Quân Vương Đoạt Phi
-
Chương 4
"Ngươi nói những thứ kia có ăn hay không ăn, ai biết ngươi đang nói cái gì?" Đoạn Thủy Vũ buồn bực nhìn chằm chằm hắn. "Ta lại không phải đồ ăn."
Diêm Thiên Mạc nghe vậy, không khỏi mỉm cười. "Ngươi chính là mỹ vị ngon miệng —— dĩ nhiên, ta nói không phải là thức ăn."
"Không phải là thức ăn? Vậy là cái gì?" Đoạn Thủy Vũ vẫn không hiểu.
Diêm Thiên Mạc không nghĩ tới mình còn phải giải thích kỹ chuyện đó cho một cô gái—— nếu hắn thật sự giải thích xong, nhất định sẽ đổi lấy sự phẫn nộ từ nàng.
"Ý của ta là, ngươi phải hầu hạ ta giống như việc hầu hạ Diêm Đào, trước hết ngươi phải phát sinh quan hệ vợ chồng thực sựvới. Ngươi hiểu không?"
Đoạn Thủy Vũ sửng sốt thật lâu, đợi sau khi nàng hiểu rõ tất cả, mới đột ngột đứng lên.
"Ngươi. . . . . . Ngươi ngươi ngươi. . . . . ."
Mặc dù nàng không biết phát sinh quan hệ vợ chồng đến tột cùng là như thế nào, nhưng nàng rất rõ ràng hắn muốn nàng làm ra chuyện bất trung đối với Diêm Đào!
"Ta còn đang suy nghĩ ngươi sẽ ngẩn người tới khi nào. Thế nào, ngươi nguyện ý sao? Nếu không muốn làm, ngươi sẽ phải suy nghĩ về số mạng của Diêm Đào rồi." thái độ Diêm Thiên Mạc nhẹ nhàng như thường, nói ra uy hiếp đáng sợ. "Hơn nữa, ngươi còn có sắc đẹp thay cơm, khó bảo toàn về sau sẽ không bị Diêm Đào sắp xếp để trở thành nữ nhân cung cấp cho ta hưởng lạc."
Đoạn Thủy Vũ giận đến hai gò má đỏ bừng. Người đàn ông này. . . . . . Sao có thể hèn hạ vô sỉ đến mức này? !
"Ngươi suy nghĩ đi, ta chẳng những muốn bản thân ngươi làm như lễ ra mắt cho ta, còn phải mỗi ngày đều tới cùng ta hàn huyên một phen, để cho ta mặc sức hưởng dụng, cho đến ngày ngươi chính thức gả cho Diêm Đào."
Diêm Thiên Mạc nói yêu cầu của mình. "Dĩ nhiên, việc này khiến nội tâm ngươi không dễ chịu khi gả cho Diêm Đào làm thê tử, nhưng nếu ngươi không đồng ý, ngươi sẽ không còn được gặp lại Diêm Đào, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Dù sao ngươi là nữ nhân của Diêm Đào, mà ta cùng Diêm Đào từng có quan hệ, ta làm sao có thể bỏ qua cho kẻ từng làm ta khuất nhục được sống tốt đây?"
Đoạn Thủy Vũ hận không biết nên làm như thế nào cho phải. "Ta. . . . . . Ta sẽ không bất trung đối với Diêm Đào!" Nàng cắn răng nghiến lợi nói.
"Ngươi có thể trung thành đối với hắn chẳng qua chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng lớn đến tính mạng của hắn. " Diêm Thiên Mạc cười nhạt nói ra đe dọa. "Nhất cử nhất động của ngươi, có thể quyết định vận mạng của hắn."
Đoạn Thủy Vũ nghi ngờ nhướn cao lông mày thanh tú. "Nếu ta đồng ý, ngươi thật sự sẽ bỏ qua cho Diêm Đào sao?"
Diêm Thiên Mạc nâng cao khóe môi. "Nếu ngươi làm cho ta hài lòng như đã nói, ít nhất cuộc sống của hắn về sau sẽ không quá khổ sở."
"Ta không tin ngươi." Đoạn Thủy Vũ hận trừng mắt liếc hắn một cái, dẩu đôi môi mềm mại. "Ai biết lời của ngươi có thể tin được mấy phần?"
"Ngươi có thể lựa chọn không tin, nhưng tai nạn sẽ nhanh đổ xuống người hắn, ta đây cũng không hiểu rồi." Diêm Thiên Mạc dùng ánh mắt quyến rũ nhân tâm, ngưng mắt nhìn nàng. "Ngươi quyết định chưa? Có muốn đem chính bản thân ngươi làm thành lễ ra mắt tặng cho ta không?"
Sự thực là hắn cực kỳ chờ mong, không biết nàng sẽ nói ra đáp án gì?
Đoạn Thủy Vũ bị hắn nhìn như vậy, không biết là bởi vì quá tức giận, hay còn do nội tâm bị thứ tình cảm nào đó khiêu khích mà bỗng cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.
"Ngươi nỗ lực thuyết phục ta như thế, sẽ không đi khoe khoang với Diêm Đào chứ?" Nàng vừa sợ vừa tức giận ngước mắt.
"Yên tâm, chuyện này chỉ có ngươi và ta biết." Diêm Thiên Mạc cười nhạt nói.
"Ngươi thật sự sẽ không nói?" Đoạn Thủy Vũ vẫn không tín nhiệm hắn. Nếu Diêm Đào biết chuyện này, nhất định sẽ không cần nàng.
"Đương nhiên." Diêm Thiên Mạc khẽ kéo môi. “Nếu ta muốn nói cho hắn biết, vậy ta đây sẽ không thể hưởng thụ được lạc thú ban đầu rồi. Có nhớ không? Ta vừa nói, trước một bước đoạt nữ nhân của Diêm Đào, là một chuyện cực thống khoái ."
"Ngươi ——" Đoạn Thủy Vũ muốn tìm các loại lời nói dơ bẩn nhất, hạ lưu nhất để mắng hắn, nhưng cuối cùng vẫn là giận đến mức cái gì cũng không nói ra miệng được.
"Như thế nào?" Diêm Thiên Mạc giương nhẹ lông mày, chờ đợi đáp án của nàng. "Đáp án của ngươi liên quan đến việc sống chết của Diêm Đào đó."
Đoạn Thủy Vũ bị hắn nhắc như vậy, vừa bực vừa hận nhìn hắn chằm chằm.
"Nếu như ngươi nguyện ý, thì giờ tý (từ 23h-1h) tối mai đến tẩm cung của ta tìm ta." Diêm Thiên Mạc mỉm cười nói ra lời mời.
Đoạn Thủy Vũ còn muốn nói nhiều chuyện khác, nhưng hắn đã nhẹ nhàng rời đi.
Hắn đi rồi, nàng căn bản không còn đường sống mà phản đối!
Thật sự rất bực mình, vì vậy Đoạn Thủy Vũ tới tìm Hoàng thái hậu. Nàng vốn định mở miệng hỏi Hoàng thái hậu về chuyện của Diêm Thiên Mạc, nhưng bởi vì Hoàng thái hậu quá mức hòa ái dễ gần, nàng lại nghĩ Diêm Thiên Mạc dù sao cũng là cháu nội của Hoàng thái hậu, nên rất khó hỏi ra lời.
Cho đến khi Hoàng thái hậu hỏi nàng nhiều lần đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nàng mới lấy dũng khí, hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
"Hoàng nãi nãi, thái tử hắn. . . . . . Có là một người rất khốc liệt phải không?"
Hoàng thái hậu khẽ mỉm cười. "Sao cháu có thể hỏi như vậy " xem ra hôm nay Tiểu Vũ rầu rĩ, sự tình tất có kỳ hoặc.
"Không có." Đoạn Thủy Vũ lo lắng uốn éo ngón tay. "Bởi vì sáng sớm ngày hôm qua cháu có gặp mặt hắn một lúc, kết quả phát hiện hắn tựa hồ không thể nào thân thiện, khó để sống chung tốt đẹp."
"Vậy sao?" Hoàng thái hậu nhìn thấu Đoạn Thủy Vũ đang không tự nhiên. "Hắn đối với cháu không thân thiện như thế nào?"
"Là . . . . . . Chính là hắn không thích Vương Gia, cho nên ngay cả cháu cũng đều không thích." Đoạn Thủy Vũ cúi mặt xuống.
"Hắn nói hắn không thích Vương Gia?" Hoàng thái hậu giương cao lông mày phượng hỏi.
"Dạ." Đoạn Thủy Vũ gật đầu một cái.
"Đó?" Mạc nhi nói như vậy, nhất định có vấn đề. Rõ ràng hắn cùng với Đào nhi là chiến hữu tốt. " Ngược lại bà thật không có nghĩ đến hắn sẽ thừa nhận."
"Hoàng nãi nãi, Tiểu Vũ không hiểu, thái tử nếu không tốt, tại sao ngày sau còn muốn cho hắn làm Hoàng đế?" Đoạn Thủy Vũ gấp gáp hỏi.
Lúc này ý suy nghĩ trong ở lòng nàng là chỉ cần không để cho Diêm Thiên Mạc lên làm Hoàng đế, Diêm Đào cũng sẽ không có chuyện gì, như vậy, nàng cũng không cần phải đối với hắn khúm núm rồi.
"Hắn chẳng qua có tính tình không tốt, tự cao tự đại lại không nghe lời dạy của người già." Hoàng thái hậu đem oán hận của chính mình cùng trách móc mắng hắn. "Nhưng lấy năng lực của hắn, tuyệt đối đủ để gánh vác trách nhiệm làm thiên tử, dân chúng sẽ cần hắn, hơn nữa kính yêu hắn."
"A?" Đoạn Thủy Vũ trừng lớn mắt đẹp. "Như vậy chứng tỏ hắn nhất định sẽ lên làm Hoàng đế hả?"
Thảm, đó là một tin tức bất lợi nhất đối với nàng.
"Không sai. Không lâu nữa hắn sẽ lên ngôi." Hoàng thái hậu dứt lời, mới phát hiện sắc mặt của Đoạn Thủy Vũ khó coi.
"Tiểu Vũ, cháu làm sao vậy?"
"Không có gì, không có gì ạ." Đoạn Thủy Vũ không muốn làm cho Hoàng thái hậu lo lắng nhiều. "Cháu không có việc gì, chỉ có chút không thích ứng với khí trời nơi này thôi ạ. . . . . ."
Trời ạ, về sau hắn thật sự sẽ lên làm Hoàng đế, chuyện này đồng nghĩa với việc nàng không hề có lựa chọn nào khác mà chỉ có thể đồng ý với hắn, xem mình như lễ vật ra mắt đưa cho hắn!
Diêm Thiên Mạc nghe vậy, không khỏi mỉm cười. "Ngươi chính là mỹ vị ngon miệng —— dĩ nhiên, ta nói không phải là thức ăn."
"Không phải là thức ăn? Vậy là cái gì?" Đoạn Thủy Vũ vẫn không hiểu.
Diêm Thiên Mạc không nghĩ tới mình còn phải giải thích kỹ chuyện đó cho một cô gái—— nếu hắn thật sự giải thích xong, nhất định sẽ đổi lấy sự phẫn nộ từ nàng.
"Ý của ta là, ngươi phải hầu hạ ta giống như việc hầu hạ Diêm Đào, trước hết ngươi phải phát sinh quan hệ vợ chồng thực sựvới. Ngươi hiểu không?"
Đoạn Thủy Vũ sửng sốt thật lâu, đợi sau khi nàng hiểu rõ tất cả, mới đột ngột đứng lên.
"Ngươi. . . . . . Ngươi ngươi ngươi. . . . . ."
Mặc dù nàng không biết phát sinh quan hệ vợ chồng đến tột cùng là như thế nào, nhưng nàng rất rõ ràng hắn muốn nàng làm ra chuyện bất trung đối với Diêm Đào!
"Ta còn đang suy nghĩ ngươi sẽ ngẩn người tới khi nào. Thế nào, ngươi nguyện ý sao? Nếu không muốn làm, ngươi sẽ phải suy nghĩ về số mạng của Diêm Đào rồi." thái độ Diêm Thiên Mạc nhẹ nhàng như thường, nói ra uy hiếp đáng sợ. "Hơn nữa, ngươi còn có sắc đẹp thay cơm, khó bảo toàn về sau sẽ không bị Diêm Đào sắp xếp để trở thành nữ nhân cung cấp cho ta hưởng lạc."
Đoạn Thủy Vũ giận đến hai gò má đỏ bừng. Người đàn ông này. . . . . . Sao có thể hèn hạ vô sỉ đến mức này? !
"Ngươi suy nghĩ đi, ta chẳng những muốn bản thân ngươi làm như lễ ra mắt cho ta, còn phải mỗi ngày đều tới cùng ta hàn huyên một phen, để cho ta mặc sức hưởng dụng, cho đến ngày ngươi chính thức gả cho Diêm Đào."
Diêm Thiên Mạc nói yêu cầu của mình. "Dĩ nhiên, việc này khiến nội tâm ngươi không dễ chịu khi gả cho Diêm Đào làm thê tử, nhưng nếu ngươi không đồng ý, ngươi sẽ không còn được gặp lại Diêm Đào, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Dù sao ngươi là nữ nhân của Diêm Đào, mà ta cùng Diêm Đào từng có quan hệ, ta làm sao có thể bỏ qua cho kẻ từng làm ta khuất nhục được sống tốt đây?"
Đoạn Thủy Vũ hận không biết nên làm như thế nào cho phải. "Ta. . . . . . Ta sẽ không bất trung đối với Diêm Đào!" Nàng cắn răng nghiến lợi nói.
"Ngươi có thể trung thành đối với hắn chẳng qua chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng lớn đến tính mạng của hắn. " Diêm Thiên Mạc cười nhạt nói ra đe dọa. "Nhất cử nhất động của ngươi, có thể quyết định vận mạng của hắn."
Đoạn Thủy Vũ nghi ngờ nhướn cao lông mày thanh tú. "Nếu ta đồng ý, ngươi thật sự sẽ bỏ qua cho Diêm Đào sao?"
Diêm Thiên Mạc nâng cao khóe môi. "Nếu ngươi làm cho ta hài lòng như đã nói, ít nhất cuộc sống của hắn về sau sẽ không quá khổ sở."
"Ta không tin ngươi." Đoạn Thủy Vũ hận trừng mắt liếc hắn một cái, dẩu đôi môi mềm mại. "Ai biết lời của ngươi có thể tin được mấy phần?"
"Ngươi có thể lựa chọn không tin, nhưng tai nạn sẽ nhanh đổ xuống người hắn, ta đây cũng không hiểu rồi." Diêm Thiên Mạc dùng ánh mắt quyến rũ nhân tâm, ngưng mắt nhìn nàng. "Ngươi quyết định chưa? Có muốn đem chính bản thân ngươi làm thành lễ ra mắt tặng cho ta không?"
Sự thực là hắn cực kỳ chờ mong, không biết nàng sẽ nói ra đáp án gì?
Đoạn Thủy Vũ bị hắn nhìn như vậy, không biết là bởi vì quá tức giận, hay còn do nội tâm bị thứ tình cảm nào đó khiêu khích mà bỗng cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.
"Ngươi nỗ lực thuyết phục ta như thế, sẽ không đi khoe khoang với Diêm Đào chứ?" Nàng vừa sợ vừa tức giận ngước mắt.
"Yên tâm, chuyện này chỉ có ngươi và ta biết." Diêm Thiên Mạc cười nhạt nói.
"Ngươi thật sự sẽ không nói?" Đoạn Thủy Vũ vẫn không tín nhiệm hắn. Nếu Diêm Đào biết chuyện này, nhất định sẽ không cần nàng.
"Đương nhiên." Diêm Thiên Mạc khẽ kéo môi. “Nếu ta muốn nói cho hắn biết, vậy ta đây sẽ không thể hưởng thụ được lạc thú ban đầu rồi. Có nhớ không? Ta vừa nói, trước một bước đoạt nữ nhân của Diêm Đào, là một chuyện cực thống khoái ."
"Ngươi ——" Đoạn Thủy Vũ muốn tìm các loại lời nói dơ bẩn nhất, hạ lưu nhất để mắng hắn, nhưng cuối cùng vẫn là giận đến mức cái gì cũng không nói ra miệng được.
"Như thế nào?" Diêm Thiên Mạc giương nhẹ lông mày, chờ đợi đáp án của nàng. "Đáp án của ngươi liên quan đến việc sống chết của Diêm Đào đó."
Đoạn Thủy Vũ bị hắn nhắc như vậy, vừa bực vừa hận nhìn hắn chằm chằm.
"Nếu như ngươi nguyện ý, thì giờ tý (từ 23h-1h) tối mai đến tẩm cung của ta tìm ta." Diêm Thiên Mạc mỉm cười nói ra lời mời.
Đoạn Thủy Vũ còn muốn nói nhiều chuyện khác, nhưng hắn đã nhẹ nhàng rời đi.
Hắn đi rồi, nàng căn bản không còn đường sống mà phản đối!
Thật sự rất bực mình, vì vậy Đoạn Thủy Vũ tới tìm Hoàng thái hậu. Nàng vốn định mở miệng hỏi Hoàng thái hậu về chuyện của Diêm Thiên Mạc, nhưng bởi vì Hoàng thái hậu quá mức hòa ái dễ gần, nàng lại nghĩ Diêm Thiên Mạc dù sao cũng là cháu nội của Hoàng thái hậu, nên rất khó hỏi ra lời.
Cho đến khi Hoàng thái hậu hỏi nàng nhiều lần đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nàng mới lấy dũng khí, hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
"Hoàng nãi nãi, thái tử hắn. . . . . . Có là một người rất khốc liệt phải không?"
Hoàng thái hậu khẽ mỉm cười. "Sao cháu có thể hỏi như vậy " xem ra hôm nay Tiểu Vũ rầu rĩ, sự tình tất có kỳ hoặc.
"Không có." Đoạn Thủy Vũ lo lắng uốn éo ngón tay. "Bởi vì sáng sớm ngày hôm qua cháu có gặp mặt hắn một lúc, kết quả phát hiện hắn tựa hồ không thể nào thân thiện, khó để sống chung tốt đẹp."
"Vậy sao?" Hoàng thái hậu nhìn thấu Đoạn Thủy Vũ đang không tự nhiên. "Hắn đối với cháu không thân thiện như thế nào?"
"Là . . . . . . Chính là hắn không thích Vương Gia, cho nên ngay cả cháu cũng đều không thích." Đoạn Thủy Vũ cúi mặt xuống.
"Hắn nói hắn không thích Vương Gia?" Hoàng thái hậu giương cao lông mày phượng hỏi.
"Dạ." Đoạn Thủy Vũ gật đầu một cái.
"Đó?" Mạc nhi nói như vậy, nhất định có vấn đề. Rõ ràng hắn cùng với Đào nhi là chiến hữu tốt. " Ngược lại bà thật không có nghĩ đến hắn sẽ thừa nhận."
"Hoàng nãi nãi, Tiểu Vũ không hiểu, thái tử nếu không tốt, tại sao ngày sau còn muốn cho hắn làm Hoàng đế?" Đoạn Thủy Vũ gấp gáp hỏi.
Lúc này ý suy nghĩ trong ở lòng nàng là chỉ cần không để cho Diêm Thiên Mạc lên làm Hoàng đế, Diêm Đào cũng sẽ không có chuyện gì, như vậy, nàng cũng không cần phải đối với hắn khúm núm rồi.
"Hắn chẳng qua có tính tình không tốt, tự cao tự đại lại không nghe lời dạy của người già." Hoàng thái hậu đem oán hận của chính mình cùng trách móc mắng hắn. "Nhưng lấy năng lực của hắn, tuyệt đối đủ để gánh vác trách nhiệm làm thiên tử, dân chúng sẽ cần hắn, hơn nữa kính yêu hắn."
"A?" Đoạn Thủy Vũ trừng lớn mắt đẹp. "Như vậy chứng tỏ hắn nhất định sẽ lên làm Hoàng đế hả?"
Thảm, đó là một tin tức bất lợi nhất đối với nàng.
"Không sai. Không lâu nữa hắn sẽ lên ngôi." Hoàng thái hậu dứt lời, mới phát hiện sắc mặt của Đoạn Thủy Vũ khó coi.
"Tiểu Vũ, cháu làm sao vậy?"
"Không có gì, không có gì ạ." Đoạn Thủy Vũ không muốn làm cho Hoàng thái hậu lo lắng nhiều. "Cháu không có việc gì, chỉ có chút không thích ứng với khí trời nơi này thôi ạ. . . . . ."
Trời ạ, về sau hắn thật sự sẽ lên làm Hoàng đế, chuyện này đồng nghĩa với việc nàng không hề có lựa chọn nào khác mà chỉ có thể đồng ý với hắn, xem mình như lễ vật ra mắt đưa cho hắn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook