Quang Thái Tử Đi Ngoại Tình
-
Chương 26: Chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn
Đóa Đóa thực nghi ngờ, quan hệ của con Tệ điểu này với Vân Tri Hiểu rất tốt sao?
Hẳn là không thể nào, nàng nhớ rõ lúc mình mới tỉnh lại ở cổ đại, khi con chim này nhìn thấy Vân Tri Hiểu bị đụng vào cây cột còn rất hả hê .
Nàng cũng không dám hỏi, nếu hỏi chẳng khác nào thừa nhận mình không phải Vân Tri Hiểu .
“Chuyện đó, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta thật sự là Vân Tri Hiểu.” Đóa Đóa nói xong liền đi ra ngoài.
Nhưng con Tệ điểu kia đột nhiên bay từ trong tay áo nàng ra, lập tức đánh về phía nàng.
Ách. . . . . . Đóa Đóa ngây ngốc, nhìn Tệ điểu đột nhiên biến mất.
Nhưng ngay lập tức nàng liền cảm thấy mình đang hoa mắt, bởi vì con Tệ điểu kia lại xuất hiện, đứng ở trước ngực nàng.
Tệ điểu thoạt nhìn rất là khiếp sợ, trừng mắt nhìn nàng, sau đó lại bay vù về tay áo nàng, không nói một lời.
Nhan Đóa Đóa cũng không hiểu nó đang làm cái gì, sau khi ra cửa liền trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Dật.
“Khụ, ta vừa mới đi bên kia xem thử, phong cảnh không đẹp lắm đâu, không bằng chúng ta trở về đi.”
“Cũng tốt.” Hoàng Phủ Dật nhịn cười, nghiêm trang gật gật đầu.
Vừa rồi hắn đã nhìn thấy nàng vọt vẹ hướng mao xí (cách gọi nhà vệ sinh của người xưa), trách không được nàng lại ấp úng, hóa ra gọi hắn dậy là vì nguyên nhân này.
“Việc kia, sáng mai ta muốn đi .” Nhan Đóa Đóa do dự lên tiếng.
Hoàng Phủ Dật nhíu mày, “Vì sao?”
Trước đó không phải nàng còn muốn ở lại bên cạnh hắn sao? Vì sao vừa nghe nói hắn là thái tử liền thay đổi thái độ vậy?
“Khụ, chuyện đó, ta có chuyện quan trọng phải làm.”
Câu nói này cũng là sự thật, nàng phải nhanh trốn khỏi hắn một chút để giữ mạng, chuyện đó còn không tính là chuyện quan trọng sao?
“Không muốn đi xem hoàng cung sao?” Hoàng Phủ Dật cố ý hỏi.
Quả nhiên, Đóa Đóa lại càng hoảng sợ, ngay cả nếp nhăn trên khuôn mặt cũng không để ý, lớn tiếng cự tuyệt, “Không cần không cần, ta một chút hiếu kỳ cũng không có, thật đấy!”
Nàng càng phản ứng như vậy, Hoàng Phủ Dật lại càng cảm thấy nghi hoặc, cũng càng phải giữ nàng lại.
“Nhưng vết thương của ta vẫn cần người chăm sóc.”
Ách. . . . . .”Ngươi là thái tử a, có thể tùy tiện tìm một nha hoàn trong phủ nha đến giúp.”
“Ta không muốn bại lộ thân phận.”
“Vậy ngươi đi mướn một tiểu nha hoàn đi?” Nhan Đóa Đóa tiếp tục ra chủ ý.
“Người làm công ngắn hạn như vậy không quá có thể tin.” Hoàng Phủ Dật nghiêm trang nói, “Dù sao thân phận của ta cũng đặc thù, không thể không cẩn thận.”
Hẳn là không thể nào, nàng nhớ rõ lúc mình mới tỉnh lại ở cổ đại, khi con chim này nhìn thấy Vân Tri Hiểu bị đụng vào cây cột còn rất hả hê .
Nàng cũng không dám hỏi, nếu hỏi chẳng khác nào thừa nhận mình không phải Vân Tri Hiểu .
“Chuyện đó, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta thật sự là Vân Tri Hiểu.” Đóa Đóa nói xong liền đi ra ngoài.
Nhưng con Tệ điểu kia đột nhiên bay từ trong tay áo nàng ra, lập tức đánh về phía nàng.
Ách. . . . . . Đóa Đóa ngây ngốc, nhìn Tệ điểu đột nhiên biến mất.
Nhưng ngay lập tức nàng liền cảm thấy mình đang hoa mắt, bởi vì con Tệ điểu kia lại xuất hiện, đứng ở trước ngực nàng.
Tệ điểu thoạt nhìn rất là khiếp sợ, trừng mắt nhìn nàng, sau đó lại bay vù về tay áo nàng, không nói một lời.
Nhan Đóa Đóa cũng không hiểu nó đang làm cái gì, sau khi ra cửa liền trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Dật.
“Khụ, ta vừa mới đi bên kia xem thử, phong cảnh không đẹp lắm đâu, không bằng chúng ta trở về đi.”
“Cũng tốt.” Hoàng Phủ Dật nhịn cười, nghiêm trang gật gật đầu.
Vừa rồi hắn đã nhìn thấy nàng vọt vẹ hướng mao xí (cách gọi nhà vệ sinh của người xưa), trách không được nàng lại ấp úng, hóa ra gọi hắn dậy là vì nguyên nhân này.
“Việc kia, sáng mai ta muốn đi .” Nhan Đóa Đóa do dự lên tiếng.
Hoàng Phủ Dật nhíu mày, “Vì sao?”
Trước đó không phải nàng còn muốn ở lại bên cạnh hắn sao? Vì sao vừa nghe nói hắn là thái tử liền thay đổi thái độ vậy?
“Khụ, chuyện đó, ta có chuyện quan trọng phải làm.”
Câu nói này cũng là sự thật, nàng phải nhanh trốn khỏi hắn một chút để giữ mạng, chuyện đó còn không tính là chuyện quan trọng sao?
“Không muốn đi xem hoàng cung sao?” Hoàng Phủ Dật cố ý hỏi.
Quả nhiên, Đóa Đóa lại càng hoảng sợ, ngay cả nếp nhăn trên khuôn mặt cũng không để ý, lớn tiếng cự tuyệt, “Không cần không cần, ta một chút hiếu kỳ cũng không có, thật đấy!”
Nàng càng phản ứng như vậy, Hoàng Phủ Dật lại càng cảm thấy nghi hoặc, cũng càng phải giữ nàng lại.
“Nhưng vết thương của ta vẫn cần người chăm sóc.”
Ách. . . . . .”Ngươi là thái tử a, có thể tùy tiện tìm một nha hoàn trong phủ nha đến giúp.”
“Ta không muốn bại lộ thân phận.”
“Vậy ngươi đi mướn một tiểu nha hoàn đi?” Nhan Đóa Đóa tiếp tục ra chủ ý.
“Người làm công ngắn hạn như vậy không quá có thể tin.” Hoàng Phủ Dật nghiêm trang nói, “Dù sao thân phận của ta cũng đặc thù, không thể không cẩn thận.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook