Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ
Chương 20: Sóng gió trên sân bóng

“Còn ai vào đây nữa! Nóng tính vầy, là do dục vọng không được thỏa mãn chứ gì?” Hà Ca cũng quay người lại nhìn, hừ lạnh đầy khinh thường.

Tam Bảo gật gù cho ra kết luận, “Tớ xem ra, có lẽ là bị người ta cho uống fm2 rồi.”

Yêu Nữ cười càng tươi, “Ô, nghiêm trọng như thế à? Hai cô, có cần kê chút viagra về cho mấy anh nhà các cô uống không?”

Tam Bảo tỏ vẻ đồng tình, “Viagra, Trung Quốc thật là cứng rắn, dẻo dai, được đấy!”

Hà Ca bỗng trừng mắt Yêu Nữ, “Nói vớ vẩn gì đấy? Mấy cô kia làm sao tìm được bạn trai chứ?”

“Không có bạn trai cũng không sao”, Tam Bảo cười gian, “Lần học giải phẫu tới, bọn tôi lấy trộm một khúc xương dài chút ra cho các cô, cùng lắm thì đến lúc đấy chỉ dùng 1 bàn tay nắm ga giường là được rồi!”

Yêu Nữ Hà Ca dặn dò, “Ờ! Vậy lần sau nhớ trộm nha!”

Tam Bảo gật đầu cười, “Được. Tớ sẽ mài nhẵn bóng!”

Mọi người lúc đầu đều không hiểu gì cả, hỏi khắp nơi, “FM2 là cái gì? Viagra là cái gì?”

Sau thì cười ầm ĩ, đều cảm thán, “Sinh viên học y chửi người chẳng cần dùng lời thô tục!”

Tùy Ức day trán, bất đắc dĩ nghe ba người tung hứng, cuối cùng quay đầu lại nhìn, hai cô kia giận đến run lên, nét mặt Dụ Thiên Hạ hơi khó coi, cô thầm than một tiếng, lần này thì kết oán thật rồi.

Tiêu Tử Uyên nhanh thôi đã phát hiện ra chỗ này bất ổn, anh nhìn sang bên đó một cái, rồi giơ tay ném một phát ăn ba điểm, bóng vào như dự tính, khán đài trên dưới hoan hô vang dội, Tiêu Tử Uyên ra hiệu xin thay người, rồi đi thẳng về phía này.

Tam Bảo còn đang chống nạnh, lớn giọng chất vấn, “Cái gì mà chỉ là tin đồn?! Tùy Ức là bạn gái chính thức của Tiêu Tử Uyên được chưa? Các cô out rồi!”

Tùy Ức đang định ngăn Tam Bảo đừng nói bậy nữa, bỗng cảm giác được có bóng người vụt lên, bấy giờ mới thấy Tiêu Tử Uyên đã tới gần, anh cười với cô rồi đứng bên cạnh xem trò vui.

Nghe nói là một chuyện, nhìn đương sự trả lời ra sao lại là chuyện khác, lúc này mọi người đều nhìn về phía Tiêu Tử Uyên lần tìm dấu vết, Tiêu Tử Uyên đứng cạnh Tùy Ức, một bàn tay vắt lên lưng ghế của Tùy Ức, miệng cười dịu dàng, động tác, thái độ cực kỳ mờ ám.

Trong lòng mọi người, anh đã không thừa nhận cũng không phủ nhận, thì là ngầm thừa nhận rồi.

Sắc mặt Dụ Thiên Hạ bỗng tái nhợt.

Hà Ca khí thế ngất trời, “Tiêu sư huynh, về sau anh đã là người trong một nhà rồi, có ai bắt nạt anh, anh cứ nói!”

Tiêu Tử Uyên cảm ơn một cách nghiêm chỉnh, “Vậy phải cảm ơn rồi.”

“Không dám, không dám.”

Giờ thì Tùy Ức lại càng không dám ngẩng đầu, chỉ có thể vờ làm đà điểu.

Chưa bao giờ thấy Tiêu Tử Uyên nói nhiều như vậy, tuy là đương sự còn lại không nói gì, nhưng nhìn anh và bạn cùng phòng bên gái qua lại ăn ý, lại càng chứng thực tin đồn.

Tùy Ức cảm thấy hôm nay cô ra khỏi cửa nhất định là không xem lịch rồi, lúc đầu cô còn muốn giải thích, sau thì đành mặc kệ, sao mà nói rõ ràng được chứ? Tiêu Tử Uyên đứng ngay cạnh cô, cô chịu áp lực rất lớn. Cô có dự cảm, nếu cô mở miệng giải thích, Tiêu Tử Uyên sẽ dùng hành động khiến cho tin đồn trở thành tin màu hồng phấn rồi.

Sau trận xích mích, Tiêu Tử Uyên vẫn ngồi bên cạnh Tùy Ức xem bóng, Tùy Ức do dự hồi lâu mới mở miệng, “Anh không vào sân nữa à?”

Ánh mắt Tiêu Tử Uyên vẫn dừng ở trận đấu trên sân, khóe miệng anh cong lên, “Em thích xem anh chơi bóng à?”

Tùy Ức ngẫm nghĩ một lát, anh vào sân vẫn hơn là ngồi ở đây liên lụy khiến cô cũng bị người ta vây lại nhìn, vì thế gật mạnh, “Vâng!”

Tiêu Tử Uyên quay đầu nhìn cô nở nụ cười, vẻ yêu chiều tràn ngập trong mắt, “Ngoan, vậy sau này lần nào anh đánh bóng cũng gọi em tới xem.”

Khóe miệng Tùy Ức giật giật, sau này? Đây coi như là cô tự chui đầu vào rọ ư?

Tình huống như này không được hợp lý lắm, cô vốn đã phân rõ giới hạn với Tiêu Tử Uyên rồi cơ mà, sao lại bị anh hóa giải trong vô hình thế này chứ.

Một tiếng còi vang lên, trận đấu chấm dứt, vốn trận đấu là nhằm tiễn các sinh viên sắp tốt nghiệp, kết quả đương nhiên là đội tốt nghiệp thắng, sau khi hoan hô, mọi người đồng loạt ùa ra ngoài sân đấu.

Lúc đi qua nhà xe, Tam Bảo bị người ta đụng phải, người lệch đi một cái thế là làm chiếc xe đạp dựng cạnh đó đổ ra, do hiệu ứng domino, một loạt xe cứ thế đổ rạp, cho đến trước một cái xe thì dừng lại, mà trước cái xe không đổ kia là hai người.

Hai cô bạn cùng phòng của Dụ Thiên Hạ.

Tam Bảo lè lưỡi, oan gia ngõ hẹp ư?

Mọi người thấy màn trên khán đài vừa rồi, lại nhìn chuyện vừa xảy ra, nhìn thế nào nghĩ thế nào cũng có vẻ như là bên thắng vừa rồi cố ý trả đũa, họ hứng thú chờ chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Tam Bảo níu tay áo Tùy Ức, có vẻ lúng túng, “Thật không phải tớ cố ý mà, A Ức, sao bây giờ?”

Tùy Ức nhìn đống xe đạp đổ dúi dụi, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô từ từ mở miệng, “Hiện tượng này chứng minh trọn vẹn một định lý.”

Tam Bảo hỏi, “Định lý gì?”

Tùy Ức mỉm cười, trả lời cực nhanh, “Trên mạng có nói, có thể đổ nhất định là liên tục, liên tục chưa chắc đã đổ.”

“Phụt !” Mọi người đều cười to, không khí vốn căng thẳng cũng bị tiếng cười này làm dịu lại.

Yêu Nữ chen từ đám người đằng kia lại đây, vỗ Tam Bảo một cái, “Còn thần người làm gì, mau dựng dậy đi!”

Khóe môi Tiêu Tử Uyên nhếch lên cười, mắt lấp lánh nhìn Tùy Ức, Tùy Ức vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt anh, mặt lại đỏ lên.

Tiêu Tử Uyên nhếch mi, xoay người nói với mọi người, “Mọi người dựng hộ một chút nhé!”

Đại thần mở miệng, mọi người đều hưởng ứng, rất nhanh thôi, một loạt xe đã được dựng dậy đứng ngay ngắn, không còn chuyện ồn ào để xem nữa, đám người vây quanh giải tán rất mau.

Một anh bạn mặc đồ bóng rổ, mồ hôi ròng ròng khắp mặt đi tới hỏi, “Cùng ăn cơm nhé?”

Tiêu Tử Uyên liếc Tùy Ức một cái trước, rồi mới trả lời, “Không, các cậu đi đi, tính là tớ mời.”

Anh bạn kia bỗng hiểu ra “ờ” một tiếng, cười nhìn Tiêu Tử Uyên lại nhìn Tùy Ức, “Vậy cứ làm việc của cậu đi, tớ không quấy rầy hai người nữa.”

Nói xong chạy sang một bên như gió cuốn, miệng còn gào lên, “Ôi, tớ nói cho các cậu biết nhá, cô gái kia đúng là bạn gái của Tiêu Tử Uyên đấy …”

Tùy Ức đen mặt, con trai thời nay bị làm sao vậy? Sao lại cũng nhiều chuyện như thế nhỉ?

Tiêu Tử Uyên lại chẳng để ý chút nào, mở miệng, “Đi thôi.”

Tùy Ức tìm bóng dáng ba kẻ kia khắp nơi, ai ngờ ba đứa kia thật chẳng có nghĩa khí gì, đã chạy không thấy tăm hơi rồi, cô ôm quần áo của Tiêu Tử Uyên đi theo sau, hỏi ngốc nghếch, “Chúng ta đi đâu?”

Tiêu Tử Uyên rất vừa lòng với hai chữ “chúng ta” này, “Đi ăn cơm.”

Phía đối diện, rất nhiều người quen đi tới, mắt cứ nhìn chằm chằm lên người Tùy Ức và Tiêu Tử Uyên, người to gan còn hỏi thêm một câu, “Bạn gái hả?”

Tiêu Tử Uyên cũng lại cười rất mập mờ, liếc Tùy Ức một cái có vẻ rất dịu dàng, câu trả lời đã rõ.

Tuy Tùy Ức nghẹn, nhưng người ta chưa nói gì cả thì cô làm sao được bây giờ? Chỉ có thể tức ứ cổ.

Trên đường có người phát tờ rơi, Tiêu Tử Uyên nhận, nhìn lướt qua rồi đưa cho Tùy Ức, “Em tham gia đi.”

Tùy Ức vốn chẳng nhiệt tình gì với những hoạt động như thế này, nhận rồi nhìn, là giải đấu tri thức của trường.

Tùy Ức không nghĩ Tiêu Tử Uyên là người thích giúp vui, có việc ắt là có nguyên nhân, “Vì sao?”

Tiêu Tử Uyên ung dung đút tay vào túi quần, mặt dửng dưng, “Anh là giám khảo, có thể thiên vị. Lấy được giải thưởng rồi, chúng ta chia đôi.”

Tùy Ức nghẹn lời, đây là đại thần thiếu tiền tiêu vặt ư?

Bỗng Tiêu Tử Uyên đổi đề tài, quay đầu nhíu mày hỏi, “Chỗ em cũng có ảnh của anh hả?”

“Hơ …” Tùy Ức nắm chặt tờ rơi trong tay, bối rối.

“Lần sau lấy ra cho anh xem.” Tiêu Tử Uyên lại cười.

Lại cười, tâm trạng anh hôm nay tốt lắm hả? Tùy Ức len lén nhìn Tiêu Tử Uyên, khốn quẫn muốn tìm một cái hố mà chui xuống, trong lòng hận Tam Bảo muốn chết. Lần sau? Lại còn lần sau? Không còn lần sau nữa! Cô về sẽ hạ độc thủ cho Tam Bảo câm luôn!

Tùy Ức cúi đầu đi theo Tiêu Tử Uyên, bỗng anh dừng lại giơ tay ngăn cô, Tùy Ức còn đang ngạc nhiên đã thấy tiếng anh vang bên tai.

“Giáo sư Trương.”

Vị giáo sư già to béo vẫn cười tủm tỉm như trước, “Bạn gái hả? Ô, nhìn thật quen, tôi nghĩ xem nào …”

Vị giáo sư già râu bạc nheo mắt nghĩ, “Gặp ở chỗ nào rồi nhỉ …”

Tùy Ức gắng mỉm cười, chầm chậm dịch người sang bên cạnh, như là muốn rời hẳn khỏi tầm nhìn của hai người kia vậy.

Tiêu Tử Uyên và giáo sư Trương nói với nhau vài câu rồi vẫy tay chào tạm biệt, anh vừa quay đầu lại đã thấy Tùy Ức bị một anh chàng ngăn lại nói gì đó, anh không khỏi buồn cười, còn chưa được bao lâu đã vậy rồi.

Anh tới gần liền nghe được chàng kia đỏ mặt nhỏ giọng thổ lộ, “Tớ thường nhìn thấy cậu mặc blouse trắng đi lướt qua, trên người cậu có một mùi rất đặc biệt, tớ ngửi thấy đã cảm thấy sảng khoái, thoải mái …”

Tiêu Tử Uyên hứng thú nhìn về phía Tùy Ức, muốn biết cô gái này sẽ đối phó với trường hợp này ra sao.

Chỉ thấy Tùy Ức cau mày như đang nghĩ lại điều gì, mở miệng một cách nghiêm túc, “Mùi đặc biệt? Là mùi formalin hả? Nếu cậu thấy tôi mặc blouse trắng, thì thường là tôi mới ra khỏi phòng thí nghiệm, mùi đấy là mùi formalin (phoóc môn). Cậu có biết, trước khi giải phẫu, để bảo quản, thi thể đều được ngâm trong dung dịch formalin không. Cậu chưa thấy sinh viên y phanh thây bao giờ nhỉ? Cậu không biết là bây giờ nguồn thi thể khan hiếm thế nào, vất vả lắm mới chuyển tới được một thi thể, thế là một đám sinh viên cầm dao xông lên trước, mày một dao, tao một dao phanh thây, lắm khi thi thể cứng lắm, cần phải chém dứt khoát, tia máu văng khắp nơi, cậu thấy đồ tể mổ lợn bao giờ chưa, ừ, cũng giống thế đấy, cho nên khó tránh khỏi bị dây formalin lên người, thỉnh thoảng còn bị dính thịt vụn, máu gì đấy …”

Tiêu Tử Uyên nghe Tùy Ức nói chuyện máu me một cách tỉnh bơ, không nhịn được cười, rõ ràng thấy nét mặt chàng kia bắt đầu nhăn nhó, sắc mặt dần tái nhợt.

Cuối cùng, Tùy Ức rất hài lòng nhìn cậu bạn nào đó vắt chân lên cổ chạy, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tiêu Tử Uyên đứng cách cô vài bước, nhìn cô cười.

Tùy Ức lại lúng túng cúi đầu, sao lần nào bắt nạt người khác cũng bị anh nhìn thấy nhỉ.

Cô cúi đầu, Tiêu Tử Uyên nhìn thấy một sợi dây đỏ trên cổ Tùy Ức, trên cần cổ trắng ngần lại có một chút hồng, lòng anh cũng ấm áp

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương