Quang Thái Tử Đi Ngoại Tình
-
Chương 293: Cuộc sống bị nuôi nhốt vui vẻ (2)
Một đám người hận đến nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng tức giận, “Một con chim như ngươi cần son bột nước làm quái gì!”
Bọn họ đã quan sát Đóa Đóa lâu rồi, biết nàng ta căn bản là không trang điểm.
Cửu Vương gia đắc ý khoanh cánh, “Ta trang điểm không được à?”
“. . . . . .” Đóa Đóa yên lặng rơi lệ, sét à sét , thôi cũng quen rồi . . . . . .
“Nhanh đi đi!”
Cửu Vương gia lại hét với đám người kia, “Nếu không đi ta sẽ ồn ào chết chủ tử của ngươi!”
“. . . . . .” Không còn cách lựa chọn nào khác, bọn họ đành phải chạy ra ngoài lâu đi mua, rất nhanh đã trở về.
Đóng của lại, Cửu Vương gia cười gian như trộm, lấy ra một hộp son phấn vẽ loạn lên mặt Mặc Lương Ngôn, sau đó rất đắc ý vỗ vỗ cánh.
“Thế nào? Thế này càng giống nữ nhân nhỉ?”
“. . . . . .” Đóa Đóa nhìn đôi môi như chậu máu, hai má giống như bị người ta đánh cho sưng đỏ lên đến kỳ dị, mắt thì thâm sì, Đóa Đóa nuốt nuốt nước bọt, “Giống nữ quỷ. . . . . .”
“Là nữ là được rồi, đang tính thế đặc thù, chấp nhận đi!”
“. . . . . . Được.”
Lần hôn mê này Mạc Lương Ngôn kéo dài suốt mười canh giờ.
Sau khi tỉnh lại, hắn còn chưa mở mặt ra đã nghe một loạt tiếng “chóp chép chóp chép” như là có con chuột đang gặm gỗ.
“Cô thật là, lúc này là lúc nào rồi mà còn có tâm tư ăn hả!”
Cửu Vương gia khinh bị nhìn nàng, vô cùng bực tức dùng một cái cánh quạt mát cho mình.
Người bị nhốt rõ ràng là nàng ta, sao chỉ có mình hắn lo lắng nhỉ, sao nàng ta lại không chút hoang mang gặm táo thế kia?!
“Không ăn cho no, cho dù có cơ hội chạy cũng không có sức a.”
Đóa Đóa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, rồi tiếp tục ăn táo.
Nàng muốn chạy sao? Trong lòng cười lạnh, Mạc Lương Ngôn không tính mở mắt ra vội, muốn nghe thử xem họ muốn nói gì.
“. . . . . . Thế nhất thiết phải ăn như cô à!”
Cửu Vương gia chưa từng thấy một con tin nào như thế này, nếu không phải còn phải chú ý đến an toàn của Đóa Đóa thì hắn thật muốn bịt hai mắt lại, coi như không thấy gì luôn.
“Ta lạc quan a.”
Cuối cùng cũng ăn xong một quả táo, Đóa Đóa xoa xoa tay, bởi vì không thể động đậy, đành phải nhàm chán tiếp tục nằm trong long Mạc Lương Ngôn, thôi miên mình thật ra đây chỉ là một tảng đá lớn mà thôi.
“Lúc mới xuyên không ta chẳng quen biết a, không biết bất kì thứ gì, chỉ có Mộ Dung suốt ngày líu ríu bên cạnh mà ta còn vui vẻ được nữa là.”
Bọn họ đã quan sát Đóa Đóa lâu rồi, biết nàng ta căn bản là không trang điểm.
Cửu Vương gia đắc ý khoanh cánh, “Ta trang điểm không được à?”
“. . . . . .” Đóa Đóa yên lặng rơi lệ, sét à sét , thôi cũng quen rồi . . . . . .
“Nhanh đi đi!”
Cửu Vương gia lại hét với đám người kia, “Nếu không đi ta sẽ ồn ào chết chủ tử của ngươi!”
“. . . . . .” Không còn cách lựa chọn nào khác, bọn họ đành phải chạy ra ngoài lâu đi mua, rất nhanh đã trở về.
Đóng của lại, Cửu Vương gia cười gian như trộm, lấy ra một hộp son phấn vẽ loạn lên mặt Mặc Lương Ngôn, sau đó rất đắc ý vỗ vỗ cánh.
“Thế nào? Thế này càng giống nữ nhân nhỉ?”
“. . . . . .” Đóa Đóa nhìn đôi môi như chậu máu, hai má giống như bị người ta đánh cho sưng đỏ lên đến kỳ dị, mắt thì thâm sì, Đóa Đóa nuốt nuốt nước bọt, “Giống nữ quỷ. . . . . .”
“Là nữ là được rồi, đang tính thế đặc thù, chấp nhận đi!”
“. . . . . . Được.”
Lần hôn mê này Mạc Lương Ngôn kéo dài suốt mười canh giờ.
Sau khi tỉnh lại, hắn còn chưa mở mặt ra đã nghe một loạt tiếng “chóp chép chóp chép” như là có con chuột đang gặm gỗ.
“Cô thật là, lúc này là lúc nào rồi mà còn có tâm tư ăn hả!”
Cửu Vương gia khinh bị nhìn nàng, vô cùng bực tức dùng một cái cánh quạt mát cho mình.
Người bị nhốt rõ ràng là nàng ta, sao chỉ có mình hắn lo lắng nhỉ, sao nàng ta lại không chút hoang mang gặm táo thế kia?!
“Không ăn cho no, cho dù có cơ hội chạy cũng không có sức a.”
Đóa Đóa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, rồi tiếp tục ăn táo.
Nàng muốn chạy sao? Trong lòng cười lạnh, Mạc Lương Ngôn không tính mở mắt ra vội, muốn nghe thử xem họ muốn nói gì.
“. . . . . . Thế nhất thiết phải ăn như cô à!”
Cửu Vương gia chưa từng thấy một con tin nào như thế này, nếu không phải còn phải chú ý đến an toàn của Đóa Đóa thì hắn thật muốn bịt hai mắt lại, coi như không thấy gì luôn.
“Ta lạc quan a.”
Cuối cùng cũng ăn xong một quả táo, Đóa Đóa xoa xoa tay, bởi vì không thể động đậy, đành phải nhàm chán tiếp tục nằm trong long Mạc Lương Ngôn, thôi miên mình thật ra đây chỉ là một tảng đá lớn mà thôi.
“Lúc mới xuyên không ta chẳng quen biết a, không biết bất kì thứ gì, chỉ có Mộ Dung suốt ngày líu ríu bên cạnh mà ta còn vui vẻ được nữa là.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook