Quân Vương Ngự Nữ
-
Chương 17: Làm con tin
Trên ngai vàng, Thiên Đức hoàng đế nói:
- Cái chết của Dực Vương Trẫm đã cho người điều tra rõ ràng. Dực Vương là do uống rượu say, đi lạc vào hoa viên, té xuống giếng rồi ngộp thở chết.
Thiên Đức hoàng đế dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Kể từ giờ, chuyện của Dực Vương không ai được bàn tán nữa. Nếu Trẫm còn nghe có người nào đồn đoán, Trẫm sẽ hỏi tội.
Nghe Thiên Đức hoàng đế nói vậy, trong lòng Trần Tĩnh Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm. Vốn hắn còn lo cái chết của Dực Vương sẽ bị làm to chuyện, ráo riết điều tra, nhưng xem ra vị phụ hoàng này của hắn đã có chủ trương.
- Hừm...
Thiên Đức hoàng đế khẽ hắng giọng, lại nói:
- Hôm nay, Trẫm gọi các ngươi đến đây cũng không phải để nói chuyện Dực Vương, kỳ thực là có chuyện quan trọng cần bàn.
Bên dưới, mọi người ngó thấy nét mặt Thiên Đức hoàng đế đã nghiêm túc lên nhiều thì cũng ngưng thần chú ý chờ nghe.
Thiên Đức hoàng đế nói:
- ... Mấy năm vừa qua, Đại Trần ta thiên tai liên miên, trước hạn hán, sau lũ lụt, lại còn có dịch bệnh hoành hành, khiến cho con dân phải sống cảnh lầm than cơ cực. Mặc dù triều đình đã mở quốc khố ra cứu tế nạn dân, song không ít người đã chết. Trẫm... đau xót.
- Đại Trần đương buổi khó khăn, ngoại bang lại lăm le bờ cõi. Ba mặt đông, tây, nam thường xuyên có chiến tranh, phía bắc lại có giặc Thát không ngừng quấy nhiễu... Các ngươi nói xem, trong hoàn cảnh này, Đại Trần ta nên làm những gì?
Thiên Đức hoàng đế đưa mắt nhìn về đám hoàng tử, hoàng tôn, tựa hồ đang đợi bọn họ lên tiếng.
Bình Vương Trần Húc là người đầu tiên lên tiếng:
- Phụ hoàng, Đại Trần quốc ta binh hùng tướng mạnh, căn bản không cần phải e ngại đám ngoại bang. Chỉ cần phụ hoàng hạ lệnh, nhi thần lập tức lãnh binh dẹp tan lo ngại, thị uy thất quốc!
- Điều đó không nên!
Bình Vương Trần Húc vừa dứt câu thì Ung Vương Trần Thế Nguyên đã liền phản đối. Hắn chắp tay hướng Thiên Đức hoàng đế cung kính nói:
- Phụ hoàng, như phụ hoàng vừa mới nói, Đại Trần ta mấy năm nay thiên tai liên miên, quốc khố thiếu hụt, xuất quân e rằng không ổn.
Thiên Đức hoàng đế gật đầu ra vẻ vừa ý, hỏi Ung Vương:
- Ung Vương, vậy theo ngươi trước mắt nên làm những gì?
Ung Vương ngó thấy lời mình hợp ý Thiên Đức hoàng đế thì trong lòng không khỏi hân hoan. Hắn tiếp tục nói:
- Phụ hoàng, theo nhi thần, việc cần kíp bây giờ là tập trung phát triển đất nước, tích trữ quân lương, làm đầy quốc khố...
- Phát triển đất nước, làm đầy quốc khố?
Bình Vương chen vào:
- Việc phát triển đất nước, nâng cao quốc lực không phải có thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, cần thời gian lâu dài, lại tốn không ít công sức, tiền của. Nếu trong thời gian này, ngoại bang xua quân xâm lấn, Đại Trần ta phải làm sao?
Bình Vương hướng Thiên Đức hoàng đế nói tiếp:
- Phụ hoàng, theo nhi thần, trước tiên vẫn là nên dẹp tan mối lo ngoại bang!
Trên ngai vàng, Thiên Đức hoàng đế chưa vội đưa ra ý kiến. Hắn hỏi Ung Vương:
- Ung Vương, lời Bình Vương như thế, ngươi nghĩ sao?
- Phụ hoàng, vừa rồi nhi thần vẫn chưa nói hết ý.
Ung Vương thoáng liếc Bình Vương, nhẹ nhếch môi, sau đó bước ra giữa đại sảnh:
- Phụ hoàng, điều Bình Vương huynh lo ngại nhi thần cũng đã tính qua. Nhi thần to gan đề xuất biện pháp.
- Nói.
Thiên Đức hoàng đế bảo.
Ung Vương đem giải pháp của mình nói ra:
- Giặc Thát ở phương bắc tuy rằng kiêu dũng, nhưng dù sao cũng là đất man di, chúng ta chỉ cần sử dụng đối sách mềm mỏng, lấy vàng bạc châu báu đổi lấy sự hòa bình tạm thời với họ. Còn về thất quốc... Ba nước Lỗ, Ân, Ô Đề dân ít binh yếu, căn bản không phải mối lo của Đại Trần ta. Chúng ta chỉ cần thị uy một chút, để cho bọn họ thấy được sự lợi hại của Đại Trần thì tất sẽ biết điều an phận. Riêng ba nước Vệ, Đông Hồ, Tây Cơ, Đại Trần ta với bọn họ vốn có hôn ước...
Ung Vương nói một hồi, cuối cùng chốt hạ:
- Phụ hoàng, kẻ địch chính thức của chúng ta chính là Đại Hạng. Chỉ cần chúng ta cùng với Đại Hạng tạm thời bãi bỏ gươm đao, lập mối giao hảo, như vậy liền có thể tranh thủ thời gian tập trung phát triển đất nước.
Thiên Đức đế vuốt râu gật gật đầu:
- Lời của Ung Vương rất hợp ý Trẫm.
- Ung Vương, vậy ngươi nói xem, chúng ta nên làm thế nào để giao hảo với Đại Hạng?
- Phụ hoàng, trước đây khi Đông Hồ và Đại Vệ căng thẳng, Vệ quốc đã gửi hoàng tử Cảnh sang Đông Hồ làm con tin.
Mặc dù Ung Vương không nói hết ý nhưng mọi người đều hiểu được. Ung Vương đây là đang đề xuất Thiên Đức hoàng đế học theo nước Vệ, gửi một hoàng tử sang Đại Hạng quốc làm con tin!
- Cái chết của Dực Vương Trẫm đã cho người điều tra rõ ràng. Dực Vương là do uống rượu say, đi lạc vào hoa viên, té xuống giếng rồi ngộp thở chết.
Thiên Đức hoàng đế dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Kể từ giờ, chuyện của Dực Vương không ai được bàn tán nữa. Nếu Trẫm còn nghe có người nào đồn đoán, Trẫm sẽ hỏi tội.
Nghe Thiên Đức hoàng đế nói vậy, trong lòng Trần Tĩnh Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm. Vốn hắn còn lo cái chết của Dực Vương sẽ bị làm to chuyện, ráo riết điều tra, nhưng xem ra vị phụ hoàng này của hắn đã có chủ trương.
- Hừm...
Thiên Đức hoàng đế khẽ hắng giọng, lại nói:
- Hôm nay, Trẫm gọi các ngươi đến đây cũng không phải để nói chuyện Dực Vương, kỳ thực là có chuyện quan trọng cần bàn.
Bên dưới, mọi người ngó thấy nét mặt Thiên Đức hoàng đế đã nghiêm túc lên nhiều thì cũng ngưng thần chú ý chờ nghe.
Thiên Đức hoàng đế nói:
- ... Mấy năm vừa qua, Đại Trần ta thiên tai liên miên, trước hạn hán, sau lũ lụt, lại còn có dịch bệnh hoành hành, khiến cho con dân phải sống cảnh lầm than cơ cực. Mặc dù triều đình đã mở quốc khố ra cứu tế nạn dân, song không ít người đã chết. Trẫm... đau xót.
- Đại Trần đương buổi khó khăn, ngoại bang lại lăm le bờ cõi. Ba mặt đông, tây, nam thường xuyên có chiến tranh, phía bắc lại có giặc Thát không ngừng quấy nhiễu... Các ngươi nói xem, trong hoàn cảnh này, Đại Trần ta nên làm những gì?
Thiên Đức hoàng đế đưa mắt nhìn về đám hoàng tử, hoàng tôn, tựa hồ đang đợi bọn họ lên tiếng.
Bình Vương Trần Húc là người đầu tiên lên tiếng:
- Phụ hoàng, Đại Trần quốc ta binh hùng tướng mạnh, căn bản không cần phải e ngại đám ngoại bang. Chỉ cần phụ hoàng hạ lệnh, nhi thần lập tức lãnh binh dẹp tan lo ngại, thị uy thất quốc!
- Điều đó không nên!
Bình Vương Trần Húc vừa dứt câu thì Ung Vương Trần Thế Nguyên đã liền phản đối. Hắn chắp tay hướng Thiên Đức hoàng đế cung kính nói:
- Phụ hoàng, như phụ hoàng vừa mới nói, Đại Trần ta mấy năm nay thiên tai liên miên, quốc khố thiếu hụt, xuất quân e rằng không ổn.
Thiên Đức hoàng đế gật đầu ra vẻ vừa ý, hỏi Ung Vương:
- Ung Vương, vậy theo ngươi trước mắt nên làm những gì?
Ung Vương ngó thấy lời mình hợp ý Thiên Đức hoàng đế thì trong lòng không khỏi hân hoan. Hắn tiếp tục nói:
- Phụ hoàng, theo nhi thần, việc cần kíp bây giờ là tập trung phát triển đất nước, tích trữ quân lương, làm đầy quốc khố...
- Phát triển đất nước, làm đầy quốc khố?
Bình Vương chen vào:
- Việc phát triển đất nước, nâng cao quốc lực không phải có thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, cần thời gian lâu dài, lại tốn không ít công sức, tiền của. Nếu trong thời gian này, ngoại bang xua quân xâm lấn, Đại Trần ta phải làm sao?
Bình Vương hướng Thiên Đức hoàng đế nói tiếp:
- Phụ hoàng, theo nhi thần, trước tiên vẫn là nên dẹp tan mối lo ngoại bang!
Trên ngai vàng, Thiên Đức hoàng đế chưa vội đưa ra ý kiến. Hắn hỏi Ung Vương:
- Ung Vương, lời Bình Vương như thế, ngươi nghĩ sao?
- Phụ hoàng, vừa rồi nhi thần vẫn chưa nói hết ý.
Ung Vương thoáng liếc Bình Vương, nhẹ nhếch môi, sau đó bước ra giữa đại sảnh:
- Phụ hoàng, điều Bình Vương huynh lo ngại nhi thần cũng đã tính qua. Nhi thần to gan đề xuất biện pháp.
- Nói.
Thiên Đức hoàng đế bảo.
Ung Vương đem giải pháp của mình nói ra:
- Giặc Thát ở phương bắc tuy rằng kiêu dũng, nhưng dù sao cũng là đất man di, chúng ta chỉ cần sử dụng đối sách mềm mỏng, lấy vàng bạc châu báu đổi lấy sự hòa bình tạm thời với họ. Còn về thất quốc... Ba nước Lỗ, Ân, Ô Đề dân ít binh yếu, căn bản không phải mối lo của Đại Trần ta. Chúng ta chỉ cần thị uy một chút, để cho bọn họ thấy được sự lợi hại của Đại Trần thì tất sẽ biết điều an phận. Riêng ba nước Vệ, Đông Hồ, Tây Cơ, Đại Trần ta với bọn họ vốn có hôn ước...
Ung Vương nói một hồi, cuối cùng chốt hạ:
- Phụ hoàng, kẻ địch chính thức của chúng ta chính là Đại Hạng. Chỉ cần chúng ta cùng với Đại Hạng tạm thời bãi bỏ gươm đao, lập mối giao hảo, như vậy liền có thể tranh thủ thời gian tập trung phát triển đất nước.
Thiên Đức đế vuốt râu gật gật đầu:
- Lời của Ung Vương rất hợp ý Trẫm.
- Ung Vương, vậy ngươi nói xem, chúng ta nên làm thế nào để giao hảo với Đại Hạng?
- Phụ hoàng, trước đây khi Đông Hồ và Đại Vệ căng thẳng, Vệ quốc đã gửi hoàng tử Cảnh sang Đông Hồ làm con tin.
Mặc dù Ung Vương không nói hết ý nhưng mọi người đều hiểu được. Ung Vương đây là đang đề xuất Thiên Đức hoàng đế học theo nước Vệ, gửi một hoàng tử sang Đại Hạng quốc làm con tin!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook