Quay Đầu
-
Chương 64
Editor: Yankui
Lồng ngực Nhan Duệ..... Thật ấm áp, ấm áp không giống với con người anh chút nào.
Ninh Vi Nhàn không muốn bị trầm mê trong đó, nhưng tay chân cô vô lực, mấy lần muốn đẩy anh ra mà không có sức lực, cuối cùng đành chịu, cúi đầu nói: “Anh đỡ em ngồi xuống đi, em không sao.”
Nhan Duệ lắc đầu: “ Không được, sắc mặt em rất không tốt, phải đi khám mới được.”
“Em không sao.” Theo anh quay lại giường, Ninh Vi Nhàn ngồi xuống, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài. “Anh đi ra ngoài đi.”
“Vi Nhàn …..”
Ninh Vi Nhàn không nhìn Nhan Duệ, chỉ lẳng lặng ngồi đó: “Em vừa mơ thấy ác mộng, bây giờ không muốn nhìn thấy anh.” Nhìn thấy anh, cô sẽ không tự chủ được mà nhớ tới cái mà cô đã tin là tình yêu, nhớ tới niềm mong ước xa vời mà cô đã vọng tưởng trong suốt năm năm, và nhớ tới cả đứa con mà cô đã mất. Những chuyện này này đều giống như thủy triều dâng lên cứ liên tục tràn vào trong đầu cô, khiến cô không cách nào thoát ra, khiến cô không thể an tĩnh nghỉ ngơi, khiến cô muốn phát điên lên.
Cô mơ thấy ác mộng … là liên quan đến anh sao? Nhan Duệ muốn hỏi, lại không dám hỏi. Chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, rồi đi ra ngoài. Ninh Vi Nhàn ngồi ở đầu giường, ánh mắt mờ mịt, cô càng ngày càng dễ mệt mỏi, không biết liệu có phải là dấu hiệu không tốt hay không.
Bàn tay trắng nõn xoa nhẹ lên bụng căng phồng, lẩm bẩm: “Con à … con đừng bỏ mẹ nha …”
Cô chỉ có đứa bé này, chỉ còn có con của cô.
Ngồi trên giường được một lát, Nhan Duệ liền đưa bác sĩ của gia đình tới. Ninh Vi Nhàn ngồi an tĩnh ở mép giường nhìn bọn họ. Bác sĩ Trần đã ngoài năm mươi tuổi lập tức lên tiếng chào hỏi. Từ trước đến nay ông luôn thấy trên người thiếu phu nhân luôn toát ra một loại khí chất đặc biệt trầm tĩnh, mỗi lần gặp cô ông đều cảm thấy thiếu gia thật ra căn bản không xứng với cô. Sauk hi nghe nhịp tim, đo nhiệt độ cho cô, ông nói: “Cả người không sao, chỉ sốt nhẹ, chú ý uống nhiều nước nghỉ ngơi tốt là được.”
Ninh vi nhàn đứng lên, khẽ mỉm cười: “Cám ơn bác sĩ Trần.”
“ Thiếu phu nhân quá lời, đây là bổn phận của tôi mà.” Bác sĩ Trần cũng đứng lên theo, cười một tiếng rồi thu lại hòm thuốc. Nhan Duệ đứng một bên, vẫn còn rất khẩn trương: “ Khoan, chờ chút…! Bác sĩ Trần, cô ấy thật không sao chứ? Vừa rồi cô ấy chảy rất nhiều mồ hôi, chân tay cũng rất lạnh …”
“Không có chuyện gì đâu thiếu gia, cậu chú ý đừng để thiếu phu nhân bị cảm là được. Cô ấy bây giờ là hai người chứ không phải một, khi nhiễm cảm lại không thể uống thuốc, sẽ rất khó chịu.” Xách hòm thuốc lên, bác sĩ Trần lại nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Nhan Duệ lần nữa. Người trẻ tuổi thời nay … ông thật sự không hiểu nổi bọn họ muốn gì. Thế hệ trước kia của ông vẫn tốt hơn, một khi đã quyết định kết hôn thì chính là chuyện cả đời người. “Thiếu gia, thiếu phu nhân, tôi đi trước đây.”
Nhan Duệ kêu quản gia tiễn bác sĩ Trần, bàn tay lại áp lên trán Ninh Vi Nhàn. Trán cô lạnh toát, sắc mặt vẫn nhợt nhạt: “Em không sao chứ, Vi Nhàn, em thật không sao chứ?”
Ninh Vi Nhàn lắc đầu thể hiện mình vẫn khỏe, đồng thời khéo léo né tránh tay Nhan Duệ: “Em rất khỏe.”
Anh còn đang muốn nói thêm thì điện thoại di động lại vang lên, thấy là mẹ gọi tới anh liện lập tức nhận điện. Trong lúc nói chuyện lời nói lộ vẻ khó xử: “Không được, mẹ, mẹ không phải không biết hiện bụng Vi Nhàn đã lớn thế nào, nếu ba mẹ không có thời gian, vậy để Nhan Tư Tư đi đi … Cái gì? Nó đang ở nước ngoài? Nha đầu chết tiệt sao lại ra nước ngoài chứ? … Con không đi, con muốn ở nhà với Vi Nhàn. Hôm nay cô ấy đang bị sốt … Không sao, mẹ không phải lo lắng, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt … Con biết rồi, con sẽ không làm cô ấy đau lòng nữa …”
Ninh Vi Nhàn nhìn anh, mơ hồ nghe được cuộc nói chuyện có liên quan tới mình, liền nói: “Để em nói chuyện với mẹ.”
Nhan Duệ đưa điện thoại di động cho cô, đồng thời ra hiệu cho cô: “Đừng có đồng ý.”
Nhưng Ninh Vi Nhàn lại đồng ý. Lúc cúp máy Nhan Duệ rất không hài lòng: “Em đang khó chịu trong người, đồng ý làm gì? Ba mẹ căn bản là không muốn đi nên lấy cớ thôi.”
Ninh Vi Nhàn không nói gì, chỉ trả lại điện thoại cho anh: “Không sao, chỉ là đi cho có mặt thôi. Ông Cố cùng hai nhà Nhan Ninh từ trước tới giờ qua lại rất tốt, em với anh phải có mặt mới thể hiện được sự tôn trọng ông ấy.”
“Biết thế … nhưng em đang không được khỏe!”
Làm như không thấy vẻ gay gắt của Nhan Duệ, Ninh Vi Nhàn xoay người đi về phía phòng thay đồ: “Anh thay quần áo đi, không có nhiều thời gian đâu, nửa giờ sau gặp lại.”
Nhan Duệ nhìn bóng lưng vợ rời đi, một lát sau hậm hực hừ một tiếng rồi cũng quay đi tìm quần áo thay.
Ông Cố cũng là một ngôi sao sáng trên thương trường. Mặc dù sản nghiệp không hơn được hai nhà Nhan Ninh, nhưng ông là người hào phóng lại có nghĩa khí vì thế rất được kính trọng trong giới. Mọi người đều biết, yến tiệc chúc thọ thật ra chỉ là bề ngoài, tìm kiếm cơ hội làm ăn, tìm phụ nữ mới là chủ yếu. Ba mẹ Nhan Duệ không thích những dối trá cùng kiểu cách trong các lễ chúc thọ, ba mẹ Ninh Vi Nhàn lại cảm thấy nếu đi sẽ hạ thấp phẩm vị của mình nên cũng không muốn đi.
Lồng ngực Nhan Duệ..... Thật ấm áp, ấm áp không giống với con người anh chút nào.
Ninh Vi Nhàn không muốn bị trầm mê trong đó, nhưng tay chân cô vô lực, mấy lần muốn đẩy anh ra mà không có sức lực, cuối cùng đành chịu, cúi đầu nói: “Anh đỡ em ngồi xuống đi, em không sao.”
Nhan Duệ lắc đầu: “ Không được, sắc mặt em rất không tốt, phải đi khám mới được.”
“Em không sao.” Theo anh quay lại giường, Ninh Vi Nhàn ngồi xuống, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài. “Anh đi ra ngoài đi.”
“Vi Nhàn …..”
Ninh Vi Nhàn không nhìn Nhan Duệ, chỉ lẳng lặng ngồi đó: “Em vừa mơ thấy ác mộng, bây giờ không muốn nhìn thấy anh.” Nhìn thấy anh, cô sẽ không tự chủ được mà nhớ tới cái mà cô đã tin là tình yêu, nhớ tới niềm mong ước xa vời mà cô đã vọng tưởng trong suốt năm năm, và nhớ tới cả đứa con mà cô đã mất. Những chuyện này này đều giống như thủy triều dâng lên cứ liên tục tràn vào trong đầu cô, khiến cô không cách nào thoát ra, khiến cô không thể an tĩnh nghỉ ngơi, khiến cô muốn phát điên lên.
Cô mơ thấy ác mộng … là liên quan đến anh sao? Nhan Duệ muốn hỏi, lại không dám hỏi. Chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, rồi đi ra ngoài. Ninh Vi Nhàn ngồi ở đầu giường, ánh mắt mờ mịt, cô càng ngày càng dễ mệt mỏi, không biết liệu có phải là dấu hiệu không tốt hay không.
Bàn tay trắng nõn xoa nhẹ lên bụng căng phồng, lẩm bẩm: “Con à … con đừng bỏ mẹ nha …”
Cô chỉ có đứa bé này, chỉ còn có con của cô.
Ngồi trên giường được một lát, Nhan Duệ liền đưa bác sĩ của gia đình tới. Ninh Vi Nhàn ngồi an tĩnh ở mép giường nhìn bọn họ. Bác sĩ Trần đã ngoài năm mươi tuổi lập tức lên tiếng chào hỏi. Từ trước đến nay ông luôn thấy trên người thiếu phu nhân luôn toát ra một loại khí chất đặc biệt trầm tĩnh, mỗi lần gặp cô ông đều cảm thấy thiếu gia thật ra căn bản không xứng với cô. Sauk hi nghe nhịp tim, đo nhiệt độ cho cô, ông nói: “Cả người không sao, chỉ sốt nhẹ, chú ý uống nhiều nước nghỉ ngơi tốt là được.”
Ninh vi nhàn đứng lên, khẽ mỉm cười: “Cám ơn bác sĩ Trần.”
“ Thiếu phu nhân quá lời, đây là bổn phận của tôi mà.” Bác sĩ Trần cũng đứng lên theo, cười một tiếng rồi thu lại hòm thuốc. Nhan Duệ đứng một bên, vẫn còn rất khẩn trương: “ Khoan, chờ chút…! Bác sĩ Trần, cô ấy thật không sao chứ? Vừa rồi cô ấy chảy rất nhiều mồ hôi, chân tay cũng rất lạnh …”
“Không có chuyện gì đâu thiếu gia, cậu chú ý đừng để thiếu phu nhân bị cảm là được. Cô ấy bây giờ là hai người chứ không phải một, khi nhiễm cảm lại không thể uống thuốc, sẽ rất khó chịu.” Xách hòm thuốc lên, bác sĩ Trần lại nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Nhan Duệ lần nữa. Người trẻ tuổi thời nay … ông thật sự không hiểu nổi bọn họ muốn gì. Thế hệ trước kia của ông vẫn tốt hơn, một khi đã quyết định kết hôn thì chính là chuyện cả đời người. “Thiếu gia, thiếu phu nhân, tôi đi trước đây.”
Nhan Duệ kêu quản gia tiễn bác sĩ Trần, bàn tay lại áp lên trán Ninh Vi Nhàn. Trán cô lạnh toát, sắc mặt vẫn nhợt nhạt: “Em không sao chứ, Vi Nhàn, em thật không sao chứ?”
Ninh Vi Nhàn lắc đầu thể hiện mình vẫn khỏe, đồng thời khéo léo né tránh tay Nhan Duệ: “Em rất khỏe.”
Anh còn đang muốn nói thêm thì điện thoại di động lại vang lên, thấy là mẹ gọi tới anh liện lập tức nhận điện. Trong lúc nói chuyện lời nói lộ vẻ khó xử: “Không được, mẹ, mẹ không phải không biết hiện bụng Vi Nhàn đã lớn thế nào, nếu ba mẹ không có thời gian, vậy để Nhan Tư Tư đi đi … Cái gì? Nó đang ở nước ngoài? Nha đầu chết tiệt sao lại ra nước ngoài chứ? … Con không đi, con muốn ở nhà với Vi Nhàn. Hôm nay cô ấy đang bị sốt … Không sao, mẹ không phải lo lắng, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt … Con biết rồi, con sẽ không làm cô ấy đau lòng nữa …”
Ninh Vi Nhàn nhìn anh, mơ hồ nghe được cuộc nói chuyện có liên quan tới mình, liền nói: “Để em nói chuyện với mẹ.”
Nhan Duệ đưa điện thoại di động cho cô, đồng thời ra hiệu cho cô: “Đừng có đồng ý.”
Nhưng Ninh Vi Nhàn lại đồng ý. Lúc cúp máy Nhan Duệ rất không hài lòng: “Em đang khó chịu trong người, đồng ý làm gì? Ba mẹ căn bản là không muốn đi nên lấy cớ thôi.”
Ninh Vi Nhàn không nói gì, chỉ trả lại điện thoại cho anh: “Không sao, chỉ là đi cho có mặt thôi. Ông Cố cùng hai nhà Nhan Ninh từ trước tới giờ qua lại rất tốt, em với anh phải có mặt mới thể hiện được sự tôn trọng ông ấy.”
“Biết thế … nhưng em đang không được khỏe!”
Làm như không thấy vẻ gay gắt của Nhan Duệ, Ninh Vi Nhàn xoay người đi về phía phòng thay đồ: “Anh thay quần áo đi, không có nhiều thời gian đâu, nửa giờ sau gặp lại.”
Nhan Duệ nhìn bóng lưng vợ rời đi, một lát sau hậm hực hừ một tiếng rồi cũng quay đi tìm quần áo thay.
Ông Cố cũng là một ngôi sao sáng trên thương trường. Mặc dù sản nghiệp không hơn được hai nhà Nhan Ninh, nhưng ông là người hào phóng lại có nghĩa khí vì thế rất được kính trọng trong giới. Mọi người đều biết, yến tiệc chúc thọ thật ra chỉ là bề ngoài, tìm kiếm cơ hội làm ăn, tìm phụ nữ mới là chủ yếu. Ba mẹ Nhan Duệ không thích những dối trá cùng kiểu cách trong các lễ chúc thọ, ba mẹ Ninh Vi Nhàn lại cảm thấy nếu đi sẽ hạ thấp phẩm vị của mình nên cũng không muốn đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook