Quân Vương
-
Chương 4
Biên tập: Mặc Nhiên
—————————————–
Trong nháy mắt Phượng Vũ hiện lên vô số ý niệm trong đầu, sau đó trầm giọng nói. “Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng giao ra binh phù?”
Phượng Quân thản nhiên cười, thẳng thắn nói. “Ngài muốn ta giao ra binh phù, đơn giản là sợ ta đối ngài bất trung, nhưng ta có thể thề với trời rằng, lòng ta từ trước đến nay đều trung kiên không có chút dị tâm, ta cũng chẳng tham luyến gì binh quyền vạn quân này, ta bất quá chỉ muốn vì mình mà tranh thủ một chút quyền lợi được ở lại bên ngài.” Phượng Vũ cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ Phượng Quân tính toán cũng thật quá khôn khéo. Y đi đến trước mặt Phượng Quân, đưa tay nâng lên cái cằm kiên nghị của người nọ, làm cho khuôn mặt tuấn lãng chân thành kia đối mặt với mình. Ánh mắt Phượng Quân không kiêu ngạo không kiểm nịnh, cũng không hề che dấu tình cảm ái mộ trong lòng. Phượng Vũ nhìn quét qua khôi giáp Phượng Quân đang mặc, ý nghĩa bất minh mà khen. “Trẫm ban bộ chiến y này quả nhiên hợp với ngươi.”
Phượng Quân đáp. “Phàm là những gì ngài ban cho, đối với ta mà nói đều vô cùng trân quý.”
Phượng Vũ nói. “Với ngươi hiện tại mà nói, thân mang tội không có tư cách mặc bộ khôi giáp này, nhưng trẫm vẫn cho ngươi chút mặt mũi mà mặc nó đến gặp trẫm, đây là nhân từ lớn nhất trẫm cho ngươi rồi. Chỉ cần ngươi giao ra binh phù, trẫm sẽ không phủ nhận những cống hiến của ngươi với quốc gia, trẫm cùng dân chúng Hỏa Phượng quốc đều thừa nhận vinh quang của ngươi.”
Phượng Quân không hỏi cười khổ, Phượng Vũ vẫn không hiểu rõ dụng tâm của hắn. Hắn nhìn thẳng vào mắt Phượng Vũ, nói. “Đó cũng không phải là nhân từ mà ta muốn có, nếu ngài nguyện ý khoan hồng độ lượng một chút, vì sao không tiếp tục giữ ta ở lại bên ngài, vì giang sơn của ngài mà bán mạng?”
“Khoan hồng độ lượng?” Vẻ mặt Phượng Vũ giống như nghe được chuyện gì đáng chê cười nhất trần đời, khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú mặc dù lộ ý cười nhưng lại giống như băng tuyết ngàn năm, toát ra hàn ý mãnh liệt. Chỉ nghe y lạnh lùng nói. “Mẫu thân ngươi ở sau lưng trẫm làm ra việc dâm loạn này, ngươi lại bảo trẫm khoan hồng độ lượng một chút?” Ngay cả một nam tử thường dân cũng tuyệt không tha thứ chuyện thê tử hồng hạnh xuất tường (ngoại tình), huống chi y đường đường là vu một nước! Đây là tội ác tày trời, khi quân phạm thượng, tru di cửu tộc cũng còn chưa đủ!
Phượng Quân dập đầu nói. “Hoàng thượng, sai lầm của mẫu thân, ta thân là nhi tử không dám chỉ trích, nhưng ta nguyện thay mẫu thân chuộc tội.”
Phượng Vũ vung tay áo, tuyệt tình đáp. “Trẫm không cần ngươi chuộc tội.”
Tồn tại của Phượng Quân đối với Phượng Vũ mà nói, tựa như là đang nhắc nhở y đã từng bị phi tử lừa gạt như thế nào. Tại thời điểm y nhiệt tình sủng ái Lạc quý phi, nàng thà rằng sinh hài tử cho một nhạc sư nghèo túng vô năng cũng không nguyện giao phó chân tình cho quân vương là y, mối nhục đó không phải thứ có thể dễ dàng tiêu tán.
“Lưu chảy trong người ngươi chính là dòng máu của một đôi gian phu dâm phụ!”
Từ câu từng chữ của Phượng Vũ tựa như mũi tên đâm thẳng vào lòng Phượng Quân, khiến hắn thống khổ vô cùng. Nhưng hiện tại, cho dù có thống khổ cỡ nào đi nữa hắn cũng không thể tỏ ra yếu thế trước mặt Phượng Vũ, một khi thoái lui, chờ đợi hắn liền chỉ có sự khinh miệt cả đời của Phượng Vũ.
Hắn nói. “Ta là do hoàng thượng dưỡng dục lớn lên, từ nhỏ đã được dạy phải toàn tâm toàn ý trung thành với ngài, ngài là người ta kính yêu nhất trên cõi đời này, cho dù có là nhi tử của ngài hay không, điều ấy cũng vĩnh viễn không thay đổi.”
Nếu Phượng Vũ không thể chịu được sự hiện hữu của hắn, hắn bằng lòng tiếp tục trấn thủ biên cương, mười năm hai mươi năm đều không sao cả, chỉ cần tới lúc Hỏa Phượng quốc cần, Phượng Vũ sẽ nhớ tới hắn, thà rằng như thế tử trận sa trường vẫn còn hơn bây giờ vì một tội danh ti tiện mà ban cho cái chết.
Một lần lại một lần, từ miệng Phượng Quân nghe đến hai chữ “nhi tử”, Phượng Vũ đều cảm thấy mỉa mai cực kỳ, lửa giận cố kiềm nén ngày càng cháy mạnh. Y không còn kiên nhẫn nghe tiếp, liền nói. “Trẫm mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, trẫm muốn ngươi giao ra binh phù!”
“Không.” Phượng Quân cự tuyệt.
Phượng Vũ trầm giọng. “Đừng ép trẫm phải dùng thủ đoạn, trong mắt người ngoài dù sao ngươi vẫn là hoàng tử Hỏa Phượng quốc, trẫm không muốn vì ngươi mà phá hủy danh dự hoàng thất.”
Phượng Quân lại là thản nhiên. “Ngài có thể dụng hình với ta, chỉ cần điều này có thể khiến ngài nguôi giận.”
Phượng Vũ cắn răng nói. “Được, ngươi đã muốn chịu khổ như thế, trẫm thành toàn cho ngươi.”
Phượng Vũ lệnh cho thị vệ canh giữ ngoài cửa tiến vào tháo xuống khôi giáp trên người Phượng Quân, để hắn một thân bạch y đơn bạc quỳ trên mặt đất. Thị vệ đem trường tiên (roi dài) màu đỏ dâng lên bàn tay trắng nõn thon dài của Phượng Vũ, sau đó vội vàng rời khỏi điện như có người đòi mạng. Lúc này toàn thân quân vương mỹ mạo tản mát ra nộ khí khiến người ta tâm phát lạnh.
Phượng Vũ hỏi. “Giao hay không giao?” Phượng Quân lắc đầu, lập tức roi thứ nhất dừng trên mặt hắn, một vết roi dài dữ tợn trải dài toàn bộ má phải, sau đó huyết châu chầm chậm chảy ra. Phượng Vũ huy động trường tiên đánh vào vai, vào cánh tay, vào đùi… Mỗi một lần đánh đều dùng hết lực đạo, không chút lưu tình. Dây roi cắt qua y phục, dừng trên da thịt, tiếng “ba ba ba” kinh tâm động phách vang vọng khắp điện. Phượng Quân vẫn thẳng thắt lưng, không kêu rên một tiếng. Thấy hắn như thế, Phượng Vũ chẳng những không hết hận mà ngược lại, lửa giận càng tăng cao. Mấy roi sau đều cố ý chọn ngay vết roi trước mà đánh, một roi, hai roi, lại ba roi chồng lên nhau, đem miệng vết thương đánh cho da tróc thịt bong. Phượng Quân yên lặng chịu đánh, khi đau cũng chỉ cắn chặt răng, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống, ngay cả chớp mắt cũng chưa từng. Bàn tay nắm trường tiên của Phượng Vũ đã đỏ ửng lên, nhưng Phượng Quân vẫn chưa có chút bộ dáng khuất phục, điều này khiến cho lửa giận của y dâng lên tột đỉnh. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hơn ai hết Phượng Vũ là người rõ nhất tính tình quật cường của Phượng Quân. Bọn họ dù sao cũng làm phụ tử hai mươi năm. Roi cuối cùng hạ xuống trên người Phượng Quân mạnh đến nỗi khiến đầu roi gãy làm hai, thân hình Phượng Quân nhịn không được run lên một chút. Phượng Vũ ném đầu trường tiên khiến tay mình đau nhói xuống đất, tuyệt tình xoay lưng về phía Phượng Quân cả người thương thế nghiêm trọng.
Phượng Quân cắn chặt răng, đem đau đớn thống khổ sắp tràn ra môi nuốt lại vào bụng, gian nan nâng lên đôi mắt đen đã bị mồ hôi làm cho mơ hồ, nhìn theo bóng dáng lãnh liệt của quân vương. “Phụ…” Trong thoáng chốc, hắn thiếu chút nữa lỡ miệng gọi lên cách xưng hô như những ngày xưa, may mà đúng lúc ý thức dừng lại kịp. Hắn đã mất đi tư cách gọi người kia là phụ thân rồi, xưng hô vô cùng thân thiết nay lại trở thành một thiên đại cấm kỵ. Nhưng là, Phượng Vũ vẫn bắt giữ được thanh âm mỏng manh kia, một chữ “phụ” khiến lòng y bất giác nhói đau. Y đúng là hận Phượng Quân, nhưng hai mươi năm qua cũng là thật tâm yêu thương hắn. Tình cảm tích lũy qua bao năm tháng không phải chỉ một sớm một chiều là có thể biến mất vô tung. Trước lúc chân tướng sự việc được điều tra rõ ràng, y làm sao không hy vọng hết thảy chỉ là một trò đùa, Phượng Quân chính thực là con của y, là người thừa kế kiệt xuất vương vị của Hỏa Phượng quốc? Nhưng khi bằng chứng như thép đặt trước mặt mình, y không cách nào không hận được. Bất cứ quân vương nào cũng không thể chấp nhận được trong mắt mình có một hạt cát. Phượng Vũ xoay người lại, ánh mặt khôi phục vẻ vô tình lạnh lẽo như băng. Phượng Quân mình đầy tương tích nhưng vẫn không tỏ ra chút bất kính hay oán hận gì, hắn cực kỳ bình tĩnh chờ đợi quân vương cho hắn một câu trả lời thuyết phục, hoặc là nói, một sự bố thí.
Phượng Vũ nhìn hắn, nói. “Trẫm cho ngươi mấy ngày để suy nghĩ kỹ càng.”
Phượng Quân nở một nụ cười trống rỗng, hắn đã sớm nghĩ rất kỹ càng — binh phù, hiện tại không thể giao, muốn giao cũng phải chờ Phượng Vũ thay đổi cách nghĩ về hắn. Bất quá khó được Phượng Vũ đến nước này còn cho hắn một chút mềm lòng, bất cứ giá nào Phượng Quân cũng phải nắm chắc cơ hội này.
Gặp Phượng Quân yên lặng không nói, Phượng Vũ tự cho là hắn đã thuận theo an bài của mình. “Ba ngày sau, trẫm muốn nghe một câu trả lời vừa ý.”
Phượng Quân âm thầm cười khổ, chính hắn cũng muốn nghe được một câu trả lời vừa ý từ Phượng Vũ mà. Hắn hôm nay đã phóng lao đành phải theo lao, lui một bước là chết, tiến một bước cũng là chết, vậy hắn sao không thử tiến lên để xem có thể xoay chuyển vận mệnh hay không? Sau khi thị vệ mang Phượng Quân đi, Phượng Vũ nằm trên long ỷ như có điều suy nghĩ, đôi con ngươi hoa đào xinh đẹp lại uy nghi nhìn trường tiên gãy đôi trên mặt đất một lúc lâu.
“Người tới.”
“Hoàng thượng có gì phân phó?”
“Bảo ngự y đến thiên lao nhìn xem.”
“Là xem đại hoàng tử ạ?”
Quân vương không trả lời, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc tên thị vệ lắm miệng một cái. Thị vệ sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, dập đầu lĩnh chỉ chạy đi.
—————-
Mặc Nhiên: đánh thì đánh, nhưng thương vẫn còn thương nha =))
—————————————–
Trong nháy mắt Phượng Vũ hiện lên vô số ý niệm trong đầu, sau đó trầm giọng nói. “Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng giao ra binh phù?”
Phượng Quân thản nhiên cười, thẳng thắn nói. “Ngài muốn ta giao ra binh phù, đơn giản là sợ ta đối ngài bất trung, nhưng ta có thể thề với trời rằng, lòng ta từ trước đến nay đều trung kiên không có chút dị tâm, ta cũng chẳng tham luyến gì binh quyền vạn quân này, ta bất quá chỉ muốn vì mình mà tranh thủ một chút quyền lợi được ở lại bên ngài.” Phượng Vũ cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ Phượng Quân tính toán cũng thật quá khôn khéo. Y đi đến trước mặt Phượng Quân, đưa tay nâng lên cái cằm kiên nghị của người nọ, làm cho khuôn mặt tuấn lãng chân thành kia đối mặt với mình. Ánh mắt Phượng Quân không kiêu ngạo không kiểm nịnh, cũng không hề che dấu tình cảm ái mộ trong lòng. Phượng Vũ nhìn quét qua khôi giáp Phượng Quân đang mặc, ý nghĩa bất minh mà khen. “Trẫm ban bộ chiến y này quả nhiên hợp với ngươi.”
Phượng Quân đáp. “Phàm là những gì ngài ban cho, đối với ta mà nói đều vô cùng trân quý.”
Phượng Vũ nói. “Với ngươi hiện tại mà nói, thân mang tội không có tư cách mặc bộ khôi giáp này, nhưng trẫm vẫn cho ngươi chút mặt mũi mà mặc nó đến gặp trẫm, đây là nhân từ lớn nhất trẫm cho ngươi rồi. Chỉ cần ngươi giao ra binh phù, trẫm sẽ không phủ nhận những cống hiến của ngươi với quốc gia, trẫm cùng dân chúng Hỏa Phượng quốc đều thừa nhận vinh quang của ngươi.”
Phượng Quân không hỏi cười khổ, Phượng Vũ vẫn không hiểu rõ dụng tâm của hắn. Hắn nhìn thẳng vào mắt Phượng Vũ, nói. “Đó cũng không phải là nhân từ mà ta muốn có, nếu ngài nguyện ý khoan hồng độ lượng một chút, vì sao không tiếp tục giữ ta ở lại bên ngài, vì giang sơn của ngài mà bán mạng?”
“Khoan hồng độ lượng?” Vẻ mặt Phượng Vũ giống như nghe được chuyện gì đáng chê cười nhất trần đời, khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú mặc dù lộ ý cười nhưng lại giống như băng tuyết ngàn năm, toát ra hàn ý mãnh liệt. Chỉ nghe y lạnh lùng nói. “Mẫu thân ngươi ở sau lưng trẫm làm ra việc dâm loạn này, ngươi lại bảo trẫm khoan hồng độ lượng một chút?” Ngay cả một nam tử thường dân cũng tuyệt không tha thứ chuyện thê tử hồng hạnh xuất tường (ngoại tình), huống chi y đường đường là vu một nước! Đây là tội ác tày trời, khi quân phạm thượng, tru di cửu tộc cũng còn chưa đủ!
Phượng Quân dập đầu nói. “Hoàng thượng, sai lầm của mẫu thân, ta thân là nhi tử không dám chỉ trích, nhưng ta nguyện thay mẫu thân chuộc tội.”
Phượng Vũ vung tay áo, tuyệt tình đáp. “Trẫm không cần ngươi chuộc tội.”
Tồn tại của Phượng Quân đối với Phượng Vũ mà nói, tựa như là đang nhắc nhở y đã từng bị phi tử lừa gạt như thế nào. Tại thời điểm y nhiệt tình sủng ái Lạc quý phi, nàng thà rằng sinh hài tử cho một nhạc sư nghèo túng vô năng cũng không nguyện giao phó chân tình cho quân vương là y, mối nhục đó không phải thứ có thể dễ dàng tiêu tán.
“Lưu chảy trong người ngươi chính là dòng máu của một đôi gian phu dâm phụ!”
Từ câu từng chữ của Phượng Vũ tựa như mũi tên đâm thẳng vào lòng Phượng Quân, khiến hắn thống khổ vô cùng. Nhưng hiện tại, cho dù có thống khổ cỡ nào đi nữa hắn cũng không thể tỏ ra yếu thế trước mặt Phượng Vũ, một khi thoái lui, chờ đợi hắn liền chỉ có sự khinh miệt cả đời của Phượng Vũ.
Hắn nói. “Ta là do hoàng thượng dưỡng dục lớn lên, từ nhỏ đã được dạy phải toàn tâm toàn ý trung thành với ngài, ngài là người ta kính yêu nhất trên cõi đời này, cho dù có là nhi tử của ngài hay không, điều ấy cũng vĩnh viễn không thay đổi.”
Nếu Phượng Vũ không thể chịu được sự hiện hữu của hắn, hắn bằng lòng tiếp tục trấn thủ biên cương, mười năm hai mươi năm đều không sao cả, chỉ cần tới lúc Hỏa Phượng quốc cần, Phượng Vũ sẽ nhớ tới hắn, thà rằng như thế tử trận sa trường vẫn còn hơn bây giờ vì một tội danh ti tiện mà ban cho cái chết.
Một lần lại một lần, từ miệng Phượng Quân nghe đến hai chữ “nhi tử”, Phượng Vũ đều cảm thấy mỉa mai cực kỳ, lửa giận cố kiềm nén ngày càng cháy mạnh. Y không còn kiên nhẫn nghe tiếp, liền nói. “Trẫm mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, trẫm muốn ngươi giao ra binh phù!”
“Không.” Phượng Quân cự tuyệt.
Phượng Vũ trầm giọng. “Đừng ép trẫm phải dùng thủ đoạn, trong mắt người ngoài dù sao ngươi vẫn là hoàng tử Hỏa Phượng quốc, trẫm không muốn vì ngươi mà phá hủy danh dự hoàng thất.”
Phượng Quân lại là thản nhiên. “Ngài có thể dụng hình với ta, chỉ cần điều này có thể khiến ngài nguôi giận.”
Phượng Vũ cắn răng nói. “Được, ngươi đã muốn chịu khổ như thế, trẫm thành toàn cho ngươi.”
Phượng Vũ lệnh cho thị vệ canh giữ ngoài cửa tiến vào tháo xuống khôi giáp trên người Phượng Quân, để hắn một thân bạch y đơn bạc quỳ trên mặt đất. Thị vệ đem trường tiên (roi dài) màu đỏ dâng lên bàn tay trắng nõn thon dài của Phượng Vũ, sau đó vội vàng rời khỏi điện như có người đòi mạng. Lúc này toàn thân quân vương mỹ mạo tản mát ra nộ khí khiến người ta tâm phát lạnh.
Phượng Vũ hỏi. “Giao hay không giao?” Phượng Quân lắc đầu, lập tức roi thứ nhất dừng trên mặt hắn, một vết roi dài dữ tợn trải dài toàn bộ má phải, sau đó huyết châu chầm chậm chảy ra. Phượng Vũ huy động trường tiên đánh vào vai, vào cánh tay, vào đùi… Mỗi một lần đánh đều dùng hết lực đạo, không chút lưu tình. Dây roi cắt qua y phục, dừng trên da thịt, tiếng “ba ba ba” kinh tâm động phách vang vọng khắp điện. Phượng Quân vẫn thẳng thắt lưng, không kêu rên một tiếng. Thấy hắn như thế, Phượng Vũ chẳng những không hết hận mà ngược lại, lửa giận càng tăng cao. Mấy roi sau đều cố ý chọn ngay vết roi trước mà đánh, một roi, hai roi, lại ba roi chồng lên nhau, đem miệng vết thương đánh cho da tróc thịt bong. Phượng Quân yên lặng chịu đánh, khi đau cũng chỉ cắn chặt răng, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống, ngay cả chớp mắt cũng chưa từng. Bàn tay nắm trường tiên của Phượng Vũ đã đỏ ửng lên, nhưng Phượng Quân vẫn chưa có chút bộ dáng khuất phục, điều này khiến cho lửa giận của y dâng lên tột đỉnh. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hơn ai hết Phượng Vũ là người rõ nhất tính tình quật cường của Phượng Quân. Bọn họ dù sao cũng làm phụ tử hai mươi năm. Roi cuối cùng hạ xuống trên người Phượng Quân mạnh đến nỗi khiến đầu roi gãy làm hai, thân hình Phượng Quân nhịn không được run lên một chút. Phượng Vũ ném đầu trường tiên khiến tay mình đau nhói xuống đất, tuyệt tình xoay lưng về phía Phượng Quân cả người thương thế nghiêm trọng.
Phượng Quân cắn chặt răng, đem đau đớn thống khổ sắp tràn ra môi nuốt lại vào bụng, gian nan nâng lên đôi mắt đen đã bị mồ hôi làm cho mơ hồ, nhìn theo bóng dáng lãnh liệt của quân vương. “Phụ…” Trong thoáng chốc, hắn thiếu chút nữa lỡ miệng gọi lên cách xưng hô như những ngày xưa, may mà đúng lúc ý thức dừng lại kịp. Hắn đã mất đi tư cách gọi người kia là phụ thân rồi, xưng hô vô cùng thân thiết nay lại trở thành một thiên đại cấm kỵ. Nhưng là, Phượng Vũ vẫn bắt giữ được thanh âm mỏng manh kia, một chữ “phụ” khiến lòng y bất giác nhói đau. Y đúng là hận Phượng Quân, nhưng hai mươi năm qua cũng là thật tâm yêu thương hắn. Tình cảm tích lũy qua bao năm tháng không phải chỉ một sớm một chiều là có thể biến mất vô tung. Trước lúc chân tướng sự việc được điều tra rõ ràng, y làm sao không hy vọng hết thảy chỉ là một trò đùa, Phượng Quân chính thực là con của y, là người thừa kế kiệt xuất vương vị của Hỏa Phượng quốc? Nhưng khi bằng chứng như thép đặt trước mặt mình, y không cách nào không hận được. Bất cứ quân vương nào cũng không thể chấp nhận được trong mắt mình có một hạt cát. Phượng Vũ xoay người lại, ánh mặt khôi phục vẻ vô tình lạnh lẽo như băng. Phượng Quân mình đầy tương tích nhưng vẫn không tỏ ra chút bất kính hay oán hận gì, hắn cực kỳ bình tĩnh chờ đợi quân vương cho hắn một câu trả lời thuyết phục, hoặc là nói, một sự bố thí.
Phượng Vũ nhìn hắn, nói. “Trẫm cho ngươi mấy ngày để suy nghĩ kỹ càng.”
Phượng Quân nở một nụ cười trống rỗng, hắn đã sớm nghĩ rất kỹ càng — binh phù, hiện tại không thể giao, muốn giao cũng phải chờ Phượng Vũ thay đổi cách nghĩ về hắn. Bất quá khó được Phượng Vũ đến nước này còn cho hắn một chút mềm lòng, bất cứ giá nào Phượng Quân cũng phải nắm chắc cơ hội này.
Gặp Phượng Quân yên lặng không nói, Phượng Vũ tự cho là hắn đã thuận theo an bài của mình. “Ba ngày sau, trẫm muốn nghe một câu trả lời vừa ý.”
Phượng Quân âm thầm cười khổ, chính hắn cũng muốn nghe được một câu trả lời vừa ý từ Phượng Vũ mà. Hắn hôm nay đã phóng lao đành phải theo lao, lui một bước là chết, tiến một bước cũng là chết, vậy hắn sao không thử tiến lên để xem có thể xoay chuyển vận mệnh hay không? Sau khi thị vệ mang Phượng Quân đi, Phượng Vũ nằm trên long ỷ như có điều suy nghĩ, đôi con ngươi hoa đào xinh đẹp lại uy nghi nhìn trường tiên gãy đôi trên mặt đất một lúc lâu.
“Người tới.”
“Hoàng thượng có gì phân phó?”
“Bảo ngự y đến thiên lao nhìn xem.”
“Là xem đại hoàng tử ạ?”
Quân vương không trả lời, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc tên thị vệ lắm miệng một cái. Thị vệ sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, dập đầu lĩnh chỉ chạy đi.
—————-
Mặc Nhiên: đánh thì đánh, nhưng thương vẫn còn thương nha =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook