Quãng Đời Còn Lại Là Em
-
Chương 46
Buổi chiều, Tiêu Tiêu cầm tài liệu qua phòng làm việc của Lăng Viễn, “Viện trưởng Lăng, phiền anh xem qua mấy tập tài liệu này.”
Lăng Viễn ngẩng đầu lên, đỡ lấy tài liệu từ tay Tiêu Tiêu, lúc tay hai người chạm khẽ vào nhau, Lăng Viễn ngẩng đầu lên nhìn cô, “Em không đi lấy thuốc à? Em vẫn đang sốt này.”
“Em làm nốt hai tài liệu này, lát nữa em xuống lấy sau.”
“Em qua tìm bác sĩ khám trước đi, tài liệu cứ để chỗ anh, lát nữa anh ký sau.”
“Dạ, vậy em ra ngoài trước đây ạ.”
Lăng Viễn đọc kỹ tập tài liệu rồi ký tên lên, nhìn xuống đồng hồ, còn 10 phút nữa là tan làm, nhưng vẫn chưa thấy Tiêu Tiêu quay lại lấy tài liệu.
Lăng Viễn cầm mấy tập tài liệu đến phòng làm việc ở bên cạnh, thấy Tiêu Tiêu đang nằm bò trên bàn, như đang ngủ vậy.
Anh đặt tài liệu lên bàn của cô, “Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu...”
Liên tiếp gọi hai tiếng, cô ấy vẫn không có chút phản ứng, Lăng Viễn mới ý thức được có gì không đúng, lay nhẹ người cô, “Tiêu Tiêu, em tỉnh lại...”
Lúc này Tiêu Tiêu mới mở hé mắt ra, “Viện trưởng Lăng, em đau đầu, khó chịu quá...”
Lăng Viễn đặt tay lên trái cô, người cô đang nóng ran, “Em sốt cao quá, anh đưa em tới phòng cấp cứu.” Nói rồi liền đỡ cô dậy.
Dưới bãi đỗ xe, Tôn Phụng đứng ở bên cạnh xe của Lăng Viễn đợi anh, đã tan làm được hơn 10 phút, bình thường Lăng Viễn tan làm đúng giờ hơn mình, cô cầm điện thoại gọi cho Lăng Viễn, nhưng đổ chuông rất lâu không thấy nghe máy.
Thời gian cứ thế từng giây từng phút trôi qua, chớp mắt sớm tới 6 giờ 30, Lăng Viễn mới vội vàng xuống bãi đỗ xe.
“Sao muộn vậy anh mới tan làm, điện thoại cũng không nghe, rất bận à?” Tôn Phụng lấy khăn giấy trong túi xách lau những giọt mồ hôi ướt đẫm trên trán anh.
“Gần tới giờ tan làm anh phải tiếp nhận một bệnh nhân.
Mau lên xe đi, có phải chúng ta đã muộn rồi không?” Lăng Viễn nói rồi mở khóa xe.
“Không sao, không vội.”
Vừa đúng lúc Bắc Kinh vào giờ cao điểm tắc đường, đến nhà hàng thì Mã Đông và Vệ Dung đã đợi ở đó hơn một tiếng.
“Xin lỗi hai đứa, vừa rồi gần lúc tan làm thì tiếp nhận một bệnh nhân nên đã tới muộn.” Lăng Viễn vừa ngồi xuống đã xin lỗi.
“Bọn con cũng vừa mới tới.” Vệ Dung nhanh trí xoa dịu đi, “À, bọn con đã gọi món xong hết rồi, không sao chứ ạ.”
“Không sao.” Tôn Phụng vừa nói vừa tháo khăn quàng cổ ra.
Vệ Dung nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Tôn Phụng, huých tay vào Mã Đông, “Hình như hai vị hôm nay có việc đại sự gì đó muốn tuyên bố.”
“Vậy sao? Mẹ, có việc gì ạ?” Mã Đông hỏi Tôn Phụng.
“Mẹ và Lăng Viễn đã kết hôn, hôm nay muốn nói với hai đứa việc này.” Tôn Phụng cười nói.
“Oa, vậy đúng là việc đại hỷ rồi.
Chúc mừng mẹ.” Vệ Dung cầm ly bên tay lên, mới phát hiện ra vẫn chưa có rượu mang lên, “Lấy nước thay rượu, con chúc mừng mẹ và chú.”
“Cảm ơn con.” Lăng Viễn cầm ly lên cụng ly với họ.
“Vậy khi nào mới tổ chức hôn lễ ạ?” Vệ Dung hỏi Lăng Viễn.
Lăng Viễn nhìn sang Tôn Phụng, “Em nói xem.”
“Mẹ và chú cũng đều rất bận, hôn lễ thôi bỏ đi, khi nào nghỉ ngơi dài ra ngoài chơi một chuyến là được.”
“Anh thế nào cũng được, dù sao tất cả đều nghe theo em.”
Mã Đông trầm mặc một lúc rồi nói ra suy nghĩ của mình, “Vẫn phải tổ chức hôn lễ, đơn giản mời mấy người thân và bạn bè, suy cho cùng cũng là lần đầu mẹ kết hôn, con cũng mong có thể tham gia hôn lễ của mẹ.”
Mã Đông nói như vậy khiến Tôn Phụng bất ngờ đồng thời cũng rất cảm động, “Vậy việc hôn lễ để mẹ suy nghĩ lại, bây giờ ăn trước đi.”
Trên đường về nhà, Lăng Viễn đã uống rượu nên để Tôn Phụng lái xe.
“Việc hôn lễ, anh thấy Mã Đông nói rất có lý, tổ chức đơn giản mời mấy người thôi được không?”
Tôn Phụng mím môi, “Để em suy nghĩ đã, cũng không gấp gáp.”
Sáng hôm sau, Lăng Viễn vừa tới phòng làm việc thì thấy có sandwich và sữa bò trên bàn, đang tò mò là ai để vào thì thấy Tiêu Tiêu xuất hiện ở cửa phòng làm việc.
“Sao em đã đi làm rồi? Đã hạ sốt chưa?” Lăng Viễn hỏi cô.
“Tối qua truyền nước xong em khỏe nhiều rồi, bữa sáng em để ở bàn của anh, cảm ơn tối qua anh đã đưa em tới phòng cấp cứu.”
“Không cần cảm ơn đâu, hơn nữa từ chỗ chúng ta tới khoa cấp cứu cũng có mấy bước chân...” Lăng Viễn định nói đã ăn sáng rồi, nhưng vì thể hiện lịch sự nên không nói nữa, “Cảm ơn bữa sáng của em.”
Tuần sau có có đoàn kiểm tra tới, ngoài các trưởng khoa đã sắp xếp hội chẩn thì các trưởng khoa còn lại kiểm tra phòng bệnh xong sẽ tới phòng họp.
Lúc Tôn Phụng tới, Lăng Viễn vẫn chưa tới, cô chọn một chỗ ở phía sau ngồi xuống.
Các trưởng khoa cũng đã tới hết, Lăng Viễn mới tới, theo sau anh là Tiêu Tiêu mặc một bộ vest màu xanh lam đậm, đôi giày cao gót màu đen, tóc dài cuộn gọn ngang vai.
Tôn Phụng nhìn sang những đồng nghiệp nam xung quanh, gần như ánh mắt của họ đều đặt trên người Tiêu Tiêu không rời, cô không kiềm chế được mà nhíu mày.
Lăng Viễn lướt qua hàng đầu tiên ở hội trường mới nhìn thấy Tôn Phụng đang ngồi ở một góc.
Dù chỉ là một ánh mắt nhưng Tôn Phụng cũng biết anh đang tìm mình, đưa tay lên rồi dùng hai ngón tay đưa lên miệng ra hiệu cho anh, sau đó rồi cười tủm tỉm.
Lăng Viễn không chút thay đổi sắc mặt điều chỉnh micro, “Trước khi họp, tôi xin giới thiệu một chút...” Lăng Viễn chỉ vào Tiêu Tiêu đang ngồi bên cạnh mình, “Vị này là Tiêu Tiêu – thư ký viện trưởng mới tới...Được rồi, tiếp theo chúng ta bắt đầu cuộc họp, mọi người cũng đều đã nhận được thông báo, tuần sau chúng ta sẽ đón đoàn công tác tới kiểm tra giám sát bệnh viện mình, nếu như kiểm tra không đạt tiêu chuẩn, có khả năng sẽ bị giáng cấp, vậy nên mong các vị chú ý...”
Rất nhanh sau đó tin tức phòng làm việc của viện trưởng có một cô thư ký rất xinh đẹp mới đến đã được truyền đi.
Giờ ăn trưa, các y tá khoa Ngoại ngồi cùng với Tôn Phụng, tò mò nghe ngóng, “Trưởng khoa Tôn, nghe nói thư ký mới của viện trưởng Lăng rất xinh đẹp, hôm nay chị cũng đi họp phải không? Đẹp thật ạ?”
Một y tá khác thì cũng biết đại khái việc của Lăng Viễn và Tôn Phụng nên dùng chân đá vào người đang nói, người này mới ý thức được mình nói sai.
Tôn Phụng cười cười, “Chị nhìn thấy rồi, rất xinh đẹp.”
Vừa nói xong thì Tiêu Tiêu cùng một đồng nghiệp phòng hành chính tới nhà ăn, Tôn Phụng nhìn ra ngoài cửa nói, “Người mặc vest xanh đó chính là Tiêu Tiêu.”
“Oa, đẹp thật ấy, nhưng tại sao cô ấy lại mặc nổi bật vậy, phía hậu cần không có đồng phục à?” Y tá đối diện không hiểu hỏi.
“Chắc là mới tới nên chưa có đồng phục.” Tôn Phụng cúi đầu xuống tiếp tục ăn.
Sau khi Tiêu Tiêu và một đồng nghiệp khác gọi cơm xong thì ngồi xuống chỗ cách Tôn Phụng không xa.
“Thì ra viện trưởng Lăng không chỉ đẹp trai mà còn rất ấm áp, hôm qua tôi sốt cao, viện trưởng Lăng đã đích thân đưa tôi tới phòng cấp cứu, trông tôi truyền nước xong mới đi, nếu như có một người bạn trai như viện trưởng Lăng thì thật hạnh phúc.” Tiêu Tiêu nói không to nhưng Tôn Phụng cũng nghe thấy được.
“Vậy cô có cơ hội đấy, viện trưởng Lăng đã li hôn, trước mắt vẫn chưa kết hôn.” Người đối diện nói với Tiêu Tiêu.
Đôi mắt Tiêu Tiêu sáng lên, “A, thật sao? Nói như vậy tôi cũng có cơ hội.”
Sắc mặt Tôn Phụng liền thay đổi, đặt đũa trong tay xuống, “Chị ăn xong rồi, hai đứa cứ từ từ ăn, chị đi trước đây.”
Hai y tá ngồi đối diện nhìn nhau, “Lẽ nào người bên phòng hành chính không biết viện trưởng Lăng và trưởng khoa Tôn đang yêu nhau sao, cô xem vừa rồi sắc mặt của trưởng khoa Tôn rất khó coi.”
“Họ cả ngày đều ngồi trong phòng làm việc, không biết cũng là bình thường.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook