Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)
Chapter 4 Khách không mời mà đến

Chương 04: Khách không mời mà đến

*Thập hoang giả = người nhặt rác nhé

*thiết thiêm là cái xiên sắt

Ngay lúc hắn ta xoay người, Hứa Thanh đã nhanh chóng đảo qua phía sau hắn ta.

 

Hứa Thanh nhìn thấy bên ngoài bảy tám trượng có bảy người ở các vị trí khác biệt đang đến gần.

 

Bảy người này đều đã thành niên, có nam có nữ, trên người mặc áo da xám đen, mang theo nhiều túi da.

 

Trên thân mỗi người đều có binh khí của riêng mình.

 

Trong đó ba người cầm cung, hai người cầm đao, không đưa lưng về phía người kia, hình như có vẻ phòng bị.

 

Còn có một người mang găng tay, một mình tiến lên, ở vị trí ở giữa nhất.

 

Còn người có giọng âm dương quái khí chính là đại hán có thân thể cao lớn.

 

Người này mang rìu chiến cự đại, cũng cách Hứa Thanh gần nhất.

 

Thân thể của hắn cực kì khôi ngô, trên mặt lại có một vết sẹo lớn, râu ria mọc đầy, giờ phút này ánh mắt lóe lên tia nhìn tàn nhẫn, nhe răng cười bước nhanh tới gần Hứa Thanh.

 

Đây tất cả là những thứ Hứa Thanh nhìn thấy sau khi nhìn thoáng qua.

 

Con ngươi hắn co rút, não hải trong nhát mắt phân tích rằng những người này không phải là một chỉnh thể, mà giống một tổ đội tạm thời hơn.

 

Điểm này rất dễ nhìn ra từ chỗ đứng và cách bọn họ đề phòng.

 

Thân phận của những người này, Hứa Thanh cũng đã đoán được, bọn họ. . . đều là Thập Hoang giả!

 

Nam Hoàng châu không thiếu Thập Hoang giả, phần lớn bọn họ hung tàn lại không có điểm mấu chốt nào để nói, hết thảy đều trần trụi mạnh được yếu thua.

 

Hiển nhiên lần này Cấm khu huyết vũ dừng lại, kết giới mở ra, Thập Hoang giả bốn phía bị hấp dẫn mà tới.

 

Đối với bọn họ, mặc dù Cấm khu nguy hiểm, nhưng bọn họ là những người sống sót sau mũi đao, tài nguyên ẩn chứa trong thành trống khiến bọn họ thèm đỏ cả mắt.

 

Cho dù phần lớn vật tư bị ô nhiễm, nhưng cũng là vật có giá trị.

 

Trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, thân thể Hứa Thanh lập tức muốn vọt đi.

 

Nhưng đại hán gần hắn nhất, nhìn thấy hắn muốn chạy, ánh mắt càng thêm hung tàn, nhe răng cười khát máu.

 

"Muốn chạy sao? Ta thích nhất giết chóc một tên nhóc như ngươi, vật phẩm trong túi ngươi chắc không thiếu, Lôi đội, tiểu tử này cho ta đi."

 

Ánh mắt đại hán tàn nhẫn, con ngươi như muốn trồi ra, tạo nên uy hiếp lớn, phối hợp với thân hình cao lớn cùng rìu chiến, cảm giác áp bách cực lớn.

 

Rất nhanh hắn vọt tới, tay phải cầm rìu chiến vung lên, đón phương hướng Hứa Thanh muốn nhảy tới, trực tiếp ném đi.

 

 

 

 

Trong thoáng chốc, rìu chiến gào thét, vạch phá khoảng cách hai bên, chớp mắt bay lên không trung.

 

Khí lực của đại hán rất lớn, động tác cũng không chậm, nhưng tốc độ của Hứa Thanh rất nhanh, đến phút chốc rìu chiến đến gần, thân thể hắn đột nhiên thay đổi hướng, tránh né qua bên cạnh.

 

Rìu chiến xẹt qua trước mặt hắn.

 

Làn gió lướt qua mặt Hứa Thanh, tóc tai tán loạn, dưới mái tóc lộ ra hai mắt lạnh lùng như mắt sói.

 

Trong phút chốc, thân thể Hứa Thanh thuận thế lăn mình trên mặt đất, không chạy đi mà đến gần đại hán, tay phải nâng lên, trong tay xuất hiện thiết thiêm đen nhánh.

 

Lợi dụng thân thể không bằng đối phương, cả người Hứa Thanh bỗng nhiên nhảy lên, thiết thiêm trong tay từ dưới đâm lên, đâm thẳng vào cằm đại hán.

 

Tốc độ quá nhanh, thân thể Hứa Thanh gầy nhỏ, hành động muốn trốn trước đó nhằm che dấu để xuất thủ, cứ thế trong chớp mắt đại hán đối mặt với nguy cơ sinh tử.

 

Nhưng dù sao hắn cũng có kinh nghiệm phong phú, giờ phút này sắc mặt đại biến, nửa người trên bỗng nhiên ngửa ra sau, tránh được thiết thiêm nhưng trên cằm vẫn bị rách một đường dài.

 

Không đợi tức giận trong lòng đốt cháy, Hứa Thanh vẫn lạnh lùng, một kích không trúng, tay trái nhanh chóng rút dao găm từ bắp chân ra.

 

Khi đại hán còn đang ngửa người ra sau, hắn thuận thế dùng dao găm hung hăng đâm vào mu bàn chân phải của đại hán.

 

Phù một tiếng, dao găm xuyên thấu giày cỏ, vào trong huyết nhục, trực tiếp cắm vào trong đất bùn!

 

Vẻ mặt đại hán vặn vẹo, đau đớn lan tỏa khắp toàn thân, tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên truyền ra, vừa muốn phản kích, nhưng Hứa Thanh quá mức linh hoạt, sau khi xuất thủ thân thể rút lui qua chỗ bức tường đổ để né tránh, cả người ngồi xổm nơi đó, vận sức chờ phát động.

 

Ngọn lửa lay động che phủ mặt hắn, cả người hắn nhìn có chút ánh sáng chập chờn, nhưng ánh mắt như chó sói, lửa không cách nào che lấp, ánh mắt cảnh giác hung ác nhìn về phía những Thập Hoang giả kia.

 

Hết thảy mọi chuyện phát sinh quá nhanh, tuổi tác và thân hình Hứa Thanh còn nhỏ, khiến những Thập Hoang giả chủ quan không kịp phản ứng.

 

Lúc này ánh mắt bọn họ hung tợn, ba người mở cung sắc bén nhìn.

 

Hứa Thanh đứng sau bức tường che chén, không để ý đến đại hán thê thảm kêu lớn đang giẫy giụa rút bàn chân ra khỏi dao găm, mà hắn chăm chú nhìn ba người cầm cung ở sau, cuối cùng nhìn về phía người mang theo bao tay ở vị trí trung tâm.

 

Lão giả này, mặc dù cách ăn mặt cũng giống như người khác nhưng ánh mắt sắc bén, từ người hắn, Hứa Thanh cảm nhận được linh năng mịt mờ dao động.

 

Hơn nữa, nhìn vị trí ánh mắt nhìn theo bản năng của những người khác, trong lòng  Hứa Thanh phán đoán được.

 

Đối phương. . . Chắc hẳn là thủ lĩnh của Thập Hoang giả lâm thời.

 

Hứa Thanh nhìn lão giả, trong lòng đang phân tích, mà lão giả cũng đang nhìn hắn, trong ánh mắt cảm giác một chút kỳ dị.

 

Rất nhanh lão giả dịch chuyển ánh mắt nhìn hỏa diễm bốc lên cách đó không xa có chút trầm mặc.

 

Đại hán kia rút ra dao găm ra, lửa giận trong mắt cuồng bạo, rít gào thật lớn muốn phóng về phía Hứa Thanh.

 

"Oắt con, xem ta giết chết ngươi thế nào!"

 

Hứa Thanh híp mắt, dữ tợn nhìn lại chuẩn bị hành động, nhưng vào lúc này, một tiếng nói già nua bình tĩnh truyền đến.

 

"Đủ rồi!"

 

Hai chữ này tựa như có thể chấn nhiếp, khiến tên đại hán gào thét kia dừng lại, quay đầy nhìn về phía người nói chuyện.

 

Người lên tiếng chính là lão giả mang găng tay mà Hứa Thanh mong đợi kia

"Lôi đội. . ."

 

"Tiểu hài này chắc là người sống sót bên ngoài xóm nghèo, Thần Linh đã tha hắn, ngươi đừng xuất thủ, chúng ta đi."

 

"Thế nhưng. . ." Trong mắt đại hán có chút không cam lòng, hắn tin tưởng trước đó do bản thân chủ quan, nếu thật sự xuất thủ hắn chắc chắn chỉ trong mấy hơi thở đã bóp nát cổ Hứa Thanh.

 

Nhưng vừa muốn mở miệng, lão giả nhìn hắn nhàn nhạt nói.

 

"Còn muốn ta nói lần thứ hai sao?"

 

Đại hán có chút không cam lòng nhưng vẫn cúi đầu.

 

Nhưng lúc cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía chỗ Hứa Thanh đang trốn, sát cơ trên mặt lóe lên, sắc mặt âm lãnh xoay người, khập khễnh đi về phía lão giả.

 

Sát cơ này Hứa Thanh cảm nhận được, hai mắt híp lại cảnh giác nhìn đám Thập Hoang giả dần dần đi xa.

 

Sau khi đi ra vài chục trượng, lão giả đi giữa dừng bước, quay đầu, không biết đang nhìn Hứa Thanh hay nhìn đống thi thể đang hỏa táng trong ngọn lửa, bỗng nhiên lên tiếng.

 

"Cậu bé, nguyện ý rời đi cùng ta không?"

 

Hứa Thanh sững sờ, hắn chú ý tới lời nói của đối phương, nói là ta, mà không phải chúng ta.

 

Thế là hắn trầm mặc, ánh mắt đảo qua nhóm người này, lão giả kia cũng rất kiên nhẫn, không thúc giục, đứng ở đằng xa chờ đợi câu trả lời.

 

Cho đến hơn mười hơi thở, Hứa Thanh nhìn qua những người này, nhìn lão giả một chút, lại nhìn sắc mặt âm lãnh của đại hán mà hắn gây thương tích.

 

Trong mắt thiếu niên lóe lên ánh sáng kì dị rồi biến mất.

 

Hứa Thanh đứng lên, không nói gì, chậm rãi tới gần bọn họ.

 

Nhìn thấy Hứa Thanh đi tới, lão giả cười cười, quay người tiếp tục tiến lên, những người khác cũng nhìn Hứa Thanh chằm chằm rồi đi theo.

 

Cứ như vậy, Hứa Thanh đi theo đám Thập Hoang giả, nhìn bọn họ tìm kiếm những vật có giá trị trong thành trì.

 

Trong lúc đó hắn biết được ngoại hiệu của đại hán dữ tợn kia, người bên ngoài gọi hắn là Tàn Ngưu.

 

Người này cũng nhiều lần nhìn qua Hứa Thanh, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh.

 

Nhưng hiển nhiên hắn vẫn khắc chế, tựa như hắn cũng không gấp gáp, muốn chờ cơ hội không có lão giả ở đây.

 

Mà hắn dường như cũng rất chắc chắn, cơ hội này trên đường đi nhất định sẽ có.

 

Hứa Thanh suy nghĩ một chút, nghĩ đến sự tham lam của đại hán, với sự thông thuộc của thành trì này, hắn trợ giúp Thập Hoang giả một chút.

 

Dáng vẻ thấp bé của Hứa Thanh càng tìm những vật có giá trị nhanh hơn Thập Hoang giả, tìm vật phẩm cũng nhiều hơn.

 

Mà Tàn Ngưu rất tham lam, cho dù là bản thân bị trọng thương, không thể mang nổi, vượt quá trọng lượng bản thân có thể nhưng vẫn muốn lấy nhiều thêm.

 

Vì thế, thân thể đang mang trọng thương như hắn lại mang nhiều đồ vật hơn người khác, lấy những vật phẩm cũng nặng hơn.

 

Lúc đầu vẫn không thấy gì nhưng qua một thời gian sau, thể lực của đại hán bị hao phí quá nhiều, mệt mỏi hơn mọi người đi cùng.

 

Còn ở khu vực phủ Thành chủ, Hứa Thanh cân nhắc người được gọi là Lôi đội lão giả có trợ giúp hắn nên không dẫn bọn hắn đi tiếp.

 

Sắc trời càng ngày càng tối, đoàn người nhanh chóng rời khỏi thành trì, cắm trại ở khu ổ chuột bên ngoài thành phố.

 

Động tác của bọn họ rất thành thạo, sáu lều vải nhanh chóng được dựng lên.

 

Ngoại trừ hai người cầm đao ở cùng một lều, những người khác đều đơn độc, bên ngoài lều đều đốt hương, còn có người rải một ít bột phấn, đổ quanh bốn phía một vòng.

 

Nhìn thấy sắc trời càng tối, những tiếng gào thét bắt đầu vang vọng, những Thập Hoang giả đều đi vào trong trướng.

 

Chỉ có Lôi đội đưa mắt nhìn Hứa Thanh lẻ loi trơ trọi, lấy một cái túi ngủ ném qua.

 

"Đốt hương có thể để xua được dị thú, bột phấn có thể tránh quỷ dị, sự cống hiến của ngươi hôm nay, có ta ở đây, Tàn Ngưu cũng không dám làm gì ngươi, nơi này xem như an toàn."

 

Nói xong, lão giả không tiếp tục để ý, đi vào trong lều vải.

 

Hứa Thanh không nói chuyện, chỉ nhìn lều vải của lão giả thật sâu, nhặt túi ngủ mở ra, chui vào.

 

Nhưng không có kéo kín, mà mở ra một khe hở về phía lều Thập Hoang giả.

 

Đêm khuya, tiếng gào thét thê lương bên ngoài phát ra càng thêm mãnh liệt, tiếng khóc quỷ dị lượn lờ, bầu không khí đáng sợ bao trùm khắp ngoại giới.

 

Dường như không ai nguyện ý rời khỏi chỗ che chở vào lúc này.

 

Ngoại trừ Hứa Thanh. . .

 

Hắn đang ngủ trong túi đột nhiên mở mắt ra, không nhúc nhích, yên lặng chờ đợi.

 

Cho đến thời gian trôi qua, trong đêm khuya mọi người đã ngủ say, Hứa Thanh chậm rãi từ trong túi ngủ bò ra.

 

Động tác của hắn rất cẩn thận, cố gắng không phát ra tiếng động.

 

Tiếng gào thét thê lương trong thành trì quanh quẩn trong tai, nhưng không lấy đi chút tâm trí nào của hắn.

 

Cẩn thận leo ra, Hứa Thanh yên lặng đi đến chỗ lều vải của đại hán Tàn Ngưu.

 

Hắn không cho phép những tai họa ngầm đe dọa đến cuộc sống của hắn, dù chỉ là tai họa ngầm hắn cũng phải nghĩ biện pháp lập tức giải quyết nó.

 

Đây là bài học sương máu Hứa Thanh rút ra được sau khi sống sót ở xóm nghèo. Cũng là nguyên nhân hắn đồng ý đi theo lần này.

 

Thậm chí ban ngày lúc hắn gợi ý mọi người, khiến cho bọn họ thu hoạch càng lớn, cũng nhìn ra được sự tham lam của Tàn Ngưu, muốn để hắn thân mang trọng thương càng trở nên mỏi mệt, mất đi cảnh giác.

 

Mà hắn cố ý hạ thấp tư thái cũng là vì muốn đối phương không đề phòng.

 

Làm mọi chuyện để bây giờ xuất thủ, lúc này Hứa Thanh khá bình tĩnh, nhẹ nhàng tới gần lều trại, không hành động thiếu suy nghĩ, mà ngồi xổm ở nơi đó, cẩn thận nghe nửa ngày.

 

Nghe tiếng ngáy truyền vào tai đều đều, liên tục, ổn định, không giống làm bộ, sau khi xác định những điều này, Hứa Thanh híp mắt, chậm rãi rút thiết thiêm ra, nhẹ nhàng rạch nút thắt lều vải, chậm rãi chui vào.

 

Trong lều tối om, Hứa Thanh mơ hồ nhìn thấy Tàn Ngưu nằm nơi đó, ngủ rất say, chắc có lẽ ban ngày mang nặng, cộng với bị thương, khiến bản thân vô cùng mỏi mệt.

 

Tâm lý của của người mạnh mẽ, dù thế nào Tàn Ngưu cũng không nghĩ ra, thiếu niên ban ngày phối hợp lấy lòng, nửa đêm lại mạo hiểm khi Thập Hoang giả đều ngủ.

 

Và hắn cũng không biết, bên trong lều của mình, có khách không mời mà đến.

 

Hứa Thanh nhìn Tàn Ngưu ngủ say, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh như biển sâu, nhẹ nhàng tới gần, đứng bên cạnh hắn, Hứa Thanh không chút do dự, dao găm trong tay phải lóe lên, trong nháy mắt hung hăng cắt xuống cổ Tàn Ngưu.

 

Sức lực cực lớn, suýt nữa thi thể bị tách rời.

 

Máu phun ngay lập tức.

 

Đau đớn kịch liệt khiến Tàn Ngưu bỗng nhiên mở mắt ra, thấy Hứa Thanh không thay đổi sắc mặt, hắn vừa hoảng sợ vừa không thể tin, muốn giãy giụa, nhưng tay trái Hứa Thanh đã nhanh chóng nâng lên, đặt lên miệng của hắn, khiến cho hắn không thể phát ra tiếng động.

 

Mà giãy giụa lúc này càng thêm mãnh liệt, hai mắt Tàn Ngưu trợn to, toàn thân giật điên cuồng.

 

Nhưng tay Hứa Thanh như gọng sắt, ấn mạnh xuống, chân phải nâng lên, trực tiếp đạp trên bụng Tàn Ngưu, bản thân hóa thành cung, mượn nhờ lực đạo giữ Tàn Ngưu, hắn giãy giụa không có tác dụng.

 

Máu tươi không ngừng tuôn ra, Tàn Ngưu như cá rời khỏi mặt nước, ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa cầu xin.

 

Nhưng hắn nhìn thấy, vẫn là khuôn mặt bình tĩnh của Hứa Thanh, tiếng thân thể giãy giụa, tiếng gào thét thê lương của hắn cũng không thể truyền ra ngoài.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến sau mười hơi thở, Tàn Ngưu giãy giụa dần dần yếu ớt, cuối cùng trân một cái, cả người buông lỏng, không nhúc nhích, chỉ trợn mắt, vẻ sợ hãi trước khi chết vẫn còn.

 

Hứa Thanh không lập tức thả tay, mà đợi một lúc, xác định đối phương chết thật lúc này mới buông tay, lau đi vết máu, mở túi da ra.

 

Lấy từ bên trong bao vải bố một con rắn, cẩn thận dùng răng nanh của rắn, đâm thủng da Tàn Ngưu.

 

Lập tức, độc tố lan tràn, thi thể Tàn Ngưu nổi lên bọt khí xanh lục, chậm rãi hòa tan.

 

Sau một nén nhang, thi thể triệt để hóa thành một vũng máu, thấm xuống đất bùn trong mặt đất.

 

Hứa Thanh yên lặng nhìn đây hết thảy, bắt đầu xử lý hiện trường, lại xử lý di vật của Tàn Ngưu, làm ra hiện trường đối phương mất tích, lúc này mới chui ra lều vải.

 

Gió lạnh thổi vào mặt, mang đi mùi máu tươi trên người hắn, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn đêm tối, hít sâu không khí lạnh lẽo, chậm rãi trở lại túi ngủ của chính mình.

 

Khoảnh khắc nằm trong túi ngủ, đáy lòng của hắn cũng trở nên an tâm, tai họa ngầm bị giải trừ mang đến cảm giác an toàn, hai mắt hắn nhắm lại, rất nhanh đi vào giấc ngủ, nhưng thiết thiêm trong tay vẫn nắm chặt, chưa từng buông ra.

 

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

 

Sáng sớm ngày thứ hai, nắng mai chiếu rọi khắp nơi, Hứa Thanh mở mắt, yên tĩnh leo ra túi ngủ, ánh mắt như tùy ý nhìn qua chỗ lều vải của Tàn Ngưu.

 

Tiếp theo, ánh mắt hắn có chút co rút lại.

 

Lều vải của Tàn Ngưu biến mất.

 

Hứa Thanh bắt đầu lo lắng, càng cảnh giác hơn.

 

Rất nhanh mấy Thập Hoang giả khác cũng lần lượt đi ra lều vải, phát hiện việc này, bọn họ vô cùng kinh ngạc, cũng có người tìm kiếm bốn phía nhưng không có kết quả.

 

Nhưng bởi vì Tàn Ngưu biến mất triệt để, ngay cả lều vải cũng bị mất, có người phán đoán, đối phương hẳn tham lam vật bên trong thành nên nửa đêm rời đi, hay vì nguyên nhân khác, không từ mà biệt.

 

Tóm lại bên trong Cấm khu có quá nhiều nguyên nhân để cho một người biến mất.

 

Vốn là một đội tạm thời, Tàn Ngưu lại một thân một mình, cho nên rất nhanh những Thập Hoang giả không còn quan tâm đến việc này, cũng có người nhìn về phía Hứa Thanh, nhưng cảm thấy chuyện này không có khả năng liên quan đến Hứa Thanh, lại không có nghĩa vụ điều tra nên thu hồi suy đoán.

 

Duy chỉ Lôi đội lão giả, lúc thu hồi túi ngủ của Hứa Thanh, ánh mắt sâu sắc nhìn hắn nhàn nhạt mở miệng.

 

"Hiện tại, còn theo ta đi không?"

 

Câu nói này, ý nghĩa sâu xa, Hứa Thanh trầm mặc.

 

Lão giả cũng không nói gì thêm, bảo mọi người nhanh lên dưới ánh nắng này.

 

Hứa Thanh đứng ngây ngốc một chút, theo bản năng quay đầu nhìn về phía phế tích thành trì. Cuối cùng quay đầu, nhìn bóng lưng lão giả, nghĩ một chút hắn lại cất bước đi theo, bước chân dần kiên định hơn.

 

Sáu Thập Hoang giả, một đứa bé, thân ảnh của bọn họ dưới ánh mặt trời kéo rất dài. . .

 

Xa xa, cơn gió thoảng qua làm trôi đi thổn thức và cảm khái của bọn họ, tiến về phía trước.

 

"Đây chính là Thần Linh hạo kiếp, toàn thành diệt vong."

 

"Trên đời này lại thêm một Cấm khu. . ."

 

"Chuyện này cũng có là gì, các ngươi chưa nghe nói qua bảy, tám năm trước tại một thành trì ở khu vực bắc bộ, Thần Linh mở mắt nhìn lại, một khu vực như vậy trực tiếp biến mất, như chưa bao giờ tồn tại."

 

Âm thanh đối thoại càng ngày càng yếu ớt, dưới ánh nắng, bóng dáng người thiếu niên trầm mặc, yên lặng nghe, yên lặng đi.

 

Càng đi, càng xa.

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương