Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)
Chapter 10 Quần áo mới

Chương 10: Quần áo mới

Đầu tháng ba, mặc dù thời tiết đã ấm áp hơn, nhưng vẫn còn lạnh như băng.

 

Nếu chỉ vừa mới từ cấm khu đi ra, sẽ không cảm thấy cái gì đối với cái lạnh như vậy, nhưng nếu như ở bên ngoài lâu, thân thể vẫn sẽ cảm thụ được tia lạnh thấu xương này.

 

Nhất là vào ban đêm, băng hàn này càng nặng hơn một chút.

 

Theo gió lạnh thổi qua, thân ảnh Hứa Thanh không có chút dừng lại nào, chỉ đem áo khoác trên người kéo chặt lại hơn một chút.

 

Hắn còn có việc chưa làm xong, nên đang ở trong bóng đêm, cẩn thận xuyên qua doanh trại.

 

Trên đường nhìn thấy một ít chó hoang, nhắm về phía hắn nhe răng gằm gừ, nhưng sau khi ánh mắt của chúng giao nhau với hắn, lại dường như nhận thấy mùi máu tươi trên người hắn, nhao nhao câm miệng, trốn đi.

 

Ánh mắt Hứa Thanh từ trên người chó hoang dời đi, tiếp tục đi về phía trước.

 

Cho đến khi đến một căn nhà ở khu vực trung tâm, hắn ngồi xổm trong bóng tối không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào một tòa nhà lớn ở xa xa.

 

Có lửa trại mới tắt ở đó.

 

Hứa Thanh nhớ rõ sau khi Mập Sơn cùng Mã Tứ tách ra, chính là đi đến nơi này, cho nên hắn muốn chờ xem ban đêm đối phương liệu có thức dậy ra ngoài đi vệ sinh hay không.

 

Hàn ý lạnh như băng xâm nhập toàn thân, nhưng thân ảnh Hứa Thanh lại tựa như hóa đá, định ở nơi đó, không hề nhúc nhích, kiên nhẫn chờ đợi.

 

Ở phía sau hắn, trên mái nhà một tòa kiến trúc, giờ phút này Thất gia cùng người đầy tớ cũng đi theo tới, nhìn Hứa Thanh ngồi xổm bên kia, Thất gia nở nụ cười.

 

"Quả nhiên đúng như ta dự liệu, tên sói con này là muốn đuổi tận giết tuyệt. "

 

“Lão phu hiện tại rất chờ mong, nếu tiểu tử này đi vào cấm khu bên cạnh, sẽ có biểu hiện gì ở nơi đó . " Thất gia cũng ngồi xổm xuống, một bên cảm thấy hứng thú quan sát, một bên cùng đầy tớ ở bên cạnh nói chuyện.

 

Người đầy tớ mỉm cười, ngồi xổm bên cạnh Thất gia, đánh giá Hứa Thanh ở phía xa xa.

 

Mắt thấy thời gian trôi qua, trôi qua nửa canh giờ, lông mày Hứa Thanh hơi nhíu lại.

 

Hắn suy nghĩ một chút, xoay người vào bóng tối rời đi, cả người giống như một U Linh, vô thanh vô tức, không chút tiếng động di chuyển.

 

Hắn không lập tức trở về nơi ở của Lôi Đội, mà là ở phụ cận đi vòng một vòng.

 

Sau khi xác định không có người đi theo,  lúc này Hứa Thanh mới nhoáng một cái chui vào sân của Lôi Đội, lặng yên không một tiếng động trở lại phòng nhỏ của mình.

 

Sau khi tiến vào, hắn hít sâu một hơi, xoa xoa tay, giống như muốn mượn động tác đem hàn băng trong thân thể xua tan.

 

Tiếp theo, hắn lau vết máu trên người một chút, lúc này mới khoanh chân ngồi trên ván giường, trong mắt lộ ra suy tư.

 

"Những Thập Hoang giả này thỉnh thoảng sẽ tiếp nhận việc rồi đi ra ngoài, vả lại Mã Tứ háo sắc, cho nên tạm thời hẳn là sẽ không có người phát hiện hắn đã chết, Mập Sơn có lẽ cũng sẽ không vì vậy mà cảnh giác. "

 

“Nhưng để ổn thỏa, vẫn là phải mau chóng giết chết Mập Sơn mới được.” Hứa Thanh nheo mắt lại.

 

Giống như lúc trước giết Tàn Ngưu, hắn lớn lên ở khu ổ chuột, không cho phép bất kỳ nguy cơ nào có thể uy hiếp đến tính mạng của mình tồn tại.

 

Giết Mã Tứ, là bởi vì đối phương cướp vật phẩm của mình, lại uy hiếp mình, chuẩn bị đối phó Mập Sơn, cũng là nguyên nhân này.

 

Sau khi trầm ngâm, Hứa Thanh từ trong túi da lấy vật phẩm của Mã Tứ ra, cẩn thận kiểm tra một phen.

 

Phần lớn đều là tạp vật, còn có một khối sắt to bằng bàn tay, không có gì kỳ lạ, giống như một loại vật liệu. 

 

Ngoài ra, còn có hơn bảy mươi linh tệ, đối với Hứa Thanh mà nói đã là một khoản tiền lớn.

 

Hắn cẩn thận đếm một lần, lại đem Bạch Đan lấy ra, sau khi đem Bạch Đan của mình cùng Mã Tứ so sánh, phát hiện phẩm chất của những viên Bạch Đan này đều có vẻ không phải đồ mới.

 

Vì thế hắn cũng có bảy phần tin tưởng lời nói của chủ cửa hàng tạp hóa.

 

Suy tư một phen, Hứa Thanh lấy ra một viên đặt vào trong miệng nuốt xuống, sau đó nhắm mắt lại yên lặng cảm thụ.

 

Rất nhanh, hắn liền cảm nhận được một dòng nước ấm bốc lên trong cơ thể, cuối cùng hội tụ ở điểm dị hóa, trên cánh tay trái cũng nổi lên cảm giác thoải mái.

 

Một lúc lâu sau, khi cảm giác này biến mất, Hứa Thanh mở mắt ra lập tức nhìn cánh tay trái, hai điểm dị hóa nơi đó thoáng giảm một chút, cảm giác đau đớn cũng bớt đi một chút.

 

"Có tác dụng. "Hứa Thanh mắt lộ ra vẻ vui mừng, lấy ra viên thứ hai nuốt vào.

 

Cảm giác tương tự tiếp tục hiện lên, cho đến khi tiêu tán lần nữa, cảm giác ngứa ran của hắn cũng theo đó biến mất.

 

Toàn thân dâng lên một cỗ thanh linh chi ý, rất thoải mái, giống như huyết nhục đều được rửa sạch một phen, khiến cho Hứa Thanh cảm thấy tốc độ cùng lực lượng của mình, hình như cũng mạnh hơn một chút.

 

Số Bạch Đan còn lại, hắn không tiếp tục dùng, mà cất vào trong túi da, nhắm mắt lại bắt đầu tu hành.

 

Một đêm bình yên trôi qua.

 

Sáng sớm hôm sau, Hứa Thanh mở mắt ra, đứng dậy đi ra ngoài.

 

Vừa mới đẩy cửa phòng ra, hắn liền nhìn thấy Lôi Đội đang khoanh chân ngồi ở trong sân, tựa như đang thổ nạp. 

 

Hứa Thanh không tiến đến quấy rầy, mà nhẹ nhàng mở cửa sân, lại cẩn thận đóng lại, lúc này mới cất bước đi xa.

 

Hôm nay, gió dường như còn lạnh hơn so với đêm qua, thổi lên trên người chẳng những làm cho người ta run rẩy, mà thậm chí ngay cả những con chó hoang kia, cũng đều lui vào trong động rất ít khi ra ngoài.

 

Từ trong hô hấp của Hứa Thanh có thể nhìn thấy sương mù xuất hiện, điều này làm cho trong đầu hắn nổi lên một ít hồi ức không tốt khi còn sống ở khu ổ chuột.

 

Hắn ta rất ghét cái lạnh.

 

Bởi vì rét lạnh đối với một người lang thang đang ngủ say mà nói, chính là một hồi kiếp nạn, cần dùng hết toàn bộ sức để giãy dụa mới có thể sống sót.

 

Cho nên, khi Hứa Thanh đi ngang qua một cửa hàng quần áo thời tiết lạnh như băng này, bước chân không tự chủ được dừng lại một chút, nhìn về phía đống quần áo dày cộp và sạch sẽ đang được treo trong cửa hàng.

 

Hắn sờ sờ túi da đang phình ra kia, xoay người đi vào.

 

Bên trong cửa hàng không có mấy người, Hứa Thanh tiến vào liền nhìn về phía quần áo đang treo kia, nhìn rất nghiêm túc.

 

Đứng ở một bên tủ, chủ tiệm nhìn lướt qua Hứa Thanh một cái, cũng không quá để ý, phân phó cho tiểu nhị bên cạnh.

 

"Ngươi đi ra phía sau sửa sang lại một chút, đem quần áo được đặt đã qua một tháng không có người đến lấy, lấy ra treo lên bán đi. "

 

“Vậy nếu người đặt quần áo trở về thì phải làm sao? "Tiểu nhị tựa hồ mới tới không lâu, nên có chút chần chờ.

 

"Quay lại? Trong doanh trại cứ cách một đoạn thời gian lại có người mất tích, có người chết trong cấm khu, có người không giải thích được mà biến mất, có thể trở về chỉ có quỷ, mau đi đi. "

 

Chủ tiệm không kiên nhẫn phất tay, tiểu nhị vội vàng chạy về phía hậu đường. 

 

Không lâu sau, khi Hứa Thanh còn chưa chọn xong quần áo, tiểu nhị đã ôm rất nhiều quần áo đi ra, sau khi nhất nhất treo lên, Hứa Thanh liếc mắt một cái liền nhìn trúng một bộ quần áo làm từ da lộn tối màu.

 

Đó là quần áo người khác đặt hàng, nhưng không thể trở lại để lấy.

 

Sau thời gian thắp một nén nhang, khi Hứa Thanh từ trong cửa hàng đi ra, trên người hắn mặc chính là chiếc áo da lộn tối màu kia.

 

Quần áo này cách lạnh mà không dày nặng, mặc trên người, mức độ ấm áp vượt qua y phục Hứa Thanh mặc lúc trước rất nhiều.

 

Duy chỉ có bởi vì hắn gầy nhỏ, cho nên mặc ở trên người nhìn cứ như áo khoác, rất không phù hợp.

 

Nhưng Hứa Thanh rất vui vẻ, lúc đi trên đường, hắn luôn cẩn thận tránh đi một ít nơi bẩn thỉu.

 

Đang muốn đi tìm Mập Sơn, hắn chú ý tới bên ngoài doanh trại, giờ phút này có tiếng lộn xộn truyền đến, đồng thờ cũng có rất nhiều Thập Hoang giả bên trong doanh trại đi ra, ánh mắt chờ mong đi tới gần nơi truyền đến âm thanh.

 

Hứa Thanh cũng ngẩng đầu nhìn lại.

 

Dần dần hắn nhìn thấy dưới ánh mặt trời chiếu rọi, một đoàn xe hơn mười chiếc xe ngựa, chậm rãi chạy về phía này.

 

Người ngồi trên đó, cho dù chỉ là thị vệ cũng đều ăn mặc vô cùng sáng sủa, sắc mặt hồng nhuận, trong mắt còn có tinh mang, hơn nữa, trên thân thể đều có ba động linh năng kinh người.

 

Về phần người bên trong xe, Hứa Thanh không nhìn thấy, nhưng cũng có thể suy đoán ra, nhất định là người có thân phận rất tôn quý. 

 

Đoàn xe như vậy, Hứa Thanh từng nghe Lôi Đội nói qua, tựa hồ sẽ thường xuyên đi tới doanh trại, hoặc là hành thương, hoặc là vì mua Thất Diệp Thảo dùng để luyện chế Bạch Đan.

 

Mà bóng dáng Mập Sơn, cũng xuất hiện trong đám người, sau khi Hứa Thanh bị hắn hấp dẫn, cũng không chú ý đoàn xe nữa, mà là nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Mập Sơn, bắt đầu theo sau.

 

Chỉ là có lẽ là đoàn xe đến, cả ngày hôm nay, bên trong doanh trại đều rất náo nhiệt, hình thành chợ phiên, Hứa Thanh thủy chung không tìm được cơ hội.

 

Cho đến đêm khuya, hắn nhìn Mập Sơn lần thứ hai trở lại trong căn nhà lớn kia, mới  đem chủy thủ dấu trong tay áo thu lại, xoay người rời đi.

 

Mặc dù ngày hôm nay không có cơ hội ra tay, nhưng Hứa Thanh vẫn rất kiên nhẫn, sau khi trở lại phòng nhỏ, hắn mặc quần áo mới mua bắt đầu tu hành, cho dù là lúc ngủ cũng không cởi ra.

 

Cho đến sau khi trời sáng một lần nữa, hắn chuẩn bị tiếp tục ra ngoài tìm kiếm cơ hội, mới yêu quý cởi chiếc áo da lộn kia ra, mặc lại cái áo khoác da rách nát của mình.

 

Nhìn quần áo mới, Hứa Thanh cảm thấy ngày hôm qua mình có chút lỗ mãng.

 

Giờ phút này, Hứa Thanh mặc áo da rách đi vào trong doanh trại, khi đi ngang qua đám người trong chợ, ánh mắt hắn nhìn như đang đánh giá nơi đóng quân của đoàn xe, nhưng trên thực tế là đang tìm kiếm bóng dáng của Mập Sơn.

 

Xa xa, Thất gia tức giận, cùng với đầy tớ ngồi trên một mái nhà, ánh mắt đảo qua đoàn xe, lại nhìn về phía Hứa Thanh, tùy ý hướng người đầy tớ bên cạnh hỏi một câu.

 

"Thiếp mời đã đưa cho Bách đại sư chưa? "

 

“Thất gia, đã đưa đi, nhưng Bách đại sư nói gần đây thân thể hắn không khỏe..."

 

"Không khỏe? Hắn ta là đại phu, hắn ta đây là... À À, hôm qua ta nhớ rõ tiểu tử này mặc một bộ quần áo mới, sao hôm nay lại đổi lại? " trong lúc Thất gia đang nói, lại để ý thấy quần áo của Hứa Thanh, kinh ngạc một chút.

 

Khi Thất gia còn đang khó hiểu, Hứa Thanh ở trong đám người, dư quang tập trung vào Mập Sơn.

 

Cứ như vậy, một ngày lại trôi qua.

 

Theo đêm khuya đến, Mập Sơn vốn muốn đi về nhà lớn, không biết vì sao lại đột nhiên thay đổi phương hướng, lại ở trong bóng đêm, đi về phía khu vực vòng ngoài.

 

Nơi đó tương đối mà nói, có chút hẻo lánh.

 

"Phát hiện ra mình rồi sao?" "Hứa Thanh nhướng mày, ánh mắt híp lại, ánh mắt dần dần lạnh hơn băng.

 

Hắn không đi theo, mà là đánh giá bốn phía, cho đến khi xác định đối phương chỉ là một người đi tới, mới vòng qua một phương vị, ở chỗ tối mai phục, chờ đợi Mập Sơn đến vòng ngoài.

 

Xác định nơi này không có mai phục, hàn mang trong mắt hắn càng đậm, giấu ở chỗ tối.

 

Mà giờ phút này, Mập Sơn cũng đi tới phạm vi này, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

 

"Nhãi con, ngày hôm qua ta đã phát hiện có người theo dõi, đi ra đi, nơi này vắng người, rất thích hợp để xử lý thi thể của ngươi, nếu ngươi không dám đi ra, lần sau sẽ không phải là một mình ta nữa đâu, cho dù Lôi Đội che chở ngươi, Huyết Ảnh chúng ta cũng có thể khiến ngươi phải trả giá đắt. "

 

Ánh mắt Hứa Thanh nheo lại, đối phương đã nói như vậy, cũng không cần phải giấu giấu diếm diếm, vì thế từ trong bóng tối đi ra.

 

"Mã Tứ không phải vụng trộm tiếp việc đi ra ngoài, mà là bị ngươi giết chết đi, ngược lại là xem thường ngươi rồi.” Mập Sơn nhe răng cười, nhìn về phía Hứa Thanh đi ra.

 

"Nhưng không sao, ta vốn đã nhìn hắn không vừa mắt từ lâu, ngươi không giết hắn, ta cũng tính toán, lần sau khi ra ngoài sẽ giết chết hắn, thế nên còn phải cám ơn ngươi, mà sống chết của hắn, ta mặc kệ, nhưng trong túi da của hắn có một món đồ, hẳn là đang ở chỗ ngươi đi. "

 

Mập Sơn nhìn về phía túi tiền ở eo Hứa Thanh, trong mắt có ý tham lam, không đợi Hứa Thanh trả lời, thân thể nhoáng lên một cái, thân thể mập mạp lại bộc phát ra tốc độ vượt qua ngưng khí tầng hai.

 

Ba động linh năng trên thân thể, vào giờ khắc này cũng mạnh hơn không ít, thậm chí ở ngoài cơ thể hình thành một tầng khí lưu thuật pháp, kéo theo gió lạnh, cả người như một quả cầu băng, phóng về phía Hứa Thanh.

 

Hắn không phải ngưng khí tầng hai, itheo ba động linh năng phát ra lúc này, hắn dĩ nhiên đã đạt tới tầng ba.

 

Cũng chính là vì thế, lại cộng thêm việc hắn đang rình rập món đồ trong túi da Mã Tứ, cho nên hắn mới một mình đi ra ngoài.

 

Hứa Thanh nheo mắt lại, lần đầu tiên hắn cùng tu sĩ chính diện giao chiến, nhất là khí lưu ngoài thân thể đối phương hiển nhiên là do linh năng biến thành, nhưng hắn tin tưởng lực lượng cùng tốc độ của mình.

 

Vì thế, trong nháy mắt đối phương phóng đến, Hứa Thanh cũng lập tức lao ra, toàn lực bộc phát tốc độ, làm cho thân ảnh của hắn cơ hồ chỉ lưu lại một ít tàn ảnh.

 

Trong chớp mắt liền tránh được thân thể Mập Sơn, khi Mập Sơn đang sửng sốt, Hứa Thanh đã đến phía sau, tay phải giơ lên,bộc phát toàn lực, đánh ra một quyền.

 

Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh dùng toàn bộ chiến lực, một quyền này đánh ra trực tiếp nhấc lên tiếng vun vút, khi rơi vào phía sau Mập Sơn, phát ra một tiếng phanh. 

 

Cả người Mập Sơn kịch liệt run rẩy, khí lưu hình thành vách ngăn ngoài cơ thể, từng tấc từng tấc vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể quay cuồng, máu tươi oa một tiếng phun ra, sát khí trong mắt Hứa Thanh vô cùng nồng đậm.

 

Khi tay phải nâng lên, tăm sắt xuất hiện, thân thể nhoáng một cái, nhân lúc Mập Sơn ở bên cạnh đang loạng choạng lui về phía sau, tăm sắt thuận thế muốn đâm vào đầu Mập Sơn.

 

Nhưng trong nháy mắt, sắc mặt Hứa Thanh khẽ biến, thân thể cấp tốc rút lui.

 

Ngay khi hắn lui ra sau, trong mắt Mập Sơn lộ ra âm lạt chi mang.

 

Hai đạo hắc tuyến rõ ràng từ trong tai chui ra, một trước một sau mang theo tiếng gào thét bén nhọn, bắn thẳng về phía mặt Hứa Thanh.

 

Hai đường màu đen này là hai con rết có cánh màu đen, tốc độ cực nhanh, mắt thấy sắp tới gần, bị chủy thủ Hứa Thanh rút ra từ tay trái, trực tiếp chặt đứt.

 

Con còn lại thì bị chặt đứt lúc nó chỉ còn cách mắt Hứa Thanh bảy tấc.

 

Một màn hung hiểm này, làm cho sát khí trong mắt Hứa Thanh càng thêm nồng đậm, lần thứ hai vọt tới.

 

Mà mượn thời cơ trước khi Hứa Thanh lui về phía sau, ngũ tạng đang quay cuồng trong cơ thể Mập Sơn cũng khôi phục lại được một ít.

 

Giờ phút này, thân thể tròn vo của hắn đang cấp tốc lui về phía trước, hai tay nâng lên bấm quyết, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, trực tiếp hướng Hứa Thanh phun ra một ngụm khói độc.

 

Sương mù quay cuồng, phạm vi rất lớn, hướng Hứa Thanh nhanh chóng cuốn tới, nơi nó đi qua, mặt đất liền truyền đến tiếng tư tư, có thể thấy được độc tính của khói này nồng đậm cỡ nào.

 

Sau khi làm xong những thứ này, sắc mặt Mập Sơn tái nhợt, bụng cũng nhỏ một vòng, một lần nữa lùi lại, trong mắt vừa có tàn nhẫn, cũng có ngoài ý muốn. 

 

Hứa Thanh cường hãn, ngoài dự liệu của hắn.

 

Hắn không nghĩ tới, dựa vào chính mình là ngưng khí tầng ba, lại thêm một thân độc công, vậy mà thiếu chút nữa bị đối phương một kích tất sát.

 

Mà ngụm khói độc này, đã là đòn sát thủ của hắn, nếu vẫn không thể làm gì được đối phương, mình nhất định phải hét to, khiến đối phương kiêng kỵ.

 

Chỉ là nếu mình hét to, vật phẩm của Mã Tứ, sợ là khó mà lấy được nữa.

 

Mà chỗ hắn kỳ thật vẫn còn một cấm vật chưa sử dụng, tác dụng phụ của vật này rất lớn, nhưng vẫn là bị hắn lấy ra, đó là một cái hổ phách.

 

Trong lòng chần chờ, hắn nhìn về phía khu vực Hứa Thanh đang bị sương mù bao phủ.

 

Nhưng ngay trong nháy mắt hắn nhìn lại, sương mù lại hướng bốn phía cuồn cuộn tản ra, thân ảnh Hứa Thanh trong nháy mắt vọt ra.

 

Tốc độ cực nhanh khiến hai mắt Mập Sơn hoa lên, nội tâm lộp bộp, tay phải vừa muốn bóp nát hổ phách, miệng cũng đang định hét lớn, nhưng đã muộn.

 

Một cây tăm sắt màu đen, mang theo mũi nhọn vô cùng, trong nháy mắt lao đến, thế như chẻ tre, xuyên qua đầu hắn, máu tươi văng ra, rơi vào trên người Hứa Thanh ở bên cạnh.

 

Thân thể Mập Sơn cứng đờ, muốn quay đầu lại nhưng không làm được, thi thể chậm rãi ngã xuống, không còn nhúc nhích.

 

Không nhìn thi thể Mập Sơn, Hứa Thanh thở hồng hộc cảnh giác quan sát bốn phía.

 

Nơi này hẻo lánh, sau khi xác định không gây chú ý, hắn nhanh chóng tiếp cận thi thể Mập Sơn, lấy đi túi da của đối phương.

 

Đang muốn dùng răng của độc xà đâm vào, thì Hứa Thanh để ý thấy tay phải Mập Sơn tựa hồ đang nắm lấy thứ gì đó, vì thế hắn bẻ ngón tay của đối phương ra, thấy được bên trong là một khối hổ phách đã vỡ vụn hơn phân nửa.

 

Vật này nhìn khá bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên, duy chỉ có bên trong có một cái đuôi bọ cạp.

 

Hứa Thanh cẩn thận lấy đi, lại đem thi thể như thùng phi kia xử lý một phen, chờ đến khi thi thể này hóa thành máu tươi, liền nhanh chóng rời đi.

 

Vừa đi, hắn vừa lau đi vết máu trên người, biến mất trong bóng đêm.

 

Thất gia cùng người đầy tớ, giờ phút này mới từ trong bóng tối đi ra.

 

Nhìn chỗ Hứa Thanh biến mất, Thất gia dường như không để ý đến màn giao chiến giữa Hứa Thanh cùng Mập Sơn khi này, mà là suy tư một phen, lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.

 

"Ta biết rồi, tiểu tử kia không mặc quần áo mới, là sợ bị dính máu, hắn đây là nghèo đến phát sợ, đau lòng quần áo. "

 


Người đầy tớ ở một bên cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Cả ngày này, Thất gia đều suy tư vì sao tiểu tử kia không mặc quần áo mới, giờ phút này rốt cục cũng có câu trả lời, cũng không cần mỗi lần nghe được, mình lại phải đi cân nhắc nguyên nhân.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương