Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất
-
Chương 55: Cờ sai một nước
Nhiễm Thanh Hoàn thắng ở mưu lược, song mọi sự không thể luôn dùng mưu mẹo được, huống hồ Yên Kỳ không phải do mình gã gánh vác, sở dĩ gã dám nhàn nhã ở trong đại lao, là vì biết đám người Dư Triệt, Doãn Ngọc Anh, Phương Nhược Ly, Mạc Thuấn Hoa, Lý Dã ở bên ngoài, đây là một nhóm tướng lĩnh quá ưu tú, khi họ kết hợp đủ để lật đổ cả thiên hạ.
Danh chủ, hiền thần, lương tướng, không thiếu một loại, Yên Kỳ thời đại này thật sự quá chói mắt.
Tháng Bảy năm này, sao Đại Hỏa theo thời tiết trôi qua phía chân trời, từ xa đối nhau với đại địa, đại quân Yên Kỳ đánh giáp lá cà với Tiêu Tương ở Hoa Dương, trời đất cũng đổi màu.
Mà Hoa Dương đã qua mùa mưa dầm từ lâu bỗng nhiên bắt đầu mưa rả rích mãi không tạnh, máu người chết và nước mắt người sống cùng bị gột sạch, ông trời khóc suốt một tháng liền.
Nhiễm Thanh Hoàn dựa lên bức tường hơi ẩm, xuyên qua cửa sổ trên mái nhà vuông vức ngơ ngẩn nhìn mưa bụi rả rích trái mùa bên ngoài, cùng với vạn ngàn hồn phách hoang mang trong đó. Hết thảy sắp kết thúc rồi, gã tự an ủi mình, đúng vậy, hết thảy sắp kết thúc rồi, chỉ cần thiên hạ nhất thống, thái bình thịnh thế chí ít còn có thể kéo dài trăm năm, những người sống sót qua trường hạo kiếp này, giống như đã lên con thuyền Noah vậy.
Gã nghĩ, thì ra Noah ngồi trên con thuyền kia cũng có nỗi khổ trong lòng, biết rõ tai nạn sắp giáng xuống, chỉ hận không thể tạo thuyền lớn hơn, lớn hơn chút nữa… Song đều là những chuyện không thể làm gì được. Trên thế giới này không có bất cứ một sự tồn tại nào có thể lo cho tất cả mọi người và việc, không có bất cứ một con đường nào có thể cho mỗi người đều đi bình bình ổn ổn.
Người an nhàn đã quá lâu, chấp mê với cái gọi là văn minh, luôn quên thế giới này là cấu tạo trên một số định luật cơ bản, một trong số đó là quy tắc rừng rậm – nhược nhục cường thực.
Mà trắc ẩn, là chứng cứ thần giáng tội cho thế nhân.
Thình lình, một giọng nữ nho nhỏ chui vào tai gã, “Nhân danh ta, khẩn cầu chư thiên thần ma, phù hộ Yên Kỳ, phù hộ ngô chủ ngô thần…” Nhiễm Thanh Hoàn sửng sốt, vô thức tìm kiếm bốn phía, giọng nữ tử rất quen, giống như từng nghe thấy ở đâu rồi.
Lúc này Trịnh Việt bưng hai bát rượu bốc hơi nóng đi tới: “Ngươi tìm gì vậy – Nhanh lên, uống luôn cho nóng, thời tiết quá bất thường, uống vào xua hơi ẩm để khỏi bị bệnh. Một lượng bạc một bát rượu, đắt lắm đấy.”
Nhiễm Thanh Hoàn lơ đãng nhận lấy: “Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”
“Hửm?” Trịnh Việt nhíu mày, chăm chú lắng nghe, trời vừa tạnh mưa, trong ngoài phòng giam đều tĩnh tịch, chẳng có gì cả, “Âm thanh gì?”
“Nguyện lấy thọ số của ta, cầu cho vương thượng bình an, quốc tướng bình an, chư tướng bình an, vạn dân bình an…” Nhiễm Thanh Hoàn cả kinh, lần này thì gã đã hiểu, chẳng trách Trịnh Việt không nghe thấy, đây là một loại pháp thuật tên là “tế”, không cần tu vi cao thâm gì, chỉ cần một chút huyết thống vu tộc hoặc cái gì khác là có thể khởi động, xác suất thành công cũng không đặc biệt lớn, song một khi có công hiệu, người thi chú sẽ phải trả giá tương đối đắt – Rốt cuộc là ai mà có thể làm đến mức này vì Yên Kỳ?
Giọng nói hơi quen kia dần dần không nghe thấy nữa, Nhiễm Thanh Hoàn vẫn chưa nhớ ra là ai.
“Thanh Hoàn, Thanh Hoàn?”
Gã định thần lại, Trịnh Việt đang nhìn gã chăm chú từ khoảng cách gần, “Lại sao vậy, có chỗ nào không khỏe ngươi có thể nói một tiếng không, đừng có suốt ngày hù dọa người ta.”
Khoảng cách giữa hai người quá gần, dường như có thể cảm giác được hô hấp dài lâu của Trịnh Việt nhẹ nhàng phả lên mặt, Nhiễm Thanh Hoàn hơi quẫn bách, vội mượn uống rượu để nghiêng đầu đi, tai có một chút màu đỏ nhạt khả nghi.
Trịnh Việt tinh mắt liếc thấy, khóe môi cong lên không dễ phát hiện, như cười như không mà nói: “Nhiễm Thanh Hoàn, trước kia dùi khoan cũng không thấy một giọt máu, mà bây giờ da mặt mỏng quá đó? Ban ngày ban mặt ngươi nghĩ bậy bạ gì vậy…”
Nhiễm Thanh Hoàn đạp hắn một phát – cho dù khi quân võng thượng thì làm sao?
Cả ngày hôm nay tựa hồ chỉ quang đãng một lát, rồi lập tức ánh sáng rẽ tầng mây kia đã bị nuốt chửng, Nhiễm Thanh Hoàn cứ cảm thấy có chuyện gì đã bị mình bỏ qua, trong lòng có cảm giác bất an lạ lùng. Lúc chập tối bỗng nhiên nổi gió, ánh dương ảm đạm phương xa nối với đường chân trời, hai bên khó tách ra, mưa núi sắp đến-
Trịnh Việt cẩn thận đắp chăn giúp gã, bản thân nằm bên cạnh, một tay gác qua hông gã. Đương nhiên, Trịnh Việt làm như vậy là không có bất cứ tà niệm gì, dù sao thời tiết tháng Bảy vẫn hơi oi bức, Nhiễm Thanh Hoàn không thích đắp chăn, nửa đêm sẽ cố ý hoặc vô tình đá ra, động tác khiến người ta nghĩ ngợi lung tung này của Trịnh Việt đơn thuần là lo lắng gã bị lạnh thôi.
Nửa đêm, mưa tí tách tựa hồ to hơn, còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng sấm, giọng nữ quen thuộc lúc có lúc không lần nữa vang lên, không biết là chân thật hay đơn thuần phát lại trong mộng. Nhiễm Thanh Hoàn choàng tỉnh giấc, người lạnh lẽo, sờ soạng mới phát hiện mồ hôi lạnh đã ướt đẫm người.
Đúng rồi, nếu “tế” không có hiệu lực thì mình sẽ tuyệt đối không nghe thấy, nói cách khác trong thế cục cơ hồ tất thắng trước mắt tồn tại nhược điểm trí mạng mà mình không chú ý tới – trí mạng đến mức như nàng nói, vương thượng, quốc tướng, chư tướng, vạn dân đều khó có thể bình an!
Lúc gã nhúc nhích Trịnh Việt đã tỉnh: “Thanh Hoàn?”
“Đốt đèn lên, ta có lời muốn nói với ngươi.” Nhiễm Thanh Hoàn vội vàng bò dậy, khoác thêm áo ngoài, từ kẽ hở của gối lấy ra chiến báo và bản đồ cả đại lục mấy ngày nay Mễ Tứ Nhi tuồn vào.
Trịnh Việt đốt đèn, ngọn đèn to bằng hạt đậu sáng lên trong phòng giam tối om, Nhiễm Thanh Hoàn nhanh chóng sắp xếp lại chiến báo – Mười ba tháng Sáu, Phương Nhược Ly đánh lén thành công, triệt để cắt đứt liên lạc của quân Hồng Châu với phương bắc, vây Tiêu Tương ở Hoa Dương, chiếm đóng Kinh Dương, Lữ Diên Niên muốn cứu tinh nhuệ bị vây, mấy lần tiến lui đều không kết quả. Do binh lực trên tay Tiêu Tương là mệnh căn tử của Hồng Châu, cục diện chính trị Hồng Châu đã bắt đầu rối loạn theo trận chiến Hoa Dương. Hai mươi tháng Sáu, Tiêu Tương mưu tính phá vây, trúng mai phục của Doãn Ngọc Anh, tổn thất nặng nề, Đại tướng quân Tạ Thanh Vân bị trọng thương. Hai mươi lăm tháng Sáu, vòng vây thu nhỏ, quân Hồng Châu khu vực xung quanh Hoa Dương bị Dư Triệt diệt gần hết, Hồng Châu trong vòng một ngày ba viên đại tướng chết trận, một bị bắt đầu hàng, Tiêu Tương đóng chặt cổng thành Hoa Dương không ra, đồng thời, bầu không khí bên trong cũng ngày càng căng thẳng, người Hồng Châu đang điên cuồng tìm kiếm Trịnh Việt và Nhiễm Thanh Hoàn, cùng với những người có thể có liên hệ với quân đội Yên Kỳ trong phạm vi toàn thành, dù là Bọ Chét cũng không dám khinh suất.
“Lợi thế duy nhất của Tiêu Tương hiện tại chính là bách tính cả thành, chúng ta không dám cắt nguồn nước và nguồn cung cấp của họ, nhưng không hề gì, dù sao nội ứng ngoại hợp, phá thành chỉ là vấn đề thời gian.” Ngón trỏ Nhiễm Thanh Hoàn theo thói quen gõ nhẹ mặt giấy, “Không đúng, đã bố trí xuống, thư bên phía Dư Triệt cũng tới rồi, hẳn chỉ là chuyện một hai ngày này, còn có thể xảy ra vấn đề gì sao?”
Trịnh Việt trước nay hiểu gã, người này tuyệt đối sẽ không đêm hôm khuya khoắt tự dưng phát điên lôi hắn dậy cùng xem chiến báo, nhất định gã là cảm thấy không đúng chỗ nào – cái gọi là trực giác không phải là giác quan thứ sáu hư ảo, mà là khả năng phán đoán xâm nhập vào tiềm thức sau khi đã quen thuộc một phương diện nào đó đến mức độ nhất định.
Chắc chắn là có chỗ nào sơ sót rồi.
“Ngươi có từng tính đến quân Bắc Thục không?” Trịnh Việt thoáng trầm ngâm, hắn cũng đang liên hệ tiền căn hậu quả của cả sự kiện, Lữ Diên Niên có bao nhiêu vốn liếng hắn còn nắm được, khả năng bên kia xuất hiện vấn đề là không lớn, mà ngược lại, tất cả tiêu điểm gần đây đều bị đặt ở Hoa Dương, Bắc Thục tựa hồ đã bị xem nhẹ.
“Có.” Nhiễm Thanh Hoàn không hề nghĩ ngợi trả lời ngay, “Mạc Thuấn Hoa đang đề phòng Bắc Thục, trước mắt Hồng Châu quân tâm đã loạn, ngươi xem mức độ lục soát thành điên cuồng của Tiêu Tương là biết, hắn đã cam chịu mà đặt hết vốn liếng vào cầm tặc cầm vương, cho nên Dư Triệt đem một phần binh lực bố trí đến bên phía Thuấn Hoa, dù là Bắc Thục đột nhiên gây khó dễ cũng đủ ngăn cản một thời gian.”
Đáp án này không mấy bất ngờ, dẫu sao cũng là bậc thầy binh pháp, cho dù không bố trí theo quy tắc, cũng sẽ không phạm vào sai lầm cấp thấp bất chấp đại cục kiểu này.
Thế là Trịnh Việt đưa ra khả năng thứ hai: “Vạn nhất Bắc Thục liên hợp với Hồng Châu thì sao? Ngươi bây giờ ép Lữ Diên Niên cùng đường, lão chỉ có thể hạ mình đi tìm Thích Khoát Vũ hòng cầu sinh lộ, mà đối với Bắc Thục, hiện tại chính là thời điểm môi hở răng lạnh, Hồng Châu không còn, thế lực Yên Kỳ ta chắc chắn mở rộng đến phương bắc, đến lúc đó hơn nửa giang sơn nằm trong tay chúng ta, chỉ sợ Thích Khoát Vũ không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy.”
Nhiễm Thanh Hoàn kiên quyết lắc đầu: “Nếu ta là Thích Khoát Vũ, ta sẽ không làm thế.”
Trịnh Việt hơi chần chừ: “Cũng đúng, nếu là ta chắc cũng không làm thế. Thích Khoát Vũ đã đứng vững chân ở Kinh Châu, nối liền một dải với phía bắc Hồng Châu, nếu là ta, nhất định sẽ đục nước béo cò, nhân lúc Lữ Diên Niên sứt đầu mẻ trán không có thời gian chú ý việc khác đoạt lấy Nam Thục, hơn nữa hiện tại Hồng Châu nội phòng trống rỗng, dù là nhất cử hạ Hồng Châu cũng không phải là không thể. Dù sao Thích Khoát Vũ ở phương bắc nhiều năm, thay thế Hồng Châu hình thành cục diện nam bắc giằng co với Yên Kỳ ta chắc chắn tốt hơn bây giờ chen một chân vào đây.”
Hắn nói không nhanh, trên cơ bản mỗi câu đều suy nghĩ kỹ mới thong thả nói ra, Nhiễm Thanh Hoàn im lặng nghe hắn nói, đột nhiên nhận ra chỗ khác thường, mà Trịnh Việt lúc này cũng bỗng nhiên dừng lại, hai người nghi hoặc nhìn nhau – đúng rồi, vấn đề ra rồi!
Thời điểm bọn Trịnh Việt còn chưa rời khỏi Thượng Hoa, Kinh Châu rơi vào tay Thích Khoát Vũ chỉ là chuyện sớm muộn, điều này tương đương với Yên Kỳ và Bắc Thục hai mặt kẹp Hồng Châu. Mà sau đó, Lữ Diên Niên đột nhiên gây chiến với Yên Kỳ, do song phương đều sớm có chuẩn bị nên cuộc chiến lập tức nổ ra, nhưng vấn đề là, rốt cuộc là cái gì khiến Lữ Diên Niên bất chấp trước lang sau hổ đưa ra quyết định này, đến mức tạo thành tình trạng hai mặt thụ địch hôm nay?!
“Ta cho rằng, hạ chiến thư trước sẽ là chúng ta, hoặc Bắc Thục.” Trịnh Việt nói, “Nhưng sự hỗn loạn lúc đó quả thật là quá sức nước chảy thành sông, thật là… sơ ý rồi.”
Nhiễm Thanh Hoàn thở dài thườn thượt: “Đánh giá cao Thích Khoát Vũ rồi. Lữ Diên Niên đã dám động thủ, thì nhất định là Thích Khoát Vũ không khống chế được Kinh Châu. Nhưng xét từ tốc độ động thủ của lão đầu tử lúc đó, sở hữu Kinh Châu quả thực là chuyện ván đã đóng thuyền, sao lại để người ta chen ngang một gậy?”
“Thích Khoát Vũ chinh chiến cả đời, ngự hạ nghiêm có tiếng trong cửu quốc,” Trịnh Việt nói, “Nhưng đại khái dưới côn bổng chỉ có thể ra hiếu tử, không ra nổi trung thần.” – Hiển nhiên là Bắc Thục có phản đồ, người này là ai? Trịnh Việt sắp xếp sơ qua mạch suy nghĩ liền hiểu ngay, nếu chỉ là chen một gậy, với sự cẩn thận của Lữ Diên Niên tuyệt đối sẽ không tùy tiện xuất binh, lão có nắm chắc, nhất định là Kinh Châu đã nằm trong túi, vậy người này chỉ có thể là Thái phó giám quốc cho tiểu Hoàng đế, Lâm Chính Tắc.
“Ngay cả thân thích cũng phản bội, không biết là Lữ Diên Niên quá giỏi thu mua lòng người, hay Thích Khoát Vũ làm người thất bại.” Trịnh Việt cười cười khá bất đắc dĩ, nhớ tới hôn sự không mấy thuận ý của mình.
Nhiễm Thanh Hoàn ảo não đấm sàn nhà: “Vấn đề là trước khi quay về Cẩm Dương ta đã cho Anh Ti đi giết Lâm Chính Tắc!”
Giờ thì Trịnh Việt thật sự há hốc miệng: “Ngươi… cái gì?”
“Ta lo lắng thế cục phương bắc không dễ khống chế, Bắc Thục Hồng Châu lại có quan hệ mờ ám, nên muốn noi theo biện pháp của tiên vương, cắm đinh vào, nhìn trái nhìn phải chẳng tìm được lựa chọn nào thích hợp, bèn to gan một lần, cho Anh Ti đi xử Lâm Chính Tắc, sau đó tìm một cao thủ dịch dung thâu lương hoán trụ.”
Trịnh Việt day ấn đường, bật cười nói: “Thanh Hoàn ơi Thanh Hoàn, ngươi thật đúng là một thiên tài…” Hắn vừa định nói đã như vậy thì ngươi còn lo lắng gì, lại nhìn thấy khuôn mặt Nhiễm Thanh Hoàn dưới ánh đèn hết sức nhợt nhạt, “Còn vấn đề gì nữa?”
“Ta đã dặn họ, một khi Kinh Châu có dị động nhất định phải lập tức cho ta biết, nhưng đến bây giờ họ chưa cho ta bất cứ tin tức gì, nếu không phải ngươi nhắc thì ta suýt nữa quên việc này rồi.”
Trịnh Việt ngạc nhiên: “Anh Ti xảy ra vấn đề gì?”
“Không biết,” Nhiễm Thanh Hoàn cau mày, “Bắt đầu từ hành trình đi Kinh Châu thì Anh Ti đã không bình thường lắm, luôn rất lo âu, vốn dĩ không nên để nàng ta đi làm việc gì vào lúc này. Nhưng mà nhiệm vụ này thật sự không có gì khó khăn, hơn nữa là việc nhỏ chẳng đáng kể, bản thân ta cũng không để tâm lắm, vốn hi vọng nàng né tránh chiến trường đi giải sầu, ai ngờ…”
Tính sai rồi tính sai rồi.
Trịnh Việt nhanh chóng bình tĩnh lại, bố trí gần như biết trước này của Nhiễm Thanh Hoàn hiển nhiên đã thất bại, về phần Anh Ti rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì không dễ dự đoán, nhưng rất hiển nhiên, Lâm Chính Tắc bây giờ hẳn vẫn là Lâm Chính Tắc ban đầu, hơn nữa có khuynh hướng quy phục Lữ Diên Niên, điều này có nghĩa là gì?
Đáp án rất rõ, Thích Khoát Vũ hiện tại chỉ còn một con đường, hợp tác với Lữ Diên Niên, phát binh Kinh Dương.
Kinh Dương chỉ có một mình Phương Nhược Ly, hơn nữa Lữ Diên Niên sau năm lần bảy lượt tấn công đã gần như Kiềm lư kỹ cùng, mọi người đều không tự chủ được hơi yên tâm, không chỉ Dư Triệt điều nhân thủ đi tăng viện Mạc Thuấn Hoa, còn có năm vạn người là rút từ chỗ Phương Nhược Ly – Nói cách khác, một Kinh Dương rộng lớn, tuy rằng địa thế tạo nên dễ thủ khó công, nhưng dẫu sao chỉ có Phương Nhược Ly và năm vạn binh mã, tuyệt đối không cản được một kích dốc hết toàn lực của Bắc Thục.
Đây mới là loạn thế Lữ Diên Niên tự tay tạo ra, tất cả bộ thự trước đó của Nhiễm Thanh Hoàn đều sẽ vì thế mà mất đi hiệu lực, giống như một bàn cờ bị lật vậy.
“Mất bò mới lo làm chuồng, chẳng biết có tác dụng gì không.” Nhiễm Thanh Hoàn nói.
Mai đứng trong mật thất, ngắt từng chữ báo cáo cho lão nhân khuôn mặt dữ tợn kia.
Lão nhân khẽ hừ một tiếng: “Anh Ti? Tiện nha đầu đó vậy mà chưa chết, đúng là đồ đệ giỏi ta dạy.”
“Nghe nói Anh Ti đã bị thương, không rõ tung tích.” Mai dừng lại, “Nhưng mà Nhiễm Thanh Hoàn chắc sắp tới sống sẽ không dễ chịu rồi.”
Lão nhân cười gằn, trên mặt vừa sẹo vừa nếp nhăn đan nhau, hết sức dữ tợn: “Đến bây giờ, họ đều đã không còn hậu chiêu gì, tất cả đều đã dùng hết thủ đoạn chiêu số có thể.”
“Sư phụ vẫn cảm thấy Nhiễm Thanh Hoàn sẽ thắng?”
Lão nhân gật đầu: “Nhưng ta lại không đoán ra hắn thắng bằng cách nào… Đúng rồi, cũng nên đến lúc chúng ta gài phục bút rồi, không phải nha đầu Hồ Điệp kia vẫn om sòm muốn đi tìm mỹ nhân gì đó à? Ta cũng phiền rồi, bảo nó thích đi đâu thì đi đi.”
Mai dừng lại, tựa hồ muốn mở miệng hỏi gì, rốt cuộc vẫn không hỏi, chỉ hành lễ lui ra.
Nhiễm Thanh Hoàn quyết định không đợi Dư Triệt phá thành, lẻn ra Hoa Dương ngay trong đêm mưa này. Trong thành Hoa Dương cố nhiên vô cùng nghiêm ngặt, nhưng đối với lão đại của Bọ Chét mà nói, phàm là người, thì không ai là không tìm ra lỗ hổng.
Trịnh Việt nhìn bóng lưng gã đội mũ do người đến tiếp ứng đưa, quay người chuẩn bị rời khỏi, ngực bỗng nhiên như bị cái gì chặn – Lúc mới gặp, người nọ còn là một thiếu niên, vai nhỏ như một nữ nhân, nhìn là biết chẳng đáng tin cậy, khi đi lại lắc lư cà lơ phất phơ, làm gì cũng uể oải, mặt mày hơi thanh tú quá, mà ánh mắt lại quá sắc bén, phong mang tất lộ. Nhưng mà bóng lưng này bây giờ, trải qua mấy năm chiến trường, mài ra thần vận nào đó, bất luận tư thế gì đều thong dong và chững chạc.
Bao nhiêu lần nhìn thấy bóng lưng này, từ gầy yếu non nớt ban đầu, đến mệt mỏi không chịu nổi, rồi đến bây giờ, tuy rằng gầy gò lại rắn rỏi, song bóng lưng như vậy bỗng nhiên khiến Trịnh Việt bất an, phảng phất người này sắp sửa đến một nơi rất xa, buông tay là sẽ không bắt được nữa.
Vì thế hắn không nhịn được mở miệng gọi một tiếng: “Thanh Hoàn…”
Nhiễm Thanh Hoàn quay đầu lại.
“Hãy nhớ ngươi đã hứa gì với ta.”
Danh chủ, hiền thần, lương tướng, không thiếu một loại, Yên Kỳ thời đại này thật sự quá chói mắt.
Tháng Bảy năm này, sao Đại Hỏa theo thời tiết trôi qua phía chân trời, từ xa đối nhau với đại địa, đại quân Yên Kỳ đánh giáp lá cà với Tiêu Tương ở Hoa Dương, trời đất cũng đổi màu.
Mà Hoa Dương đã qua mùa mưa dầm từ lâu bỗng nhiên bắt đầu mưa rả rích mãi không tạnh, máu người chết và nước mắt người sống cùng bị gột sạch, ông trời khóc suốt một tháng liền.
Nhiễm Thanh Hoàn dựa lên bức tường hơi ẩm, xuyên qua cửa sổ trên mái nhà vuông vức ngơ ngẩn nhìn mưa bụi rả rích trái mùa bên ngoài, cùng với vạn ngàn hồn phách hoang mang trong đó. Hết thảy sắp kết thúc rồi, gã tự an ủi mình, đúng vậy, hết thảy sắp kết thúc rồi, chỉ cần thiên hạ nhất thống, thái bình thịnh thế chí ít còn có thể kéo dài trăm năm, những người sống sót qua trường hạo kiếp này, giống như đã lên con thuyền Noah vậy.
Gã nghĩ, thì ra Noah ngồi trên con thuyền kia cũng có nỗi khổ trong lòng, biết rõ tai nạn sắp giáng xuống, chỉ hận không thể tạo thuyền lớn hơn, lớn hơn chút nữa… Song đều là những chuyện không thể làm gì được. Trên thế giới này không có bất cứ một sự tồn tại nào có thể lo cho tất cả mọi người và việc, không có bất cứ một con đường nào có thể cho mỗi người đều đi bình bình ổn ổn.
Người an nhàn đã quá lâu, chấp mê với cái gọi là văn minh, luôn quên thế giới này là cấu tạo trên một số định luật cơ bản, một trong số đó là quy tắc rừng rậm – nhược nhục cường thực.
Mà trắc ẩn, là chứng cứ thần giáng tội cho thế nhân.
Thình lình, một giọng nữ nho nhỏ chui vào tai gã, “Nhân danh ta, khẩn cầu chư thiên thần ma, phù hộ Yên Kỳ, phù hộ ngô chủ ngô thần…” Nhiễm Thanh Hoàn sửng sốt, vô thức tìm kiếm bốn phía, giọng nữ tử rất quen, giống như từng nghe thấy ở đâu rồi.
Lúc này Trịnh Việt bưng hai bát rượu bốc hơi nóng đi tới: “Ngươi tìm gì vậy – Nhanh lên, uống luôn cho nóng, thời tiết quá bất thường, uống vào xua hơi ẩm để khỏi bị bệnh. Một lượng bạc một bát rượu, đắt lắm đấy.”
Nhiễm Thanh Hoàn lơ đãng nhận lấy: “Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”
“Hửm?” Trịnh Việt nhíu mày, chăm chú lắng nghe, trời vừa tạnh mưa, trong ngoài phòng giam đều tĩnh tịch, chẳng có gì cả, “Âm thanh gì?”
“Nguyện lấy thọ số của ta, cầu cho vương thượng bình an, quốc tướng bình an, chư tướng bình an, vạn dân bình an…” Nhiễm Thanh Hoàn cả kinh, lần này thì gã đã hiểu, chẳng trách Trịnh Việt không nghe thấy, đây là một loại pháp thuật tên là “tế”, không cần tu vi cao thâm gì, chỉ cần một chút huyết thống vu tộc hoặc cái gì khác là có thể khởi động, xác suất thành công cũng không đặc biệt lớn, song một khi có công hiệu, người thi chú sẽ phải trả giá tương đối đắt – Rốt cuộc là ai mà có thể làm đến mức này vì Yên Kỳ?
Giọng nói hơi quen kia dần dần không nghe thấy nữa, Nhiễm Thanh Hoàn vẫn chưa nhớ ra là ai.
“Thanh Hoàn, Thanh Hoàn?”
Gã định thần lại, Trịnh Việt đang nhìn gã chăm chú từ khoảng cách gần, “Lại sao vậy, có chỗ nào không khỏe ngươi có thể nói một tiếng không, đừng có suốt ngày hù dọa người ta.”
Khoảng cách giữa hai người quá gần, dường như có thể cảm giác được hô hấp dài lâu của Trịnh Việt nhẹ nhàng phả lên mặt, Nhiễm Thanh Hoàn hơi quẫn bách, vội mượn uống rượu để nghiêng đầu đi, tai có một chút màu đỏ nhạt khả nghi.
Trịnh Việt tinh mắt liếc thấy, khóe môi cong lên không dễ phát hiện, như cười như không mà nói: “Nhiễm Thanh Hoàn, trước kia dùi khoan cũng không thấy một giọt máu, mà bây giờ da mặt mỏng quá đó? Ban ngày ban mặt ngươi nghĩ bậy bạ gì vậy…”
Nhiễm Thanh Hoàn đạp hắn một phát – cho dù khi quân võng thượng thì làm sao?
Cả ngày hôm nay tựa hồ chỉ quang đãng một lát, rồi lập tức ánh sáng rẽ tầng mây kia đã bị nuốt chửng, Nhiễm Thanh Hoàn cứ cảm thấy có chuyện gì đã bị mình bỏ qua, trong lòng có cảm giác bất an lạ lùng. Lúc chập tối bỗng nhiên nổi gió, ánh dương ảm đạm phương xa nối với đường chân trời, hai bên khó tách ra, mưa núi sắp đến-
Trịnh Việt cẩn thận đắp chăn giúp gã, bản thân nằm bên cạnh, một tay gác qua hông gã. Đương nhiên, Trịnh Việt làm như vậy là không có bất cứ tà niệm gì, dù sao thời tiết tháng Bảy vẫn hơi oi bức, Nhiễm Thanh Hoàn không thích đắp chăn, nửa đêm sẽ cố ý hoặc vô tình đá ra, động tác khiến người ta nghĩ ngợi lung tung này của Trịnh Việt đơn thuần là lo lắng gã bị lạnh thôi.
Nửa đêm, mưa tí tách tựa hồ to hơn, còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng sấm, giọng nữ quen thuộc lúc có lúc không lần nữa vang lên, không biết là chân thật hay đơn thuần phát lại trong mộng. Nhiễm Thanh Hoàn choàng tỉnh giấc, người lạnh lẽo, sờ soạng mới phát hiện mồ hôi lạnh đã ướt đẫm người.
Đúng rồi, nếu “tế” không có hiệu lực thì mình sẽ tuyệt đối không nghe thấy, nói cách khác trong thế cục cơ hồ tất thắng trước mắt tồn tại nhược điểm trí mạng mà mình không chú ý tới – trí mạng đến mức như nàng nói, vương thượng, quốc tướng, chư tướng, vạn dân đều khó có thể bình an!
Lúc gã nhúc nhích Trịnh Việt đã tỉnh: “Thanh Hoàn?”
“Đốt đèn lên, ta có lời muốn nói với ngươi.” Nhiễm Thanh Hoàn vội vàng bò dậy, khoác thêm áo ngoài, từ kẽ hở của gối lấy ra chiến báo và bản đồ cả đại lục mấy ngày nay Mễ Tứ Nhi tuồn vào.
Trịnh Việt đốt đèn, ngọn đèn to bằng hạt đậu sáng lên trong phòng giam tối om, Nhiễm Thanh Hoàn nhanh chóng sắp xếp lại chiến báo – Mười ba tháng Sáu, Phương Nhược Ly đánh lén thành công, triệt để cắt đứt liên lạc của quân Hồng Châu với phương bắc, vây Tiêu Tương ở Hoa Dương, chiếm đóng Kinh Dương, Lữ Diên Niên muốn cứu tinh nhuệ bị vây, mấy lần tiến lui đều không kết quả. Do binh lực trên tay Tiêu Tương là mệnh căn tử của Hồng Châu, cục diện chính trị Hồng Châu đã bắt đầu rối loạn theo trận chiến Hoa Dương. Hai mươi tháng Sáu, Tiêu Tương mưu tính phá vây, trúng mai phục của Doãn Ngọc Anh, tổn thất nặng nề, Đại tướng quân Tạ Thanh Vân bị trọng thương. Hai mươi lăm tháng Sáu, vòng vây thu nhỏ, quân Hồng Châu khu vực xung quanh Hoa Dương bị Dư Triệt diệt gần hết, Hồng Châu trong vòng một ngày ba viên đại tướng chết trận, một bị bắt đầu hàng, Tiêu Tương đóng chặt cổng thành Hoa Dương không ra, đồng thời, bầu không khí bên trong cũng ngày càng căng thẳng, người Hồng Châu đang điên cuồng tìm kiếm Trịnh Việt và Nhiễm Thanh Hoàn, cùng với những người có thể có liên hệ với quân đội Yên Kỳ trong phạm vi toàn thành, dù là Bọ Chét cũng không dám khinh suất.
“Lợi thế duy nhất của Tiêu Tương hiện tại chính là bách tính cả thành, chúng ta không dám cắt nguồn nước và nguồn cung cấp của họ, nhưng không hề gì, dù sao nội ứng ngoại hợp, phá thành chỉ là vấn đề thời gian.” Ngón trỏ Nhiễm Thanh Hoàn theo thói quen gõ nhẹ mặt giấy, “Không đúng, đã bố trí xuống, thư bên phía Dư Triệt cũng tới rồi, hẳn chỉ là chuyện một hai ngày này, còn có thể xảy ra vấn đề gì sao?”
Trịnh Việt trước nay hiểu gã, người này tuyệt đối sẽ không đêm hôm khuya khoắt tự dưng phát điên lôi hắn dậy cùng xem chiến báo, nhất định gã là cảm thấy không đúng chỗ nào – cái gọi là trực giác không phải là giác quan thứ sáu hư ảo, mà là khả năng phán đoán xâm nhập vào tiềm thức sau khi đã quen thuộc một phương diện nào đó đến mức độ nhất định.
Chắc chắn là có chỗ nào sơ sót rồi.
“Ngươi có từng tính đến quân Bắc Thục không?” Trịnh Việt thoáng trầm ngâm, hắn cũng đang liên hệ tiền căn hậu quả của cả sự kiện, Lữ Diên Niên có bao nhiêu vốn liếng hắn còn nắm được, khả năng bên kia xuất hiện vấn đề là không lớn, mà ngược lại, tất cả tiêu điểm gần đây đều bị đặt ở Hoa Dương, Bắc Thục tựa hồ đã bị xem nhẹ.
“Có.” Nhiễm Thanh Hoàn không hề nghĩ ngợi trả lời ngay, “Mạc Thuấn Hoa đang đề phòng Bắc Thục, trước mắt Hồng Châu quân tâm đã loạn, ngươi xem mức độ lục soát thành điên cuồng của Tiêu Tương là biết, hắn đã cam chịu mà đặt hết vốn liếng vào cầm tặc cầm vương, cho nên Dư Triệt đem một phần binh lực bố trí đến bên phía Thuấn Hoa, dù là Bắc Thục đột nhiên gây khó dễ cũng đủ ngăn cản một thời gian.”
Đáp án này không mấy bất ngờ, dẫu sao cũng là bậc thầy binh pháp, cho dù không bố trí theo quy tắc, cũng sẽ không phạm vào sai lầm cấp thấp bất chấp đại cục kiểu này.
Thế là Trịnh Việt đưa ra khả năng thứ hai: “Vạn nhất Bắc Thục liên hợp với Hồng Châu thì sao? Ngươi bây giờ ép Lữ Diên Niên cùng đường, lão chỉ có thể hạ mình đi tìm Thích Khoát Vũ hòng cầu sinh lộ, mà đối với Bắc Thục, hiện tại chính là thời điểm môi hở răng lạnh, Hồng Châu không còn, thế lực Yên Kỳ ta chắc chắn mở rộng đến phương bắc, đến lúc đó hơn nửa giang sơn nằm trong tay chúng ta, chỉ sợ Thích Khoát Vũ không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy.”
Nhiễm Thanh Hoàn kiên quyết lắc đầu: “Nếu ta là Thích Khoát Vũ, ta sẽ không làm thế.”
Trịnh Việt hơi chần chừ: “Cũng đúng, nếu là ta chắc cũng không làm thế. Thích Khoát Vũ đã đứng vững chân ở Kinh Châu, nối liền một dải với phía bắc Hồng Châu, nếu là ta, nhất định sẽ đục nước béo cò, nhân lúc Lữ Diên Niên sứt đầu mẻ trán không có thời gian chú ý việc khác đoạt lấy Nam Thục, hơn nữa hiện tại Hồng Châu nội phòng trống rỗng, dù là nhất cử hạ Hồng Châu cũng không phải là không thể. Dù sao Thích Khoát Vũ ở phương bắc nhiều năm, thay thế Hồng Châu hình thành cục diện nam bắc giằng co với Yên Kỳ ta chắc chắn tốt hơn bây giờ chen một chân vào đây.”
Hắn nói không nhanh, trên cơ bản mỗi câu đều suy nghĩ kỹ mới thong thả nói ra, Nhiễm Thanh Hoàn im lặng nghe hắn nói, đột nhiên nhận ra chỗ khác thường, mà Trịnh Việt lúc này cũng bỗng nhiên dừng lại, hai người nghi hoặc nhìn nhau – đúng rồi, vấn đề ra rồi!
Thời điểm bọn Trịnh Việt còn chưa rời khỏi Thượng Hoa, Kinh Châu rơi vào tay Thích Khoát Vũ chỉ là chuyện sớm muộn, điều này tương đương với Yên Kỳ và Bắc Thục hai mặt kẹp Hồng Châu. Mà sau đó, Lữ Diên Niên đột nhiên gây chiến với Yên Kỳ, do song phương đều sớm có chuẩn bị nên cuộc chiến lập tức nổ ra, nhưng vấn đề là, rốt cuộc là cái gì khiến Lữ Diên Niên bất chấp trước lang sau hổ đưa ra quyết định này, đến mức tạo thành tình trạng hai mặt thụ địch hôm nay?!
“Ta cho rằng, hạ chiến thư trước sẽ là chúng ta, hoặc Bắc Thục.” Trịnh Việt nói, “Nhưng sự hỗn loạn lúc đó quả thật là quá sức nước chảy thành sông, thật là… sơ ý rồi.”
Nhiễm Thanh Hoàn thở dài thườn thượt: “Đánh giá cao Thích Khoát Vũ rồi. Lữ Diên Niên đã dám động thủ, thì nhất định là Thích Khoát Vũ không khống chế được Kinh Châu. Nhưng xét từ tốc độ động thủ của lão đầu tử lúc đó, sở hữu Kinh Châu quả thực là chuyện ván đã đóng thuyền, sao lại để người ta chen ngang một gậy?”
“Thích Khoát Vũ chinh chiến cả đời, ngự hạ nghiêm có tiếng trong cửu quốc,” Trịnh Việt nói, “Nhưng đại khái dưới côn bổng chỉ có thể ra hiếu tử, không ra nổi trung thần.” – Hiển nhiên là Bắc Thục có phản đồ, người này là ai? Trịnh Việt sắp xếp sơ qua mạch suy nghĩ liền hiểu ngay, nếu chỉ là chen một gậy, với sự cẩn thận của Lữ Diên Niên tuyệt đối sẽ không tùy tiện xuất binh, lão có nắm chắc, nhất định là Kinh Châu đã nằm trong túi, vậy người này chỉ có thể là Thái phó giám quốc cho tiểu Hoàng đế, Lâm Chính Tắc.
“Ngay cả thân thích cũng phản bội, không biết là Lữ Diên Niên quá giỏi thu mua lòng người, hay Thích Khoát Vũ làm người thất bại.” Trịnh Việt cười cười khá bất đắc dĩ, nhớ tới hôn sự không mấy thuận ý của mình.
Nhiễm Thanh Hoàn ảo não đấm sàn nhà: “Vấn đề là trước khi quay về Cẩm Dương ta đã cho Anh Ti đi giết Lâm Chính Tắc!”
Giờ thì Trịnh Việt thật sự há hốc miệng: “Ngươi… cái gì?”
“Ta lo lắng thế cục phương bắc không dễ khống chế, Bắc Thục Hồng Châu lại có quan hệ mờ ám, nên muốn noi theo biện pháp của tiên vương, cắm đinh vào, nhìn trái nhìn phải chẳng tìm được lựa chọn nào thích hợp, bèn to gan một lần, cho Anh Ti đi xử Lâm Chính Tắc, sau đó tìm một cao thủ dịch dung thâu lương hoán trụ.”
Trịnh Việt day ấn đường, bật cười nói: “Thanh Hoàn ơi Thanh Hoàn, ngươi thật đúng là một thiên tài…” Hắn vừa định nói đã như vậy thì ngươi còn lo lắng gì, lại nhìn thấy khuôn mặt Nhiễm Thanh Hoàn dưới ánh đèn hết sức nhợt nhạt, “Còn vấn đề gì nữa?”
“Ta đã dặn họ, một khi Kinh Châu có dị động nhất định phải lập tức cho ta biết, nhưng đến bây giờ họ chưa cho ta bất cứ tin tức gì, nếu không phải ngươi nhắc thì ta suýt nữa quên việc này rồi.”
Trịnh Việt ngạc nhiên: “Anh Ti xảy ra vấn đề gì?”
“Không biết,” Nhiễm Thanh Hoàn cau mày, “Bắt đầu từ hành trình đi Kinh Châu thì Anh Ti đã không bình thường lắm, luôn rất lo âu, vốn dĩ không nên để nàng ta đi làm việc gì vào lúc này. Nhưng mà nhiệm vụ này thật sự không có gì khó khăn, hơn nữa là việc nhỏ chẳng đáng kể, bản thân ta cũng không để tâm lắm, vốn hi vọng nàng né tránh chiến trường đi giải sầu, ai ngờ…”
Tính sai rồi tính sai rồi.
Trịnh Việt nhanh chóng bình tĩnh lại, bố trí gần như biết trước này của Nhiễm Thanh Hoàn hiển nhiên đã thất bại, về phần Anh Ti rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì không dễ dự đoán, nhưng rất hiển nhiên, Lâm Chính Tắc bây giờ hẳn vẫn là Lâm Chính Tắc ban đầu, hơn nữa có khuynh hướng quy phục Lữ Diên Niên, điều này có nghĩa là gì?
Đáp án rất rõ, Thích Khoát Vũ hiện tại chỉ còn một con đường, hợp tác với Lữ Diên Niên, phát binh Kinh Dương.
Kinh Dương chỉ có một mình Phương Nhược Ly, hơn nữa Lữ Diên Niên sau năm lần bảy lượt tấn công đã gần như Kiềm lư kỹ cùng, mọi người đều không tự chủ được hơi yên tâm, không chỉ Dư Triệt điều nhân thủ đi tăng viện Mạc Thuấn Hoa, còn có năm vạn người là rút từ chỗ Phương Nhược Ly – Nói cách khác, một Kinh Dương rộng lớn, tuy rằng địa thế tạo nên dễ thủ khó công, nhưng dẫu sao chỉ có Phương Nhược Ly và năm vạn binh mã, tuyệt đối không cản được một kích dốc hết toàn lực của Bắc Thục.
Đây mới là loạn thế Lữ Diên Niên tự tay tạo ra, tất cả bộ thự trước đó của Nhiễm Thanh Hoàn đều sẽ vì thế mà mất đi hiệu lực, giống như một bàn cờ bị lật vậy.
“Mất bò mới lo làm chuồng, chẳng biết có tác dụng gì không.” Nhiễm Thanh Hoàn nói.
Mai đứng trong mật thất, ngắt từng chữ báo cáo cho lão nhân khuôn mặt dữ tợn kia.
Lão nhân khẽ hừ một tiếng: “Anh Ti? Tiện nha đầu đó vậy mà chưa chết, đúng là đồ đệ giỏi ta dạy.”
“Nghe nói Anh Ti đã bị thương, không rõ tung tích.” Mai dừng lại, “Nhưng mà Nhiễm Thanh Hoàn chắc sắp tới sống sẽ không dễ chịu rồi.”
Lão nhân cười gằn, trên mặt vừa sẹo vừa nếp nhăn đan nhau, hết sức dữ tợn: “Đến bây giờ, họ đều đã không còn hậu chiêu gì, tất cả đều đã dùng hết thủ đoạn chiêu số có thể.”
“Sư phụ vẫn cảm thấy Nhiễm Thanh Hoàn sẽ thắng?”
Lão nhân gật đầu: “Nhưng ta lại không đoán ra hắn thắng bằng cách nào… Đúng rồi, cũng nên đến lúc chúng ta gài phục bút rồi, không phải nha đầu Hồ Điệp kia vẫn om sòm muốn đi tìm mỹ nhân gì đó à? Ta cũng phiền rồi, bảo nó thích đi đâu thì đi đi.”
Mai dừng lại, tựa hồ muốn mở miệng hỏi gì, rốt cuộc vẫn không hỏi, chỉ hành lễ lui ra.
Nhiễm Thanh Hoàn quyết định không đợi Dư Triệt phá thành, lẻn ra Hoa Dương ngay trong đêm mưa này. Trong thành Hoa Dương cố nhiên vô cùng nghiêm ngặt, nhưng đối với lão đại của Bọ Chét mà nói, phàm là người, thì không ai là không tìm ra lỗ hổng.
Trịnh Việt nhìn bóng lưng gã đội mũ do người đến tiếp ứng đưa, quay người chuẩn bị rời khỏi, ngực bỗng nhiên như bị cái gì chặn – Lúc mới gặp, người nọ còn là một thiếu niên, vai nhỏ như một nữ nhân, nhìn là biết chẳng đáng tin cậy, khi đi lại lắc lư cà lơ phất phơ, làm gì cũng uể oải, mặt mày hơi thanh tú quá, mà ánh mắt lại quá sắc bén, phong mang tất lộ. Nhưng mà bóng lưng này bây giờ, trải qua mấy năm chiến trường, mài ra thần vận nào đó, bất luận tư thế gì đều thong dong và chững chạc.
Bao nhiêu lần nhìn thấy bóng lưng này, từ gầy yếu non nớt ban đầu, đến mệt mỏi không chịu nổi, rồi đến bây giờ, tuy rằng gầy gò lại rắn rỏi, song bóng lưng như vậy bỗng nhiên khiến Trịnh Việt bất an, phảng phất người này sắp sửa đến một nơi rất xa, buông tay là sẽ không bắt được nữa.
Vì thế hắn không nhịn được mở miệng gọi một tiếng: “Thanh Hoàn…”
Nhiễm Thanh Hoàn quay đầu lại.
“Hãy nhớ ngươi đã hứa gì với ta.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook