Quang Thái Tử Đi Ngoại Tình
-
Chương 24: Hắn dĩ nhiên là thái tử? (2)
“. . . . . . Hắc hắc, ” Đóa Đóa gượng cười vài tiếng, “Thái tử tốt lành.”
Ô ô, quả là rất “Tốt” !
Nàng hận không thể trực tiếp lẩn thân mình vào trong tường, “Chỗ đó, trong cung nhiều quy củ lắm, ta vẫn là không đi .”
Hoàng Phủ Dật nhìn nàng, nàng rất sợ tiến cung sao?
Hơi cụp mắt xuống, hắn cũng không hỏi thêm nữa, chỉ là cười cười, “Vậy nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại nói tiếp.”
“Được.” Ngày mai nàng liền chuẩn bị chạy trốn. . . . . .
Trong phòng vốn chỉ có một chiếc giường, hiện tại Hoàng Phủ Dật lại ra lệnh cho thủ hạ đem thêm một chiếc giường nữa đến, giữa hai chiếc giường được cản bởi một bức bình phong, hai người ai cũng không nhìn thấy ai.
Thứ nhất là vì khiếp sợ thân phận Thái tử của Hoàng Phủ Dật, thứ hai là vì ban ngày Đóa Đóa uống quá nhiều trà, thế nên nàng nằm trên giường, lật qua lật lại cả nửa ngày cũng không ngủ được.
Nàng kéo tay áo, con Tệ điểu kia lập tức từ từ chui đầu ra, hung tợn trừng liếc mắt nàng một cái.
Lại càng hoảng sợ, Đóa Đóa không dám nhìn vào tay áo mình nữa, dù sao lúc có người nó cũng không dám đi ra, cứ để nó đứng trong tay áo vậy.
Vẫn ngủ không được, nàng tay chân nhẹ nhàng tìm hành lý của mình dưới giường.
Nội lực của Hoàng Phủ Dật rất thâm hậu, tuy rằng động tác của Đóa Đóa rất nhẹ, hắn vẫn nghe được tiếng loạt soạt, sau đó còn có tiếng rót nước.
Hắn có chút tò mò là Đóa Đóa đang làm gì.
Ngẫm lại việc đêm nay, hắn không nhịn được cười, trêu đùa nàng thật đúng là rất vui.
Bên kia tấm bình phong cuối cùng cũng khôi phục yên tĩnh, cũng không bao lâu, hắn cảm giác Đóa Đóa vòng qua tấm bình phong, đang dần tới gần về phía mình.
Trong lòng cảnh giác, nhưng hắn vẫn nhắm hai mắt, muốn biết nàng muốn làm gì.
Nhan Đóa Đóa đứng ở bên giường hắn, xấu hổ đến muốn đâm vào tường, cũng không biết nên lên tiếng thế nào.
Đứng gần bằng thời gian một chung trà nhỏ, cuối cùng nàng cũng lên tiếng, nhỏ giọng gọi hắn, “Kì. . . . . . Hoàng Phủ công tử?”
Hoàng Phủ Dật vờ như vừa mới bị nàng đánh thức, chậm rãi mở mắt ra.
Sau đó hắn liền nhìn thấy một hắc y nhân che mặt đứng ở bên giường mình. . . . . .
Không muốn bại lộ mình biết võ công, hắn lại vờ như bị làm hoảng sợ, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
“Ngươi đừng sợ đừng sợ, ” Đóa Đóa lên tiếng, thanh âm có chút úp mở giống như không biết làm sao mở miệng, “Là ta.”
“Cô nương che mặt làm gì vậy?”
“Ta sợ làm ngươi sợ.” Nhan Đóa Đóa thành thật trả lời, thanh âm vẫn úp mở như trước.
Ô ô, quả là rất “Tốt” !
Nàng hận không thể trực tiếp lẩn thân mình vào trong tường, “Chỗ đó, trong cung nhiều quy củ lắm, ta vẫn là không đi .”
Hoàng Phủ Dật nhìn nàng, nàng rất sợ tiến cung sao?
Hơi cụp mắt xuống, hắn cũng không hỏi thêm nữa, chỉ là cười cười, “Vậy nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại nói tiếp.”
“Được.” Ngày mai nàng liền chuẩn bị chạy trốn. . . . . .
Trong phòng vốn chỉ có một chiếc giường, hiện tại Hoàng Phủ Dật lại ra lệnh cho thủ hạ đem thêm một chiếc giường nữa đến, giữa hai chiếc giường được cản bởi một bức bình phong, hai người ai cũng không nhìn thấy ai.
Thứ nhất là vì khiếp sợ thân phận Thái tử của Hoàng Phủ Dật, thứ hai là vì ban ngày Đóa Đóa uống quá nhiều trà, thế nên nàng nằm trên giường, lật qua lật lại cả nửa ngày cũng không ngủ được.
Nàng kéo tay áo, con Tệ điểu kia lập tức từ từ chui đầu ra, hung tợn trừng liếc mắt nàng một cái.
Lại càng hoảng sợ, Đóa Đóa không dám nhìn vào tay áo mình nữa, dù sao lúc có người nó cũng không dám đi ra, cứ để nó đứng trong tay áo vậy.
Vẫn ngủ không được, nàng tay chân nhẹ nhàng tìm hành lý của mình dưới giường.
Nội lực của Hoàng Phủ Dật rất thâm hậu, tuy rằng động tác của Đóa Đóa rất nhẹ, hắn vẫn nghe được tiếng loạt soạt, sau đó còn có tiếng rót nước.
Hắn có chút tò mò là Đóa Đóa đang làm gì.
Ngẫm lại việc đêm nay, hắn không nhịn được cười, trêu đùa nàng thật đúng là rất vui.
Bên kia tấm bình phong cuối cùng cũng khôi phục yên tĩnh, cũng không bao lâu, hắn cảm giác Đóa Đóa vòng qua tấm bình phong, đang dần tới gần về phía mình.
Trong lòng cảnh giác, nhưng hắn vẫn nhắm hai mắt, muốn biết nàng muốn làm gì.
Nhan Đóa Đóa đứng ở bên giường hắn, xấu hổ đến muốn đâm vào tường, cũng không biết nên lên tiếng thế nào.
Đứng gần bằng thời gian một chung trà nhỏ, cuối cùng nàng cũng lên tiếng, nhỏ giọng gọi hắn, “Kì. . . . . . Hoàng Phủ công tử?”
Hoàng Phủ Dật vờ như vừa mới bị nàng đánh thức, chậm rãi mở mắt ra.
Sau đó hắn liền nhìn thấy một hắc y nhân che mặt đứng ở bên giường mình. . . . . .
Không muốn bại lộ mình biết võ công, hắn lại vờ như bị làm hoảng sợ, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
“Ngươi đừng sợ đừng sợ, ” Đóa Đóa lên tiếng, thanh âm có chút úp mở giống như không biết làm sao mở miệng, “Là ta.”
“Cô nương che mặt làm gì vậy?”
“Ta sợ làm ngươi sợ.” Nhan Đóa Đóa thành thật trả lời, thanh âm vẫn úp mở như trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook