Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)
-
Chapter 7 Mời ngươi ăn
Chương 7: Mời ngươi ăn
Khi Hứa Thanh theo tiếng ồn ào trên ghế quan sát hoàn cảnh bốn phía khu vực chiến đấu bên trong đấu thú trường, phía cổng lớn vừa rồi đoàn người Hứa Thanh đi qua bỗng ầm một tiếng, một cánh cửa gỗ thật lớn rơi xuống.
Cánh cửa kia nặng nề nện xuống mặt đất, khiến cát bụi bay lên mù mịt.
Thanh âm này, tựa như còi hiệu, khiến cho Thập Hoang giả bốn phía càng thêm hưng phấn.
Hứa Thanh để ý thấy tạị vị trí cao nhất trên khán đài, có một trung niên mặc cẩm bào, cùng với một đám người nhìn như tùy tùng, ngồi ở vị trí đứng đầu.
Bởi vì khoảng cách khá xa, bộ dáng có chút mơ hồ.
Nhưng hiển nhiên, thân phận của người này không tầm thường.
Dù ở khoảng cách xa như vậy, Hứa Thanh vẫn có thể cảm nhận được ba động linh năng trên người đối phương cực kỳ nồng đậm, vượt qua tất cả những người hắn đã từng gặp qua.
Điều này làm cho Hứa Thanh cảnh giác, đồng thời trong nội tâm cũng có suy đoán, người này xác suất lớn chính là doanh chủ của doanh trại này.
Bởi vì ở bên cạnh đối phương, Hứa Thanh nhìn thấy ba chòm râu hắn gặp ngày hôm qua, đang cúi người thì thầm gì đó, có vẻ như đang cẩn thận báo cáo.
Mà theo doanh chủ ngồi xuống, ba chòm râu đứng ở đài cao, hướng xuống phía dưới ra hiệu.
Rất nhanh bên cạnh đấu thú trường lại có một cánh cửa gỗ mở ra, từng trận tiếng gào thét của hung thú do không còn bị cửa gỗ ngăn trở, truyền ra càng thêm rõ ràng.
Với âm thanh xuất hiện, là một nhóm Thập Hoang giả.
Bọn họ chia làm bốn tiểu đội, mỗi tiểu đội ba người, mỗi đội khiêng một cái lồng sắt thật lớn, chậm rãi đi ra.
Bên trong lồng sắt, hung thú gầm thét, nhảy nhót chung quanh, phảng phất như muốn xé rách lồng giam.
Hứa Thanh nhanh chóng nhìn qua, đảo mắt nhìn bốn cái lồng sắt này.
Trong hai cái lồng sắt, có hai con sói khổng lồ, một lớn một nhỏ, nhưng đều có hàm răng sắc bén, toàn thân đen kịt, hai mắt lộ ra huyết sắc. Còn có rất nhiều nước dãi từ khóe miệng chúng chảy xuống, khi nhìn về phía năm người Hứa Thanh, đều lộ ra ý hung tàn.
Một lồng khác có một con gấu có bộ lông màu đỏ, cánh tay to lớn còn hơn đùi người lớn, vẻ mặt nóng nảy hấp tấp, đang không ngừng lay động lồng sắt.
Ba Thập Hoang giả muốn nhấc nó lên, đều là cố hết sức.
Về phần hung thú trong lồng sắt cuối cùng, thì rõ ràng khí thế yếu đi không ít.
Đó là một con vượn tay dài.
Toàn thân mọc đầy bọc mủ, tựa như chỉ cần chạm vào liền sẽ nổ tung, nhất là nhìn nó phảng phất như đang rất thống khổ, không ngừng va chạm vào lồng sắt, khiến cho bọc mủ không ngừng vỡ tung, nhìn thấy mà ghê người.
Sự xuất hiện của bọn chúng một lần nữa khiến khán giả xung quanh sôi sục.
Sắc mặt hai thiếu niên bên cạnh Hứa Thanh trong nháy mắt tái nhợt, tiểu cô nương kia cũng là trong mắt lộ vẻ hoảng sợ cực độ, cho dù là thanh niên vốn là Thập Hoang giả, giờ phút này cũng rõ ràng khẩn trương hơn không ít.
"Sao lại là bốn con?” Hứa Thanh kinh ngạc, nhìn về phía thông đạo cửa gỗ đang mở rộng.
Ngay một khắc khi hắn nhìn lại, bỗng nhiên bốn hung thú đang gầm thét giãy dụa, trong nháy mắt an tĩnh lại, phảng phất như bị chấn nhiếp.
Cùng lúc đó, một cái lồng sắt to gần gấp đôi cái lồng sắt của bọn chúng, được sáu Thập Hoang giả chậm rãi từ trong cửa gỗ kia nâng ra.
Theo lồng sắt xuất hiện, từ trên khán đài bốn phía nhất thời có người truyền ra tiếng kinh hô.
"Cự Giác Mãng! ! " ( Trăn khổng lồ )
Lần này, doanh chủ vậy mà lại lấy ra được một con Cự Giác Mãng, bất quá cũng đúng, có lẽ ở trong mắt doanh chủ, thứ này cũng không tính là vật đáng giá gì. "
Đối với đám nhóc con kia mà nói, ai rút được thứ này người đó chết, cho dù là chúng ta gặp phải ở dã ngoại, cũng cần hai người liều mạng mới có thể chém chết nó. "
Hung thú ởi trong lồng sắt, rõ ràng là một con trăn khổng lồ.
Thân thể nó to lớn có thể so với thắt lưng người lớn, toàn thân xám đen mang theo ám văn, khi cẩn thận nhìn vào những ám văn kia, có thể thấy nó tựa như đang miêu tả từng ngọn từng ngọn núi cao sừng sững.
Nó không nhúc nhích nằm trong lồng sắt, cái đầu khổng lồ hơi nâng lên, con ngươi màu vàng dựng thẳng mang theo vẻ âm lãnh, nhìn về phía bên ngoài.
Dưới ánh mắt chăm chú của nó, vô luận là sói khổng lồ hay là vượn tay dài, đều đang run rẩy.
Duy chỉ có con gấu đỏ kia, phát ra tiếng gầm nhẹ khi bị kích thích, nhìn như đối kháng, nhưng trên thực tế thân thể của nó đang chậm rãi lui về phía sau, cho đến khi lui đến sát cạnh lồng giam.
"Ngàn vạn lần không nên rút trúng, ngàn vạn lần không nên rút trúng..."
Phía sau Hứa Thanh, hai thiếu niên kia giờ phút này không ngừng run rẩy, thấp giọng cầu nguyện, trong mắt Hứa Thanh lại có tinh mang chợt lóe.
Hắn biết con Cự Giác Mãng này, khi còn ở khu ổ chuột, hắn từng nhìn thấy trong thành có người săn được loài hung thú này mang về.
Lúc ấy hắn cũng nghe được từ miệng người có kinh lịch ( kinh nghiệm, trải đời) phong phú nói qua, con trăn này có khí lực rất lớn, một khi bị nó quấn lại, đại thụ cũng sẽ bị nó bẻ gãy, hơn nữa da trăn cũng rất dày.
Nhưng thân thể lại vụng về, tốc độ không quá nhanh.
Mật của nó có dược tính rất tốt, có thể tiêu tán bớt một chút ô nhiễm trong cơ thể, đồng thời thịt rắn cũng rất bổ dưỡng.
Nghĩ tới đây, trong đầu Hứa Thanh hiện ra lời Lôi Đội từng nói, hắn thích ăn rắn.
Mà rắn, khi còn bé hắn đã bắt qua không ít, vì thế liếm liếm môi.
Mặt khác, điểm dị hóa trên người hắn, theo tu hành càng ngày càng đen kịt, hôm qua, trong lúc tu luyện mơ hồ có chút cảm giác đau đớn truyền ra.
Hứa Thanh cân nhắc, nếu có thể ăn được mật của con Cự Giác Mãng này, có lẽ sẽ hóa giải được rất nhiều.
Khi hắn nhìn chằm chằm Cự Giác Mãng, cuộc rút thăm cũng bắt đầu.
Theo sự an bài của ba chòm râu, một Thập Hoang giả cầm năm cây tăm trúc đi tới chỗ bọn họ, trên mỗi một cây tăm trúc đều đánh dấu tên hung thú bọn họ sẽ phải chiến đấu.
Thanh niên là người đầu tiên tiến lên rút ra, sau khi nhìn thấy vật mình rút trúng, hắn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó là hai thiếu niên và tiểu cô nương.
Sau khi hai người vừa cầu nguyện vừa rút tăm trúc ra, thần sắc đều có chút chua xót, nhưng tiểu cô nương kia nhìn cây tăm trúc trong tay, trong mắt lại lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Nàng rút trúng chính là Cự Giác Mãng, mà tăm trúc cuối cùng còn lại, chính là con sói nhỏ kia, đây cũng rõ ràng là con yếu nhất trong năm hung thú.
Hứa Thanh cầm tăm trúc, lông mày hơi nhíu lại, trầm ngâm.
Rất nhanh, khi Thập Hoang giả lui ra, đám người thí luyện bọn họ cũng được an bài đến sau một tấm vách đơn giản, trong tiếng hoan hô của người xem ở bốn phía chung quanh, trận thí luyện đầu tiên bắt đầu.
Theo an bài, người đầu tiên xuất hiện, là một trong hai thiếu niên.
Hắn run rẩy đi ra, hung thú cùng hắn đánh một trận, là con gấu đỏ tráng kiện kia.
Quá trình giao chiến rất nhanh, thiếu niên kia căn bản không phải là đối thủ của gấu đỏ, sau khi miễn cưỡng đối chọi vài lần, bị gấu đỏ kia đánh ngã, trong cơn tuyệt vọng, thân thể bị trực tiếp xé rách.
Máu tươi văng khắp nơi, nghênh đón theo đó là bốn phía sôi trào, còn kèm theo hối hận chửi rủa.
Một màn này, đem một thiếu niên còn lại kia trực tiếp bị dọa, thân thể run rẩy không thôi, hắn vốn nên là người thứ hai lên sân khấu, đột nhiên hô to muốn buông tha thí luyện.
Vì thế trong tiếng la ó, Hứa Thanh nhìn thiếu niên này bị Thập Hoang giả mang đi, kết quả như thế nào, không muốn biết.
Người thứ ba, là thanh niên vốn là Thập Hoang giả.
Hắn rút trúng chính là con sói đen lớn hơn một chút, kinh nghiệm của Thập Hoang giả, khiến cho sự tàn nhẫn của hắn vượt qua người bình thường.
Sau một hồi chiến đấu sinh tử kinh tâm động phách, hắn mang theo thương thế, thở hồng hộc chém chết con sói kia, trở thành người đầu tiên thành công trong lần thí luyện này.
Cổng lớn mở ra, hắn ôm ngực, tự do rời đi.
Người thứ tư... chính là tiểu cô nương.
Khi lồng săt giam giữ Cự Giác Mãng được người mở ra, tiểu cô nương run rẩy cắn răng, trong tuyệt vọng muốn từ bên người Hứa Thanh đi qua nghênh chiến.
Thì đúng lúc này, Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.
"Chúng ta đổi một chút."
Tiểu cô nương sửng sốt, không đợi nàng ta phản ứng lại, Hứa Thanh đã tự mình đổi tăm trúc.
Sau khi lấy đi tăm trúc khắc tên Cự Giác Mãng, hắn không để ý ánh mắt cảm kích của tiểu cô nương, hướng Cự Giác Mãng đi tới.
Theo hắn tiến vào, Thập Hoang giả đang ở bốn phía quan sát, hiển nhiên biết thứ tự ra sân, giờ phút này nhao nhao ồn ào.
Nhưng ngoại trừ người đánh cuộc hắn và tiểu cô nương, người bên ngoài sẽ không để ý loại chuyện này, bọn họ không quan tâm, doanh chủ cũng không quan tâm, hết thảy đều là tự sinh tự diệt.
Bên trong đấu thú trường, Hứa Thanh bình tĩnh đi về phía lồng sắt, Cự Giác Mãng ở bên trong âm lãnh nhìn Hứa Thanh, sau đó chậm rãi bò ra.
Khi thân thể to lớn của nó thò ra khỏi lồng sắt, vảy trên người nó xẹt qua thanh sắt của lồng sắt, phát ra từng trận tiếng ma sát chói tai.
Bản năng của động vật, làm cho nó phát hiện thiếu niên trước mắt này, cùng con mồi ngày thường gặp phải có chút bất đồng.
Cho nên sau khi bò ra, con Cự Giác Mãng này không lập tức phát động công kích, mà là ở bên ngoài lồng sắt bắt đầu khởi trận, ngẩng đầu cao lên, mang theo cảnh giác, nhìn chằm chằm Hứa Thanh đang không ngừng tới gần.
Một màn này, làm cho khán giả bốn phía đều cảm thấy hứng thú, tiếng ồn ào cũng ít hơn một chút.
Hứa Thanh thần sắc như thường, từng bước tới gần, có lẽ là do hắn đã đi vào phạm vi công kích của Cự Giác Mãng, cũng có lẽ là do nó bị khí tức của hắn kích thích, trong con ngươi màu vàng của Cự Giác Mãng trong nháy mắt giãn rộng, cái đuôi ở trên mặt đất mạnh mẽ đập xuống một cái, truyền ra tiếng nổ vang.
Thân thể cũng ở trong tiếng vang này, mượn lực mạnh mẽ lao ra, giữa không trung há to miệng, lộ ra răng sắc nhọn dữ tợn, tản ra mùi tanh hôi khó ngửi, gào thét phóng người về phía Hứa Thanh, muốn đem hắn cắn nuốt xuống.
Ánh mắt Hứa Thanh nheo lại, lạnh lùng nhìn Cự Giác Mãng khổng lồ đang đến gần, trong nháy mắt đối phương tới gần, thân thể hắn nhoáng lên tránh đi, khôn có ý nhân cơ hội này động thủ, càng không để ý tới con trăn khổng lồ phóng sượt qua bên người, mà giống như một tên thợ săn, quan sát chặt chẽ bụng của con mãng xà này, tìm kiếm nơi yếu hại.
Trong lúc hắn quan sát, Cự Giác Mãng vồ hụt, trong miệng truyền ra tiếng gầm nhẹ, thân thể vặn vẹo, cái đuôi của nó nhất thời ở phía sau vung mạnh một cái, cũng nhấc lên tiếng gào thét chói tai, hướng Hứa Thanh hung mãnh quất tới.
Bản năng săn bắn, cũng làm cho đầu Cự Giác Mãng này mạnh mẽ xoay thân, vòng về cùng một phía với đuôi, tựa như muốn nối liền với nhau thành một hình tròn, thẳng về phía Hứa Thanh, phảng phất như muốn đem hắn quấn lại.
Hứa Thanh trầm mặc, ánh mắt vẫn tập trung quan sát về phía bụng Cự Giác Mãng, cho đến khi đuôi rắn đến gần, tay phải hắn bỗng nhiên nắm lại, trong nháy mắt đuôi rắn rút tới, đánh ra một quyền.
Phanh.
Mặc dù hắn chỉ mới tu luyện Hải Sơn Quyết đến tầng một, nhưng thân thể Hứa Thanh cũng được gia trì mạnh hơn lúc trước không nhỏ, giờ phút này đuôi rắn bị oanh kích, trực tiếp cuốn ngược về phía sau, khiến cho đầu đuôi không cách nào nối liền, mà Cự Giác Mãng rõ ràng có chút đau đớn, nhưng vết thương không trí mạng này, làm cho hung ý của nó tăng vọt, hai mắt đỏ rực, đem đầu hung hăng phóng tới, cắn về hướng Hứa Thanh.
Nhưng ánh mắt Hứa Thanh lại ngưng tụ, có tinh mang lóng lánh, hắn rốt cục tìm được chỗ muốn tìm, giờ phút này, thân thể cất bước, không lùi mà tiến, trực tiếp áp sát khu vực giữa thân Cự Giác Mãng.
Tay phải nắm quyền dùng sức hung hăng đánh ra, một quyền, hai quyền, ba quyền...
Quyền quyền oanh kích.
Lực trùng kích đến từ Hứa Thanh khiến Cự Giác Mãng không ngừng lùi lại, gào thét càng mãnh liệt hơn, ý đồ muốn cuốn Hứa Thanh lại, nhưng lực lượng ẩn chứa trong nắm đấm của Hứa Thanh, khiến cho đầu đuôi khó có thể chạm vào.
Về phần bụng bị oanh kích, bởi vì vảy nơi này tương đối bạc nhược, sau mấy quyền, đã bị Hứa Thanh đánh có chút vỡ vụn, có máu chảy ra, độ dẻo dai cũng bị hao tổn.
Mắt thấy như thế, không đợi Cự Giác Mãng này xoay thân, lãnh lệ chi mang chợt lóe trong mắt Hứa Thanh.
Tay trái hắn lập tức rút ra chủy thủ trói ở bắp chân, ở trong hàn mang lóng lánh của chủy thủ, trực tiếp dùng toàn lực đâm vào trong huyết nhục của Cự Giác Mãng.
Trong nháy mắt phá vào, một đao đâm thủng.
Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, trong tiếng gào thét thê lương của Cự Giác Mãng, bụng nó bị cắt ra một vết thương nhìn thấy mà giật mình, lộ ra mật rắn trong cơ thể.
Con rắn này rất lớn, nhưng rõ ràng đã bị dị biến, mật rắn rất nhỏ, tựa như một quả trứng chim.
Hứa Thanh không chút chần chờ, tay phải nâng lên, một phát thọc sâu vào cơ thể nó, bắt lấy mật rắn dùng sức kéo một cái, trong tiếng gào thét thê lương của Cự Giác Mãng, đem mật rắn của nó sinh sôi ngắt ra.
Máu tươi phun trào, đổ ào ào xuống cát.
Không để ý đến những vết máu này, Hứa Thanh cầm mật rắn, mắt lộ ra kỳ mang, trước mặt Thập Hoang giả bốn phía thần sắc khác nhau, trực tiếp đặt vào trong miệng, một ngụm nuốt xuống.
Trong lúc hắn bình tĩnh nuốt vào, Cự Giác Mãng bị lấy mật khi còn sống, đau đến điên cuồng giãy dụa, gào thét thê lương, thân thể dùng sức vỗ xuống mặt đất, khiến bụi đất mù mịt, giống như muốn phát tiết đau nhức kịch tính.
Đầu càng mãnh liệt đánh về phía Hứa Thanh, hai mắt đỏ bừng lộ ra điên cuồng, miệng mở ra đến cực hạn, phảng phất muốn đem Hứa Thanh hoàn toàn cắn nuốt.
Hứa Thanh lạnh lùng nhìn lại, trong chớp mắt đối phương đến gần, thân thể bỗng nhiên nhảy lên, lần thứ hai tránh được cái đầu đụng tới, hắn thân ở giữa không trung, tay phải vung lên, tăm sắt màu đen liền xuất hiện.
Trong lúc cúi đầu, sát khí trong mắt hắn chợt lóe, thân thể nặng nề trầm xuống phía dưới, mượn khí lực cùng tốc độ của mình, cộng thêm trọng lượng, khiến lực trùng kích của tăm sắt đạt tới cực hạn, nhắm vào khu vực trái tim của con cự mãng hung hăng đâm tới.
Đáng vỡ vảy trăn, thế như chẻ tre, một kích đâm vào.
Oanh một tiếng, toàn thân Cự Giác Mãng mãnh liệt chấn động, phảng phất như không còn lực lượng chống đỡ thân thể, đầu đuôi trùng trùng điệp điệp rơi xuống đất, tiếng gào thét thê lương cũng trong nháy mắt này đột nhiên dừng lại, chỉ còn thanh âm cái đuôi ở trên mặt đất vô lực vỗ vỗ truyền khắp bốn phía.
Một lúc lâu sau... Theo bụi bặm tiêu tán, Thập Hoang giả quan sát trận chiến ở xung quanh đều giật mình.
Không ít người đứng dậy, một đám ngưng trọng nhìn vào Hứa Thanh bên trong đấu thú trường, giờ phút này đang rút tăm sắt từ trên thi thể cự mãng ra.
Nếu là một người trưởng thành chém chết Cự Giác Mãng như thế, sẽ không thể làm cho bọn họ có vẻ mặt như vậy.
Nhưng một tiểu hài tử thoạt nhìn gầy gò nhỏ nhắn, lại có thể sạch sẽ gọn gàng đem mặt trăn sống nuốt vào, lại một kích chém chết, thần sắc lại còn lạnh lùng, từ đầu đến cuối không có chút biến hóa nào.
Điều này là cực kỳ hiếm thấy trong doanh trại.
Con sói nhỏ cùng với gấu đỏ trong lồng sắt ở một bên, hiển nhiên cũng đều bị dọa sợ, giờ phút này ở nơi đó lạnh run.
Đây dường như không phải là một thử luyện, mà là cuộc săn bắn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của đám người bốn phía, thiếu niên một tay cầm tăm sắt, một tay giữ chặt Cự Giác Mãng, đi về phía cổng lớn của đấu thú trường .
Phía sau hắn, máu tươi chảy ra từ thân thể Cự Giác Mãng, kéo thành một sợi chỉ đỏ, nhìn thấy mà giật mình.
Khi hắn đi đến bên cạnh cổng lớn, cánh cửa khổng lồ vẫn chưa được mở ra, Hứa Thanh quay đầu lại, nhìn về phía đài cao.
Không bao lâu sau, ba chòm râu đứng ở trên đài cao mới phản ứng lại, mang theo một chút kinh ngạc, lập tức ra hiệu, rất nhanh... cổng lớn trong tiếng ầm ầm mở ra.
Hiện ra Lôi Đội đang hai tay khoanh trước ngực dựa vào vách tường, sớm đã chờ đợi ngoài cửa từ lâu.
Hắn cười nhìn về phía Hứa Thanh.
"Ta có thể ở lại chỗ của ngươi không?" Hứa Thanh kéo thi thể rắn, ngẩng đầu nhìn Lôi Đội.
"Có thể.” Lôi Đội cười nói.
Hứa Thanh gật gật đầu, đem xà thi trong tay ném qua.
"Ngươi thích ăn rắn, cái này mời ngươi ăn. “
Lôi Đội ngẩn ra, sau đó cười ha ha, tiếp nhận xác Cự Giác Mãng, trong tiếng cười này, mang theo Hứa Thanh, dần dần đi xa.
Cho đến khi bọn họ đi xa, trong đấu thú trường mới truyền ra tiếng âm thanh sôi trào.
Mà trong tiếng ồn ào này, trong một góc khuất giữa đám người, có một lão giả mặc trường bào màu tím, bên cạnh là một trung niên thoạt nhìn như tôi tớ, vẻ mặt không chút thay đổi, trên mi tâm vị trung niên này, có một đồ đằng hình sao năm cánh.
Bọn họ ngồi ở chỗ đó, rõ ràng vô luận là quần áo hay khí độ, đều không phù hợp với hoàn cảnh bốn phía, nhưng tựa hồ không ai có thể nhìn thấy bọn họ.
Cho dù là doanh chủ, trong mắt cũng không có bóng dáng của bọn họ.
Lão giả kia sắc mặt hồng nhuận, trong mắt lại có lôi đình ẩn chứa, phảng phất như chỉ càn phát tán ra bên ngoài, liền có thể hủy diệt hết thảy, cả người cực kỳ bất phàm, giờ phút này hắn ngồi ở chỗ đó, nhìn bóng dáng Hứa Thanh đi xa, nhịn không được nở nụ cười.
"Thiếu niên này, thú vị. ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook