Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất
-
Chương 31: Ai thua ai thắng
Trịnh Việt sai người mang ghế tới cho Lý Mạc Bạch ngồi, bản thân ngồi đối diện, giữa hai người cách một cái bàn, trên bàn để một ấm trà nấu lửa nhỏ, bên cạnh là bức họa Nhiễm Thanh Hoàn như cười như không.
Ánh mắt Trịnh Việt dính trên bức họa tỉ mỉ đến từng chi tiết ấy, hai người trầm mặc một lúc.
Lý Mạc Bạch lại không nhịn được mở miệng trước: “Y biết chưa?”
“Y?” Trịnh Việt nở nụ cười nhàn nhạt, không rõ ý tứ, “Chuyện trong lòng cô thích y à? Chưa từng trông chờ.”
Lý Mạc Bạch gật đầu: “Thì ra ta và Vương gia vẫn có điểm chung, chắc đây cũng là nguyên nhân Vương gia còn bằng lòng trò chuyện một chút với ta nhỉ?”
Trịnh Việt không đáp, cẩn thận cuộn bức họa lại, nho nhã lễ độ trưng cầu ý kiến Lý Mạc Bạch: “Cô thật sự rất thích bức họa này của Mạc Bạch, chẳng hay có thể dứt lòng cho cô không?”
Lý Mạc Bạch cười khẩy: “Vương gia cần gì phải làm bộ khách khí với một tù nhân như ta, mạng của ta không phải ngài cũng có thể lấy đi bất cứ lúc nào ư, huống chi một bức họa chẳng đáng giá?”
Trịnh Việt cất bức họa, nhàn nhạt nói: “Họa không phải thứ quý giá, nhưng mà người trên họa ở trong lòng cô là vô giá.”
“Vương gia đang khoe khoang cái gì vậy? Y không phải của ta, nhưng cũng không phải là của Vương gia.”
Trịnh Việt nhìn hắn chằm chằm, nụ cười thận trọng mất dần đi: “Cô đang khoe khoang đấy, chí ít cô chưa từng làm hại y, bây giờ còn có thể thản nhiên nhớ y.”
Lý Mạc Bạch toàn thân chấn động, Trịnh Việt cơ hồ nhấn từng chữ: “Ngươi có biết hay không, từ khi bị ám sát đến bây giờ đã hơn một năm rồi, vết thương trên bụng y lúc trời mưa trời gió vẫn sẽ đau, ngươi có biết ta nói cho y hay kẻ làm chủ sau màn chính là ngươi, y sẽ buồn nhường nào không? Cẩm Dương rộng lớn, người xưng được là bằng hữu, y lại có mấy? Vậy mà ngươi thực sự hạ thủ được!”
Ngực Lý Mạc Bạch hơi phập phồng, sau đó hắn không hề sợ hãi nhìn lại Trịnh Việt: “Vương gia cũng là đồng phạm, nếu Vương gia muốn ta không minh bạch mắc chứng bệnh nan y gì mà chết sợ rằng có vô số biện pháp, chí ít dễ dàng hơn chia rẽ mối quan hệ giữa ta và Thái tử. Ngươi không muốn cho y biết thì y làm sao biết được?! Trịnh Việt, ta thấy ngươi đóng thánh nhân nhiều năm thành bệnh rồi, khăng khăng muốn nhất nhất tô son trát phấn cho các hành vi xấu xa của ngươi sao?!”
Trịnh Việt không để ý, giơ tay rót cho mình một chén trà đã nấu xong: “Lý Mạc Bạch, đừng tự cho là thông minh, lúc chột dạ gào lên không phải là thói quen tốt đâu.”
Hắn khẽ ngửi ngửi hương trà, nheo mắt, dáng vẻ biếng nhác không biết làm sao mà có vài phần giống Nhiễm Thanh Hoàn, Lý Mạc Bạch giật mình, chỉ nghe Trịnh Việt tiếp tục nói: “Có một số việc chắc điện hạ không rõ, lúc ấy ta trêu Thanh Hoàn, còn sắp xếp tướng phủ sát vách ngươi, mà y chưa bao giờ coi là thật.”
“Mới gặp nhau thôi, quả thật chưa có tâm tư gì không nên có với y. Chỉ là truyền thuyết phía sau y quá đáng sợ, ta đương nhiên không muốn để y cho ngươi dùng, thế nhưng những lời đó không thể không có một lý do danh chính ngôn thuận, chỉ có thể mặc nhận những suy nghĩ lung tung của Vương gia.”
“Sau đó chú ý nhiều, liền không cầm được lòng phải chứ?” Trịnh Việt bổ sung, hơi cười khổ, “Đều là giống nhau.”
Không cầm được lòng… Lý Mạc Bạch tựa hồ ngây người, không cầm được lòng, không còn từ nào chuẩn xác hơn, nhìn y cười to, tùy tính, vô pháp vô thiên, nhìn y muôn vàn thủ đoạn, khôn khéo, nhìn y nửa đêm cô đăng, tiêu điều một mình… Thế là tình cảm đâm chồi, tự sinh tự trưởng.
“Y lại thật lòng coi ngươi là bằng hữu, khi nhóm sát thủ đầu tiên của ngươi tới, ta và Thanh Hoàn từng phân tích chuyện này, nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, cuộc đối thoại của chúng ta không bệnh mà chết – Khi đó ta lần lượt kể ra những người biết về chuyến đi này, đương nhiên trong những người này vốn không có điện hạ ngươi, sau đó y trầm mặc. Trong một khoảng thời gian rất dài ta vẫn không nghĩ thông, ngươi biết đấy, mạch suy nghĩ của y khi gặp chuyện rõ ràng lạ thường, nếu là bình thường sợ rằng đã sớm cho ra một số kết luận, dù không nói ra thủ phạm là ai, chí ít cũng có thể loại trừ một số người, thế nhưng lúc ấy y không nói gì cả, tại sao?”
Trịnh Việt không chờ đợi câu trả lời của hắn, tự hớp một ngụm trà: “Kỳ thực đạo lý rất dễ dàng nghĩ thông, những người này đều là người quyền cao chức trọng ở Yên Kỳ ta, nội gian có thể làm đến bước này cũng không phải là người tầm thường, sẽ không làm ra một kế hoạch trăm ngàn chỗ hở như vậy. Người biết về lần hành quân đó tương đối ít, nếu Thanh Hoàn bất hạnh thoát được kiếp nạn này, và thật sự trong tình huống như thế cũng không biết người suýt lấy mạng mình là ai, các ngươi cũng chẳng cần hao tâm tổn trí giết y… Đúng không? Mục đích chủ yếu của ngươi không hề là vì cô nhỉ? Nếu muốn giết cô, số người đó chỉ sợ còn chưa đủ.”
Lý Mạc Bạch bình tĩnh lại, châm chọc: “Đúng vậy, ta thật không ngờ Vương gia cũng là một người sống tình cảm, lại dám vì y mà lấy thân mạo hiểm.”
“Cô đã nói điện hạ đừng tự cho là thông minh,” Trịnh Việt hạ ánh mắt xuống, “Chỉ sợ ngươi không hề trông chờ nhất định muốn y chết, giết y không thành còn có chuẩn bị khác, mà Nhược Ly, Thuấn Hoa những người này chính là chuẩn bị khác của ngươi, cô mất ai đều giống như mất một chi, ngươi gây chia rẽ cũng độc ác quá rồi.”
“Vương gia quả nhiên thủ đoạn cao minh, tại hạ cam bái hạ phong.” Lý Mạc Bạch dửng dưng nhướng mày, “Còn biết cái gì, cứ nói ra hết đi đừng úp mở nữa.”
“Cô có thủ đoạn gì?” Trịnh Việt cười khẽ, “Điện hạ quá khen rồi, dưới tay cô quả thật có mấy người có thể điều tra sự tình, tiền căn hậu quả cũng đã nắm được bảy tám rồi. Cảm giác bị huynh đệ đồng sinh cộng tử đâm sau lưng một nhát, sợ rằng điện hạ đã được cảm nhận rồi, không biết ngươi cảm thấy mùi vị thế nào?”
“…”
“Nếu y không đau lòng không buồn, tại sao mãi không đề cập tới chuyện này? Tại sao không tự mình tra rõ?” Trịnh Việt thong dong, “Mạc Bạch điện hạ, y đích xác có thể nhìn thấy rất nhiều thứ ngươi không thấy, nhưng y cũng là người, cũng có lúc phạm sai lầm… Đặc biệt đôi khi y lại là một người quá nội liễm cảm xúc, trên một số sự tình thường xoáy vào bế tắc – Lý Mạc Bạch, ngươi có tin cả đời y cũng sẽ không tha thứ cho ngươi không?”
Lý Mạc Bạch hơi hoảng loạn: “Ngươi… Y sắp về rồi phải không? Ngươi cho ta gặp mặt y một lần…”
“Điện hạ làm gì vậy?” Trịnh Việt nhìn hắn, dường như muốn đập nát dây thần kinh cuối cùng của hắn, “Là ngươi lúc ấy muốn – giết – y, bây giờ ngươi lại có ý gì?”
“Trịnh Việt!”
“Ta sẽ không cho ngươi gặp y.” Ánh mắt Trịnh Việt đột nhiên lạnh đi.
Lý Mạc Bạch siết chặt nắm tay, lồi lên từng đường gân xanh, hai người như động vật giống đực tranh đoạt địa bàn, không ai chịu thoái nhượng, giờ khắc này Trịnh Việt không còn là Cẩm Dương vương nhã nhặn lịch sự, Lý Mạc Bạch cũng không còn là Mạc Bạch điện hạ tĩnh như Thái Sơn.
Sau đó Lý Mạc Bạch từ từ buông tay, có thể loáng thoáng nhìn thấy vết máu trong lòng bàn tay hắn ngấm ra: “Trịnh Việt, ta nhìn ra mưu đồ của ngươi, biết ngươi là hạng người thế nào, luận vô tình vô nghĩa ngươi là thiên hạ đệ nhất! Ngươi – điên rồ muốn độc chiếm y như thế, cuối cùng nhất định sẽ mất đi y.”
Trịnh Việt phóng ra sát khí không thèm che giấu: “Ngươi là kẻ không có tư cách nói cô như vậy nhất.”
Lý Mạc Bạch học theo dáng điệu hắn ban đầu thả lỏng thân thể dựa lên ghế: “Đúng vậy, khi đó ta ép mình hạ quyết tâm, nhanh chóng giết y tuyệt tâm niệm, kết quả chưa thành, hiện tại mầm non không bóp chết kịp thời kia đã ăn sâu bén rễ, ta là tự tác nghiệt không thể sống. Nếu không vì y, thì làm sao để ngươi lợi dụng Phương Nhược Ly bắt được ta?”
Trịnh Việt cười khẩy: “Ngươi muốn nói với cô, ngươi hiện giờ ngay cả người hơi giống y cũng không nỡ hạ thủ sao?”
“Ta không lãnh huyết vô tình được như Vương gia.”
Trịnh Việt nhìn hắn, đột nhiên bật cười, đứng dậy đi ra cửa, chẳng hề quay đầu lại: “Lý Mạc Bạch, nói câu này thì ngươi đã thua rồi – người cô yêu là y, dẫu toàn thân y từ trên xuống dưới thay đổi hẳn, trong mắt cô y vẫn là y, đừng nói chỉ là mặt mũi hơi giống nhau, dù hoàn toàn phục chế bề ngoài đó, chỉ cần không phải bản thân y, cô cũng có thể giết không sót!”
Lý Mạc Bạch thẫn thờ tại chỗ.
Mà lúc này, đại quân đang trên đường về Yên Kỳ, tam quân đều mặt mày rạng rỡ, bao vây đội danh dự và xa kỵ hoa mỹ chính giữa, cùng với công chúa Tinh Tinh tương lai chưa biết ở bên trong.
Lý Dã đón cơn gió đã bắt đầu bớt nóng, thoải mái thở dài, tướng quân Nhiễm Thanh Hoàn của họ đã hoàn toàn tháo khôi giáp, như lúc trước, vận áo bào gấm trắng cắt may hết sức đơn giản, uể oải nằm trên lưng ngựa ngủ gật, giống như vĩnh viễn đều ngủ say không dậy.
Về phần Anh Ti đã chẳng thấy bóng dáng từ lâu, không biết là chạy đi đâu chơi rồi, ôi nhân vật cao tầng của Yên Kỳ…
Nhiễm Thanh Hoàn tròng trành theo vó ngựa không gấp không chậm, nhưng không an bình như ngoài mặt. Trịnh Việt nhờ Anh Ti đến chuyển lời hai câu, hôm ấy Anh Ti trịnh trọng truyền cho gã, Trịnh Việt nói rằng: “Cô có tính là cố nhân của ngươi không, nếu tính, vậy có thể coi Yên Kỳ thành cố hương của ngươi không.” – Như một tiếng sấm giữa trời quang, bừng tỉnh tất cả suy nghĩ ngây ngây ngơ ngơ.
Kỳ thực sau khi đến thế giới này, gã chưa bao giờ nghĩ cách hòa nhập. Nếu không tại sao gặp người xa lạ không phải đi tiếp xúc, mà là mỗi lần đều hơi có cảm giác sợ người lạ? Nhưng với bản thân gã, nha đầu Anh Ti, nha đầu Ly, Khả Tình tỷ tỷ, Lan đại ca, Dư Triệt, Doãn Báo Tử, Thuấn Hoa… Trịnh Việt, lại tính là người thế nào đây? Chỉ vỏn vẹn là bèo nước gặp nhau thôi sao?
Gã hiện tại hơi nghi hoặc, bèo nước gặp nhau ư? Dạo gần đây tựa hồ càng ngày càng ít nhớ đến Phượng Cẩn và thế giới kia, có thể nào qua thời gian dài, những việc đó đều sẽ hóa thành một giấc mộng kiếp trước, chỉ để lại vài dấu vết mờ nhạt?
Ông già à, ông xem, ta cũng sắp quên ông rồi, vậy ông ở bên đó chẳng phải là rất cô độc?
Nhiễm Thanh Hoàn cho tay vào lòng lấy một viên kẹo ném vào miệng, cảm giác mệt mỏi không rõ nguyên nhân lại lần nữa kéo đến.
Bỗng nhiên, ngựa bị Lý Dã ghìm lại, Nhiễm Thanh Hoàn hé mắt ra, nhìn thấy mọi người dừng lại, liền biết đã xảy ra chuyện gì: “Nha đầu kia lại bắt đầu kiếm chuyện à?”
Công chúa Tinh Tinh dọc đường gây chuyện đã sắp nhiều hơn nghi trượng khổng lồ của nàng ta, tiểu cô nương này tựa hồ nghiện, không phải đói thì là khát, không phải chê xe quá nhanh thì là chê xe quá chậm, hầu hạ kiểu gì cũng không được. Nhiễm Thanh Hoàn lẩm bẩm một tiếng bằng âm lượng người khác không nghe thấy: “Gả cho Trịnh Việt có khó chịu thế không, ta thấy công chúa Bắc Thục không phải cũng vô cùng vui mừng à?”
“Tướng quân, công chúa kêu dừng xe.”
“Hỏi nàng ta sao vậy,” Nhiễm Thanh Hoàn lại tính toán nhắm mắt, “Trên xe có sâu bọ thì ngươi cứ kêu người bắt giúp.”
“Tướng quân, công chúa nói muốn đi vệ sinh.”
“Đi đi… A, ngươi nói nàng ta muốn…” Nhiễm Thanh Hoàn hơi nhíu mày, “Anh Ti đâu?”
“Đặc sứ…” Lý Dã sờ sờ mũi, vẻ mặt có phần bất đắc dĩ.
Nhiễm Thanh Hoàn trợn mắt, nha đầu này thật không ra làm sao: “Thôi thôi, bảo nàng ta tìm mấy nha hoàn đi cùng, chúng ta đợi một lúc.”
Công chúa Tinh Tinh thận trọng đặt tay lên người tiểu thị nữ, ngẩng cao cằm, không nhìn sĩ tốt Yên Kỳ xung quanh, đeo mạng che mặt, hơn hai mươi nữ hài tử cúi đầu đi theo sau.
Nhiễm Thanh Hoàn từ xa nhìn thấy, nhổm dậy, vỗ vai Lý Dã mà nhỏ giọng nói: “Tiểu cô nương này cũng không dễ dàng gì, ngươi xem ở đây trong ba tầng ngoài ba tầng, đi vệ sinh mà cũng có thể lắm chuyện như vậy.”
Lý Dã không nói gì.
Công chúa Tinh Tinh không nghe thấy những lời này, đôi tay bé xíu giấu trong tay áo rộng thùng thình hơi run rẩy, thị nữ bên cạnh véo nhẹ nàng, các nữ hài tử dần dần rời xa tầm mắt người Yên Kỳ.
Cho đến khi xác định không ai giám thị, tiểu thị nữ đỡ “công chúa” lúc này mới ngẩng khuôn mặt vẫn cúi thấp lên, vậy mà xinh đẹp vô cùng.
Công chúa “Tinh Tinh” và mấy nữ hài tử xung quanh hạ giọng hỏi: “Công chúa, làm thế nào đây?”
Thì ra nữ hài tử này mới là chính quy.
Tinh Tinh mặc quần áo thị nữ hít vào một hơi thật sâu, ngoài mạnh trong yếu nói: “Còn có thể làm thế nào? Đã đến nước này, bản cung không đi cũng phải đi, chẳng lẽ bảo ta đi gả cho kẻ thù hay sao?!” Tiếng nàng hơi nghẹn ngào, nhưng nàng mau chóng kiềm chế, “Nghe kỹ đây, chúng ta đi nhiều người thế này, đợi lát nữa trở về họ sẽ không chú ý tới thiếu hai thị nữ không hút mắt đâu, Nguyệt Phượng đi cùng bản cung, về phần tỷ muội các ngươi, Nhiễm Thanh Hoàn tự phụ là danh tướng chắc cũng sẽ không làm khó dễ mấy nữ tử yếu ớt, đến lúc đó chúng ta gặp lại tại nơi đã bàn, bản cung không tin, không có đám xú nam nhân này và gia quốc chó má gì đó thì chúng ta sống không nổi!”
“Công chúa… Nhưng mà…” Một tiểu thị nữ quýnh đến sắp khóc, “Nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gì?! Tiểu Phồn, ngươi đừng nhùng nhằng, nếu không sẽ chẳng ai đi được. Nghe đây, quay về tuyệt đối đừng lộ ra sơ hở, nếu không công sức sẽ đổ sông đổ biển hết, chúng ta muốn đi nữa cũng không được. Nghe chưa?!” Tinh Tinh thấp giọng phân phó dứt khoát.
“Công chúa nhất thiết phải cẩn thận, Nguyệt Phượng, nhất định phải chăm sóc công chúa cho tốt đó!”
“Công chúa bảo trọng!”
“Công chúa… người nhất định phải bình an… hức…”
Các nàng khóc lóc một trận khiến Tinh Tinh cũng đỏ hoe vành mắt, thiếu nữ phất tay: “Đi đi đi đi, chúng ta sẽ gặp lại, nhất định sẽ.”
Về cuộc bỏ trốn này, nàng đã lập kế hoạch hai ngày, kỳ thực gọi là công chúa không hề vẻ vang như người ta tưởng tượng, nàng chỉ là con gái của một trắc phi, chưa từng đắc thế, thời khắc được chú ý nhất trong cuộc đời chỉ sợ cũng là lần này đại diện cho Tây Nhung nhục nhã gả đến xứ người.
Nếu thật sự là kim chi ngọc diệp nhất hô bá ứng thì cũng đành… Đến bây giờ, nam nhân các ngươi vô dụng bại trận, lại có tư cách gì bắt người chưa bao giờ được hưởng thụ các ngươi quan tâm một ngày là ta đây đi hy sinh?!
Lúc các nữ hài tử quay lại, nàng kéo Nguyệt Phượng chạy thục mạng, gió lùa vào cổ, nàng cảm thấy ngực rất ngộp rất khó chịu, thiếu nữ dần dần nắm chặt tay – Rồi có một ngày, ta sẽ khiến tất cả các ngươi đều hối hận! Tất cả đều hối hận!
Chờ đám nữ hài tử đông đúc quay về, Nhiễm Thanh Hoàn hờ hững liếc các nàng cái nữa, đột nhiên nhíu mày, vẻ buồn ngủ trên mặt tựa hồ chớp mắt tan hết.
Lý Dã hơi ngạc nhiên: “Tướng quân?”
Nhiễm Thanh Hoàn ngồi dậy, giơ tay nhận dây cương: “Nói các huynh đệ dừng lại tại chỗ nghỉ ngơi, ta cho ngựa đi rong một chút, Anh Ti trở về bảo nàng ta đừng chạy lung tung.”
Ánh mắt Trịnh Việt dính trên bức họa tỉ mỉ đến từng chi tiết ấy, hai người trầm mặc một lúc.
Lý Mạc Bạch lại không nhịn được mở miệng trước: “Y biết chưa?”
“Y?” Trịnh Việt nở nụ cười nhàn nhạt, không rõ ý tứ, “Chuyện trong lòng cô thích y à? Chưa từng trông chờ.”
Lý Mạc Bạch gật đầu: “Thì ra ta và Vương gia vẫn có điểm chung, chắc đây cũng là nguyên nhân Vương gia còn bằng lòng trò chuyện một chút với ta nhỉ?”
Trịnh Việt không đáp, cẩn thận cuộn bức họa lại, nho nhã lễ độ trưng cầu ý kiến Lý Mạc Bạch: “Cô thật sự rất thích bức họa này của Mạc Bạch, chẳng hay có thể dứt lòng cho cô không?”
Lý Mạc Bạch cười khẩy: “Vương gia cần gì phải làm bộ khách khí với một tù nhân như ta, mạng của ta không phải ngài cũng có thể lấy đi bất cứ lúc nào ư, huống chi một bức họa chẳng đáng giá?”
Trịnh Việt cất bức họa, nhàn nhạt nói: “Họa không phải thứ quý giá, nhưng mà người trên họa ở trong lòng cô là vô giá.”
“Vương gia đang khoe khoang cái gì vậy? Y không phải của ta, nhưng cũng không phải là của Vương gia.”
Trịnh Việt nhìn hắn chằm chằm, nụ cười thận trọng mất dần đi: “Cô đang khoe khoang đấy, chí ít cô chưa từng làm hại y, bây giờ còn có thể thản nhiên nhớ y.”
Lý Mạc Bạch toàn thân chấn động, Trịnh Việt cơ hồ nhấn từng chữ: “Ngươi có biết hay không, từ khi bị ám sát đến bây giờ đã hơn một năm rồi, vết thương trên bụng y lúc trời mưa trời gió vẫn sẽ đau, ngươi có biết ta nói cho y hay kẻ làm chủ sau màn chính là ngươi, y sẽ buồn nhường nào không? Cẩm Dương rộng lớn, người xưng được là bằng hữu, y lại có mấy? Vậy mà ngươi thực sự hạ thủ được!”
Ngực Lý Mạc Bạch hơi phập phồng, sau đó hắn không hề sợ hãi nhìn lại Trịnh Việt: “Vương gia cũng là đồng phạm, nếu Vương gia muốn ta không minh bạch mắc chứng bệnh nan y gì mà chết sợ rằng có vô số biện pháp, chí ít dễ dàng hơn chia rẽ mối quan hệ giữa ta và Thái tử. Ngươi không muốn cho y biết thì y làm sao biết được?! Trịnh Việt, ta thấy ngươi đóng thánh nhân nhiều năm thành bệnh rồi, khăng khăng muốn nhất nhất tô son trát phấn cho các hành vi xấu xa của ngươi sao?!”
Trịnh Việt không để ý, giơ tay rót cho mình một chén trà đã nấu xong: “Lý Mạc Bạch, đừng tự cho là thông minh, lúc chột dạ gào lên không phải là thói quen tốt đâu.”
Hắn khẽ ngửi ngửi hương trà, nheo mắt, dáng vẻ biếng nhác không biết làm sao mà có vài phần giống Nhiễm Thanh Hoàn, Lý Mạc Bạch giật mình, chỉ nghe Trịnh Việt tiếp tục nói: “Có một số việc chắc điện hạ không rõ, lúc ấy ta trêu Thanh Hoàn, còn sắp xếp tướng phủ sát vách ngươi, mà y chưa bao giờ coi là thật.”
“Mới gặp nhau thôi, quả thật chưa có tâm tư gì không nên có với y. Chỉ là truyền thuyết phía sau y quá đáng sợ, ta đương nhiên không muốn để y cho ngươi dùng, thế nhưng những lời đó không thể không có một lý do danh chính ngôn thuận, chỉ có thể mặc nhận những suy nghĩ lung tung của Vương gia.”
“Sau đó chú ý nhiều, liền không cầm được lòng phải chứ?” Trịnh Việt bổ sung, hơi cười khổ, “Đều là giống nhau.”
Không cầm được lòng… Lý Mạc Bạch tựa hồ ngây người, không cầm được lòng, không còn từ nào chuẩn xác hơn, nhìn y cười to, tùy tính, vô pháp vô thiên, nhìn y muôn vàn thủ đoạn, khôn khéo, nhìn y nửa đêm cô đăng, tiêu điều một mình… Thế là tình cảm đâm chồi, tự sinh tự trưởng.
“Y lại thật lòng coi ngươi là bằng hữu, khi nhóm sát thủ đầu tiên của ngươi tới, ta và Thanh Hoàn từng phân tích chuyện này, nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, cuộc đối thoại của chúng ta không bệnh mà chết – Khi đó ta lần lượt kể ra những người biết về chuyến đi này, đương nhiên trong những người này vốn không có điện hạ ngươi, sau đó y trầm mặc. Trong một khoảng thời gian rất dài ta vẫn không nghĩ thông, ngươi biết đấy, mạch suy nghĩ của y khi gặp chuyện rõ ràng lạ thường, nếu là bình thường sợ rằng đã sớm cho ra một số kết luận, dù không nói ra thủ phạm là ai, chí ít cũng có thể loại trừ một số người, thế nhưng lúc ấy y không nói gì cả, tại sao?”
Trịnh Việt không chờ đợi câu trả lời của hắn, tự hớp một ngụm trà: “Kỳ thực đạo lý rất dễ dàng nghĩ thông, những người này đều là người quyền cao chức trọng ở Yên Kỳ ta, nội gian có thể làm đến bước này cũng không phải là người tầm thường, sẽ không làm ra một kế hoạch trăm ngàn chỗ hở như vậy. Người biết về lần hành quân đó tương đối ít, nếu Thanh Hoàn bất hạnh thoát được kiếp nạn này, và thật sự trong tình huống như thế cũng không biết người suýt lấy mạng mình là ai, các ngươi cũng chẳng cần hao tâm tổn trí giết y… Đúng không? Mục đích chủ yếu của ngươi không hề là vì cô nhỉ? Nếu muốn giết cô, số người đó chỉ sợ còn chưa đủ.”
Lý Mạc Bạch bình tĩnh lại, châm chọc: “Đúng vậy, ta thật không ngờ Vương gia cũng là một người sống tình cảm, lại dám vì y mà lấy thân mạo hiểm.”
“Cô đã nói điện hạ đừng tự cho là thông minh,” Trịnh Việt hạ ánh mắt xuống, “Chỉ sợ ngươi không hề trông chờ nhất định muốn y chết, giết y không thành còn có chuẩn bị khác, mà Nhược Ly, Thuấn Hoa những người này chính là chuẩn bị khác của ngươi, cô mất ai đều giống như mất một chi, ngươi gây chia rẽ cũng độc ác quá rồi.”
“Vương gia quả nhiên thủ đoạn cao minh, tại hạ cam bái hạ phong.” Lý Mạc Bạch dửng dưng nhướng mày, “Còn biết cái gì, cứ nói ra hết đi đừng úp mở nữa.”
“Cô có thủ đoạn gì?” Trịnh Việt cười khẽ, “Điện hạ quá khen rồi, dưới tay cô quả thật có mấy người có thể điều tra sự tình, tiền căn hậu quả cũng đã nắm được bảy tám rồi. Cảm giác bị huynh đệ đồng sinh cộng tử đâm sau lưng một nhát, sợ rằng điện hạ đã được cảm nhận rồi, không biết ngươi cảm thấy mùi vị thế nào?”
“…”
“Nếu y không đau lòng không buồn, tại sao mãi không đề cập tới chuyện này? Tại sao không tự mình tra rõ?” Trịnh Việt thong dong, “Mạc Bạch điện hạ, y đích xác có thể nhìn thấy rất nhiều thứ ngươi không thấy, nhưng y cũng là người, cũng có lúc phạm sai lầm… Đặc biệt đôi khi y lại là một người quá nội liễm cảm xúc, trên một số sự tình thường xoáy vào bế tắc – Lý Mạc Bạch, ngươi có tin cả đời y cũng sẽ không tha thứ cho ngươi không?”
Lý Mạc Bạch hơi hoảng loạn: “Ngươi… Y sắp về rồi phải không? Ngươi cho ta gặp mặt y một lần…”
“Điện hạ làm gì vậy?” Trịnh Việt nhìn hắn, dường như muốn đập nát dây thần kinh cuối cùng của hắn, “Là ngươi lúc ấy muốn – giết – y, bây giờ ngươi lại có ý gì?”
“Trịnh Việt!”
“Ta sẽ không cho ngươi gặp y.” Ánh mắt Trịnh Việt đột nhiên lạnh đi.
Lý Mạc Bạch siết chặt nắm tay, lồi lên từng đường gân xanh, hai người như động vật giống đực tranh đoạt địa bàn, không ai chịu thoái nhượng, giờ khắc này Trịnh Việt không còn là Cẩm Dương vương nhã nhặn lịch sự, Lý Mạc Bạch cũng không còn là Mạc Bạch điện hạ tĩnh như Thái Sơn.
Sau đó Lý Mạc Bạch từ từ buông tay, có thể loáng thoáng nhìn thấy vết máu trong lòng bàn tay hắn ngấm ra: “Trịnh Việt, ta nhìn ra mưu đồ của ngươi, biết ngươi là hạng người thế nào, luận vô tình vô nghĩa ngươi là thiên hạ đệ nhất! Ngươi – điên rồ muốn độc chiếm y như thế, cuối cùng nhất định sẽ mất đi y.”
Trịnh Việt phóng ra sát khí không thèm che giấu: “Ngươi là kẻ không có tư cách nói cô như vậy nhất.”
Lý Mạc Bạch học theo dáng điệu hắn ban đầu thả lỏng thân thể dựa lên ghế: “Đúng vậy, khi đó ta ép mình hạ quyết tâm, nhanh chóng giết y tuyệt tâm niệm, kết quả chưa thành, hiện tại mầm non không bóp chết kịp thời kia đã ăn sâu bén rễ, ta là tự tác nghiệt không thể sống. Nếu không vì y, thì làm sao để ngươi lợi dụng Phương Nhược Ly bắt được ta?”
Trịnh Việt cười khẩy: “Ngươi muốn nói với cô, ngươi hiện giờ ngay cả người hơi giống y cũng không nỡ hạ thủ sao?”
“Ta không lãnh huyết vô tình được như Vương gia.”
Trịnh Việt nhìn hắn, đột nhiên bật cười, đứng dậy đi ra cửa, chẳng hề quay đầu lại: “Lý Mạc Bạch, nói câu này thì ngươi đã thua rồi – người cô yêu là y, dẫu toàn thân y từ trên xuống dưới thay đổi hẳn, trong mắt cô y vẫn là y, đừng nói chỉ là mặt mũi hơi giống nhau, dù hoàn toàn phục chế bề ngoài đó, chỉ cần không phải bản thân y, cô cũng có thể giết không sót!”
Lý Mạc Bạch thẫn thờ tại chỗ.
Mà lúc này, đại quân đang trên đường về Yên Kỳ, tam quân đều mặt mày rạng rỡ, bao vây đội danh dự và xa kỵ hoa mỹ chính giữa, cùng với công chúa Tinh Tinh tương lai chưa biết ở bên trong.
Lý Dã đón cơn gió đã bắt đầu bớt nóng, thoải mái thở dài, tướng quân Nhiễm Thanh Hoàn của họ đã hoàn toàn tháo khôi giáp, như lúc trước, vận áo bào gấm trắng cắt may hết sức đơn giản, uể oải nằm trên lưng ngựa ngủ gật, giống như vĩnh viễn đều ngủ say không dậy.
Về phần Anh Ti đã chẳng thấy bóng dáng từ lâu, không biết là chạy đi đâu chơi rồi, ôi nhân vật cao tầng của Yên Kỳ…
Nhiễm Thanh Hoàn tròng trành theo vó ngựa không gấp không chậm, nhưng không an bình như ngoài mặt. Trịnh Việt nhờ Anh Ti đến chuyển lời hai câu, hôm ấy Anh Ti trịnh trọng truyền cho gã, Trịnh Việt nói rằng: “Cô có tính là cố nhân của ngươi không, nếu tính, vậy có thể coi Yên Kỳ thành cố hương của ngươi không.” – Như một tiếng sấm giữa trời quang, bừng tỉnh tất cả suy nghĩ ngây ngây ngơ ngơ.
Kỳ thực sau khi đến thế giới này, gã chưa bao giờ nghĩ cách hòa nhập. Nếu không tại sao gặp người xa lạ không phải đi tiếp xúc, mà là mỗi lần đều hơi có cảm giác sợ người lạ? Nhưng với bản thân gã, nha đầu Anh Ti, nha đầu Ly, Khả Tình tỷ tỷ, Lan đại ca, Dư Triệt, Doãn Báo Tử, Thuấn Hoa… Trịnh Việt, lại tính là người thế nào đây? Chỉ vỏn vẹn là bèo nước gặp nhau thôi sao?
Gã hiện tại hơi nghi hoặc, bèo nước gặp nhau ư? Dạo gần đây tựa hồ càng ngày càng ít nhớ đến Phượng Cẩn và thế giới kia, có thể nào qua thời gian dài, những việc đó đều sẽ hóa thành một giấc mộng kiếp trước, chỉ để lại vài dấu vết mờ nhạt?
Ông già à, ông xem, ta cũng sắp quên ông rồi, vậy ông ở bên đó chẳng phải là rất cô độc?
Nhiễm Thanh Hoàn cho tay vào lòng lấy một viên kẹo ném vào miệng, cảm giác mệt mỏi không rõ nguyên nhân lại lần nữa kéo đến.
Bỗng nhiên, ngựa bị Lý Dã ghìm lại, Nhiễm Thanh Hoàn hé mắt ra, nhìn thấy mọi người dừng lại, liền biết đã xảy ra chuyện gì: “Nha đầu kia lại bắt đầu kiếm chuyện à?”
Công chúa Tinh Tinh dọc đường gây chuyện đã sắp nhiều hơn nghi trượng khổng lồ của nàng ta, tiểu cô nương này tựa hồ nghiện, không phải đói thì là khát, không phải chê xe quá nhanh thì là chê xe quá chậm, hầu hạ kiểu gì cũng không được. Nhiễm Thanh Hoàn lẩm bẩm một tiếng bằng âm lượng người khác không nghe thấy: “Gả cho Trịnh Việt có khó chịu thế không, ta thấy công chúa Bắc Thục không phải cũng vô cùng vui mừng à?”
“Tướng quân, công chúa kêu dừng xe.”
“Hỏi nàng ta sao vậy,” Nhiễm Thanh Hoàn lại tính toán nhắm mắt, “Trên xe có sâu bọ thì ngươi cứ kêu người bắt giúp.”
“Tướng quân, công chúa nói muốn đi vệ sinh.”
“Đi đi… A, ngươi nói nàng ta muốn…” Nhiễm Thanh Hoàn hơi nhíu mày, “Anh Ti đâu?”
“Đặc sứ…” Lý Dã sờ sờ mũi, vẻ mặt có phần bất đắc dĩ.
Nhiễm Thanh Hoàn trợn mắt, nha đầu này thật không ra làm sao: “Thôi thôi, bảo nàng ta tìm mấy nha hoàn đi cùng, chúng ta đợi một lúc.”
Công chúa Tinh Tinh thận trọng đặt tay lên người tiểu thị nữ, ngẩng cao cằm, không nhìn sĩ tốt Yên Kỳ xung quanh, đeo mạng che mặt, hơn hai mươi nữ hài tử cúi đầu đi theo sau.
Nhiễm Thanh Hoàn từ xa nhìn thấy, nhổm dậy, vỗ vai Lý Dã mà nhỏ giọng nói: “Tiểu cô nương này cũng không dễ dàng gì, ngươi xem ở đây trong ba tầng ngoài ba tầng, đi vệ sinh mà cũng có thể lắm chuyện như vậy.”
Lý Dã không nói gì.
Công chúa Tinh Tinh không nghe thấy những lời này, đôi tay bé xíu giấu trong tay áo rộng thùng thình hơi run rẩy, thị nữ bên cạnh véo nhẹ nàng, các nữ hài tử dần dần rời xa tầm mắt người Yên Kỳ.
Cho đến khi xác định không ai giám thị, tiểu thị nữ đỡ “công chúa” lúc này mới ngẩng khuôn mặt vẫn cúi thấp lên, vậy mà xinh đẹp vô cùng.
Công chúa “Tinh Tinh” và mấy nữ hài tử xung quanh hạ giọng hỏi: “Công chúa, làm thế nào đây?”
Thì ra nữ hài tử này mới là chính quy.
Tinh Tinh mặc quần áo thị nữ hít vào một hơi thật sâu, ngoài mạnh trong yếu nói: “Còn có thể làm thế nào? Đã đến nước này, bản cung không đi cũng phải đi, chẳng lẽ bảo ta đi gả cho kẻ thù hay sao?!” Tiếng nàng hơi nghẹn ngào, nhưng nàng mau chóng kiềm chế, “Nghe kỹ đây, chúng ta đi nhiều người thế này, đợi lát nữa trở về họ sẽ không chú ý tới thiếu hai thị nữ không hút mắt đâu, Nguyệt Phượng đi cùng bản cung, về phần tỷ muội các ngươi, Nhiễm Thanh Hoàn tự phụ là danh tướng chắc cũng sẽ không làm khó dễ mấy nữ tử yếu ớt, đến lúc đó chúng ta gặp lại tại nơi đã bàn, bản cung không tin, không có đám xú nam nhân này và gia quốc chó má gì đó thì chúng ta sống không nổi!”
“Công chúa… Nhưng mà…” Một tiểu thị nữ quýnh đến sắp khóc, “Nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gì?! Tiểu Phồn, ngươi đừng nhùng nhằng, nếu không sẽ chẳng ai đi được. Nghe đây, quay về tuyệt đối đừng lộ ra sơ hở, nếu không công sức sẽ đổ sông đổ biển hết, chúng ta muốn đi nữa cũng không được. Nghe chưa?!” Tinh Tinh thấp giọng phân phó dứt khoát.
“Công chúa nhất thiết phải cẩn thận, Nguyệt Phượng, nhất định phải chăm sóc công chúa cho tốt đó!”
“Công chúa bảo trọng!”
“Công chúa… người nhất định phải bình an… hức…”
Các nàng khóc lóc một trận khiến Tinh Tinh cũng đỏ hoe vành mắt, thiếu nữ phất tay: “Đi đi đi đi, chúng ta sẽ gặp lại, nhất định sẽ.”
Về cuộc bỏ trốn này, nàng đã lập kế hoạch hai ngày, kỳ thực gọi là công chúa không hề vẻ vang như người ta tưởng tượng, nàng chỉ là con gái của một trắc phi, chưa từng đắc thế, thời khắc được chú ý nhất trong cuộc đời chỉ sợ cũng là lần này đại diện cho Tây Nhung nhục nhã gả đến xứ người.
Nếu thật sự là kim chi ngọc diệp nhất hô bá ứng thì cũng đành… Đến bây giờ, nam nhân các ngươi vô dụng bại trận, lại có tư cách gì bắt người chưa bao giờ được hưởng thụ các ngươi quan tâm một ngày là ta đây đi hy sinh?!
Lúc các nữ hài tử quay lại, nàng kéo Nguyệt Phượng chạy thục mạng, gió lùa vào cổ, nàng cảm thấy ngực rất ngộp rất khó chịu, thiếu nữ dần dần nắm chặt tay – Rồi có một ngày, ta sẽ khiến tất cả các ngươi đều hối hận! Tất cả đều hối hận!
Chờ đám nữ hài tử đông đúc quay về, Nhiễm Thanh Hoàn hờ hững liếc các nàng cái nữa, đột nhiên nhíu mày, vẻ buồn ngủ trên mặt tựa hồ chớp mắt tan hết.
Lý Dã hơi ngạc nhiên: “Tướng quân?”
Nhiễm Thanh Hoàn ngồi dậy, giơ tay nhận dây cương: “Nói các huynh đệ dừng lại tại chỗ nghỉ ngơi, ta cho ngựa đi rong một chút, Anh Ti trở về bảo nàng ta đừng chạy lung tung.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook