Quay Đầu
-
Chương 65
Editor: Yankui
Con người Ninh Vi Nhàn luôn tỏa ra khí chất trầm tĩnh khác thường, khi cô lạnh lùng thì khí chất này càng bộc lộ một cách rõ ràng hơn. Cô đứng đó, mặt không biểu hiện gì, cũng không nói gì, thậm chí mọi người cảm thấy cô có chút nhu nhược, nhưng lại không ai dám tiến đến quấy rầy chứ đừng nói là dám khiêu khích cô. Hội trường lớn như vậy, chỉ có chỗ Ninh Vi Nhàn đang ngồi là có chút an tĩnh.
Từ đáy mắt khuôn mặt cô, có thể nhìn ra hào quang mẫu tính của người sắp làm mẹ. Trông cô dịu dàng và thỏa mãn, giống như em bé trong bụng là toàn bộ thế giới của cô, tất cả những người khác cô đều không quan tâm.
Sau khi chào hỏi, ông Cố rất nhiệt tình giữ vợ chồng cô lại. Ninh Vi Nhàn thấy không thể từ chối liền ngăn cản ý muốn cự tuyệt của Nhan Duệ. Nhan Duệ thấy cô không khỏe, sợ cô sẽ không chịu đựng được sự ồn ào ở đây, muốn về nhà trước, nhưng ông Cố kiên quyết giữ họ lạị. Sau khi suy tính kỹ càng, Ninh Vi Nhàn quyết định ở lại. Ông Cố năm nay đã 60 tuổi, cũng sắp rút khỏi thương trường rồi. Người thừa kế của Cố thị là Cố Trường Chí, con trai cả của ông. Cố Trường Chí bị ông Cố chèn ép bao nhiêu năm, cuối cùng rốt cuộc cũng có ngày mở mày mở mặt. Mặc dù sản nghiệp và thế lực hai nhà Nhan Ninh vượt rất xa so với Cố gia, nhưng trên thương trường thêm bạn bớt thù, sớm một chút lôi kéo vẫn tốt hơn.
Vì bữa tối còn chưa kịp ăn đã vội vã đi dự tiệc, Nhan Duệ sợ cô đói bụng liền đi lấy cho Ninh Vi Nhàn chút đồ ăn. Ninh Vi Nhàn ngồi ở ghế sofa nghỉ ngơi, xoa xoa bắp chân, mặc dù không đi dép cao, nhưng giày đế cứng vẫn không thoải mái như dép nhung đi ở nhà, cho dù là hàng hiệu đi lâu một chút cô vẫn thấy bắp chân phù lên ê ẩm.
Sau khi xoa bóp nhẹ nhàng mấy cái, thấy đã thoải mái hơn, Ninh Vi Nhàn nhắm mắt thở nhẹ ra một cái.
Thật ra cô cũng không thích nhưng lễ tiệc xã giao kiểu này chút nào. Nhưng vì từ nhỏ đã được giáo dục khiến cô biết rằng cô buộc phải chấp nhận những thứ này. Hơn nữa, hiện nay cô cũng không còn cảm thấy khổ sở vì những thứ này nữa. Trên thế giới này có nỗi khổ nào là không chịu được đâu? Cô biết mình không phải là người đáng thương nhất. Nói về đáng thương thì những đứa trẻ không có nhà để ở, không có quần áo để mặc, thậm chí cả cơm cũng không đủ ăn còn đáng thương hơn cô nhiều.
Đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng một giọng nói sắc bén của phụ nữ truyền tới: “Cô chính là Ninh Vi Nhàn?”
Ninh Vi Nhàn không mở mắt ra, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ.
Giọng của cô gái càng bén nhọn hơn: “Này, tôi đang hỏi cô đấy!”
Ninh Vi Nhàn mở mắt, khóe miệng khẽ nâng lên cười nhạt, đảo mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá cô gái trước mặt. Thấy cô ta mặc toàn hàng hiệu, ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương lớn chói mắt, móng tay sơn đỏ chót, mặt trang điểm dầy bự phấn son, rất rõ ràng là không phải cùng phẩm cấp với mình: “Ai đưa cô tới đây, không biết ở đây không cho phép loại ong bướm xuất hiện hay sao? Ông Cố không thích những phụ nữ không đứng đắn đâu.”
Tại thời điểm khi cô vừa mở mắt, cô gái kia liền giật mình ngây ngẩn cả người. Cô ta biết Ninh Vi Nhàn không phải người bình thường, nhưng cô ta vẫn cho rằng trên TV đều là cô diễn cho thiên hạ xem, trông thì có có vẻ cao quý ưu nhã, nhưng thật ra thì cũng dễ bị bắt nạt. Xì căng đan của Nhan Duệ lúc trước chính là bằng chứng chứng minh điểm này. Nếu thật là một người lợi hại, tại sao lại có thể thờ ơ đến thế sau khi chồng mình đã làm loạn bên ngoài như vậy đây? Căn bản là không có bản lĩnh mà!
Thế nhưng sao vừa nhìn … lại không giống như vậy.
Quay đầu lén nhìn người đàn ông đưa cô ta tới với tư cách bạn gái, rồi tự cổ vũ mình cố gắng tiếp tục: “Chắc cô chưa biết tôi, tôi là ……….”
“Cô là ai, không liên quan đến tôi.” Ninh Vi Nhàn miễn cưỡng nâng mí mắt. “Nếu tôi là cô, sẽ lập tức rời khỏi khỏi tầm mắt của tôi ngay bây giờ.” Lúc trước chỉ là khiêu khích trên điện thoại, nhưng lớn mật như vậy dám tìm tới cô thì cô gái này là người đầu tiên. Thật không biết cô ta là can đảm hay là không sợ chết nữa.
Chẳng lẽ cô ta không hiểu sao? Chỉ cần cô nhìn cô ta không vừa mắt, ở xã hội thượng lưu này, cô ta đừng mong có thể bước chân vào, càng đừng mơ tưởng đến việc kiếm được tấm chồng như ý. Nhưng nghĩ lại, trên thế giới khó tránh khỏi việc có nhiều người không biết mình là ai, đăc biệt là phụ nữ. Cứ luôn nhầm tưởng rằng mình xinh đẹp tài hoa hơn người, nhưng thật ra trong mắt người khác, lại chẳng là gì hết.
Không có tiền, không có quyền, không có gia thế, thậm chí ngay cả dung mạo phong cách cũng kém xa cô, cô gái này không biết lấy dũng khí từ đâu mà dám tự tin đến kiếm chuyện với cô đây? Ninh Vi Nhàn thậm chí cảm thấy đối phó với cô ta cũng là sỉ nhục chính mình, liền lập tức đưa mắt nhìn sang, trong mắt không thể hiện chút nào khinh thường, nhưng lại khiến người khác nhìn vào cảm thấy cô đang ở tư thế cao cao tại thượng mà nhìn xuống người khác.
Giống như ở trước mặt cô, tất cả mọi người chỉ là cát bụi mà thôi.
Con người Ninh Vi Nhàn luôn tỏa ra khí chất trầm tĩnh khác thường, khi cô lạnh lùng thì khí chất này càng bộc lộ một cách rõ ràng hơn. Cô đứng đó, mặt không biểu hiện gì, cũng không nói gì, thậm chí mọi người cảm thấy cô có chút nhu nhược, nhưng lại không ai dám tiến đến quấy rầy chứ đừng nói là dám khiêu khích cô. Hội trường lớn như vậy, chỉ có chỗ Ninh Vi Nhàn đang ngồi là có chút an tĩnh.
Từ đáy mắt khuôn mặt cô, có thể nhìn ra hào quang mẫu tính của người sắp làm mẹ. Trông cô dịu dàng và thỏa mãn, giống như em bé trong bụng là toàn bộ thế giới của cô, tất cả những người khác cô đều không quan tâm.
Sau khi chào hỏi, ông Cố rất nhiệt tình giữ vợ chồng cô lại. Ninh Vi Nhàn thấy không thể từ chối liền ngăn cản ý muốn cự tuyệt của Nhan Duệ. Nhan Duệ thấy cô không khỏe, sợ cô sẽ không chịu đựng được sự ồn ào ở đây, muốn về nhà trước, nhưng ông Cố kiên quyết giữ họ lạị. Sau khi suy tính kỹ càng, Ninh Vi Nhàn quyết định ở lại. Ông Cố năm nay đã 60 tuổi, cũng sắp rút khỏi thương trường rồi. Người thừa kế của Cố thị là Cố Trường Chí, con trai cả của ông. Cố Trường Chí bị ông Cố chèn ép bao nhiêu năm, cuối cùng rốt cuộc cũng có ngày mở mày mở mặt. Mặc dù sản nghiệp và thế lực hai nhà Nhan Ninh vượt rất xa so với Cố gia, nhưng trên thương trường thêm bạn bớt thù, sớm một chút lôi kéo vẫn tốt hơn.
Vì bữa tối còn chưa kịp ăn đã vội vã đi dự tiệc, Nhan Duệ sợ cô đói bụng liền đi lấy cho Ninh Vi Nhàn chút đồ ăn. Ninh Vi Nhàn ngồi ở ghế sofa nghỉ ngơi, xoa xoa bắp chân, mặc dù không đi dép cao, nhưng giày đế cứng vẫn không thoải mái như dép nhung đi ở nhà, cho dù là hàng hiệu đi lâu một chút cô vẫn thấy bắp chân phù lên ê ẩm.
Sau khi xoa bóp nhẹ nhàng mấy cái, thấy đã thoải mái hơn, Ninh Vi Nhàn nhắm mắt thở nhẹ ra một cái.
Thật ra cô cũng không thích nhưng lễ tiệc xã giao kiểu này chút nào. Nhưng vì từ nhỏ đã được giáo dục khiến cô biết rằng cô buộc phải chấp nhận những thứ này. Hơn nữa, hiện nay cô cũng không còn cảm thấy khổ sở vì những thứ này nữa. Trên thế giới này có nỗi khổ nào là không chịu được đâu? Cô biết mình không phải là người đáng thương nhất. Nói về đáng thương thì những đứa trẻ không có nhà để ở, không có quần áo để mặc, thậm chí cả cơm cũng không đủ ăn còn đáng thương hơn cô nhiều.
Đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng một giọng nói sắc bén của phụ nữ truyền tới: “Cô chính là Ninh Vi Nhàn?”
Ninh Vi Nhàn không mở mắt ra, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ.
Giọng của cô gái càng bén nhọn hơn: “Này, tôi đang hỏi cô đấy!”
Ninh Vi Nhàn mở mắt, khóe miệng khẽ nâng lên cười nhạt, đảo mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá cô gái trước mặt. Thấy cô ta mặc toàn hàng hiệu, ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương lớn chói mắt, móng tay sơn đỏ chót, mặt trang điểm dầy bự phấn son, rất rõ ràng là không phải cùng phẩm cấp với mình: “Ai đưa cô tới đây, không biết ở đây không cho phép loại ong bướm xuất hiện hay sao? Ông Cố không thích những phụ nữ không đứng đắn đâu.”
Tại thời điểm khi cô vừa mở mắt, cô gái kia liền giật mình ngây ngẩn cả người. Cô ta biết Ninh Vi Nhàn không phải người bình thường, nhưng cô ta vẫn cho rằng trên TV đều là cô diễn cho thiên hạ xem, trông thì có có vẻ cao quý ưu nhã, nhưng thật ra thì cũng dễ bị bắt nạt. Xì căng đan của Nhan Duệ lúc trước chính là bằng chứng chứng minh điểm này. Nếu thật là một người lợi hại, tại sao lại có thể thờ ơ đến thế sau khi chồng mình đã làm loạn bên ngoài như vậy đây? Căn bản là không có bản lĩnh mà!
Thế nhưng sao vừa nhìn … lại không giống như vậy.
Quay đầu lén nhìn người đàn ông đưa cô ta tới với tư cách bạn gái, rồi tự cổ vũ mình cố gắng tiếp tục: “Chắc cô chưa biết tôi, tôi là ……….”
“Cô là ai, không liên quan đến tôi.” Ninh Vi Nhàn miễn cưỡng nâng mí mắt. “Nếu tôi là cô, sẽ lập tức rời khỏi khỏi tầm mắt của tôi ngay bây giờ.” Lúc trước chỉ là khiêu khích trên điện thoại, nhưng lớn mật như vậy dám tìm tới cô thì cô gái này là người đầu tiên. Thật không biết cô ta là can đảm hay là không sợ chết nữa.
Chẳng lẽ cô ta không hiểu sao? Chỉ cần cô nhìn cô ta không vừa mắt, ở xã hội thượng lưu này, cô ta đừng mong có thể bước chân vào, càng đừng mơ tưởng đến việc kiếm được tấm chồng như ý. Nhưng nghĩ lại, trên thế giới khó tránh khỏi việc có nhiều người không biết mình là ai, đăc biệt là phụ nữ. Cứ luôn nhầm tưởng rằng mình xinh đẹp tài hoa hơn người, nhưng thật ra trong mắt người khác, lại chẳng là gì hết.
Không có tiền, không có quyền, không có gia thế, thậm chí ngay cả dung mạo phong cách cũng kém xa cô, cô gái này không biết lấy dũng khí từ đâu mà dám tự tin đến kiếm chuyện với cô đây? Ninh Vi Nhàn thậm chí cảm thấy đối phó với cô ta cũng là sỉ nhục chính mình, liền lập tức đưa mắt nhìn sang, trong mắt không thể hiện chút nào khinh thường, nhưng lại khiến người khác nhìn vào cảm thấy cô đang ở tư thế cao cao tại thượng mà nhìn xuống người khác.
Giống như ở trước mặt cô, tất cả mọi người chỉ là cát bụi mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook