Quân Vương
-
Chương 29
Biên tập: Mặc Nhiên
—————————————————–
Sau đó, quả thật Phượng Quân không còn bước vào tẩm điện của Phượng Vũ nữa. Phượng Vũ không gặp hắn, vốn tưởng tâm tư có thể yên tĩnh lại để hảo hảo suy nghĩ biện pháp ứng đối, nhưng cũng không biết sao ngày qua ngày, vừa nghĩ đến mình bị Phượng Quân phản bội, bị hắn cướp đoạt tất cả, tâm tình Phượng Vũ liền ác liệt đến cực điểm, còn có cảm giác nhục nhã cực kỳ.
Cả đời này, y chưa bao giờ thất bại như vậy, lần duy nhất này lại là do chính hoàng tử y yêu thương nhất cũng như căm hận nhất ban tặng, trong lòng hắn phẫn nộ tựa như đại hỏa ngập trời.
Tình huống trong cung Phượng Vũ thông qua Vương công công cũng biết được ít nhiều. Phượng Quân giam lỏng y, diệc trừ người bên cạnh y, đáng trách là y chỉ có thể giống như người bị liệt nằm một chỗ trên long sàng, giơ tay nhấc chân đều không được, đừng nói bước ra khỏi cửa tẩm điện, ngay cả ăn còn phải để người khác đút cho.
Việc này đối với uy nghiêm của một quân vương mà nói, quả thật là nhục nhã vô cùng!
Phượng Vũ không phải không có những triều thần có thể tín nhiệm, chỉ là hiện tại y căng bản vô pháp đem tình hình của mình truyền ra ngoài cung. Vương công công bên cạnh cũng bị hạn chế hành động giống y, người ngoài cung không ai biết tình huống thật sự, nhất định đều đã bị Phượng Quân giả nhân giả nghĩa lừa dối. Nếu y không thể tự thân đứng ra vạch mặt, thử hỏi thiên hạ to lớn này có ai có thể hoài nghi Phượng Quân?
Bắt y phải chấp nhận số mệnh thế này, y có thể nào cam tâm?
Giang sơn Hỏa Phượng quốc của y sao có thể rơi vào tay một người khác họ cơ chứ! Huống chi người này còn là nghiệt tử do phi tử của y vụng trộm mà có!
Phượng Vũ nghĩ đến nhi tử duy nhất của mình là Phượng Lăng. Nếu trước đây y không chỉ yêu thương mỗi mình Phượng Quân, chỉ dụng tâm bồi dưỡng một mình Phượng Quân, có thể Phượng Lăng cũng không đến nỗi không có tiền đồ như bây giờ, y cũng không đến nỗi không còn biết đặt hy vọng vào ai như lúc này.
Vừa nghĩ tới chuyện đó, Phượng Vũ liền cảm thấy đau đớn cùng hối tiếc không thôi.
“Hoàng thượng.” Vương công công từ ngoài cửa nhẹ nhàng đi đến bên long sàng, gọi nhỏ.
“Chuyện gì?”
Vương công công nhìn quân vương sắc mặt bất thiện, chần chờ một lúc rồi nói.
“Đại, đại… đại điện hạ ngoài cửa cầu kiến.”
Trong mắt Phượng Vũ ánh lên nét lạnh lùng, cười nhạo nói, “Hắn muốn gặp trẫm, cũng cần phải truyền hỏi thế này sao?”
Hôm nay y đã là tù nhân, Phượng Quân là người nắm quyền, hắn muốn gặp y, còn ra vẻ gì mà cầu kiến, thật sự nực cười!
“Nếu hắn bảo cầu kiến, vậy ngươi cứ đi nói cho hắn, trẫm không gặp, bảo hắn cút đi càng xa càng tốt, đỡ khiến trẫm phiền lòng!”
“…Vâng.”
Vương công công vội vàng ra truyền lời, một lúc lâu sau chạy trở về, nói với Phượng Vũ.
“Hoàng thượng, đại điện hạ bảo có mấy câu muốn nô tài chuyển lời cho ngài.”
“Không nghe.”
Vương công công do dự nhìn bóng người còn chưa đi ngoài cửa, trên trán bắt đầu xuất ra mồ hôi lạnh, khúm núm nói, “Hoàng, hoàng thượng…”
Phượng Vũ giận dữ, quát to.
“Ngươi là nô tài của trẫm hay nô tài của hắn?” Y cất cao âm điệu, tin chắc rằng người ngoài cửa có thể nghe được rõ ràng từng chữ.
Vương công công vội vã quỳ xuống, “Nô tài hiển nhiên là nô tài của hoàng thượng, nô tài chỉ nghe lệnh hoàng thượng.”
Phượng Vũ nói, “Tốt lắm, bây giờ câm miệng, trẫm muốn thanh tĩnh.”
Vương công công không thể làm gì khác hơn là thức thời che miệng lại, len lén liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ nghe ngoài cửa có một tiếng than nhẹ, bóng người cố chấp cuối cùng cũng chọn cách im lặng rời đi.
Qua mấy ngày, Phượng Vũ mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Trước tiên không nói đến việc Phượng Quân đột nhiên tiêu thất như chưa từng xuất hiện, nhưng ngự y mỗi ngày đúng hạn đến tẩm cung chuẩn bệnh giúp y điều dưỡng thân thể là sao?
Ban đầu Phưỡng Vũ vốn tưởng Phượng Quân phái ngự y tới là dùng thủ đoạn mới, nhưng dần dần y phát giác không hề có chuyện đó. Ngự y đến dường như chỉ đơn thuần là giúp y xem bệnh, thậm chí sau khi uống thuốc vào, y phát giác khí lực dần dần trở về với thân thể.
Đây là hiện tượng tốt, hay lại là một âm mưu khác của Phượng Quân?
Hôm nay ngự y vẫn đúng giờ đến tẩm điện Phượng Vũ, sau khi hành lễ quân thần xong liền đến bên long sàng bắt mạch.
Phượng Vũ âm thầm quan sát chòm râu bạc của ngự y, trong lòng tâm niệm vòng vo chuyển, thế là lần đầu tiên sau nhiều ngày im lặng, mở miệng hỏi.
“Tình huống thân thể trẫm thế nào?”
Ngự y trước nay vẫn bị quân vương lạnh lùng đối đãi, nhất thời thụ sủng nhược kinh, hai mắt trừng lớn, rồi tựa như giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng đáp lời, “Long thể của hoàng thượng khôi phục vô cùng nhanh, không đến một hai ngày nữa là có thể trở lại như cũ.”
Phượng Vũ dò xét hỏi. “Trẫm bị bệnh gì?”
“Hoàng thượng long thể khỏe mạnh, cũng không có gì đáng ngại, nói đến bệnh, đại khái là vì nước làm lụng vất vả, thân thể mệt mỏi, chỉ cần tu dương vài ngày liền bình an vô sự.”
“Ngươi lẽ nào không thấy, trẫm toàn thân mệt mỏi là bởi vì bị người hạ dược?” Phượng Vũ bỗng nhiên nói một câu khiến người nghe nghe kinh hoàng.
Ngự y vội vàng đứng dậy quỳ xuống bên giường.
“Cựu thần chỉ là phụng mệnh hành sự, những thứ khác không dám nhiều lời.”
“Phụng mệnh của ai? Làm những gì? Chỉ cần ngươi thành thật khai ra, trẫm có thể miễn cho tử tội.”
“Vâng. Cựu thần là phụng mệnh đại hoàng tử. Ngài ấy trước khi rời đi giao cho cựu thần thuốc này, bảo chia ra năm lần cho hoàng thượng dùng… Hoàng thượng xin yên tâm, trước đó cựu thần đã thử kiểm tra, thuốc không có độc, hơn nữa đối với loại tình huống trên thẩn thể ngài còn giúp ít rất nhiều, vì thế cựu thần mới cả gan trộn thuốc vào dược thiện hàng ngày hoàng thượng vẫn dùng.” Ngự y lập tức lấy trong hòm thuốc ra một lọ dược, hai tay dâng lên.
Vương công công nhận dược, trình cho Phượng Vũ. Phượng Vũ đưa lên mũi ngửi thử, âm thầm suy đoán nếu y ăn mấy thứ này vào có thể khôi phục sức khỏe, vậy đây hẳn là giải dược của nhuyễn cân tán.
Chỉ là, Phượng Quân làm như thế nhằm mục đích gì?
Nghĩ đến lời lão ngự y vừa nói, Phượng Vũ truy vấn, “Phượng Quân ly khai, hắn đi đâu?”
Ngự y ngạc nhiên nói, “Đại hoàng tử ra tiền tuyến chỉ huy giao chiến cùng Thanh Long quốc ạ.”
“Cái gì?” Nếu như không phải khí lực không đủ, chỉ sợ rằng lúc này Phượng Vũ sẽ vỗ bàn đứng dậy, y lớn tiếng truy vấn ngự y, “Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Bốn, bốn ngày trước.”
Đó không phải là ngày Phượng Quân đến cầu kiến sao? Ánh mắt Phượng Vũ chợt quét về phía Vương công công, “Hôm đó hắn muốn nói gì với trẫm?”
Vương công công tựa hồ cũng ý thức được, vội trả lời, “Ngày ấy đại điện hạ nói ngài ấy muốn vì hoàng thượng giải trừ mối lo, thỉnh hoàng thượng bảo trọng long thể, ngày khác sẽ hướng hoàng thượng chịu đòn nhận tội.”
“Hoang đường! Trận chiến cùng Thanh Long quốc, hắn muốn nói đánh là đánh sao?” Phượng Vũ nổi giận nói.
Những năm gần đây y luôn đối với chuyện Thanh Long quốc nhiều lần gây rối biên giới kiệt lực nhẫn nhịn là vì tránh cho trận chiến này xảy ra. Bởi y hiểu rõ lực lượng của hai nước, nếu thật đánh nhau một trận, Hỏa Phượng quốc nhất định rơi xuống hạ phong, hao binh tổn tướng.
Phượng Vũ cỡ nào cũng không nghĩ tới Phượng Quân cư nhiên dám cả gan làm loạn, chưa kể việc đem y giam lỏng trong cung, hắn còn dám lợi dụng y không cách nào lâm triều, giả tạo thánh chỉ khơi mào chiến tranh hai nước! Mà điều khiến y lo lắng chính là, trận này cho dù thắng hay thua, Hỏa Phượng quốc đều phải trả một cái giá rất lớn!
Hôm nhuyễn cân tán trong người hoàn toàn được hóa giải, Phượng Vũ lập tức triệu tập quần thần thương nghị quân vụ tại ngự thư phòng. Giờ khắc này y là quân vương của một nước, chỉ có thể tạm thời gác hết mọi bất mãn với Phượng Quân sang một bên, toàn tâm toàn lực trợ giúp hắn đánh một trận này.
Vô luận thế nào, Hỏa Phượng quốc của y cũng không thể thua được!
Tin tức quân vương khang phục thân thể rất nhanh liền truyền ra chiến trường, cùng lúc đó, truyền tới lều nghị sự của tướng quân còn có một phong tín hàm do quân vương tự tay viết, không có mở đầu, không có lạc khoản, chỉ có năm chữ ngắn gọn hữu lực tựa như mệnh lệnh in rõ trên nền giấy trắng —- hứa thắng bất hứa bại. (chỉ được phép thắng, không được phép thua)
Đem tín hàm để vào trong lòng, Phượng Quân đội khôi giáp lên, trên mặt lộ ra thần tình như nắm chắc phần thắng.
Chiến sự diễn ra đã được hai mươi chín ngày, sắp tròn một tháng. Phượng Vũ đã mấy ngày không ngủ khẩn trương chờ đợi quân báo từ tiền phương truyền lại.
Trận chiến này đến nhanh hơn y tưởng tượng, và cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người, Phượng Quân không biết từ lúc nào đã nghĩ ra một bộ chiến thuật, huấn luyện binh lính tựa như chuyên môn dùng để đối phó Thanh Long binh, đem quân đội Thanh Long đẩy lùi mấy lần. Bởi vậy có thể nói, hiện nay hai bên ngang tài ngang sức, chiến thắng thuộc về tay ai khó có thể nói trước được.
Từ trên khuôn mặt Phượng Vũ có thể thấy được y đã rất mệt mỏi, Vương công công nhiều lần hỏi y có muốn trở về cung nghỉ ngơi trước hay không, nhưng y vẫn cố chấp chờ đợi.
Cuối cùng, tại trước lúc gà gáy sáng, quân vương chờ được tin chiến thắng khiến y vui vẻ, đồng thời cũng kèm theo một hung tin khiến y không biết nên tỏ thái độ thế nào — đại hoàng tử Phượng Quân trong lúc hỗn chiến đã rơi xuống vực sâu, sinh tử chưa rõ!
—————————————————–
Sau đó, quả thật Phượng Quân không còn bước vào tẩm điện của Phượng Vũ nữa. Phượng Vũ không gặp hắn, vốn tưởng tâm tư có thể yên tĩnh lại để hảo hảo suy nghĩ biện pháp ứng đối, nhưng cũng không biết sao ngày qua ngày, vừa nghĩ đến mình bị Phượng Quân phản bội, bị hắn cướp đoạt tất cả, tâm tình Phượng Vũ liền ác liệt đến cực điểm, còn có cảm giác nhục nhã cực kỳ.
Cả đời này, y chưa bao giờ thất bại như vậy, lần duy nhất này lại là do chính hoàng tử y yêu thương nhất cũng như căm hận nhất ban tặng, trong lòng hắn phẫn nộ tựa như đại hỏa ngập trời.
Tình huống trong cung Phượng Vũ thông qua Vương công công cũng biết được ít nhiều. Phượng Quân giam lỏng y, diệc trừ người bên cạnh y, đáng trách là y chỉ có thể giống như người bị liệt nằm một chỗ trên long sàng, giơ tay nhấc chân đều không được, đừng nói bước ra khỏi cửa tẩm điện, ngay cả ăn còn phải để người khác đút cho.
Việc này đối với uy nghiêm của một quân vương mà nói, quả thật là nhục nhã vô cùng!
Phượng Vũ không phải không có những triều thần có thể tín nhiệm, chỉ là hiện tại y căng bản vô pháp đem tình hình của mình truyền ra ngoài cung. Vương công công bên cạnh cũng bị hạn chế hành động giống y, người ngoài cung không ai biết tình huống thật sự, nhất định đều đã bị Phượng Quân giả nhân giả nghĩa lừa dối. Nếu y không thể tự thân đứng ra vạch mặt, thử hỏi thiên hạ to lớn này có ai có thể hoài nghi Phượng Quân?
Bắt y phải chấp nhận số mệnh thế này, y có thể nào cam tâm?
Giang sơn Hỏa Phượng quốc của y sao có thể rơi vào tay một người khác họ cơ chứ! Huống chi người này còn là nghiệt tử do phi tử của y vụng trộm mà có!
Phượng Vũ nghĩ đến nhi tử duy nhất của mình là Phượng Lăng. Nếu trước đây y không chỉ yêu thương mỗi mình Phượng Quân, chỉ dụng tâm bồi dưỡng một mình Phượng Quân, có thể Phượng Lăng cũng không đến nỗi không có tiền đồ như bây giờ, y cũng không đến nỗi không còn biết đặt hy vọng vào ai như lúc này.
Vừa nghĩ tới chuyện đó, Phượng Vũ liền cảm thấy đau đớn cùng hối tiếc không thôi.
“Hoàng thượng.” Vương công công từ ngoài cửa nhẹ nhàng đi đến bên long sàng, gọi nhỏ.
“Chuyện gì?”
Vương công công nhìn quân vương sắc mặt bất thiện, chần chờ một lúc rồi nói.
“Đại, đại… đại điện hạ ngoài cửa cầu kiến.”
Trong mắt Phượng Vũ ánh lên nét lạnh lùng, cười nhạo nói, “Hắn muốn gặp trẫm, cũng cần phải truyền hỏi thế này sao?”
Hôm nay y đã là tù nhân, Phượng Quân là người nắm quyền, hắn muốn gặp y, còn ra vẻ gì mà cầu kiến, thật sự nực cười!
“Nếu hắn bảo cầu kiến, vậy ngươi cứ đi nói cho hắn, trẫm không gặp, bảo hắn cút đi càng xa càng tốt, đỡ khiến trẫm phiền lòng!”
“…Vâng.”
Vương công công vội vàng ra truyền lời, một lúc lâu sau chạy trở về, nói với Phượng Vũ.
“Hoàng thượng, đại điện hạ bảo có mấy câu muốn nô tài chuyển lời cho ngài.”
“Không nghe.”
Vương công công do dự nhìn bóng người còn chưa đi ngoài cửa, trên trán bắt đầu xuất ra mồ hôi lạnh, khúm núm nói, “Hoàng, hoàng thượng…”
Phượng Vũ giận dữ, quát to.
“Ngươi là nô tài của trẫm hay nô tài của hắn?” Y cất cao âm điệu, tin chắc rằng người ngoài cửa có thể nghe được rõ ràng từng chữ.
Vương công công vội vã quỳ xuống, “Nô tài hiển nhiên là nô tài của hoàng thượng, nô tài chỉ nghe lệnh hoàng thượng.”
Phượng Vũ nói, “Tốt lắm, bây giờ câm miệng, trẫm muốn thanh tĩnh.”
Vương công công không thể làm gì khác hơn là thức thời che miệng lại, len lén liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ nghe ngoài cửa có một tiếng than nhẹ, bóng người cố chấp cuối cùng cũng chọn cách im lặng rời đi.
Qua mấy ngày, Phượng Vũ mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Trước tiên không nói đến việc Phượng Quân đột nhiên tiêu thất như chưa từng xuất hiện, nhưng ngự y mỗi ngày đúng hạn đến tẩm cung chuẩn bệnh giúp y điều dưỡng thân thể là sao?
Ban đầu Phưỡng Vũ vốn tưởng Phượng Quân phái ngự y tới là dùng thủ đoạn mới, nhưng dần dần y phát giác không hề có chuyện đó. Ngự y đến dường như chỉ đơn thuần là giúp y xem bệnh, thậm chí sau khi uống thuốc vào, y phát giác khí lực dần dần trở về với thân thể.
Đây là hiện tượng tốt, hay lại là một âm mưu khác của Phượng Quân?
Hôm nay ngự y vẫn đúng giờ đến tẩm điện Phượng Vũ, sau khi hành lễ quân thần xong liền đến bên long sàng bắt mạch.
Phượng Vũ âm thầm quan sát chòm râu bạc của ngự y, trong lòng tâm niệm vòng vo chuyển, thế là lần đầu tiên sau nhiều ngày im lặng, mở miệng hỏi.
“Tình huống thân thể trẫm thế nào?”
Ngự y trước nay vẫn bị quân vương lạnh lùng đối đãi, nhất thời thụ sủng nhược kinh, hai mắt trừng lớn, rồi tựa như giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng đáp lời, “Long thể của hoàng thượng khôi phục vô cùng nhanh, không đến một hai ngày nữa là có thể trở lại như cũ.”
Phượng Vũ dò xét hỏi. “Trẫm bị bệnh gì?”
“Hoàng thượng long thể khỏe mạnh, cũng không có gì đáng ngại, nói đến bệnh, đại khái là vì nước làm lụng vất vả, thân thể mệt mỏi, chỉ cần tu dương vài ngày liền bình an vô sự.”
“Ngươi lẽ nào không thấy, trẫm toàn thân mệt mỏi là bởi vì bị người hạ dược?” Phượng Vũ bỗng nhiên nói một câu khiến người nghe nghe kinh hoàng.
Ngự y vội vàng đứng dậy quỳ xuống bên giường.
“Cựu thần chỉ là phụng mệnh hành sự, những thứ khác không dám nhiều lời.”
“Phụng mệnh của ai? Làm những gì? Chỉ cần ngươi thành thật khai ra, trẫm có thể miễn cho tử tội.”
“Vâng. Cựu thần là phụng mệnh đại hoàng tử. Ngài ấy trước khi rời đi giao cho cựu thần thuốc này, bảo chia ra năm lần cho hoàng thượng dùng… Hoàng thượng xin yên tâm, trước đó cựu thần đã thử kiểm tra, thuốc không có độc, hơn nữa đối với loại tình huống trên thẩn thể ngài còn giúp ít rất nhiều, vì thế cựu thần mới cả gan trộn thuốc vào dược thiện hàng ngày hoàng thượng vẫn dùng.” Ngự y lập tức lấy trong hòm thuốc ra một lọ dược, hai tay dâng lên.
Vương công công nhận dược, trình cho Phượng Vũ. Phượng Vũ đưa lên mũi ngửi thử, âm thầm suy đoán nếu y ăn mấy thứ này vào có thể khôi phục sức khỏe, vậy đây hẳn là giải dược của nhuyễn cân tán.
Chỉ là, Phượng Quân làm như thế nhằm mục đích gì?
Nghĩ đến lời lão ngự y vừa nói, Phượng Vũ truy vấn, “Phượng Quân ly khai, hắn đi đâu?”
Ngự y ngạc nhiên nói, “Đại hoàng tử ra tiền tuyến chỉ huy giao chiến cùng Thanh Long quốc ạ.”
“Cái gì?” Nếu như không phải khí lực không đủ, chỉ sợ rằng lúc này Phượng Vũ sẽ vỗ bàn đứng dậy, y lớn tiếng truy vấn ngự y, “Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Bốn, bốn ngày trước.”
Đó không phải là ngày Phượng Quân đến cầu kiến sao? Ánh mắt Phượng Vũ chợt quét về phía Vương công công, “Hôm đó hắn muốn nói gì với trẫm?”
Vương công công tựa hồ cũng ý thức được, vội trả lời, “Ngày ấy đại điện hạ nói ngài ấy muốn vì hoàng thượng giải trừ mối lo, thỉnh hoàng thượng bảo trọng long thể, ngày khác sẽ hướng hoàng thượng chịu đòn nhận tội.”
“Hoang đường! Trận chiến cùng Thanh Long quốc, hắn muốn nói đánh là đánh sao?” Phượng Vũ nổi giận nói.
Những năm gần đây y luôn đối với chuyện Thanh Long quốc nhiều lần gây rối biên giới kiệt lực nhẫn nhịn là vì tránh cho trận chiến này xảy ra. Bởi y hiểu rõ lực lượng của hai nước, nếu thật đánh nhau một trận, Hỏa Phượng quốc nhất định rơi xuống hạ phong, hao binh tổn tướng.
Phượng Vũ cỡ nào cũng không nghĩ tới Phượng Quân cư nhiên dám cả gan làm loạn, chưa kể việc đem y giam lỏng trong cung, hắn còn dám lợi dụng y không cách nào lâm triều, giả tạo thánh chỉ khơi mào chiến tranh hai nước! Mà điều khiến y lo lắng chính là, trận này cho dù thắng hay thua, Hỏa Phượng quốc đều phải trả một cái giá rất lớn!
Hôm nhuyễn cân tán trong người hoàn toàn được hóa giải, Phượng Vũ lập tức triệu tập quần thần thương nghị quân vụ tại ngự thư phòng. Giờ khắc này y là quân vương của một nước, chỉ có thể tạm thời gác hết mọi bất mãn với Phượng Quân sang một bên, toàn tâm toàn lực trợ giúp hắn đánh một trận này.
Vô luận thế nào, Hỏa Phượng quốc của y cũng không thể thua được!
Tin tức quân vương khang phục thân thể rất nhanh liền truyền ra chiến trường, cùng lúc đó, truyền tới lều nghị sự của tướng quân còn có một phong tín hàm do quân vương tự tay viết, không có mở đầu, không có lạc khoản, chỉ có năm chữ ngắn gọn hữu lực tựa như mệnh lệnh in rõ trên nền giấy trắng —- hứa thắng bất hứa bại. (chỉ được phép thắng, không được phép thua)
Đem tín hàm để vào trong lòng, Phượng Quân đội khôi giáp lên, trên mặt lộ ra thần tình như nắm chắc phần thắng.
Chiến sự diễn ra đã được hai mươi chín ngày, sắp tròn một tháng. Phượng Vũ đã mấy ngày không ngủ khẩn trương chờ đợi quân báo từ tiền phương truyền lại.
Trận chiến này đến nhanh hơn y tưởng tượng, và cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người, Phượng Quân không biết từ lúc nào đã nghĩ ra một bộ chiến thuật, huấn luyện binh lính tựa như chuyên môn dùng để đối phó Thanh Long binh, đem quân đội Thanh Long đẩy lùi mấy lần. Bởi vậy có thể nói, hiện nay hai bên ngang tài ngang sức, chiến thắng thuộc về tay ai khó có thể nói trước được.
Từ trên khuôn mặt Phượng Vũ có thể thấy được y đã rất mệt mỏi, Vương công công nhiều lần hỏi y có muốn trở về cung nghỉ ngơi trước hay không, nhưng y vẫn cố chấp chờ đợi.
Cuối cùng, tại trước lúc gà gáy sáng, quân vương chờ được tin chiến thắng khiến y vui vẻ, đồng thời cũng kèm theo một hung tin khiến y không biết nên tỏ thái độ thế nào — đại hoàng tử Phượng Quân trong lúc hỗn chiến đã rơi xuống vực sâu, sinh tử chưa rõ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook