Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta
-
Chương 45
GiGi?
Nếu không có người gọi ra miệng thì chắc suýt chút nữa Lục Già đã quên chính mình có cái tên Tiếng Anh này rồi. Cô nâng cái mũ lưỡi trai lên, mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía Tống Tuyển Hi, không chủ động lên tiếng.
Tống Tuyển Hi ngồi xuống chiếc ghế nằm màu trắng mà bạn gái anh ta vừa ngồi, hai mắt hẹp dài, khuôn mặt anh tuấn, dưới ánh vàng rực rỡ của buổi chiều có vài phần chói mắt. Anh ta mỉm cười với cô, chẳng biết cố ý hay vô tình hỏi: "GiGi, thung lũng Thiên Lộc của Đông Châu thực sự có cái cây cổ thụ hình dáng kỳ dị sao?"
Cái gì? Lục Già dường như nghe không rõ nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh trong trẻo, khuôn mặt nõn nà nhẵn nhụi dưới ánh nắng mặt trời giống như trân châu tản ra ánh sáng lung linh nhàn nhạt. Tống Tuyển Hi thoáng ngẩn người, chỉ thấy diện mạo của Lục Già hiện giờ so với trí nhớ đẹp hơn rất nhiều. Trước kia Lục Già độc lập thông minh, mềm mại hoạt bát, tràn ngập sức sống; bây giờ cô còn có thêm một loại hương vị mê người, là vì Từ Gia Tu sao?
Đối với câu hỏi của Tống Tuyển Hi, Lục Già vẫn nằm im không nhúc nhích, qua một lúc lâu mới mở miệng: "Chẳng lẽ Tống tổng không biết, mỗi cây đều có một sinh mệnh riêng, hình dạng khác nhau, trong mắt từng người lại mang dáng vẻ khác biệt?"
Tống Tuyển Hi nở nụ cười: "Tôi chỉ muốn tìm em để tới được cái cây đó thôi."
"Tống tổng không tìm được nó à?" Lục Già nhớ tới Từ Gia Tu từng nhắc tới vận may gì đó, tiếp tục đáp lời, "Xem ra vận khí của Tống tổng thực không tốt."
Tống Tuyển Hi dường như bị cô làm cho á khẩu, nhất thời không nói gì.
Lục Già thả lỏng người, cũng cảm thấy lời nói của mình có chút khó nghe. Nhưng cô cực kỳ không thoải mái với giọng điệu của Tống Tuyển Hi khi nãy, cái kiểu cố ý thăm dò còn mang theo khiêu khích cao ngạo, đúng là khiến người ta khó chịu. Về chuyện cái cây ở thung lũng Thiên Lộc, Lục Già nhớ đó là khi cô và các đồng nghiệp đến nhà máy gia công Đông Nam Á của Tống Tuyển Hi làm công tác thẩm tra. Cô ở đó tổng cộng năm ngày, công việc không quá nhiều, mọi người còn có thời gian đi thăm quan ngắm cảnh một ngày. Đúng lúc Tống Tuyển Hi cũng có mặt ở đấy, thuận tiện mời các cô ăn tối trong một nhà hàng nổi tiếng với việc dùng cây cổ thụ làm trụ chính, tán cây sinh trưởng ngay trên nóc nhà hàng như một chiếc ô khổng lồ. Sau khi nghe cô nói với một đồng nghiệp nữ rằng thung lũng ở Đông Châu có một cái cây kỳ dị khá đặc biệt, Tống Tuyển Hi cảm thấy có hứng thú, còn nói nếu có cơ hội thì nhất định phải tới Đông Châu nhìn xem sao.
Không ngờ anh ta đến thật.
Nếu không phải do đã phát sinh một số chuyện thì có lẽ cô có thể tận tình đối đãi với Tổng tổng với tư cách là chủ nhà, dù sao có thể “kết bạn" với một người có thân phận như anh ta, cũng có thể coi đó là “vinh hạnh” của cô!
Lục Già có chút đau đầu, cô nhìn về triền núi phía xa, bầu trời trong xanh, thảm cỏ xanh biếc như nhung, cây cối xum xuê, từng bông hoa trên ngọn cây như những ngọn lửa nhỏ, khoe sắc rực rỡ. Khung cảnh trước mặt như một bức tranh sơn dầu muôn màu muôn vẻ. Từ Gia Tu quay lưng về phía cô, thân hình cao to thẳng tắp, bên cạnh còn có mấy người đàn ông. Sau đó, Từ Gia Tu xoay người lại, đưa mắt nhìn về bên này.
Lục Già nhìn anh nở nụ cười, không biết anh có nhìn thấy hay không.
Tống Tuyển Hi cũng như có như không nhìn Từ Gia Tu ở phía bên kia, thoáng trầm mặc rồi mở miệng nói: "Lục Già, có thể em chưa biết, tôi và Từ Gia Tu sắp trở thành bạn hợp tác làm ăn."
Lục Già cầm cốc đồ uống trên bàn lên, uống một ngụm, bình tĩnh suy nghĩ.
Tống Tuyển Hi khẽ thở dài, như là cố ý giải thích cho cô nghe: "Tôi không ngờ em lại trở thành bạn gái của Từ Gia Tu, lần trước gặp nhau ở khách sạn thực khiến tôi bất ngờ. Tôi không biết em quen với Từ Gia Tu, nhưng tôi vẫn chúc mừng em, Từ Gia Tu thực sự rất ưu tú, đây cũng là nguyên nhân khiến tôi lựa chọn hợp tác làm ăn với anh ta."
"Cám ơn." Lục Già nhìn thẳng về phía trước, đối với lời chúc phúc của Tống Tuyển Hi cô chỉ tỏ vẻ biết ơn một cách lịch sự.
Tống Tuyển Hi bất đắc dĩ cười cười, còn nói: "Trước kia tôi và em có một chút hiểu lầm không thoải mái cho lắm, hi vọng điều đó sẽ không làm ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa tôi và Từ tổng."
Lục Già quay đầu lại: "Tống tổng, là anh suy nghĩ nhiều thôi. Trước kia tôi và anh chẳng có hiểu lầm gì cả. Về chuyện có thoải mái hay không thì nó đã kết thúc ngay tại thời điểm tôi rời khỏi phương Bắc rồi."
Rất xa, Từ Gia Tu thong thả bước tới chỗ Lục Già. Nhưng có người còn xuất hiện nhanh hơn, đó là cô bạn gái xinh đẹp cầm cốc đồ uống về cho Tống Tuyển Hi: "Tự em chọn vị đấy."
Tống Tuyển Hi mỉm cười tiếp nhận cốc nước trái cây: "Cám ơn em."
"Uống ngon không?"
"Rất ngon."
". . ."
Lục Già cảm giác lỗ tai của mình sắp mọc gai rồi, mà kể ra với một "doanh nhân thành công” như Tống Tuyển Hi, bên cạnh có vài người phụ nữ cũng là chuyện bình thường, thậm chí mỗi lần đi đàm phán hợp tác là lại có một người phụ nữ khác nhau, thỏa mãn các loại nhu cầu xã giao trong công việc. Trước kia một đồng nghiệp nam ở công ty cũ của cô còn nói đùa rằng, bây giờ muốn đánh giá tài sản của đàn ông có tiền thì phải tính cả những người phụ nữ của anh ta vào nữa. Lúc đó cô còn nghĩ, nếu thực sự tính như vậy thì chắc không phải là tài sản cố định đâu, mà phải là tài sản lưu động mới đúng.
Hôm nay tại sân Golf này, có mấy người là tài sản cố định, mấy người là tài sản lưu động đây?
Rốt cuộc Từ Gia Tu cũng đi tới, vươn tay kéo cô đứng dậy, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Nghỉ ngơi đủ chưa, có thể ra chơi cùng với bạn trai em không?"
Anh còn cần cô để cùng bồi đắp tình cảm cơ đấy, cuối cùng cũng nhớ tới cô rồi. Lục Già đặt đồ uống trong tay xuống, đứng ở bên cạnh anh.
Từ Gia Tu ôm lấy cô, nói với Tống Tuyển Hi: "Tống tổng, chúng tôi đi trước, không quấy rầy anh nữa."
Ánh mắt của Tống Tuyển Hi dời từ bạn gái nhìn qua hai người, gật gật đầu. Mà có vẻ như Từ Gia Tu quá nổi bật, Lục Già thấy cô bạn gái mà Tống Tuyển Hi dẫn đến ngày hôm nay không ngừng đưa mắt nhìn anh. Aizz! Lục Già nhìn nhìn Từ Gia Tu, Từ Gia Tu hồn nhiên không để ý, trực tiếp dẫn cô rời đi.
Anh cố ý lại đây dẫn cô đi là sợ cô nhất thời không tìm được cớ gì để rời khỏi à? Dọc theo thảm cỏ uốn lượn đi lên trên, Lục Già hỏi Từ Gia Tu một vấn đề: "Anh với Tống tổng hợp tác với nhau rồi sao?"
Từ Gia Tu bước đi nhàn nhã: "Tống Tuyển Hi nói cho em biết?"
Lục Già trực tiếp gật đầu: "Chỉ nói là có khả năng hợp tác."
Từ Gia Tu nhận lấy cây gậy Golf dành cho nữ từ tay nhân viên phục vụ, sau đó đưa cho cô, nói: "Khoảng thời gian trước bọn anh ở Bắc Kinh có từng bàn bạc qua, đúng là có dự định hợp tác."
Dự định?
Từ Gia Tu dạy Lục Già chơi Golf, cô chơi cũng tạm được. Từ Gia Tu nhận xét: "Lục Già, em đang đi cày giữa trưa đấy hả?"
Nói ai đi cày giữa trưa thế? Lục Già liếc mắt, có ai đi cày mà tư thế đẹp được như cô không? Cô thực hiện động tác đánh bóng giống như trên TV, chẳng lẽ sai rồi? Từ Gia Tu tới gần sửa lại tư thế cầm gậy của Lục Già, hai tay thật tự nhiên vòng quanh ôm lấy cô, may là Từ Gia Tu tay dài chân dài, cũng không đến mức quá gò bó. Sau đó cô dựa theo mấy điều cần chú ý của anh, rất nhanh phát gậy đánh bóng thành công.
"Thông minh." Từ Gia Tu cười như gió xuân quất vào mặt, ánh mắt nhìn cô như ngầm khen ngợi ‘trẻ nhỏ dễ dạy’.
Lục Già cũng có chút đắc ý, khuôn mặt tươi cười nói: "Thì ra học đòi văn vẻ cũng không khó lắm."
"Đúng thế, đánh đàn với dệt vải cũng không khác nhau nhiều đâu." Từ Gia Tu vừa nói vừa dẫn cô đổi sang vị trí khác, tiếp tục nói về chuyện của Tống Tuyển Hi, "Lần này Tống Tuyển Hi tới tìm Ốc Á hợp tác là mang vốn đến đầu tư."
"Bao nhiêu. . ." Với thói quen nghề nghiệp, đối với tiền nong Lục Già tương đối mẫn cảm.
Từ Gia Tu nói một con số.
Lục Già há miệng thở dốc, có bị dọa một chút, thấy bộ dạng thản nhiên như không của Từ Gia Tu thì còn kinh ngạc hơn. Cơ cấu cổ phần của Ốc Á được tạo thành không quá phức tạp, nên nếu nhận thêm đầu tư thì sẽ ảnh hưởng đến người có số cổ phần lớn nhất; nhưng đối với một công ty đang trong quá trình phát triển mà nói, được đầu tư và không được đầu tư có khác biệt cực xa. Quan trọng nhất là Tống Tuyển Hi có thể đầu tư vào Ốc Á, điều này chứng tỏ anh ta đang muốn phát triển một hạng mục lớn ở đây. Nếu Ốc Á không chấp nhận thì đương nhiên Tống Tuyển Hi sẽ đi tìm một đối tác khác, đến lúc đó hai bên tất yếu phải cạnh tranh, hơn nữa còn là cạnh tranh khốc liệt.
So với sự khiếp sợ của Lục Già, lực chú ý của Từ Gia Tu vẫn đặt vào việc dạy cô đánh Golf, giọng điệu không khác gì huấn luyện viên: "Lục Già, giữ vai của em song song với mục tiêu, chỉ cần hơi khuỵu đầu gối xuống thôi. . . Này, không cần cong đến mức đấy đâu, em muốn quỳ xuống trước mặt anh đó hả?"
A a a a! Còn chơi đùa vui vẻ được như thế này cơ mà, Lục Già dùng sức vung gậy, không cẩn thận liền đánh hụt. Từ Gia Tu cầm gậy của mình lên, đánh quả bóng mà cô để lại, một gậy là trúng, vô cùng đẹp mắt.
Đánh một gậy này đến chính Từ Gia Tu cũng cảm thấy có chút sửng sốt, chẳng lẽ là do có bạn gái đang đứng bên cạnh nên mới xuất thần như vậy?
Lục Già không ngờ trình độ của bạn trai nhà mình lại cao đến thế, đủ tiêu chuẩn đi dự thi quốc tế rồi. Cô tò mò hỏi: "Từ Gia Tu, anh học đánh Golf từ khi nào vậy?"
Từ Gia Tu hơi cong môi một cái: "Cái này còn cần học à?"
Lục Già: ". . ."
Từ Gia Tu mặt mày giãn ra, chậm rãi nói: "Hồi nhỏ có cùng người lớn trong nhà chơi vui vài lần, sau này sang Mỹ học thì có đi chơi với bạn, rồi biết đánh thôi. Chơi Golf quả thực không khó, chẳng phải em vừa mới chơi cũng đã làm rất tốt rồi à?"
Đánh hụt cũng rất tốt sao? Mà kể ra quá trình trưởng thành của cô và anh khác nhau thật đấy, cùng là người Đông Châu, mà hồi nhỏ cô chỉ có thể chơi ốc sên trong vườn hoa của trung học Đông Châu, còn anh thì được ở đây chơi Golf rồi.
Lục Già nói ra suy nghĩ của mình cho Từ Gia Tu nghe, anh bật cười: "Vừa hay hồi nhỏ anh cũng rất thích ốc sên."
Buổi chơi Golf kết thúc, Lục Già, Từ Gia Tu, cùng Tống Tuyển Hi và bạn gái của anh ta ngồi trên một chiếc xe điện đi xuống núi. Lục Già dần dần hiểu ra, đại khái là Từ Gia Tu thực sự có ý hợp tác với Tống Tuyển Hi, hôm nay thương giới Đông Châu tụ hội, anh cùng Tống Tuyển Hi thi đấu tại sân bóng, bề ngoài thì giống như đang chơi bóng đơn thuần, nhưng thực tế là hai bên đang muốn hợp tác như trong lời đồn.
Tống Tuyển Hi và Từ Gia Tu bắt tay tạm biệt, sau đó, Tống Tuyển Hi duỗi tay về phía Lục Già. Lục Già bắt tay lại, Tống Tuyển Hi buông tay, ôm bạn gái của mình, thoải mái hỏi: "Ở Đông Châu có nơi nào thích hợp cho nam nữ dùng cơm không?"
"Chúng tôi thường hay nấu cơm ở nhà." Từ Gia Tu đưa ra hai tấm danh thếp, "Đây là hai nhà hàng mà cả tôi và Lục Già đều thích."
"Được." Tống Tuyển Hi cười cười, "Cám ơn, tạm biệt."
Từ Gia Tu: "Tạm biệt."
Lục Già và Từ Gia Tu rời đi, tài xế của Tống Tuyển Hi cũng lái xe tới. Tài xế xuống xe mở sẵn cửa sau cho anh ta, cô gái bên cạnh mặt mũi rối rắm, ngẩng mặt lên hỏi: "Tống tổng, lát nữa chúng ta đến nhà hàng Nam Thụ hay là Kross?"
"À.” Tống Tuyển Hi sửa lại cổ áo, nói với tài xế, "La Tùng, lát nữa cậu đưa. . ." nói đến đây, Tống Tuyển Hi dừng lại một chút quay sang hỏi, "Tiểu Lộ đúng không?"
Cô gái ngơ ngác khẽ gật đầu: "Vâng."
. . .
Phù! Lục Già ló mặt ra ngoài cửa sổ xe, thở mạnh một hơi, rốt cục cũng kết thúc. Cô cẩn thận suy nghĩ một vấn đề: Việc Tống Tuyển Hi muốn đầu tư vào Ốc Á, tuy rằng cô có kinh ngạc nhưng không đến mức cho rằng Tống Tuyển Hi là vì cô nên mới hợp tác với Từ Gia Tu, cô nào có giá trị tới vài triệu chứ. Tống Tuyển Hi nói có chút ngoài ý muốn, là chuyện cô trở thành bạn gái của Từ Gia Tu, nhưng việc Tống Tuyển Hi tìm Ốc Á hợp tác chẳng phải là chuyện ngoài ý muốn gì. Mấy năm nay ngành kỹ thuật điện tử của Đông Châu dẫn đầu cả nước, Ốc Á lại là công ty có thực lực, phát triển cạnh tranh nhất khu Cao Tân; nếu cô mà là Tống Tuyển Hi, cũng sẽ tìm Từ Gia Tu hợp tác. Còn nếu cô là Từ Gia Tu thì sao, sẽ tiếp nhận cơ hội này chứ?
Sẽ.
Đây là đáp án của cô.
"Từ Gia Tu, chuyện của Tống Tuyển Hi, anh tính như thế nào?" Lục Già ngồi trong xe quay sang hỏi bạn trai.
Đáp án của Từ Gia Tu rất đơn giản: "Thích thì chơi, không phải cân nhắc."
Xì! Lục Già phụt cười, cô và anh đúng là không nói ra miệng cũng trùng ý tưởng. Kỳ thực việc này cũng chẳng phải là chuyện xấu, nếu là công ty khác thì chắc đã vui mừng cười đến rớt răng hàm rồi. Có đôi khi công ty phát triển phải mượn sức gió Đông mới thắng chắc được, Ốc Á muốn đưa ra thị trường quốc nội trong thời gian ngắn thì Tống Tuyển Hi quả thực là người đầu tư tốt nhất.
"Từ Gia Tu, tài sản hiện tại của anh là bao nhiêu?" Lục Già đột nhiên hỏi một vấn đề khá là thiếu não.
Từ Gia Tu nở nụ cười: "Em còn không rõ nữa à?"
Cô nghiêng đầu, vừa thấy hài lòng lại có chút cảm khái, Lục Già toàn tâm toàn ý tin tưởng Từ Gia Tu, Từ Gia Tu chắc cũng toàn tâm toàn ý tin tưởng cô. Nếu về sau Từ Gia Tu và Tống Tuyển Hi thiết lập quan hệ hợp tác thì có phải cô nên thẳng thắn nói cho rõ ràng hay không. Nhưng .... quả thực có một số việc cô nói không nên lời.
Không không không, càng nói càng loạn, vốn dĩ không có quan hệ gì, tự dưng nói ra lại có chút mập mờ. . .
Lục Già dựa lưng vào ghế ngồi bằng da, dừng một chút rồi trực tiếp nói thẳng: "Từ Gia Tu, trước kia em và Tống Tuyển Hi đã từng quen biết."
"Kít ——" Tiếng bánh xe đột ngột phanh gấp ma sát với mặt đường.
Từ Gia Tu đã dừng xe lại.
Lục Già nhìn về phía Từ Gia Tu. Ặc? Đôi mắt xinh đẹp của Lục Già mở to kinh ngạc; có nhất thiết, có nhất thiết, có nhất thiết phải làm vậy không??!
Nếu không có người gọi ra miệng thì chắc suýt chút nữa Lục Già đã quên chính mình có cái tên Tiếng Anh này rồi. Cô nâng cái mũ lưỡi trai lên, mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía Tống Tuyển Hi, không chủ động lên tiếng.
Tống Tuyển Hi ngồi xuống chiếc ghế nằm màu trắng mà bạn gái anh ta vừa ngồi, hai mắt hẹp dài, khuôn mặt anh tuấn, dưới ánh vàng rực rỡ của buổi chiều có vài phần chói mắt. Anh ta mỉm cười với cô, chẳng biết cố ý hay vô tình hỏi: "GiGi, thung lũng Thiên Lộc của Đông Châu thực sự có cái cây cổ thụ hình dáng kỳ dị sao?"
Cái gì? Lục Già dường như nghe không rõ nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh trong trẻo, khuôn mặt nõn nà nhẵn nhụi dưới ánh nắng mặt trời giống như trân châu tản ra ánh sáng lung linh nhàn nhạt. Tống Tuyển Hi thoáng ngẩn người, chỉ thấy diện mạo của Lục Già hiện giờ so với trí nhớ đẹp hơn rất nhiều. Trước kia Lục Già độc lập thông minh, mềm mại hoạt bát, tràn ngập sức sống; bây giờ cô còn có thêm một loại hương vị mê người, là vì Từ Gia Tu sao?
Đối với câu hỏi của Tống Tuyển Hi, Lục Già vẫn nằm im không nhúc nhích, qua một lúc lâu mới mở miệng: "Chẳng lẽ Tống tổng không biết, mỗi cây đều có một sinh mệnh riêng, hình dạng khác nhau, trong mắt từng người lại mang dáng vẻ khác biệt?"
Tống Tuyển Hi nở nụ cười: "Tôi chỉ muốn tìm em để tới được cái cây đó thôi."
"Tống tổng không tìm được nó à?" Lục Già nhớ tới Từ Gia Tu từng nhắc tới vận may gì đó, tiếp tục đáp lời, "Xem ra vận khí của Tống tổng thực không tốt."
Tống Tuyển Hi dường như bị cô làm cho á khẩu, nhất thời không nói gì.
Lục Già thả lỏng người, cũng cảm thấy lời nói của mình có chút khó nghe. Nhưng cô cực kỳ không thoải mái với giọng điệu của Tống Tuyển Hi khi nãy, cái kiểu cố ý thăm dò còn mang theo khiêu khích cao ngạo, đúng là khiến người ta khó chịu. Về chuyện cái cây ở thung lũng Thiên Lộc, Lục Già nhớ đó là khi cô và các đồng nghiệp đến nhà máy gia công Đông Nam Á của Tống Tuyển Hi làm công tác thẩm tra. Cô ở đó tổng cộng năm ngày, công việc không quá nhiều, mọi người còn có thời gian đi thăm quan ngắm cảnh một ngày. Đúng lúc Tống Tuyển Hi cũng có mặt ở đấy, thuận tiện mời các cô ăn tối trong một nhà hàng nổi tiếng với việc dùng cây cổ thụ làm trụ chính, tán cây sinh trưởng ngay trên nóc nhà hàng như một chiếc ô khổng lồ. Sau khi nghe cô nói với một đồng nghiệp nữ rằng thung lũng ở Đông Châu có một cái cây kỳ dị khá đặc biệt, Tống Tuyển Hi cảm thấy có hứng thú, còn nói nếu có cơ hội thì nhất định phải tới Đông Châu nhìn xem sao.
Không ngờ anh ta đến thật.
Nếu không phải do đã phát sinh một số chuyện thì có lẽ cô có thể tận tình đối đãi với Tổng tổng với tư cách là chủ nhà, dù sao có thể “kết bạn" với một người có thân phận như anh ta, cũng có thể coi đó là “vinh hạnh” của cô!
Lục Già có chút đau đầu, cô nhìn về triền núi phía xa, bầu trời trong xanh, thảm cỏ xanh biếc như nhung, cây cối xum xuê, từng bông hoa trên ngọn cây như những ngọn lửa nhỏ, khoe sắc rực rỡ. Khung cảnh trước mặt như một bức tranh sơn dầu muôn màu muôn vẻ. Từ Gia Tu quay lưng về phía cô, thân hình cao to thẳng tắp, bên cạnh còn có mấy người đàn ông. Sau đó, Từ Gia Tu xoay người lại, đưa mắt nhìn về bên này.
Lục Già nhìn anh nở nụ cười, không biết anh có nhìn thấy hay không.
Tống Tuyển Hi cũng như có như không nhìn Từ Gia Tu ở phía bên kia, thoáng trầm mặc rồi mở miệng nói: "Lục Già, có thể em chưa biết, tôi và Từ Gia Tu sắp trở thành bạn hợp tác làm ăn."
Lục Già cầm cốc đồ uống trên bàn lên, uống một ngụm, bình tĩnh suy nghĩ.
Tống Tuyển Hi khẽ thở dài, như là cố ý giải thích cho cô nghe: "Tôi không ngờ em lại trở thành bạn gái của Từ Gia Tu, lần trước gặp nhau ở khách sạn thực khiến tôi bất ngờ. Tôi không biết em quen với Từ Gia Tu, nhưng tôi vẫn chúc mừng em, Từ Gia Tu thực sự rất ưu tú, đây cũng là nguyên nhân khiến tôi lựa chọn hợp tác làm ăn với anh ta."
"Cám ơn." Lục Già nhìn thẳng về phía trước, đối với lời chúc phúc của Tống Tuyển Hi cô chỉ tỏ vẻ biết ơn một cách lịch sự.
Tống Tuyển Hi bất đắc dĩ cười cười, còn nói: "Trước kia tôi và em có một chút hiểu lầm không thoải mái cho lắm, hi vọng điều đó sẽ không làm ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa tôi và Từ tổng."
Lục Già quay đầu lại: "Tống tổng, là anh suy nghĩ nhiều thôi. Trước kia tôi và anh chẳng có hiểu lầm gì cả. Về chuyện có thoải mái hay không thì nó đã kết thúc ngay tại thời điểm tôi rời khỏi phương Bắc rồi."
Rất xa, Từ Gia Tu thong thả bước tới chỗ Lục Già. Nhưng có người còn xuất hiện nhanh hơn, đó là cô bạn gái xinh đẹp cầm cốc đồ uống về cho Tống Tuyển Hi: "Tự em chọn vị đấy."
Tống Tuyển Hi mỉm cười tiếp nhận cốc nước trái cây: "Cám ơn em."
"Uống ngon không?"
"Rất ngon."
". . ."
Lục Già cảm giác lỗ tai của mình sắp mọc gai rồi, mà kể ra với một "doanh nhân thành công” như Tống Tuyển Hi, bên cạnh có vài người phụ nữ cũng là chuyện bình thường, thậm chí mỗi lần đi đàm phán hợp tác là lại có một người phụ nữ khác nhau, thỏa mãn các loại nhu cầu xã giao trong công việc. Trước kia một đồng nghiệp nam ở công ty cũ của cô còn nói đùa rằng, bây giờ muốn đánh giá tài sản của đàn ông có tiền thì phải tính cả những người phụ nữ của anh ta vào nữa. Lúc đó cô còn nghĩ, nếu thực sự tính như vậy thì chắc không phải là tài sản cố định đâu, mà phải là tài sản lưu động mới đúng.
Hôm nay tại sân Golf này, có mấy người là tài sản cố định, mấy người là tài sản lưu động đây?
Rốt cuộc Từ Gia Tu cũng đi tới, vươn tay kéo cô đứng dậy, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Nghỉ ngơi đủ chưa, có thể ra chơi cùng với bạn trai em không?"
Anh còn cần cô để cùng bồi đắp tình cảm cơ đấy, cuối cùng cũng nhớ tới cô rồi. Lục Già đặt đồ uống trong tay xuống, đứng ở bên cạnh anh.
Từ Gia Tu ôm lấy cô, nói với Tống Tuyển Hi: "Tống tổng, chúng tôi đi trước, không quấy rầy anh nữa."
Ánh mắt của Tống Tuyển Hi dời từ bạn gái nhìn qua hai người, gật gật đầu. Mà có vẻ như Từ Gia Tu quá nổi bật, Lục Già thấy cô bạn gái mà Tống Tuyển Hi dẫn đến ngày hôm nay không ngừng đưa mắt nhìn anh. Aizz! Lục Già nhìn nhìn Từ Gia Tu, Từ Gia Tu hồn nhiên không để ý, trực tiếp dẫn cô rời đi.
Anh cố ý lại đây dẫn cô đi là sợ cô nhất thời không tìm được cớ gì để rời khỏi à? Dọc theo thảm cỏ uốn lượn đi lên trên, Lục Già hỏi Từ Gia Tu một vấn đề: "Anh với Tống tổng hợp tác với nhau rồi sao?"
Từ Gia Tu bước đi nhàn nhã: "Tống Tuyển Hi nói cho em biết?"
Lục Già trực tiếp gật đầu: "Chỉ nói là có khả năng hợp tác."
Từ Gia Tu nhận lấy cây gậy Golf dành cho nữ từ tay nhân viên phục vụ, sau đó đưa cho cô, nói: "Khoảng thời gian trước bọn anh ở Bắc Kinh có từng bàn bạc qua, đúng là có dự định hợp tác."
Dự định?
Từ Gia Tu dạy Lục Già chơi Golf, cô chơi cũng tạm được. Từ Gia Tu nhận xét: "Lục Già, em đang đi cày giữa trưa đấy hả?"
Nói ai đi cày giữa trưa thế? Lục Già liếc mắt, có ai đi cày mà tư thế đẹp được như cô không? Cô thực hiện động tác đánh bóng giống như trên TV, chẳng lẽ sai rồi? Từ Gia Tu tới gần sửa lại tư thế cầm gậy của Lục Già, hai tay thật tự nhiên vòng quanh ôm lấy cô, may là Từ Gia Tu tay dài chân dài, cũng không đến mức quá gò bó. Sau đó cô dựa theo mấy điều cần chú ý của anh, rất nhanh phát gậy đánh bóng thành công.
"Thông minh." Từ Gia Tu cười như gió xuân quất vào mặt, ánh mắt nhìn cô như ngầm khen ngợi ‘trẻ nhỏ dễ dạy’.
Lục Già cũng có chút đắc ý, khuôn mặt tươi cười nói: "Thì ra học đòi văn vẻ cũng không khó lắm."
"Đúng thế, đánh đàn với dệt vải cũng không khác nhau nhiều đâu." Từ Gia Tu vừa nói vừa dẫn cô đổi sang vị trí khác, tiếp tục nói về chuyện của Tống Tuyển Hi, "Lần này Tống Tuyển Hi tới tìm Ốc Á hợp tác là mang vốn đến đầu tư."
"Bao nhiêu. . ." Với thói quen nghề nghiệp, đối với tiền nong Lục Già tương đối mẫn cảm.
Từ Gia Tu nói một con số.
Lục Già há miệng thở dốc, có bị dọa một chút, thấy bộ dạng thản nhiên như không của Từ Gia Tu thì còn kinh ngạc hơn. Cơ cấu cổ phần của Ốc Á được tạo thành không quá phức tạp, nên nếu nhận thêm đầu tư thì sẽ ảnh hưởng đến người có số cổ phần lớn nhất; nhưng đối với một công ty đang trong quá trình phát triển mà nói, được đầu tư và không được đầu tư có khác biệt cực xa. Quan trọng nhất là Tống Tuyển Hi có thể đầu tư vào Ốc Á, điều này chứng tỏ anh ta đang muốn phát triển một hạng mục lớn ở đây. Nếu Ốc Á không chấp nhận thì đương nhiên Tống Tuyển Hi sẽ đi tìm một đối tác khác, đến lúc đó hai bên tất yếu phải cạnh tranh, hơn nữa còn là cạnh tranh khốc liệt.
So với sự khiếp sợ của Lục Già, lực chú ý của Từ Gia Tu vẫn đặt vào việc dạy cô đánh Golf, giọng điệu không khác gì huấn luyện viên: "Lục Già, giữ vai của em song song với mục tiêu, chỉ cần hơi khuỵu đầu gối xuống thôi. . . Này, không cần cong đến mức đấy đâu, em muốn quỳ xuống trước mặt anh đó hả?"
A a a a! Còn chơi đùa vui vẻ được như thế này cơ mà, Lục Già dùng sức vung gậy, không cẩn thận liền đánh hụt. Từ Gia Tu cầm gậy của mình lên, đánh quả bóng mà cô để lại, một gậy là trúng, vô cùng đẹp mắt.
Đánh một gậy này đến chính Từ Gia Tu cũng cảm thấy có chút sửng sốt, chẳng lẽ là do có bạn gái đang đứng bên cạnh nên mới xuất thần như vậy?
Lục Già không ngờ trình độ của bạn trai nhà mình lại cao đến thế, đủ tiêu chuẩn đi dự thi quốc tế rồi. Cô tò mò hỏi: "Từ Gia Tu, anh học đánh Golf từ khi nào vậy?"
Từ Gia Tu hơi cong môi một cái: "Cái này còn cần học à?"
Lục Già: ". . ."
Từ Gia Tu mặt mày giãn ra, chậm rãi nói: "Hồi nhỏ có cùng người lớn trong nhà chơi vui vài lần, sau này sang Mỹ học thì có đi chơi với bạn, rồi biết đánh thôi. Chơi Golf quả thực không khó, chẳng phải em vừa mới chơi cũng đã làm rất tốt rồi à?"
Đánh hụt cũng rất tốt sao? Mà kể ra quá trình trưởng thành của cô và anh khác nhau thật đấy, cùng là người Đông Châu, mà hồi nhỏ cô chỉ có thể chơi ốc sên trong vườn hoa của trung học Đông Châu, còn anh thì được ở đây chơi Golf rồi.
Lục Già nói ra suy nghĩ của mình cho Từ Gia Tu nghe, anh bật cười: "Vừa hay hồi nhỏ anh cũng rất thích ốc sên."
Buổi chơi Golf kết thúc, Lục Già, Từ Gia Tu, cùng Tống Tuyển Hi và bạn gái của anh ta ngồi trên một chiếc xe điện đi xuống núi. Lục Già dần dần hiểu ra, đại khái là Từ Gia Tu thực sự có ý hợp tác với Tống Tuyển Hi, hôm nay thương giới Đông Châu tụ hội, anh cùng Tống Tuyển Hi thi đấu tại sân bóng, bề ngoài thì giống như đang chơi bóng đơn thuần, nhưng thực tế là hai bên đang muốn hợp tác như trong lời đồn.
Tống Tuyển Hi và Từ Gia Tu bắt tay tạm biệt, sau đó, Tống Tuyển Hi duỗi tay về phía Lục Già. Lục Già bắt tay lại, Tống Tuyển Hi buông tay, ôm bạn gái của mình, thoải mái hỏi: "Ở Đông Châu có nơi nào thích hợp cho nam nữ dùng cơm không?"
"Chúng tôi thường hay nấu cơm ở nhà." Từ Gia Tu đưa ra hai tấm danh thếp, "Đây là hai nhà hàng mà cả tôi và Lục Già đều thích."
"Được." Tống Tuyển Hi cười cười, "Cám ơn, tạm biệt."
Từ Gia Tu: "Tạm biệt."
Lục Già và Từ Gia Tu rời đi, tài xế của Tống Tuyển Hi cũng lái xe tới. Tài xế xuống xe mở sẵn cửa sau cho anh ta, cô gái bên cạnh mặt mũi rối rắm, ngẩng mặt lên hỏi: "Tống tổng, lát nữa chúng ta đến nhà hàng Nam Thụ hay là Kross?"
"À.” Tống Tuyển Hi sửa lại cổ áo, nói với tài xế, "La Tùng, lát nữa cậu đưa. . ." nói đến đây, Tống Tuyển Hi dừng lại một chút quay sang hỏi, "Tiểu Lộ đúng không?"
Cô gái ngơ ngác khẽ gật đầu: "Vâng."
. . .
Phù! Lục Già ló mặt ra ngoài cửa sổ xe, thở mạnh một hơi, rốt cục cũng kết thúc. Cô cẩn thận suy nghĩ một vấn đề: Việc Tống Tuyển Hi muốn đầu tư vào Ốc Á, tuy rằng cô có kinh ngạc nhưng không đến mức cho rằng Tống Tuyển Hi là vì cô nên mới hợp tác với Từ Gia Tu, cô nào có giá trị tới vài triệu chứ. Tống Tuyển Hi nói có chút ngoài ý muốn, là chuyện cô trở thành bạn gái của Từ Gia Tu, nhưng việc Tống Tuyển Hi tìm Ốc Á hợp tác chẳng phải là chuyện ngoài ý muốn gì. Mấy năm nay ngành kỹ thuật điện tử của Đông Châu dẫn đầu cả nước, Ốc Á lại là công ty có thực lực, phát triển cạnh tranh nhất khu Cao Tân; nếu cô mà là Tống Tuyển Hi, cũng sẽ tìm Từ Gia Tu hợp tác. Còn nếu cô là Từ Gia Tu thì sao, sẽ tiếp nhận cơ hội này chứ?
Sẽ.
Đây là đáp án của cô.
"Từ Gia Tu, chuyện của Tống Tuyển Hi, anh tính như thế nào?" Lục Già ngồi trong xe quay sang hỏi bạn trai.
Đáp án của Từ Gia Tu rất đơn giản: "Thích thì chơi, không phải cân nhắc."
Xì! Lục Già phụt cười, cô và anh đúng là không nói ra miệng cũng trùng ý tưởng. Kỳ thực việc này cũng chẳng phải là chuyện xấu, nếu là công ty khác thì chắc đã vui mừng cười đến rớt răng hàm rồi. Có đôi khi công ty phát triển phải mượn sức gió Đông mới thắng chắc được, Ốc Á muốn đưa ra thị trường quốc nội trong thời gian ngắn thì Tống Tuyển Hi quả thực là người đầu tư tốt nhất.
"Từ Gia Tu, tài sản hiện tại của anh là bao nhiêu?" Lục Già đột nhiên hỏi một vấn đề khá là thiếu não.
Từ Gia Tu nở nụ cười: "Em còn không rõ nữa à?"
Cô nghiêng đầu, vừa thấy hài lòng lại có chút cảm khái, Lục Già toàn tâm toàn ý tin tưởng Từ Gia Tu, Từ Gia Tu chắc cũng toàn tâm toàn ý tin tưởng cô. Nếu về sau Từ Gia Tu và Tống Tuyển Hi thiết lập quan hệ hợp tác thì có phải cô nên thẳng thắn nói cho rõ ràng hay không. Nhưng .... quả thực có một số việc cô nói không nên lời.
Không không không, càng nói càng loạn, vốn dĩ không có quan hệ gì, tự dưng nói ra lại có chút mập mờ. . .
Lục Già dựa lưng vào ghế ngồi bằng da, dừng một chút rồi trực tiếp nói thẳng: "Từ Gia Tu, trước kia em và Tống Tuyển Hi đã từng quen biết."
"Kít ——" Tiếng bánh xe đột ngột phanh gấp ma sát với mặt đường.
Từ Gia Tu đã dừng xe lại.
Lục Già nhìn về phía Từ Gia Tu. Ặc? Đôi mắt xinh đẹp của Lục Già mở to kinh ngạc; có nhất thiết, có nhất thiết, có nhất thiết phải làm vậy không??!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook