Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất
Chương 5: Đem phù danh đổi lấy thiển châm đê xướng

(Thiển châm đê xướng đại khái là uống chậm hát nhỏ, hình dung cảnh hưởng lạc giết thời gian của sĩ đại phu thời phong kiến)

Từ Trúc Hiền thành về phía nam, trên đường dần dần phồn thịnh, vùng đất rời xa chiến trường này đang trong thời điểm cỏ mọc oanh bay, mặc dù thỉnh thoảng có thể nghe thấy chữ liên quan đến chiến tranh ở đầu đường cuối ngõ, song chung quy đã yên bình hơn nhiều rồi.

Trong quán trà đầu đường truyền đến tiếng kéo hồ cầm, một nữ hài tử giọng trong trẻo đang hát gì đó phát âm không rõ, có vài phần trẻ con, tựa hồ cố gắng muốn hát ra nỗi ai oán của hồng nhan suy tàn yên ngựa vắng, đám khách không có hảo ý lớn tiếng khen hay; phía xa bay đến thứ mùi thơm nồng nặc, tay bán hàng rong ngửa cổ rao thật dài: “Quế hoa cao đây…” Có chất dân tộc mà trong một thời không khác rất nhiều lữ nhân hết cả hành trình đều đang truy đuổi.

Nhiễm Thanh Hoàn nằm ngửa trên lưng ngựa, nhàn nhã đi trong thành Cẩm Dương, miệng ngậm một cọng cỏ chẳng biết bứt ở đâu, quần áo đã thay thành thanh sam bình thường, hông giắt một cây tiêu. Hôm trước khi đi ngang qua hiệu cầm đồ, gã đem cầm di động và cây bút gel tùy thân, lão bản tự mình tiếp đón, nghiên cứu cả buổi cũng không ra cái gì, đành phải để gã mở miệng nói giá.

Nhiễm Thanh Hoàn cũng khá có đức, bút trung tính không thích hợp viết chữ trên giấy Tuyên Thành, huống hồ là loại dùng một lần. Về phần di động, lượng pin bên trong cùng lắm chỉ có thể kéo dài non nửa tháng, chẳng khác gì phế liệu, dẫu gì thì người ta làm ăn cũng chẳng dễ dàng, gã hết cách rồi mới lừa người một lần kiếm ít bạc xài đỡ thôi.

Tuy rằng vội vã muốn tránh xa Cẩm Dương vương, nhưng Cẩm Dương lại là một vùng đất tuyệt vời để lánh đời chốn thành thị, nơi này không chỉ phú thứ, lắm cá nhiều gạo, còn thêm dân phong cởi mở, thứ gì cũng có, đáng quý hơn là có ngũ đại thượng tướng Yên Kỳ ở bên ngoài, tạm thời không phải chịu nỗi khổ chinh chiến. Gã tính toán cứ ở lại đây trước, dựng một quầy nhỏ cạnh “ngõ Lâm Ly” của phố làng chơi nổi danh nhất, bán ít son phấn, thoa vòng trang sức, văn phòng tứ bảo.

Ánh mắt gã trước nay không tầm thường, buôn bán ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới mà lợi nhuận còn không ít. Thỉnh thoảng hưng trí lên cũng đạo vài bài từ cổ khúc, không ngoài Tần Quan Liễu Vĩnh, bán cho mấy hồng nam lục nữ ganh đo, có kẻ hào phóng dễ dàng bỏ ra trăm lượng, cuộc sống càng thoải mái hơn.

Còn có được nhã danh Trúc Tiêu tiên sinh – đương nhiên, việc này chẳng tách khỏi hành vi đạo văn không đỏ mặt không chột dạ và da mặt như tường thành của gã.

Thực ra cuộc sống như vậy cũng không tệ, chờ kỳ hẹn mười năm vừa đến, trên trời dưới đất còn nơi nào là gã không đi được?

Thật sự là tự do quá mức rồi. Nhiễm Thanh Hoàn suy nghĩ, dần dần mí mắt hơi nặng, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Mỹ thiếu niên cưỡi bảo mã màu nâu uể oải nằm trên lưng ngựa, đạp bước chân đầu hạ trong thế giới bên này, nghênh ngang đi trên đường lớn Cẩm Dương, dẫn tới không ít người qua đường dừng chân nhìn ngó. Thiếu nữ Yên Kỳ xưa nay phóng khoáng, không có nhiều lễ giáo trói buộc như các vùng khác, họ thoải mái chỉ trỏ Nhiễm Thanh Hoàn mà xì xào bàn tán.

Đương nhiên, nữ nhân quá phóng khoáng kỳ thực cũng không phải là chuyện tốt, việc này thì để nói sau.

Lúc này, một đôi mắt đang ở trên tửu lâu không xa thong thả nhìn theo bóng Nhiễm Thanh Hoàn, khóe miệng nở nụ cười mười phần hứng thú: “Nhẫn bả phù danh, hoán liễu thiển châm đê xướng… Người này thú vị, ta thích.” (Câu này nằm trong bài từ Hạc xung thiên – Hoàng kim bảng thượng của Liễu Vĩnh)

Ba ngày sau, Nhiễm Thanh Hoàn chưa mở mắt đã biết mình bị hạ dược, nơi bây giờ nằm tuyệt đối không phải phòng ngủ lúc trước ngủ, đầu hơi đau và choáng, bước đầu phỏng đoán là mê dược tương đối cao cấp – bản thân gã vẫn không hay đề phòng mấy thứ này, thứ nhất không tiền, chẳng sợ bị trộm, thứ hai không phải nữ nhân, càng không nói tới sắc, huống hồ gã còn chưa quen lắm với thân phận thiên mệnh sư mất đi pháp lực, vậy mà bị trúng chiêu.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kẻ nào ăn no rửng mỡ rỗi hơi muốn đánh thuốc mê chủ của một quầy nhỏ như gã?

Người có thể giải nghi cho gã không hề để gã chờ lâu, hai tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào, Nhiễm Thanh Hoàn nằm im tiếp tục giả vờ ngủ, một bàn tay lành lạnh vỗ nhẹ mặt gã, đến theo đó còn có một tiếng thở dài não nề: “Lại có người đẹp nhường vậy, nếu y không phải là nam nhân, ta nhất định sẽ tự tay làm thịt y.”

Một, nữ nhân?

Nhiễm Thanh Hoàn thầm kêu thảm một tiếng, chẳng lẽ là cướp sắc thật, không ngờ được mình bằng này tuổi mà thực sự có cơ hội gặp nữ lưu manh trong truyền thuyết! Thật là, may mắn lắm thay.

Một giọng nữ khác có phần khinh thường hừ một tiếng: “Ngươi luôn thích loại tiểu bạch kiểm mềm nhũn này.”

Cha mẹ tổ tiên cả họ nhà ngươi! Tiểu bạch kiểm mềm nhũn?! Nhiễm Thanh Hoàn hung tợn chửi thầm một câu bất chấp phong độ quý ông.

“Chậc chậc, tỷ tỷ thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc gì cả,” Bàn tay trắng mịn kia lại quanh quẩn ở trán gã, “Báu vật thế này cũng nhẫn tâm hạ dược nặng như vậy, ngộ nhỡ có gì bất trắc, nô gia đau lòng chết mất.”

Nhiễm Thanh Hoàn cố gắng dằn lại da gà nổi lên, nữ nhân này chẳng những là lưu manh, còn là biến thái!

Nữ nhân kia lạnh lùng cười cười: “Thế chẳng phải quá tốt sao, mai sau tỷ muội chúng ta khỏi phải vì giành nam nhân mà xảy ra xung đột. Ngươi hãy coi chừng bảo bối của ngươi, bên dưới còn có một đám tiểu nha đầu như hổ rình mồi đó.”

Nữ nhân biến thái cười khanh khách: “Vậy phải để họ chờ rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn này nhìn thoải mái lắm.”

“Được rồi, theo lượng dược ta hạ, chắc tiểu bạch kiểm này còn phải nằm một lúc, giờ ngươi đi theo ta trước, chúng ta còn có chính sự phải làm.”

Hóa ra đám nữ lưu manh biến thái này trừ bắt trai nhà lành ra còn có chính sự nữa.

Đợi đến khi hơi người đã xa đến cơ bản không cảm thấy, Nhiễm Thanh Hoàn mới cẩn thận mở mắt ra. Đây là một căn phòng xa hoa lãng phí đến có phần không thoải mái, bốc mùi hủ bại đồi trụy, có huân hương nồng nặc và giường lớn bằng gỗ điêu hoa, sa trướng đỏ ẩn ẩn khiến tầm nhìn hơi mông lung. Gã khẽ khàng nhổm dậy, day huyệt thái dương, thật sự không thích ứng lắm với vai con tin này.

Căn cứ theo những lời vô tình nghe thấy, nhìn chung có thể sắp xếp ra một số thông tin. Đầu tiên, đây là một tổ chức phi pháp, hơn nữa xem chừng là do một đám nữ nhân tâm lý không mấy bình thường tổ thành; tiếp theo, ngoại trừ có sở thích xấu như là bắt dân nam, xem ra tổ chức này còn làm việc xấu hơn – là hành vi bất hợp pháp được một nữ nhân gọi là chính sự.

Mà dựa theo kinh nghiệm đã có, loại NGO (tục xưng tổ chức phi chính phủ) khá đặc biệt này bình thường tương đối dễ bị cấm, huống chi họ đã kéo đến Cẩm Dương thủ đô Yên Kỳ, nói cách khác là ngay trong tầm mắt vị kia!

Nhiễm Thanh Hoàn ra sức ấn gân xanh lồi lên thái dương, điều này cho thấy, nếu gã bỏ trốn, chạy thoát hòa thượng không chạy thoát miếu, có nghĩa là gã không thể ở lại vùng đất Cẩm Dương này nữa, còn có nghĩa là trong tình huống không biết quy mô tổ chức của họ, e rằng sẽ gặp phải một số phiền toái. Nếu như gã muốn giải quyết triệt để phiền toái này, xử lý không thỏa đáng rất có thể sẽ khiến người không nên biết tìm được gã.

Chẳng lẽ trên người mình có gắn máy hút rắc rối?

Bỗng nhiên, một khuôn mặt im ắng tiến đến trước mặt gã. Nhiễm Thanh Hoàn lạnh lùng liếc “hắn” một cái, hiển nhiên là một địa phược linh không biết gặp vấn đề gì đó không đi đầu thai, đại khái cảm giác được một chút mùi không giống người thường từ gã, bị thu hút tới, cho rằng không ai có thể nhìn thấy mình nên đến rất gần, gần tới mức Nhiễm Thanh Hoàn có thể thấy rõ vết siết trên cổ hắn.

“Làm phiền, vị bằng hữu này, ta không quen cùng người khác… A, người chết cũng tính, tiếp xúc gần gũi như vậy.” Nhiễm Thanh Hoàn dịch ra sau, địa phược linh tựa hồ hoảng sợ, bỏ trốn “Vút” một tiếng, một lúc lâu mới từ dưới bàn dè dặt lộ ra đôi mắt, đánh giá Nhiễm Thanh Hoàn.

Tâm trạng rất xấu, gã trợn mắt lên.

“Chết cũng chết rồi, ngươi còn sợ cái khỉ gì nữa?”

Địa phược linh khá giàu hỉ cảm thoáng sửng sốt, sau đó chầm chậm bò ra, chắc đã nhớ ra mình không còn kết cục nào tệ hơn: “Ngươi… cũng bị các ả bắt tới?”

“A…” Nhiễm Thanh Hoàn hơi xấu hổ, “Ta ừm, gần đây sống quá an nhàn, nhất thời bất cẩn mắc bẫy, ha ha.” Bị bắt… quá mất mặt.

Trên mặt linh lộ ra thần sắc vừa kinh sợ vừa phẫn hận: “Ngươi có cách ra ngoài không?”

“Chắc có,” Nhiễm Thanh Hoàn bình chân như vại cào cào tóc, cười cười, “Nhưng xem chừng đều không ổn lắm…”

“Có cách gì? Mau chạy đi, càng xa càng tốt!” Địa phược linh bỗng nhiên trở nên kích động, bay tới trước mặt gã.

Nhiễm Thanh Hoàn hơi ngạc nhiên, lúc này mới có cơ hội nhìn kỹ nó. Thoạt nhìn khi qua đời còn là một chàng trai trẻ, khuôn mặt rất thanh tú, thoáng nét ngây ngô chưa kịp mất đi của người thiếu niên, nói tóm lại là rất vui tai vui mắt. Gã hơi thất thần, người này dường như đã tự tìm đoản kiến, ngay tại nơi đây, ôm chấp niệm pha lẫn căm hận và sợ hãi, bị kẹt ở nơi âm dương giao nhau: “Xin hỏi vị bằng hữu này, tại sao ngươi còn trẻ mà đã nghĩ quẩn như thế?”

Địa phược linh nghe vậy khựng lại một thoáng, sau đó khẽ cười thảm: “Đến bây giờ ta vẫn cảm thấy, đã rơi vào tay các ả, chết đi còn may mắn hơn.”

“Các ả? Các ả là ai?”

Địa phược linh hơi run rẩy, cắn đôi môi nhợt nhạt, đôi mắt hoa đào hơi xếch hằn lên sự căm hận: “Các ả căn bản không phải người, nếu ngươi có thể trốn thì mau trốn đi, tuyệt đối đừng quay lại,” Nó cười điên loạn, “Không thì sẽ có kết cục như ta, và những người đó…”

“Những người đó?” Nhiễm Thanh Hoàn nghe bát quái một cách ngon lành, cố gắng ra vẻ nghiêm túc.

“Ngươi sẽ không muốn biến thành những người đó đâu.” Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chết rồi ít nhất còn có một chút linh thức của mình, chứ biến thành những người đó, thì chẳng khác gì cái xác không hồn.”

Nhiễm Thanh Hoàn nhíu mày, cái xác không hồn thà rằng tự sát cũng không muốn biến thành, đó là thứ gì? Gã suy nghĩ, không ngoài nhiếp hồn của thuật sĩ hay thôi miên mà người bình thường cũng có thể học được, hoặc là…

Bên ngoài vọng vào một tiếng hét thảm thiết, Nhiễm Thanh Hoàn sửng sốt, địa phược linh hơi run run theo phản xạ. Nhiễm Thanh Hoàn cẩn thận lắng nghe tiếng kêu thảm và tiếng cầu xin tựa hồ khoảng cách không gần kia, đứt quãng, rất nhiều chữ không theo trật tự, song đại ý là xin cái gì đó, nam nhân nọ tựa hồ thống khổ tột cùng, không ngừng kêu: “Cho ta… Cho ta…” Một lúc lâu mới yên lặng.

Vẻ mặt địa phược linh càng căm hận hơn: “Những người đó chính là sống như vậy, ngươi nói có phải chết còn tốt hơn không?”

Còn có – ma túy.

Nhiễm Thanh Hoàn giật mình, lịch sử lợi dụng thuốc phiện của nhân loại thật sự đã rất lâu đời, loại thực vật tận tạo vật chi công này có thể cứu người khỏi nước lửa, cũng có thể hãm người vào bất phục, song ở cổ đại thông thường đều dùng để làm thuốc. Người thời đại ấy còn chưa có khái niệm ma túy, trừ khi là kẻ chân chính có rắp tâm xấu, ai lại cố tâm phát hiện một tác dụng khác của anh túc? Sự tình thật sự không dễ đối phó rồi.

Nhiễm Thanh Hoàn suy ra từ mức độ thảm thiết của tiếng kêu vừa rồi, e rằng mình không cẩn thận bị cuốn vào không phải một tổ chức phi chính phủ, mà là một tổ chức phản chính phủ.

“Ngươi hãy tự lo thân.” Địa phược linh nhìn gã một cái thật sâu, lắc đầu, chẳng biết đã chui vào hang chuột nào. Bóng đêm từ từ bao phủ, Nhiễm Thanh Hoàn thở dài, kéo chăn nằm xoài trên giường, thôi, hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai sầu đến ngày mai sầu.

Sáng sớm hôm sau, nghe thấy tiếng có người đẩy cửa tiến vào, Nhiễm Thanh Hoàn lập tức tỉnh táo. Người vào là một nam nhân, vẻ mặt hơi đờ đẫn, tay bưng đồ rửa mặt súc miệng, cũng không nhìn gã, chỉ bỏ đồ xuống rồi lẳng lặng đứng kế bên, hắn ta trước kia nói không chừng là một nam nhân ngoại hình không tệ, Nhiễm Thanh Hoàn đánh giá một chút, thong thả bò dậy, im lặng rửa qua mặt.

Sở dĩ thêm “nói không chừng” và “trước kia”, là vì nam nhân sắc mặt vàng bủng như nghệ này đã gầy đến da bọc xương, bất cứ ai biến thành bộ xương khô chắc hẳn đều sẽ không đẹp lắm, ánh mắt thừ ra, đồng tử thu nhỏ lại, khuôn mặt con nghiện điển hình.

Chờ gã dùng xong, nam nhân nọ lại không nói một lời bưng đi, trên tay hắn có vết chai nhỏ – Nhiễm Thanh Hoàn nghĩ, giống như bàn tay từng cầm bút và đao kiếm, nhưng chăm sóc rất tốt, cử chỉ cũng không tục tằn.

Đối với người cổ đại, điều này đã cho thấy vấn đề: trong điều kiện tài nguyên giáo dục khan hiếm, biết chữ đồng thời còn luyện sơ qua thân thủ, hẳn đều không phải là gia đình bình thường.

Sơ suất rồi. Nhiễm Thanh Hoàn bóp trán, trước mắt trong tay không có bài gì dùng được, để lộ hành tung hoặc bị cuốn vào sự kiện gì đều có thể bỏ qua trước, mục tiêu quan trọng nhất là bảo đảm nhân thân an toàn. Thuốc phiện không phải chuyện đùa, vài loại ma túy một khi dính vào thì có thể cả đời cũng chẳng cách nào cai hẳn, huống chi ai biết đám đàn bà điên này phối kiểu gì, lại thêm những cấm dược nguy hiểm gì khác?

Con mẹ nó vận gì thế này?!

Ngay khi gã sắp sửa bùng nổ, cửa lại mở két một tiếng, một nữ nhân đi vào, tay bưng một cái mâm, mùi cháo thoang thoảng bốc ra. Nữ nhân dáng đi thướt tha yểu điệu, nhưng khuôn mặt thật sự không dám khen, đương nhiên chưa đến mức hủy dung, có điều ngũ quan thoát tục hơi quá, không phù hợp lắm với thẩm mỹ quan của nhân loại.

Nữ nhân nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Hoàn không chớp mắt, rất kỳ lạ là nam tử đẹp đẽ này không có bất cứ phản ứng gì là khó chịu, thản nhiên đáp lại ánh mắt tính xâm lược rất mạnh của ả, đánh giá ả với một chút nghi hoặc.

“Công tử còn tiếp tục nhìn như vậy, nô gia sẽ ngượng đó.” Là nữ nhân giọng rất dịu dàng mà lòng tương đối biến thái, ả bưng cháo đến trước mặt Nhiễm Thanh Hoàn, “Không biết có vừa miệng hay không, công tử hãy ăn tạm, ngủ lâu như vậy chắc đã đói lắm rồi nhỉ?”

Lúc ả ghé sát lại, Nhiễm Thanh Hoàn ngửi thấy mùi hoa lành lạnh thoang thoảng, gợi nhớ tới hoa nở ở miền Bắc giá rét, và khi cười, ngũ quan không mấy xinh đẹp có cảm giác phù hợp kỳ dị, chắp ra sự quyến rũ thâm tàng bất lộ. Nhiễm Thanh Hoàn nhếch khóe môi, đẩy cái mâm ra: “Đúng là hơi đói, cũng không phải là không muốn ăn, có điều sợ bên trong bỏ thêm thứ gì rồi.”

Nữ nhân rõ ràng hơi sửng sốt, híp đôi mắt ti hí, ánh mắt lại không tự chủ được trở nên nghiêm túc. Nhiễm Thanh Hoàn thong dong mặc ả nhìn, gã không muốn rước phiền toái, nhưng càng không muốn tự dưng bị cuốn vào đám con mồi của ma túy và nữ lưu manh. Hầu hết những người tự cho là đầu óc không tồi căm ghét từ tận đáy lòng đối với dược vật ảnh hưởng thần kinh, chỉ xét từ tình hình trước mắt, cách làm an toàn nhất chính là thể hiện bản thân, để đám nữ nhân biến thái này biết nam nhân không phải chỉ có thể dùng để lên giường và hít thuốc.

“Hoa nở rất đẹp không phải sao?” Nhiễm Thanh Hoàn thong thả nói, “Thật sự không ngờ lại bị các ngươi dùng như vậy.”

“Ngươi biết cái gì?” Sắc mặt nữ nhân hơi thay đổi, xem ra sự tồn tại của anh túc là một việc cơ mật.

Nhiễm Thanh Hoàn thay đổi suy nghĩ, thuốc phiện trong tay các ả có khả năng là vô tình có được, đương nhiên càng có khả năng là tự mình sáng chế. Cẩm Dương không mọc nổi loại thực vật nhiệt đới này, mà nữ nhân này có phản ứng như thế đối với một câu mập mờ của gã, đã chứng minh ả chẳng những biết nguyên liệu của thuốc phiện, có thể còn rất quen thuộc.

Như vậy không phải là người Cẩm Dương? Ở đây làm gì? Từ dăm ba câu của địa phược linh, đại khái có thể biết các ả đến nơi đây đã một thời gian, hơn nữa xem chừng định hoạt động lâu dài… Còn có nam tử ban nãy vào rõ ràng thân phận không tầm thường.

“Hãy để tại hạ đoán xem,” Nhiễm Thanh Hoàn dùng ngón tay thuôn dài gõ nhẹ mu bàn tay kia, “Cô nương không quản ngại ngàn dặm đến Cẩm Dương, hẳn không phải chỉ đơn giản là du lịch bốn phương nhỉ? Thế ngoài việc này ra, nơi ấm êm ngoại trừ phú thứ bình yên thì không có ý nghĩa gì đặc biệt như Cẩm Dương còn có thứ gì các ngươi muốn sao? Tìm người? Hay là – trả thù?”

“Ngươi là ai?!” Nữ nhân càng nghe càng kinh tâm, nhất là gã lại dùng “các ngươi”, gã rốt cuộc biết được bao nhiêu rồi? Cả tổ chức? Ai nói cho gã biết?

“Ta?” Nhiễm Thanh Hoàn bật cười, “Cô nương hỏi ta, không phải cô nương hao tâm tổn trí ‘mời’ tại hạ tới à?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương