Edit: Larué

Beta: Annie

— — — —

Chương 3: Mơ chua ngâm đường

Đêm chung kết cuộc thi Top 10 ca sĩ. 

Dư Thanh ngồi ở khu vực ghế dưới sân khấu dành cho thí sinh, bên cạnh là cây đàn guitar đã được tinh chỉnh. 

Đa số thí sinh đều ít nhiều có phần lo lắng, chỉ riêng Dư Thanh là tâm tư đặt hết lên người Tống Đường, cô đang ngồi ở khu vực của ban giám khảo. 

Tống Đường đến nơi, ngồi vào ghế giám khảo, nói chuyện với vị lão sư bên cạnh, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt. 

Trong lòng cậu như đang nở hoa,vì cô đã ở đây rồi. 

Cậu lọt vào top 10 như đã hứa, và cô cũng đã đến xem cậu biểu diễn như đã hẹn. 

Bên cạnh Dư Thanh phát ra một tiếng gọi. 

“Dư Thanh.”

Người ngồi bên cạnh gọi tên cậu, cậu quay qua thì thấy một khuôn mặt.

Trong ấn tượng của cậu, cậu không hề quan biết tên cô, nhưng cô ta lại rất rõ tên cậu. 

“Xin chào, xin hỏi cô là?”

Dư Thanh quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu. 

Cô gái trông rất quen ngồi xuống cạnh chỗ của cậu. 

Bên trái của Dư Thanh để cây đàn guitar, vừa lúc đó bên phải lại không có gì, cô gái ngồi ngay bên phải anh. 

“ Mình là Chử Lam, cũng là sinh viên năm nhất, đến từ hội sinh viên, liệu mình có thể làm quen với cậu được không?” 

Chử Lan cười để lộ lúm đồng tiền, tươi tắn như đóa hoa hướng dương hướng về phía mặt trời.



Tống Đường đang trò chuyện với lão sư bên cạnh, điện thoại của người kia đột ngột vang lên, người kia vội vàng xin lỗi cô, đứng dậy đi ra cánh gà nghe điện thoại.

Trên sân khấu các nhân viên đang kiểm tra lại thiết bị, Tống Đường một mình buồn chán xoay đầu nhìn về chỗ ngồi phía sau. 

Một số hàng đầu tiên bên trái của khán đài đài được bố trí cho thí sinh của cuộc thi Top 10 ca sĩ. Ghế giám khảo ở chính giữa, lúc này khán giả vẫn chưa vào khán đài, phía sau lưng cô trống trơn, nhưng mắt cô không thể nào ngừng hướng về một ai đó. 

Liếc nhìn bóng dáng quen thuộc ở phía xa, cô nhận ra đó chính là Dư Thanh. 

Túi guitar che gần hết dáng người Dư Thanh, có thể thấy cậu đang quay đầu lại, nói chuyện với người bên cạnh. 

Lưng cậu đối diện cô,cho nên cô không thể nhìn thấy sắc mặt của cậu, từ xa cô chỉ có thể thấy cậu đang trò chuyện cùng với một cô gái, cô ấy trông có vẻ đang cười rất vui vẻ. 

Không ai biết là họ đang nói gì, cô chỉ dựa vào suy đoán là nghĩ hai người đang nói về chủ đề thú vị nào đó, chẳng trách cô gái lại cười thích thú tới như vậy.

Tống Đường cảm thấy ngột ngạt, trong miệng chua xót không giải thích được, quay đầu lại không muốn nhìn nữa. 

Cô cầm chai nước khoáng được chuẩn bị sẵn trên bàn, nhấp vào ngụm. 

“Xin chào, tôi là Dư Thanh.” Dư Thanh ở phía bên kia, ậm ừ không muốn trả lời. 

“Tất nhiên mình biết cậu là Dư Thanh rồi. Cậu rất nổi tiếng ở trường đấy. Có cả một bức thư tỏ tình cậu treo ở bảng thông báo của trường mà.”

“Thư tỏ tình trên bảng thông báo?” Dư Thanh nghi hoặc mà nhíu mày, trong lòng ngăn không được mà hoảng loạn, cậu lo lắng Tống Đường sẽ thấy.

“Cậu không biết sao?”

Cậu không biết có biết bao nhiêu cô gái có ý với cậu sao? 

Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, cậu chỉ là một tân sinh viên vừa mới nhập học, đương nhiên không thể hiểu được mấy thứ này. 

“Không biết.”

Câu trả lời của Dư Thanh rất ngắn gọn, cậu không muốn nói thêm một lời nào nữa. 

Từng tiếng bật ra khỏi miệng cậu, rõ ràng từng chữ một. 

Nhìn thấy cậu lạnh lùng như vậy, cô gái không chút nản lòng, ngược lại càng thêm hào hứng, 

Cô chỉ không ngờ rằng tính cách của chàng trai mà cô say nắng này, lại lãnh đạm như vậy. 

“ Vậy cậu có thể cho mình thông tin liên lạc được không?”

“Xin lỗi, nhưng tôi có bạn gái rồi.”

Chử Lan hơi khựng lại, nhưng cũng nhanh chóng lè lưỡi tinh nghịch, “Vậy là bạn gái cậu cũng ở trong trường mình nhỉ?”

“Đúng vậy.” Dư Thanh gật đầu, ánh mắt vô thức nhìn ra bóng lưng của một người nào đó.

“Vậy được rồi,” Chử Lan kiên trì, “Chỉ là bạn bè thôi mà, bạn gái cậu cần quản chặt đến như vậy sao, còn không thể thêm số điện thoại của người khác giới à?”

Thật sự là một bạch liên hoa. 

Dư Thanh không phải kẻ ngốc, cậu sao lại không hiểu được những lời nói tâm cơ của cô ta cơ chứ, những người như vậy chỉ thích mọi thứ diễn ra theo ý bản thân và muốn mọi người xung quanh sẵn lòng yêu quý mình. 

“Là vì tôi không muốn cô ấy phản bội tôi, đi cặp kè với người khác, nên tôi cũng làm những điều tương tự, bảo vệ cho mối quan hệ của chúng tôi”

Người mà cậu trân quý bằng cả tấm lòng sao có thể để cho một người lạ không quen biết tùy ý bôi nhọ được.

“Xem ra cậu thực sự thích cô ấy” Chử Lan khịt mũi, “ Mình có việc ở Hội học sinh rồi, xin phép đi trước.”

Dư Thanh lười nói chuyện, chỉ nở một nụ cười nhẹ, có ý đuổi cô ta đi. 

Một lúc sau, lúc khán giả đến trường quay, ồn ào một hồi, khi chương trình bắt đầu, trường quay yên tĩnh trở lại. 

“Tiếp theo, xin mời thí sinh thứ tám, Dư thanh, biểu diễn một bài hát, Tình Phi Đắc Dĩ!” 

*Tình Phi Đắc Dĩ là OST của Vườn Sao Băng Đài Loan, nghe tại đây

Hôm nay Dư Thanh mặc một chiếc hoodie màu xanh nước biển, tràn đầy vẻ tươi mát của thanh xuân, rất hợp với cậu. 

Cậu ngồi ở giữa sân khấu, tay ôm cây đàn guitar, ánh đèn sân khấu hướng hết vào cậu, 

Nhạc được bật lên, cậu bắt đầu ngân nga hát. 

“Khó mà quên được lần đầu tiên gặp em, ánh mắt mê người ấy”

Cậu cúi đầu, nhíu mày, giọng nói rất nhẹ nhàng, ấm áp. 

Giọng cậu rất hay, trong trẻo, trong vắt, mát lạnh, giống như một chai Sprite lạnh trong mùa hè, vô cùng sảng khoái. 

“ Chỉ sợ anh sẽ yêu em mất, nên không dám để bản thân chìm đắm quá sâu”

Cậu nhướng mày, ánh mắt trìu mến, không biết có phải vì xúc động hay không mà giọng hát cậu như hoà vào bài hát. 

Người khác có thể không để ý, nhưng Tống Đường có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của cậu đang nhìn mình. 

Lúc trước thì vui vẻ cười đùa với cô gái khác, giờ lại ra vẻ thâm tình với cô là sao? 

Tống Đường khó chịu, cúi đầu, cố ý không nhìn cậu. 

“Giọng của cậu bé này khá hay, chỉ là chưa có kỹ năng ca hát bài bản mà thôi ” 

Tống Đường nghe các giám khảo khác đánh giá, hầu như đều dành lời khen cho cậu.

“Cách đặt âm tiết của cậu cũng rất hay, bộc lộ được cảm xúc của bài hát.”

Kết thúc chương trình, tuy Dư Thanh không dành được giải nhất, nhưng cũng giành được giải ba. 

Anh không học thanh nhạc, nhưng có thể dựa vào năng khiếu bẩm sinh mà được giải ba, quả thực là một thành tích đáng nể. 

“ Đàn chị.”

Ý định của Dư Thanh lọt vào chung kết  không phải để giành giải nhất, mà chỉ là tìm cơ hội mà hát cho Tống Đường nghe. 

“Chúc mừng em giành được giải ba.”

Tống Đường cười nói với cậu, nhưng Dư Thanh có thể cảm nhận rõ ràng sự xa cách, lịch sự trong lời nói và nụ cười của cô. 

“Chị…”

Dư Thanh uỷ khuất kêu cô, có phải cậu đã làm gì sai không?

Tống Đường chưa thấy người nào giả tạo như thế này, trong lòng cảm thấy khó chịu. 

Từ trước đến giờ, cô vẫn là người kiềm chế, ẩn nhẫn, bình tĩnh, có khả năng kiềm chế bản thân, nhưng vì sao chỉ cần ở gần cậu, cô lại không kiềm được tính tình.

“Em đã giành vị trí thứ ba rồi, không hài lòng sao?”

Tống Đường nhẹ giọng trêu cậu.

“Giải mấy cũng không quan trọng, nhưng chị thấy em hát cho dễ nghe không?”

Tống Đường không phải là khúc gỗ, liền nghe hiểu ý của cậu. 

“Mọi người đều thấy em hát rất hay, chị cũng vậy.”

Dư Thanh thấy cô không trả lời, liền giả ngu nói tiếp.

“Bài hát là em hát cho chị nghe đấy.”

Dư Thanh mắt sáng ngời nhìn cô, cố gắng tìm thấy một chút động lòng trong mắt của cô. 

Bộ dạng của cậu hệt như một con cún con nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên tay chủ nhân. 

Anh đang nhìn chằm chằm, không vào thứ gì khác mà là nhìn vào đúng cô. 

“Dư Thanh, em vừa mới vào đại học, còn chưa gặp nhiều người.”

Đây như là lời từ chối của cô. 

“Ba vạn con sông nhưng chỉ múc một gáo nước.”

Tống Đường không ngờ là mình sẽ văn vẻ như vậy. 

“Tống Đường, chị lo lắng cái gì?”

Cô rõ ràng là động tâm với cậu, ngày hôm đó cô cười rất tươi, tại sao giờ lại đẩy cậu ra như vậy? 

Cậu không chút do dự nào mà gọi thẳng tên cô ra. 

“Dư Thanh,” Tống Đường bất lực, làm sao cậu lại bỗ bã như vậy. 

Cô đã đánh giá sai về cậu, cậu cho rằng cậu là người có thể kiềm chế được bản thân mình. 

“Em…”

Tống Đường không nói thêm được nữa, liền thở dài.

“Dư Thanh, chúng ta đều không quen biết nhau, em không biết gì về chị, chị cũng thế.” Tống Đường nói, “Có thể em thích chị chỉ vì bề ngoài của chị.”

“Vậy thì chị với em có thể bắt đầu từ bạn bè, chậm rãi tìm hiểu nhau?”

“Ít nhất hãy cho em một cơ hội, thay vì từ chối như thế này.”

Dư Thanh nắm chặt bàn tay, tiến tới gần cô, như bao vây cô để không trốn thoát được. 

“Được.”

Tống Đường mềm lòng, nhìn ánh mắt kiên định kia cô lại nhớ đến mẹ mình. 

Mẹ rất yêu bố, nhưng bố cô lại cặp kè với người khác, hôn nhân giữa hai người dần đến bờ vực đổ vỡ. 

Tình cảm thì không bao giờ biến mất, nhưng nó sẽ thay đổi.

Kể từ khi cô sống với mẹ, cô đã không còn tin tưởng vào đàn ông. 

Trên miệng nói địa cửu thiên trường, sông cạn đá mòn, cuối cùng chỉ là câu cửa miệng. 

Mẹ cô thậm chí còn có ý níu kéo, tha thứ cho ông ta, không muốn ly hôn với ông.

Nhưng sao ông ta lại có thể nhẫn tâm đến vậy. 

Cô cho rằng sau cuộc hôn nhân này chỉ có mẹ cô một lòng cứu vãn, nhưng dù thế nào cũng không thể trở lại như xưa, như bình hoa đã vỡ, gắn như thế nào cũng không thể lành lặn như xưa.

Ông ta cũng rời đi không một một chút vấn vương ngoảnh lại, càng làm cho đứa con gái như cô cảm thấy ớn lạnh.

“Chị ”

Cậu đột nhiên trở lên vui vẻ, không còn có vẻ mặt uất ức không thể bày tỏ như vừa nãy nữa. 

Cậu bây giờ trông thật *mất giá, còn ngoan ngoãn kêu một tiếng đàn chị.

* kiểu không còn một tí liêm sỉ nào luôn 

Chỉ sợ rằng bộ dạng này của cậu, giống con sói giả vờ làm chú cún ngoan, thực chất là đang giấu đi cái đuôi sói của mình.

“Tại sao em không gọi chị bằng tên?”

Tống Đường hừ lạnh.

“Nếu chị thích, em có thể gọi chị bằng tên của chị.”

Cậu cất bước đi đến gần cô. 

Cô không thấp, nhưng cô vẫn sửng sốt trước sự chủ động của cậu, trước mặt cậu thì cô lại yếu thế hơn một chút.

“ Em nói chuyện bằng lời thôi, đừng lại gần chị như vậy.”

“Chị ơi, cuối tuần em có thể mời chị đi xem phim được không?”

Cậu cười, trời đang mùa thu nhưng cứ ngỡ là vào xuân.

Cô quay ra chỗ khác, khẽ gật đầu.

“Vậy là coi như chị đồng ý, chị ngoéo tay hứa với em đi?”

Tống Đường bật cười khi nhìn thấy cậu thật sự ngoéo tay với cô, “Cậu thật là trẻ con.”

Cuối tuần, Tống Đường đến rạp chiếu phim gặp cậu. 

Cậu vội vã từ dưới thang cuốn chạy lên

Cậu hổn hển cúi người trước mặt cô, “Em có đến muộn không ”

“Không có”

“Vậy mình đi vào thôi.”

Tống Đường thắc mắc tại sao cậu lại vội vã như vậy, nhưng cũng không hỏi. 

Bộ phim thuộc thể loại âm nhạc lãng mạn. 

Cậu xem phim rất nghiêm túc, thực sự chỉ là tới xem phim.

Cô còn mong đợi cái gì nhỉ?

Tống Đường cũng tập trung vào xem phim, phải nói phim này khá hay. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương