Hôn lễ của Mạnh Điềm Điềm và Chung Tiến sắp bắt đầu, cả đại sảnh tổ chức tiệc chìm trong tiếng nhạc lãng mạn nhẹ nhàng, mọi người đều vui vẻ.

Lục Già bóc một viên kẹo cưới bỏ vào trong miệng, kẹo mềm thật ngọt. Cô và Dương San Ny chia ra ngồi hai bàn khác nhau. Lúc đó khi bạn học nam hỏi Từ Gia Tu, nhân viên phục vụ rất tinh ý đặt ghế của Dương San Ny ngay tại bên phải Từ Gia Tu, khoảng cách vừa khéo là một cánh tay, có thể tùy lúc mà chăm sóc.

Bàn bên đó vốn là dương thịnh âm suy, Dương San Ny mặc chiếc váy đỏ nổi bật bỗng chốc làm sáng bừng cả bàn ăn. Trước kia, Dương San Ny cũng được coi như là hoa khôi của lớp các cô, nên hiện giờ thỉnh thoảng lại có người nhìn Từ Gia Tu với ánh mắt hâm mộ. Chẳng qua đương sự lại chẳng có phản ứng gì, giống như bên cạnh anh chỉ là một cái bình hoa, không mang lại chút ảnh hưởng nào.

Lục Già âm thầm khen ngợi Từ Gia Tu một phen, phong cách gọn gàng, cách nói chuyện thoải mái, hai chữ “Có thể” vừa rồi anh thốt ra cũng vô cùng tự nhiên.

Không nghĩ tới sau nhiều năm như vậy mà người này vẫn hấp dẫn như thế, loại hình cổ điển như anh thật có sức dụ hoặc khó cưỡng.

Chỉ tiếc, tất cả đều có số mệnh hết rồi, cô rất muốn ngồi ở bên cạnh Từ Gia Tu để ôm đùi anh. Nhưng tại sao lại để cho Dương San Ny sang bên đó ngồi chứ?

Ngoài mặt Lục Già chẳng có biểu hiện bất mãn gì, tuy vậy bạn học nam vẫn cố ý giải thích một chút; không ngờ bạn học nam trông có vẻ đơn giản này lại suy nghĩ thấu đáo đến thế, anh ta nói: "Trong khối chúng ta, lớp 10 bọn họ là lớp sài lang hổ báo nhất, để cậu đi qua đó thì quá nguy hiểm, còn Dương San Ny thì là hoa đã có chủ rồi, không đáng lo. "

Lục Già cảm thấy câu nói này có điểm nào đó không đúng, hỏi lại: "Nhìn mình giống hoa vô chủ hả?"

Bạn học nam “Ai da” hai tiếng, rất nhanh trả lời: "Mạnh Điềm Điềm nói như thế mà!"

Lục Già có chút bất đắc dĩ, có lẽ bạn học nam này cũng không biết quá nhiều về tình hình năm đó. Dù sao lời nói bảo vệ của anh ta cũng làm cô cảm thấy ấm áp trong lòng, nếu như không có câu tiếp theo.

"Nghe nói trước kia Từ Gia Tu và Dương San Ny từng có một đoạn thời gian…….. cho nên —— cậu biết mà."

Bạn học nam cười bí hiểm, nở nụ cười gian xảo, ghé lại gần cô thầm thầm thì thì buôn chuyện. Khi nói đến ba chữ “cậu biết mà”, đôi lông mày đậm của anh ta nhếch nhếch, dáng vẻ giống như đang ám chỉ “mình biết chuyện này đấy”.

Cằm của Lục Già gần như rớt hẳn xuống, Từ Gia Tu và Dương San Ny từng có ……?

Nhắc lại những sự kiện yêu đương, tỏ tình từ thuở xa xưa có vẻ không được hay cho lắm, nhưng đây lại là chuyện mà mọi người luôn làm không biết mệt. Thậm chí nó còn được coi là một hành động hoài niệm lại thứ tình cảm ôm ấp tuổi thanh xuân.

Đôi lông mày nhướng cao của bạn học nam còn chưa hạ xuống: "Không ngờ phải không?"

Đúng, thật sự là không ngờ. Lục Già gật gật đầu, đại não vẫn còn đang sửng sốt, cô quả thực không hề biết đến một chút gì về chuyện này. Tin tức bất thình lình xuất hiện mang theo lực ảnh hưởng không hề nhỏ, giống hệt như khi cô nghe được tin thần tượng của mình sắp kết hôn lúc trước vậy. Cực kỳ khiếp sợ!

"Nhưng tất cả đã là quá khứ rồi." Bạn học nam thu lại khóe miệng, ánh mắt dò xét lại quét về phía bàn số 6 bên kia.

Lục Già cũng không nhịn được lén lút liếc vài lần, cho đến khi Từ Gia Tu đột nhiên xoay người lại.

Có một số việc thực là kỳ quặc, ban đầu cô không hề thấy có gì bất thường giữa Từ Gia Tu và Dương San Ny, nhưng sau khi “tám chuyện” xong, cô lại thấy nhất cử nhất động của hai người này đều mang theo ám muội.

——

Rốt cuộc hôn lễ của Chung Tiến và Mạnh Điềm Điềm cũng bắt đầu.

Không có nhạc diễu hành hôn lễ như trong giáo đường, mà là tiếng pháo cùng nhạc tấu hỉ truyền thồng. MC nam mặc trang phục đời Đường đứng trên sân khấu trang trọng thâm tình ngâm lên: "Một dải lụa đỏ, hai người dắt tú cầu, ba đời nối tình duyên."

Dưới nền nhạc hỉ, Chung Tiến một thân áo bào đỏ thẫm cùng Mạnh Điềm Điềm dắt tú cầu trong tay chậm rãi tiến vào bên trong. . . Có không ít người đứng lên chụp ảnh. Mới đầu Chung Tiến còn ngại ngùng cười cười, nhưng cũng chả giữ được lâu, sau đó há miệng ra cười rộ lên, sảng khoái hướng về phía mọi người vẫy vẫy tay.

Lục Già muốn chụp mấy tấm hình chính diện, đợi đến khi Chung Tiến và Mạnh Điềm Điềm bước qua chậu than, cô giơ máy ảnh lên ấn nút, máy ảnh vang lên hai tiếng “tách tách”. Cúi đầu xem tấm ảnh vừa chụp được: Cô dâu chú rể đều không tệ, ngoài ra dưới ánh đèn rực rỡ còn có một sườn mặt vô tình lọt vào ống kính. Gương mặt thon dài, sống mũi cao thẳng, hàm dưới khẽ nâng, dáng vẻ thật thanh nhã tuấn tú.

Ảnh chụp rất đẹp, bất kể là cô dâu chú rể hay Từ Gia Tu vô tình lọt vào, cô quyết định lưu giữ tấm hình này.

Toàn bộ hôn lễ đều được thực hiện theo kiểu truyền thống, nhảy qua yên ngựa gỗ gì đó, hay phu thê giao bái, đốt nến mừng long phượng đều lần lượt được thực hiện. Sau đó MC hào hứng hô lên đã đến lúc cần "Cảm tạ bà mối".

Bà mối?

Hai phần tử yêu tương đối sớm như Mạnh Điềm Điềm và Chung Tiến mà cũng có bà mối ư? Sao cô lại không biết? Lục Già cảm thấy cảm xúc đêm nay của mình có thật nhiều cung bậc, giống như nam MC kia không ngừng thay đổi nét mặt.

Ai nha? Mấy người bên dưới sân khấu đều vô cùng tò mò, Lục Già cũng thế.

MC đem microphone giao cho Mạnh Điềm Điềm, Mạnh Điềm Điềm nở một nụ cười xinh đẹp, sau đó thanh thanh cổ họng, đưa mắt nhìn về một hướng. Lục Già cùng ghé mắt nhìn theo Mạnh Điềm Điềm. Rốt cuộc Mạnh Điềm Điềm cũng hô lên vào microphone.

"Lục Già!"

"Hả. . ." Lục Già quay ngoắt đầu lại, kinh ngạc há hốc mồm. Sao có thể? Cô mà là bà mối á?

Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong hội trường đều tập trung ánh mắt về phía cô, người phụ trách đèn chiếu sáng cũng rất nhanh nhạy, lập tức chiếu hết mấy ánh đèn rực rỡ qua bên này. Thôi xong rồi! Lục Già âm thầm nôn ra máu, tận lực trưng ra một nụ cười trông tự nhiên nhất có thể. Nhưng có ai nói cho cô biết, là bà mối thì nên cười như thế nào hay không. . .

"Chúng ta cùng chào đón bà mối vừa trẻ trung vừa xinh đẹp lên sân khấu nào!"

Sống hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên Lục Già dùng thân phận bà mối để lên sân khấu, quả thực tâm tình hiện giờ có chút kích thích. MC cực kỳ nhiệt tình mời cô bước lên, chuyện làm bà mối như ván đã đóng thuyền. Cô đứng ở giữa sân khấu tự nhiên cúi chào: Thật ngại quá.

MC lại bắt đầu khoa trương khen ngợi, Lục Già cảm thấy nam MC này nhất định là người có khả năng tán dương giỏi nhất trên thế giới. Kết thúc một đoạn khen như rót nước vào tai, rốt cuộc MC cũng nói vào chủ đề chính, anh ta hỏi cô dâu chú rể nguyên nhân sâu xa liên hệ giữa hai người và bà mối là gì.

Lục Già mím môi nhịn cười, cô cũng muốn biết Mạnh Điềm Điềm sẽ nói như thế nào. Cô liếc mắt nhìn Mạnh Điềm Điềm, cô nàng lại nháy mắt lại với cô. Chắc sẽ không phải là. . . Lục Già đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành, quả nhiên Mạnh Điềm Điềm bắt đầu lội ngược dòng thời gian.

Mạnh Điềm Điềm chân thành trực tiếp nói thẳng: "Nếu lúc trước không có Lục Già ra sức cổ vũ thì tôi cũng không có đủ dũng khí để viết thư tình cho Chung Tiến."

Lục Già: ". . ."

Cô có thể cảm nhận được hai gò má của mình lúc này đang cháy phừng phừng, nóng đến mức muốn khóc. Cô cổ vũ Mạnh Điềm Điềm khi nào? Cổ vũ lúc nào chứ, sao cô lại không nhớ rõ?

Rõ ràng lúc đó là cô tự cổ vũ chính mình mà!

May mắn thay, tuy Mạnh Điềm Điềm không quá đáng tin, nhưng cũng không đến mức đem chuyện đó nói ra hết. Chỉ nói là Lục Già đã cho cô nàng có thêm động lực, thậm chí còn hỗ trợ sửa chữa, biên tập lại thư tình giúp cô nàng.

Lục Già nghẹn ngào trong lòng: Quả thật năm đó cô rảnh đến phát chán mới giúp sửa chữa lá thư tình đến câu cú cũng không lưu loát kia của Mạnh Điềm Điềm.

Dưới sân khấu đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, Lục Già còn đang âm thầm cảm khái, vừa quay sang đã thấy MC giơ sẵn một cái microphone khác đưa cho cô.

Hở, định làm gì nữa? Còn muốn cô phải nêu đôi câu cảm nghĩ sao?

Giờ phút này hai lòng bàn tay của Lục Già đã ướt đẫm mồ hôi, mỗi một gương mặt bên dưới sân khấu đều rất mơ hồ, dường như cô chỉ có thể nhìn thấy Từ Gia Tu đang ngồi ở phía trước khẽ nâng cằm lên, nhìn cô chăm chú, có vẻ nhàn nhạt không để tâm, nhưng lại có chút nghiêm túc đến lạ kỳ.

Đột nhiên Lục Già rất muốn biết Từ Gia Tu đang suy nghĩ cái gì, không cần biết anh đang nghĩ ra sao, cô chỉ hy vọng anh đã quên đi chuyện năm đó. Đúng, cô hi vọng anh quên.

Lục Già cầm microphone trong tay, khi đó đã mất mặt thất tình, bây giờ không thể còn thua cả phong thái nữa. Cô ngập ngừng một chút rồi mở miệng nói: "À. . . Ha ha. . . Sự thật cũng không có khoa trương như lời cô dâu nói đâu, chủ yếu là do hai người họ tự tạo nên lương duyên cho chính mình thôi. Còn về vai trò của tôi, đại khái. . . có thể coi là “vô tâm trồng liễu, liễu rợp bóng” đi. . . Cám ơn mọi người!"

Đúng, chính là “vô tâm trồng liễu, liễu rợp bóng”, trước câu này là câu gì? Đó là “có tâm trồng hoa, hoa không nở”!

Cô nghĩ, hai câu này có thể tổng kết chính xác nhất sự kiện viết thư tình của cô và Mạnh Điềm Điềm năm ấy.

——

Lục Già uể oải ghé người vào bên cạnh bờ suối nước nóng thở dài, nước suối sủi bọt lăn tăn bốc hơi nóng mờ ảo, cô hận mình không thể biến thành một con cá để phun ra bong bóng nước cho thay đổi tâm tình.

Hôn lễ của Mạnh Điềm Điềm và Chung Tiến kết thúc cũng là lúc hội gặp mặt bạn học bắt đầu. Sơn trang cung cấp mấy chục suất tắm suối nước nóng miễn phí, còn tặng thêm hai phòng tắm hơi và chơi bài, vừa vặn có chỗ cho mấy bạn học nam có nơi để hoạt động giải sầu. Tiếc là cô dâu chú rể đều đã mệt đứt hơi, không thể tham gia với mọi người được. Nhất là chú rể Chung Tiến, sau hôn lễ còn phải nhờ hai bạn học nam dìu về phòng tân hôn trong sơn trang.

Đối với những người còn lại, vừa tắm suối nước nóng thoải mái, vừa chơi bài giải trí, thấy mệt thì vào phòng tắm hơi nghỉ ngơi. Ai nấy đều vô cùng thỏa mãn, thi nhau bày tỏ lần tham dự hôn lễ này thật quá có lời.

Da của Lục Già vốn mỏng, ngâm nước nóng nửa giờ cả người giống hệt như con tôm luộc, nhất là khuôn mặt, đỏ bừng bừng.

Thật ra, cả tối nay gần như lúc nào mặt cô cũng trong trạng thái đỏ ửng. . .

Điều đáng mừng duy nhất là mặt đỏ thì số cũng đỏ.

Sơn trang cung cấp miễn phí hai phòng dùng để chơi bài, bạn học của nhà trai và nhà gái chia ra mỗi lớp một gian. Không khí náo nhiệt ồn ào, mọi người đã lâu không gặp được nhau nên ai cũng tham gia chơi hết mình.

Có hai người của lớp 10 bên phòng cách vách chạy qua đây, thăm dò tình huống bên này của lớp 9. Nói vài câu tán gẫu với mấy bạn học nam rồi lại chuyển sang trêu đùa mấy bạn học nữ, một trong hai người cười hỏi các cô: "Bàn này của các cậu ai thắng nhiều nhất?"

"Lục Già đó." Một bạn học nữ trả lời.

Lục Già ngẩng mặt lên, vui vẻ nói: "Là do vận may không tệ thôi." Các cô chơi không lớn, cái thắng được nhiều nhất không phải là tiền, mà là niềm vui. Cô vốn không tin cái gì gọi là “đen tình đỏ bạc”, có được kỹ năng bài bạc như hiện giờ chẳng qua là do năm trước đi cùng với lão Lục về nhà ông bà nội chơi hai ngày, cô luôn cùng mọi người chơi trên bàn mạt chược mà thôi.

"Vậy bên kia của các cậu thì sao?" Dương San Ny lên tiếng hỏi, "Ai là người thắng nhiều nhất?"

"Còn phải nói, là Từ Gia Tu. Hạo Tử thua mới thê thảm, chỉ còn mỗi cái quần cộc." Nhắc đến tình hình chiến đấu của bên đó, bọn họ nhất thời cảm thấy thật hưng phấn.

"Phụt ——" Một bạn học nữ bị chọc cho bật cười, "Các cậu chơi lớn thật đấy."

"Đúng nha, bọn mình bên kia chơi rất vui. Đến bây giờ Hạo Tử vẫn còn chưa thắng để lấy được quần về, các cậu có muốn qua đó xem không?" Hai người này cười gian xảo, ra sức mời mọc.

Các bạn học nữ: ". . ."

Sau đó, không biết là ai dẫn đầu, mấy bạn nữ cùng nhau đứng dậy chạy sang phòng chơi bài bên cạnh. Ngay sau đó là tiếng gào thét tức giận của Hạo Tử truyền đến: "Này —— đừng có chụp ảnh!"

Các bạn nữ trong phòng đều bị dụ đi hết, các bạn nam còn lại của lớp 9 ngẩn người. Cái lớp 10 kia thật quá âm hiểm! Dám dùng chiêu thức hèn hạ này!

——

Lục Già không đi vào đó, có một bạn học nam của lớp 10 đứng bên cạnh cô nhìn có hơi quen mắt, cô nhất thời không nhớ nổi tên, chỉ có thể cười cười.

"Kệ cho bọn họ vào đó, chúng ta ở bên này chơi cờ phi hành (*) đi."

Cờ phi hành? Đáng tiếc đêm nay cô “phi” không được rồi, Lục Già tìm một lý do thoái thác: "Mình….. đi mua đồ ăn cho mọi người."

Lục Già định tìm một bạn học nữ đi mua đồ ăn vặt cùng mình, đáng tiếc bọn họ đều bị sắc đẹp của mấy nam sinh bên lớp 10 dụ dỗ đi hết rồi. Sơn trang có cửa hàng tiện lợi mở cửa 24h, từ đây tới đó cần đi qua một đoạn đường lát đá không được sáng sủa cho lắm. Cô có một tật xấu – rất sợ bóng tối.

Lúc đi trên đường cô không ngừng lầm rầm hát hò linh tinh để lấy thêm can đảm, ánh đèn sáng rực của cửa hàng tiện lợi trông đặc biệt đáng yêu. Chỉ có điều, tới lúc cô khom người đứng chọn ở giá hàng mới phát hiện ra giá cả ở đây tuyệt nhiên không đáng yêu chút nào, ước chừng còn đắt hơn siêu thị bên ngoài gấp mấy lần. Dương San Ny nói người nào thắng lớn thì bỏ tiền ra đãi mọi người, cô không ngại mời khách nhưng số tiền cô thắng được hôm nay cũng không đủ mua mấy gói khoai tây chiên.

Chọn chọn lựa lựa mãi mới được một giỏ đồ ăn vặt vừa túi tiền, cô xách đến quầy thu ngân. Con mèo chiêu tài nhỏ bên cạnh cửa ra vào đột nhiên kêu lên một tiếng "Hoan nghênh quý khách". Lục Già quay đầu lại, thấy một thân hình thon dài đẩy cánh cửa kính bước vào.

Á. . . Là Từ Gia Tu.

Cần phải chào hỏi thật tốt mới được. Trong khi Lục Già còn đang suy nghĩ lựa chọn từ ngữ cho thích hợp thì Từ Gia Tu đã đi về phía cô. Không có chào hỏi, không có bắt chuyện, thậm chí đến tên cũng không gọi, anh trực tiếp nhìn đống đồ ăn vặt trong giỏ mua hàng của cô mở miệng nói, "Chỗ này không đủ đâu, cô đi lấy thêm đi."

Lục Già: "À, được." Nếu đi lấy thêm. . . thì anh trả tiền đấy!

Quả thật Từ Gia Tu tới đây là để trả tiền.

(*) Chú thích: Cờ phi hành của TQ là một trò chơi tương tự như cờ cá ngựa của VN, thay “ngựa” bằng “máy bay”. Có tối đa 4 người chơi, mỗi người chơi có 4 máy bay, cùng tung xúc xắc để máy bay cất cánh và di chuyển cho tới khi cả 4 cái về đích thì thắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương