Quãng Đời Còn Lại Một Tòa Thành
-
2: Từ Chối
Lâm Vân Chi bước vào đại môn, phảng phất rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, tháo xuống quân mũ, cho nha hoàn nghênh đón.
"Thiếu gia ngài đã về rồi." Phòng bếp Sớm thẩm đã hướng Lâm Vân Chi chào hỏi một cái.
"Ừ." Lâm Vân Chi gật gật đầu, "Nữu Nhi đâu?"
Ngày thường cái nha đầu này luôn là trước tiên chạy ra nghênh đón, hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây sao, thế nhưng này đã nửa ngày không thấy được người, Lâm Vân Chi không khỏi cảm thấy không quen.
"Chung cô nương sáng sớm liền đi ra ngoài, nói là có việc, nếu là thấy ngài, liền nói cho ngài nàng thật mau sẽ trở về, kêu ngài không cần lo lắng cho nàng." Sớm thẩm nói.
"Tốt, ta đã biết, ngươi vội thì cứ làm việc đi." Lâm Vân Chi hiểu rõ, nghĩ thầm cái nha đầu này không biết lại đang quậy cái gì, thật là tiểu nha đầu ham chơi.
Lâm Vân Chi mỗi lần trở về chuyện thứ nhất chính là đi thăm phụ thân, phụ thân trong một lần bắn nhau vì bảo hộ Viên Thế Khải trúng đạn giờ đã thành nửa người tàn phế, hai năm trước lại bởi vì một hồi bệnh nặng tinh thần xảy ra vấn đề, cả ngày điên điên khùng khùng, trừ bỏ Lâm Vân Chi ai cũng nhớ không được.
Còn chưa tới phòng của phụ thân, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nha hoàn kêu đau.
Lâm Vân Chi biết đại sự không ổn, vội đi vọt vào, chỉ thấy Lâm Hải đang nằm lung tung rối loạn trên mặt đất, ôm chân nha hoàn tàn nhẫn cắn, nha hoàn đau đến la to.
Trên mặt đất có rất nhiều mảnh vỡ chén, cánh tay Lâm Hải đã bị cắt qua, chảy rất nhiều máu.
Lâm Vân Chi vừa thấy phụ thân bị thương, vội tiến lên đem phụ thân trấn an, đem hắn đỡ đến trên giường.
An trí phụ thân xong lúc sau, xoay mặt đã tát nha hoàn một cái vô cùng mạnh, nha hoàn nhận lấy một cái hữu lực đã lảo đảo không đứng vững, trực tiếp ngã xuống trên mặt đất, tay trái vừa lúc ấn trên một mảnh vỡ nhỏ, tức khắc bị mảnh nhỏ đâm sâu vào mở ra miệng vết thương.
Chính là Lâm Vân Chi căn bản nhìn như không thấy, như cũ quở trách: "Một chút việc nhỏ đều làm không xong, cút!"
Nha hoàn ủy khuất khóc, không rảnh lo vết thương trên tay, từ trên mặt đất bò dậy liền chạy ra ngoài cửa.
"Cha, không có việc gì." Lâm Vân Chi đau lòng dùng vải bố sạch sẽ lau máu trên cổ tay Lâm Hải, lại từ hòm thuốc lấy ra dược, thay Lâm Hải băng bó miệng vết thương.
"Vân nhi......!Con trở về thì tốt rồi, con không biết đâu, những người đó đều là người xấu, đều muốn hại ta, con trở về thì tốt rồi, giết chết bọn họ cho ta!" Lâm Hải bắt lấy bả vai Lâm Vân Chi thật mạnh, biểu tình là khủng bố hoảng loạn như vậy.
"Được! Được! Cha người đừng sợ, Vân nhi ở, liền sẽ không để cho bọn họ thương tổn người!" Lâm Vân Chi an ủi Lâm Hải.
Lâm Hải hiện tại chỉ số thông minh chẳng qua là một đứa trẻ tám tuổi, tương đương cái gì cũng đều không hiểu, cả ngày hoài nghi cái này là người xấu, cái kia là người xấu, luôn là nghi thần nghi quỷ có người muốn giết hắn.
Có thể là đời này giết người quá nhiều đi, cho nên mới sẽ ở ngay lúc này sợ hãi như vậy.
Lâm Vân Chi thực sự rất bất đắc dĩ, nàng phảng phất thấy được bản thân mình rất nhiều năm về sau, phụ thân còn không phải là tương lai của nàng sao?
Nàng quá mệt mỏi, bởi vì nàng đều biết từ trước đến tận bây giờ nàng căn bản là không thích hợp làm một người hô mưa gọi gió như vậy cả.
Mặt ngoài phong cảnh, kỳ thật là chọc người phỉ nhổ.
Nàng chính là như vậy.
Nàng không nghĩ trong lòng run sợ tồn tại như thế, Lâm Vân Chi không muốn làm cái hồng nhân chó má gì cả, không muốn làm Lâm đại tướng quân, càng không muốn làm chó săn cho đế chế......!
Chính là không muốn, lại không thể.
Lâm gia bọn họ từ tổ phụ kia đã bắt đầu chịu ân huệ lớn của Viên gia, gia gia là được phụ thân của Viên Thế Khải cứu ra từ hình phạt trong sân, phụ thân cũng là Viên Thế Khải một tay đề bạt, phụ thân thường xuyên nói một câu chính là không có Viên gia cũng sẽ không có Lâm gia bọn họ.
Ở thời điểm bệnh nặng, phụ thân cuối cùng một lần nắm chặt Lâm Vân Chi nói một câu chính là nhất định phải trung với Viên Thế Khải.
Từ đây lúc sau, liền dừng hình ảnh vận mệnh của nàng.
Muốn trách thì trách Lâm Vân Chi nàng đầu sai thai đi, rõ ràng nàng không thích, lại không thể không quơ đao múa kiếm.
Nếu một năm kia một thương không có đánh trúng ca ca, có lẽ nhân sinh của nàng cũng sẽ không ra cái dạng này.
Nàng thường xuyên ở ban đêm thở dài, nhưng hừng đông ngày hôm sau lại muốn một lần nữa mặc vào quân trang, xứng với cái cuộc sống nam nhân giả dạng này, ngẩng đầu mà bước giống như bá vương lên sân khấu, đem cảm xúc toàn bộ đều che giấu, làm tốt Lâm tướng quân của mình.
Rời đi phòng của Lâm Hải, Lâm Vân Chi cảm thấy đau đầu đã không thể chịu đựng được, trở về phòng của bản thân đã nằm ngay trên giường, mới ngủ một giấc thật lâu.
Bởi vì "Nữu Nhi" trở về, trong phủ bắt đầu náo nhiệt lên.
Nữu Nhi tên đầy đủ gọi là Chung Ngọc, vốn dĩ trong nhà là kinh doanh thương nghiệp, bất đắc dĩ năm ấy mười tuổi gia đạo sa sút, phụ thân lửa giận công tâm, sinh tràng bệnh nặng sau đó liền qua đời, mà mẫu thân thời điểm sinh nàng cũng khó sinh nên đã đi rồi, từ năm ấy nàng đã thành cô nhi.
Cũng may Chung gia cùng Lâm gia có ước định tốt việc hôn nhân, cũng chính là thời điểm Lâm Vân Chi cùng Chung Ngọc khi đó còn chưa sinh ra đã bị đính hôn từ trong bụng mẹ.
Ngay khi Chung gia xuống dốc, Lâm gia cũng không có ghét bỏ, vẫn như cũ muốn nhận định hôn nhân, cho nên từ năm ấy Chung Ngọc bắt đầu vào Lâm gia, một lần ở đó là mười sáu năm.
Mặc dù mười sáu năm đã lâu, mặc dù nàng đã 26, nhưng Lâm Vân Chi lại trước sau không có bất luận động tĩnh gì, đối với hôn nhân vẫn luôn im miệng không đề cập tới.
Chính là nàng nhận định hắn rồi, chính là cả đời đều sẽ không thay đổi chấp niệm, cho nên nàng nguyện ý chờ, nàng tin tưởng nàng có thể chờ đến khi có thể vì hắn phủ thêm áo cưới kia.
Nữu Nhi là biệt danh Lâm Vân Chi đối với Chung Ngọc xưng hô, trừ bỏ nàng không có bất luận kẻ nào kêu lên nàng ấy như vậy cả, nàng cũng thực vừa lòng xưng hôn kiểu này, nếu có thể như vậy bị gọi cả đời cũng là một chuyện thực hạnh phúc.
"Vân ca ca đâu, đã trở về sao?" Chung Ngọc hưng phấn chạy vào cửa liền hỏi gia đinh.
"Thiếu gia trở về hơn nửa ngày, hình như đau đầu lại tái phát, ở trong phòng nghỉ ngơi." Gia đinh nói.
"Nga!" Chung Ngọc hướng về phía Lâm Vân Chi đi, liền tung tăng nhảy nhót hướng đến trong phòng, làn váy thêu hoa ở dưới ánh đèn hoan hô tung bay lên.
Mỗi ngày nghe được tin tức Lâm Vân Chi chính là sự tình vui mừng nhất của nàng.
Bởi vì biết Lâm Vân Chi đang ở nghỉ ngơi, cho nên động tĩnh của nàng đặc biệt nhỏ, thật cẩn thận đẩy ra cửa phòng, rón ra rón rén đi đến mép giường Lâm Vân Chi, lặng lẽ ngồi xuống, quang minh chính đại nhìn lén dung nhan hắn lúc ngủ.
Không thể không nói, Vân ca ca thật là người đẹp nhất mà mình từng thấy qua.
Tuy không thể so với những kẻ tòng quân cường tráng kiện thạc, lại sinh ra phá lệ thanh tú, nếu không phải thân quân trang nàt, hắn ngược lại càng có phong độ tài tử nho nhã của Giang Nam.
Có đôi khi, Chung Ngọc muốn nếm thử nghịch ngợm, nếu nói Lâm Vân Chi giả nữ nhân, nhất định đều so với mình đều có phần hơn!
Chung Ngọc không biết vì cái gì thời điểm Lâm Vân Chi ngủ, mày luôn là gắt gao nhăn lại, có phải gặp ác mộng hoặc là gặp được việc gì khó hay không? Bất luận là chuyện gì phiền lòng, Lâm Vân Chi đều trước đến nay chẳng nói với mình, cũng không cho nàng hỏi, cho dù nàng đặc biệt hy vọng thay hắn chia sẻ một chút phiền não.
Nhìn mày Lâm Vân Chi nhíu chặt, trong lòng Chung Ngọc đột nhiên sinh ra một loại đau lòng, muốn thay hắn vuốt phẳng mi tâm, muốn để hắn vui mừng vô ưu.
Nhìn nhìn, Chung Ngọc cầm lòng không đậu cúi xuống thân mình, đôi tay chống ở hai bên sườn Lâm Vân Chi, nhẹ nhàng hôn xuống mi tâm hắn.
Đây là nàng lần đầu tiên to gan như vậy làm càn gần sát hắn, cũng là thân mật nhất, loại đụng vào cảm giác này làm nàng nhịn không được tim đập gia tốc, đây là cảm giác trước nay đều không có trải qua, thực đột nhiên lại thực kích thích cũng thực thoải mái, nàng nhịn không được lại đem cánh môi đặt trên đôi môi mỏng của Lâm Vân Chi.
Nàng giống như đã quên Lâm Vân Chi tính cảnh giác là thực tốt!
Đúng lúc đôi môi tương dán, Lâm Vân Chi đã mở mắt, dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn khuôn mặt trước mặt vô hạn phóng đại, cẩn thận đến mức lông mi đối phương khẽ nhúc nhích đều có thể thấy được đến rõ ràng.
Chờ đến khi Chung Ngọc từ bên trong hưởng thụ tới lúc mở to mắt, thời điểm phát hiện Lâm Vân Chi đang trừng mắt nhìn chính mình, nàng cả người giống như một con thỏ đã chịu kinh hách, cọ một chút đã nhảy dựng lên, tức khắc đỏ bừng hai má, xoay mặt đi, không dám đối mặt với hắn, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: "Ta, ta hôm nay đi bệnh viện mua thuốc trị đau đầu cho ngươi, ở trên bàn......"
Lâm Vân Chi còn sững sờ ở tình cảnh bên trong, nội tâm giống như vạn mã lao nhanh, cũng không biết nên nói cái gì, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một cái "Ừm", cũng lại là lời nói vô nghĩa.
Đúng là Lâm Vân Chi phản ứng thật thà ngờ nghệch, làm cho Chung Ngọc thực bực bội, nàng đã làm sự tình không e lệ như vậy, hắn là một đại nam nhân thế nhưng một chút tỏ vẻ đều không có, chẳng lẽ nhiều năm như thế, hắn còn không muốn cho chính mình một cái danh xưng sao?
"Ngươi, ngươi liền không có cái gì muốn nói với ta sao?" Chung Ngọc xoay người, căng da đầu đối với Lâm Vân Chi nói.
"Nói cái gì?" Lâm Vân Chi không ngốc, nàng biết Chung Ngọc là có ý tứ gì, chính là nàng chỉ có thể trốn tránh giả ngu, bởi vì nàng làm không được chuyện nàt, cũng không muốn dễ dàng hứa hẹn.
"Ngươi cái đồ ngu ngốc!" Chung Ngọc thẹn quá thành giận, tức muốn hộc máu từ trên bàn túm lên bình thuốc đều quăng hướng Lâm Vân Chi, ở giữa đầu của hắn bồi thêm vài cái, hét ầm một tiếng, kỳ thật nàng thực đau lòng, nhưng càng tức giận hơn, "Ngươi rốt cuộc là có ý tứ gì? Ngươi rốt cuộc có thích ta hay không!"
"Ta......" Lâm Vân Chi bị Chung Ngọc thình lình xảy ra ép hỏi đã á khẩu không trả lời được, yên lặng mà cúi đầu, "Nữu Nhi, ta không thích hợp với ngươi!"
"Ngươi!" Chung Ngọc bị chọc tức nháy mắt nước mắt liền rớt xuống dưới, "Dựa vào cái gì ngươi nói thì chính là cái đó, ngươi một câu không thích hợp liền xong việc sao? Kia vì cái gì đến bây giờ mới nói! Ngươi để ta làm sao bây giờ?!"
Thấy Chung Ngọc khóc, Lâm Vân Chi cũng thực đau lòng, từ trên giường xuống dưới, nắm tay nàng lên, "Nữu Nhi, ta biết ta đối với ngươi không được, chính là ta......!Thật sự cho không được thứ ngươi muốn!"
Lâm Vân Chi biết một nữ nhân nếu nguyện ý đem thanh xuân là thứ tốt nhất đều dâng hiến cho một người, vậy nữ nhân này đúng thật là yêu người đó.
Nàng biết Chung Ngọc chính là nữ nhân si tình, sự thật nàng lại không phải cũng không xứng để nàng trả giá chung thân đại sự.
Nghe lý do Lâm Vân Chi nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, Chung Ngọc chỉ cảm thấy thực buồn cười, buồn cười chính là bản thân mình, đợi nhiều năm như vậy lại chỉ chờ được những lời này!
Nàng thật sự vô cùng nản lòng thoái chí, nhẫn tâm đẩy ra Lâm Vân Chi, "Ngươi sao lại có thể ích kỷ như vậy!"
Chung Ngọc đẩy sập cửa mà đi, chỉ chừa Lâm Vân Chi lẻ loi ngồi một mình tại chỗ.
Nàng mỏi mệt đỡ trán, lại ngã trên giường, suy nghĩ trong đầu muôn vàn, giống như vô số mạng nhện lặp lại quấn quanh, không chiếm được cái giải quyết.
Tay đụng tới bình thuốc Chung Ngọc vừa mới quăng lại đây, bên trong là thuốc tây tân tiến, nàng vẫn luôn có chứng đau đầu, chỉ là chung quy không muốn đi bệnh viện nhìn xem thế nào.
Thì ra Chung Ngọc trước đks là đi bệnh viện cho kê thuốc cho nàng đi, nghĩ đến đây trong lòng Lâm Vân Chi càng là áy náy không thôi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook