Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)
Chapter 9 Kết cục của mối đe dọa

Chương 9:  Kết cục của mối đe dọa

"Rốt cục cũng đột phá."

 

Hứa Thanh đứng lên, đánh ra một quyền, lại có một trận âm thanh thanh thúy vang vọng trong không khí, thậm chí gió thổi lên còn có thể khiến cho cửa phòng lay động một chút.

 

Một màn này, làm cho Hứa Thanh mở to hai mắt, hắn có thể cảm nhận được, giờ phút này, mình so với hôm qua cường đại hơn rất nhiều.

 

Nếu đổi lại là bây giờ đối mặt với Cự Giác Mãng kia, Hứa Thanh tin tưởng mình chỉ cần dùng một quyền, liền có thể trực tiếp đem vảy trên bụng nó đánh nát.

 

Chẳng những như thế, cảm quan của hắn cũng nhạy cảm hơn bao giờ hết, chẳng những nhìn rõ ràng hơn, thính lực cũng cực kỳ linh mẫn, tiếng gõ cửa ngoài sân, lúc này cũng bay vào trong tai Hứa Thanh.

 

Hứa Thanh ngẩn ra, đi đến bên cạnh cửa phòng, mượn ánh trăng bên ngoài, xuyên thấu qua khe hở, hắn nhìn thấy bóng dáng tiểu cô nương đang đứng bên kia cửa trúc ngoài sân.

 

Đối phương tựa hồ có vết thương trên người, thân thể có chút run rẩy.

 

Hứa Thanh nhíu mày, vốn không có ý định để ý tới, nhưng tiểu cô nương kia vẫn kiên trì nhẹ nhàng gõ cửa.

 

Vì thế một lúc lâu sau, Hứa Thanh đẩy cửa phòng ra đi ra ngoài.

 

Sau khi nhìn thấy bóng dáng Hứa Thanh, tiểu cô nương kia rõ ràng khẩn trương lên, cố nén không lùi về phía sau, cách cánh cửa trúc nhìn Hứa Thanh.

 

"Có việc gì không?” Hứa Thanh mở miệng hỏi.

 

"Ta... Ta cũng có được quyền cư trú trong doanh trại, còn... Còn tìm được một công việc trong doanh trại. " Tiểu cô nương trả lời có chút cà lăm.

 

"Biết rồi.” Hứa Thanh gật đầu, muốn xoay người trở về.

 

"Chờ một chút... Cảm ơn ngươi, ta đến đây để cảm ơn ngươi.” tiểu cô nương vội vàng nói.

 

"Không cần cảm ơn, là ta muốn ăn nó, không liên quan đến ngươi.” Hứa Thanh nói xong, xoay người đi về phía phỏng mình.

 

Nhìn bóng lưng Hứa Thanh, tiểu cô nương mím môi, bỗng nhiên lớn tiếng nói.

 

"Vô luận như thế nào, ta vẫn cảm ơn ngươi, ân này… Sau này ta nhất định sẽ báo đáp. "

 

Nói xong, thân ảnh nàng khập khiễng, tiền vào trong đêm tối rồi biến mất.

 

Hứa Thanh quay đầu nhìn lại, cũng không để ở trong lòng, sau khi trở lại phòng mình, hắn hít sâu một hơi, cảm thụ một chút biến hóa của bản thân, đáy lòng càng có thêm nắm chắc hơn với ý niệm sống tốt hơn một chút.

 

Chỉ là đau đớn mơ hồ truyền đến từ cánh tay trái khiến hắn đoán được dị chất trong cơ thể mình, hẳn là có nồng độ rất cao, coi như là mật rắn cũng không thể đem nó hóa giải đi được bao nhiêu.

 

Giờ phút này, đêm khuya yên tĩnh, bên ngoài không còn tiếng hung thú gào thét, Hứa Thanh đi đến bên giường, nhìn đệm chăn sạch sẽ, lại nhìn quần áo đầy bụi bẩn của mình.

 

Hắn suy nghĩ một chút, đem đệm chăn sạch sẽ cuộn lên, đặt ở một bên, để y quần áo như vậy nằm lên trên ván giường.

 

Bàn tay theo bản năng rút ra tăm sắt màu đen, nắm chặt trong tay, bắt đầu tiến vào giấc ngủ.

 

Tăm sắt này, là đồng bọn hắn tín nhiệm nhất.

 

Từ khi hắn nhặt được từ trong bãi rác nhiều năm trước, bởi vì nhận thấy được sự sắc bén cùng cứng rắn của nó, cho nên vẫn thủy chung mang theo bên người, xem đây là binh khí của bản thân.

 

"Ngày mai phải đi tìm một chỗ bán Bạch Đan ở trong doanh địa. "

 

Hứa Thanh đáy lòng thì thào, sờ sờ túi da, bên trong có một ít tiền hắn tiết kiệm được suốt mấy năm nay, còn có mấy khối bảo thạch có giá trị tìm được trong thành trì.

 

Hắn không dám lấy nhiều bảo thạch, đạo lý kẻ hoài bích có tội ( ý bảo bản thân có vật quý dễ bị người khác hại), khi còn nhỏ hắn đã nhìn thấy qua. 

 

Trong suy nghĩ này, cơn buồn ngủ chậm rãi ập tới, hai mắt Hứa Thanh dần dần nhắm lại.

 

Chỉ là bị hắn vẫn dùng sức nắm chặt tăm sắt trong tay,, không một chút buông lỏng.

 

Một đêm yên tĩnh trôi quá, ánh nắng mặt trời ngày mới cũng rơi xuống.

 

Sáng sớm hôm sau, Hứa Thanh dậy sớm rời khỏi phòng nhỏ.

 

Trước khi đi, hắn nhìn về phía phòng Lôi Đội, đối phương dường như không ở bên trong, có lẽ là đã đi ra ngoài, vì thế Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, đi vào trong doanh trại.

 

Có lẽ là bởi vì hôm qua cảnh hắn nuốt sống mật trăn tràn đầy rung động, hôm này, khi Hứa Thanh đi trong doanh địa, rõ ràng cảm nhận được trong ánh mắt của Thập Hoang giả từ bốn phía nhìn về phía mình, có bất đồng.

 

Không còn bởi vì thân hình thiếu niên của hắn thoạt nhìn dễ khi dễ, từ đó ấp ủ kế hoạch làm chuyện mất nhân tính.

 

Mà là nhiều hơn một chút tán thành, nhiều hơn một chút cảnh giác, đồng thời những thiếu niên trốn ở tròn góc cùng tuổi hắn, khi nhìn thấy hắn, ánh mắt vô thần cũng xuất hiện ý hâm mộ.

 

Phẩm giá, là tự mình phấn đấu.

 

Hứa Thanh im lặng nói trong lòng.

 

Trong lúc tìm kiếm cửa hàng trong doanh trại,, Hứa Thanh cũng đồng thời làm quen với hoàn cảnh nơi nay.

 

Hắn phát hiện trong doanh địa có không ít chó hoang, đang gào thét cướp đoạt thức ăn, mặc dù phần lớn đều gầy gò, nhưng có một số còn, so với một bộ phận người, thân hình còn rắn chắc hơn.

 

Sau khi nhìn những con chó hoang này một chút, Hứa Thanh lại tiếp tục quan sát doanh trại.

 

Cho đến khi trong đầu có thể miêu tả lại toàn bộ doanh trại, hắn mới dựa theo bản đồ trong đầu, ở trong khu vực vòng trong, tìm một cửa hàng.

 

Cửa hàng này không nhỏ, người đến người đi rất náo nhiệt, tựa hồ bên trong cái gì cũng bán.

 

Hứa Thanh ở bên ngoài quan sát một hồi, liền chú ý thấy tiểu cô nương ngày hôm qua đang ở bên trong cửa hàng, nàng mặc một bộ trang phục tiểu nhị. Đối phương hiển nhiên là ở chỗ này làm tạp vụ, bận trước bận sau, trên trán đều là mồ hôi.

 

Cho đến khi Hứa Thanh đi vào cửa hàng, nàng mới chú ý tới nơi này, vừa định nói chuyện, nhưng lại bị một Thập Hoang giả gọi tới hỏi thăm vật phẩm.

 

Hứa Thanh không lập tức chú ý đến những vật phẩm trong cửa hàng, mà là nhìn người xung quanh, cũng giống như hắn, đến mua vật phẩm.

 

Tổng cộng có bảy người, có người đang cất đi vật phẩm, có người đang cúi đầu trầm tư, có người đang mặc cả, trong đó có hai người, một mập một gầy, nhìn có vẻ như là một nhóm.

 

Người mập tròn trịa, người gầy mặt ngựa, tư thái rõ ràng cường ngạnh, trên người có ba động linh năng không nhỏ, giờ phút này, một người trong đó đang quát mắng tiểu cô nương kia, giống như đối với đáp án của nàng có chút bất mãn.

 

Trong lời xin lỗi lo lắng của nàng Hứa Thanh nhìn về phía vật phẩm trong cửa hàng.

 

Cùng hắn phán đoán không sai biệt lắm, nơi này là một gian cửa hàng tạp hóa, đan dược, binh khí, quần áo, thức ăn .v..v..., tất cả đều có đầy đủ.

 

Vì thế hắn thu hồi ánh mắt, đi tới quầy, nhìn chủ tiệm đang hút ống khói bên trong, bộ dáng đạm mạc, bình tĩnh mở miệng.

 

"Bạch Đan bán như thế nào. "

 

Bạch Đan có hạn, mỗi ngày chỉ bán năm viên, hôm nay chỉ còn hai quả, mười linh tệ một viên. "

 

Mí mắt chủ tiệm nâng lên, nhìn lướt qua Hứa Thanh một cái, có lẽ là nhận ra hắn chính là thiếu niên tại đấu thú trường hôm qua, thái độ tốt hơn một chút. 

 

Nhưng nghe được cái giá này, dù cho trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng Hứa Thanh vẫn nhíu mày.

 

Hắn tích góp suốt mấy năm nay, cũng chỉ để dành được hai mươi ba linh tệ mà thôi, nhưng đau đớn trên điểm dị hóa trên cánh tay, làm cho hắn không còn chần chờ, từ trong túi da cẩn thận lấy ra hai mươi linh tệ, đưa cho chủ tiệm.

 

Tay phải chủ tiệm vung lên, thu hồi linh tệ, từ trong tủ lấy ra một cái túi vải, ném cho Hứa Thanh.

 

Hứa Thanh tiếp nhận mở ra, nhìn thấy trong túi vải có hai viên thuốc màu trắng, lông mày lần thứ hai nhíu lại.

 

Bên ngoài ha viên thuốc này, có một số chỗ đã đổi sang màu xanh, hiển nhiên kết cấu có biến hóa, không phải đồ mới, cũng không có dược hương truyền ra, thoạt nhìn rất là kém chất lượng.

 

"Bạch Đan trong doanh trại đều là như vậy, nơi này của chúng ta không có loại phẩm tướng tốt, thứ này cho dù thối rữa, cũng có tác dụng, yên tâm ăn là được. "

 

Nhìn ra nghi hoặc của Hứa Thanh, chủ tiệm da cười nhưng thịt không cười ( cười giả tạo) , nói một câu.

 

Hứa Thanh rất cẩn thận, hắn không lập tức ăn, mà tính toán trở về hỏi thăm Lôi Đội một chút, vì thế thu hồi muốn rời đi.

 

Nhưng đúng lúc này, tinh mang trong mắt hắn chợt lóe, thân thể nhoáng lên, tránh sang bên cạnh.

 

Cơ hồ khi hắn tránh đi, một bàn tay rơi vào vị trí vừa rồi của hắn, một tay vồ hụt.

 

Hứa Thanh lạnh lùng nhìn lại, nhìn thấy tên Thập Hoang giả mặt ngựa lúc trước quát tiểu cô nương, giờ phút này đang thu tay lại, thần sắc có chút kinh ngạc nhìn mình.

 

Cùng lúc đó, tên đồng bạn mập mạp cũng đứng ở cửa, chặn lối ra, nhìn chằm chằm Hứa Thanh, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng ố vàng. 

 

"Là Mập Sơn cùng Mã Tứ của tiểu đội Huyết Ảnh! "

 

Tiểu hài tử này là Lôi Đội mang về, Lôi Đình cùng Huyết Ảnh luôn luôn không hợp, cho nên chuyện của các ngươi, ta không tham hợp, nhưng không nên lãng phí quá nhiều thời gian, ta còn muốn buôn bán.” 

 

Những người còn lại trong cửa hàng cũng đều bị hành động của hai người kia hấp dẫn, sau khi nhìn qua liền thấp giọng bàn tán.

 

Mà câu cuối cùng, là vị chủ tiệm lạnh lùng kia nói.

 

Giờ phút này, người đi đường bên ngoài cửa hàng, cũng chú ý tới nơi này, nhao nhao dừng chân mang theo hứng thú nhìn lại.

 

Tiểu cô nương thì vẻ mặt lo lắng, không biết làm thế nào có thể giúp được.

 

"Yên tâm, sẽ không lâu đâu. " Mặt ngựa cười cười, nhìn về phía Hứa Thanh, trong mắt có một tia âm lãnh chợt lóe.

 

"Tiểu hài tử, Cự Giác Mãng, ta đã giết qua không ít, ta cũng không làm khó ngươi, ta cần Bạch Đan, đưa hai quả Bạch Đan của ngươi cho ta, ta sẽ cho ngươi an toàn rời đi, nếu không, ta sẽ cắt đứt cổ ngươi, lấy đi Bạch Đan từ trên thi thể ngươi. "

 

Lời này, làm cho ánh mắt Hứa Thanh càng lạnh, hắn nhìn cổ đối phương, lại nhìn mập mạp đang bịt kín lối ra, lại chú ý tới đám người đứng bên ngoài cũng không ít, trong lòng âm thầm cân nhắc.

 

Hai người này, bất kỳ một người nào, đều có ba động linh năng không kém, có bộ dáng tầng hai, hắn có nắm chắc, nếu bọn chúng chỉ lên một mình, mình có thể trong mười hô hấp trực tiếp giết chết.

 

Cho dù là hai người cùng nhau xông lên, hắn cũng có thể giết, nhưng thời gian sẽ lâu hơn một chút.

 

Nhưng nơi này là nơi sầm uất, một khi đánh nhau, đối phương đã là thành viên tiểu đội, tất sẽ có viện thủ. 

 

Hắn không muốn đem toàn bộ hy vọng đặt ở Lôi Đội có thể kịp thời đến, đây cũng không phải là tính cách của hắn, hắn không thích đem hy vọng đặt ở chỗ người khác, chính mình nắm giữ mới là tốt nhất.

 

Vì thế Hứa Thanh, mặt không chút thay đổi, một lần nữa quét mắt nhìn về phía cổ của tên Thập Hoang giả mặt ngựa, tay phải lấy ra túi vải chứa Bạch Đan, không chút dây dưa, trực tiếp ném qua, sau khi đối phương bắt được liền mở ra nhìn, đắc ý nở nụ cười.

 

Đồng bạn Mập Sơn, cũng là trong tiếng cười nhường vị trí, Hứa Thanh cũng không quay đầu lại, cất bước đi ra.

 

Đám người ở bốn phía, vô luận là trong hay ngoài cửa hàng, đều cảm thấy việc này rất bình thường, dưới quy luật cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu chính là phải thức thời, đây mới là sinh tồn chi đạo.

 

Tiểu cô nương cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nàng cũng chảy ra không ít mồ hôi, giờ phút này mắt thấy nguy cơ hóa giải, cũng tiếp tục bận rộn.

 

Về phần Mập Sơn cùng Mã Tứ, thì nghênh ngang đi ra khỏi cửa hàng, cười nói với nhau, rời đi xa.

 

Chỉ là... Không có bất kỳ người nào chú ý tới, ở phía sau Mập Sơn cùng Mã Tứ, có một thân ảnh nhìn như đã đi xa, lại đang mang theo đủ kiên nhẫn, dưới tình huống không để bại lộ bản thân, giống như một bóng ma, lắc lư đi theo phía sau.

 

Dùng ánh mắt như sói nhìn chằm chằm con mồi, nhìn chăm chú vào hai người bọn họ.

 

Thân ảnh này, chính là Hứa Thanh.

 

Thời gian trôi qua, bầu trời dần dần tối đi.

 

Mập Sơn cùng Mã Tứ ở trong doanh trại này đi đến rất nhiều vị trí, đi dạo cả ngày, cũng không chú ý tới thân ảnh phía sau vẫn thủy chung đi theo. 

 

Cho đến khi ánh trăng treo cao, hai người rốt cục mới tách ra.

 

Nơi Mập Sơn đi, có lửa trại, mà Mã Tứ thì mang theo ý dâm tà, hướng khu vực âm u bên ngoài doanh trại, đi tới lều trại có treo lông vũ.

 

Mà ngay khi hắn sắp tới nơi, trong nháy mắt,  bỗng nhiên phía sau có tiếng gió truyền đến từ nơi âm u trong doanh trại.

 

Mã Tứ cảnh giác,lập tức quay đầu lại, nhưng phía sau không có gì cả, hắn sửng sốt,  vẻ mặt biến hóa, vừa định có hành động, nhưng đã muộn.

 

Trong nháy mắt, một bàn tay nhỏ bé từ bên cạnh hắn vươn ra, gắt gao chụp lấy miệng hắn, đồng thời một thanh chủy thủ sắc bén ở trên cổ hắn, tựa hồ không chút do dự cùng chần chờ, dùng sức xẹt qua.

 

Ào một tiếng, máu tươi chợt phun ra, Mã Tứ hai mắt mở to, muốn giãy dụa.

 

Nhưng bàn tay nhỏ bé đang che miệng hắn có khí lực thật lớn, kéo thân thể hắn hướng về phía sau, mặc cho hắn giãy dụa như thế nào cũng đều là vô ích.

 

Hai chân hắn chỉ có thể bất lực giãy dụa đạp, ngăn không được bị kéo vào trong bóng tối.

 

Cuối cùng, hắn giống như một con gà, bị kéo vào trong một góc.

 

Nhưng cho đến giờ phút này, bàn tay nhỏ bé đè trên miệng hắn vẫn không buông ra, mà là đợi một lúc lâu, xác định hắn đã mất đi sức chống cự, hít thở không thông, vì chảy máu quá nhiều mà vô lực giãy dụa, mới buông lỏng, đem thân thể run rẩy suy yếu của hắn đặt xuống mặt đất.

 

Cũng chính vào lúc này, Mã Tứ mới tuyệt vọng mượn ánh trăng mờ mịt, thấy rõ thân ảnh thiếu niên trước mắt mình, cùng với biểu tình lạnh lùng kia. 

 

"Ô ô..."

 

Trong mắt Mã Tứ mang theo vẻ không thể cách nào tin, hắn thế nào cũng không nghĩ tới, thiếu niên ban ngày ngoan ngoãn giao ra Bạch Đan, cư nhiên lại có thể xuống tay quyết đoán, tàn nhẫn như thế.

 

Hắn tựa hồ rất muốn mở miệng nói cho thiếu niên này biết, ban ngày mình nói cắt cổ chỉ là uy hiếp mà thôi, không đến mức giết người...

 

Nhưng máu trong cổ họng làm cho hắn không cách nào mở miệng, chỉ có thể ở trong tiếng ô ô suy yếu, tuyệt vọng nhìn thiếu niên cúi người, mặt không chút thay đổi lục lọi túi tiền của mình.

 

Cho đến khi kiểm tra xong toàn bộ, Hứa Thanh cũng tìm được Bạch Đan của mình, còn tìm thêm được năm viên, ngoài ra còn có linh tệ và một chút tạp vật của đối phương.

 

Sau khi cất xong, trong sự hoảng sợ đến cực hạn của Mã Tứ , Hứa Thanh cẩn thận lấy ra đầu rắn đàn được vải lanh quấn lại, cẩn thận mở ra, dùng răng rắn thuần thục chọc vào người Mã Tứ.

 

Thân thể Mã Tứ trong nháy mắt lại co giật, từ vị trí miệng vết thương bắt đầu chậm rãi bị hòa tan, loại cảm giác thống khổ còn đang sống sờ sờ, tận mắt nhìn mình bị ăn mòn này, làm cho hắn hoàn toàn sụp đổ.

 

Cho đến khi Hứa Thanh giơ tay lên, che mắt hắn lại, thế giới của Mã Tứ, từ nay về sau không còn hào quang.

 

Toàn thân hòa tan, trở thành máu loãng, thẩm thấu trong bùn đất.

 

Hứa Thanh từng bị sơ sẩy một lần, từ trên người lấy ra một cái túi đã chuẩn bị sẵn, đem quần áo cùng tạp vật của Mã Tứ thu lại, lúc này mới xoay người rời đi.

 

Mà sau khi hắn rời đi, ở nơi Mã Tứ chết, hai đạo thân ảnh từ trong bóng tối âm u đi ra.

 

Chính là hai người mà không ai có thể nhìn thấy ở trong đấu thú trường hôm qua, vị lão giả bất phàm mặc trường bào màu tím cùng người đầy tớ.

 

Lão giả cúi đầu nhìn mặt đất nơi Mã Tứ bị hòa tan, lại ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng Hứa Thanh rời đi, trong mắt lộ ra một chút thưởng thức.

 

"Là một mầm non, vừa có thể ẩn nhẫn, lại sát phạt quyết đoán, khó có được nhất chính là ra tay tàn nhẫn, còn đồng thời xử lý sạch sẽ, không tệ. "

 

Người đầy tớ ở một bên có chút ngoài ý muốn.

 

Hắn đi theo lão giả đã nhiều năm, rất ít khi nghe thấy trong miệng đối phương nói người khác không tệ, mà thiếu niên này đã bị hắn chú ý hai lần, vì thế cũng ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thanh biến mất.

 

"Tiểu tử kia thật thú vị.” Lão giả cười cười, lại tùy ý hỏi thêm một câu.

 

"Bao lâu nữa Bách đại sư mới đến? "

 

“Thất gia, dựa theo hành trình của Bách đại sư, hẳn là trong vòng một hai ngày gần đây, có thể đi tới nơi này. "người đầy tớ thu hồi ánh mắt, cung kính mở miệng.

 

"Cuối cùng cũng tới, lần này lão phu phải hảo hảo khuyên nhủ hắn, cái Tử Thổ rách nát kia toàn là quy củ, có cái gì để lưu luyến chứ, không bằng đến Thất Huyết Đồng ta tiêu dao tự tại. "

 

Lão giả cười ha ha một tiếng, dường như rất vui vẻ, lại nhìn về phía Hứa Thanh đi xa.

 

"Đi, chúng ta đi xem, con sói nhỏ này kế tiếp muốn làm gì. "

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương