Quân Vương Đoạt Phi
-
Chương 10
*****
"Bà nội tìm cháu làm gì ạ?" Diêm Thiên Mạc đối với Hoàng thái hậu hành lễ, mặt mỉm cười đi đến sau lưng Hoàng thái hậu, đấm lưng cho bà.
"Không cần đấm, không cần đấm lưng." Hoàng thái hậu vội vàng phất tay ngăn cản. Hài nhi cùng Tôn nhi của nàng đều thích giúp nàng đấm lưng, nàng thật may mắn là mình nuôi được một nhóm lính đấm lưng? "Cháu nhanh để phó thái y bắt mạch đi."
"Để phó đại y bắt mạch?" Diêm Thiên Mạc buồn bực giương lông mày anh tuấn lên. "Tôn nhi rất thoải mái, tại sao phải để phó thái y bắt mạch?"
"Phòng bệnh hơn chữa bệnh." Hoàng thái hậu ân cần dạy bảo."Chẳng lẽ cháu không biết đạo lý cực kỳ quan trọng này sao?"
"Cám ơn Hoàng nãi nãi dạy bảo." Diêm Thiên Mạc ngoài mặt mỉm cười, trong tâm cười thầm. Bà nội kêu hắn đến bắt mạch, nhất định là có chuyện. Nếu bà thật sự coi phòng bệnh hơn chữa bệnh thì sao hơn hai chục năm qua không thấy bà dự phòng gì hết.
"Không cần cám ơn, không cần cám ơn. Đến đây, phó thái y, ngươi nhanh thay thái tử bắt bắt mạch." Hoàng thái hậu vội vã muốn biết xem tôn tử đến tột cùng có thích hợp hay không.
Trên thực tế, nàng đã nghĩ, nếu tôn tử không thích hợp, nếu như phải dùng Thập Toàn Đại Bổ, nàng cũng muốn đem tôn tử bổ thành thích hợp.
"Thái tử, xin mạn phép." Phó thái y mời Diêm Thiên Mạc vươn tay, bắt đầu giúp hắn bắt mạch. Sau, hắn lộ ra mỉm cười." Thân thể Thái tử rất khỏe mạnh, tinh lực dồi dào, chúc mừng thái tử. . . . . . Hoàng thái hậu không cần phải lo lắng rồi."
"Vậy sao?" Diêm Thiên Mạc khẽ mỉm cười."Cám ơn ngài, và cũng cám ơn Hoàng nãi nãi đã quan tâm thân thể Tôn nhi như vậy”.
"Không khách khí. Tốt lắm, lòng ai gia đã được yên tâm, trước tiên cháu có thể đi rồi." Hoàng thái hậu lộ ra ý cười buông lỏng, ý bảo Diêm Thiên Mạc lui xuống trước đi."Ai gia còn có chuyện muốn cùng phó thái y thỉnh giáo."
"Dạ vâng, Hoàng nãi nãi."
Diêm Thiên Mạc ngoan ngoãn ra cửa, nhưng thật ra hắn cũng không đi xa, hắn núp ở chỗ gần đó, chuẩn bị nghe xem Hoàng thái hậu muốn thỉnh giáo thái y chuyện gì.
"Bà nội tìm cháu làm gì ạ?" Diêm Thiên Mạc đối với Hoàng thái hậu hành lễ, mặt mỉm cười đi đến sau lưng Hoàng thái hậu, đấm lưng cho bà.
"Không cần đấm, không cần đấm lưng." Hoàng thái hậu vội vàng phất tay ngăn cản. Hài nhi cùng Tôn nhi của nàng đều thích giúp nàng đấm lưng, nàng thật may mắn là mình nuôi được một nhóm lính đấm lưng? "Cháu nhanh để phó thái y bắt mạch đi."
"Để phó đại y bắt mạch?" Diêm Thiên Mạc buồn bực giương lông mày anh tuấn lên. "Tôn nhi rất thoải mái, tại sao phải để phó thái y bắt mạch?"
"Phòng bệnh hơn chữa bệnh." Hoàng thái hậu ân cần dạy bảo."Chẳng lẽ cháu không biết đạo lý cực kỳ quan trọng này sao?"
"Cám ơn Hoàng nãi nãi dạy bảo." Diêm Thiên Mạc ngoài mặt mỉm cười, trong tâm cười thầm. Bà nội kêu hắn đến bắt mạch, nhất định là có chuyện. Nếu bà thật sự coi phòng bệnh hơn chữa bệnh thì sao hơn hai chục năm qua không thấy bà dự phòng gì hết.
"Không cần cám ơn, không cần cám ơn. Đến đây, phó thái y, ngươi nhanh thay thái tử bắt bắt mạch." Hoàng thái hậu vội vã muốn biết xem tôn tử đến tột cùng có thích hợp hay không.
Trên thực tế, nàng đã nghĩ, nếu tôn tử không thích hợp, nếu như phải dùng Thập Toàn Đại Bổ, nàng cũng muốn đem tôn tử bổ thành thích hợp.
"Thái tử, xin mạn phép." Phó thái y mời Diêm Thiên Mạc vươn tay, bắt đầu giúp hắn bắt mạch. Sau, hắn lộ ra mỉm cười." Thân thể Thái tử rất khỏe mạnh, tinh lực dồi dào, chúc mừng thái tử. . . . . . Hoàng thái hậu không cần phải lo lắng rồi."
"Vậy sao?" Diêm Thiên Mạc khẽ mỉm cười."Cám ơn ngài, và cũng cám ơn Hoàng nãi nãi đã quan tâm thân thể Tôn nhi như vậy”.
"Không khách khí. Tốt lắm, lòng ai gia đã được yên tâm, trước tiên cháu có thể đi rồi." Hoàng thái hậu lộ ra ý cười buông lỏng, ý bảo Diêm Thiên Mạc lui xuống trước đi."Ai gia còn có chuyện muốn cùng phó thái y thỉnh giáo."
"Dạ vâng, Hoàng nãi nãi."
Diêm Thiên Mạc ngoan ngoãn ra cửa, nhưng thật ra hắn cũng không đi xa, hắn núp ở chỗ gần đó, chuẩn bị nghe xem Hoàng thái hậu muốn thỉnh giáo thái y chuyện gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook