem lẫn những tia sáng nhỏ vụn màu vàng cam, ánh mắt bình tĩnh, khóe miệng nhẹ cười, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp mà lại điềm tĩnh kiên quyết, chỉ nhìn cô như vậy, dường như trong mắt, trong lòng anh chỉ có một người là cô, từ từ nói ra những lời này.
Toàn bộ những lời này khiến cho Tùy Ức tim lại đập rộn ràng thêm một lần nữa.
Nghĩ đến đây, Tùy Ức lại cười nhạt một tiếng, anh ấy nói đúng, còn rất nhiều thời gian, sau này nhất định có cơ hội để giải thích thôi.
Thời tiết càng ngày càng nóng, buổi lễ tốt nghiệp đến đúng kỳ hạn.
Hôm đó Tùy Ức sau khi lên lớp xong thì đi đến hội trường ngoài trời, bên trong cực kỳ náo nhiệt. Tiêu Tử Uyên đang đứng trên bục thay mặt cho toàn bộ sinh viên tốt nghiêp phát biểu, điềm tĩnh cơ trí, giọng nói trầm thấp êm tai.
Tam Bảo thò đầu nhìn ra nhìn vào trong, trong miệng thì vẫn luôn nhắc đến, “Vẫn chưa kết thúc, tớ còn muốn tìm sư huynh thân yêu của tớ để chụp chung ảnh nhé, không biết sau này còn có cơ hội gặp lại sư huynh thân yêu nữa không….. đang tốt sau khi suy nghĩ một lát lại thấy mình đa cảm. . . . . ."
Tùy Ức ban đầu không có chuyện gì, theo dõi về phía xa, nghe Tam Bảo vẫn luôn miệng nhắc đến, trong lòng bỗng dưng cảm thấy trống rỗng, bây giờ đã tốt nghiệp rồi sao?
Trên mặt Hà Ca tỏ ra rất hâm mộ, “Vậy là sắp được ra ngoài làm việc rồi sao? Thật là hâm mộ quá, còn tớ đang bị nhốt ở đây để chịu khổ….”
Tâm trạng của Yêu Nữ hơi suy sụp, "Các cậu chơi đi, tớ hơi mệt mỏi, đi về trước đây."
Nói xong không chút lưu luyến quay người rời đi.
Ba người ai cũng biết chuyện tình cảm của cô ấy và Kiều Dụ, cùng đưa mắt nhìn nhau. Tùy Ức muốn gọi Yêu Nữ lại để đi cùng cô, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, buỗi lễ đã kết thúc, rất nhiều nhóm người mặc trang phục cử nhân ùa ra ngoài, Yêu Nữ cúi đầu biến mất trong dòng người đông đúc này.
Tùy Ức nhìn theo phương hướng Yêu Nữ rồi đi trong lòng có chút chán nản, Yêu Nữ trong ký ức của cô không phải như vậy, cô ấy luôn gương nanh múa vuốt luôn tràn đầy sinh lực đùa giỡn với mọi người.
Tình yêu thật là đáng sợ, nó phát triển khiến cho chúng ta biến thành một người khác.
Tùy Ức đang thất thần thì nghe được phía sau có người gọi cô, “Tùy Ức!”
Tùy Ức vừa ngoảnh lại đã thấy Dụ Thiên Hạ đang mặc trang cử nhân trên tay cầm theo máy chụp ảnh chạy đến bên cô cười, gương mặt trong sáng, đảo qua trước mây mù.
Trên mặt Tùy Ức nhanh chóng nở nụ cười rạng rỡ, "Dụ sư tỷ."
Dụ Thiên Hạ đi đến quơ quơ máy chụp ảnh, “Chị tốt nghiệp rồi, cùng nhau chụp ảnh lưu niệm nhé.”
Tùy Ức cười gật đầu, "Được."
"Để tớ chụp cho!" Tam Bảo xung phong đảm nhận việc chụp ảnh.
Trong ống kính hai cô gái trẻ tuổi nét mặt tươi cười như hoa, Dụ Thiên Hạ ôm vai Tùy Ức một cách tự nhiên, giống như giữa hai cô chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra, quan hệ giữa cô và sư tỷ rất tốt.
Sau khi Tam Bảo kêu lớn OK, Dụ Thiên Hạ hạ cánh tay đang ôm vai Tùy Ức xuống, hình như phân vân một chút mới nói, “Sự kiện đó… không phải là chị làm, cũng không phải là những người bạn cùng phòng chị làm.”
Một câu nói không đầu không đuôi nhưng Tùy Ức vừa nghe đã hiểu liền, dịu dàng cười “Em biết.”
Dụ Thiên Hạ vẻ mặt không tin, “Em biết?”
Tùy Ức nắm tay Dụ Thiên Hạ kéo về phía trước, “Em đã nói rồi mà, sư tỷ là một cô gái tự nhiên thoải mái nhất mà em đã gặp, không thể nào làm chuyện nhỏ nhen như vậy. Tin tưởng em đi, ở đây tháp Tượng Nha là sạch sẽ nhất, chúng ta ở tháp Tượng Nha sẽ gặp được người chân thật và khả ái. Còn tình cảm của chúng ta là vô cũng thuần túy không hề dính bất kỳ bụi bẩn nào. Cho dù chúng ta có làm sai điều gì hoặc xung đột với nhau, em sẽ luôn đề phòng chị, nhưng sẽ không làm gì làm cho người khác tưởng tượng đến đã không chịu nổi" (Tượng Nha: Ngà voi)
Dụ Thiên Hạ không nhịn được liền dừng lại quay đầu nhìn Tùy Ức
Cô bé trước mắt vẻ mặt dịu dàng, trong ánh mắt đều là sự chân thành, nhưng lại có thứ gì đó làm cô không thể hiểu được, cô ấy luôn là người dịu dàng nhu thuận, nhưng trong lòng lại luôn mạnh mẽ như vậy, mỗi một lần tiếp xúc đều sẽ bị hấp dẫn bởi khí chất tỏa ra trên người của cô ấy.
Dụ Thiên Hạ bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, "Chị vẫn cho là em chỉ là một cô bé chưa biết gì về cuộc sống, nhưng Tiêu Tử Uyên lại nói với chị, em rất hiểu sự đời nhưng không vì thế mà kiêu ngạo. Chị vẫn luôn không phục, nhưng bây giờ chị thật lòng chịu thua, thua một cách tâm phục khẩu phục.”
Tùy Ức mỉm cười không nói gì, Tam Bảo đưa máy chụp ảnh đến khoe giành công, sau đó ném cho hai người rồi đi tìm Ôn Thiếu Khanh để cung nhau chụp ảnh.
Dụ Thiên Hạ rất hài lòng về tấm ảnh vừa mới chụp này, bỗng ngẩng đầu nhìn Tùy Ức rồi hỏi một câu thật nhanh, “Tại sao em không thích Tiêu Tử Uyên?"
Nụ cười trên mặt Tùy Ức vẫn giữ nguyên, nhìn Dụ Thiên Hạ nụ cười trên miệng càng lúc càng sâu, nhưng chỉ im lặng mà không nói.
Dụ Thiên hạ cúi đầu cười nhẹ một tiếng, rồi lại ngẩng đầu giơ hai tay lên, "Được rồi được rồi, chị không hỏi em nữa, cuối cùng chị cũng biết tại sao bọn họ lại sợ em cười đến như vậy. Đến cả ta cũng không thể chống đỡ được.”
Tùy Ức không một chút hoang mang nói, "Sư tỷ, chị đã từng nghĩ qua chưa, thật ra anh ấy không phải cứ nhất định là em là không thể, chỉ là chị càng tìm cách vượt qua anh ấy anh ấy sẽ càng xa rời chị.”
Dụ Thiên Hạ lại cười khổ lắc đầu, "Chỉ có em mới có thể nghĩ như vậy thôi. Tùy Ức, tính cách của em luôn bình tĩnh trước mọi người, nhưng tại sao chỉ duy nhất trước mặt Tiêu Tử Uyên em lại không dám theo đuổi vậy? chị vẫn luôn cho rằng em không muốn tranh giành với chị, sau này chị mới biết cho dù là ai em cũng sẽ không bao giờ tranh giành, ruốt cuộc là tại sao vậy?”
Tùy Ức lại im lặng.
Dụ Thiên Hạ nhìn Tùy Ức một lúc lâu sau đó vẻ mặt thoải mái nói, "Haz, không nghĩ đến nữa, dù sao chị cũng đã quyết định bắt đầu một cuộc sống mới rồi, sẽ làm cho Tiêu Tử Uyên biến mất trong toàn bộ thế giới của chị!”
Tùy Ức mỉm cười, Dụ Thiên Hạ vẫn là một Dụ Thiên Hạ thẳng thắn và giỏi giang, thật là tốt quá.
Dụ Thiên Hạ đi Tùy ức vẫy tay chào tạm biệt, nhưng lúc đi vẻ mặt có chút kỳ quái.
Tùy Ức quay người lại nhìn đến nhân tài đứng phía sau thì đã hiểu rõ vì sao vẻ mặt của Dụ Thiên Hạ lúc rời đi lại kỳ quái tới như vậy, nhẹ ho một tiếng để che đậy, "Tiêu sư huynh."
Tiêu Tử Uyên nhìn cô một lúc lâu, mới chậm rãi nói ra , "Anh hiểu rõ bản thân đang làm cái gì, anh không phải là đang nổi loạn.”
Tùy Ức lúng túng không biết phải làm như thế nào, có nhiều lúc cô không thể xác định nổi, không hiểu được tình cảm của Tiêu Tử Uyên, đối với tình cảm của cô cô cũng k thể hiểu được, cũng không thể xác định được khoảng cách giữa hai người, cô mù quáng cố gắng tìm kiếm một lý do hợp lý để thuyết phục bản thân mình, nhưng mỗi lần tìm ra được lý do nào đó đều bị Tiêu Tử Uyên phá vỡ.
Tiêu Tử Uyên lại không tra hỏi, "Anh sắp phải đi rồi, chụp một bức ảnh lưu niệm nhé."
Lâm Thần cầm máy chụp ảnh đứng ở cách đó vài mét hét lên, "Đứng ngay ngắn nào, cười một cái, tớ bắt đầu đếm một hai ba."
1 giây trước khi đèn flash sáng lên, Tiêu Tử Uyên bỗng nhiên quay đầu ghé vào bên tai Tùy Ức nhỏ giọng, "Nhớ lời anh nói..., cho dù anh đi xa, nhưng chuyện giữa chúng ta vẫn còn chưa xong đâu, hãy đợi anh trở về."
Một hơi thở mát lạnh thổi vào mặt, Tùy Ức giật mình quay đầu lại nhìn, vừa đúng lúc trán cô nhẹ chạm vào môi anh.
Đèn flash sáng lên, hình ảnh đó được lưu lại ở trên bức hình, dưới trời xanh mây trắng, một cô gái tóc dài bị gió thổi lên, dịu dàng nhu thuận, đứng bên cạnh một người con trai vẻ mặt dịu dàng đang cười nhẹ hôn lên trán cô gái……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook