Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất
Chương 56: Hửng sáng

Trên thế giới này có rất nhiều sự tình đến không hề báo trước, bất luận hỉ bi, bất phân nhân tình. Năm này thật sự quá kinh tâm động phách, khi hậu nhân lật đống sách cũ nát dày cộp kia ra, dẫu đã qua trăm ngàn vạn năm, các chuyện không thể phỏng đoán lúc đó vẫn để lộ ra đôi chút từ văn tự ố vàng mà giản lược, ẩn ẩn, phảng phất muốn xuyên thấu thời không gào thét lao đến, ly hợp mấy đời mấy kiếp đều đọc viết không xong kia.

Đúng, chính là năm này, Yên Kỳ quét ngang cả thiên hạ, một triều đại mới bừng bừng trên sách sử, vương phi Yên Kỳ bạo bệnh qua đời, chỉ để lại tiểu thế tử Trịnh Thánh Kỳ chưa đầy một tuổi, và… Thừa tướng Yên Kỳ tưởng như vạn năng kia, mất tích trong chiến dịch cuối cùng, không rõ sống chết.

Tịch dương chầm chậm lặn xuống phía cuối đại lục, trải ánh tà khắp nơi.

Hãy nghe ta thong thả kể.

Giữa lúc Hồng Châu và Yên Kỳ còn đang đánh nhau ở Hoa Dương, đại quân Bắc Thục mối uy hiếp duy nhất của Yên Kỳ bị mọi người xem nhẹ như trời giáng xuất hiện tại Kinh Dương.

Song đồng thời, một người khác xuất quỷ nhập thần đơn thương độc mã đến Kinh Dương. Phương Nhược Ly chưa từng nhìn thấy Nhiễm Thanh Hoàn tiều tụy thảm hại như vậy, người còn chưa tới lều lớn, bảo mã ngày đi ngàn dặm gã cưỡi rốt cuộc đã không cầm cự được gục xuống chết, vị tướng quân xưa nay trước trận hai quân đều ung dung lại ngã xuống đất, cần người đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng dậy.

Thế nhưng đôi mắt người kia vẫn kiên định như có một ngọn núi không đổ ở bên trong, Phương Nhược Ly suýt nữa bật khóc trước mặt chúng tướng sĩ, biết rõ gã chỉ có một người một ngựa đến đây, mà vẫn như có chủ tâm cốt.

Đây là quân uy của một quân thần.

Mà Thục quân dọc đường không hề cố kỵ xung phong liều chết đến đây thì trố mắt ra. Nữ tướng quân vốn nên thủ ở nơi này bỗng nhiên không thấy bóng dáng, nam nhân ngạo nghễ cầm đao trên cổng thành tựa hồ chẳng chút để ý nhìn quét đại quân hãm thành, khóe môi hãy còn nụ cười nhàn nhạt. Quân sĩ phía dưới lặng ngắt như tờ, mỗi người khi bị ánh mắt ấy quét qua đều không khỏi thót tim, đột nhiên sinh ra cảm giác “người này là không thể chiến thắng”, khí thế của một mình nam nhân nọ áp bách được thiên quân vạn mã, gã đảo ánh mắt qua đại kỳ chữ “Thích” màu vàng hơi đỏ – cả gan đi quá giới hạn như thế, Thích Khoát Vũ quả thật dã tâm không nhỏ.

Nam nhân hắng giọng, uể oải chắp tay: “Hạ quan không biết Thích vương gia giá đáo, không nghênh đón từ xa, thật là đáng chết.” Tiếng nói chuyện tựa hồ không lớn, nhưng mỗi người đều nghe rõ mồn một.

Trong binh mã Bắc Thục tách ra một lối, một thớt bạch mã từ chính giữa đi ra, người tới mặc trọng giáp, râu tóc lộ ra đã hoa râm, chính là Thích Khoát Vũ.

“Nhiễm đại nhân quả nhiên có mưu lược thần quỷ khó lường.” Thích Khoát Vũ nhìn chằm chằm nam nhân mặc chiến y cũng thảnh thơi như công tử ca đạp hoa mà đến trên thành lâu, vẻ mặt không rõ cảm xúc.

Nhiễm Thanh Hoàn cười cười, nếu nhìn kỹ sẽ thấy sắc mặt gã hơi nhợt nhạt, bên cạnh có một vệ binh vẫn theo sát không rời một tấc, mà sở dĩ gã có thể đứng đây bình tĩnh nói chuyện cũng là mượn nội lực người khác: “Thích vương gia là quốc chủ một nước cao quý, lại có quan hệ thông gia với Vương gia nhà ta, lặn lội vạn dặm đến đây, không chiêu đãi chu đáo thật sự áy náy, hạ quan đã đặc biệt chuẩn bị một tiết mục cho Vương gia rồi.”

Thích Khoát Vũ cảnh giác nheo mắt, ngoài cười mà trong không cười: “Còn chưa từng được thấy thủ đoạn của Nhiễm đại nhân.”

Nhiễm Thanh Hoàn khiêm tốn hơi khom lưng, phân phó: “Khởi nhạc đi.”

Tiếng ca từ từ vang lên, đồng tử Thích Khoát Vũ đột nhiên co lại. Đó lại là một bài dân ca đất bắc, hát về tâm tình của nữ tử trông trượng phu sớm về, tuy rằng giai điệu đơn giản, không uyển chuyển rung động lòng người như tiểu điệu phương nam, vẫn rất du dương, bị ngàn vạn giọng nam tử ngâm ra từng câu, âm thanh trầm thấp tự dưng có nỗi bi thương không nói nên lời, phảng phất vang lên ở bốn phương tám hướng, do nhân số quá nhiều, ca từ hơi không rõ, quanh quẩn khắp Kinh Dương, tựa hồ đại địa đều đang rung.

Tâm sự nhớ vợ đã thay đổi, như nỗi nhớ nhà khó xua đi nhất lảng vảng dưới đáy lòng hán tử thiết huyết – Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi. (Lương Châu từ – Vương Hàn)

Một sớm rời khỏi Hàm Dương, ngàn nhà giặt áo biết là vì ai.

Khúc hát kết thúc, dưới thành Kinh Dương rộng lớn lặng ngắt như tờ, ngay cả chiến mã cũng im lặng, theo tiếng quê hương xa xôi ùn ùn kéo đến kia.

Nhiễm Thanh Hoàn dùng trường đao gõ nhẹ mặt đất đánh nhịp, cho đến khi dư âm hoàn toàn tan đi mới mở miệng: “Đây là hạ quan tình cờ nghe vương phi hát, ấn tượng thật sự khắc sâu, bèn ghi lại, lấy ra hiến cho chư vị dũng sĩ Bắc Thục, hòng an ủi nỗi nhớ quê của các vị. Vương gia, một chút lòng thành.”

Thích Khoát Vũ gượng cười: “Bổn vương đa tạ đại nhân an bài chu đáo.”

“Hạ quan không dám.” Nhiễm Thanh Hoàn nghiêm trang hành lễ, sau đó lại lấy tay che miệng, ngáp khẽ một cái, “Không giấu gì Vương gia, hạ quan cung kính chờ đợi ở đây đã lâu, thật sự mệt rồi, cho phép ta thất bồi cáo lui, không thể tận nghĩa chủ nhà, mong Vương gia thông cảm.” Nói xong treo miễn chiến bài lên, thật sự quay người đi.

Thích Khoát Vũ nghiến răng: “Dựng trại đóng quân!”

Nhiễm Thanh Hoàn dùng tiếng ca đón chào, trên thực tế rành rành hai việc – thứ nhất, các ngươi hiện giờ đến, ta đã sớm có chuẩn bị; thứ hai, lời đồn nội phòng Kinh Dương rỗng tuếch là vớ vẩn, tiếng ca hình dung như sóng tràn bờ cũng không quá kia đã chứng minh điểm này.

Hay cho Nhiễm Thanh Hoàn, dăm ba câu một khúc ca mà đã dập gần tắt ý chí chiến đấu hừng hực của Bắc Thục.

“Phụ thân,” Đây là Thích Kinh Vĩ thế tử Bắc Thục, “Binh pháp nói, hư tắc thực chi, thực tắc hư chi, Nhiễm Thanh Hoàn phô trương thanh thế như vậy, không phải chứng minh nội phòng Kinh Dương rỗng tuếch sao? Tại sao không hạ lệnh công thành?”

Thích Khoát Vũ lắc đầu, thoáng trầm ngâm: “Ngươi đã khi nào thấy hắn hành sự theo binh pháp?”

“Hiện giờ cảnh nội Yên Kỳ đánh nhau túi bụi, đám Dư Triệt bị Tiêu Tương giữ chân tất nhiên chẳng có thời gian lo việc khác, Mạc Thuấn Hoa lại ở tận Kỳ Châu, Nhiễm Thanh Hoàn hắn làm gì có binh để điều? Nếu lúc này không quyết đoán kịp thời, nhi thần chỉ sợ bỏ lỡ.”

“Ngươi bảo cô phải quyết đoán làm sao?” Thích Khoát Vũ cười khổ, “Nghe nói Kinh Dương chỉ có Phương Nhược Ly và năm vạn binh mã còm của thị, nghe nói Nhiễm Thanh Hoàn chờ ở Hoa Dương để bắt con rùa lớn Tiêu Tương trong hũ. Như vậy ai có thể giải thích cho cô, tại sao Hoa Dương chiến sự căng thẳng, mà Nhiễm Thanh Hoàn xuất hiện trên tường thành Kinh Dương? Phương Nhược Ly lại đi đâu rồi? Và năm vạn người làm sao có được tiếng ca như biển gầm ấy?”

Lão dừng một chút rồi tiếp tục: “Những nghi vấn này chưa giải quyết, ngươi lại bảo cô tùy tiện tiến quân? Có nhớ trận chiến trong thành Tây Thú không, hắn cũng nhìn như không binh để điều, nhìn như phô trương thanh thế, khiến người ta lầm tưởng nội phòng rỗng tuếch, kết quả tên oắt họ Ôn nhất thời sơ sẩy, liền chôn vùi Lĩnh Đông non sông tươi đẹp. Lần này ở Hoa Dương, hắn lại dùng Trịnh Việt làm mồi, câu được con cá lớn Tiêu Tương, sau đó lại cùng Trịnh Việt song song chẳng biết đi đâu. Đối với người này mà nói, hư là gì, mà thực là gì?”

Thích Kinh Vĩ đột nhiên sợ hãi, hắn đã phát hiện mục đích chân thật của Nhiễm Thanh Hoàn – chỉ cần người này đứng ở đâu, là phá vỡ tất cả thường thức và kinh nghiệm của tướng lĩnh bên địch, khiến người ta không tự chủ được nghi thần nghi quỷ. Nhưng hiện giờ hắn đã nghĩ thông điểm này, mà vẫn không thể làm gì, đây mới là chỗ đáng sợ chân chính của Nhiễm Thanh Hoàn.

Thích Khoát Vũ đành chịu: “Hãy quan vọng trước.”

Tình hình của Nhiễm Thanh Hoàn thật sự không tốt lắm, gã lao đi bằng tốc độ khẩn cấp tám trăm dặm, mệt chết bốn năm con ngựa, dù là người sắt cũng chẳng chịu nổi, đã đến tình trạng đi lại cũng cần người dìu. Ban nãy ở trên tường thành, chưa nói được mấy câu thân thể gã đã hơi lảo đảo, khi vệ binh cẩn thận đỡ gã xuống, mồ hôi lạnh đã ngấm ướt hai lớp quần áo.

Lần này thật sự không phải là bẫy, Nhiễm Thanh Hoàn quả thật không còn binh để điều, mấy chục vạn đại quân không thể đi ngày đi đêm bất cần mạng như gã, mà khúc ca khí thế hừng hực kia kỳ thực là gã dùng tiền tạo ra, nam đinh nhà bách tính trong phạm vi mấy dặm quanh thành Kinh Dương bất kể già trẻ đều bị mời đến, mỗi người một chỉ bạc, chỉ hát vài câu. May mà ca khúc miền bắc lanh lảnh dễ hát, lời cũng không nhiều, tạo thế trong thời gian ngắn vẫn còn được.

Phương Nhược Ly vẫn không lộ diện vội tiến lên cẩn thận dìu gã ngồi xuống: “Thế nào?”

Nhiễm Thanh Hoàn hơi cười khổ: “Lão gia hỏa bị ta hù, tạm thời không dám manh động.”

Phương Nhược Ly nghĩ nghĩ, rót cho gã chén trà: “Đừng nói lão, đến cả ta cũng không dám manh động, ai biết trong thành này ngươi lại có bao nhiêu người, bao nhiêu mai phục?”

“Lần này khác,” Nhiễm Thanh Hoàn hớp một ngụm nhỏ, “Thời điểm trong tay ta có binh, cái gì cũng là giả, lần ở Tây Thú, Trịnh Việt xuất binh chính là ngụy trang, hắn ồ ạt điều binh Tây chinh, nhưng không ai nhìn thấy đánh thật, mà lần này, bên phía Hoa Dương là đao thật thương thật.”

“Nhưng không phải lão gia hỏa đã tin rồi à?”

“Lão không tin cũng không được,” Nhiễm Thanh Hoàn cười cười, “Ta xuất hiện ở đây, mà ngươi lại chẳng biết hướng đi, lão đã sinh ra hoài nghi với tình báo của mình, huống hồ chúng ta lại ra vẻ sớm có chuẩn bị. Có điều, ta đoán, bên phía Dư Triệt chắc cũng kết thúc đến nơi rồi, không cần bao nhiêu thời gian nữa, lão gia hỏa có thể nhận được chiến báo chính xác, một khi Hoa Dương phá thành, chuyện nội phòng Kinh Dương rỗng tuếch là hiển nhiên, Yên Kỳ tổng cộng chỉ có bằng ấy binh, họ đều nắm được.”

“Thế… có thể đợi đến khi Mạc Thuấn Hoa tới cứu cấp?”

“Không đợi được,” Nhiễm Thanh Hoàn nói như đinh đóng cột, “Huống hồ Mạc Thuấn Hoa vừa tiếp cận nơi này, thì mục đích rành rành, quân Bắc Thục đã ở dưới thành, động tác dù sao cũng nhanh hơn hắn, nên ta căn bản không cho hắn đến Kinh Dương.”

“Cái gì?” Phương Nhược Ly dựng mày liễu, nóng ruột, “Lão đại, trong tay ta chỉ có năm vạn người, còn không đủ để nhét kẽ răng người ta.”

“Ta biết, đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng nôn nóng như vậy,” Nhiễm Thanh Hoàn trừng mắt nhìn nàng, “Bao nhiêu tuổi rồi? Thứ kêu ngươi chuẩn bị đã xong chưa?”

“Chuẩn bị sẵn sàng rồi,” Phương Nhược Ly hiển nhiên hơi nghi hoặc, “Nhưng mà dùng làm gì?”

Nhiễm Thanh Hoàn thở dài: “Ta cũng bị ép hết cách, chỉ có thể nghĩ một biện pháp như vậy để cứu cấp, dùng thứ này sẽ giảm thọ đấy.”

Phương Nhược Ly hơi chần chừ: “Ta đã chuẩn bị sẵn sàng khắc phục hậu quả.”

Nhiễm Thanh Hoàn lắc đầu: “Được, ngươi coi mà làm đi, thứ này chỉ có thể dùng một lần, cách phối chế tuyệt đối không thể truyền lưu ra ngoài… không ngờ được… chẳng trách hồi trước ông ta không cho ta học khoa học tự nhiên.”

***

Lúc này, Tiêu Tương đã chuẩn bị cá chết lưới rách lần cuối cùng để phá vây, bầu không khí trong quân doanh Hồng Châu nặng nề đáng sợ. Tạ Thanh Vân đã chuẩn bị nhung trang xong xuôi, dựa cửa sổ mà thừ ra, bỗng nhiên, trong không khí có dao động rất nhẹ, tướng quân trẻ tuổi nghiêm giọng quát: “Ai?!”

Hắn quát hỏi ra miệng, tay đã đặt trên binh khí, song sau một lúc im lặng, lại là giọng nói còn hôi sữa của một nữ hài tử bé tí truyền đến: “Thúc thúc râu hung dữ quá… Người ta có làm chuyện xấu đâu!”

Tạ Thanh Vân sửng sốt: “Hồ Điệp Đình?”

Hồ Điệp Đình như quỷ mị xuất hiện trước mặt hắn, thậm chí cầm trong tay một miếng bánh hải đường mà gặm, miệng đầy vụn bánh cười với Tạ Thanh Vân.

“Ngươi chạy tới đây làm gì?” Tạ Thanh Vân chất vấn, “Hai quân đối trận, hơi có sai sót…”

“Trời ơi trời ơi, thúc thúc râu dài dòng muốn chết!” Hồ Điệp Đình uốn éo làm nũng, “Người ta cũng đến rồi, không thể đuổi người ta đi chứ.”

Biết rõ tiểu cô nương trông chỉ chừng bảy tám tuổi này một bụng mưu mô, Tạ Thanh Vân vẫn không thể không mắc lừa, bất tri bất giác giọng đã dịu đi không ít: “Sao lệnh sư có thể cho đứa trẻ con như ngươi chạy đến nơi thị phi này? Trong quân bần khổ, lại không có gì vui, ta chỉ sợ cũng không có tinh lực chăm sóc ngươi…”

“Hồ Điệp có thể tự chăm sóc mình.” Hồ Điệp Đình mở đôi mắt to lấp lóe, chớp chớp nhìn Tạ Thanh Vân, “Ta còn chưa đến Yên Kỳ bao giờ, nghe nói nơi này có rất nhiều mỹ nhân và thức ăn ngon, ta muốn đến xem thử.”

Mỹ nhân và thức ăn ngon… Tạ Thanh Vân cảm thấy đầu mình căng lên.

“Đúng rồi,” Nữ hài bổ sung một câu, “Ta nghe nói đại mỹ nhân ca ca kia ở Hoa Dương, ở đâu ở đâu, không phải đã bị các thúc bắt được rồi chứ?”

“Đại mỹ nhân ca ca nào?” Tạ Thanh Vân nhíu mày, lập tức hiểu ra, “Không được vô lễ, đó là quốc tướng đại nhân của Yên Kỳ.”

“Đúng đúng đúng, ta nghe nói rồi, chính là đại nhân gì đó, y ở đâu? Hồ Điệp nhớ y lắm.”

Tạ Thanh Vân hơi cười khổ: “Vị đại nhân đó thần cơ diệu toán, phàm nhân chúng ta làm sao có thể biết được.” Lúc này nguồn tin của quân Hồng Châu đã bị chặn hoàn toàn, chẳng trách hắn không biết Nhiễm Thanh Hoàn đang ở Kinh Dương, “Ngươi tìm y làm gì?”

“Y đẹp.” Hồ Điệp Đình nói ngay không suy nghĩ, trẻ con đều thích người đẹp, biểu hiện của con bé cơ hồ như một tiểu cô nương bình thường vậy.

Đẹp… “Ngày ấy ngươi nhìn thấy chưa biết chừng chỉ là thủ đoạn dịch dung của y thôi.”

“Ta biết!” Hồ Điệp Đình nói, “Thế cũng vẫn đẹp.”

“Đừng làm ẩu nữa,” Tạ Thanh Vân quát nhẹ một tiếng, Hồ Điệp Đình từng đi theo hắn một thời gian rất dài, mà Tạ đại tướng quân luôn nghiêm túc vốn là người rất mềm lòng ôn nhu, lại thêm nữ hài hoạt bát đáng yêu, hắn cơ hồ coi như con cháu trong nhà, “Nếu gặp lại, tất là lúc một mất một còn, dù thật sự là cố nhân thâm giao cũng không tránh khỏi vì chủ mình, huống chi chỉ là bèo nước gặp nhau, đừng quên ngươi còn bắn y một phát!”

Hồ Điệp Đình không nói nữa, cái miệng nhỏ mếu máo thật tội nghiệp, hệt như chú chó con bị bỏ rơi vậy.

“Ta biết võ nghệ ngươi không tầm thường, ngươi hãy quay về chỗ lệnh sư đi, sợ rằng về sau gặp nhau cũng khó.” Tạ Thanh Vân đang nói lại không nhịn được thoáng buồn bã. Có bao nhiêu người vốn cho là duyên phận cả đời, cứ thế vội vàng vuột mất, liền âm dương hai ngả? Việc trên đời quá chóng vánh vô thường, chẳng trách cổ nhân liên tục bi hận.

“Y rất giống cha ta…” Nữ hài buột miệng ra mấy chữ, dư âm nuốt vào, Tạ Thanh Vân hầu như không nghe rõ, chỉ cảm thấy bé con kia bỗng nhiên hơi khang khác, không cổ linh tinh quái, ngược lại giống một đứa trẻ yếu ớt hơn.

“Lệnh tôn?”

“Ông ấy chết rồi,” Trong giọng nói của Hồ Điệp Đình không có bi thương gì, chỉ là tự thuật nhàn nhạt, tựa hồ không biết ý nghĩa của cái chết, “Sư phụ nói ông ấy chết rồi, bị người ta hại chết, nhưng mà ta không buồn, dù sao cũng chưa gặp được mấy lần, đã sớm quên chuyện còn có một người cha như vậy… Thế nhưng, ngày đó khi mỹ nhân ca ca hôn ta, ta bỗng nhiên nhớ ra, lúc còn rất nhỏ, cha cũng hôn ta như thế, sau đó thở dài, giống như từ sáng đến tối đều sầu như vậy.”

Tạ Thanh Vân trầm mặc một thoáng, vỗ nhè nhẹ lưng nữ hài.

“Trên người mỹ nhân ca ca có mùi thơm rất nhẹ giống hệt cha, ta còn tưởng là cha sống lại rồi,” Hồ Điệp Đình tựa hồ muốn cười, song khóe môi cong lên lại không thành hình, “Kỳ thực bản thân ta biết rõ trong lòng, ở mỹ nhân có rất nhiều bí mật, mỹ nhân không sầu một chút nào, nhưng vẫn muốn nhìn thấy y, Hồ Điệp cũng không biết là tại sao…”

Tạ Thanh Vân mềm lòng: “Người đâu, sắp xếp một chỗ ở cho cô bé này.”

Hồ Điệp Đình nghe vậy sửng sốt, đột nhiên quét sạch biểu cảm u ám, tươi cười rạng rỡ: “Hả, thật ư? Thế Hồ Điệp ở lại nhé, thúc thúc râu thật là một người tốt!” Con bé thay đổi khuôn mặt còn nhanh hơn lật sách, khi Tạ Thanh Vân nhận ra mình bị lừa thì nó đã chạy mất tăm từ lâu.

Hắn không khỏi bất đắc dĩ, đứa trẻ này, mới bé tí đã có thể lừa người chết sống lại, lớn lên sẽ thế nào đây?

Song ngày ấy vẫn phải đến, Tạ Thanh Vân không thể che chở cho đứa trẻ bé xíu này bao lâu – Hoa Dương phá thành.

Tiêu Tương nhìn cuộc chiến sắp mất đại thế, chợt ngẩng đầu nhìn trời cao âm trầm mà tĩnh lặng, nghĩ đến khúc hát sầu não của lão nhân mù trong ngõ hẻm Hoa Dương.

Thế sự bất quá mạn tùy lưu thủy, kim triêu mộng hồi thiên nhai địa.

Trần niên phong đăng tằng linh loạn, tiêu tiêu cố nhân tâm.

Hồng trủng lý khô cốt, thùy nhân củ củ cẩu thả.

Hối bút triển chuyển tương tư, bất đắc bạch thủ.

Tiêu Tương nghĩ, thì ra đời này kiếp này cứ thế qua đi, thiếu niên lang hăm hở trước kia, niên hoa ngây ngô một bầu nhiệt huyết trước kia, đều như tro tàn rơi xuống từ một trận cháy, rơi ở nơi sâu nhất trong lòng, khiến ngực phỏng rát đau nhức rất nhiều năm, hắn khe khẽ mở miệng: “Thương…”

Âm thanh phảng phất bị gió cuốn đến nơi tầm mắt không tới được, có người bỏ chén trà xuống, sầu muộn thở dài.

Trước mắt là chiến trường bi tráng chém giết rung trời, máu tươi đầm đìa, mà người cuối cùng nhớ tới, vẫn là y.

Tiêu Tương nhớ kỹ lại âm sắc nghẹn ngào như hồ cầm đoạn khí kia, khẽ hòa theo vài tiếng: “Thế sự bất quá mạn tùy lưu thủy, kim triêu mộng hồi thiên nhai địa. Trần niên phong đăng tằng linh loạn, tiêu tiêu cố nhân tâm. Hồng trủng lý khô cốt…” Càng cảm thấy cổ họng khô khốc, hắn cười khổ rút bội kiếm trên hông.

Tạ Thanh Vân như có cảm ứng quay đầu lại, nứt hết cả gan mật: “Đại soái!”

Tiêu Tương giơ kiếm lên cổ, máu bắn ba thước, sương đỏ kín trời, che đi một giọt lệ anh hùng mạt lộ, không phải vì tinh trung báo quốc, cũng không phải vì tráng chí chưa được đáp đền, mà chỉ vì bỗng nhiên nhớ tới dung nhan người nọ.

Thương, Lê Thương.

Đa tình tự cổ thương ly biệt, canh na kham lãnh lạc thanh thu tiết, kim tiêu tửu tỉnh hà xứ… Ngươi xem, chúng ta đều định trước không được chết tử tế như nhau, có tính là, có tính là đã báo thù cho ngươi không? (Vũ lâm linh – Hàn thiền thê thiết, Liễu Vĩnh)

Nếu có kiếp sau.

Tạ Thanh Vân ngửa đầu thét dài, thảm thiết như cô lang bị ép đến vách núi, nam tử nho nhã trợn trừng mắt, khuôn mặt dữ tợn như lệ quỷ từ dưới địa ngục trèo lên, toàn thân nhuộm máu, lấp biển mà đến.

– Cho đến khi, biển người, rốt cuộc nhấn chìm hắn.

Hắn nói, tử tiết tòng lai khởi cố huân. (Yến ca hành – Cao Thích)

Nhiễm Thanh Hoàn nhận được tin tức như lời tuyên án dành cho gã, trận chiến với Hồng Châu thắng rồi.

Nhất thời lại không biết nên vui mừng hay nên thở dài, Kinh Dương ngoài mạnh trong yếu, rốt cuộc giấy không gói được lửa.

Thích Khoát Vũ quả nhiên mau chóng phản ứng được, ngay trong đêm mệnh lệnh chuẩn bị phát binh tấn công thành Kinh Dương, song đang lúc họ nai nịt gọn gàng chờ xuất phát, phương xa đột nhiên truyền đến tiếng nổ như sấm, cả chiến mã cũng hoảng loạn.

Thích Khoát Vũ khó khăn ghìm cương ngựa, dõi mắt trông về phía xa, chỉ nghe trong quân Bắc Thục như đội quân thép truyền đến tiếng xôn xao: “Hồng thủy, là hồng thủy!”

Thích Khoát Vũ trợn trừng mắt, nơi không xa Kinh Dương chính là đê lớn của trung du Liệu Thủy, nghe nói thời cổ Liệu Thủy hàng năm tác loạn, trời giáng thần nhân đến xây con đê tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả này ngăn hồng thủy, mới giúp Kinh Dương từ một vùng hoang vắng biến thành đất đai màu mỡ hôm nay, không ngờ được Nhiễm Thanh Hoàn lại có gan phá đê! Thành Kinh Dương địa thế cao, trong một chốc cũng không cần lo lắng, nhưng đại quân Bắc Thục sẽ gặp tai ương.

Song đồng ruộng phì nhiêu ngàn dặm kia cũng không thể may mắn thoát khỏi, vùng Kinh Dương chính là vựa lúa của thiên hạ, Thích Khoát Vũ giận dữ quát lên: “Nhiễm Thanh Hoàn, ngươi không sợ thiên lôi đánh à?!”

Nhiễm Thanh Hoàn đang ở Kinh Dương giống như nghe thấy câu này, khuôn mặt trắng bệch như giấy, thần sắc lông bông thu hết lại. Dựa trên pháo đã có ở thời đại này, hơi thay đổi một số thành phần, nổ con đê lớn như thần bảo hộ lưu vực Liệu Thủy nhiều năm qua, thả cự thú hồng thủy, gã hơi cười khổ nói: “Nhiễm Thanh Hoàn hiện giờ là bị ép bất đắc dĩ, phạm tội lớn, ngày sau nếu có báo ứng gì, ta cam tâm tình nguyện gánh chịu, sinh thời dốc hết sở học, nhất định làm cho nơi này phục hồi nguyên dạng,” Gã hít sâu một hơi, “Hành động theo kế hoạch!”

Thích Khoát Vũ chật vật rút đến khu vực an toàn, chỉnh đốn đội ngũ, một bụng lửa giận không chỗ trút ra, đúng lúc này thám báo đến báo rằng Nhiễm Thanh Hoàn dẫn theo không nhiều quân đội đã rút khỏi Kinh Dương ngay trong đêm, đi về phía tây.

Thích Khoát Vũ nghiến răng nói: “Kế hoãn binh hay lắm, vậy mà hắn cũng nghĩ ra, để bản thân chạy trốn, lại phá hủy ngàn dặm đất đai màu mỡ này! Đuổi theo, đuổi theo cho cô, hôm nay nếu không chính tay đâm chết loạn thần tặc tử này, khó tiêu mối hận trong lòng cô!”

Từ Kinh Dương, về phía tây đến Mẫn Mân, Thích Châu, Nhiễm Thanh Hoàn vừa đi vừa giải tán quân đội, để họ dần dần cởi quân trang trà trộn vào bách tính sơn dã, đi gấp đến Ô Cựu lũng tập hợp.

Không sai, Ô Cựu lũng chính là mục tiêu. Quân Bắc Thục như hổ rình mồi ở phía trước, một khi Mạc Thuấn Hoa có dị động tới gần, bí mật nội phòng Kinh Dương rỗng tuếch nhất định bị lộ sớm, năm vạn quân sĩ kia tuyệt đối không cầm cự được đến khi Mạc Thuấn Hoa tới cứu, nên gã để Mạc Thuấn Hoa đến Ô Cựu lũng một nơi chẳng ảnh hưởng gì ai.

Trước tiên phô trương thanh thế, kéo dài thời gian để Mạc Thuấn Hoa thần không biết quỷ không hay đến địa điểm chỉ định, sau đó nổ đê hoàn toàn chọc giận phụ tử Thích gia đuổi theo, từ từ đi vào cái bẫy gã gấp gáp tạo ra.

Thích Khoát Vũ là anh hùng cái thế, tất nhiên ngứa mắt trước hành vi vì chạy thoát thân mà hại bách tính như vậy. Lão Vương gia xuất thân quân lữ tuy rằng cảnh giác thận trọng, dã tâm bừng bừng, nhưng trong xương cốt có một loại chính khí, qua nhiều năm đấu đá có lẽ đã mất đi đôi chút, song một khi bị kích thích mạnh, sẽ trở lại là tướng quân đất bằng rống một tiếng không sợ trời không sợ đất mấy chục năm trước.

Một chiêu một thức đều đã tính toán cả rồi.

Nhiễm Thanh Hoàn tươi cười nhìn Ô Cựu lũng đã ở trước mắt. Khi từ Hoa Dương lao gấp đến Kinh Dương, vết thương ở mé trong đùi mới kết vảy chưa bao lâu lại vỡ ra, máu tươi nhuộm đỏ yên ngựa, gã quát mấy chục vệ binh còn sót lại: “Ta đã nói gì? Còn không mau đi?!”

Âm thanh cơ hồ bị tiếng gót sắt Bắc Thục đạp lên mặt đất phía sau át đi, vệ binh trẻ tuổi thần sắc kiên nghị: “Chúng ta thề chết hộ vệ tướng quân!”

Nhiễm Thanh Hoàn dở khóc dở cười: “Thề cái đầu ngươi! Lão tử nói mình muốn chết lúc nào, chọn ở Ô Cựu lũng là ta đã sớm để sẵn đường lui rồi, đi mau!”

Mấy vệ binh liếc nhìn nhau, hơi do dự. Người này ở trong quân thật sự được truyền tụng quá thần thánh, vô số chuyện tưởng như không thể đều nhất nhất thực hiện trong tay gã, lần này thoát thân trong thiên quân vạn mã cũng thật sự có thể thành công sao?

Nhiễm Thanh Hoàn nhếch môi cười hơi tà khí: “Tản ra bốn phía, nếu bị bắt hãy đầu hàng đừng phản kháng, bên phía Mạc tướng quân ta đã nói trước rồi, trên người các ngươi có tín vật của ta, làm thế cũng chỉ là trá hàng mà thôi, có công không tội – nếu các ngươi còn không đi, ta sẽ thực sự bị các ngươi hại chết đó!”

“Tướng quân…”

Nhiễm Thanh Hoàn thu bớt biểu cảm, lạnh lùng nói: “Còn không mau đi? Ai cả gan lâm trận kháng mệnh, xử lý theo quân pháp!”

Chúng vệ binh lần này không dám lỗ mãng, hành lễ rồi tản đi bốn phía. Nhiễm Thanh Hoàn nhìn bụi mù phương xa, thúc bụng ngựa, vung roi quất chiến mã một phát, ngựa bị đau lao như điên.

Không xa phía trước là tuyệt cảnh vách núi, mà nếu bắt đầu đi từ nơi này, vừa vặn là chỗ hẹp nhất vách núi, chiến mã của gã là lương câu đến từ Hồng Châu, gã đã tính toán tốc độ, nhảy qua hẳn dễ như trở bàn tay. Lúc trước Trịnh Việt nói muốn chiến mã Hồng Châu, Nhiễm Thanh Hoàn nửa thật nửa giả thuận nước đẩy thuyền bị hắn lừa, thật sự dưới sự hiệp trợ của Quỷ Linh cung mua được ngự mã ty của Hồng Châu, chẳng những đưa về không ít ngựa tốt Hồng Châu, còn tiện thể giúp mấy tên tham quan kiếm một khoản. Quốc khố của Lữ Diên Niên rỗng đến mức này, không thiếu được công lao của Nhiễm Thanh Hoàn.

Mà không ngờ được hành động vô tâm lúc đó, bây giờ lại là chiêu cuối cùng giữ mạng.

Gió nổi lên do tốc độ cực nhanh làm rát cả mặt, phía sau thỉnh thoảng có cung tên bắn tới, song cách quá xa, lại thêm chênh lệch về tốc độ, đều bị gã hữu kinh vô hiểm né được. Trên tay cầm cương ngựa của Nhiễm Thanh Hoàn nắm chặt một viên đạn tín hiệu, gã biết rõ sự nghiêm cẩn của Mạc Thuấn Hoa, tính thời gian nhất định đã mai phục ở gần đây.

Vách đá đã ở trước mắt, Nhiễm Thanh Hoàn nheo mắt, nằm trên lưng ngựa, dùng răng giật đạn tín hiệu, một luồng sáng màu đỏ phóng lên trời, chuẩn bị cú nhảy cuối cùng…

Thế nhưng.

Thế nhưng, từ xưa đến nay tựa hồ có một nghịch lý, thiên tài luôn bị hủy vì sai lầm cấp thấp.

Khi đến mép vách núi Nhiễm Thanh Hoàn mới thình lình phát hiện ra là khoảng cách rộng hơn mình mong đợi rất nhiều, gã đương trường sững ra, song đã không còn kịp, chiến mã bay đi theo quán tính. Nhiễm Thanh Hoàn hét thảm một tiếng trong lòng, tựa hồ nhớ ra điều gì – mình là một tên mù đường chính cống!

Do chạy hơi gấp và cũng ở ngay gần đó, gã lại quên xác nhận đường đi lần cuối với người bên cạnh. Mà bởi vì người khác quá sùng tín quân thần trong truyền thuyết, không ai nghĩ tới phải nghi ngờ kế hoạch của gã, đều theo thói quen làm việc dựa theo chỉ thị gã hạ – đây là hậu quả xấu của sùng bái cá nhân.

Cảm nhận được thân thể rơi nhanh xuống, Nhiễm Thanh Hoàn tung ra một đoạn dây thừng, gã nhiều năm quen dùng đao ti, dây thừng vừa vặn quấn ngay vào tảng đá lớn trên vách núi trước mặt.

Nhiễm Thanh Hoàn nhễ nhại mồ hôi thở phào nhẹ nhõm. May mà thời gian dài toàn chuẩn bị đường lui thứ hai đã thành thói quen, mặc dù không ngờ tới mình sẽ làm chuyện ngớ ngẩn như tính sai đường, nhưng cân nhắc đến tình hình thời tiết gần đây rất tệ, khoảng cách có thể không chính xác lắm, gã vẫn chuẩn bị một đoạn dây thừng, để phòng vạn nhất gặp phải bất trắc còn có cái dùng gấp.

Đặc biệt tính sẵn trọng lượng của mình, đặc biệt chọn một sợi dây thừng nhỏ nhất trong điều kiện cho phép, lại thêm phương nam vào thu muộn, trên núi lá cây cũng rậm rạp, màu chiến y trên người lại không nổi, hẳn sẽ không dễ bị phát hiện lắm. Gã hạ quyết tâm cầm cự đến khi mọi chuyện kết thúc lại gọi người kéo mình lên, trong lòng còn có một viên đạn tín hiệu dự phòng khác dùng giấy dai bọc lại để phòng ngừa bị mồ hôi ngấm ướt không dùng được.

Quả nhiên thận trọng một chút là không hại gì.

Chỉ tiếc, lại là chỉ tiếc.

Trí giả nghĩ ngàn điều tất có một điều sơ sẩy, Nhiễm Thanh Hoàn tựa hồ đã lâu rồi không phạm sai lầm gì, mà một người không thể luôn không phạm sai lầm được-

Gã bỗng nhiên cảm thấy dây thừng trong tay không thích hợp lắm, ngẩng đầu nhìn lên, suýt nữa ngất xỉu, dây thừng, vậy mà, vậy mà, vậy mà đứt rồi! Dây đang đứt dần dần từ chính giữa, mà bên dưới là vực thẳm ngã chết chắc!

Có chết Nhiễm Thanh Hoàn cũng không nghĩ ra là tại sao, lúc ở Kinh Dương gã đã cố ý cân thể trọng, bôn ba mấy ngày liền chỉ có đạo lý gầy đi, chứ không thể nào ngược lại nặng hơn, mà sợi dây thừng này, từ khâu chọn vật liệu đến kích cỡ đều tính toán cẩn thận, tuyệt đối có thể chịu được thể trọng của mình!

Chỗ cuối cùng còn dính của dây thừng cũng đã đứt nốt, Nhiễm Thanh Hoàn lại lần nữa trải nghiệm cảm giác không trọng lực.

Bất chợt, gã nhớ tới cuộc thi cuối kỳ lần cuối cùng trước khi đến thế giới này, ngôi trường biến thái yêu cầu tất cả các khoa đều phải học Vật lý đại cương, cả khoa lịch sử cũng không tránh khỏi, Nhiễm Thanh Hoàn mặc dù do yêu cầu của Phượng Cẩn dằn sự yêu thích với khoa học tự nhiên xuống, nhưng dù sao cũng thông minh, qua cửa cực dễ dàng.

Song gã mãi không nghĩ thông là, trên phiếu điểm cuối cùng cột “Vật lý đại cương” chỉ được A-, tương đối khó tưởng tượng, tuy rằng không có sự cẩn thận chặt chẽ của học sinh khoa học tự nhiên chính tông, có thể sẽ bị trừ vài điểm quá trình, không đạt được A+, nhưng dù sao cũng có thể kiếm con A chứ.

Sau đó so đáp án với bạn mới phát hiện đáp án của đề cuối cùng chênh gần chục lần.

Lúc ấy còn cho là mình tính sai số hoặc nhầm đơn vị gì, không chú trọng lắm, cũng không thực sự để tâm, nhưng bây giờ cuối cùng đã hiểu. Nhiễm Thanh Hoàn khá kinh ngạc khi đầu óc mình đến lúc này còn có thể tỉnh táo như vậy – đơn vị cân đo cổ đại là “cân lạng”, mà lúc tính độ chịu lực gã dựa theo đơn vị Newton một cách tự nhiên…

Cho nên, quên mất không nhân gia tốc trọng lực trời đánh!

Chênh gần cả chục lần, chẳng trách dây thừng không chịu nổi!

Trời ơi, vận số khỉ gió gì vậy?!

Câu chuyện này cho chúng ta biết, đừng thấy trên bài thi chỉ có vài lỗi vặt như quên nhân gia tốc trọng lực, hay còn gọi là bệnh quên số nhiều số ít, không có vấn đề gì nghiêm trọng, mà tưởng là học hành không tệ. Ví dụ như cuộc thi cuối kỳ của trò Nhiễm Thanh Hoàn, sau khi thu phục một mớ vi phân tích phân phức tạp, lỗi vặt cuối cùng vẫn có thể bị giáo viên trừ hẳn mười điểm như thường; hay như tướng quân Nhiễm Thanh Hoàn chuẩn bị sẵn sinh lộ cho mình, bởi một sai lầm nhỏ nhặt mà ngã thẳng xuống vực sâu vạn trượng như thường-

Trời làm bậy còn tha được, chứ tự làm bậy thì đừng mong sống.

Nhiễm Thanh Hoàn thậm chí có thể cảm nhận được pháp lực bị phong ấn trong cơ thể có xu thế muốn phá tan phong ấn, song chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút chết người, nói cách khác, nếu cứ thế ngã xuống, quả, quả, thật, thật, là, sẽ, chết người, đó.

Gã đột nhiên nhớ trên người còn có đao ti, đao ti này quá sắc, không thể giúp gã dừng rơi, nhưng chỉ cần có thể giảm bớt một chút, không chừng còn có đường sống! Nhiễm Thanh Hoàn chớp mắt tung hết đao ti ra, đeo lên cổ mộc hai người ôm cũng chưa chắc hết trên vách đá, xung lực khổng lồ lập tức làm trật khớp một cánh tay, gã cơ hồ đau muốn ngất đi, sau đó nhanh chóng dùng tay kia giữ chặt – không hề gì, trật khớp một cánh tay, tứ chi vẫn còn tới ba chi chẳng phải sao?

Cơ hồ ngay lập tức, đại thụ to chắc liền bị đao ti cắt lìa, Nhiễm Thanh Hoàn chưa từng thống hận sự sắc bén của đao ti như vậy.

Năm lần bảy lượt dùng cách này giảm bớt, đến khi gã thật sự chỉ còn lại một chân lành lặn, đã cho gã nhìn thấy đáy vực.

Gã vừa mừng vừa lo, mừng là đáy vực là nước, nói chung không sợ bị ngã nát xác, lo là không biết mình bị dòng nước chảy xiết đến trắng xóa xô đi, còn bao nhiêu xác suất có thể sống sót nhìn thấy thái dương ngày mai.

Trịnh Việt, ta thật sự đã cố hết sức rồi, gã nghĩ.

Thương tích toàn thân đau đớn đến chết lặng, sở dĩ lúc này thở ra, là vì có làm gì nữa cũng vô ích, vả lại dù sao vẫn có tỷ lệ sống sót nhất định.

Như Hồ Điệp Đình nói, gã không sầu, nhưng không phải vì gã sống thoải mái, mà là bất luận gặp phải chuyện gì gã đều nghĩ hết mọi cách cố gắng hết mức, tuyệt đối không từ bỏ hi vọng.

Thân thể chìm xuống dòng nước xiết, cả người lạnh buốt, gã vẫn giữ vững thần trí cuối cùng mà nín thở, như một con búp bê vải rách bươm bị dòng nước cuốn đi, gã không biết mình có thể cầm cự bao lâu, song thêm một khắc là thêm một phần sinh cơ.

Đúng lúc này, gã nghe giọng nữ hơi quen kia một lần nữa vang lên, âm thanh nghe yếu đi rất nhiều, tựa hồ người cầu nguyện đang chịu đựng đau đớn vô cùng: “Nguyện lấy thọ số của ta, cầu cho vương thượng bình an, quốc tướng bình an, chư tướng bình an, vạn dân bình an.”

Lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác, Nhiễm Thanh Hoàn bỗng nhiên cảm thấy trên người lỏng ra, phảng phất thứ vẫn giam cầm gã rốt cuộc tan thành mây khói, tinh thần phấn chấn – phong ấn, rốt cuộc phá rồi!

Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhất định sẽ sợ đến ngất xỉu, chính giữa dòng nước xiết vốn nghĩa vô phản cố đổ về một hướng lại có một khu vực trở nên yên ả, hình thành một xoáy nước khổng lồ, giữa xoáy nước có một bong bóng, tỏa ánh sáng kỳ dị, nhìn kỹ mới thấy bên trong có một người.

Cứ thế, nước che chở gã mãi đến chỗ bằng phẳng, mới dịu dàng cuốn gã lên bờ.

Nhiễm Thanh Hoàn người không ra người quỷ không ra quỷ cười như một đứa trẻ, nhìn thoáng qua núi rừng rậm rạp trước mặt, rốt cuộc thả mặc ý thức mình rời khỏi, chìm vào sự tăm tối bắt đầu từ thuở hồng hoang.

Thắng rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương