Quay Đầu Nói Yêu Người
-
Chương 1
1
Tôi bị tiếng chuông đinh tai nhức óc làm bừng tỉnh.
Mở mắt, tôi phát hiện mình đã ở phòng học của trường cũ.
Tôi kinh ngạc đánh giá xung quanh, không thể tưởng tượng nổi.
Một giây trước còn trên máy bay, vừa kết thúc chuyến công tác chuẩn bị về nước.
Máy bay gặp sự cố, cảm giác không trọng lực đánh úp lại.
Mất đi ý thức, tỉnh lại đã ngồi ở đây.
Người phía sau chọc chọc vào lưng tôi.
“Giang Nhiễm, ngẩn người gì vậy, ngủ nhiều quá ngu người luôn rồi hả?”
“Tan học rồi, lẹ lên, hôm nay căn tin có gà rán đó”
“Tiết toán học của lão cuối cùng cũng kết thúc, đói chết tôi rồi”
Cô ấy lẩm bẩm, kéo tôi chạy tới nhà ăn.
Cái kiểu quỷ đói quen thuộc này, là cô ấy đúng rồi.
Tôi nhéo mặt, cảm giác hơi không chân thật.
Trong căn tin đông đúc.
Tôi dẫm phải nước, cả người té ngửa về sau.
Một bàn tay mạnh mẽ vững vàng đỡ lấy tôi, mùi hương sạch sẽ xông vào mũi.
“Cẩn thận.”
Giọng nói nhàn nhạt, rất quen.
Tôi quay đầu, trừng lớn mắt.
“Đoạn Cảnh Hành?”
Trong mắt hắn hiện lên sự sửng sốt, mang theo một chút vui sướng khó mà phát hiện.
“Cậu biết tôi sao?”
“Đúng vậy, chúng ta còn……” Học cùng đại học.
Câu nói tiếp theo tôi dừng lại kịp thời.
Bây giờ là năm 2015, nói về chuyện sau này, sẽ bị cho rằng bị thần kinh mất.
“À, vào hôm thi diễn thuyết tiếng Anh tôi đã nhìn thấy cậu.”
Tôi tùy tiện bịa chuyện.
Thật ra lúc thi đấu, tôi khẩn trương ch.ết được, làm gì có thời gian chú ý đến người khác.
Nhưng tôi biết, hắn được giải nhì.
Giải nhất là tôi.
Đoạn Cảnh Hành gật đầu, thản nhiên thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn cơm.
Thật sự lạnh lùng, dù cho bây giờ hay sau này.
Nhưng người lạnh lùng như vậy, tôi lại phát hiện ra thư tình đã rất cũ của hắn vào đêm trước khi về nước.
Nội dung viết bằng tiếng anh, chữ viết rất đẹp.
Bức thư được để ở trong quyển sổ ghi chép thời đại học, mà tôi qua môn đó, cũng không mở vở ra nữa.
Thời gian trong thư là ngày 20 tháng 4 năm 2017.
Ngày đó cũng là ngày tên bạn trai cũ chủ động tiếp cận tôi.
2
Trong lúc nghỉ trưa, tôi nhìn dòng chữ “Đếm ngược 100 ngày thi đại học” trên bảng đến ngẩn người.
Nếu đã được trọng sinh một lần nữa, tôi sẽ nắm chặt cơ hội, sống hết mình.
Kiếp trước lúc thi đại học, bài văn của tôi viết không được tốt, phát huy không tốt so với bình thường.
Lần này tôi nhất định sẽ học tập thật tốt, tôi muốn được học Đại học Ngoại ngữ Nam Châu mà mình yêu thích.
Ước mơ của tôi là trở thành một cán bộ ngoại giao.
Tôi tràn đầy hi vọng lôi cuốn vở toán ra.
Nhưng một đề, cũng không biết làm.
Đã lâu không làm đề, không còn nhớ gì hết.
—-
Đến chiều, lão Trương chủ nhiệm lớp bước vào.
Lớp học đang ồn ào nhất thời lặng ngắt như tờ.
Lão Trương ho khan vài tiếng, long trọng giới thiệu một học sinh chuyển trường.
Giới thiệu là một học sinh giỏi, còn lấy cả bài thi văn đứng nhất trường ra.
Người vào, xung quanh vang lên một loạt tiếng hô.
Tôi nghe giới thiệu, cảm thấy quen quen.
Từ trên quyển vở nhấc mắt nhìn, giáo thảo đẹp trai đập thẳng vào mắt tôi.
Máu cả người tôi ngay lập tức ngừng chảy.
Lục Ngôn?
Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Ngay lúc này, Lục Ngôn cũng nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.
Tôi nắm chặt tay, trong lòng có cảm giác không ổn.
Tên bạn trai cũ tra nam, bởi vì tôi có máu Rh-null mà kiếp trước để cứu chị gái mối tình đầu của hắn mà hắn đã tiếp cận tôi, lãng phí tình cảm và thời gian tươi đẹp của tôi.
Sao vậy, lần này bệnh tình của mối tình đầu nguy kịch nên đẩy kế hoạch lên trước à?
Lão Trương cho phép hắn chọn chỗ ngồi, Lục Ngôn cười ôn nhu.
“Tiếng Anh của em không tốt, hay là ngồi cạnh đại biểu môn Tiếng Anh đi”
“...”
Tôi chính là đại biểu môn Tiếng Anh.
Tôi bật người đứng dậy từ chối, Lão Trương không cho tôi ồn ào, còn nói rằng thành tích môn Toán của Lục Ngôn rất tốt, có thể giúp đỡ tôi.
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, học sinh chuyển trường đáng ghét trở thành bạn cùng bàn của tôi.
Tôi thầm chửi tục trong đầu, đem vở đặt ở giữa bàn, chia đường ranh giới.
“Bạn cùng bàn tốt, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn”
“...” Tên đàn ông tồi.
Tôi quay mặt, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng thẳng thắn đi ngang qua ngoài cửa sổ.
3
Suốt tiết tự học buổi tối, tôi không hề nói chuyện với Lục Ngôn.
Ban xã hội có rất nhiều nữ sinh
Họ đều muốn nói chuyện với hắn, nhưng bị Lục Ngôn uyển chuyển từ chối.
Sau đó ở bên tai tôi lải nhải không ngừng, như là rất tò mò với trường học mới.
Chuông tan học vang lên, tôi cảm giác bản thân rốt cuộc cũng được giải thoát.
“Giang Nhiễm, tôi và cậu tiện đường, chúng ta cùng nhau về nhà đi?”
Tôi hoài nghi liếc nhìn Lục Ngôn một cái.
“Sao cậu biết nhà tôi ở đâu?”
“À…… Vừa rồi tôi đến văn phòng điền địa chỉ nhà, vô tình thấy”
“Cậu đừng đi theo tôi, tôi với cậu, không thân”
Tôi lạnh nhạt đeo cặp sách ra ngoài.
Hắn giống như cái đuôi nhỏ đi theo tôi, không ngừng tìm đề tài để nói chuyện.
Trong nháy mắt, tôi có cảm giác bản thân trở lại thời điểm lúc vừa chia tay với hắn.
Sau khi chia tay, tên tra nam này vẫn luôn quấn lấy tôi, khóc cầu xin tôi đừng đi.
“Giang Nhiễm, cậu có đói bụng không? Lúc đi học, tôi phát hiện quán bánh bao nhân nước ở đối diện trước, cậu muốn ăn thử không?”
“Phiền muốn ch.ết, cậu đừng nói chuyện với tôi nữa được không?"
“……”
Lục Ngôn lập tức im lặng, ánh mắt hơi ủy khuất.
“Cậu hình như rất chán ghét tôi?”
“Thầy bói nói tôi là không thể qua lại với người họ Lục, nếu không sẽ gặp xui xẻo.”
“……”
Đi ra khỏi phòng học, gần chân cầu thang có một người đang đứng.
Hắn đeo kính bạc, nghiêm túc nhìn bài thi trên tay.
“Đoạn Cảnh Hành, cậu chưa về à, chờ ai hả?”
“Ừ, chờ cậu.”
Hắn đánh giá Lục Ngôn đứng ở bên cạnh, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
“Trong cuộc thi thử vừa rồi, môn Tiếng Anh của cậu đứng nhất, thầy giáo đã đem bài văn của cậu sao chép lại cho bọn tôi xem thử.
“Tôi muốn tìm cậu hỏi mượn vở ghi tiếng Anh, không biết có thể hay không?
“Tất nhiên, để báo đáp, tôi có thể chỉ cậu học toán”
Vừa lúc tôi đang ngu toán học phân tích, tất nhiên là đồng ý.
Lục Ngôn nhíu mày, bước lên một bước.
“Giang Nhiễm, tôi học toán cũng được”
“Ồ”
Tôi quay người khinh thường.
“Tôi với Đoạn Cảnh Hành còn có việc, đi trước”
4
Tôi đi bộ với Đoạn Cảnh Hành ra ngoài trường.
Mãi đến lúc không còn thấy được Lục Ngôn đi theo, mới thả lỏng.
Tôi thở dài nhẹ nhõm, phát hiện lỗ tai Đoạn Cảnh Hành ửng đỏ.
“Đoạn Cảnh Hành, nhà cậu đi bên nào vậy, hình như không tiện đường với tôi thì phải?”
“Tiện đường.”
Mặt hắn không chút thay đổi tiếp tục đi thẳng.
Tôi đánh giá hắn một chút, thật sự không nhìn ra người này có chỗ nào là yêu thầm mình.
Đoạn Cảnh Hành rất trắng, ánh mắt trong sáng nhưng bị gọng kính che khuất mất.
Cả người vừa lạnh vừa nhạt, giống như một người qua đường.
Đặt ở trong đám người, chỉ nhìn một cái thì không thể nào thấy hắn.
Đột nhiên, Đoạn Cảnh Hành hỏi tôi:
“Giang Nhiễm, lúc nãy cậu nói về thầy bói, là thật sao?”
“Hả?”
“Cậu xem bói ở đâu thế? Tôi cũng muốn đi xem”
Ta sửng sốt, bị hắn chọc cười.
Vậy mà cũng có người tin à?
Tôi nghiêm túc, nói bừa:
“Là một bán tiên, đi ngang qua cửa nhà tôi, nên tiện thể xem cho tôi luôn”
“Nhưng tôi có học hai chiêu của ông ta, hay là để tôi xem cho cậu một chút?”
Đoạn Cảnh Hành còn nghiêm túc nhìn tôi 2 giây, gật đầu.
“Đưa tay đây”
Hắn làm theo.
Tôi nhìn tay hắn, ngón tay thon dài trắng nõn, giống như tay của nghệ sĩ dương cầm.
“Tướng tay không tệ, vừa nhìn là thấy có mệnh tốt”
“Cậu à, sau này sẽ được đi học đại học, học ngành ngôn ngữ Anh, còn trở thành một nhân vật có tiếng trong ngành”
Lời tôi nói chính là sự thật, trong tương lai hắn sẽ trở thành người có tiếng trong giới phiên dịch viên.
Hắn không chút thay đổi nhìn tôi.
“Còn tình duyên thì sao?”
“À, cái này thì …”
Tôi làm sao có thể nói là cậu thềm mến tôi không có kết quả, nhiều năm sau cưới một cô vợ xinh đẹp chứ?
“Thiên cơ bất khả lộ, chuyện này tôi không xem được”
Tôi buông tay, vẻ mặt hắn mất mác.
Bỗng nhiên, khóe mắt tôi thoáng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đằng sau.
Cái tên Lục Ngôn này sao mà âm hồn bất tán vậy trời?
Chẳng lẽ là định nhân lúc trời tối, đào thận tôi cứu mối tình đâu chứ?
Tôi đi bộ càng nhanh hơn, Đoạn Cảnh Hành không nói một lời đi sát phía sau.
Tới dưới lầu nhà tôi, hắn nói nhà mình phải đi thêm một đoạn nữa.
“Vậy cậu đi đường cẩn thận, tôi vào nhà trước đây.”
“Giang Nhiễm, vị bán tiên kia có nói là cậu có thể qua lại với người họ Đoạn không?”
“Hả, không nói, sao thế?”
“Không có gì, tôi sợ mang lại xui rủi cho cậu”
“……”
Ta nghẹn cười thật sự rất vất vả.
Đoạn Cảnh Hành nhìn tôi vào nhà rồi mới xoay người rời đi.
Tôi trở lại phòng, nhịn không được cười ra tiếng.
Đoạn Cảnh Hành lạnh lùng chỗ nào chứ, đáng yêu như vậy mà.
5
Sáng sớm hôm sau đến trường, Lục Ngôn mang bữa sáng cho tôi.
Còn lại là loại sữa tôi thích.
Tôi hoài nghi nhìn hắn.
Tên đốt nhà này, chắc không phải là cũng trọng sinh đâu nhỉ?
“Giang Nhiễm, sao cậu không ăn? Đây là do tôi tiện tay mua, cậu nếm thử xem”
Tôi giả bộ thăm dò hắn:
“Lục Ngôn, vài hôm trước tôi đi bệnh viện, bác sĩ nói tôi thuộc nhóm máu O”
“Thật đáng tiếc, tôi còn nghĩ mình có nhóm máu Rh-null cực hiếm chứ”
Ánh mắt hắn hiện lên tia nghi hoặc, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
“Sao cậu lại đi viện, bị bệnh à?”
Giọng điệu của hắn hơi khẩn trương, giống như không hề quan tâm tới chuyện nhóm máu của tôi.
Kỳ lạ, sao hắn không có phản ứng gì?
Chẳng lẽ là giấu quá kĩ?
“Ừm, bác sĩ bảo tôi học nhiều quá, thận gặp chút vấn đề” Tôi lại giăng mồi.
“Bác sĩ kê thuốc gì cho cậu, có gì cần chú ý không? Bữa sáng hôm nay tôi mang cho cậu, có được phép ăn không?”
Lục ngôn nhíu mày, như thật sự lo lắng cho tôi.
Chuyện này không hợp lý!
Chẳng lẽ, mối tình đầu có hắn chưa khám ra bệnh suy thận?
Tôi trầm tư nhìn bài thi toán, không thèm để ý đến hắn.
Lục Ngôn yên lặng cất bữa sáng vào ngăn bàn.
“Giang Nhiễm, cậu rất thân với Đoạn Cảnh Hành lớp bên cạnh sao?”
“Không liên quan đến cậu”
Tôi lạnh lùng trả lời, tiếp tục làm bài thi.
Âm thanh ủy khuất bên cạnh vang lên:
“Tôi chỉ muốn quan tâm cậu một tí, cậu có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi tôi”
“Tôi cảm ơn.”
Quan tâm tôi, sau đó lấy thận của tôi à?
Còn lâu tôi mới bị lừa.
Tôi bị tiếng chuông đinh tai nhức óc làm bừng tỉnh.
Mở mắt, tôi phát hiện mình đã ở phòng học của trường cũ.
Tôi kinh ngạc đánh giá xung quanh, không thể tưởng tượng nổi.
Một giây trước còn trên máy bay, vừa kết thúc chuyến công tác chuẩn bị về nước.
Máy bay gặp sự cố, cảm giác không trọng lực đánh úp lại.
Mất đi ý thức, tỉnh lại đã ngồi ở đây.
Người phía sau chọc chọc vào lưng tôi.
“Giang Nhiễm, ngẩn người gì vậy, ngủ nhiều quá ngu người luôn rồi hả?”
“Tan học rồi, lẹ lên, hôm nay căn tin có gà rán đó”
“Tiết toán học của lão cuối cùng cũng kết thúc, đói chết tôi rồi”
Cô ấy lẩm bẩm, kéo tôi chạy tới nhà ăn.
Cái kiểu quỷ đói quen thuộc này, là cô ấy đúng rồi.
Tôi nhéo mặt, cảm giác hơi không chân thật.
Trong căn tin đông đúc.
Tôi dẫm phải nước, cả người té ngửa về sau.
Một bàn tay mạnh mẽ vững vàng đỡ lấy tôi, mùi hương sạch sẽ xông vào mũi.
“Cẩn thận.”
Giọng nói nhàn nhạt, rất quen.
Tôi quay đầu, trừng lớn mắt.
“Đoạn Cảnh Hành?”
Trong mắt hắn hiện lên sự sửng sốt, mang theo một chút vui sướng khó mà phát hiện.
“Cậu biết tôi sao?”
“Đúng vậy, chúng ta còn……” Học cùng đại học.
Câu nói tiếp theo tôi dừng lại kịp thời.
Bây giờ là năm 2015, nói về chuyện sau này, sẽ bị cho rằng bị thần kinh mất.
“À, vào hôm thi diễn thuyết tiếng Anh tôi đã nhìn thấy cậu.”
Tôi tùy tiện bịa chuyện.
Thật ra lúc thi đấu, tôi khẩn trương ch.ết được, làm gì có thời gian chú ý đến người khác.
Nhưng tôi biết, hắn được giải nhì.
Giải nhất là tôi.
Đoạn Cảnh Hành gật đầu, thản nhiên thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn cơm.
Thật sự lạnh lùng, dù cho bây giờ hay sau này.
Nhưng người lạnh lùng như vậy, tôi lại phát hiện ra thư tình đã rất cũ của hắn vào đêm trước khi về nước.
Nội dung viết bằng tiếng anh, chữ viết rất đẹp.
Bức thư được để ở trong quyển sổ ghi chép thời đại học, mà tôi qua môn đó, cũng không mở vở ra nữa.
Thời gian trong thư là ngày 20 tháng 4 năm 2017.
Ngày đó cũng là ngày tên bạn trai cũ chủ động tiếp cận tôi.
2
Trong lúc nghỉ trưa, tôi nhìn dòng chữ “Đếm ngược 100 ngày thi đại học” trên bảng đến ngẩn người.
Nếu đã được trọng sinh một lần nữa, tôi sẽ nắm chặt cơ hội, sống hết mình.
Kiếp trước lúc thi đại học, bài văn của tôi viết không được tốt, phát huy không tốt so với bình thường.
Lần này tôi nhất định sẽ học tập thật tốt, tôi muốn được học Đại học Ngoại ngữ Nam Châu mà mình yêu thích.
Ước mơ của tôi là trở thành một cán bộ ngoại giao.
Tôi tràn đầy hi vọng lôi cuốn vở toán ra.
Nhưng một đề, cũng không biết làm.
Đã lâu không làm đề, không còn nhớ gì hết.
—-
Đến chiều, lão Trương chủ nhiệm lớp bước vào.
Lớp học đang ồn ào nhất thời lặng ngắt như tờ.
Lão Trương ho khan vài tiếng, long trọng giới thiệu một học sinh chuyển trường.
Giới thiệu là một học sinh giỏi, còn lấy cả bài thi văn đứng nhất trường ra.
Người vào, xung quanh vang lên một loạt tiếng hô.
Tôi nghe giới thiệu, cảm thấy quen quen.
Từ trên quyển vở nhấc mắt nhìn, giáo thảo đẹp trai đập thẳng vào mắt tôi.
Máu cả người tôi ngay lập tức ngừng chảy.
Lục Ngôn?
Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Ngay lúc này, Lục Ngôn cũng nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.
Tôi nắm chặt tay, trong lòng có cảm giác không ổn.
Tên bạn trai cũ tra nam, bởi vì tôi có máu Rh-null mà kiếp trước để cứu chị gái mối tình đầu của hắn mà hắn đã tiếp cận tôi, lãng phí tình cảm và thời gian tươi đẹp của tôi.
Sao vậy, lần này bệnh tình của mối tình đầu nguy kịch nên đẩy kế hoạch lên trước à?
Lão Trương cho phép hắn chọn chỗ ngồi, Lục Ngôn cười ôn nhu.
“Tiếng Anh của em không tốt, hay là ngồi cạnh đại biểu môn Tiếng Anh đi”
“...”
Tôi chính là đại biểu môn Tiếng Anh.
Tôi bật người đứng dậy từ chối, Lão Trương không cho tôi ồn ào, còn nói rằng thành tích môn Toán của Lục Ngôn rất tốt, có thể giúp đỡ tôi.
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, học sinh chuyển trường đáng ghét trở thành bạn cùng bàn của tôi.
Tôi thầm chửi tục trong đầu, đem vở đặt ở giữa bàn, chia đường ranh giới.
“Bạn cùng bàn tốt, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn”
“...” Tên đàn ông tồi.
Tôi quay mặt, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng thẳng thắn đi ngang qua ngoài cửa sổ.
3
Suốt tiết tự học buổi tối, tôi không hề nói chuyện với Lục Ngôn.
Ban xã hội có rất nhiều nữ sinh
Họ đều muốn nói chuyện với hắn, nhưng bị Lục Ngôn uyển chuyển từ chối.
Sau đó ở bên tai tôi lải nhải không ngừng, như là rất tò mò với trường học mới.
Chuông tan học vang lên, tôi cảm giác bản thân rốt cuộc cũng được giải thoát.
“Giang Nhiễm, tôi và cậu tiện đường, chúng ta cùng nhau về nhà đi?”
Tôi hoài nghi liếc nhìn Lục Ngôn một cái.
“Sao cậu biết nhà tôi ở đâu?”
“À…… Vừa rồi tôi đến văn phòng điền địa chỉ nhà, vô tình thấy”
“Cậu đừng đi theo tôi, tôi với cậu, không thân”
Tôi lạnh nhạt đeo cặp sách ra ngoài.
Hắn giống như cái đuôi nhỏ đi theo tôi, không ngừng tìm đề tài để nói chuyện.
Trong nháy mắt, tôi có cảm giác bản thân trở lại thời điểm lúc vừa chia tay với hắn.
Sau khi chia tay, tên tra nam này vẫn luôn quấn lấy tôi, khóc cầu xin tôi đừng đi.
“Giang Nhiễm, cậu có đói bụng không? Lúc đi học, tôi phát hiện quán bánh bao nhân nước ở đối diện trước, cậu muốn ăn thử không?”
“Phiền muốn ch.ết, cậu đừng nói chuyện với tôi nữa được không?"
“……”
Lục Ngôn lập tức im lặng, ánh mắt hơi ủy khuất.
“Cậu hình như rất chán ghét tôi?”
“Thầy bói nói tôi là không thể qua lại với người họ Lục, nếu không sẽ gặp xui xẻo.”
“……”
Đi ra khỏi phòng học, gần chân cầu thang có một người đang đứng.
Hắn đeo kính bạc, nghiêm túc nhìn bài thi trên tay.
“Đoạn Cảnh Hành, cậu chưa về à, chờ ai hả?”
“Ừ, chờ cậu.”
Hắn đánh giá Lục Ngôn đứng ở bên cạnh, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
“Trong cuộc thi thử vừa rồi, môn Tiếng Anh của cậu đứng nhất, thầy giáo đã đem bài văn của cậu sao chép lại cho bọn tôi xem thử.
“Tôi muốn tìm cậu hỏi mượn vở ghi tiếng Anh, không biết có thể hay không?
“Tất nhiên, để báo đáp, tôi có thể chỉ cậu học toán”
Vừa lúc tôi đang ngu toán học phân tích, tất nhiên là đồng ý.
Lục Ngôn nhíu mày, bước lên một bước.
“Giang Nhiễm, tôi học toán cũng được”
“Ồ”
Tôi quay người khinh thường.
“Tôi với Đoạn Cảnh Hành còn có việc, đi trước”
4
Tôi đi bộ với Đoạn Cảnh Hành ra ngoài trường.
Mãi đến lúc không còn thấy được Lục Ngôn đi theo, mới thả lỏng.
Tôi thở dài nhẹ nhõm, phát hiện lỗ tai Đoạn Cảnh Hành ửng đỏ.
“Đoạn Cảnh Hành, nhà cậu đi bên nào vậy, hình như không tiện đường với tôi thì phải?”
“Tiện đường.”
Mặt hắn không chút thay đổi tiếp tục đi thẳng.
Tôi đánh giá hắn một chút, thật sự không nhìn ra người này có chỗ nào là yêu thầm mình.
Đoạn Cảnh Hành rất trắng, ánh mắt trong sáng nhưng bị gọng kính che khuất mất.
Cả người vừa lạnh vừa nhạt, giống như một người qua đường.
Đặt ở trong đám người, chỉ nhìn một cái thì không thể nào thấy hắn.
Đột nhiên, Đoạn Cảnh Hành hỏi tôi:
“Giang Nhiễm, lúc nãy cậu nói về thầy bói, là thật sao?”
“Hả?”
“Cậu xem bói ở đâu thế? Tôi cũng muốn đi xem”
Ta sửng sốt, bị hắn chọc cười.
Vậy mà cũng có người tin à?
Tôi nghiêm túc, nói bừa:
“Là một bán tiên, đi ngang qua cửa nhà tôi, nên tiện thể xem cho tôi luôn”
“Nhưng tôi có học hai chiêu của ông ta, hay là để tôi xem cho cậu một chút?”
Đoạn Cảnh Hành còn nghiêm túc nhìn tôi 2 giây, gật đầu.
“Đưa tay đây”
Hắn làm theo.
Tôi nhìn tay hắn, ngón tay thon dài trắng nõn, giống như tay của nghệ sĩ dương cầm.
“Tướng tay không tệ, vừa nhìn là thấy có mệnh tốt”
“Cậu à, sau này sẽ được đi học đại học, học ngành ngôn ngữ Anh, còn trở thành một nhân vật có tiếng trong ngành”
Lời tôi nói chính là sự thật, trong tương lai hắn sẽ trở thành người có tiếng trong giới phiên dịch viên.
Hắn không chút thay đổi nhìn tôi.
“Còn tình duyên thì sao?”
“À, cái này thì …”
Tôi làm sao có thể nói là cậu thềm mến tôi không có kết quả, nhiều năm sau cưới một cô vợ xinh đẹp chứ?
“Thiên cơ bất khả lộ, chuyện này tôi không xem được”
Tôi buông tay, vẻ mặt hắn mất mác.
Bỗng nhiên, khóe mắt tôi thoáng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đằng sau.
Cái tên Lục Ngôn này sao mà âm hồn bất tán vậy trời?
Chẳng lẽ là định nhân lúc trời tối, đào thận tôi cứu mối tình đâu chứ?
Tôi đi bộ càng nhanh hơn, Đoạn Cảnh Hành không nói một lời đi sát phía sau.
Tới dưới lầu nhà tôi, hắn nói nhà mình phải đi thêm một đoạn nữa.
“Vậy cậu đi đường cẩn thận, tôi vào nhà trước đây.”
“Giang Nhiễm, vị bán tiên kia có nói là cậu có thể qua lại với người họ Đoạn không?”
“Hả, không nói, sao thế?”
“Không có gì, tôi sợ mang lại xui rủi cho cậu”
“……”
Ta nghẹn cười thật sự rất vất vả.
Đoạn Cảnh Hành nhìn tôi vào nhà rồi mới xoay người rời đi.
Tôi trở lại phòng, nhịn không được cười ra tiếng.
Đoạn Cảnh Hành lạnh lùng chỗ nào chứ, đáng yêu như vậy mà.
5
Sáng sớm hôm sau đến trường, Lục Ngôn mang bữa sáng cho tôi.
Còn lại là loại sữa tôi thích.
Tôi hoài nghi nhìn hắn.
Tên đốt nhà này, chắc không phải là cũng trọng sinh đâu nhỉ?
“Giang Nhiễm, sao cậu không ăn? Đây là do tôi tiện tay mua, cậu nếm thử xem”
Tôi giả bộ thăm dò hắn:
“Lục Ngôn, vài hôm trước tôi đi bệnh viện, bác sĩ nói tôi thuộc nhóm máu O”
“Thật đáng tiếc, tôi còn nghĩ mình có nhóm máu Rh-null cực hiếm chứ”
Ánh mắt hắn hiện lên tia nghi hoặc, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
“Sao cậu lại đi viện, bị bệnh à?”
Giọng điệu của hắn hơi khẩn trương, giống như không hề quan tâm tới chuyện nhóm máu của tôi.
Kỳ lạ, sao hắn không có phản ứng gì?
Chẳng lẽ là giấu quá kĩ?
“Ừm, bác sĩ bảo tôi học nhiều quá, thận gặp chút vấn đề” Tôi lại giăng mồi.
“Bác sĩ kê thuốc gì cho cậu, có gì cần chú ý không? Bữa sáng hôm nay tôi mang cho cậu, có được phép ăn không?”
Lục ngôn nhíu mày, như thật sự lo lắng cho tôi.
Chuyện này không hợp lý!
Chẳng lẽ, mối tình đầu có hắn chưa khám ra bệnh suy thận?
Tôi trầm tư nhìn bài thi toán, không thèm để ý đến hắn.
Lục Ngôn yên lặng cất bữa sáng vào ngăn bàn.
“Giang Nhiễm, cậu rất thân với Đoạn Cảnh Hành lớp bên cạnh sao?”
“Không liên quan đến cậu”
Tôi lạnh lùng trả lời, tiếp tục làm bài thi.
Âm thanh ủy khuất bên cạnh vang lên:
“Tôi chỉ muốn quan tâm cậu một tí, cậu có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi tôi”
“Tôi cảm ơn.”
Quan tâm tôi, sau đó lấy thận của tôi à?
Còn lâu tôi mới bị lừa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook