Ngày hôm sau, thứ bảy.

Trung tâm hành chính huyện Tam Giang.

Bên ngoài tiểu khu Bích Hải Loan.

Tần Nghị nhìn tiểu khu dành cho người giàu huyện Tam Giang trước mắt, xe ra xe vào, chủ yếu là xe sang.

Hai ngón tay dí đầu thuốc lá cháy đổ trong tay vào tường, hai chân sải bước về phía cửa tiểu khu.

“Lão ca, ta qua nhà bạn ăn cơm, bạn ta ở nhà số 808 tòa 3, hắn tên Ngô Tuấn Hoa.”

Vừa nói, Tần Nghị vừa móc ra một điếu thuốc mới đưa cho bảo vệ trong bốt gác.

“Có cần gọi điện xác nhận trước không?”

Bảo vệ nhìn thoáng qua Tần Nghị, một tay nhận điếu thuốc, trầm ngâm chốc lát liền nói:

“Không cần, vào đi!”

“Cảm ơn!”

Tần Nghị thong dong bước qua cửa.

Thời đại này, bảo an mấy tiểu khu này còn chưa gắt như hậu thế, sau này muốn qua cổng không chừng còn phải ký tên, gọi điện xác nhận gì đó.

Tần Nghị bước vào tiểu khu, lập tức đi thẳng tới nhà Ngô Tuấn Hoa.

Sau khi mượn khóa xe của vị bạn học cấp ba này, Tần Nghị lại vào thang máy xuống tầng một, lại bước về phía gara để xe dưới tầng ngầm của tòa nhà.

“Gara tầng hầm tòa 3, chính là chỗ này.”

Tần Nghị nhìn quanh, lập tức xác nhận.

Tìm tới xe của bạn học, mở cửa bước vào trong, lại đổi một bộ quần áo, đội thêm một cái mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang bản rộng.

Sau đó chăm chăm nhìn bốn phía, thời gian từng chút trôi qua.

Từ ban ngày, nháy mắt đã tới tối.

Lại từ tối, đã đến đêm khuya.

Đói ăn bánh bao, khát uống nước đóng chai.

Bỗng nhiên, một chiếc xe Audi màu trắng từ phía cổng đi vào.

Tần Nghị nhìn thấy, lập tức tỉnh táo lại, lén mở cửa để lộ máy quay phim, mọi thứ đều sẵn sàng.

Chiếc xe Audi kia dừng cách đó không xa, một nam một nữ từ trên xe bước xuống.

Nam, tuổi gần bốn mươi, cái đầu hói bóng loáng, không phải Trần Minh thì còn ai vào đây?

Người nữ kia, nhìn qua chỉ chừng hai sáu, hai bảy tuổi, trang phục như hoa, phong thái quyến rũ.

Hai người cười cười nói nói, bước thẳng về phía thang máy lên tầng.

Một tay Trần Minh ôm eo cô gái, cái miệng thâm đen dí sát vào tai đối phương thì thầm, chọc cho cô gái kia cười run lên nhè nhẹ.

Đến cửa thang máy, nhìn bốn phía yên tĩnh, Trần Minh không chờ kịp mà hạ tay xuống 20 phân mà bóp.

Tách tách tách tách...

Tần Nghị ở trong xe, không ngừng chụp ảnh.

Chờ hai người đi vào trong thang máy, Tần Nghị lập tức xuống xe, điên cuồng chạy về phía thang bộ, lại một mạch điên cuồng chạy lên.

Tầng 3, tòa nhà số 3.

Thang máy vừa mở, Trần Minh ôm cô gái kia đi tới trước cửa phòng 308.

Tần Nghị lúc này cũng đuổi tới, cực lực khống chế hô hấp, tránh đánh động hai người kia.

Hắn trốn phía sau bức tường, bí mật quan sát.

Xoạch...

Cửa phòng mở ra, Tần Nghị to gan giơ máy ảnh, chụp một bức phía sau hai người lúc bước vào phòng.

Sau đó vội vàng rụt trở về, rón rén xuống gara, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thành công!”

“Hy vọng có thể giải quyết nguy cơ lần này!”

Muốn giải quyết nguy cơ, cách đơn giản thô bạo nhất chính là trực tiếp giải quyết kẻ tạo ra nguy cơ!

Trần Minh này, không phải kẻ tốt lành gì.

Đời trước hắn được luân chuyển lên phòng nào đó trên huyện, không tới ba năm đã ngã ngựa vì tham ô.

Tần Nghị nhớ tới, Trần Minh còn bao nuôi mấy cô tình nhân, trước lúc bị bắt, Trần Minh còn đang hẹn hò với tình nhân, bị bắt quả tang.

Lúc đó, việc này còn lên trang bìa báo địa phương.

Về phần sao Trần Minh biết được địa chỉ nơi này.

Kỳ thực, đời trước lúc Trần Minh bị bắt, chính là bị bắt tại tiểu khu nhà giàu này!

Vừa hay, bạn học của hắn cũng ở khu này, cho nên tương đối rõ tình huống.

Không nói đâu xa, cán bộ công chức mà vi phạm luật hôn nhân, nhẹ thì khiển trách cảnh cáo, nặng thì giáng cấp hoặc cách chức!

Chỉ cần thế thôi, Trần Minh cũng không chịu nổi rồi.

Dù lão ta có chút quan hệ, nhưng người mong lão ngã để thay vào đó còn nhiều hơn.

Mà kẻ nào muốn ngồi thay lão, tuyệt sẽ đổ thêm dầu vào lửa.

Cho nên chỉ cần chuyện này truyền ra, đủ cho Trần Minh sứt đầu mẻ trán.

“Trực tiếp tố cáo vượt cấp đi!”

Trần Minh có thể trở thành lãnh đạo một trấn, hiển nhiên là có quan hệ ở huyện.

Nếu giờ trực tiếp tố cáo vào trong huyện, nói không chừng Trần Minh còn có thể dàn xếp được.

Cho nên, Tần Nghị tính toán, trực tiếp gửi đơn nặc danh tới Ủy Ban Kiểm tra thành phố đi!

Vừa hay hắn cũng nhớ, Bí thư Ủy ban Kiểm tra kỷ luật thành phố mới nhận chức, Trần Minh đâm đầu vào ngọn sóng này, không chết cũng bị lột mất một lớp da!

Quan mới đốt ba đống lửa, Trần Minh vừa hay là dây dẫn cháy.

“Đương nhiên là phải nặc danh!”

Nếu dùng tên thật, mặc dù hiệu quả cao hơn, nhưng hẳn sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn.

“Dù sao chứng cứ rõ ràng, nặc danh cũng không ảnh hưởng kết quả.”

Nhìn đồng hồ, Tần Nghị gọi một cuộc gọi, sau đó lập tức tiến về phía tiệm ảnh của bạn thân hắn.

“Rửa cho ta ba tấm nhé!”

Một phần nặc danh gửi kỷ ủy thành phố.

Một phần gửi tòa soạn báo thành phố.

Một phần giữ lại để phòng.

Trước là gửi kỷ ủy thành phố, chờ xem có động tĩnh gì không, lúc đó lại gửi tòa soạn báo sau.

Dù sao, cần chuẩn bị kỹ lượng.

Nhoáng một cái, đã tới thứ 2 đầu tuần.

Tần Nghị bước tới văn phòng kiến thiết ủy ban, vừa vào cửa đã nghe được một mảnh xì xào bàn tán.

Vừa bước qua cửa, đám đồng nghiệp nhìn thấy Tần Nghị, lập tức cùng dừng bàn tán.

Lần này, đám đồng nghiệp không như hôm trước, không còn chủ động chào Tần Chủ nhiệm.

Ai nấy điệu bộ lãnh đạm, tựa như muốn kéo dãn khoảng cách với Tần Nghị, phân rõ giới hạn.

Xem ra, việc Tần Nghị đắc tội với Trần Minh, đã truyền khắp ủy ban rồi.

Tần Nghị không thèm để ý, bước chân thẳng tới phòng làm việc.

“Tần Nghị này tự hủy cực mạnh nha.”

“Đương nhiên rồi, dám bật lãnh đạo, nghe nói lãnh đạo muốn Lưu Phó chủ nhiệm lên thay.”

“Xuỵt, giờ phải gọi là Lưu Chủ nhiệm.”

“Dù sao cũng phải vạch rõ giới hạn với Tần Nghị, nếu không chẳng may bị lãnh đạo nhìn thấy, chúng ta cũng bị vạ lây.”

“Hiển nhiên, hiển nhiên.”

Phía sau, đám đồng nghiệp lại tiếp tục thì thầm.

Bước tới phòng riêng, Tần Nghị lập tức nhíu mày.

“Lưu Chủ nhiệm, sao ngươi lại ngồi trong phòng làm việc của ta?”

Tần Nghị nhìn Lưu Khải đang vắt chéo chân, trầm giọng hỏi.

“Tần Chủ nhiêm, a không, Tần Nghị, vừa rồi Trần trấn trưởng đã nói với ta, từ giờ việc trong văn phòng kiến thiết sẽ giao ta phụ trách, cho nên phòng này đương nhiên là của ta.

Từ ngày mai, ngươi xuống thôn phụ trách thị sát thủy lợi đi.”

Lưu Khải cợt nhả nhìn Tần Nghị.

“Giờ còn chưa có quyết định chính thức, tới khi nào ngươi còn chưa cầm tờ A4, ta vẫn là Chủ nhiệm ở đây! Cho nên, mời ngươi ra ngoài, ngay lập tức!”

Tần Nghị vỗ bàn, trầm giọng.

“Ngươi...”

Lưu Khải bị thái độ của Tần Nghị dọa sợ.

“Ngươi cái gì mà ngươi, ngươi cho rằng ngươi trở thành chó săn của Trần Minh, là đã có thể cưỡi lên đầu ta hay sao? Ta nói cho ngươi biết, trên người còn có người, trên trời cũng còn có trời!”

“Giờ thì đi ra ngoài cho ta, ta không muốn nói lại lần nữa!”

Giờ phút này, Lưu Khải bị sự tư tin, thong dong, khí phách của Tần Nghị chấn nhiếp.

“Chẳng lẽ Tần Nghị này có chỗ dựa?””

Nếu không, đối mặt với tình cảnh bị lãnh đạo trực tiếp trù dập này, sao có thể không chút e ngại như vậy?

Nghĩ tới đây, Lưu Khải bản năng đứng dậy, lòng thầm nghĩ, tạm thời không biết được Tần Nghị này có chuẩn bị gì ở sau hay không, lòng hắn có chút lo sợ bất an.

“Ngươi chờ đó, ta đi báo cáo Trần trấn trưởng!”

Lưu Khải nói nghiêm túc, xám xịt chạy ra khỏi phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương