Edit: Misa

Beta: Annie

————

Chương 6: Kẹo nhân sữa

Dưới ánh đèn, những viên kim cương lấp lánh ánh sáng trên viền chiếc váy màu xanh nước biển, giống như những ngôi sao rực rỡ của dải ngân hà.

Sau khi được chăm sóc cẩn thận, mái tóc dài mềm mại gợn sóng được cô để gọn trước ngực, đôi mắt đẹp trong veo cùng hàng mi dài cong vút khiến đôi mắt trở thành bộ phận thu hút nhất trên khuôn mặt.

Người đẹp vẫn luôn khiến người khác yêu thích hơn.

Khi bữa tiệc chào mừng kết thúc, Tống Đường tay cầm bó hoa, cùng chụp ảnh với các nhân viên và bạn học.

Sau ngày hôm nay, cô sẽ lùi về hậu trường, rời sân khấu, nhường ánh đèn và những tràng pháo tay cho đàn em.

Chỉ là chụp ảnh chung, nhưng cũng tốn hơn nửa tiếng đồng hồ.

Vén vạt váy, cô cẩn thận bước xuống sân khấu làm bằng khung sắt với đôi giày cao gót.

Vừa mới bước xuống bậc thứ hai, một cánh tay đã duỗi ra trước mặt cô.

Dư Thanh hôm nay cũng biểu diễn, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh khiết, khoác bên ngoài là bộ vest màu đen.

Túi vest trên ngực đính một chiếc kim cài áo cá tính, cậu chải ngược tóc ra sau, trông không giống như một học sinh ngoan ngoãn, rất có khí chất của một học sinh hư.

“Cảm ơn.”

Cô nắm lấy cánh tay cậu, một bên chú ý đến cầu thang dưới chân mình, một bên cô lén nhìn cậu qua khóe mắt.

Hiếm khi thấy cậu ăn mặc trang trọng như vậy, cách ăn mặc khác thường ngày như này khiến cô không thể rời mắt.

“Em đã chờ chị từ rất lâu, em muốn cùng chị chụp thật nhiều ảnh.”

Dư Thanh có vẻ vô cùng ấm ức, chua xót than thở, khi đi đến hai bậc thang cuối cùng, cánh tay của cậu duỗi thẳng đến ôm lấy eo cô, rồi bế cô xuống.

“Em ghen à?” Tống Đường buồn cười ngẩng đầu nhìn cậu, mái tóc vuốt ngược khiến cậu giống như tên trùm trường hung ác.

“Đúng vậy.” Dư Thanh siết chặt eo của cô, đem cô bước tới gần vòng tay của cậu, “Chị muốn bồi thường cho em như thế nào?

“Vậy thì em muốn bồi thường cái gì?”

Chiếc váy cúp ngực màu xanh của Tống Đường rơi vào tầm mắt cậu, vừa vặn có thể nhìn thấy đường cong trước ngực.

Làn da trắng như tuyết, xương quai xanh của cô lấp lánh toả sáng, nụ cười quyến rũ của cô phóng đại trong đồng tử của cậu.

Vốn đã ở khoảng cách rất gần, cô lại khẽ nhún vai, xương quai xanh hõm sâu hơn, làm cho Dư Thanh không khỏi nghĩ đến đoạn video vừa nhìn thấy, có một con cá nhỏ bơi trong hõm xương quai xanh.

Vào lúc này, cậu thực sự muốn trở thành một chú cá bơi trong xương quai xanh của cô.

“Chị thật đẹp.”

Dư Thanh đột nhiên chuyển chủ đề khiến Tống Đường vốn mang theo ý cười xấu xa trêu chọc cậu, giờ đây đã bị thay thế bằng vẻ bối rối hoang mang.

“Chị như vậy, chỉ cho mình em ngắm thôi được không.”

Cậu vừa nhìn thấy một vài chàng trai hỏi cô thông tin liên lạc, với ánh mắt đầy thèm muốn.

Cô chính là viên kẹo của cậu, chỉ có cậu mới có thể nếm được vị ngọt của cô.

“Được, vậy em cũng phải chỉ cho mình chị sờ tóc nha.”

Tống Đường vươn tay muốn sờ tóc cậu, nhưng mái tóc bị xịt keo tạo kiểu nên cứng đơ, cô dùng ngón tay nhét vào sợi tóc để vuốt ra, ngược lại nó càng trở nên lộn xộn.

Tống Đường không có cách nào đem tóc cậu vuốt tóc theo ý mình muốn, liền khó chịu rút tay về.

Cậu nắm cổ tay cô, hai người ở hậu trường sân khấu, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi vào.

“Đừng làm loạn nữa, Dư Thanh.”

Cậu nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt tối sầm, con ngươi co rút lại.

Cô biết, cậu muốn hôn cô.

Cậu cúi đầu, đôi môi mềm mại rơi xuống xương quai xanh mà cậu đã nhìn chằm chằm từ lâu.

Tống Đường bất giác co người lại, tay còn lại của cậu ôm lấy eo cô, không cho cô lui về phía sau.

“Dư …Thanh…”

Tống Đường ngập ngừng gọi tên cậu.

Hành động này thật quá xấu hổ, cô chẳng khác gì một con cừu non bị làm thịt.

Cậu là một con ma cà rồng quý tộc, với bộ đồ đen trắng và mái tóc bù xù, bị ham muốn hút máu điều khiển.

Cô là thiếu nữ bị hút máu, vô lực phản kháng, đầu của cậu được chôn trong ngực của cô.

“Chị ơi, đêm nay chị không về được không?”

Hai người gần nhau đến mức cô thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng sự khác thường cơ thể của cậu đang dần dần thức tỉnh vào lúc này.

Tống Đường giật mình suýt chút nữa đã đồng ý cậu.

“Không được.”

Tống Đường từ chối.

Buổi tối, cô đứng trên giày cao gót cả đêm, bắp chân đau nhức, phải về tắm rửa tẩy trang, khiến cô tốn rất nhiều công sức.

Cậu như vậy liền đứng yên tại chỗ, cúi đầu không nói gì, đưa ngón tay mơ hồ xoa xoa cổ tay mảnh mai của cô.

“Vậy thì chị bồi em lần nữa đi.”

Cậu hành động như một đứa trẻ làm nũng, đôi khi tỏ ra cứng rắn sau đó lại tỏ ra khoe mẽ.

“Để chị thay quần áo và giày trước.”

Chiếc váy này là đồ mượn, còn đôi giày là của cô, nhưng cô cũng mang một đôi giày bệt khác để thay đổi.

Việc đi trên những đôi giày cao gót quả thực chính là cực hình, kể cả với những đôi gót mảnh mai.

Tống Đường xách túi quần áo bình thường vào phòng thay đồ, thay chiếc váy đuôi cá dài ra, mặc một chiếc áo len trắng cùng quần jean.

Chiếc áo len trắng có thiết kế cổ ngắn chữ V. Khi ngồi trên ghế cúi xuống thay giày, cô lộ ra vòng eo trắng nõn và mỡ màng, mái tóc dài vừa đủ che đi cảnh xuân nơi cổ áo.

Tống Đường đưa lễ phục cho người phụ trách mượn quần áo, quay đầu hỏi cậu: “Chúng ta đi dạo một chút sao?”

Tiệc chào mừng kết thúc vào khoảng chín giờ, lâu lắm thì đến mười giờ.

Còn nửa tiếng nữa cô phải về ký túc xá nên chỉ có thể đi dạo trong khuôn viên trường.

“Được.”

Dư Thanh dường như đã bình tĩnh lại, nắm tay cô cùng nhau đi dạo quanh trường.

Tống Đường không bước được hai bước thì nhận ra gót chân bị giày cao gót làm trầy chân, đau đến không muốn rời đi.

“Chị hơi mệt, ngồi một chút đi.”

Bên ngoài hội trường là sân bóng rổ, đèn sân bóng rổ buổi tối mờ mịt, chỉ có thể nhìn rõ đường đi với ánh đèn đường.

Hai người tuỳ tiện chọn một chỗ để ngồi.

“Chân của chị có bị đau không?” Dư Thanh nhận thấy tốc độ khi cô đi bộ hơi khác thường.

“Có chút đau, không sao.”

“Bằng không, em đi canteen mua băng keo cá nhân, chị chờ em một chút.”

“Đừng, nơi này rất tối, chị đi cùng em.”

Đã muộn, ngoại trừ một vài người, nơi này thực sự rất vắng vẻ.

Nghĩ đến dù sao cô cũng là con gái, cậu cũng không yên tâm để cô ngồi ở đây.

“ Vậy để em cõng chị trở về”

“ Không cần khoa trương như vậy.”

Nếu cậu cõng cô trở về, bị bạn bè hoặc người quen nhìn thấy, cô sẽ mắc cỡ chết đi được.

“ Dư Thanh, hôm nay em rất đẹp trai.”

Tống Đường không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cậu.

Dư Thanh đã sớm chú ý cô đã nhìn trộm cậu suốt một buổi tối, xem ra không chỉ có con gái vì người mình thích mà trang điểm, con trai cũng có thể dựa vào sắc đẹp để hấp dẫn người.

“Thì ra chị lại thích kiểu này a…”

“Kiểu nào?” Cô không phải đang khen cậu sao?

“ Kiểu trai hư”

Đàn ông không xấu phụ nữ không yêu, lời này không giả.

“Vậy em không phải cũng thích chị mặc váy lễ hội sao.”

Tống Đường ăn miếng trả miếng, cô lại không phải không thấy ánh mắt của cậu dính chặt vào cô hơn thường ngày.

“Em khi nào thích váy lễ phục, em rõ ràng chỉ thích chị, chị còn không biết sao?”

“Em từ lúc nào mà như vậy, chẳng lẽ em giả bộ ngay từ đầu?”

Cô còn nhớ rõ lúc trước, Dư Thanh nói chuyện cùng cô còn ngượng ngùng không dám nhìn thẳng cô.

Hiện tại như thế nào biết trêu chọc người như vậy?

Cô không thể ngờ rằng trước đây cậu chỉ giả heo ăn thịt hổ.

“Em không thầy dạy cũng hiểu.”

Tống Đường định cùng cậu nói vài câu, nhưng căn bản Dư Thanh không cho cô cơ hội, lấp kính đôi môi đang lải nhải của cô.

Cô muốn nói chuyện, lại cho cậu cơ hội để chiếm đoạt.

Cậu quấn quanh cô, đoạt lấy dưỡng khí của cô, làm cô thở không nổi, chỉ có thể gắt gao nắm lấy áo sơmi trước ngực cậu.

“ Kẹo, thật ngọt nha.”

Cô lại không ăn đường, sao có thể ngọt.

Ngọt không phải là đường, mà là cô, Tống Đường.

Lúc ở hậu trường cậu đã tưởng tượng hôn cô như vậy.

Đôi bàn tay chơi đàn ghi ta, hơi thô, nóng hầm hập ở phía sau lưng cô xoa xoa, vuốt xương sống rõ ràng của cô, vừa ngứa lại vừa nóng.

Bàn tay phía sau dần mò ra phí trước, như là tiếng gà thét chói tay, một tiếng ưm từ trong miệng cô phát ra

“Dư Thanh, đừng nháo.”

Cô nắm lấy bàn tay hư đốn của anh.

“Chị ơi, khi nào chị có thể cho em ăn?”

Làm thế nào mà cậu có thể nói những lời như vậy mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào?

” Dư Thanh!”

Tống Đường nổi giận đùng đùng hét tên anh.

“Chị ơi, chị đừng tức giận, em rất thích chị.”

Dư Thịnh ngoan ngoãn không làm phiền nữa, cứ ôm cô như vậy, vùi đầu vào cổ cô.

Cậu thực sự muốn ăn thịt cô càng sớm càng tốt.

Cậu muốn ăn kẹo, kẹo nhân sữa.

“Hôm nay không tiện cho em.”

Không phải chỉ có Dư Thanh đang suy nghĩ những chuyện đó, Tống Đường quay đầu lại, nhìn thấy phần eo và bụng rắn chắc của cậu trên sân bóng rổ, cô cũng bị hình ảnh đó làm cho rung động.

“Vậy khi nào thuận tiện cho em?”

Dư Thanh hô một tiếng, cô gõ một cái hạt dẻ vào đầu cậu ta một cách nặng nề.

“Dư Thanh, tại sao cả ngày hôm nay đầy em toàn phế liệu thế này?”

Tiếng gõ của Tống Đường mất một chút sức lực, cô xấu hổ đứng dậy, bất lực nhìn cậu.

Dư Thanh sờ lên cái đầu đau nhức, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng.

Lần này, Tống Đường đúng là ngồi vào lòng cậu.

Tống Đường hốt hoảng nhìn xung quanh, không có ai nhìn thấy.

“Chị ơi, đừng nhìn. Nhìn em.”

Cậu vòng tay ôm cô để tránh cô bị ngã hoặc trốn đi.

“Đối với người mình thích, nhất định sẽ có tâm tư đó, chị chẳng lẽ đối với em không có sao?”

Dư Thanh ép từng bước, chỉ để buộc cô phải thừa nhận điều đó.

Cô cũng đang nghĩ đến cậu.

“Ừm.”

“Chị, chị có lệ như vậy.”

“Dư Thanh.”

“Chị ơi, chị có biết gọi tên em vào lúc này, sẽ khiến em trở nên bốc đồng hơn trong phương diện đó không?”

Tống Đường đã quen gọi tên cậu trong tiềm thức.

Giống như khiển trách một đứa trẻ, sẽ gọi tên nó trước khi giáo dục để nó nhận ra mình đã làm gì sai.

Trước đây, mỗi khi cô gọi tên Dư Thanh, cậu sẽ ngoan ngoãn và không làm phiền nữa.

Nhưng lần này, mọi chuyện dường như không như vậy.

Ma chú trói buộc, không dùng được.

“Chị ơi, về đi. Muộn rồi.”

Dư Thanh chỉ muốn đùa giỡn với cô, trước nay cậu chưa từng nghĩ sẽ ép buộc cô.

“Dư Thanh, chị thích em.”

Cô ở trên môi cậu hôn một cái.

“Tống Đường, em yêu chị.”

Tống Đường là đường, Dư Thanh Tống Đường, quãng đời còn lại là đường.

Quãng đời còn lại của cậu, tất cả đều là đường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương