Quân Tử Như Trúc
-
5: Bị Đuổi Đi
Người đàn ông kia thấy Trúc Dạ Nguyệt trầm lặng, không nhúc nhích liền tiến lại gần vỗ nhẹ bả vai cô.
"Hửm?" Trúc Dạ Nguyệt ngây ngốc nhìn đối phương.
Rất lâu.
Cô dường như đang chờ đợi người đối diện chủ động mở lời.
Đối phương cũng nhìn cô một hồi, sau đó quay người tiến về phía chiếc ghế gỗ ngồi xuống.
Chân vắt chéo.
Bộ dạng rất thảnh thơi.
"Cô tới đây là có ý gì?" Cuối cùng người đàn ông này cũng lên tiếng.
Nhưng Trúc Dạ Nguyệt không ngờ câu đầu tiên khi hai người họ gặp lại lại như này.
Trúc Dạ Nguyệt nuốt nước bọt xuống.
Cảm xúc hiện tại rất hỗn độn.
Vừa vui khi gặp lại người mình yêu thầm cả thời thanh xuân, vừa buồn khi hai người lại xa cách đến mức độ này.
"Tôi..
tôi có công việc ở đây.
Mẹ tôi nói bạn bà ấy có căn nhà để trống nên kêu tôi qua ở.
Tôi không biết là cậu cũng ở đây." Trúc Dạ Nguyệt giải thích, sợ anh hiểu lầm cô.
Im lặng một chút rồi nói tiếp, "Xin lỗi, nếu gây phiền phức cho cậu..
Lát nữa, tôi sẽ dọn đi ngay." Hốc mắt cô đỏ lên.
Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay để ngăn nước mắt rơi.
Thanh âm nghẹn ngào cuối cùng cũng cất lên.
Đôi chân nhanh chóng bước về phòng.
Trúc Dạ Nguyệt ở trong phòng khóc không thành tiếng.
Đồ đạc lúc chiều mới dọn ra bày biện ngăn nắp giờ đang được cô nhanh tay cất vội vào vali.
Cơn mưa ngoài trời cũng không có dấu hiệu ngừng lại.
Ở bên kia, người đàn ông thở dài.
Gặp lại cô bất ngờ như vậy khiến anh không biết phải đối mặt như nào.
Nghe thấy tiếng động ở bên ngoài liền quay đầu nhìn ra thấy cô đang kéo hành lí rời đi, anh liền vội đi tới ngăn trước mặt cô.
"Muốn đi đâu?"
Trúc Dạ Nguyệt dừng bước, tránh ánh mắt của người trước mặt.
Rồi sau đó, cô chậm rãi đi vòng qua anh, tiếp tục đi về phía hàng lang chính để tiến ra cổng chính.
Người đàn ông kia tiếp tục đi nhanh chắn đường cô, giọng khàn đặc nói: "Về phòng."
Trúc Dạ Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn anh.
Đôi mắt hiện giờ đã đỏ ngầu, chóp mũi cũng rất đỏ, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Người đàn ông chậm rãi nhắc lại: "Về phòng."
"Không về." Cô ngang bướng kéo vali tiếp tục đi.
Người đàn ông như có chút mất kiên nhẫn liền lớn tiếng quát: "Trúc Dạ Nguyệt."
Trúc Dạ Nguyệt giật mình, đứng bất động.
Cảm thấy lạnh sống lưng.
Người đàn ông đó trước kia chưa từng lớn tiếng với cô như vậy.
Trúc Dạ Nguyệt bất giác ngồi thụp xuống, khóc nấc lên: "Mười..
một..
năm rồi, cậu..
vẫn đáng ghét như vậy..
Ngụy Ảnh Quân, cậu là đồ đáng ghét.
Ngụy Ảnh Quân cậu chính là đồ đại ngốc.."
* * *
Ngụy Ảnh Quân và Trúc Dạ Nguyệt quen nhau năm mười bảy tuổi.
Năm đó, vào kỳ nghỉ hè, mẹ Trúc của cô đăng kí cho cô một lớp phụ đạo có tiếng.
Đó cũng là lần đầu tiên Trúc Dạ Nguyệt gặp Ngụy Ảnh Quân.
Hai người bằng tuổi nhau nhưng địa vị trong lớp khác nhau.
Cô không thể ngờ rằng Ngụy Ảnh Quân khi đó lại là thầy giáo dạy kèm cô.
Tính khí của anh ta khi đó thực sự rất khó ưa.
Có lần Trúc Dạ Nguyệt đi học muộn sát giờ bị Ngụy Ảnh Quân phát hiện, sau đó liền phạt cô đứng úp mặt vào góc lớp hối lỗi, làm trò cười cho cả lớp phụ đạo năm ấy.
Đến cả khi kỳ nghỉ kết thúc, năm học mới bắt đầu, ở trường học người ta cũng lan truyền tin cô bị phạt đứng góc lớp.
* * *
Ngụy Ảnh Quân nhìn con người đang ngồi trước mặt khóc bù lu bù loa mà thấy có chút tội lỗi.
Anh đưa tay kéo cô đứng dậy, phủi bụi trên váy giúp cô.
"Nín.
Cô thấy mưa chưa đủ lớn hay sao mà còn khóc lóc?"
Phủi phủi cái mỏ hỗn của Ngụy Ảnh Quân.
Trúc Dạ Nguyệt vẫn chưa thể ngừng khóc ngay được.
"Nín đi cơ mà!"
Ngụy Ảnh Quân một tay kéo vali, tay còn lại cầm tay cô dắt vào phòng khách.
Trên đường đi cũng không ngừng lẩm bẩm: "Sao lại khóc lắm thế không biết?"
Trong phòng khách, Trúc Dạ Nguyệt tủi thân, đưa tay lau nước mắt.
Ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn giống như đứa trẻ bị mẹ mắng.
Rất dễ thương.
Ngụy Ảnh Quân nhìn hành động của cô mà cười nhẹ.
Thu lại nụ cười.
Đột ngột tiến lại gần về phía Trúc Dạ Nguyệt.
Một chân quỳ xuống, giống như tư thế cầu hôn, bàn tay chạm nhẹ vào mặt cô, lau đi nước mắt còn vương lại.
Trúc Dạ Nguyệt bất ngờ vì hành động lạ thường của anh mà co rúm người lại.
Cô nhìn anh đầy thắc mắc.
Dù sao thì cũng rất bất thường.
Khi nãy còn mắng cô xong giờ lại nhẹ nhàng như dỗ dành cô.
Trực tiếp xem cô như con chó nhỏ sao?
Lau khô nước mắt trên mặt giúp cô, sau đó, Ngụy Ảnh Quân lên tiếng hỏi: "Rốt cuộc có gì vui mà khóc?"
Đúng là thèm đòn.
Đối với câu hỏi vô tri của người đối diện, Trúc Dạ Nguyệt ngẩn người ra một hồi.
Tự hỏi con người này chắc vẫn bình thường chứ?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook