Quảng Trường Số 6
C2: Chương 2

Đường phố vẫn bình thường, buổi chiều hoàng hôn yên tĩnh đến đáng sợ, bầu trời có những sợi ánh sáng xanh kỳ lạ.

Bốn người đột nhiên xuất hiện trên con phố vắng vẻ im lặng này, sắc mặt tái nhợt.

Thiệu lo lắng nói: "Kết giới sắp không chịu đựng nổi nữa rồi."

Sylvia giận dữ trừng mắt nhìn Trác Diệp: "Toàn bộ là tại các người gây ra rắc rối!"

Thuần kéo Trác Diệp đi trước khi anh ta nổi giận, nói: "Ở đây nhờ vào các cô, chúng tôi quay lại giúp kiềm chế sự thất thoát năng lượng." Chưa dứt lời, hai người đã biến mất.

Sylvia và Thiệu lao vào kết giới.

Trác Diệp và Thuần quay lại lâu đài, tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Một phụ nữ mặc áo choàng đen bước tới: "Thế nào rồi?"

"Nhà họ Ứng đồng ý giúp." Người phụ nữ mới định thở phào nhẹ nhõm thì Trác Diệp nói tiếp: "Nhưng cô ta đòi chúng ta trao đổi bí kíp."

"Cái gì?!" Người phụ nữ không kiềm chế được thét lên.

Thuần trấn an: "Dù sao cũng phải đưa thứ quái quỷ kia trở lại, chuyện khác tính sau."

Người phụ nữ miễn cưỡng gật đầu.


Ba người vừa đi nhanh vừa hỏi: "Các trưởng lão thế nào rồi?"

Người phụ nữ lắc đầu.

Chỉ vài giờ trước, mười trưởng lão dùng phép thuật trong bí kíp ghi chép để mở cánh cổng không gian trên lãnh thổ của Sylvia, xé toạc một khe hở không gian. Vốn dĩ bọn họ hy vọng có thể sử dụng sức mạnh khủng khiếp từ thế giới khác để tiêu diệt kẻ địch, rồi đóng cánh cổng lại. Khi nguồn năng lượng cắt đứt, nó sẽ dần tan biến trong không khí, và nửa quyển bí kíp kia sẽ thuộc về họ.

Nhưng chỉ là ảo tưởng của bọn họ. Dù đã mất ba mươi năm giải mã bí ẩn pháp thuật trong bí kíp, đáng tiếc bí kíp kia quá phức tạp, không dễ xử lý như bọn họ nghĩ.

Khi mở cánh cổng, năng lượng từ thế giới khác đã vượt tầm kiểm soát. Họ không thể khép cổng, cũng không thể đóng nó lại. Chỉ biết nhìn năng lượng tràn vào tàn phá thế giới này. Một sinh vật, không biết là quỷ hay là ma, toàn thân bốc cháy những ngọn lửa đen như súng máy tự động bắn ra những làn sóng năng lượng san bằng mọi thứ. Mười trưởng lão cũng không thoát khỏi. Cánh cổng hút cạn năng lượng của họ, sáu người chết tại chỗ, bốn người còn lại bất tỉnh nguy kịch. Nhà họ Trác chịu tổn thất lớn khi mất đi mười trưởng lão, không còn khả năng đóng cổng. Năng lượng phản phệ cũng vượt tầm kiểm soát, nó như lỗ đen nuốt chửng mọi thứ, kể cả sinh mạng và năng lượng. Nhà họ Trác tập trung lực lượng dựng hàng chục kết giới phong tỏa cánh cổng nhưng chỉ là giải pháp tạm thời, sớm muộn cũng sẽ bị phá vỡ. Vì vậy, họ quyết định cầu cứu Quảng Trường Số 6.

Lúc này, năng lượng từ thế giới khác gần như mất kiểm soát. Lâu đài có kết giới mạnh nhất, là tuyến phòng thủ cuối cùng. Nếu không kịp đẩy quái vật về hoặc đóng cổng, tất cả sẽ bị nuốt chửng. Không ai biết bên kia cánh cổng là thế giới nào, có lẽ là Địa ngục.

Giữa trời đất chỉ có màu đen tối om, không ánh sáng. Những vụ nổ của cầu lửa đen vang vọng khắp nơi.

Con quái vật đang phun khói đen bị nhốt trong nhiều lớp kết giới phép thuật mạnh mẽ. Một số đã bị đốt cháy. Những người xung quanh liên tục ếm bùa chú nhưng kết giới vẫn bị phá hủy nhanh hơn tốc độ tạo mới. Họ đã kiệt sức.

Sylvia đặt viên pha lê lên lòng bàn tay.

Giọng Ứng Lâm Tự vang lên trong đầu cô: "Ném tôi vào trong kết giới, càng gần nó càng tốt, không, hãy ném thẳng vào nó."

Sylvia do dự một lúc rồi vẫn ném cô vào, rất chuẩn, ánh sáng lóe lên trong màn đen.

Trong viên pha lê, Ứng Lâm Tự nhìn rất rõ. Cô bị ném vào, rơi xuống đất.


Cô biết Sylvia không ném trật, chỉ là dù thế nào cũng không thể ngờ được, sinh vật này không phải quỷ hay yêu như họ tưởng tượng. Nó chỉ là năng lượng, năng lượng thuần túy. Những luồng lửa đen bắn ra từ nó chính là bản thể của nó. Đúng như nhà họ Trác muốn, sức mạnh từ thế giới khác. Chỉ là họ thiếu nửa quyển bí kíp nên không thể khống chế nó. Giờ cũng không còn cách nào.

Viên pha lê có thể chứa vật thể và linh hồn, nhưng liệu có thể chứa thực thể năng lượng khổng lồ này không thì chưa ai biết, vì chưa từng gặp trường hợp tương tự. Nếu có thì cũng chẳng còn ai sống sót để kể lại.

Với mọi thứ khác, Ứng Lâm Tự chỉ cần đọc thần chú là nhốt nó vào trong viên pha lê, khi đó cô sẽ tự động bị đẩy ra ngoài. Nhưng với thực thể năng lượng... Trời biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Cô biết mình càng do dự thì thế giới càng nguy hiểm. Cô phải quyết định.

Cô đến đây là để giúp đỡ, chứ không phải tự sát! Hơn nữa, họ còn chưa đưa cô nửa quyển bí kíp! Bà có biết chuyện gì sẽ xảy ra không? Sao bà bình tĩnh để cô liều mạng thế này? Hay là ngầm báo cô sẽ không sao?

"Aa!" Những người xung quanh cánh cổng bị đẩy ngược ra xa vài mét bởi làn sóng năng lượng, trong đó có Trác Diệp, bay vào tường.

"Trác Diệp! Trác Diệp!"

"Thuần... đừng lắc tôi, đau lắm..."

"May quá, anh không sao là tốt rồi." Thuần đỡ anh dậy, hỏi: "Vừa rồi có chuyện gì?"

"Tôi không biết, tôi chưa đọc xong thần chú là bị đánh bay rồi."

Mọi người nhìn chằm chằm vào cánh cổng, liệu thời khắc cuối cùng đã đến sao?!


Tất cả các lớp kết giới xung quanh cánh cổng đều bị phá hủy trong cơn rung chuyển vừa rồi. Giờ họ bất lực, chỉ biết từ bỏ hy vọng, và chờ chết.

Cánh cổng sáng lên, nhấp nháy, rồi... rồi...?

Rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

Trác Diệp và Thuần nhìn nhau, không cần hỏi, vì không ai giải thích được.

Người phụ nữ áo đen táo bạo tiến lại gần cánh cổng, quan sát xung quanh.

Thuần lẩm bẩm: "Có lẽ cô gái nhà họ Ứng đã thành công."

Toàn thân Trác Diệp mềm nhũn, cười thầm.

Một tia sáng, hai người xuất hiện.

Trác Diệp vẫn nằm bẹp cười nói: "Sylvia, hy vọng cô mang đến tin tốt."

Sylvia nhìn cánh cổng rồi nói: "Hai tin, một xấu một tốt, không biết cậu Trác muốn nghe tin nào trước?"

"Trời ơi, đừng có trò đó nữa!" Trác Diệp mệt mỏi nói.

"Được rồi. Tin tốt là khe hở đã biến mất, tôi nghĩ mọi thứ ổn rồi. Còn tin xấu là... Ứng Lâm Tự đã biến mất."

"Cái gì? Biến mất nghĩa là sao?"


"Tôi cũng không rõ." Sylvia kể lại việc cô ném Ứng Lâm Tự và viên pha lê vào quái vật theo chỉ dẫn của cô ấy. "Tôi chỉ làm theo lời cô ấy. Không lâu sau, con quỷ đen nhỏ dần đi, giống như Ứng Lâm Tự đã nhập vào viên pha lê vậy. Tôi nghĩ cô ấy đã thành công."

"Rồi sao..."

"Anh có thể kiên nhẫn nghe tôi nói hết được không?!"

Trác Diệp không còn sức cãi nhau với cô ta, đành im lặng.

"Con quái vật càng lúc càng nhỏ đi, cho đến khi chỉ bằng viên pha lê. Rồi nó bay vù vào trong khe hở, trong khi đó cánh cổng cũng biến mất. Mọi thứ trở lại bình thường, trời sáng, gió thổi. Nhưng Ứng Lâm Tự và viên pha lê đã mất tích."

"Ý cô là... cô ấy bị kéo vào thế giới khác?"

Sylvia không trả lời, cô không biết có phải hay không, nhưng cả hai đều nghĩ vậy.

Người phụ nữ áo đen xen vào: "Ý các người là chúng ta giải quyết xong việc của mình nhưng nhà họ Ứng phải hy sinh một người?? Các người có biết điều đó có nghĩa gì không? Nhà họ Ứng sẽ không bỏ qua đâu, Quảng Trường Số 6 cũng sẽ không bỏ qua đâu! Họ thậm chí không cần tự tay động thủ, chỉ cần tiết lộ chuyện bí kíp, chúng ta sẽ trở thành cái đích để chỉ trích của mọi người!"

Thiệu nói nhẹ nhàng: "Bà Ứng chắc chắn có lý do khi phái cháu gái tới, chắc chắn cô ta chưa chết được."

Người phụ nữ kia hét lên: "Dù chưa chết thì sao? Các người cứu được cô ta à?!"

Trác Diệp tức giận: "Đừng đi loanh quanh nữa! Nếu muốn đi thì đi cho xa một chút!"

"Có lẽ còn có cách."

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thuần.

"Quyển bí kíp đầy đủ có lẽ sẽ chỉ cho chúng ta cách cứu cô ta. Giống như điều kiện của bà Ứng - quyển bí kíp đầy đủ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương